Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương - Chương 61: Đạo Cao Một Thước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương


Chương 61: Đạo Cao Một Thước


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia Hỷ ngồi trong phòng ấm chờ pháo hoa, năm nào kinh thành giao thừa cũng đốt pháo, năm nay tuy Hoàng thượng đã đến Mi Châu nhưng có lẽ sẽ không ngoại lệ.

Gia Hỷ cẩn thận lấy kéo cắt giấy đỏ* thành muôn hình thù trang trí, Bối Lan và Vịnh Đan cũng làm theo. Gia Hỷ thẫn thờ dừng tay lại hồi lâu mới buột miệng:

Ta vẫn thấy chuyện này thật đáng ngờ!

Bối Lan chớp chớp mắt:

Tiểu thư cũng biết hung thủ là Đại phu nhân, còn có chỗ nào đáng ngờ nữa?

Vịnh Đan thả kéo xuống, gật đầu:

Tiểu thư nói phải, em là người bỏ thêm mấy vị lưu huyết vào thuốc, mùi vị nặng nề như vậy mà Hồng di nương vẫn uống hết nửa chén, rõ ràng là cố tình uống mà!

Bối Lan che miệng, ánh mắt lộ vẻ hốt hoảng:

Không thể nào, cái thai là nam hài, tốt xấu gì sau này cũng được chia một phần gia sản, Hồng di nương không có lý nào làm vậy?

Gia Hỷ tiếp tục dán giấy, môi hé một nụ cười:

Tại sao ngay từ đầu ta lại không nghĩ ra? Cái thai của Hồng di nương đã sớm mất rồi!

Vịnh Đan khựng lại nhìn Bối Lan, cả hai vẫn ngỡ ngàng chưa hiểu hết. Gia Hỷ chậm rãi giải thích:

Hồng di nương là thiếp thất của phụ thân ta, người có quyền thừa kế Phùng phủ, đứa trẻ sinh ra dù nam hài hay nữ hài đều là chân chính chủ nhân! Như Phùng Gia Hòa, vô sỉ quyến rũ Thịnh Vương vẫn được vào Vương phủ làm thiếp. Hồng di nương sẽ không hi sinh con mình mà cố tình uống hết thuốc độc!

Bối Lan gật gật đầu:

Nhưng như vậy cũng đâu nói lên rằng cái thai Hồng di nương đã sớm hỏng!

Vịnh Đan ánh mắt lóe sáng:

Không phải sớm hỏng, mà không thể sống đến khi ra đời. Từ khi hoài thai, nàng ta không hề câu dẫn lão gia, luôn an phận thủ thường, không bao giờ ra ngoài, đến khi sắp sinh mới đi vài vòng để người khác thấy bụng nàng ta cao nhọn ắt là tiểu thiếu gia!

Gia Hỷ gật đầu:

Đúng là như vậy, nàng ta lợi dụng cái thai không sống được này để đánh đổ Đại phu nhân! Nàng ta không dám ra ngoài vì phải xông ngải giữ thai, mùi ngải rất nặng, rất dễ bị phát hiện!

Bối Lan vẫn chưa thấy thỏa đáng:

Nhưng mà, làm sao Hồng di nương biết được Đại phu nhân sẽ hạ độc thủ? Còn nữa, làm sao cái thai nàng ta lại không sống được?

Gia Hỷ lắc đầu, chuyện này nàng cũng không rõ. Có thể thai tự Hồng di nương yếu đi là trùng hợp, còn chuyện Hàn thị, nàng ta có lẽ đã tính toán, dù có bị hạ dược hay không cũng phải đổ trách nhiệm lên Hàn thị.

Bầu trời lóe sáng, thiên đăng* dần bay lên phủ kín, pháo hoa cũng nổ đì đùng báo hiệu năm mới đã đến, Gia Hỷ cầm một chiếc đèn ra ngoài, nàng cũng thả nó bay lên đưa theo những ước vọng đầy may mắn an lành. Chuyện gì cũ rồi cũng phải qua thôi!

