Tru Tiên II
Chương 33: Giếng Khô
Bên cạnh giếng khô, ba người trẻ tuổi vẫn cứ đứng đấy chờ đợi. họ tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa hiểu được sự thăng trầm trong thế gian này, có điều khi nhìn thấy cảnh náo nhiệt phồn hoa dần dần biến mất, những ngọn đèn bên trong mọi nhà sáng lên rồi sau đó lại tắt lịm đi, trong lòng vẫn có chút cảm khái, nhưng lại không biết phải bày tỏ như thế nào.
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này trên trời đầy những ngôi sao, một vầng trăng sáng lung linh đang treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi ánh sáng trong như nước xuống tòa thành nhỏ này, phản chiếu hình bóng thon nhỏ của mỗi người ngay phía sau lưng họ.
Gió đêm ùa đến, bên cạnh giếng khô vẫn là đủ loại cống phẩm được đựng bên trong những chiếc bát sứ to nhỏ khác nhau, vây chặt kín bên thành giếng, còn xung quanh là một màn đêm tĩnh lặng, không còn một bóng người. Do ban ngày phồn hoa huyên náo như vậy, cho nên sự tĩnh lặng của lúc này, càng có phần thê lương hơn.
Vương Tông Cảnh nhìn sang bên cạnh, Cữu Điêu Tứ vẫn lặng lẽ đứng đấy, ngơ ngác người trông có vẻ xuất thần, không biết là đang nghĩ gì, còn Tô Văn Thanh thì lại tìm một tảng đá ngồi xuống, có lẽ là đã mệt mỏi, và cứ thế mà ngồi đấy, thần sắc trên mặt vẫn rất bình thản, không hề có vẻ gì là sốt ruột cả. Nhưng mà trong lòng Vương Tông Cảnh ít nhiều vẫn cảm thấy có chút ái ngại, do chuyện này lúc đầu không có liên quan gì đến Tô Văn Thanh cả, trước mắt lúc này ở lại trong thành Hà Dương trễ như vậy, chỉ sợ rằng ngày mai sẽ liên lụy cô ấy phải chịu phạt chung với mình.
Nghĩ đến đây,Vương Tông Cảnh cảm thấy ảo não vô cùng, hầm hực nói:
“Cái tên tiểu quỷ này, quả thật rất biết trốn, đến bây giờ vẫn chưa chịu ra.“
Cữu Điêu Tứ đứng bên cạnh quay đầu sang nhìn hắn, không nói gì, trái lại Tô Văn Thanh thì mỉm cười và hỏi:
“Sao vậy, sốt ruột rồi sao?“
Vương Tông Cảnh thở dài và nói:
“Tô cô nương, chuyện này vốn không liên quan đến cô nương, mà bây giờ lại khiến cô nương phải chịu liên lụy rồi.“
Tô Văn Thanh điềm tĩnh cười một cái, dưới ánh trăng, cô phủi nhẹ quần áo và đứng dậy, mỉm cười nói:
“Không sao cả. Nhưng mà trước mắt đã sắp đến giờ hợi ba khắc rồi, sao tiểu Đỉnh còn chịu ra vậy, không lẽ cậu nhóc này đã tự mình chạy về Thanh Vân biệt viện rồi sao?“
“Í” không nói còn tốt, vừa nghe Tô Văn Thanh nói xong, Vương Tông Cảnh và Cữu Điêu Tứ cũng lộ ra vẻ hồ nghi, ngay cả bản thân Tô Văn Thanh cũng ngơ người ra, ba người lúc đầu đều cho rằng tiểu Đỉnh nhất định là muốn đợi tại đây để ngắm giếng khô, chứ dường như chưa từng nghĩ đến những khả năng khác. Nếu như quả thật là cái thằng nhóc đó tự mình lặng lẽ quay trở về, vậy thì cả ba người Vương Tông Cảnh cứ đứng đợi mãi ở đây, chẳng phải sẽ trở nên buồn cười hài hước lắm hay sao.
“Không phải chứ….” Người mở miệng chính là Cữu Điêu Tứ, giọng nói ấy mang một chút thấp thỏm lo lắng, ai cũng có thể nghe ra được. Vương Tông Cảnh đi lại hai bước, quả quyết và nói:
“Cái tên tiểu quỉ này quả thực là luôn khiến người khác phải lo lắng, hay như vậy đi, chúng ta đợi thêm một chút nữa, đến khi qua giờ tí mà tiểu Đỉnh vẫn chưa chịu xuất hiện, thì chúng ta đành quay về, cũng không đợi nữa, có được không?“
Tô Văn Thanh gật đầu, Cữu Điêu Tứ có chút do dự, nhưng rồi cũng đồng ý với cách nói này. Vương Tông Cảnh cười khan, lòng thầm nghĩ không chừng tối hôm nay đã bị tên tiểu quỉ này cho leo cây rồi, quả thực là hiếu động, nhưng mà ý nghĩ này thì không thể nói rõ ra được, nên bèn chọn lại một đề tài và nói với hai người họ:
“Hai người trước đây đã từng nghe qua truyền thuyết về cái giếng cạn dâng nước này chưa?“
Cữu Điêu Tứ lắc đầu, Tô Văn Thanh thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Chuyện này chưa chắc là không có thật, tôi đã từng xem qua vài quyển cổ thư tạp kí, đôi khi ngẫu nhiên cũng thấy có ghi chép về việc này.“
Vương Tông Cảnh cũng không ngờ Tô Văn Thanh lại cũng biết về những việc này, nên bèn cảm thấy có chút hiếu kì, vội hỏi:
“Nếu như cũng có chuyện như vậy, Tô cô nương, giờ cũng rãnh rỗi, cô kể cho chúng tôi nghe thử đi.“
Tô Văn Thanh gật đầu và nói:
“Kì thực những hiện tượng kì lạ tương tự như giếng khô này có thể phục sinh thì cũng có không ít, tôi đọc được những ghi chép trên sử sách, thường là luôn ở những nơi có sông nước, hoặc như là thanh Hà Dương này, cách chỗ này không xa cũng có một con sông chảy qua, là một nơi có nguồn nước rất phong phú. Người xưa thường cho những chuyện này rất thần kì, nhưng mà cũng có những người xưa viết rằng, đây có thể là những dòng chảy ngầm ở phía dưới đất sâu, khi nó chảy qua, đôi khi cơ duyên trùng hợp đổ vào cái giếng khô này, tự nó hình thành, nên cũng chẳng có gì là kì lạ cả.“
Cữu Điêu Tứ đưa mắt nhìn lên, ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng lẽ nói, tại một nơi nào đó ở dưới chân chúng ta, lại có một con sông lớn hay sao?“
Tô Văn Thanh che miệng cười nhẹ, rồi sau đó lại nhè nhẹ lắc đầu và nói:
“Việc này thì tôi không biết được rồi, cách nói trên các quyển sách ấy lại không giống nhau, ai mà biết được đâu là thật, đâu là giả chứ?“
Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn sang bên cái giếng khô, dưới ánh trăng, giếng khô sâu thẳm không thấy đáy, xung quanh cống phẩm chất như núi, sau đó hắn lắc đầu và nói:
“Tôi thì tin chắc rằng ở dưới giếng chắc có dòng chảy ngầm nào đó, nhưng mà những cống phẩm này sao đem cho thần sông đây, cứ để mãi ở đây hay là ngày mai sẽ thả hết xuống giếng?“
Cữu Điêu Tứ đứng bên cạnh chợt nói:
“Hình như không phải như vậy, hồi sớm lúc tôi đi tìm tiểu Đỉnh, có nghe bá tánh trong thành nói rằng, lúc giếng khô này dâng nước cũng chính là lúc thần sông hiển linh, thần linh hiện thân, thì sẽ tự khắc mang tất cả cống phẩm đi thôi. Nhưng mà phong tục trong thành từ trước giờ là không được làm phiền thần linh, cho nên cứ đến buổi tối là xung quanh giếng khô này sẽ chẳng còn ai cả.“
“Hả?” Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều ngơ ngác, rồi lại nhìn về phía cái giếng khô, ánh mắt bèn có chút khác thường. Lúc này trên con phố dài vắng vẻ, quả nhiên ngoài ba người bọn họ ra, một tòa thành lớn như vậy lại không thấy có một ai khác xuất hiện, gió đêm vi vu, không biết từ nơi nào đó thổi đó, khiến cho cả người cảm thấy lành lạnh.
Sắc mặt Tô Văn Thanh có chút biến trắng, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, có điều chỉ cười to một tiếng và nói:
“Không có chuyện đó đâu nhỉ?“
Vương Tông Cảnh cũng chau mày, trong lòng cũng cảm thấy có chút bất an, nhưng khi trông thấy dáng vẻ Tô Văn Thanh có vài phần khẩn trương, trái lại trở nên có chút hào khí, bèn cười và nói với cô :
“Không có chuyện gì đâu.“
Nói đoạn, hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời và nói:
“Sắp đến giờ tí rồi, nếu thằng bé còn không đến thì chúng ta nên về thôi….“
Nói chưa dứt lời, đột nhiên hắn chau mày lại, giống như đột nhiên bị á họng vậy, bắt đầu chăm chú lắng nghe. Tô Văn Thanh và Cữu Điêu Tứ nhìn bộ dạng của hắn, đều ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:
“Sao vậy?“
Vương Tông Cảnh “suỵt” một tiếng, như có ý bảo họ im lặng, và vẫn giữ trạng thái vểnh tai lắng nghe, đồng thời thời gian cứ trôi qua, biểu hiện trên mắt hắn bắt đầu càng trở nên khó coi. Tô Văn Thanh và Cửu Điêu Tứ mới đầu còn không hiểu gì, nhưng rồi sau đó rất nhanh, hai người họ cũng nghe thấy một âm thanh trầm thấp, âm thầm, thoắt ẩn thoắt hiện. Âm thanh tuy không lớn, nhưng khí thế ẩn chứa bên trong đó lại mạnh như ánh chớp, nhất loạt vang lên từ khắp tứ phương tám hướng, dường như khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa sóng biển mênh mông, ngay cả nền đất dưới chân, tựa hồ cũng đang lắc lư nhè nhẹ.
Nơi phát ra âm thanh ấy, lại là từ phía dưới nền đất sâu thẳm ở dưới chân phát ra.
Thời khắc ấy, cả ba người đều biến sắc, đồng thời cùng quay người nhìn sang hướng cái giếng khô, và chính và lúc này, đột nhiên Tô Văn Thanh kinh ngạc kêu lên, lấy tay chỉ về phía trước mặt và nói:
“Nhìn xem, đó chẳng phải là Tiểu Đỉnh sao?”
Vương Tông Cảnh và Cữu Điêu Tứ cùng lúc quay đầu nhìn đi, quả nhiên trông thấy Tiểu Đỉnh đang nhoẻn miệng cười ha ha, cái đầu tròn tròn dưới ánh trăng cứ sáng loáng lên, đang chạy ra từ một góc tối nào đó cùng với đại vàng và tiểu hôi, vun vút một cái chạy về phía cái giếng khô. Mà mặt đất lúc này đã bắt đầu rung động, và từ cái giếng khô ấy tựa như có vài luồng ánh sáng trắng nhè nhẹ phát ra, trông vô cùng là kì lạ.
Vương Tông Cảnh hoảng hốt, không suy nghĩ nhiều bèn xông về phía tiểu Đỉnh, miệng hét lớn:
“Tiểu Đỉnh, đừng có chạy qua đấy, cẩn thận……”
Cữu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh trông thấy hắn xông qua, nhất thời không suy nghĩ nhiều, bèn vội chạy theo, nhưng Tiểu Đỉnh tuy rằng tuổi nhỏ chân ngắn, nhưng tốc độ cũng chẳng thua kém họ bao nhiêu, chỉ với vài bước là đã chạy đến bên thành giếng, trên đường đã đạp tung vô số các chiếc bát bằng sứ đựng cống phẩm, tựa vào thành giếng nhìn xuống bên dưới:
“Đâu rồi, đâu rồi, thần sông đâu rồi, trông như thế nào nhỉ?“
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng la hét của thằng bé, và tất cả đều im lặng, cái cậu nhóc này quả là cũng lớn gan thật. Chính vào lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên run động dữ dội, kèm theo đó là tiếng ầm ầm như sấm giật khe khẽ, “Rạt”tiếng như sóng cuộn trào, trong giếng khô đột nhiên có một luồng hơi nước phụt lên, vài phút sau tiếng nước như sấm, một cột nước trông như vòi rồng từ bên trong giếng khô phun ra bắn thẳng lên trời, trong chốc lát đã khiến cho tiểu Đỉnh, Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi ướt đẫm cả người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
Cùng ngay lúc này, cột nước lớn với đường kính gần năm thước này, vẫn không ngừng cuộn tròn bắn lên trời, kèm theo đó là xung quanh miệng giếng đột nhiên vang lên âm thanh leng keng leng keng, Vương Tông Cảnh ngơ ngác, đưa mắt nhìn xuống, trông thấy những cái bát sứ không biết bắt đầu run động từ khi nào, chúng cứ va đập vào nhau, đồng thời từ từ di động đến bên miệng giếng.
Thoáng chốc trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, nhất thời gai ốc nổi cả lên, vội vã hét vang lên:
“Tiểu Đỉnh, chạy đi, mau rời khỏi miệng giếng!”
Tiểu Đỉnh đang có chút bực tức phủi phủi bộ quần áo ướt đẫm trên người, bên cạnh Đại Hoàng và Tiểu Hôi cứ luôn rùng mình bắn ra những hạt nước, cả ba đều y chang nhau. Nghe thấy giọng của Vương Tông Cảnh, Tiểu Đỉnh còn chưa kịp phản ứng, thì chợt ngẩng đầu lên, không đợi cậu bé lên tiếng, rồi đột nhiên cả ba trông thấy nét mặt của Tiểu Đỉnh chợt biến sắc, cả người đột nhiên nghiêng xuống, ngã về phía miệng giếng.
Vương Tông Cảnh vô cùng hốt hoảng, không kịp suy nghĩ nhiều, bèn bổ nhào về phía Tiểu Đỉnh, có điều tất cả những việc này đều xảy ra trong tích tắc, chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tiểu Đỉnh, không ngờ cậu bé lại bị một sức hút vô hình nào đó hút vào bên trong giếng khô, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đứng bên cạnh cũng ngơ ngác một lúc, rồi sau đó cả hai liền nhảy vào bên trong giếng.
Vương Tông Cảnh chạy đến bên thành giếng nhưng đã chậm một bước, chỉ đành trơ mắt nhìn Tiểu Đỉnh ngã vào trong bên trong giếng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, Cữu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh từ đằng sau chạy đến, trông thấy cảnh tượng kì lạ của giếng khô, cũng nhất thời biến sắc, phản ứng của Tô Văn Thanh là nhanh nhất, như chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn nắm lấy Vương Tông Cảnh và gọi:
“Đi nào, chúng ta không thể đứng ở ….“
Chữ “đây” vẫn chưa nói dứt, chỉ nghe thấy bên trong cái giếng khô tựa như có tiếng gào thét của một con thú khổng lồ, một luồng sức mạnh không đỡ nổi dường như đã bị đè ép mấy ngàn vạn năm nay, đột nhiên phun mạnh từ bên trong giếng ra, rồi trong nháy mắt hình thành nên một xoáy nước quay với tốc độ cao, thoáng chốc đã hút toàn bộ số cống phẩm ở bên miệng giếng vào bên trong giếng khô, mà cái sức hút mạnh mẽ ấy không phải sức người có thể chống đỡ được, ba người Vương Tông Cảnh loạng choạng loay hoay vài hồi, nhưng rồi cũng bị cái sức mạnh ghê gớm ấy hút vào bên trong cái giếng khô sâu thẳm không nhìn thấy đáy ấy.
Cột nước bay thẳng lên trời, duy trì được một lúc, sức mạnh dần dần giảm đi, tiếng nước cũng dần dần khẽ đi, và cuối cùng là tuột trở xuống và nhanh chóng thu trở về bên trong cái giếng khô, mọi thứ xung quanh, lại trở về với vẻ yên tĩnh.
Con phố dài vẫn tĩnh mịch, ánh trăng vẫn trong sáng, xung quanh giếng khô đều rất yên tĩnh, tất cả những cống phẩm và bóng người, đều biến mất hoàn toàn, chỉ có những nơi bên rìa miệng giếng là bị ướt, nó cho thấy là nơi đây đã từng xảy ra điều gì đó kì lạ. Màn đêm sâu thẳm ấy, dường như đã nuốt chửng hết tất cả.
Giếng khô vẫn âm u, ẩn hiện vọng đến tiếng nước ầm ầm, và nhẹ nhàng vang vọng trong màn đêm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!