Tru Tiên II
Chương 28: Kỳ tài
Mở sách ra, lẳng lặng đọc từng trang từng trang, cũng giống như vừa mới rồi tại phòng của Tiểu Đỉnh nó đã không nhịn được giở quyển sách của thằng nhóc ra, lẳng lặng đọc từng dòng chữ ghi chú gạch xóa ở bên cạnh, lúc này trong đầu nó đang hình thành một sự đối chiếu tương ứng rành mạch với quyển sách trước mắt mình đây.
Giở tới trang cuối cùng, gấp sách lại, đầu mày Vương Tông Cảnh nhăn tít, sắc mặc cũng có mấy phần do dự. Qua một lúc lâu, nó rốt cục cũng thở phào một hơi, lắc đầu như cố hất văng những ý nghĩ xua mãi không tan đó ở trong đầu, sau đó quay trở lại cái giường gỗ tùng ở trong phòng, chiếu theo nguyên văn của pho công pháp Thanh phong quyết bắt đầu tu luyện.
Thanh phong quyết chính là một pháp quyết tu hành tuần tự chú trọng việc củng cố căn bản, bất kể là lời lẽ hay là cách thức tu luyện đều rất đơn giản, dễ hiểu và rõ ràng. Đặc biệt là tầng đầu tiên giới thiệu những căn bản tu luyện một cách chính xác như thổ nạp, hô hấp, tư thế, vận khí, chu thiên… cho dù là người rất bình thường cũng có thể trong một thời gian là học xong và nắm vững. Vương Tông Cảnh vốn không phải là kẻ ngu ngốc, ngược lại đầu óc có thể coi là sáng láng, một tháng qua, nó đã luyện xong tầng thứ nhất từ lâu, bắt đầu tu luyện tới tầng thứ hai của Thanh phong quyết.
Kỳ thực, đối với đại đa số người, tầng thứ hai của Thanh phong quyết mới đích xác là bước chân đầu tiên đi vào con đường tu đạo, từ đây trở đi, kẻ tu hành bắt đầu sẽ hấp nạp thiên địa linh khí vào trong cơ thể, vận hành đi qua tất cả các kinh lạc khí mạch toàn thân, rèn luyện mình để tăng tiến tu hành, cứ như vậy người sẽ có đạo hạnh sâu dần để tu luyện những loại công pháp đạo thuật cao thâm hơn, từ đó dần dần tham ngộ đạo pháp thiên cơ, tìm lấy đạo trường sinh.
Bất quá trước mắt, Vương Tông Cảnh đương nhiên vẫn là một kẻ mới, trình độ thấp tới mức không thể thấp hơn được nữa, nó ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ tùng, sau vài lần hít thở sâu thì bắt đầu theo phương pháp trầm tâm, tĩnh khí, ngưng thần nhanh chóng tiến vào trạng thái chuyên tâm tĩnh trí như nhập định vậy, đồng thời bằng vào phương pháp ghi trong Thanh phong quyết, dùng huyệt bách hội trên đỉnh đầu từ từ bắt đầu hấp nạp một chút thiên địa linh khí.
Người mới tu đạo, ban đầu chỗ khó nhất hầu hết đều là việc cảm nhận cái thiên địa linh khí mà bình thường nhìn không thấy, sờ không ra đó. Cái gọi là “trừng triệt vô hình, vô sở bất tại, mục bất khả thị, duy tâm năng xúc” (trong suốt vô hình, không đâu không có, mắt không nhìn thấy, chỉ lòng cảm được) chính là chỉ tới thiên địa linh khí mà những người tu đạo cực kỳ coi trọng. Vương Tông Cảnh vừa mới tu luyện trong thời gian ngắn, phải ngưng thần tĩnh khí cảm nhận một hồi mới dần dần nắm được một chút xíu linh lực, sau đó chậm rãi vận hành công pháp, đem linh khí đưa vào người, qua huyệt bách hội vào trong cơ thể hóa thành một tia khí mát mảnh như tơ, bắt dầu từ từ di chuyển theo kinh lạc khí mạch.
