Xuyên Không Trở Thành Đồ Nhi Hay Ái Phi
Chương 5: Phát bệnh
Tô Mặc Uyển mỉm cười giảo hoạt lấy từ trong tay áo ra một lọ sứ nhỏ..
Nữ nhân Tô Diêu Nhi kia ngày trước từng ức hiếp nàng bao nhiêu.. Tô Mặc Uyển nàng hôm nay nhất định ân đền oán trả..
Để nàng dạy cho đôi cẩu nam nữ kia biết thế nào là sự lợi hại của đương kim thủ khoa đại học y dược thời hiện đại!..
————–
” Muội muội rất thơm nha ~ “
” Là túi thơm mà mẫu thân mua từ Long Sở quốc tặng cho muội a ~ “
Tô Diêu Nhi hai gò má ửng đỏ phấn khích.. Hai chân quấn chặt eo tên biểu ca mà không hề hay biết nguy hiểm đang sắp sửa tới..
Tô Mặc Uyển đem chiếc lọ nhỏ ném về phía hai tên không biết xấu hổ kia ~..
Thân là tam tiểu thư của phủ tướng quân lại không biết liêm sỉ.. Ở giữa thanh thiên bạch nhật giở trò bại hoại..
Tiếng rên rỉ dâm mỹ cuối cùng cũng kết thúc… Tô Diêu Nhi sửa soạn lại xiêm y..
Vừa vặn lúc ả ta ngẩng đầu lên.. Liền nhìn thấy một đàn ong mật gần trăm con đang kéo nhau bay tới..
” Có ong.. Có ong.. “
Lời cảnh báo của Tô Diêu Nhi còn chưa kịp dứt.. Đàn ong đã bay tới đốt khắp mặt của ả..
Tô Diêu Nhi bị ong đốt đau tới mức lăn lộn dưới đất..
Tên biểu ca của cô ả cũng cùng chung số phận.. Bị ong đốt đến sưng cả mặt mũi..
Tô Diêu Nhi lúc đầu còn la hét giãy giụa.. Đến bây giờ thì đã hoàn toàn ngất đi..
Chờ tới khi tên biểu ca đỡ ả ta đang ngất xỉu bỏ chạy.. Tô Mặc Uyển mới lạnh lùng thu lại lọ Diệp Phấn Hoa..
Bờ suối ồn ào thoáng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường..
” A đầu ngốc nhà ngươi không ngờ lại độc ác như vậy “
Tô Mặc Uyển cả người cả kinh.. Thì ra là bạch y sư phụ!!
Nàng ngẩng đầu nhìn lên cành cây.. Một thân trường y màu trắng..
Từng trận gió lướt qua, mày kiếm khẽ nhíu lại, nụ cười trên môi tỏa ra mùi vị tà khí..
” – Là ả ta ức hiếp đồ nhi trước “
Nghe nàng trả lời như vậy.. Hàn Dịch Thiên hừ nhẹ một tiếng..
” Sau này bị ức hiếp cứ tìm vi sư.. Không kẻ nào đượcphep bắt nạt đệ tử của ta “
Dứt lời trên trán Hàn Dịch Thiên đổ đầy mồ hôi, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang trắng bệch..
Mái tóc đen chuyển dần thành màu bạc.. Đồng tử màu hổ phách chuyển sang đỏ thẫm..
Dáng vẻ của Hàn Dịch Thiên bây giờ không khác gì yêu nghiệt..
Tô Mặc Uyển sửng sốt, vươn tay chạm nhẹ vào thân thể của sư phụ..Không có chút hơi ấm.. Lạnh như hàn băng..
” Không được chạm vào “.. Hàn Dịch Thiên gầm lên một tiếng, đồng thời vung mạnh tay lên.. Cả thân thể nhỏ bé của nàng văng ra xa ngã trên mặt đất..
( Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!