Mùng một đầu năm mọi sự vẫn diễn ra như thường lệ, các phòng đều đến Từ đường dâng hương quỳ lạy, Hàn thị vẫn bị cấm túc, Phùng Gia Hảo không thấy đâu. Gương mặt Đại lão gia sau một đêm như già đi mấy tuổi.

Sau nghi lễ, mọi người cùng nhau về viện lão phu nhân nhận lì xì năm mới. Nhân vật trung tâm chính là Cửu tiểu thư Phùng Điển Nguyệt của Nhị phu nhân, tuy Phùng Điển Nguyệt là thứ xuất, lại kém Gia Hỷ tận mười lăm tuổi, nhưng nhìn đứa nhỏ ăn vận đỏ thắm tròn quay cục bông khiến nàng vô cùng yêu thích, cứ bồng bế mãi không rời. Đại lão gia nhìn trẻ con lại nhớ đến tiểu hài tử chưa ra đời đã mất đi của mình mà mắt hơi ươn ướt.

Năm mới, không ai dám nhắc chuyện đêm qua. Lão phu nhân tuy không mấy vui vẻ nhưng đầu năm bà không muốn Phùng phủ xui xẻo cũng phát lì xì cho đám tôn tử. Gia Hỷ biết Nhị phòng không giàu có gì, nên phần lì xì của Phùng Điển Nguyệt vô cùng dày. Nhị phu nhân dịu dàng nhìn nàng cười vui vẻ.

Tam phu nhân năm nay khác hẳn, liền không dùng hầu bao mà tặng trang sức, trâm vàng vòng ngọc đủ cả. Cái này chính là mấy ngày trước Phùng Tú My hồi phủ chuẩn bị. Nguyễn thị bĩu môi, chép chép miệng:

Rặt một cốt cách nhà giàu mới nổi!

Tam phu nhân phất phất áo may bằng lụa quý, trên bàn tay đầy nhẫn vàng khảm hồng ngọc, lục bảo, trân châu:

Giàu có vẫn tốt hơn!

Trong phòng đang lườm nguýt nhau trò chuyện, Gia Hỷ thản nhiên làm người qua đường thì thấy Vu ma ma từ cửa ngách đi vào thì thầm bên tai lão phu nhân.

Gương mặt lão phu nhân tối sầm lại, bàn tay lần chuỗi hạt cũng cứng đờ, rất lâu mới mở miệng:

Trễ rồi, các con cũng về viện đi, cơm trưa nay không cần dùng cùng nhau đâu!

Gia Hỷ thi lễ ra ngoài, Phùng Điển Dung kéo kéo tay áo nàng:

Đợi muội với!

Gia Hỷ cùng Phùng Điển Dung chậm rãi đi, gió tuyết thổi vù vù. Phùng Điển Dung nhanh chóng vào phòng hơ hơ tay sưởi ấm. Lúc này Hà ma ma mới hớt hải đi vào:

Tham kiến Tam tiểu thư!

Gia Hỷ nhìn bộ dáng Hà ma ma trong lòng biết đã xảy ra chuyện:

Có gì sao ma ma?

Hà ma ma nói nhỏ lại:

Hồng di nương chết rồi!

Gia Hỷ cau mày, nhanh như vậy sao, lần này nàng ta đã hạ bệ được Hàn thị nhưng lại không thể tận hưởng sự thành công này:

Tổ mẫu tính toán thế nào?

Hà ma ma liền trả lời:

Lão phu nhân không cho thông báo, đợi sang ngày mùng hai đưa nàng ta bằng xe ngựa ra khỏi phủ như người còn sống rồi mới nhập quan hạ thổ bên ngoài!

Phùng Điển Dung không lấy làm ngạc nhiên lắm:

Tổ mẫu muốn tránh xui xẻo!