Tia linh khí này thực sự rất yếu, cho dù có đi vào kinh lạc trong cơ thể thì cũng vẫn như vậy. Phải biết người phàm có rất nhiều các cảm giác khác nhau, nhìn bằng đạo lý phật môn thì đó chính là ma chướng bên ngoài ngăn cản lục thức, cách nhìn của đạo gia thì ôn hòa hơn một chút, nhưng việc giảng giải những chỗ tu luyện lại hết sức tập trung, bởi vậy sẽ dễ cảm ứng thiên địa, dễ hấp nạp linh khí hơn. Các loại cảm giác của cơ thể con người như đau đớn, ngứa ngáy, chua xót, buồn bã… đều ảnh hưởng tới việc cảm nhận tới tia linh khí yếu ớt này, chỉ hơi phân tâm một chút là sẽ dễ dàng mất đi sự khống chế tia linh khí đó, mọi nỗ lực lúc trước đều thành mây khói.
Cho nên thường người tu đạo vốn ưa yên lặng ghét ồn ào, đạo lý chính là ở đó. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Vương Tông Cảnh lúc này đang ngưng thần tĩnh khí, tập trung tinh thần vào tia linh khí kia ở trong cơ thể, khống chế nó một cách cực kỳ cẩn thận, dựa vào công pháp ghi trong Thanh phong quyết chầm chậm đưa qua các khí mạch kinh lạc, đi hết toàn thân một lượt là hoàn thành một vòng chu thiên theo lời của đạo gia.
Cứ tu luyện như vậy chừng một canh giờ, Vương Tông cảnh mới thả lỏng người thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt ra. Tia linh khí yếu ớt đó dưới sự điều khiển của nó đã đi hết một vòng chu thiên trong người, hoàn thành một lượt tu luyện. Hiện tại nó chỉ cảm thấy thân thể so với ban đầu chẳng có gì khác biệt, nhưng tinh thần thì mệt mỏi vô cùng. Cũng khó trách, bộ não luôn phải căng thẳng ngưng thần tĩnh khí một cách cẩn thận, tập trung khống chế linh khí trong người, lý nào lại không mệt.
Bất quá trong Thanh phong quyết cũng đã nói rõ, người mới tu luyện thường thường đều như vậy, đó gọi là vạn sự khởi đầu nan. Còn về tư chất tu đạo cao hay tấp, quá nửa là có thể thấy ngay ở lúc bắt đầu này, nếu người bẩm sinh đã không thể cảm nhận được linh khí, đương nhiên không cần nói tới, cho dù có thể cảm nhận một chút thiên địa linh khí, nhưng nếu kẻ nào không chịu được kiểu ngồi lâu một chỗ, hoặc là kẻ vì tinh thần mệt mỏi dẫn tới ý chí không vững thì thường cũng khó mà tiến bộ trên con đường tu đạo.
Vương Tông Cảnh đứng dậy vươn vai hoạt động cơ thể, liền cảm thấy khá hơn một chút. Có điều bắt đầu tu luyện tới nay mới được hơn một tháng, ảnh hưởng đối với thân thể của Thanh phong quyết vẫn chưa thấy có điểm nào tốt rõ rệt, ngược lại còn khiến nó cảm thấy hơi mất mát. Con đường tu đạo dài đằng đẵng, ngàn dặm hiện tại mới chỉ đi được bước đầu tiên mà thôi, đạo lý này tuy trong lòng Vương Tông Cảnh hiểu rất rõ, nhưng mà nó khao khát đại đạo lâu rồi, lại thấy qua mấy tràng đấu pháp kinh thiên động địa, thực lòng càng khao khát hơn.
Trong lúc vô tình, đầu nó lại hiện lên pho Thanh phong quyết đã sửa đổi của Tiểu Đỉnh, những chữ chú giải bên cạnh bám riết lấy tâm trí hắn cực kỳ ngoan cố, xua mãi không tan được. Vương Tông Cảnh khẽ nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ, kỳ thực những ngày qua nó từng nhiều lần suy xét vấn đề này, theo lý thuyết mà nói thì pho công pháp đó là do phụ thân của Tiểu Đỉnh sửa cho chính con trai mình, đương nhiên sẽ không thể có vấn đề gì, lẽ nào hổ dữ lại ăn thịt con? Mà cái điểm khác biệt lớn nhất giữa pho Thanh phong quyết sửa đổi với công pháp nó đang tu luyện lại chính là ở phương pháp hấp nạp thiên địa linh khí.
Thanh phong quyết chính thống phải theo tuần tự từng bước mà tiến dần, chỉ dùng một chỗ huyệt bách hội để hấp nạp linh khí, người mới tu đạo thu linh khí vào trong cơ thể cực ít cho nên công hiệu ắt cũng rất tầm thường. Đương nhiên cũng còn tùy người, nếu là người bình thường sau khi tu luyện Thanh phong quyết một tháng thì cũng có cảm giác hơi hơi có ích lợi, cơ thể nhẹ nhõm, nhưng thân thể Vương Tông Cảnh đã khỏe mạnh hơn người, lại trải qua ngâm tẩm bằng máu của Kim Hoa Cổ Mãng, kich lạc khí mạch trong cơ thể cũng đã được cường hóa, thành ra ngược lại thấy những ích lợi thu được với mình chẳng được bao nhiêu hiệu quả.
Đạo lý trong đó Vương Tông Cảnh hiện tại ắt không hiểu được, cũng chính vì vậy mà trong lòng nó không khỏi có hơi nóng ruột. Phải biết Hội Thi Thanh Vân chỉ có thời gian một năm thôi, mà số lượng người tham gia đông đến thế, trong đó cũng có không ít kỳ tài tuấn kiệt, nghe nói còn có cả đống con cháu thế gia được trợ giúp ác liệt, như nó mà muốn sau một năm có thể bộc lộ tài năng thuận lợi bái nhập vào Thanh Vân Môn, quả thực khá là khó khăn.
Nhưng trước mắt nó lúc này lại đột nhiên xuất hiện một lựa chọn khác không ngờ tới. Pho thanh phong quyết đã được vị phụ thân thần bí của Tiểu Đỉnh kia sửa đổi, lý lẽ trong đó rất ghê gớm, trực tiếp đem phương pháp hít thở thổ nạp căn bản nhất sửa đi, biến cách thức hấp linh khí tuần tự chậm rãi thành việc vừa mới tu hành đã mở hết khiếu huyệt toàn thân, chỉ cần cảm ứng được thiên địa linh khí là hút hết sạch vào trong cơ thể, tống vào kinh lạc khí mạch, sau đó cứ thế mà tuần hoàn theo vòng chu thiên.
Sự khác biệt trong đó đương nhiên là cực kỳ lớn, chuyện khác không nói, riêng linh khí hút vào trong cơ thể sợ rằng đã gấp mười lần theo cách chính thống rồi, loại đạo pháp tu hành nhanh chóng như thế liệu có vấn đề gì không? Điểm vướng mắc trong lòng Vương Tông Cảnh cũng chỉ có chỗ này thôi.
Có điều… mặt Vương Tông Cảnh như giãn ra, bất giác nhìn về hướng bên kia bức tường, nó ở đây do dự không quyết chứ Tiểu Đỉnh ở bên kia thì tuyệt đối không có băn khoăn nhiều thế, nhất định chiếu theo pháp môn mà cha nó đã đưa để tu luyện, cho tới hôm nay tựa hồ cũng chẳng thấy có điểm gì khác lạ, vẫn nhảy nhót tung tăng cả ngày, cười hi hi ha ha cực kỳ vui vẻ.
Linh khí vào trong cơ thể càng nhiều, nếu có thể vận công đi hết vòng chu thiên thì đương nhiên hiệu quả sẽ càng lớn, đạo lý này không có gì là khó hiểu. Hiện tại Vương Tông Cảnh đang đấu tranh dữ dội trong lòng, cảm giác như bên tai có một giọng nói luôn dụ dỗ nó, lại nghĩ tới số lượng tuyển chọn khắc nghiệt vào sang năm khi Hội Thi Thanh Vân kết thúc, hơn chín trăm người lấy có bốn mươi, áp lực đó quả thực chẳng phải nhỏ.
Có nên thử một chút theo cách mới không?
Nếu chẳng may thành công thì sao?
Nếu thành công, ắt đạo hạnh bản thân sẽ tiến nhanh hơn kẻ khác rất nhiều, khả năng có thể lưu lại bái nhập vào Thanh Vân Môn sau một năm đương nhiên cũng lớn hơn. Ngày đó lúc rời Long Hồ Thành ở U châu, bản thân mình có khác gì đã bị đuổi khỏi Long Hồ Vương gia đâu, ngoại trừ bái nhập vào Thanh Vân Môn, thực sự cũng chẳng thấy còn con đường tu đạo nào tốt hơn nữa.
Hay là đánh cược một lần?
Nhưng nếu thua cược thì sao, liệu có phát sinh chuyện gì bất ngờ?
Nó tuy đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí tuổi còn nhỏ đã phải vượt qua vô số thời khắc sinh tử, nên tính tình cũng kiên định hơn những đưa trẻ khác rất nhiều, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, hiện tại trong lòng do dự không quyết, nghĩ mãi tới đau hết cả đầu.
※※※
Cứ như vậy trải qua không biết bao lâu, Vương Tông Cảnh cảm thấy ở lỳ trong phòng thật là bức bối, liền đi tới bên cửa sổ dùng sức đẩy một cái, cánh cửa mở ra đánh “binh”, một luồng không khí trong lành ùa tới, khiến tinh thần nó thoáng phấn chấn.
Ánh nắng giữa mùa hè chiếu chói chang cả khoảng sân, không khí mang hơi nóng nực, bất quá Thanh Vân Biệt Viện dựa lưng vào núi, lại nằm ngay bên cạnh khu rừng rậm nên ở bên trong cũng không khó chịu lắm, đặc biệt là hai gốc liễu trong sân cành lá um tùm lay động theo gió, màu liễu xanh non cũng có mấy phần mát mẻ. Lúc này đã tới giữa trưa, bên kia phòng chữ Mộc vốn ồn ào cũng đã yên tĩnh, hai đứa nhóc chắc nô đùa mệt quá phải nghỉ rồi. Ngoài ra thì cả tòa viện cũng rất yên tĩnh, có điều khi ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua thì chợt ngẩn người. Chỉ thấy ở một góc hành lang gần đó có một người đang đứng, lại là tên Cừu Điêu Tứ bình thường không thấy lộ mặt.
Nghe thấy tiếng cửa sổ bên này mở, Cừu Điêu Tứ cũng đang quay đầu nhìn lại, mắt đối mắt với Vương Tông Cảnh, trông y có vẻ hơi ngơ ngác. Bất quá thời gian qua, hai người cũng có thể coi là đã có quen biết, Vương Tông Cảnh mỉm cười trước, gật đầu chào y.
Cừu Điêu Tứ chần chừ một chút, cố gắng rặn ra một nụ cười đầy vẻ gượng gạo, cũng gật đầu với Vương Tông Cảnh bên này.
Vương Tông Cảnh cười cười, biết tính người này cô độc và hơi cổ quái, bình thường cũng không thích nói chuyện nên không có ý nói nhiều. Ai ngờ hôm nay Cừu Điêu Tứ này trông lại có vẻ không giống trước đây, thần tình trên mặt hơi do dự nhưng vẫn tiến lại tới trước cửa sổ phòng Vương Tông Cảnh gọi một tiếng: “Vương huynh.”
Hai người nhìn nhau qua cửa sổ, Vương Tông Cảnh bất giác có hơi lạ lẫm, thật không ngờ tới Cừu Điêu Tứ lại chủ động sang nói chuyện, nó gật đầu đáp: “Cừu huynh, có chuyện à?”
Cừu Điêu Tứ trầm ngâm một lát, vẻ mặt khá trịnh trọng, cất tiếng nói: “Tại hạ mạo muội, có một chuyện về việc tu luyện muốn thỉnh giáo, xin Vương huynh vui lòng chỉ cho.”
