Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 150: Cố nhân cố hận (thượng)
Đạm Ngọc bế một tiểu hài tử vào trong viện, đứa bé nhìn thấy yến phụng đập cánh liền cười giòn tan, Gia Hỷ vươn tay ôm lấy, lại hỏi:
– Đã ghi vào gia phả chưa?
Đạm Ngọc nhanh tay rót trà, lau mồ hôi trên trán:
– Lão gia vừa làm xong rồi ạ, công tử bây giờ có thể gọi là Phùng Việt!
Gia Hỷ đưa đứa bé một thanh hồng ngọc cầm, phấn khích:
– Mẫu hậu sinh được đệ đệ muội muội liền để Việt nhi chơi cùng, chịu không? Chịu không?
Bối Lan dâng sổ sách lên, cũng thay Gia Hỷ giữ hài tử lại:
– Nương nương, đây là Hạnh cung bộ, người ấn chương đi ạ, còn bên kia là ngân lượng theo lệ của các chủ tử trong tháng, cuối cùng là nơi ở của phi tần. Ngoài ra, cũng sắp đến giờ người tiếp nhận thỉnh an của các chủ tử!
Gia Hỷ gật gật đầu, nhìn tên Giang phi đỏ chói trên nền giấy tuyên thành, nàng chậm rãi đóng phượng ấn xác nhận. Chỉ cần các nàng ấy yên ổn, nàng liền giúp đỡ mưa móc ban đều. Khi Gia Hỷ đến chính điện, phi tần đều đã có mặt đầy đủ. Nàng ngồi trên phượng ỷ, nhìn Giang phi dẫn đầu hành lễ. Giang phi ăn vận đơn giản, y phục gấm màu lựu thêu họa tiết hoa hợp hoan, không quá nổi bật. Gia Hỷ để Bối Lan đem khay gỗ xuống dưới, mỉm cười:
– Hoàng thượng triệu kiến Giang muội muội đầu tiên, bản cung cảm thấy vui mừng thay muội, ban thưởng phỉ thúy khổng tước trâm!
Giang phi đứng lên thi lễ, yểu điệu nét cười:
– Thần thiếp tạ ơn nương nương, cũng nhờ nương nương chiếu cố! Nương nương rộng rãi đại lượng, chúng thần thiếp được nhờ ơn!
Gia Hỷ nhấp ngụm trà, để nàng ta ngồi xuống:
– Giang phi khéo miệng!
– Thần thiếp mong mỏi như nương nương, sớm ngày có tiểu Hoàng tử!
Phía dưới cung tần phân vị rất thấp, cao nhất cũng chỉ là Thường tại, không có tư cách tiếp chuyện Hoàng hậu, nên chỉ im lặng hoặc cúi đầu hoặc lơ đãng. Gia Hỷ giữ nguyên nụ cười trên môi, Giang phi lời nói trong bông có kim, nàng đại hôn không lâu, thai tự đã bốn tháng, vốn dĩ không ai dám nhắc đến, Giang phi lại cố tình để cung tần đều tường tận, ám chỉ Hoàng hậu nàng bò lên được phượng vị này nhờ ngày trước rù quyến Hoàng thượng bất chính dâm loạn.
– Muội muội được Hoàng thượng sủng ái, dĩ nhiên sẽ mau chóng mang long chủng, không cần phải lo lắng!
Lan Đáp ứng đột ngột ngẩng mặt lên, Gia Hỷ ý vị nhìn xuống, nàng ta quả thực xinh đẹp, vóc dáng nhanh nhẹn, nét mặt tươi tắn hoạt bát đặc trưng Nam cương. Lan Đáp ứng mải liếc nhìn Giang phi, cũng không để tâm đến Hoàng hậu trên cao.
Gia Hỷ nhớ đến lời tối qua của Thái hậu, hơi thở dài, như có như không hàm ý:
– Quý phi phạm lỗi không quá nghiêm trọng, ngày ngày đều cho người dâng kinh đến Thái hậu nương nương! Hôm nay ngày đầu tiên bản cung nhận thỉnh an, cũng nên để nàng được ra ngoài!
Giang phi hơi cau mày, có chút bối rối, lại liếc nhìn bên cạnh, một thiếu nữ tuổi chừng mười bốn đứng dậy thi lễ:
– Hoàng hậu nương nương, tần thiếp là Đáp ứng Thượng Quan thị, xin ra mắt nương nương!
Gia Hỷ gật đầu, đặt tách trà xuống:
– Rất đoan trang! Nếu đã đứng dậy, hiển nhiên có chuyện muốn nói!
Thượng Quan Đáp ứng không chút lo lắng mà đáp lời:
– Nương nương thấu hiểu! Tần thiếp cảm thấy nương nương từ tâm soi sáng, nhưng chuyện của Quý phi nương nương, là Hoàng thượng ra lệnh, cũng nên để Hoàng thượng bãi lệnh thì hơn!
Gia Hỷ hơi ngẩn người, Thượng Quan gia vốn chỉ có một Thượng Quan Khâm nhậm chức Hình bộ Thượng thư, tuy là không đáng kể nhưng Thượng Quan Khâm là gia thần trong Thành Vương phủ từ những ngày đầu, hết lòng trung thành. Vừa rồi Chu Tể tướng đệ tấu xin hồi hương dưỡng lão, một ghế Tể tướng vẫn đang bỏ trống, nhiều gia tộc rục rịch huy động đề bạt người phe cánh mình. Thượng Quan Đáp ứng dám ra mặt đối đáp cùng nàng, hiển nhiên tin tưởng mười phần về chiến thắng của đại ca nàng ta.
– Đáp ứng nói không phải vô lý, nhưng Thái hậu mấy hôm nay đều vì chuyện này mà buồn bã, thiết nghĩ Hoàng thượng bận rộn chính sự, chút chuyện nhỏ này hẳn đã quên!
Ngoài rèm châu lanh canh tiếng động, Giang phi nhìn thoáng qua xiêm áo xanh thiên thanh thêu hoa hồng đỏ rực rỡ kia liền đoán được Hoàng hậu đã đi trước một bước, đưa Tần Dư Hoài đến. Giang phi có chút không rõ, Tần Dư Hoài hại Hoàng hậu đến mức động thai, Hoàng hậu sao lại dễ dàng tha thứ cho nàng ta như vậy. Vinh Quý phi thong dong tiến vào, trừ Giang phi vẫn đứng thi lễ, thì toàn bộ cung tần đều phải quỳ xuống. Vinh Quý phi hai tay đeo hộ giáp khảm đầy châu ngọc, khụy chân:
– Thần thiếp thỉnh an nương nương! Nương nương vạn phúc vạn an!
Gia Hỷ đánh giá một lượt, Vinh Quý phi coi như không ngu ngốc, y phục tuy hoa lệ nhưng không vượt quá phẩm cấp, nàng phất tay. Vinh Quý phi ngồi ghế đầu tiên bên phải, trên Giang phi một bậc, nàng ta an vị, cung tần khác mới được ngồi theo. Qua thời gian một nén hương, Gia Hỷ phân phó tất cả chuẩn bị đến Khôn Điện. Các nàng ở Khôn Điện thêm một nén hương, liền bị Tuyên Thái hậu khéo léo đuổi về, chỉ giữ một mình Vinh Quý phi ở lại. Gia Hỷ như thoát gánh nặng, ôm bụng lên kiệu hồi cung.
Nàng ngồi bên hiên mát, vừa đọc sổ sách vừa lựa chọn hạ nhân:
– Bản cung không thử thách gì hết, những trò tạt nước sôi hay thả rắn độc đều không làm! Các ngươi đều là người Hoàng thượng đưa đến, bản cung hiển nhiên yên tâm! Bản cung chỉ có một yêu cầu nhỏ, ai ở đây biết y thuật sơ đẳng?
Đạm Ngọc cùng Bối Lan nhìn nhau, thái giám có phẩm cấp cao đến đâu cũng chỉ là hạ nhân, không kể Triệu Ngự tướng, còn lại đều chỉ đọc chữ lưu loát, làm sao học được y thuật. Dưới đám người có một trung niên thái giám tiến lên, người này tầm ba mươi tuổi, gương mặt vuông vắn, tuy vậy đôi mắt lại sâu hoắm, không có vê thiện lương.
– Nô tài là Lương Quý, người vùng Tô châu, có biết một chút, ngày nhỏ đã từng học y dược qua loa có thể bắt mạch cùng chữa trị cảm mạo thông thường!
Gia Hỷ mỉm cười, không quá để tâm, chậm rãi đứng dậy:
– Vậy bản cung chọn ngươi làm Tổng quản Vĩnh Lạc cung này! Bản cung về sau đứng ở đâu, ngươi liền cùng đứng ở đó!
Lương Quý dập đầu ba lạy, cứng rắn:
– Nô tài tạ ơn Hoàng hậu nương nương cất nhắc!
Gia Hỷ hờ hững cười:
– Chỉ cần ngươi coi bản cung là chân chính chủ tử là được! Bản cung giao ngươi việc đầu tiên, sắp xếp cung nhân, ba ngày sau trình lên sổ sách!
Lương Quý không ngờ đơn giản như vậy bản thân lại được chọn, trong năm người ở đây, bốn người từng hậu hạ ngự tiền, duy chỉ có hắn vừa vào cung thân thế trong sạch không người thân thích nên được đưa đến cùng, nào ngờ Hoàng hậu nương nương nhìn vừa mắt, lập tức trở thành Tổng quản. Lương Quý xoa xoa hai lòng bàn tay, lần đầu tiên trong đời, hắn thấy cái nam căn vô dụng không ngóc đầu nổi từng ở dưới thân này lại là chuyện may mắn nhất đời hắn.
Buổi chiều, Gia Hỷ xem xét bài tử mệnh phụ phu nhân bên ngoài đệ lên, vì nàng đang có hài tử, những đại gia tộc, hoàng thân quốc thích đều tìm cách đến chúc mừng. Gia Hỷ lướt qua một lượt, lại vô cùng ngạc nhiên với Nhị phẩm Cáo mệnh Chu lão phu nhân, chính thê của Chu Tể tướng. Chu Tể tướng là nguyên lão, lại sắp hồi hương, Chu lão phu nhân theo lẽ thường sẽ không cất công vào cung lấy lòng Hoàng gia như vậy. Gia Hỷ quyết định giữ lại bài tử này!
Chập tối, Hoàng thượng triệu hạnh Lan Đáp ứng. Gia Hỷ không lấy làm lạ, Lan Đáp ứng là nữ nhân Hoàng thượng đưa từ Nam cương về, lại là người của Triệu Ngự tướng, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không lãnh bạc. Gia Hỷ tự mình dùng cơm, xong xuôi lại men theo hành lang mà đi dạo, đến gần Diêu trì liền thấy hoa đăng tràn ngập mặt hồ, lung linh hư ảo như tiên cảnh. Lương Quý công công lần đầu theo chân chủ tử, ngay lập tức sốt sắng:
– Nương nương, đây là Lan Đáp ứng dày công xếp một ngàn đèn hoa sen nhỏ cầu chúc Hoàng thượng! Người có muốn qua bên đó!
Gia Hỷ lắc đầu, xoay người quay lại:
– Bản cung không muốn phá vỡ chuyện tốt cảnh vui, Lan Đáp ứng này…xem ra phân vị được thay đổi rồi!
Gia Hỷ không phải đợi lâu, sáng hôm sau, Tô An đưa thánh chỉ đến, Lan Đáp ứng vượt hai cấp trở thành Lan Mỹ nhân. Là cung tần đầu tiên được tấn vị sau thị tẩm. Gia Hỷ phượng ấn gọn ghẽ một dấu đỏ, điền tên vào sổ đôi trả về. Tô An đi tuyên chỉ, nhanh chóng như vậy, cả Hoàng cung đều hay tin.
Giữa buổi thì Chu lão phu nhân tiến cung, Gia Hỷ tiếp bà ở đại sảnh. Chu lão phu nhân đã quá sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng đội mũ quan, thân mặc lễ phục quy củ, không giống các phu nhân khác tiến cung đều chọn mặc trang y nổi bật. Chu lão phu nhân nói chuyện dưỡng sinh an thai cùng nàng một hồi lâu thì vui vẻ tiến lại gần bên cạnh, nắm lấy tay nàng. Tuy là Hoàng hậu nhưng Gia Hỷ đối với người già vô cùng kính trọng, nên cũng không để tâm, tiếp tục trò chuyện. Chu lão phu nhân lén lút nhét vào lòng bàn tay nàng một mẩu giấy nhỏ. Qua loa thêm mấy câu lại cáo từ ra về. Gia Hỷ lặng người một lúc, vội vã về tẩm phòng, lật mở mẩu giấy ra.
