Yêu Người Như Thế
Chương 5
Vết thương dần lành lại, ta vẫn ngoan ngoãn ở trong Thái tử điện, hưởng thụ niềm hư vinh được người bảo vệ, ta đoán bên ngoài hẳn đã loạn lên rồi. Nhưng trong này, ta vẫn bình an, điềm nhiên mà sống, vì ta có Ngạo Vân. Nhưng đại gia à, ngươi không phải Thái tử sao? Không phải trong phim đều chiếu Thái tử rất bận rộn sao? Ngươi ngày ngày quanh quẩn bên ta là ý gì? Không cần lên triều sao? Con rồng già kia không có ý kiến gì sao?
Hiển nhiên, ông ta hẳn là có ý kiến. Nhưng có lẽ vì mặt mũi của mình hoặc bài học lần trước, ông ta không đích thân đến, mà sai bà vợ đến.
Đó là một chiều mùa hạ mát mẻ, tính ra con nòng nọc nhỏ nhà ta đã bỏ nhà đi bụi ba tháng rồi, không biết có được ăn no không nữa. Ta lười nhác nằm dưới tán cây sưởi nắng, híp mắt nhìn vầng thái dương rực rỡ kia. Cao, xa, chỉ có thể nhìn. Nếu ngươi cứ một mực đến gần sẽ bị thiêu thành tro bụi. Ngạo Vân cũng như vậy.
Ngạo Vân bị hoàng đế gọi đến ngự thư phòng, ta đuổi hết người hầu ra ngoài, độc chiếm cái sân nhỏ này. Một thân sa y mềm mại khoan khoái, tia nắng len qua kẽ lá tinh nghịch nhảy nhót, gió nhẹ thoang thoảng mùi hoa nhài, ta cảm thấy thực là thiên đường rồi. Mấy ngày nay, ta sắp bị mớ quần áo trong cung này trói chết. Ngạo Vân mà ở nhà, ta càng không dám mặc, quan niệm của người cổ đại về trang phục của nữ giới không thoáng được như ta. Dù ta không biết xấu hổ, nhưng cũng sợ Ngạo Vân ngại ngùng.
Khi hoàng hậu xông vào, không ai báo cho ta hết, mà ta, một thân váy ngủ mỏng manh lộ tay lộ chân, nằm ngửa dưới tán cây.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Giọng nói the thé chói tai của cái tên không phải nam không phải nữ kia thành công đuổi bay con sâu ngủ của ta.
“Dân nữ khấu kiến hoàng hậu nương nương!”
“Yêu nữ không biết xấu hổ!” Êu êu, sao lại bị chửi nữa rồi?
“Người đâu! Lôi ra ngoài đánh ba mươi đại bản.”
Mẹ nó! Bà đây trêu chọc các người lúc nào hả? Ta mỏng manh bị hai vị cung nữ lớn tuổi to béo lôi xềnh xệch.
Bỗng dưng lấp ló một vạt áo trắng tinh ở bên ngoài. Ngạo Vân chỉ mặc đồ đen. Ngạo Vân bỗng nhiên bị gọi đi, hoàng hậu tự dưng xông vào đòi đánh ta, vạt áo trắng bên ngoài cung điện. Thì ra là thế! Người đứng đầu hậu cung này, có vẻ không chờ được muốn huỷ hoại ta rồi. Nhưng mà, chậu máu chó này muốn hắt lên người ta, còn phải xem ta đây có đồng ý nhận hay không nhé.
“Buông!” Ta lạnh giọng.
Có lẽ khí thế có chút doạ người, hai kẻ đang giữ ta thực sự buông tay. Hừ, lão nương đây cũng không phải mèo bệnh đâu nhé. Những ngày qua mềm mại hiền lành chẳng qua để thoả mãn cảm giác cô gái nhỏ được bảo vệ thôi, chứ nếu ta thực sự yếu ớt như vậy, cho dù có thêm mười Ân Tiếu Mặc chống đỡ, Lan Nhược Phường cũng không thể tồn tại được.
“Ngươi muốn làm phản?” Hoàng hậu sắc mặt đặc biết khói coi, có vẻ lâu lắm rồi, chưa ai làm trái ý bà ta thì phải.
“Xin hỏi hoàng hậu nương nương, dân nữ có tội gì?”
“Yêu nữ, dựa vào chút nhan sắc tầm thường của ngươi mà muốn mê hoặc thái tử, bay lên làm phượng hoàng? Hôm nay bổn cung sẽ đánh cho ngươi tỉnh táo lại!”
“Hoàng hậu người tốt nhất quản cái miệng của người sạch sẽ một chút.” Con mẹ nó, nhân vật xuyên không trong truyện xuyên không “một khúc thành danh”, đảo phá thiên hạ còn chưa thấy bị gọi là yêu nữ, ta làm gì mà bà ta dám gọi ta như vậy! Không có não à?
“Hỗn xược!”
“Ta không phải người dân Cảnh quốc các người, trong mắt ta, bà chẳng qua là một bà lão tiền mãn kinh khó chịu thôi nhé!” Cái miệng của ta càng lúc càng mất khống chế rồi, đằng nào cũng ăn đòn, chẳng lẽ không thể nói một chút cho đỡ tức sao?
Hoàng hậu rõ ràng tức giận đỏ mắt, nhưng không nói lời nào, ngược lại, lão ma ma bên người bà ta nhìn ta quỷ dị. Bất chợt có người túm lấy cổ áo ta từ phía sau. Loại áo ngủ này của ta làm từ lụa mỏng, giằng co thế nào cũng không sao, nhưng chỉ cần một vết rách nhỏ, sẽ dễ dàng theo đó mà xé ra. Trong đầu thấp thoáng vạt áo trắng tinh, trong lòng tràn một dự cảm không lành.
Khuê dự, danh tiết, tiếng tăm, ta đều không màng, những quy tắc nữ giới ở đây không trói buộc được ta, nhưng mà Ngạo Vân…
Rẹt… Ta nghe được tiếng xé rách của vải vóc, bên trong ta chỉ mặc nội y thôi.
Rẹt…Ta cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo rồi.
Rẹt… Lụa này một khi có vết rách, sẽ theo nếp vải mà rách không cách nào giữ được.
Rẹt… Lụa theo nếp, một đường bị xé đến thắt lưng, gió lạnh khiến ta run rẩy.
Mẹ nó! Hoàng cung này là nơi xung khắc!
“Nhị hoàng tử! Người không thể xông vào!”
“Cút ngay!” Vạt áo trắng tinh không nhiễm bụi trần rơi vào mắt ta.
“Nhị hoàng tử tới tận Đông cung để thương hoa tiếc ngọc sao?”
Ta chật vật giữ lại xống áo, trong lòng chửi thầm một tiếng, đây không phải nằm trong tính toán của bà sao?
“Hoàng hậu nương nương cũng không thể tự ý xông vào tẩm cung của Thái tử đánh người.”
Ta thừa nhận, Nam Cung Ngạo Dương là một công tử ôn nhuận, nếu không tính việc hắn lừa ném ta vào cung thì có thể coi là một bằng hữu tốt.
Rẹt… Kẻ nắm áo ta từ phía sau dứt khoát mạnh tay xé xuống một đường.
Ta nhìn thấy trên môi hoàng hậu nụ cười đắc ý, ta nghe thấy bên ngoài ồn ào giọng nói của nam nhân. Hôm nay bà ta quyết tâm huỷ hoại ta rồi.
Cung nữ bên người ta bị đá ngã xuống đất, ta xoay xở giữ cho mảnh vải trên người không rơi xuống, miễn cưỡng che kín chính mình. Thật may ta lỡ tay cắt đồ rộng, sau đó lười không sửa lại.
“Nhược Thiên, mặc vào!” Ngạo Dương cởi áo ngoài ném cho ta, vạt áo vẫn tinh khiết trắng thuần như vậy.
Nhưng mà Ngạo Vân sẽ không vui đâu. Nếu hôm nay ta mặc áo này, hoàng hậu sẽ có lý do đường đường chính chính ép Ngạo Vân đuổi ta khỏi Đông cung, nhưng nếu không mặc…
Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng gần. Ý cười trên môi hoàng hậu càng lúc càng sâu.
“Phiền Nhị hoàng tử quan tâm!” Ta không mặc, ta cứ không mặc đấy!
“Giữ ả lại!”
Ta lùi dần về phía sau. Lá sen trong hồ như những chiếc lọng lớn, rung rinh trên mặt nước.
“Nàng cần gì phải khổ như vậy?” Nam Cung Ngạo Dương vẻ mặt đau lòng nhìn ta.
“Nhờ phúc của ngài.”
Tới sát hồ sen, ta thuận tiện ngả người về phía sau. Lá sẽ trong hồ lớn như vậy, có thể che cho ta. Sao cũng được, miễn là không bị mụ già tiền mãn kinh này làm nhục. Ta nhắm hai mắt, thả lỏng cơ thể về phía sau.
“Đồ ngốc này!” Giọng nói trầm ấm quen thuộc, cả người được bao trùm bởi hơi thở ấm áp quen thuộc.
Hai chân chạm đất, đầu óc ta vẫn mông lung, muốn quay đầu lại nhìn một chút, lại bị người phía sau giữ chặt lấy, sau lưng áp vào lồng ngực ấm áp của hắn. Sau gáy lành lạnh lại mềm mềm, ta ngơ người một thoáng. Thằng…thằng nhãi này dám hôn vào gáy ta? Sắc mặt hoàng hậu càng lúc càng khó coi, Nhị hoàng tử cũng nhìn ta ai oán.
Đứa trẻ này bao năm vẫn vậy, là của hắn, người khác chỉ nhìn thôi hắn cũng không vui. Hơi thở nam tính bao phủ khiến khuôn mặt già nua của ta bỗng đỏ lên. Nhảm nhí! Sao ta lại thành của hắn rồi?
“Cút!”
Hoàng hậu phẫn nộ chỉ tay vào Ngạo Vân, môi run rẩy một hồi cũng không nói thành tiếng nào, tức giận bỏ đi. Nhị hoàng tử cũng bị thị vệ đẩy ra ngoài, trước khi đi còn ngoái nhìn ta một cái.
Ngạo Vân ôm ta trở về tẩm điện, vòng tay to lớn xiết chặt không buông.
Này… hơi ngại ngùng rồi đấy. Đằng sau là lưng trần đang áp vào ngực hắn, hơi thở nam tính phả vào sau gáy khiến ta ngứa ngáy. Nhóc à, ngươi còn không buông ra, ta nổi sắc tâm thì phải làm sao?
“Làm sao bây giờ, vừa rời đi thì lại có phiền phức rồi.” Giọng nói của hắn kìm nén, ta nghe được tiếng hắn run run.
“Ngoan. Ta không sao mà. Chẳng phải vẫn đang ở đây sao?” Ta muốn vươn tay xoa đầu hắn, cả người lại bị xiết chặt, sau gáy có cái gì mềm mềm chạm vào, Ngạo Vân áp môi vào cổ ta, hơi thở nóng ấm khiến khuôn mặt già nua của ta lại đỏ lên rồi.
“Nhược Nhược, ta phải làm sao với tỷ bây giờ?”
Ta cũng không biết, ta phải làm sao bây giờ. Từ khi gặp lại, ta cùng Ngạo Vân ăn ý không nhắc đến chuyện đêm đó, nhưng hiển nhiên cả hai cùng hiểu rõ, chúng ta đã không thể trở lại làm đôi tỷ đệ trong sơn cốc năm đó.
“Lần này ta tới đây là để tìm con.” Ta cảm nhận được vòng tay ôm mình khẽ cứng nhắc.
“Con?”
“Con trai ta cũng đã lớn, lần này ham chơi trốn nhà đi…”
Chao đảo một cái, ta bị nam nhân cao lớn đè trên giường, ánh mắt hắn nhìn ta nhưng con thú bị thương, phẫn uất mà tuyệt vọng. Ta bị cái nhìn ấy làm cho ngơ người luôn rồi.
Ngạo Vân cúi xuống, cắn vào môi ta, dường như đau lòng, lại buông răng, đầu lưỡi viền theo bờ môi ta, trằn trọc day dứt.
“Tỷ nói xem, ta có nên giết chết cha của đứa bé không?”
Hắn cũng không thèm đợi ta trả lời, lần nữa cúi xuống hôn ta. Có điều, lần này hắn không dịu dàng như ban nãy nữa. Thế công càn quét, hắn mạnh mẽ xâm lược khiến ta không cách nào trở tay. Vừa định lên tiếng thì đầu lưỡi hắn đã gian xảo chui vào khoang miệng, ra sức càn quét. Chút dưỡng khí cuối cùng như bị hắn từng chút một rút đi. Đầu óc ta như thành bùn nhão, chợt cảm thấy môi nhói một cái, hắn lại cắn ta.
“Không được, tỷ sẽ hận ta mất.”
Ngạo Vân gục đầu vào cổ ta, run run lẩm bẩm. Tay ta vô thức vươn lên muốn xoa đầu hắn, Ngạo Vân lúc này có bao nhiêu cô tịch, ta đau lòng.
“Tỷ nghỉ ngơi đi.” Tay ta còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của hắn, hắn đã đứng dậy dứt khoát bỏ đi. Từ đầu đến cuối, chưa từng nhìn ta một cái.
Sau đó thật lâu, không còn có người đến Đông cung gây sự nữa, Ngạo Vân dường như quên mất chuyện ta đã có con, vẫn ngày ngày ôn nhu chăm sóc, chỉ là không còn đòi ngủ chung giường với ta nữa, hắn ngủ ở giường phụ bên ngoài bình phong.
Cuối hạ thời tiết Cảnh quốc thật dễ chịu, trong không khí còn vấn vương chút nồng nhiệt của mùa hạ, lại có nét dịu dàng yên tĩnh đầu thu. Trong hoàng cung có một hồ sen thật lớn, mùa hạ mùa sen nở, thực sự rất đẹp. Nhưng vì đám oanh yến trong cung ngày ngày thưởng sen ngâm thơ (làm mấy cái trò con bò đó), ta không có tâm trạng đi ngắm sen, nếu đi, nhìn thấy mặt họ, còn muốn ngắm hoa hay sao? Mặt hồ, lá sen vẫn như những chiếc lọng xanh mướt trên mặt nước, đài sen kiêu ngạo vươn cao cái cổ xinh đẹp của mình, thấp thoáng trong đám lá sen, vài bông sen trắng, sen hồng nở muộn như nữ hoàng kiêu sa ngắm nhìn vương quốc tươi đẹp của mình. Đáng tiếc, có kiêu ngạo thế nào, hồ sen vẫn không thể phủ định được một sự thật, nó thất sủng rồi! Nữ nhân trong cung yêu thích ngắm hoa thưởng nguyệt, chứ đâu có ai thèm đi ngắm mấy cái đài sen xanh lả lướt như chúng nó. Nhưng mà ta rất thích đấy! Nhìn những đài sen càng lúc càng lớn lên béo mập, con sâu thèm trong bụng ta lại ngo ngoe bò dậy.
Chiếc thuyền nhỏ rẽ nước, rẽ từng lớp lá sen, hướng ra giữa hồ. Ta ở trên thuyền sung sướng ôm một đài sen Ngạo Vân vừa cắt cho ta. Tươi ngon mát lành, hạt sen không khi nào bổ bằng ăn sống, vừa tươi, vừa nguyên chất. Ngạo Vân một tay chèo thuyền, một tay cắt đài sen cho ta, thỉnh thoảng nhìn ta cười…ờ, một nụ cười rất có hàm ý. Ra đến giữa hồ, hắn buông ta chèo, mò về ngồi cạnh ta, há miệng đòi ăn như đứa trẻ. Ta thuận tay bóc một hạt sen, bỏ vào miệng hắn, lại nhìn hắn vừa nhai vừa cười tít mắt, nụ cười như thế, ta đã không thấy từ lâu lắm rồi.
“Cười như đứa con ngốc nhà giàu!”
Ngạo Vân cũng không phản bác, tiếp tục há miệng chờ ta bóc hạt sen cho hắn. Cái thói đại gia càng ngày càng quen rồi đấy.
Ta đang xắn tay áo chiến đầu với mớ đài sen, tự nhiên trên đầu có cảm giác là lạ, ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt như hồ nước mùa thu của người nọ. Ta ở trong mắt hắn tay cầm đài sen, miệng nhai nhồm nhoàm, trên đầu lại nhiều thêm một cái mũ lá sen. Hình tượng cô nương tốt của ta! Hình tượng thục nữ của ta! Đổ rầm một cái đè lên đầu ta choáng váng!
“Thật muốn nhốt tỷ ở nơi này mãi thôi.”
Trái tim ta nhảy lên một cái, rung rinh như lá khoai trước gió, đôi mắt hắn như có ma lực hút hồn người ta, khiến ta chết chìm trong đó.
Ngạo Vân dịu dàng như vậy, ta làm sao mà chống đỡ. Tiểu Trạch đã không có tin tức gì hơn bốn tháng nay, ta lại ở trong cung không cách nào liên lạc với bên ngoài. Nếu người bắt Tiểu Trạch thực sự là người hoàng tộc, liệu có thể nhờ Ngạo Vân giúp đỡ không?
Không được! Thằng nhãi con kia chính là bản thu nhỏ của cha nó, Ngạo Vân thông minh như vậy, nếu nhìn thấy Tiểu Trạch, ta làm gì còn đường chối cãi. Vẫn là để hắn tiếp tục hiểu lầm về cha của Tiểu Trạch đi thôi.
“Vân, nghe nói hoàng đế muốn đệ thành thân?”
Ngạo Vân trầm mặc không đáp, nhưng ta nhìn thấy được hắn mất hứng.
“Đã hai mươi ba, cũng nên lập gia đình rồi.”
Lần này, sắc mặt Ngạo Vân sa sầm, hắn tức giận, nhưng vẫn không nổi nóng với ta, chỉ im lặng chèo thuyền vào bờ, đưa ta về Đông cung, sau đó rời đi.
Hình như vấn đề này khiến Ngạo Vân thực sự không vui. Hắn cùng ta chiến tranh lạnh. Ngày nào cũng là ta đi ngủ rồi hắn mới vào phòng, sáng ta thức dậy giường phụ đã không còn người. Đứa nhỏ này, sao lại ngốc như vậy. Hắn muốn tránh mặt ta có thể không về phòng mà! Dậy sớm thức khuya như vậy, chắc chắn sẽ mệt mỏi lắm.
[/size]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!