Vương Tông Cảnh ngẩn cả người, thốt: “Tại hạ cũng vừa mới bắt đầu, đâu biết gì đâu, Cừu huynh xin cứ nói, nhưng e rằng tại hạ không giúp được huynh thôi.”
Cừu Điêu Tứ lặng lẽ gật đầu, lông mày nhíu chặt tựa hồ trong lòng đang có một vấn đề dồn nén đã lâu, nói: “Xin hỏi Vương huynh, huynh hàng ngày tu luyện công pháp Thanh phong quyết, tổng cộng có thể luyện được mấy vòng chu thiên?”
Vương Tông Cảnh nhíu mày nhìn Cừu Điêu Tứ, chỉ thấy khuôn mặt thường ngày khó đăm đăm như gỗ của y lúc này lộ ra vẻ do dự hiếm thấy, tựa hồ vấn đề đó phen này đã khiến y rất phiền lòng. Cái gọi là mỗi một ngày tu luyện được mấy chu thiên, chính là hỏi nó một ngày có thể tu luyện được mấy lần, bởi ngay cả cây cỏ cũng còn có lúc phải mỏi, đặc biệt là sau khi tu luyện đạo pháp được một vòng chu thiên, vì phải ngưng thần quá lâu, rất hao tổn tâm lực tinh thần khiến người ta cảm thấy vô cùng mệt, với trạng thái như thế gần như không thể nào tiếp tục luyện lần thứ hai. Nếu gắng gượng khổ tu, thường thì khi khống chế linh khí di chuyển trong cơ thể sẽ lực bất tòng tâm, nửa đường hỏng hết công phu còn chưa tính, không chừng còn vì hao tổn tâm lực tinh thần quá lớn làm hại tới cơ thể, nhẹ thì đổ bệnh, nặng thì phát điên mà chết.
Việc kiêng kỵ này trong quyển Thanh phong quyết cũng viết rất rõ ràng, đồng thời trong quyển sách đó cũng ghi rõ, khi mới bắt đầu tu luyện, mỗi ngày tốt nhất không nên tu luyện quá hai vòng chu thiên, hơn nữa mỗi lần tu luyện tốt nhất cũng nên cách nhau hai canh giờ trở lên để tâm lực tinh thần có thể hồi phục, đem lại kết quả tốt hơn. Chờ tới sau này tu hành sâu dần, công pháp đã có tiểu thành mới có thể căn cứ vào tình trạng bản thân mà tiến hành điều chỉnh.
Vương Tông Cảnh tu luyện trong thời gian qua, đích xác mỗi ngày đều tu luyện hai vòng chu thiên, bất quá bản thân nó cảm thấy có hơi bất mãn, thân thể nó khỏe mạnh hơn người thường nhiều, một chút mệt mỏi sau khi tu luyện với nó mà nói, hồi phục lại là việc quá nhẹ nhàng, bởi vậy nó cũng từng suy xét xem có nên tăng thêm một chu thiên nữa không. Bất quá lúc này Cừu Điêu Tứ đột nhiên hỏi tới, Vương Tông Cảnh thoáng động lòng nghĩ lại chuyện đó, nhưng miệng vẫn đáp:
“Tại hạ cứ theo như lời trong sách, mỗi ngày tu luyện hai lần, sao thế, Cừu huynh chẳng lẽ có kiến giải gì à?”
Cừu Điều Tứ ngẩng đầu nhìn nó, định nói lại thôi, thần tình trên mặt có hơi cứng ngắc. Vương Tông Cảnh thầm thấy kỳ lạ, không biết tên quái nhân này rốt cục định nói gì đây, tự nhiên đi hỏi một câu không đầu không đuôi thế. Nó đang định hỏi xem thì chợt nghe thấy ở cổng sân vọng tới một tiếng gọi:
“Kha kha, trùng hợp vậy, hai người lại cùng ở đây cả.”
Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cổng có một tên béo người mặc áo đơn, trông mồ hôi mồ kê đầy đầu, đang không ngừng đưa tay quẹt trán, miệng cười ha ha tiến lại, chính là Ba Hùng ở phòng chữ Thổ.
“Nóng chết được, nóng chết đi được, cái thời tiết ma quỷ này…” Mặt Ba Hùng trông đỏ au, cả khuôn mặt béo đầy những mồ hôi, miệng thì liến thoắng không ngừng: “Thanh Vân Sơn đây sao nóng thế chứ, so với ở bên Lương châu chỗ tại hạ thì nóng hơn quá nhiều.”
Vừa nói vừa đi lại gần, Ba Hùng lại lau mồ hôi, tiếp: “Mấy người đang nói chuyện gì thế?”
Tên béo xuất thân từ Lương châu này tuy tướng mạo rất bình thường nhưng tính cách lại rất tốt, đối xử giao hữu với người có thể gọi là cao thủ bẩm sinh. Trong hơn một tháng qua, Vương Tông Cảnh thỉnh thoảng đi cùng với hắn ra ngoài thấy dọc đường tên béo không ngừng chào hỏi, cũng không biết đã quen được bao nhiêu người rồi nữa, quan hệ rộng tới mức khiến người ta á khẩu, ngay cả người tính tình cô độc như Cừu Điêu Tứ cũng lộ mặt cười với Ba Hùng, nói:
“Tại hạ đang thỉnh giáo Vương huynh một nghi hoặc trong việc tu luyện, muốn hỏi huynh ấy rốt cục một ngày có thể tu luyện mấy lần?”
Vương Tông Cảnh cười qua cửa sổ: “Không sai, bất quá tại hạ cũng chỉ tu luyện theo như sách, một ngày hai lần, huynh béo thì sao?”
Ba Hùng tốt tính, đối với việc Vương Tông Cảnh gọi nó là huynh béo cũng không hề phật ý, ngoạc mồm ra cười nói: “Tại hạ mà chẳng thế, bất quá Điêu Tứ, huynh hỏi chuyện này làm gì?”
Vẻ mặt Cừu Điêu Tứ thoáng hiện nét do dự, nhưng giây lát sau vẫn cất tiếng đáp: “Tại hạ cảm thấy mỗi ngày tinh lực vẫn còn có thể luyện thêm một chu thiên nữa, có điều như vậy thì không hợp với những gì ghi trong quyển Thanh phong quyết, với lại vốn chẳng có sư trưởng để thắc mắc, vừa vặn thấy Vương huynh ở đây mới qua hỏi huynh ấy xem.”
Vương Tông Cảnh động lòng, bất giác nhìn y thêm một lần nữa, nhưng thấy Cừu Điêu Tứ dạng người tầm tầm, tướng mạo bình thường, y phục mặc trên người cũng rất mộc mạc, đặt vào trong đám đông thì tuyệt đối là kẻ không có gì bắt mắt, nhưng không ngờ y lại có suy nghĩ giống như mình, có điều không biết rốt cục là kẻ này tinh lực hơn người hay là tính háo thắng ẩn chứa trong tâm đặc biệt mạnh.
Ba Hùng ở bên cạnh nghe thấy vậy liền ngẩn ra, chăm chú nhìn Cừu Điêu Tứ một lúc, nói giọng hơi ngạc nhiên: “Điêu Tứ, chẳng lẽ người cả ngày rúc trong phòng như huynh mà cũng nghe được phong thanh gì rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đều đồng thời ngước đầu nhìn tên béo, hai mồm một lời: “Sao thế?”
Ba Hùng ngó trái ngó phải, thấy trong sân không còn người nào khác mới hạ giọng đáp: “Hôm nay tại hạ mới biết được tin tức, trong Thanh Vân Biệt Viện chúng ta, đã có người tu luyện thành công tầng hai của Thanh phong quyết rồi.”
“Cái gì!”
Trong ngoài cửa sổ, Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ đều chấn động cả người, mặt đồng thời tỏ ra không sao tin nổi, ngạc nhiên nói: “Nhanh thế cơ à?”
