Yêu Người Như Thế - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Yêu Người Như Thế


Chương 2


Ta đoán hiện tại là mùa hè. Nếu không làm sao sơn cốc thanh u này có thể có ánh nắng chiếu xuống rạng rỡ như vậy. Hơn nữa, nhiệt độ dường như cũng rất cao, hại ta nóng đến chảy cả người mồ hôi.

“Ngươi…ngươi là ai?” 

Ta lắp bắp kinh hãi nhìn người trước mặt, lại nhìn lại chính mình, ta vừa ở dưới hồ lên, y phục mỏng manh dán sát vào người, thân thể mười hai tuổi tuy chưa phát dục hoàn toàn nhưng đã có đường cong rõ nét.

“Nhắm mắt lại!” Ta hét lên giận dữ, trong lòng nảy lên xúc động muốn xông tới móc mắt thằng bé trai kia.

“Ta …ta xin lỗi!” Thằng nhóc trước mặt dường như cũng hoảng sợ không kém gì ta, vội vàng  nhắm nghiền hai mắt.

“Đứng yên đó! Không được mở mắt, bằng không ta ăn thịt ngươi!”

“Ta…ta biết rồi!”

Ta vội vã chạy vào trong nhà, thay một bộ quần áo khác, trong lòng vẫn ngổn ngang. Sơn cốc này những ngày qua ta một mực tìm kiếm lối ra hoàn toàn không có kết quả, vậy thằng nhãi này ở đâu chui ra?

Ta ngồi trên nền cỏ, bày ra bộ dạng nghiêm túc nhìn đứa trẻ đứng trước mặt.

“Ngươi làm thế nào vào đây?”

“Ta…ta đi lạc.” Thằng nhóc len lén nhìn ta, mắt đen linh hoạt đảo một vòng lại cụp xuống, nhìn chằm chằm mặt đất.

“Ngươi ở đâu tới?”

“Ta…” Nó chưa kịp nói hết liền đổ cái rầm xuống khiến ta hoảng loạn. Không phải bị ta dọa sợ đó chứ?

“Ngươi làm sao vậy?” Ta vội vã chạy đến đỡ hắn dậy. Khó khăn lắm mới gặp một người, thật không muốn hắn trở thành cô hồn ở đây cùng ta bầu bạn.

“Ta…đói…” Đứa trẻ nọ hai mắt đáng thương hề hề nhìn ta, khiến ta dở khóc dở cười. Ta đây là đang thẩm vấn ngươi có được không?

Ta chạy lại bên hồ, chọn mấy loại quả ngọt trong đống hoa quả lương thực của hai ngày tới, đem lại cho hắn.

“Ăn đi! Ta chỉ có thứ này thôi.”

“Cảm ơn ngươi!” 

Tên nhãi kia dường như đã đói lắm rồi, đón lấy quả trong tay ta mà ăn. Đói như vậy mà động tác ăn vẫn giữ chuẩn mực như vậy? Ta dám khẳng định, tên này là con nhà có tiền.

Hắn giải quyết xong hai phần ba chỗ hoa quả để dành của ta, thỏa mãn xoa bụng. Ta nhìn hắn chạy đến bên hồ rửa mặt, đến lúc quay lại, thật không nghĩ tới thì ra là tiểu soái ca!

“Ta tên Ngạo Vân, ngươi tên gì?”

“Tại sao ngươi vào được đây?” Ai hỏi tên ngươi cơ chứ! Tiểu tử này dám hống hách với ta.

“Ta ở Thần Y cốc, hai ngày trước trốn đi chơi, vô tình lạc vào nơi này. Ta lạc trong rừng hai ngày rồi.” Tiểu tử kia cắn cắn môi uất ức.

“Ngươi có nhớ đường ra không?” Ta vội vàng hỏi, tiểu tử này có thế vào sơn cốc chứng minh ta cũng có thể từ nơi này đi ra.

