Độc Sủng Ngốc Hậu
Chương 34: Trừ tịch yến (3)
Edit: Tử Lam + A Cảnh
Beta: Nhược Vy
Tần Dục không thích ăn trái cây, cho nên ngày thường Đoan vương phủ không chuẩn bị mấy thứ này, nhưng Lục Di Ninh lại rất thích.
Đột nhiên được ăn trái cây, hai mắt nàng sáng lên, Tần Dục đẩy trái cây đến trước mặt nàng, bảo nàng từ từ ăn… Đương nhiên, Lục Di Ninh không thể ăn chậm được.
Lục Di Ninh ăn rất nhanh, không lâu sau đã ăn sạch trái cây trên bàn.
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn Lục Di Ninh và Tần Dục, thấy một màn này thì có chút tiếc hận. Một nữ hài nhi xinh đep vậy mà lại bị ngốc…
Có người tiếc hận, có người hưng phấn. Thời điểm Tần Diệu mang theo Vương Phi Quách Phức và Tiêu Quý Phi đến vừa vặn thấy được một màn này, khóe miệng Tần Diệu nhịn không được mà cong lên: “Hoàng tẩu rất thích hoa quả sao? Người đến, mang trái cây trên bàn chúng ta cho hoàng tẩu.”
Sau khi hắn nói xong, lại nhìn về phía Tần Dục: “Hoàng huynh, hoàng tẩu thật đúng là thiên chân vô tà[1]. Nhưng lễ nghi này, có phải huynh cũng nên dạy hoàng tẩu một chút không?”
[1] Thiên chân vô tà: Ngây thơ (Chỉ vậy thôi >.<).
“Nếu đệ biết lễ nghi thì đã không có ý kiến với người lớn hơn.” Tần Dục thản nhiên nhìn về phía Tần Diệu, ở đâu ra đệ đệ chỉ trích tẩu tử của huynh trưởng?
Sắc mặt Tần Diệu khẽ đổi, nhìn thấy cung nữ dọn trái cây trên bàn bọn họ đưa đến trước mặt Tần Dục. Nhưng Tần Dục không nhìn hắn nữa, ngược lại là chậm rãi ăn trái cây.
Tần Diệu mưu đồ muốn nhìn Lục Di Ninh mất mặt vì bị dính nước hoa quả ra mặt, nhưng thái độ Tần Dục như vậy khiến cho hắn nhất thời cảm giác bị đè nén không thôi, muốn nói thêm vài lời thì Vĩnh Thành đế đã đến, tiệc Trừ Tịch bắt đầu.
Hành lễ xong, trong lòng Tần Diệu tràn đầy không muốn nhưng chỉ có thể ngồi trở lại vị trí của mình, vừa ngồi xuống thì Vương phi Quách Phức của hắn liền mượn ống tay áo che lại, hung hăng nhéo một cái bên eo hắn.
Trong mắt Tần Diệu dâng lên sự tức giận, cuối cùng cực lực ép xuống, nhưng vẫn cố chấp nhìn về phía Vương phi của mình: “Ngươi lại làm sao đấy?”
“Đang yên đang lành, tự dưng đem hoa quả tặng người ta làm gì?” Sắc mặt của Quách Phức không tốt nhìn Tần Diệu, trời mùa đông hoa quả không được nhiều, gần đây khẩu vị của nàng không tốt, khó có lúc muốn ăn ít hoa quả, kết quả chỉ trong chớp mắt đã bị chính trượng phu của mình đưa cho người khác.
“Chỉ vì cái này hả?” Tần Diệu nhíu mày, không phải chỉ là một đĩa hoa quả thôi sao?
“Gì mà chỉ vì cái này chứ? Ngươi nhớ thương người khác, sao lại không nhớ thương ta đi?” Quách Phức nói.
Hai người vụng trộm nói qua lại vài câu, trong nhất thời không muốn nói thêm lời nào, mà hai vợ chồng Tần Nhạc và Tô Minh Châu cũng giống vậy, từ lúc bước vào đến nay vẫn vô cùng im lặng, cùng bàn chỉ thấy Đoan vương dịu dàng thắm thiết nhìn Đoan Vương phi, đút cho nàng ăn, mà Đoan Vương phi có thể ăn rất tốt, không bao lâu sau lại ăn thêm một đĩa hoa quả mới.
Vĩnh Thành đế không có kiên nhẫn dông dài lòng vòng, tùy ý nói vài câu rồi cho người tiến lên biểu diễn ca múa, sau đó thì đắm chìm trong biểu diễn, còn tìm thêm hai tiểu mỹ nhân mới ngồi hầu hạ cạnh mình.
Đối với đức hạnh của Vĩnh Thành đế, Triệu Hoàng hậu biết rất rõ ràng, sớm đã an bài mọi chuyện, chỉ trong chốc lát, có thái giám cung nữ đem sủi cảo vừa nấu xong mang lên, chuẩn bị để ban cho tôn thất ở đây ăn.
Nhất thời, trong yến hội là một cảnh tượng ấm áp, Vĩnh Thành đế trước đây không thích Tần Diệu, lúc này cũng thay đổi thái độ, thậm chí còn cố ý hỏi han vài câu.
Tần Dục đối với chuyện này không cảm thấy ngoài ý muốn, Tiêu Quý phi cho người đưa tới một ít bảo vật là bút tích của một vị thư pháp nổi tiếng mấy trăm năm trước cho Vĩnh Thành đế, tất nhiên là muốn Vĩnh Thành đế thay đổi thái độ với Tần Diệu.
Triệu Hoàng hậu không quen việc bộ dáng phụ từ tử hiếu của Vĩnh Thành đế và Tần Diệu, vốn định châm chọc vài câu, nhưng nhớ tới nhắc nhở trước đó của Tần Dục, nên đành nhịn xuống.
Năm nay tiệc Trừ tịch khó được gió êm biển lặng, cho đến khi bọn thái giám mang sủi cảo lên.
Sủi cảo nhân thịt bò, Lục Di Ninh rất thích, vừa đưa đến tay đã không sợ nóng mà ăn một cái. Đúng lúc này, Duệ Vương phi Quách Phức che ngực nôn khan.
“Làm sao đấy?” Vĩnh Thành đế buông đũa trên tay xuống, nhíu mày vẻ mặt đầy mất hứng.
Sủi cảo này bản thân ông không thích ăn, hiện tại có người nôn khan thì càng không muốn ăn dù chỉ một miếng.
Tần Dục chậm rãi ăn một miếng sủi cảo, ánh mắt dừng ở trên người Quách Phức, vị Duệ Vương phi này sợ là đã có thai.
“Phụ hoàng thứ tội, con dâu…” Quách Phức quỳ xuống đất thỉnh tội, sau đó lại nôn mửa mà đứng lên.
“Được rồi, ngươi ngồi xuống đi, người đâu, gọi Thái y đến cho Duệ Vương phi.” Vĩnh Thành đế phân phó một câu xong cũng lười để ý Duệ Vương phi, cho đến khi thái y tới bắt mạch cho Duệ Vương phi, hướng về Vĩnh Thành đế chúc mừng — Duệ Vương phi, đây là mang thai rồi!
Vĩnh Thành đế luôn thích có nhiều con cháu, biết được Duệ Vương phi vì có thai mà thất lễ trước mặt vua, những bất mãn trước đó đã biến mất không còn gì, còn gọi người ban thưởng cho Duệ Vương phi rất nhiều.
Đây là đứa cháu đầu tiên của ông, đối với hài tử này ông tràn ngập sự chờ mong.
Quách Phức sớm đã biết được tin vui này rồi, nhưng hiện tại vẫn như cũ vô cùng hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Trong ba vị Vương phi, dáng vẻ của Quách Phức là bình thường nhất, nhưng nay, gương mặt đỏ ửng lại làm cho nàng ta tăng thêm được mấy phần nhan sắc, ngược lại khiến cho Tần Diệu nhìn cũng phải ngẩn ngơ.
Quách Phức nhìn thấy bộ dạng này của Tần Diệu, buồn bực trong ngực trước đó tiêu tán hơn phân nửa.
Quách Phức từ nhỏ đến lớn cái gì cũng muốn tốt nhất, hiện tại được nổi bật cho nên tâm tình cực kỳ không tệ, nhưng nhìn đến hai vị hoàng tẩu kia, mọi thứ không bằng mình lại ngồi ở phía trên, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
“Thái y không bằng chẩn mạch cho Hoàng tẩu luôn đi? Đại Hoàng tẩu đã thành thân vài tháng rồi, không chừng cũng có hài tử.” Quách Phức cười nói, rồi nhìn Tô Minh Châu: “Còn có Nhị Hoàng tẩu, khí sắc của Nhị Hoàng tẩu không tốt, nên để cho ngự ý mở phương thuốc điều dưỡng mang thai đi.”
Nghe được lời của Quách Phức, trong mắt Tần Dục lóe lên sự tức giận: “Duệ Vương phi vẫn là biết quan tâm người khác.”
Tình huống thân thể của hắn đã sớm bị Tiêu Quý phi truyền cho mọi người đều biết, lời của Quách Phức rõ ràng là đang chê cười: “Chẳng qua không phiền Duệ Vương phi, mỗi ngày bổn vương đều đều cho người tới thỉnh mạch sức khỏe cho Vương phi, cũng không giống một vài người có bầu từ sớm, nhưng đến tiệc Trừ tịch mới lộ ra.”
Giọng nói Tần Dục thản nhiên, nhưng lại ám chỉ việc nổn mửa của Duệ Vương phi là cố ý, mục đích lộ ra chuyện mình mang, thật đáng xấu hổ.
May là lúc này, Tần Nhạc – người cùng phe phái với Duệ Vương hạ bậc thang đi xuống cho Duệ Vương phi: “Khí sắc Hoàng tẩu và khẩu vị ăn uống rất tốt, tất nhiên không cần người bắt mạch rồi, Vương Ngự Y không ngại đến xem Vương phi của ta, mấy ngày gần đây thân thể của nàng không được khỏe, gầy đi rất nhiều.”
Vương Ngự Y nghe được Tần Nhạc nói vậy liền thở nhẹ nhõm, đi về phía Tần Nhạc, đột nhiên Tô Minh Châu cầm tay Tần Nhạc nói: “Vương gia, thân thể của ta cũng không có gì không khỏe cả.”
“Bắt mạch thử cũng không sao.” Tần Nhạc trấn an thê tử đang bất an của mình
Tô Minh Châu còn muốn nói thêm, đột nhiên phát hiện bản thân đã thành tiêu điểm của mọi người, nàng cắn chặt răng, đến cùng vẫn phải vươn tay cho người ta bắt mạch.
“Chúc mừng Vinh vương, chúc mừng Vinh vương, Vinh vương phi đã có thai hơn bốn tháng rồi.” Vương thái y cười chúc mừng Tần Nhạc, lại nói: “Có đều thân thể Vinh vương phi hơi yếu, thai nhi có chút không ổn, tốt nhất vẫn là nên uống thuốc an thai để bồi dưỡng thân thể.”
Quách Phức chẳng qua cũng chỉ có thai hai tháng mà thôi, hiện tại biết được Tô Minh Châu đã có thai những bốn tháng rồi, nhất thời oán độc nhìn qua, Lục Di Ninh không đủ gây sợ hãi gì, vừa rồi nàng nhằm vào Lục Di Ninh, cũng chỉ vì Tần Nhạc chán ghét Tần Dục mà thôi, nhưng Tô Minh Châu thì không giống…
Vinh vương ngẩn ngơ, sau đó kinh hỉ nhìn về phía Tô Minh Châu: “Quá tốt, quá tốt…” Chân tay của hắn có chút luống cuống, lại không thể che lấp sự thỏa mãn vui sướng tràn đầy trong lòng mình.
Tô Minh Châu thấy thế, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hôm nay quả nhiên là song hỷ lâm môn!” Tâm tình của Vĩnh Thành đế rất tốt, đối chiếu với đồ đã ban trước đó cho Quách Phức, ban thêm một phần cho Tô minh Châu, Vinh vương và Vinh vương phi vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng tạ ơn.
Lúc này Tần Dục nhịn không được nhíu mày. Quách Phức có thai hắn đã sớm đoán được, chỉ là Tô Minh Châu…Theo lý cho đến khi hắn chết đi, Tô Minh Châu cũng không có con trai con gái, hơn nữa trước đó Tô Minh Châu cố ý che giấu chuyện mình có thai, rốt cuộc là vì sao?
Tuy rằng Tần Dục hiếu kỳ, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, hắn muốn quản cũng không quản được.
Gắp một miếng sủi cảo lên, Tần Dục chậm rãi đưa vào trong miệng mình, sau đó phát hiện Lục Di Ninh đã đem chén sủi cảo trên bàn cùng đồ ăn đã ăn sạch không còn một mảnh.