Ba Hùng quẹt mép, nói: “Sợ chưa? Lúc tại hạ nghe được tin này ở ngoài đường, cũng giống như mấy người vậy. Chúng ta ai mà chẳng vừa luyện xong tầng một Thanh phong quyết, mới tu luyện công pháp tầng thứ hai thôi. Bằng vào tốc độ như thế này, sau một năm chúng ta làm sao là đối thủ của bọn họ được.”
Cừu Điêu Tứ lặng yên không nói, khuôn mặt luôn ngơ ngơ của y lúc này thần tình đang biến đổi liên tục vô cùng phức tạp, cả nửa ngày sau mới hỏi: “Huynh béo, huynh có biết vị kỳ tài kia không?”
Ba Hùng cười khổ, lắc đầu thở dài: “Vấn đề chính là ở đấy, tại hạ vừa rồi đâu có nói là chỉ một người đâu.”
“Cái gìiiii…”
Lần này ngay cả Vương Tông Cảnh cũng dựng tóc gáy, ngơ ra một lúc mới cười khổ nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ còn có mấy tên thiên tài nữa xuất hiện hay sao?”
Ba Hùng nhìn nó đáp: “Cứ theo như tin tức mà tại hạ nghe được, tuy Thanh Vân Môn không có phái sư trưởng tới giảng trong Thanh Vân Biệt Viện, nhưng thỉnh thoảng cũng có tiền bối trưởng lão qua lại kiểm tra, trong đó có một vị trưởng lão sau khi rà soát một vòng nói vẻ vui mừng rằng: Từ khi Hội Thi Thanh Vân bắt đầu tới giờ, chưa lần nào có nhiều anh tài tụ tập như lần này, cứ theo ông ta thấy thì ít nhất đã có bảy người tu luyện thành công tầng hai của Thanh phong quyết rồi.”
“Bảy người!” Vương Tông Cảnh hít vào một hơi lạnh, Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh cũng giật mình, sắc mặt trắng hẳn ra.
Ba Hùng nhún vai, mặt cũng tỏ vẻ cay đắng, nói: “Đúng thế, sao lại có nhiều thiên tài đột nhiên xuất hiện thế chứ, hơn nữa trừ bảy người này ra, trong chín trăm người còn lại e rằng còn không ít nhân vận chỉ kém hơn bọn họ có tí xíu, chắc cũng sắp luyện thành tầng hai Thanh phong quyết rồi. Giờ, giờ làm thế nào được nhỉ?”
Ba người nhất thời tựa hồ đều không có hứng nói tiếp, bên trong bên ngoài cửa sổ, tự nhiên lặng ngắt, không khí cũng trở thành nặng nề. Một lúc sau, chợt Cừu Điêu Tứ lạnh lùng thốt: “Trong bảy người đó, cũng chưa chắc đã đều là kỳ tài bẩm sinh đâu.”
Vương Tông Cảnh với Ba Hùng đều nhìn về phía y. Ba Hùng cau mày nói: “Bọn họ nhanh hơn so với chúng ta, sao lại không thể tính là kỳ tài?”
Cừu Điêu Tứ lặng yên một lát, mặt thoáng hiện vẻ căm hờn, nói: “Trong Thanh Vân Biệt Viện này có rất nhiều con cháu của tu chân thế gia, đặc biệt là những kẻ xuất thân danh môn đại tộc, bọn họ trước khi tới đây đã được trong tộc ban cho đủ các loại linh đan diệu dược, hỗ trợ cho việc tu hành. Trong đó có một số loại kỳ dược có công hiệu thần kỳ nhanh chóng phục hồi tinh thần tâm lực, cứ như vậy chẳng phải sẽ có số lần tu luyện nhiều hơn chúng ta? Đặc biệt còn có những loại linh đan diệu dược khác có thể khiến đạo hạnh tinh tiến nữa, tại hạ cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn là có đấy.”
Nói tới đây, nét căm hờn trên mặt Cừu Điêu Tứ càng thêm đậm, ngay cả Vương Tông Cảnh và Ba Hùng ở bên cạnh đều nhận ra. Hai người đối mắt nhìn nhau một cái, Vương Tông Cảnh không nói, Ba Hùng thì im lặng giây lát rồi gật đầu: “Huynh nói cũng có lý, những loại linh đan diệu dược đó tại hạ cũng có nghe nói, một số loại linh đan còn được chế bằng những thiên tài địa bảo, đích xác công hiệu rất lớn, trong những người đó, không chừng có người được dùng thật, nhưng mà…”
Hắn thở dài một hơi, không nói tiếp. Vương Tông Cảnh ở bên nhàn nhạt nói nốt đoạn sau cho hắn: “Đáng tiếc Thanh Vân Môn không có quy định nào nói không được dùng những loại đan dược ấy.”
Khóe mắt Cừu Điêu Tứ co giật mấy cái, chầm chậm cúi đầu, sắc mặt dần hồi phục vẻ ngơ ngơ như trước. Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng của y, chợt cảm thấy tên thiếu niên tính tình cô độc này cũng tuyệt không phải là một quái vật, không kìm được thò tay qua cửa sổ vỗ vỗ vào vai y, nói nhẹ: “Hiện tại mới được một tháng, thời gian còn dài, đừng có nản lòng.”
Cừu Điêu Tứ ngẩng đầu nhìn nó, giây lát sau miệng lại cố rặn ra một nụ cười gượng gạo giống y lúc nãy, đáp: “Không sai, huynh nói rất phải.”
Ba Hùng cũng tiến tới, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Cuộc đời này thật là bất công, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo chúng ta xuất thân không ra gì, bất quá cũng như thế mới phải gắng sức phấn đấu vươn lên hàng đầu.”
Vương Tông Cảnh mỉm cười, gật đầu không nói. Cừu Điêu Tứ trầm mặc một lát rồi nói: “Hai vị từ từ nói chuyện, tại hạ xin về trước.”
Vương Tông Cảnh nhìn y, đáp: “Cừu huynh đi thong thả.”
Cừu Điêu Tứ lại không lập tức di chuyển, có vẻ chần chừ một chút sau đó nói với Vương Tông Cảnh: “Vương huynh, nếu không chê sau này có thể gọi tên của tại hạ.”
Vương Tông Cảnh ngẩn người, không ngờ tới Cừu Điêu Tứ lại nói ra câu này, bất quá cuộc nói chuyện chưa từng có hôm nay đã khiến nó có thêm khá nhiều hảo cảm đối với tên thiếu niên cô độc, liền mỉm cười đáp: “Huynh đã nói thế, vậy về sau tại hạ sẽ giống như huynh béo, gọi huynh là Điêu Tứ nhé, huynh cũng có thể gọi tại hạ là Tông Cảnh.”
Cừu Điêu Tứ gật đầu, nhìn dáng vẻ ung ung của Vương Tông Cảnh đứng sau cửa sổ, y tựa như cũng cảm thấy bản thân mình có hơi căng thẳng, có điều ngày thường đã quen cái bộ dạng ngơ ngơ như gỗ rồi, không thuận giao tiếp với người lắm, bởi vậy liền tỏ ra hơi hổ thẹn, cũng may lúc này tên béo Ba Hùng đã nhìn thấy bộ dạng này của y, bật cười kha kha đánh lạc hướng câu chuyện, đồng thời nói giọng vẻ thần bí: “Phải rồi, còn một chuyện nữa, mấy người nhất định là không ngờ đâu.”
“Gì nữa?”
Ba Hùng ho hắng một tiếng, trên mặt tỏ ra rất kỳ quái, hạ thật nhỏ giọng nói: “Trong bảy người kia, có một người ở chính trong sân nhà chúng ta.”
Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ đều kinh ngạc, chăm chăm ngó Ba Hùng. Chỉ thấy hắn không nói gì đầy vẻ thâm sâu, giây lát sau cả ba tựa hồ đồng thời ngoái đầu, ánh mắt cùng nhìn về một chỗ, chính là căn phòng chữ Thủy ở phía bên kia sân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!