Trong giấy chỉ có duy nhất ba từ “Phùng Gia Hỷ” nhưng nét chữ kiêu hãnh phóng khoáng kia nàng không thể nào không nhận ra được, là Hoàn Nhan Viên Thuyết viết. Gia Hỷ lau mồ hôi chảy ròng ròng, nàng thắp nến vừa định đốt đi mẩu giấy thì nhiệt độ cao khiến phần chữ ẩn phía sau hiện lên “canh ba đêm không trăng”. Gia Hỷ biết đây là viết bằng nước chanh, nàng thả giấy vào nến, ngọn lửa nhai gọn ghẽ rồi thở ra đám tro tàn. Đêm không trăng, là đêm ba mươi, Lăng Mặc, muốn gặp nàng.
Bửu Lâm Thiền viện.
Đây là một tu viện nhỏ, nằm khuất lấp ở một hẻm núi hẹp sau Ngũ Hoa hồ. Ngũ Hoa hồ là nơi nghỉ mát của Hoàng tộc, tu viện này do đích thân Tọa Trì thiền sư dựng nên, có điều nơi này dùng để Tọa Trì thiền sư tránh đi ồn ào cho nên không mấy người biết tới, vẫn là chốn thanh tu tĩnh mịch.
Hoàn Nhan Viên Thuyết đơn bạc thân mình trên giường gỗ nhỏ, giường trải một lớp nệm mỏng vải thô, chăn cũng duy nhất một chiếc đã sờn, hắn nằm đó, vẫn như say ngủ. Nam tử thanh y tiến vào, trên tay là bát thuốc nóng, nam tử đó ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan Viên Thuyết, mắt nâu sáng màu thong thả đọc tiếp trang sách đang dang dở. Hoàn Nhan Viên Thuyết đột ngột ho dữ dội, hắn trở mình, với tay lấy khăn mỏng, trên đó hằn lên vết máu, giật mình nhìn người ngồi cạnh, hắn đột ngột rút kiếm kề cổ:
– Sao lại là ngươi? Bạch Thực Thần!
Bạch Thực Thần buông sách, mặc kệ lưỡi kiếm lạnh lẽo tanh nồng sát khí, nhàn nhạt đáp lời:
– Nếu không phải là ta thì điện hạ nghĩ là ai? Giờ phút này ngoài ta ai còn có thể sắc thuốc giúp người?
Hoàn Nhan Viên Thuyết huyết hận sôi trào, lưỡi kiếm lại cứa thêm một chút sâu hơn vào da thịt Bạch Thực Thần:
– Ngươi đến để nạp mạng hay đến để phỉ báng ta!
– Điện hạ đừng quá lời, người giết chết muội muội ta, ta làm người thân bại danh liệt, ân oán đã hết, không cần gieo thêm nghiệp! Vả lại, người cũng biết vì sao ta biết được nơi này mà!
Hoàn Nhan Viên Thuyết buông kiếm, như vậy Chu Tể tướng cùng Bạch Thực Thần đã có giao hẹn.
Mái tóc Hoàn Nhan Viên Thuyết đen như mực xõa xuống làn da trắng bệch nhuốm màu bệnh tật, càng tăng thêm nét u ám, hắn nhàn nhạt đáp lời:
– Đừng gọi ta là điện hạ!
Bạch Thực Thần khẽ lắc đầu:
– Ta thực sự không biết nên xưng hô với người thế nào, ta vẫn không quen khi nhìn người không còn tước vị!
Hoàn Nhan Viên Thuyết ngả người và đầu giường, nét kiêu bạc ngạo nghễ vẫn còn đó, nhưng nay càn khôn biến chuyển, hắn, không phải là Thịnh Vương hùng bá năm xưa:
– Ngươi đừng làm người khác phải đau lòng! Gọi ta là gì cũng được! Công tử? Thịnh Công tử thì sao?
Bạch Thực Thần bật cười, đưa bát thuốc đến:
– Vậy Thịnh Công tử uống đi, bệnh này nếu diễn biến xấu sẽ hóa ra lao phổi, khi đó không còn đường cứu chữa!
Hoàn Nhan Viên Thuyết một hơi sạch bát sứ đen ngòm đắng nồng ấy. Hắn ở đây đã lâu, Tọa Trì phương trượng khi đi khi về, hắn cũng an tâm mà tĩnh dưỡng. Dạo gần đây hắn gặp lại một số cố nhân, trong đó có Chu Tể tướng, liền biết ra một bí mật trọng đại vô cùng. Hắn, thật muốn ngay lập tức dùng bí mật đó mà lật đổ Hoàn Nhan Viên Hạo, nhưng thời cơ vẫn chưa đến.
Bạch Thực Thần rót trà, nửa đùa nửa thật:
– Ta bất ngờ khi người dễ dàng không giết ta như vậy! Ta cũng không chắc chắn sẽ sống khi đến đây!
Hoàn Nhan Viên Thuyết phượng mâu tối lại, có chút cay nóng xộc lên mắt hắn:
– Vốn dĩ chính biến thất bại không phải do ngươi, là ta tính toán sai lầm, là ta chủ quan, đánh giá thấp địch thủ!
– Thật ra. Chỉ do người yêu Phùng Gia Hỷ mà thôi! Nếu người không yêu nàng ta, thì ngai vàng đã là của người từ rất lâu rồi!
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn Bạch Thực Thần hồi lâu, hắn hiểu rõ ẩn ý Bạch Thực Thần muốn nhắc đến, nếu không vì Gia Hỷ, hắn đã không liều mạng cược một ván với Lịnh Hồ Vương, giao ra bản đồ Nam Cương mà phạm vào tội chết. Không có chuyện đó, hắn cũng sẽ không cần phải phát động chính biến lật đổ phụ hoàng. Mà Hoàn Nhan Viên Hạo có khải hoàn quay về sau khi dẹp tan Mạt Quốc, đối với hắn cũng không phải là nỗi lo.
Bạch Thực Thần phất phơ quạt giấy:
– “Hồng nhan bồ liễu tiến cầu thân
Quân tử không lường được giả chân
Đát Kỷ khi xưa Vua Trụ thích
Tây Thi thuở ấy Phù Sai cần
Gia vong cũng bởi đam mê sắc
Quốc phá do vì lụy mỹ nhân
Vạn mã thiên binh thua tuyệt thế
Anh hùng ôm hận trước giai nhân.”
Hoàn Nhan Viên Thuyết quắc mắt, Bạch Thực Thần càng cười lớn:
– Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu!
– Ngươi?
Hoàn Nhan Viên Thuyết không đối đáp nổi hắn ta, đành phất tay cho qua, lại hỏi:
– Vì sao Hoàn Nhan Viên Hạo để ngươi sống?
Bạch Thực Thần sau màn cười cũng nghiêm túc trò chuyện:
– Hoàng thượng phong Triệu Tử Đoạn trở thành Ngự Tướng, danh xưng Cửu Thiên tuế, lại lập ra Ngự quân, điều tra án không thông qua Hình bộ, chuyên xét xử đại quan trọng thần, hoàng thân quốc thích. Tuyên Thái hậu cho rằng Triệu Tử Đoạn là Mạt nhân, nhất quyết không đồng ý, cùng Hoàng thượng hai cung xích mích, cuối cùng Hoàng Thượng buộc phải thoải hiệp để ta ra khỏi thiên lao, nhận lại chức cũ!
Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu:
– Tương lão bà này xem ra ngày càng biết tính toán, cũng khá sáng suốt. Thượng Quan Khâm không thể là đối thủ của Triệu Tử Đoạn được. Mà Chu Tể tướng sắp cáo lão hồi hương, hai ghế tả hữu Tể tướng liền trống một, vị trí này, ít ra còn có thể kiềm chế được tên Mạt nhân man di ấy!
Bạch Thực Thần nói qua mấy chuyện, lại thấy Thịnh Vương sau nửa năm dường như trưởng thành cứng cỏi hơn rất nhiều, trong lòng vừa tiếc nuối vừa xót xa, vẫn không dám nhắc đến Phùng Gia Hỷ đã mang thai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!