“Ta bị lạc!” Tiểu tử kia quăng cho ta ánh mắt xem thường, mà ta lại không thể phản bác. Ta quả thật teo mất não rồi mới hỏi kẻ đi lạc là hắn.

“Nhưng  ta có thể tìm đường ra.”

Lần này đến lượt ta xem thường nhìn hắn. Ngươi cũng không xem ngươi, suýt chết đói ở trong rừng, còn dám mạnh miệng.

“Ta chắc chắn sẽ tìm được lối ra.” Ánh mắt hắn kiên định khiến ta có chút chờ mong.

“Tùy ngươi. Chỉ là rời đi rồi không được phép dẫn người vào sơn cốc, có biết không?” Ta làm sao cam tâm để người khác chiếm mất khu sinh thái đẻ ra tiền này chứ.

“Được, ta hứa với ngươi.”

“Ăn no rồi thì đi đi.” Ta xua xua tay đuổi hắn. Thằng nhãi này nếu có thể tìm được đường ra, ta cũng có thể bảo gấu trúc nhỏ tìm theo mùi của hắn mà đi theo.

“Ngươi tên gì? Ơn cứu mạng này, ta sẽ trở lại báo đáp.” 

“Không cần trở lại. Ta chỉ muốn bình yên.”

Nhìn bóng lưng thẳng tắp rời đi, ta không khỏi thở dài. Mong rằng ngươi thực sự tìm được đường ra, nếu không, thanh xuân của ta, cuộc sống của ta thật sự chôn vùi ở nơi này mất.

Sẩm tối, trời đổ mưa tầm tã. Ta không khỏi đau đầu, cái nhà rách này, dột nát khắp nơi, ta phải chui vào một góc, mới miễn cưỡng không bị ướt. Chợt, trước cửa nơi vẫn có chút ánh sáng mù mờ chiếu vào bỗng dưng tối om khiến trái tim thủy tinh của ta không khỏi nảy lên một cái. Sẽ không phải là …ma chứ?

“Bịch!” Cái bóng đó đổ ập xuống đất, trái tim nhỏ bé của ta lại run lên lần nữa.

Hé mắt nhìn một chút, thật muốn chửi người! Thì ra là đứa bé trai ban chiều, như thế nào lại quay lại?

Ta lôi kéo hắn vào cái ổ của mình, dứt khoát cởi y phục của hắn. Này… không phải ta có ý đồ xấu đâu nha! Ta cũng chưa có biến thái đến độ có ý gì với một thằng nhóc, là do y phục của hắn ướt hết rồi. Nếu tiếp tục mặc y phục ướt, chỉ sợ sẽ đổ bệnh.

Nửa đêm, đứa trẻ kia thế nhưng thật sự phát sốt. Ta vốn ngủ không sâu, lại nghe tiếng hắn nói sảng, trở dậy rờ lên trán hắn, thật so với hòn than còn nóng hơn!

Ta đành trở dậy tìm một mảnh vải rách, thấm nước mưa, đem lại lau mồ hôi cho hắn. Đây là cái lý lẽ gì chứ? Ta đến nơi này mấy tháng rồi, cơm cũng chưa được ăn một hạt, giờ lại vô duyên vô cớ trở thành bảo mẫu. Nghĩ đến đây, thật sự muốn đem tên nhãi ranh này đá ra cửa. Thế nhưng… ta là ai nào? Con người của thế kỷ hai mốt văn minh và nhân đạo đấy nhé, ta không đành lòng nhìn đứa trẻ kia nóng nóng lạnh lạnh như vậy, dứt khoát đem hắn ôm vào lòng. Hắn ngoan ngoãn nằm yên, ta cũng có thể yên tâm mà ngủ.

Cái mặt bị cọ đến ngứa ngứa, ta cũng lười mở mắt, chắc chắn là gấu trúc nhỏ đến làm loạn mà. Tha cho ta đi, ngủ được một giấc cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà, có gì đó sai sai nha. Ngực, sao lại nặng như vậy? Còn hơi thở ấm ấm như có như không vờn trước ngực ta nữa? 

Ta nhấc hai mí mắt đang cùng nhau quấn quýt, nhìn xem rốt cuộc yêu tinh phương nào đang tác quái. Thế nhưng…thằng nhãi kia… thế nhưng…hắn…hắn dám vùi mặt vào ngực ta mà ngủ! Mẹ nó! Ta thừa nhận ngực không lớn, là do chưa lớn thôi, hắn dám sàm sỡ ta!

Thẳng chân đạp thằng nhóc chết dẫm kia ra, ta bò ra khỏi ổ, ngoài trời có vẻ đã tạnh mưa.

Chúng ta đã có một khởi đầu như thế. Sau đó Ngạo Vân thực sự tìm được đường ra khỏi sơn cốc, cũng giữ lời hứa không tiết lộ với ai về sơn cốc này. Thế nhưng hắn lại trở thành khách quen nơi này. Một lần quen, là quen hẳn tám năm. Hắn ở lỳ trong sơn cốc, đuổi thế nào cũng không chịu đi. 

Đứa trẻ này, rõ ràng nhìn như công tử được nuôi trong nhà ấm, thế nhưng lại thật đảm đang tháo vát như nàng dâu nhỏ. Ngạo Vân tám tuổi cùng ta chui rúc trong căn nhà tranh rách nát, Ngạo Vân mười hai tuổi tự mình sửa nhà, đem căn phòng rách nát của ta sửa thành kiên cố, cũng không sợ mưa gió nữa.

Nhưng mà…mẹ nó! Ta nuôi một lần nuôi hẳn tám năm. Đến lúc nuôi ra lại nuôi thành sói mắt trắng. Mà con sói này…con mẹ nó! Nó ăn cả ta.

Ngạo Vân năm mười sáu tuổi rời đi sơn cốc. Hắn nói sau này hắn phải lo lắng chuyện ở nhà, không thể luôn ở lại đây, nhưng hắn sẽ thường xuyên đến thăm ta. Năm đó, ta vớt được một cái xác, à không, một kẻ chán đời nhảy sông, không biết thế nào lại trôi đến sơn cốc này của ta. Ờ, một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng đó là sau này, còn khi đó, kẻ đó vẫn còn mặc nữ trang. Tên này hôn mê ba ngày thì tỉnh dậy, thẫn thờ như đồ đần, ở trong sơn cốc nửa tháng, mới chịu nói chuyện cùng ta. Đó là một đứa trẻ đáng thương. Nàng tên Ân Tiếu Mặc. Sau này, mỗi khi có chuyện buồn, người đó đều đến chỗ ta, nhưng không còn mặc nữ trang nữa, nói chuyện cũng thô lỗ hơn xưa. Có đôi khi, tên đó đến sẽ lôi theo một tiểu cô nương luôn mặc y phục màu đỏ rực rỡ. Tuổi còn nhỏ, nhưng là một băng sơn mỹ nhân. Ta dạy các nàng buôn bán, các nàng cũng đưa ta ra bên ngoài thăm thú. Máu làm giàu trong ta lúc này lại hừng hực sôi sục, ta mở một quán trà, lấy tên Lan Nhược Phường. Khi đó chỉ cảm thấy cái tên này rất hay, rất ý nghĩa, cũng rất có nội hàm. Mãi về sau mới nhớ ra, cái miếu nơi Nhiếp Tiểu Thiện và Ninh Thái Thần trong Liêu trai chí dị gặp nhau tên là Lan Nhược tự. Con mẹ nó, nội hàm của ai chứ không phải của ta!

Năm đó, ta hai mươi.

Sinh nhật hai mươi hai tuổi, ta xua đuổi đám người Tiếu Mặc đi chỗ khác chơi. Ngạo Vân nói hắn sẽ đón sinh nhật hai mươi hai cùng ta, coi như kỷ niệm mười năm chúng ta gặp gỡ.

Cả ngày hôm đó, ta luôn ngẩn ngơ không biết hắn sẽ tặng ta quà gì. Tên nhóc đó nhìn giàu có như vậy, chắc sẽ không keo kiệt với ta đâu. Dù sao, ta đã nuôi hắn tận tám năm cơ mà. Chờ hắn thật lâu, ta mơ màng ngủ một chút. Ta mơ thấy Ngạo Vân thật đẹp trai, ngược gió mà tới. Tay hắn dắt con ngựa trắng, trên lưng ngựa thồ hai cái hòm lớn. Hắn khệ nệ bê đến cho ta, bên trong từng đĩnh vàng tỏa sáng lấp lánh. Quay lại nhìn Ngạo Vân, liền thấy hắn hóa thành cái cây thần tài, vàng bạc ngọc ngà tỏa sáng như mưa trút xuống quanh ta. Ta cảm thấy dù là trong mơ, ta cũng cười ngoác mồm ra rồi. Tỉnh dậy, ta vội vàng đi đào mấy bình rượu mơ ủ đã vài năm lên, chuẩn bị ngênh đón vàng bạc của ta. Ai mà biết, cái cây vàng bạc kia đến, là mang họa đến.

Trời đổ tối, khi ta tưởng hắn không tới nữa, tên kia mới khoan thai xuất hiện. Bộ dạng thong dong khiến ta muốn một phát đập chết hắn.

Ngạo Vân bình thản đi bộ vào bàn trà ta đặt dưới gốc lê. Ta ngó nghiêng mãi, vẫn không nhìn thấy con ngựa nào đâu. Thầm nghĩ chắc hắn đợi đến nửa đêm mới cho ta bất ngờ, liền tập trung nhìn về cái cây thần tài đang ngồi uống rượu mơ.

“Nhược Nhược, tỷ nhìn ta…như sói nhìn dê con vậy.”

Ta đánh cái “bộp” vào đầu hắn, ta mà giống sói sao?

Ai mà biết được, đêm đó, ta thực sự thành sói. Nhưng là, con sói già nua này lại bị con dê con kia ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Trời còn tờ mờ sáng, ta theo thói quen thức dậy. Đầu thật con mẹ nó đau! Nhưng mà…sáng ra còn có quỷ áp giường nữa sao? Ta hé mắt ra nhìn một cái, lại bị một cái mặt làm cho giật mình. Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đập vào mắt ta như búa tạ đập vào đầu ta. Cảm giác toàn thân lành lạnh trống trải, trên ngực có chút ngứa ngứa đau đau, bao nhiêu hình ảnh như dòng lũ tràn vào cái đầu đang ngơ ngẩn của ta, đập ta một phát tỉnh cả người.

Đêm qua, tất cả mười hai bình rượu mơ ủ từ ba đến năm năm đều bị ta đào lên, hơn nữa còn uống sạch sẽ. Mà phẩm chất say rượu của ta…thực sự không dám nhìn.

Trước mắt ta hiện lên vẻ mặt vô thố của Ngạo Vân khi ta đè hắn xuống giường, ánh mắt dần trở nên trầm trọng khi tay ta làm loạn cởi y phục của hắn, còn có…còn có… ta đi chết đây!

Ta rón rén bò dậy, Ngạo Vân khẽ nhăn mày, nhưng rồi lại an ổn ngủ. Chắc đêm qua hắn cũng mệt mỏi chết đi.

Hôm đó, ta bỏ lại Ngạo Vân ở sơn cốc, ta bỏ trốn. Trốn một lần, trốn tận năm năm. Thực ra ta định trốn hắn cả đời cơ. Say rượu nổi thú tính, cưỡng bức con nhà người ta, lại còn là đứa nhỏ mình nuôi lớn. Ta thực không còn mặt mũi gặp người nữa.

[i]* sói trắng mắt: ý chỉ kẻ vong ơn phụ nghĩa, trong truyện nu9 hay dùng cụm từ này để mắng nam9 nhưng không mang ý nghĩa nặng nề như nguyên nghĩa của nó, chỉ là thuận miệng thôi nha các nàng[/i]

[/size]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN