Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 51: An Cư Tư Nguy
Phùng Gia Hòa đã gả được mấy ngày, một cỗ kiệu nhỏ đi từ cổng sau Phùng phủ đến cổng sau Thịnh Vương phủ, nàng ta trên người cũng chỉ có mười rương đồ cưới. Chủ yếu là vải vóc quần áo, đồ dùng nữ nhi, không có gì quá quý trọng. Phạm di nương xuất gia, không còn ai chuẩn bị giúp đỡ gì. Cả Phùng gia lại coi nàng ta là nỗi nhục.
Gia Hỷ ngồi lỳ trong phòng, tuyết rơi thật sự đã dày quá, mấy hôm nay ngoài thêm trang cho Phùng Tú Mi tốn một khoản không nhỏ, còn phải tặng chút ít đồ cho Phùng Gia Hòa và Phùng Hoa Thường.
Bối Lan cho than vào lò, nhìn tuyết rơi có chút cảm thán:
– Làm thiếp thật không dễ chịu, giá y cả đời cũng chẳng thể khoác lên người!
Vịnh Đan bê khay sữa ấm, nghe được liền bĩu môi:
– Lão phu nhân để Tứ tiểu thư đem đồ cưới đi là nhân từ lắm rồi. Làm thiếp thì cần gì đồ cưới chứ!
Gia Hỷ thu tay vào ấm lô, nhìn tuyết lất phất trắng xóa như muối trên nhành cây trước viện, nhàn nhạt:
– Lão phu nhân để nàng ta đem mấy rương đồ cưới vì sợ mất mặt Phùng Hoa Thường. Đều làm thiếp như nhau, Phùng Hoa Thường có thể đem trăm rương đồ cưới, còn nàng ta thì không ư!
Bối Lan vừa dọn dẹp bụi than trên sàn nhà vừa nói:
– Phải như Lục tiểu thư thì tốt, ngày lại mặt vừa qua thật long trọng, nhìn Lục tiểu thư mập ra mấy phần. Có trượng phu yêu thương, chết cũng cam lòng!
Gia Hỷ nhớ đến ngày Phùng Tú Mi và Hạ Nhạc Thâm lại mặt, cũng thật rình rang sang trọng. Hạ phủ không tiếc đưa thật nhiều của ngon vật lạ đến. Hạ Nhạc Thâm một bộ dáng công tử ăn chơi, nhưng lại đối xử cẩn trọng vô cùng với Phùng Tú Mi. Chỉ là…
– Hôm đó Thất tiểu thư mặc y trang gì hai em còn nhớ không?
Vịnh Đan gật đầu:
– Em nhớ rất rõ, một bộ y phục màu tím nhạt thêu hoa lan…
Bối Lan phụ họa:
– Đúng, không thể quên được, chất liệu này rất đặc biệt, nhìn hoa lan trên áo không giống thêu cũng không giống in, như được đan vào vải.
Gia Hỷ cau mày:
– Đây là tơ lụa tiến cống, không rõ vì sao Thất muội có được. Cái ta thấy lạ, chính là hôm đại hôn của Lục muội, Thất muội cũng là mặc bộ y phục đó. Tại sao đặc biệt như vậy nhưng khi cùng ra khỏi phủ ta lại không có chút ấn tượng nào. Lúc muội ấy trở về từ khách phòng Hạ phủ, ta mới chú ý đến! Còn một điều nữa, hôm đó các em có nhận thấy sau khi Thất tiểu thư vào tân phòng, mùi máu trong không khí hiện lên đột ngột!
Vịnh Đan nghi hoặc, nàng nhìn Bối Lan, đúng là như tiểu thư nói. Vịnh Đan mơ hồ liên kết dữ kiện nhưng không suy ra được gì:
– Tiểu thư, có lẽ bộ y phục ấy quá trân quý nên Thất tiểu thư trùng hợp mới mặc hai dịp gần nhau như vậy?
Gia Hỷ tựa người sâu vào ghế:
– Ta cũng mong thế!
Vịnh Đan thu chén sữa trên bàn:
– Tiểu thư. Quan trọng nhất bây giờ là Huy Quận công không đến Mi Châu, Đại phu nhân chắc chắn sẽ không để mất cơ hội này. Tiểu thư vẫn nên cẩn trọng!
Gia Hỷ mỉm cười trấn an:
– Ta biết rồi!
Nàng còn biết được, Thịnh Vương đã để Lữ Định Ân giữ an toàn cho nàng tránh khỏi Huy Quận công. Tại sao Thịnh Vương phải làm thế? Vì muốn khai thác thông tin của Thành Hầu từ nàng, hay nhất thời có hứng thú với nàng, hoặc muốn khiến Huy Quận công tức chết.
