Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)
Chương 16: Làm một mẻ lớn
Thấy đối phương có ý đồ bỏ chạy, rời mắt khỏi ống nhòm “Thiên Lý Nhãn” bảo bối của mình Đặng Dung vội vàng ra lện:
-Điều Uy Bá, Uy Vũ tăng tốc bọc hậu chặn đường rút lui của quân địch. Thả thuyền nhỏ tiếp cận kêu gọi đầu hàng, kêu to lên Hàng thì không giết.
Uy Bá, Uy Vũ là phúc thuyền tốc độ vốn dĩ đã nhanh còn không phải chở những Khẩu thần công cồng kềnh nên đã vượt lên đi vòng chặn đường lui của quân địch. Chiếc thuyền nhỏ chở hơn mười quân sĩ trong đó có người thông thao tiếng Hán từ từ tiếp cận đối phương.
Cách thuyền địch gần 200m chúng tướng sĩ trong thuyền bé đều dụng hết sức bú tí mẹ học theo tên sĩ quan biết tiếng Hán:
– Hàng không giết, không hàng bắn chìm tàu….Hàng không giết, không hàng bắn chìm tàu….Hàng không giết, không hàng bắn chìm tàu….
Trên Phúc thuyền đã dập tắt lửa Tham tướng thủy Sư Chiết Giang Tôn Nghị mặt xàm như tro tàn, đối phương đã chặn đường lui, trong lúc này chỉ cần nói không một tiếng có lẽ ngày này năm sau la ngày giỗ đầu của minh mất. Thôi giữ được rừng xanh thiếu gì củi đốt, hắn cố gắng tự an ủi mình, vẻ mặt như khổ qua cắn răng ra lệnh đầu hàng.
Được tín hiệu của thuyền con Đặng Dung lập tức cử thêm hai thuyền con nhân số tổng cộng 50 người làm nhiệm vụ lên giải trừ vũ khí tiếp nhân đầu hàng của thuyền địch. Còn ba chiếc chiến hạm vẫn neo ngoài tầm bắn của pháo Nhà Minh, họng pháp chằm chằm chĩa vào quân thù.
Năm mươi người cầm đơn đao và súng ngắn như lang như hổ ùa lên phúc thuyền nhà Minh, Nhiệm vụ của họ là trói quân sĩ Minh triều tiếp nhận đầu hàng, cái này cũng khá nguy hiểm quân địch đông hơn gấp bội bất kì lúc nào cũng có thể phản chiến. Nhưng mọi chuyện thuận lợi hơn sự tưởng tượng rất nhiều, hơn 400 quân sĩ Minh triều bị trói gô quỳ trên sàn tàu. Để lại mười quân sĩ trông coi, số quân sĩ cong lại áp giải Tôn Nghị lên ba Phúc thuyền còn lại tiếp nhạn đầu hàng. Lúc này hai chiếc Uy bá và Uy vũ cũng cử nhân viên giúp đỡ đến. Công việc tiếp nhận ba chiếc phúc thuyền diễn ra khá hanh gọn.
Vì phải cử 100 nhân bảo vệ căn cứ cửa Lục, 100 nhân Bảo vệ đảo phượng hoàng nên lần này ra biển Đặng dung chỉ mang theo 400 nhân mã trong đó có 200 là thủy binh thực sự biết lái tàu còn lại là mấy ông vịt cạn ra biển để làm quen sóng nước. vậy nên việc điều khiển thêm 3 chiếc Phúc thuyền, kéo theo một chiếc lâu thuyền trơt về hết sức phức tạp.
Thế nên mỗi phúc thuyền của nhà Minh có 50 nhân được thả ra để điều khiển tàu và 20 nhân vịt cạn hỏa thương binh ở lại canh giữ. Tất cả còn lại dồn hết lên Lâu thuyền của đối phương, thành thử ra Lâu thuyền nhung nhúc toàn người là người gần 750 mạng. Việc kéo Lâu thuyền là dành cho 3 phúc thuyền của Đối Phương. Để an toàn tuyệt đối tất cả vũ khí va thuốc nổ được vận chuyển lên thuyền của Đặng Dung. Lề mề mãi tận 4 ngày sau đội thuyền mới về tới căn cứ Đảo Phượng Hoàng.