Khẩu vị của nàng vô cùng tốt, nhưng mà ăn nhiều làm cái bụng nhỏ phồng lên, khiến Tần Dục không khỏi có chút buồn cười.
Bởi vì hai vị Vương phi có thai, trên mặt ai ai cũng vui sướng, nhưng tươi cười đến cùng có mấy phần thật, chỉ có bọn họ mới biết.
Dù trong lòng nghĩ gì, tươi cười trên mặt mọi người đều vô cùng chân thành tha thiết.
Tại thôn trang ôn tuyền của Tần Dục ở ngoài thành, vài đứa nhỏ được Tần Dục thu nhận cũng đang ăn sủi cảo.
Tần Dục đối với đám hài tử này rất hào phóng, cho người mua mười con heo mập để bọn họ dùng qua năm. Lúc này bọn nhỏ có thịt heo băm và cải trắng trộn chung, dùng ít bột mì nữa để làm sủi cảo, làm rất nhiều, mọi người tụ lại một chỗ chờ qua năm.
Trong đó có Lưu Tam, là một nam hài mười hai tuổi, nhà ở Kinh Thành nhưng ngày ngày trôi qua đều khó khăn, bởi vì hắn có một phụ thân “tốt” vô cùng.
Phụ thân đem đồ trong nhà thua sạch không còn gì, còn đem cả lão bà cược thua, Lưu Tam vì thế đánh nhau với ông ta, bị đánh gãy một chân rồi đuổi ra khỏi cửa.
Không được chữa trị đúng lúc cho nên chân của Lưu Tam bị què, trở thành một tên ăn xin.
Hắn làm ăn xin đã được ba năm, trong ba năm này, con ma bài bạc – phụ thân hắn bị người đòi nợ đánh vỡ đầu, sau đó không tỉnh lại nữa, còn mẫu thân hắn thì hoàn toàn không có tung tích.
Lưu Tam cũng được xem là người thông minh, nhưng lại bị què, muốn tìm chút việc làm cũng tìm không được, hắn vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải làm ăn xin cả đời, lại không nghĩ tới có một ngày nghe được tin Đoan vương thu nhận cô nhi không có nhà để về.
Ban đầu, Lưu Tam vẫn cảm thấy Đoan vương không có lòng tốt như vậy, đoán rằng Đoan vương làm vậy tất có bí mật không muốn ai biết. Nhưng hắn nghĩ tới bộ dạng khó coi của bản thân, lại là người què, đến cùng vẫn quyết định liều mạng một phen, chủ động đi đến sơn trang kia— sắp đến mùa đông, hắn thật sự không muốn bị lạnh rồi chết đói.
Lưu Tam từng có rất nhiều suy đoán, nhưng không đoán được Đoan vương thật sự dụng tâm nuôi dưỡng bọn họ, càng không nghĩ tới Đoan vương không chỉ nuôi dưỡng, mà còn dạy chữ cho bọn hắn.
Hắn một cái người què, vậy mà còn có thể biết chữ!
Lưu Tam đối với Đoan vương là hết sức cảm kích, học chữ rất nghiêm túc, không biết có phải vì đầu óc thông minh hay không, mà hắn học vô cùng giỏi, mỗi ngày đều có phần thưởng là một quả trứng gà.
Trước đây vào ngày sinh nhật, mẫu thân sẽ cho hắn một quả trứng gà, nhưng phải vụng trộm ăn, không thể cho phụ thân nhìn thấy. Sau này trong nhà càng lúc càng khó khăn, hắn cũng không có trứng gà mà ăn nữa, khi làm ăn xin thì càng không có khả năng.
Mà hiện tại, hắn chỉ muốn đọc sách cho thật tốt, để mỗi ngày có thể ăn trứng gà.
Vương gia cho người dạy bọn hắn đọc sách thì cũng thôi đi, đằng này đọc sách tốt còn được cho trứng gà, quả thật là coi tiền như rác.
Nhưng coi tiền như rác trong chuyện này, tuyệt đối chính là việc tốt nhất trên thế gian.
Ngửi được mùi đồ ăn tràn ngập trong không khí, Lưu Tam cực kì kích động. Dù là một người què, hắn vẫn quyết trở thành người hữu dụng để đền đáp Đoan vương!
Sủi cảo rất nhanh đã nấu xong, hài tử bảy tuổi trở lên có thể dùng bát cơm của mình lĩnh mười cái sủi cảo, nhỏ hơn thì dựa theo tình huống để chia — cho quá nhiều cũng ăn không hết.
Lưu Tam cầm bát lĩnh mười cái sủi cảo, rồi sang bên cạnh lĩnh một muôi canh thịt nấu đậu tương, một cái bánh bao và dưa muối.
Mấy thứ này, mùi thật sự rất thơm!
Lưu Tam có hai bát cơm, cả hai đều là làm bằng gỗ. Hắn ăn một miếng thịt heo, lại ăn thêm một cái sủi cảo, cực kỳ quý trọng ăn hết đồ ăn, sau đó dùng bát không múc một chén lớn dưa muối, thấm chí còn vớt cả những miếng vụn trong lớp cặn, rồi ăn cùng bánh bao.
“Tam ca, Vương gia thật tốt nhỉ, muội chưa từng được ăn đồ ngon như thế này.” Một nữ hài tử nhỏ gầy nói với Lưu Tam, nữ hài tử này bị cha mẹ vứt bỏ, trong nhà quá nghèo, nàng thân là nữ hài tử, trước bàn có đồ ăn thịt cũng không cho nàng động đũa, cho đến khi tới đây, nàng mới được ăn thịt, vốn dĩ nàng không thể thấy bất cứ thứ gì vào ban đêm, nhưng bây giờ có thể từ từ thấy được mọi thứ.
Trước đây bọn họ đều là cách ba bốn ngày mới có thể được ăn no một bữa, số lượng còn không nhiều, bây giờ được ăn no làm cho bọn họ càng thỏa mãn.
“Ừm.” Lưu Tam trả lời một tiếng, đúng lúc này, có hài tử đứng lên kêu: “Công chúa đến đây!”
Công chúa đến đây, công chúa đến đây xem bọn họ! Lưu Tam hưng phấn đứng lên, xa xa nhìn công chúa đến gần, chỉ cảm thấy công chúa xinh đẹp như thần tiên hạ phàm.
Ừ, công chúa hẳn là thần tiên, Bồ Tát trong miếu không phải rất giống công chúa sao?
Chiêu Dương cũng không biết dáng người béo mập bị người người ghét bỏ của mình, ở nơi này lại được xem như Bồ Tát, lần này nàng đến xem mấy hài tử, chỉ vì cảm thấy trải qua năm mới một mình thì hơi vắng lặng.
Nàng cảm thấy quá cô tích, cho nên đến xem các hài tử, không ngờ lại được các hài tử ở nơi này nhiệt liệt hoan nghênh.
Nàng đã từng rất tự ti, nhưng đối mặt với ánh mắt sùng bái của các hài tử này, thì hoàn toàn không hề có chút tự ti nào — ở trong mắt hài tử, mọi thứ của nàng đều hoàn hảo, ngược lại càng giúp nàng càng ngày càng tự tin.
Chiêu Dương đến nơi này, tất nhiên sẽ không chỉ đơn thuần nhìn xem… Nàng gật đầu với mấy nha hoàn bên cạnh, các nàng ấy liền đi về phía bọn nhỏ, để một ít hài tử vây trong quanh mình, bắt đầu kể chuyện xưa cho bọn chúng.
Năm nay cũng không có người thân ở cạnh, nhưng không biết vì sao, Chiêu Dương cảm thấy rất vui vẻ.
Hôm nay là Trừ tịch cho nên tôn thất đều ở trong cung, ngày hôm sau cùng Vĩnh Thành đế đi bái tế một hồi nữa.
Cứ như thế xong một lượt, mọi người đều vô cùng mệt mỏi, ngay cả khi Tần Dục được Triệu Hoàng hậu quan tâm ngủ hai canh giờ, vẫn như cũ vẫn cảm thấy khó chịu, ngược lại không biết vì sao thần thái của Lục Di Ninh vẫn sáng láng như cũ (★≧▽^))★☆.
Tần Dục càng khẳng định trên người nàng có bí mật, chỉ là hài tử này hoàn toàn không che dấu, khiến cho hắn không thể không nghĩ biện pháp giấu diếm giúp nàng.
Sau đó…Lục Di Ninh rất ghét son phấn, đã bị Tần Dục bôi trét đồ trên mặt để che đi tinh thần quá mức sáng chói.
Người khác dùng son phấn vì muốn bản thân thoạt nhìn có tinh thần, Lục Di Ninh lại hoàn toàn tương phản, dùng son phấn chỉ vì muốn mình nhìn tiều tụy…
Nàng rất không quen mùi son phấn, không chỉ thỉnh thoảng hắt xì, trong mắt còn tràn đầy nước mắt, hiệu quả này vô cùng tốt, Vĩnh Thành đế nhìn nàng vài lần, quả nhiên đã để cho Tần Dục trước mang nàng trở về đã.
Vĩnh Thành đế làm vậy là vì lo lắng Lục Di Ninh sẽ náo loạn trong khi bái tế, nhưng thực tế lại giúp Tần Dục.
Lục Di Ninh còn có thể chống, ngược lại Tần Dục thật sự có chút chống đỡ không nổi.
Sau ngày mồng một trở về, nhiệt độ cơ thể của Tần Dục vẫn tăng cao, cả người đau mỏi, hắn cho rằng bản thân sẽ phát tác bệnh một phen, không nghĩ tới cuối cùng chỉ nóng ba bốn ngày thì đã khôi phục.
Đợi thân thể khôi phục tốt, Tần Dục liền gọi người, tiếp tục bố trí vài thứ.
Hắn đã từng tiêu tốn đại đa số tinh lực của mình ở chuyện chính sự, bây giờ thì không cần, hắn cũng rảnh an bài ít chuyện khác.
Giang Nam bên kia đã sớm không chịu khống chế, chẳng qua là duy trì hòa bình ngoài mặt mà thôi, Tần Dục dứt khoát không phái quan đến bên kia giống kiếp trước, ngược lại tìm một ít người ngầm tiếp xúc với bên kia, tranh thủ tạo quan hệ tốt, tương lai có thể mua nhiều lương thảo.
Tần Dục bề bộn nhiều việc, Tần Diệu vừa được ra khỏi Duệ Vương phủ càng bận rộn hơn, suốt thời gian đầu năm, hắn cũng không biết người mình còn bao nhiêu.
Trừ hai người Tần Dục Tần Diệu, còn có một người cũng bề bộn không kém, đó chính là Tần Nhạc.
Biết được chuyện Tô Minh Châu mang thai, chúng thần trong triều đột nhiên phát hiện, bọn họ đã xem nhẹ một vị Hoàng tử rồi.
Vinh vương Tần Nhạc cưới con gái của Tô thủ phụ, nói không chừng không lâu sau sẽ sinh hạ Hoàng Trưởng tôn, trước đây tuy rằng hắn khiêm tốn, nhưng các mặt đều không kém so với người khác…
Vài đại thần kia không nhất định muốn đề cử hắn tranh đoạt vị trí Thái tử với Tần Diệu, nhưng cũng muốn cùng hắn giao hảo, nên cho người đưa lễ vật sang cho hắn.
Nhưng mấy thứ này, Tần Nhạc không dám thu.
Gần đây hắn quá mức hấp dẫn chú ý của người khác, đã chọc cho Tần Diệu không vui, lấy tình huống hiện tại, nếu hắn mất đi tín nhiệm của Tần Diệu, rất có khả năng sẽ hai bàn tay trắng, tương lại chỉ có thể làm một Nhàn vương[2]
[2]Nhàn vương: vị vương gia không có năng lực nhúng tay về chính trị lẫn quân sự, chỉ ăn rồi chờ chết.
Như vậy sao hắn có thể cam lòng!
Bưng một chén dược, Tần Nhạc đi về phía phòng Vương phi của mình.
“Vương gia.” Tô Minh Châu thấy Tần Nhạc đến, trong mắt chợt lóe lên sự vui mừng.
“Minh Châu, nên uống thuốc.” Vẻ mặt Tần Nhạc có chút tiều tụy, cầm chén thuốc đưa cho Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu bưng lấy cái bát, uống một ngụm thì nhíu mày: “Sao dược hôm nay không giống mọi khi vậy?”
“Đây là thuốc phá thai.” Tần Nhạc nói.
Tay của Tô Minh Châu run lên, cái bát trên tay rơi xuống đất, thuốc chưa uống hết trong bát chảy đầy ra, nàng kinh ngạc nhìn Tần Nhạc, điên cuồng giơ tay đánh hắn.
“Tần Nhạc, đây là hài tử của ngươi! Hài tử của ngươi!” Tô Minh Châu khóc không ngừng.
“Minh Châu, xin lỗi…xin lỗi, nhưng chúng ta thật sự không thể có hài tử này.” Tần Nhạc ôm lấy Tô Minh Châu: “Tiêu Quý phi sẽ không để cho chúng ta sinh hạ Hoàng Trưởng tôn, nếu giữ lại hài tử này, nói không chừng tính mạng của chúng ta cũng không bảo đảm.”
“Đây là hài tử của chúng ta!” Tô Minh Châu không ngừng lặp lại câu nói, nước mắt từ hốc mắt tiếp tục chảy ra.
“Minh Châu, là ta có lỗi với nàng, lại để cho nàng chịu khổ.” Tần Nhạc ôm lấy Tô Minh Châu, mới đầu hắn chán ghét Tô Minh Châu từng định thân với Tần Dục, chỉ là Tô Minh Châu dù sao cũng là ấu nữ mà Tô thủ phụ sủng ái, hắn không thể tệ bạc với Minh Châu.
Sớm ngày cận kề nhau, hắn thậm chí đã có hảo cảm với nàng, nhưng mà…
Chuyện đến nước này, dù thể nào cũng không thể để Tô Minh Châu sinh hạ hài tử, bây giờ phải ổn định Tô Minh Châu trước, tạm thời hắn không thể xé rách mặt với Tô thủ phụ.
Tô Minh Châu khóc thật lâu mới ngừng, thuốc phá thai nàng chỉ uống một ngụm, cũng không hoàn toàn giết chết hài tử năm tháng, nhưng sau đó, nàng sai phòng bếp nấu thêm một chén thuốc mang lên.
“Minh Châu, sau này sẽ lại có hài tử, nàng yên tâm.” Tần Nhạc trấn an thê tử của mình, hôn môi và hai má của Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu nhìn Tần Nhạc, cắn chặt môi mình, từ khi có thai, nàng đã cảm giác được nguy hiểm cho nên mới không nói cho người khác, không ngờ đến lúc này vẫn không giữ được hài tử.
Máu tươi từ dưới thân trào ra, hài tử trong bụng kịch liệt chuyện đổng, giống như đang cầu cứu, chỉ là đến cùng, nó vẫn không thể sống xót mà chào đời.
Nằm ở trên giường, đột nhiên Tô Minh Châu có chút mờ mịt, Tần Nhạc đối xử với nàng khá tốt, nhưng đi theo Tần Nhạc, nàng thật sự chịu rất nhiều đau khổ…
Nếu người nàng gả cho là Tần Dục, nếu lúc trước nàng kiên trì với hôn ước, có phải sẽ không cần phải trải qua cảm giác thống khổ mất đi hài tử hay không?
“Minh Châu.” Tần Nhạc vuốt ve mặt Tô Minh Châu, trong mắt tràn đầy ân cần.
Tô Minh Châu phục hồi tình thần, nàng không nên có suy nghĩ kia, Tần Nhạc đã đủ khổ rồi…
Ngày mười bốn tháng giêng đó, Vinh vương phi sinh non, nghe nói sinh ra một nam thai đã thành hình.
Thời điểm biết được tin tức này, tay của Tần Dục run run, hắn biết Tô Minh Châu sẽ không có hài tử, lúc trước còn nghĩ mọi chuyện đã biến hóa, không ngờ hài tử cuối cùng vẫn không có.
Đây… Là Tần Nhạc ra tay?
Tiêu Quý phi không phải người tốt, nhưng hài tử còn chưa sinh ra, là nam hay nữ đều không biết, bọn họ sẽ không đi đối phó với Tô Minh Châu, nếu vậy hài tử của Tô Minh Châu…
Tần Nhạc ngay cả hài tử của mình cũng có thể xuống tay, Tần Dục ngược lại có chút bội phục.
Nếu hắn có thể có hài tử, hài tử muốn gì hắn cũng sẽ cho, hắn nguyện ý sủng con mình lên trời, ngay cả tính mạng của mình cũng tình nguyện…Đáng tiếc, hắn không thể có hài tử.
Đột nhiên Tần Dục nghĩ đến đời trước…đời trước, không chừng Tần Nhạc cũng làm chuyện như vậy, không biết sau này lúc không thể có hài tử, hắn có từng hối hận hay không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!