Gia Hỷ cho người lui, lại bâng quơ cảm thán:

Nàng ta có thai tưởng tốt hóa xấu! Đúng là họa vô đơn chí!

Phùng Điển Dung gật đầu, chán nản:

Không biết tổ mẫu có dốc lòng điều tra? Đêm qua ồn ào thế mà sáng nay một câu cũng không nói!

Gia Hỷ uống trà, trong tâm lại phảng phất mùi máu tươi, không tự nhiên cho lắm:

Hôm qua tổ mẫu tra đến đâu rồi?

Phùng Điển Dung bĩu môi:

Đậu Nhi tố Đại phu nhân hãm hại Hồng di nương, tổ mẫu cho đưa tất cả người liên quan xét hỏi. Hiện tại đều giam ở phòng củi. Hình như Nhị tỉ bị cấm túc!

Gia Hỷ hờ hững cười, Phùng Gia Hảo bị cấm túc là đúng, để nàng ta ra ngoài lại còn chạy loạn đến Hàn thị gây họa. Cái này chính là điểm khác biệt giữa con dâu và cháu ruột. Tội trạng này nếu có tra ra cũng chỉ đổ xuống đầu một mình Hàn thị.

Gia Hỷ nhìn Phùng Điển Dung một lúc lâu mới hỏi:

Thai tự Hồng di nương trước giờ vẫn ổn chứ?

Phùng Điển Dung không suy nghĩ liền trả lời:

Rất tốt!

Thêm hai khắc nữa Phùng Điển Dung cũng quay về, Gia Hỷ vội vàng đứng dậy, phân phó:

Vịnh Đan, Bối Lan hai em cùng ta đến phòng củi gặp Đậu Nhi đi, hôm nay mùng một, chỉ cần lì xì đám sai vặt thật dày chúng sẽ không gây khó dễ!

Bối Lan hơi ngớ người:

Tiểu thư, sao lại phải gấp rút như vậy?

Gia Hỷ choàng áo, nàng có linh cảm thật không lành, có cái gì đó không đúng trong chuyện này nhưng nàng không làm rõ được.

Gia Hỷ cau mày:

Phùng Điển Dung là người thân cận với Hồng di nương nhất, nàng ta từng cùng Hồng di nương bày kế khiến Hàn thị sẩy thai, vậy sao nàng ta không biết Hồng di nương thai tự vốn không ổn! Còn nếu nàng ta không rõ thì hà cớ gì dám khẳng định là cái thai rất tốt? Rõ ràng so với Nhị phòng, ta còn là người muốn Hàn thị thân bại danh liệt hơn!

Gia Hỷ vội vàng đi, tuyết đóng dày trong sân, mấy nô tài quét tước phải dùng muối để tránh làm băng đông cứng, nhưng thời cổ đại muối vô cùng quý giá đắt đỏ, Phùng phủ làm như vậy thật vô cùng lãng phí, nếu để đám Ngự sử trông thấy sẽ gây phiền hà to.

Nhưng Gia Hỷ không có tâm trạng để ý đến, nàng vội vàng:

Nhanh lên, nếu qua giờ cơm trưa, có khả năng Đậu Nhi sẽ bị diệt khẩu!

Bên thán phòng có nhiều gian trống, cuối cùng Gia Hỷ cũng tìm được nơi giam giữ Đậu Nhi, nàng ta lúc này vừa chuẩn bị đưa một cái màn thầu vào miệng, Vịnh Đan vội vàng giật ra.

Đậu Nhi hốt hoảng, liền quỳ xuống:

Đại tiểu thư!

Gia Hỷ thở từng đợt, nàng ngồi thụp xuống, mồ hôi lạnh chảy từng dòng. Nàng hổn hển:

Bối Lan, em đến nhà bếp nhận thức ăn của ta đi!

Đậu Nhi trợn mắt nhìn cái màn thầu, Gia Hỷ lặng lặng nhặt nó lên đưa cho nha hoàn:

Đem cái này về!

Đậu Nhi đoán được vài phần, nàng ta trở nên trắng bệch, run run:

Tiểu thư, là Đại phu nhân muốn giết nô tì đúng không? Đại phu nhân sợ nô tì sẽ cáo trạng!

Gia Hỷ lắc đầu, Đậu Nhi sau cơn khóc lóc cũng bình tâm lại. Lúc này Gia Hỷ mới hỏi:

Nói ta biết, thai tự Hồng di nương đã khó giữ trước khi hạ sinh đúng không?

Đậu Nhi run bần bật:

Chuyện này…

Gia Hỷ gằn giọng:

Hiện tại chỉ có ta mới bảo vệ tính mạng ngươi được? Nói đi? Nhị phu nhân cùng chủ nhân ngươi có quan hệ gì?

Đậu Nhi cắn môi một hồi, cuối cùng cũng quyết định:

Nhị phu nhân và Tam tiểu thư là người thân thiết cùng Hồng di nương nhất, thời gian di nương có thai, thuốc than an dưỡng cũng do Nhị phu nhân chỉ điểm. Sau này thai tự di nương yếu dần đi, cũng là Nhị phu nhân tìm đại phu tốt để giữ thai!

Gia Hỷ nhàn nhạt:

Sáng sớm nay, di nương của ngươi đã qua đời rồi!

Đâu Nhi ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt to tròn ngập nước. Môi nàng ta trở nên tái nhợt. Gia Hỷ bồi thêm câu cuối:

Trước khi Hồng di nương mất, Nhị phu nhân là người chăm sóc!

Bối Lan đem cơm đến, Gia Hỷ nặng nề đứng dậy:

Ngươi ăn đi, chủ nhân ngươi chết oan uổng, ngươi phải sống, phải cố gắng thay chủ nhân ngươi trả món nợ này!

Đậu Nhi dùng tay bốc từng vốc cơm lên miệng, nàng ta vừa ăn nước mắt vừa rơi xuống như mưa! Hồng di nương cùng nàng là hai tỉ muội, cha mẹ mất sớm mà bán thân vào phủ, hai người làm hai việc, trải qua hai ba lần đổi tên đến cái họ cũng không giữ được! Trở thành oan hồn vất vưởng không người thờ cúng!

Gia Hỷ quay về, vừa đến viện đã thấy Hà ma ma đợi trước cổng:

Tiểu thư, Nhị phu nhân đợi người được một lúc rồi!

Gia Hỷ chậm rãi đi vào, nàng thi lễ, lòng lạnh nhạt hẳn:

Nhị thẩm!

Nhị phu nhân vẫn dịu dàng cười:

Con đến thăm Đậu Nhi?

Gia Hỷ hơi khó chịu:

Đó là lý do thẩm ở đây?

Nhị phu nhân cúi mặt, hơi thở kéo dài, ra hiệu đóng cửa. Gia Hỷ cũng để tì nữ lui xuống. Lúc này Nhị phu nhân mới nói:

Con biết năm xưa mẫu thân con đã từ trần như thế nào không?

Gia Hỷ nghe tim mình nhói lên một nhịp. Nàng tuy xuyên qua. Nhưng máu thịt trong cơ thể này vốn của mẹ ruột nữ chủ ban cho, liên kết mẫu tử đó không thể phá vỡ:

Năm đó không phải vì phụ thân cầu xin ý chỉ Hoàng thượng để Đại phu nhân trở thành bình thê mà khiến mẫu thân xuất huyết trong phòng sinh qua đời?

Nhị phu nhân thẫn thờ, lắc đầu:

Được rồi! Vốn thai tự mẫu thân con vô cùng tốt, không thể nào chỉ vì cái tin đó mà mất mạng được! Hàn thị có một bài thuốc, chỉ cần khi nữ nhân đang sinh con mà uống phải sẽ xuất huyết mà chết không rõ nguyên nhân. Đại phu cũng không tra ra được, Hàn thị đã ra tay với mẫu thân con như vậy! Người đưa thuốc đó cho mẫu thân con chính là Đại lão gia!