Trong niềm vui của chiến thắng thì việc sử lý hậu chiến là cả vấn đề nhức đầu. Gần ngàn nhân mã đầu hàng, không thể thả vì sẽ lộ bí mật với nhà Minh, hiện giờ không thể cứng chọi cứng với nhà mọn được, nuôi thì là cả một gánh nặng về tài chính và ổn định. Gần ngàn người cần bao nhiêu nhân trông coi. Hiện giờ lại phân tán ra 2 khu căn cứ địa mà tổng quân số chỉ có 600 không có nguồn mộ lính.
Nguyên Hãn đăm chiêu nhìn lá trà đang bơi lội phập phồng trong chén mà suy nghĩ. Bỗng nhiên mày kiếm dãn ra, trên miện nở một nụ cười như có như không. Nhìn thấy bộ dạng này của Nguyên Hãn, Đặng Dung biết là gã đã nghĩ ra đối sách liền vội vàng hấp tấp:
– Chúa công đã nghĩ ra lương kế đúng không, hay nói ra cho chúng tướng cùng tham tường.
Tam lão cũng ánh lên vẻ háo hức mong chờ nhìn Nguyên Hãn. Từ từ trải ra tấm địa đồ Hải nam đảo Nguyên Hãn từ tốn.
– Gần ngàn người này không thể trả về, bí mật căn cứ không thể lộ, huống hồ gần ngàn lao động trẻ khoẻ miễn phí như vậy bỏ đi rất uổng. Vấn đề đặt ra là quân số chúng ta không đủ để vừa át chế họ vừa đem quân chinh chiến. Thế nhưng nếu bỏ căn cứ cửa Lục và Phượng hoàng tập chung vào đây.
Vừa nói Hãn vừa chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
– Vị trí bãi bồi này nằm gần sông Nam Độ. Chúng ta xây dựng căn cứ địa tại đây. Lưng có thể dựa vào An ca Lĩnh bến tàu đi thông cửa biển chỉ hết 5km Lâu thuyền hoàn toàn có thể đi lọt. Vúng này nằm phía bắc của đảo Lê tộc mấy bộ lạc phía Bắc it bị khống chế của Hán tộc nằm ở Đồng bằng Nam bộ. Chúng ta cho bịn sĩ thay đồ Nhà Minh vào đây chiếm lĩnh vùng đất đóng quân. Hán thổ ti cũng không dám thế nào. Khi vững chân ta có thể chiêu mộ lính Lê tộc tại đây dùng họ để kiểm soát tù binh.
Đặng Dung nhíu mày kiếm: – Chúa công lão đệ, thứ ta nói thẳng với binh lực và vũ khí thần kì của chúng ta lúc này hoàn toàn có thể tiêu diệt thổ ty đồng bằng Nam bộ cớ sao phải đi đường vòng như vậy.
Nguyên Hãn vỗ vai Đặng Dung cười ha ha: – Dung huynh, Dung tướng quân của ta ơi. Ngài quá sức thiện chiến và cũng hiếu chiến đi. Không phải lúc nào chiến tranh cũng giải quyết được mọi chuyện. Các bộ lạc Lê tộc ở miền Nam bị bóc lột tàn tệ nhưng đó là thói quen cả ngàn năm qua rồi. Họ cam chịu như vậy, họ coi thổ ty ở đây là thánh thần. Huynh mang binh đi đánh họ là đánh cả vạn người Lê tộc chứ không phải chỉ hơn ngàn lính Hán thổ ty.
-Kế hoạch của đệ là dùng giáo hoá truyền giáo về Thần Long giáo của chúng ta. Chỉ trong 2 năm thôi đệ tin rằng Lê tộc theo Thần Long giáo sẽ lật đổ Thổ ty tại đây. Mà kể cả có Lê tộc bộ lạc nào đó không phục thì cũng phải để Lê tộc giải quyết. Muốn xây dựng nơi đây thành quốc gia của chúng ta thì không thể tay dính máu Lê tộc được.
– Hôm qua thám tử báo về dãy An ca lĩnh các bộ lạc đã giáo hoá khá sâu ngày đêm mong ngóng Long tử là đệ đây buông xuống giải phóng bọn họ. Hãn tôi quyết định sau khi mẻ đại pháo tại căn cứ Cửa lục hoàn thành sẽ phát binh hướng Nam Độ.
Bốn người trong trướng bồng cùng thưa:
– Chúa công anh minh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!