Trên thuyền, Thịnh Vương đang ở cùng mẫu phi, miệng hắn ngậm một nhành bạc hà nhỏ, chân vắt chữ ngũ, mắt nhắm nghiền, y phục tím sẫm thêu chỉ bạc tinh tế lộ rõ khí chất quý hiển.
Vạn Quý phi hơ hơ tay trên than hồng, càng về Mi Châu tiết trời càng ấm áp hơn:
– Thái tử được ở lại chấp sự triều chính cũng không hẳn là chuyện tốt, làm đúng không ai thưởng nhưng làm sai sẽ bị vạch tội. Con còn sợ hắn không gây ra họa?
Thịnh Vương lắc đầu, uể oải lấy chén trà trên bàn, trà nguội ngắt, hắn bực dọc ném mạnh, nước trà mảnh sứ văng tung tóe lên sàn gỗ, mấy cung nữ xung quanh liền quỳ rạp xuống:
– Vương gia, người bớt giận!
Vạn Quý phi liếc mắt cho tất cả ra ngoài, Hổ Phách ở lại nhặt nhạnh lau dọn, rồi đi pha bình trà mới.
– Lăng Mặc, con làm sao vậy?
Thịnh Vương ngồi thẳng người dậy, chân gác lên bàn thấp, hơi thở mang theo khí lạnh:
– Mẫu phi, người sống trong Cấm Thành bao nhiêu năm như vậy có chán hay không?
Vạn Quý phi hơi ngẩn người:
– Làm phi tần là phúc phận, không thể nói chán! Năm ta mười bốn tuổi đã trở thành phu nhân Vương phủ. Mười sáu tuổi liền là Lệ phi. Sau đó từng bước từng bước bảo bọc con mà đứng lên vị trí này. Cuộc đời mỗi phi tần đều được sắp xếp như thế, trôi qua như thế, có gì mà chán hay không chán chứ?
Thịnh Vương tiến đến nắm lấy tay mẫu phi, đột nhiên hắn phát hiện, trên gương mặt mẫu phi mình đã có mấy vết nhăn dưới mắt, rất nhỏ, rất khó nhận biết, nhưng thực sự vẫn có. Thời gian ghi lại dấu tích, là chứng nhân muôn đau khổ, toan tính trong nơi gác ngọc lầu vàng này.
Vạn Quý phi vuốt tóc hắn, ôn nhu:
– Lăng Mặc, con không hài lòng với Bạch Cẩm Chúc?
Thịnh Vương cười cười:
– Mẫu phi không biết đâu, đến ngày đại hôn nàng mới biết tên tự nhi thần là Lăng Mặc.
Nàng ta là Vương phi của hắn, nhưng chưa bao giờ quan tâm thật lòng với hắn. Nàng ta là để ý đến cái huân tước thân Vương của hắn. Hiện tại trong số chín Hoàng tử, chỉ có hắn được phong Vương. Không phải rất có quyền lực hay sao. Nàng ta cũng như bao người khác, gọi hắn là Nhị Thịnh Vương Hoàn Nhan Viên Thuyết, chứ không phải một Lăng Mặc đơn thuần. Trừ bỏ cái họ Hoàn Nhan tôn quý này, với cả thiên hạ, hắn không là gì.
Loại cảm giác nghi ngờ sự tồn tại của bản thân khiến hắn khó chịu, mệt mỏi. Hắn sống trong ảo tưởng thanh thế quyền lực quá lâu, cho đến khi gặp Phùng Gia Hỷ, vẻ thản nhiên của nàng, cách nàng chán ghét quay lưng với hắn, lại khiến hắn nhung nhớ. Nàng làm việc cho Hoàn Nhan Viên Hạo, hắn biết, nhưng hắn không thể không để mắt đến nàng. Hắn thật sự muốn chiếm hữu nàng.
– Bạch Cẩm Chúc là người Bạch gia, Bạch gia cùng chúng ta có bao nhiêu quan hệ chứ? Nhi thần không muốn để nàng đi theo. Ai biết được nàng ở phủ lại tự ý nạp thiếp vào!
Vạn Quý phi hừ nhẹ, Bạch Cẩm Chúc này đúng là một cái tai họa, nàng ta làm thế có khác gì bôi nhọa thanh danh Thịnh Vương không, đại hôn qua chưa được mấy ngày đã rước tiểu thiếp đến.
– Con định xử trí thế nào?
Thịnh Vương lấy chén trà mới từ tay Hổ Phách, làn hơi ấm nóng khiến hắn dịu lại:
– Đưa cả hai về đất phong! Không phải nơi đúng ra nhi thần ở là đất phong sao?
Vạn Quý phi gật đầu đồng ý, cũng không bàn thêm gì, một Vương gia Hoàng tử cố kị nhất chính là đến kinh thành uy hiếp Thái tử. Nhưng Hoàng thượng thật sự vô cùng yêu thương hắn, nên bỏ qua lời Ngự sử can gián vẫn để Thịnh Vương phụ giúp tấu sớ. Lần này đến Mi Châu, đi cùng cũng chỉ có hắn. Cái này có tính là sủng ái vô biên không.
– Hôm nay ở lại dùng thiện với mẫu phi. Mẫu phi có cho người hầm ít canh làm ấm người!
Thịnh Vương nở nụ cười vui vẻ hiếm hoi:
– Không có phụ hoàng, nhi thần vẫn không nên phụ ý tốt của mẫu phi!
Hổ Phách biết ý bày thiện lên, Thịnh Vương cũng không quy tắc gì trực tiếp uống hết. Trước mặt mẫu phi hắn thường không tiết chế quy củ.
– Lần này đi con không đưa theo ai hầu hạ?
Thịnh Vương lắc đầu:
– Vốn để Lữ Định Ân đi theo, nhưng còn một số chuyện bên đất phong cần giải quyết, cho nên chỉ có Huỳnh Kiện công công.
Vạn Quý phi hơi cau mày:
– Tâm trạng con không tốt là vì Thục Trinh Huyện chúa?
Thịnh Vương giấu đi ánh mắt, vờ như đang chọn thức ăn, nhưng lại gấp đúng quả ớt đỏ tươi bỏ vào miệng:
– Mẫu phi! Người nghĩ gì thế?
Miếng ớt cay sè khiến cổ họng hắn đau đớn, Hổ Phách nhanh tay rót nước, Vạn Quý phi lắc đầu:
– Đi đến tận Mi Châu lại không đem theo cung nữ nào hầu hạ, nếu không phải tương tư thì là gì? Muốn làm chuyện lớn không nên dính dáng đến tư tình!
Thịnh Vương không nói gì, hắn tương tư nàng? Hắn cũng không rõ. Loại cảm giác này từ trước đến giờ vốn chưa từng phát sinh trên người hắn.
Ngoài trời đã ít tuyết hơn, thuyền xuôi dòng đi rất nhanh, sẽ mau chóng đến Liên Thành.
Liên Thành hiện tại vô cùng đông vui náo nhiệt, một phần đã đến cuối năm, thời tiết tuy se lạnh nhưng cũng không có nhiều tuyết rơi. Từ ngày Thành Hầu nhận nơi này là đất phong, thì giao thương phát triển thấy rõ. Đặc biệt là lương thực, luôn luôn đầy đủ. Thi thoảng có thiếu muối biển, nhưng cũng không quá quan trọng.
Bây giờ, Liên Thành được tin Hoàng thượng ngự giá đến vì đại hôn Thành Hầu. Quan chức trong vùng vui vẻ đến phát khóc. Chăm chăm trang hoàng phố phường để làm hài lòng mắt rồng.
Thành Hầu ngồi trong thư phòng, phụ hoàng đích thân đến, an ninh là điều tối quan trọng, tối ưu tiên, hắn phải cùng các Tướng quân đang đóng binh gần đó kết hợp với Cấm Vệ quân đưa ra phương án an toàn nhất.
Thành Hầu trả lời thư tín, lại đọc qua các loại báo cáo, trong đầu hắn giễu cợt, phụ hoàng là ai chứ, Vĩnh Nguyên Đế đầy âm mưu thủ đoạn, võ công thâm hậu, một ngàn lính canh không bằng hai mươi tên Mật Sát Thị vệ. Ngày trước Viêm Quốc đưa mười hai nữ sát thủ đến hành thích trong đại yến còn không thành được, huống hồ có chuẩn bị như bây giờ.
Vì sao Hoàng thượng có thể điềm nhiên đến đây mà không sợ nguy hiểm. Đơn giản vì cục diện chính trị hiện tại chưa hề rõ ràng. Nếu không còn Hoàng thượng, tất cả sẽ rối loạn mù mịt, chưa chắc ai là kẻ có phần ngon.
Thành Hầu ngả người vào ghế, lưng đau ê ẩm, hắn vừa dành cả ngày làm việc. Trên bàn bát canh đã nguội lạnh, hắn cũng chẳng buồn ăn, thong thả ra ngoài.
Tuyệt Tâm hơi tựa người vào cột gỗ, vừa thấy hắn, liền hành lễ:
– Hầu gia!
– Bản Hầu có chuyện này muốn phân phó.
Lại sai sử tì nữ đang chờ hầu hạ:
– Cho nhà bếp đem đến ít rượu nóng!
Thành Hầu thản nhiên ngồi xuống hành lang, khí trời nửa đêm so với ban ngày thì vô cùng lạnh, lò lửa lớn cạnh nơi Tuyệt Tâm đứng không xoa dịu bao nhiêu:
– Hầu gia, chuyện Thịnh Vương phái Lữ Định Ân chỉ huy tay chân ám sát người lần trước bây giờ tính sao?
Thành Hầu nhàn nhạt:
– Nhận lễ thì phải trả lễ thôi. Tên Hoàn Nhan Viên Thuyết này có lẽ đánh hơi được mùi kho lương chúng ta ngụy trang dưới cái mác tiệm gạo kinh thành mới cố ý phá vỡ khế ước của bản Hầu và Viêm Thế tử. Hắn thừa biết bao nhiêu người đó không thể lấy mạng được bản Hầu!
Tuyệt Tâm cẩn trọng:
– Triệu Thiếu giám nói rằng chính Phùng Đại tiểu thư chỉ điểm. Nhưng Lữ Định Ân cùng nàng ta là biểu huynh muội. Phùng Đại tiểu thư có thể nào làm vậy?
Tì nữ đem bình rượu đến rồi nhanh chóng lui đi, Thành Hầu rót một ly đưa cho Tuyệt Tâm:
– Bản Hầu không muốn nghi ngờ nàng! Ngươi uống đi, đêm nay rất lạnh, ngươi không cần canh gác. Ngoài tên Viên Thuyết rảnh rỗi ấy ra không ai muốn giết bản Hầu nữa đâu!
Tuyệt Tâm một hơi cạn sạch nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm:
– Hầu gia nên cẩn trọng!
Tiếng Hoa Quý Tần dịu dàng bên ngoài truyền đến:
– Nguyên thủ vệ nói đúng, con vẫn phải đặt an toàn bản thân lên trên hết.
Tuyệt Tâm lùi về phía sau một chút:
– Tham kiến nương nương!
Thành Hầu mỉm cười:
– Mẫu phi! Khuya thế này còn chưa ngủ!
Hoa Quý Tần vén tà váy ngồi xuống khúc hành lang, thở dài:
– Đông Hiền Anh đã cất công đến tận đây, ta làm sao ngủ được. Lăng Thần, con xem, vốn chuyện này không cần một Quý phi phải đi, Đông thị lại dám nhường lại chuyện lục cung cho người khác tiếp quản, lặn lội đến Mi Châu này. Đơn thuần chỉ để hầu hạ Hoàng thượng?
Thành Hầu uống thêm hớp rượu, làn hơi ấm thẳng từ cổ họng đến dạ dày, tạo nên cảm giác dễ chịu:
– Mẫu phi yên tâm, cộng với chuyện lần trước, nhi thần sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
Hoa Quý Tần dặn dò nhi tử, để lại một bát canh hầm kĩ rồi mới quay về viện. Thành Hầu hơi cảm động:
– Buổi chiều mẫu phi đã cho người đem đến một bát, sợ rằng bản Hầu mải việc không ăn lại cố thức thật khuya đem thêm một bát nữa!
Tuyệt Tâm cũng mỉm cười:
– Lâu rồi mới có người gọi tên tự của Hầu gia!
Thành Hầu uống hớp canh ấm, lắc đầu:
– Bản Hầu cùng mẫu phi thật sự xa cách nhiều năm không quá thân thiết. Mẫu phi biết điều này nên luôn tìm cách bù đắp. Bản Hầu nào phải trẻ lên ba, chỉ cần một ngày còn sống, tất cả người thân bên cạnh, bản Hầu đều phải đảm bảo an toàn.
Tuyệt Tâm thêm than vào, lò lửa cháy phừng phừng. Thành Hầu rút ra một lá thư:
– Đưa cái này đến Viêm Thế tử! Bên Thịnh Vương, chưa biết hắn sẽ làm chuyện gì, nên tốt nhất vẫn án binh bất động, chờ đợi thời cơ. Một khi mẫu tử hắn đặt chân đến Mi Châu, phái người theo dõi thật kĩ, không được rời mắt dù chỉ một khắc.
Tuyệt Tâm nhét lá thư vào ngực áo:
– Tuân mệnh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!