Gia Hỷ lặng người, nàng biết cái chết của mẫu thân mình chính do Hàn thị gây ra. Nhưng biết được phụ thân mình là người hạ độc thủ, nàng vẫn không thể tin được. Một đứa trẻ cha không yêu mẹ mất sớm như nàng sống đã đến hôm nay có phải quá may mắn không? Hay là quá bất hạnh!

Gia Hỷ lau nước mắt:

Thẩm biết chuyện này sao không ngăn lại? Sao lại để họ hãm hại mẫu thân!

Nhị phu nhân cũng sụt sùi:

Ta với mẫu thân con là gì chứ? Là tỉ muội thân thiết như ruột thịt. Ta biết chuyện này, đem cả đơn thuốc đến tố với lão phu nhân nhưng đều bị phụ thân con bác bỏ. Nhị phòng ta là thứ xuất, lão phu nhân bên vực phụ thân con mà đuổi chúng ta ra khỏi kinh thành mười mấy năm, vất vả lắm Nhị thúc con mới xin được một chức Huyện lệnh, cố gắng bao lâu qua mới có thể hồi kinh chờ bổ nhiệm!

Gia Hỷ ôm đầu, nàng thật không tiếp nhận nổi hết thông tin, Gia Hỷ cất bước vào phòng ngủ:

Thẩm về đi, con hơi mệt, không thể tiếp tục hầu chuyện!

Nhị phu nhân vén tà váy dài, đoan trang ra ngoài:

Con đừng đau buồn quá, tỉ tỉ chỉ lưu lại mỗi con trên đời, đừng để tỉ tỉ lo lắng!

Gia Hỷ im lặng gật đầu.

Nhị phu nhân hồi viện, bà ngồi xuống ghế, gương mặt thâm trầm. Phùng Điển Dung vội vàng đến:

Mẫu thân, sao rồi!

Nhị phu nhân cau có:

Nhưng gì cần nói ta cũng đã nói hết với Đại tỉ nhi rồi, quan trọng con bé hiểu tới đâu! Còn con nữa, lần sau cẩn trọng ngôn hành, như thế này sao gả ra ngoài được. Bây giờ Đậu Nhi không thể chết nếu không sẽ gây nghi ngờ!

Phùng Hậu từ ngoài cửa đi vào, tay cầm một lá thư:

Mẫu thân, có tin tốt!

Nhị phu nhân kéo con trai vào trong phòng, lại rót trà cẩn thận:

Có tin gì tốt? Trời lạnh không nên ra ngoài nhiều!

Phùng Hậu tiêu sái cười:

Hầu gia gửi thư từ tháng mười một, không hiểu sao đến bây giờ chúng ta mới nhận được. Hầu gia có nói phụ thân qua năm sẽ nhậm chức Thiếu Doãn hàm chính ngũ phẩm!

Ở bên ngoài kinh thành chỉ có hàm trắc ngũ phẩm, thông thường vào kinh thành phải hạ một cấp, nay nhờ Thành Hầu lại được tăng nửa bậc. Thiếu Doãn là chức quan giúp việc cho Phủ Doãn kinh thành, thật sự rất tốt!

Nhị phu nhân mỉm cười:

Tốt quá rồi! Thật sự rất tốt!

Phùng Hậu gật đầu:

– Hầu gia nói con nên đi thi Võ Trạng nguyên! Chỉ cần có tên trên bảng vàng không cần biết thứ vị sẽ sắp xếp cho con một chức quan!

Nhị phu nhân quay vào trong thắp hương lên tượng Quan Âm, gương mặt khấn nguyện thành kính.

_______________

(*) Nghệ thuật cắt giấy Trung Hoa

(*) Thiên Đăng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN