Người Con Gái Ao Trắng Trên Quán Bar
Người Con Gái Ao Trắng Trên Quán Bar - Chương 02
Thiên thần sa ngã
Hai chị em đang hùng hục chiến đấu với hai bát phở nóng. Mới sáng sớm trời đã oi, khó ngủ thế không biết nữa. Thế là nó nảy ra ý tưởng khua chị nó dậy đi thăm quan quán phở mà mấy thằng đệ quảng cáo ngon lắm ngon vừa nằm ở phố gầm câu… cách đây nửa năm. Nửa năm không dậy sớm, may mà quán vẫn kinh doanh phập phù đợi ngày hai cậu ấm cô chiêu này tới thưởng thức. Tạm được, không ngon bằng phở mẹ nấu, nhưng mà cũng phải chú thích là cái lần ăn phở mẹ nấu sơ sơ cũng cách đây 5 năm rồi
Reng… reng… reng…
– Chị đập mẹ nó ra, kêu suốt từ đêm qua tới giờ, sôt ruột. Chị đi ăn mang theo cái của nợ ấy làm gì mất cả ngon – Nó buông hai cái đũa đặt cạch xuống bàn một cách bất mãn, mặt mũi nhăn nhó
– Im, mẹ nó gọi đây này không phải mấy số ban sáng đâu – chị buông đũa nhìn màn hình nói với nó, bà ấy bấm nút nghe rồi đưa lên tai- Alo? Ai đấy?
Đầu dây bên kia: – Chị ơi, chị là cái chị xinh đẹp hôm qua đưa em về ý ạ? Phải không? – Một giọng con gái nhí nhảnh bên đầu dây.
Chị: – Ờm – Con chị đổi ngay sang giọng đáng yêu vì được nình – đưa về thì đúng rồi, cơ mà cũng chạ xinh đẹp cho nhắm.
Con bé: – Chị ơi, thế chị có ở cạnh anh xấu trai kia không? Chị cho em gặp anh ấy tí đê.
Chị bịt đầu mic lại quay sang nhìn nó nháy mắt rất đểu, miệng thì thầm “em nó muốn gặp kìa, sướng nhé, gặp không?”
– Đ’ liên quan, em không thích nói chuyện với con dở hơi ấy, bảo mang 2tr qua thì cầm túi với điện thoại về – nó càu nhàu.
Chị: – Em ơi, anh ấy đây này, em gặp anh ấy nhé, anh ấy đang mong gặp em lắm đấy – Rồi chị vất tọt cái điện thoại vào người nó.
Nó ngớ người ra, chưa kịp phản ứng gì thì bà ấy đã chạy biến ra đường vừa lè lưỡi vừa nói to: “Trả tiền đi nhé, tao đi làm lại cái tóc đã, bye bye”. Nó chỉ kịp giơ ngón tay thối lên khua khua trên không trung miệng chửi đổng: “Sư cụ chị, nhớ cái mặt em nhớ” bà ấy vẫn còn kịp thò mặt ra khỏi cửa kính oto hét to” Cụ mày cũng là cụ tao, túi để trên tủ ở tầng 2 ý nhé, bảo mẹ trưa tao đi với giai không về ăn cơm đâu, Cút đây, bảo trọng”,bà ấy vẫy vẫy tay vẻ mặt te tởn rồi đánh xe đi thẳng. Nó đặt máy lên tai nghe, giọng lạnh lung và bất mãn hết sức có thể
Nó: – Gì?
Con bé: – Em nghe thấy hết rồi nhé, hehe.
Nó: – Nghe thấy gì?
Con bé: – Anh hay chửi bậy với chị.
Nó: – Mày dở hơi à? Chuyện đấy liên quan gì tới mày?
Con bé:- À, em biết là đồ của em để ở tủ tầng 2 nữa, em sẽ qua lấy trộm. hihi.
Nó: – Có bản lĩnh thì qua mà lấy, con dở hơi. Tao cúp máy đây.
Con bé: – Sao anh khó tính như bà già thế, em thèm mà phải đi ăn cắp nhé, anh ở đâu em qua chuộc đồ. Xí.
Nó: – Tối qua bar mà chuộc.
Con bé: – Vớ vẩn, con gái nhà lành, tối lên bar để người ta đánh giá cho à : “>
Nó: – Tao xin mày, tao nôn mẹ nó vào bát phở bây giờ. Mày có thích tao gửi cả đoạn ghi hình 1 tiếng 47 phút(nó chém, thực ra nó chả nhớ là con này lên đấy lúc nào) cho cả nhà mày nhìn và đánh giá con gái nhà lành không?
Con bé: – Á á, em cấm nhé, em đốt nhà anh bây giờ. Sao anh lại có thể nhỏ nhen đến thế được nhỉ. Nhưng mà em cũng không lên bar đâu, bố mẹ cấm đi chơi tối rồi, hic.
Nó:- Thế mày qua nhà mà lấy, bực mình.
Con bé: – Không, anh đừng dụ dỗ em nhé. Nhỡ đến đấy anh bỏ thuốc làm gì em thì sao?
Nó:- Tao lạy mày bằng bố tao luôn rồi đấy con ranh ạ.
Con bé:- Thôi đùa tí, làm gì mà cục thế, thế anh đang ở đâu em qua chuộc đồ ạ.
Nó: – Đang ở nhà.
Con bé:- Ơ, nhà anh bán cả phở bò cháo tim cật à? Thế anh lau sợi phở trên mép đi rồi chạy sang đây với em.
Nó giật mình sờ lên mép, chả có sợi phở nào hết. Nhưng bên kia đường đúng là có một con bé váy trắng ngồi xe đạp điện đang vẫy vẫy nó thật. Nó hậm hực vì bị ăn quả lừa tẽn mặt (nhưng ít ra còn hơn là có sợi phở trên mép thật) lầm lì đứng dậy đặt 70k dưới đít bát phở và lững thững bước sang đường. Con bé mặc váy trắng kiểu tiểu thư, áo thun cộc tay xanh dìu dịu, tóc vẫn nửa xõa nửa buộc hơi ánh vàng (cái trường điểm kiểu gì mà cho học sinh nhuộm tóc đi học thế này nữa không biết) nó thoáng nhìn qua, hiền hiền, ngoan ngoan. Nhưng cái suy nghĩ ấy chỉ là phút chốc, dĩ nhiên là không ngu tới mức nghĩ là những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ, cái con này đã tu nửa chai chivas và lắc như điên loạn với một thằng giai lạ, và hôm nay nó qua đây để trả nợ chứ không phải hẹn hò.
– Ăn xong đi tráng miệng anh đê? – Con bé cười toe, đúng theo kiểu mô- típ trong truyện gọi là nụ cười tỏa nắng cơ mà vẫn không làm cho nó bớt tỉnh táo đi chút nào.
– Sao mày biết tao ở đây? Mày với mụ nặc nô kia chơi tao à?
– Vớ vẩn, em thèm vào, máy em cài định vị mà- Nó lắc lắc cái Iphone 4 trước mặt, trên màn hình hiển thị rõ một dấu chấm ở phố gầm cầu – với cả em thấy chị ấy nói gì mà thanh toán tiền ý, thế là vừa điện thoại em vừa lòng vòng quanh mấy hàng phở xem anh ở đâu, hehe.
– Thôi, có tiền đưa luôn đây. Tao không có thời gian. Đang bận.
– Ơ anh buồn cười nhỉ, ít ra anh cũng để em cảm ơn cho phải phép chứ – Con bé xị cái mặt buồn như bánh bao thiu ra.
Nó hơi chạnh lòng tí, đàn ông dễ yếu lòng khi đàn bà xị mặt. Nó tặc lưỡi, ừ thì đi mất gì đâu
– Thì đi, nhanh thôi nhé, tí còn đi làm mấy ván chắn- Nó nói chữa ngượng- Mà mày giả tiền đấy.
– Có loại người như anh à? – Con bé tròn mắt- Ga lăng đàn ông để đâu hết rồi? Cái loại anh thì có mà ế tới già.
– Chuyện nhà mày à? Không đi nữa bây giờ.
– Thôi thôi, lại còn động tí dỗi nữa.
– Đợi tao lấy xe… ơ mà- nó chợt ngớ người ra, con chị khốn nạn tha luôn cả con civic đi mất rồi, bực mình sao mụ ấy không đi taxi đi chứ. Sáng sớm ra ngõ đã gặp gái- Mày đi thì đi trước đi, tao bắt taxi đi sau.
– Không được, nhỡ anh bỏ bom em thì sao>:P? Anh phải đi với em.
– Đi bằng cái gì, xe chị tao lấy mất rồi.
– Đây này, anh đèo em nhé? – Con bé giơ tay lái của chiếc xe đạp điện ra trước mặt nó. Nó lại được phen đứng thần người ra, cái của nợ này nó chưa từng đặt mông lên bao giờ. Tần ngần một lúc, nó bảo
– Thôi đi taxi đê.
– Anh không biết đi à?
– Không phải
– Thôi đúng rồi đừng chối, lên em đèo, heehee.
– Mày điên à, để cả Hn cười vào mặt tao à?
– Tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra xe đạp điện cũng không biết đi, hihi. Thôi anh nhận đi, rồi em sẽ gửi xe để hai đứa đi taxi cho nhanh.
– Tao mà không biết đi á? – Nó nóng gáy- ngồi ra sau ngay, công nông tao còn lái được mà sợ mày à.
Nó nhận lấy tay lái rồi bấm đề, xe đi vù vù như ai, nhưng tay lái hơi nhẹ hơn so với con… CBR ở nhà. Nhiều lúc nó nhầm tay phanh với tay côn, nút đề với nút chuông lẫn lỗn,xe lảo đảo rồi phanh gấp, con bé ngồi sau bám chặt lấy áo đầu đập vào lưng nó, mùi tóc không biết vì sao phảng phất bay ngược chiều gió về phía trên, tim nó tự dưng thoảng thốt đập mạnh. Không phải, không phải lần đầu nó đèo một người con gái, nhưng sao mà tay run quá… Được khoảng vài lần như thế, nó quyết định tắt máy và cong mông lên đạp. Thi thoảng nhìn về đằng sau qua chiếc gương chiếu hậu, lại thấy con bé che miệng cười, lộ hai má núm đồng tiền duyên duyên.
Nửa tiếng sau, nó ngồi thở phù phù trong quán trà sữa. Chiếc quạt bật số 4 quay hết tốc lực được nó chĩa thẳng vào một mình nó mặc kệ các ánh mắt khó chịu + sợ sệt (nó mặc áo cộc tay khoe nguyên cái đám mực trên hai cánh tay) từ các đôi xung quanh. Thi thoảng có một hai tiếng xì xào, một vài ánh mắt nhìn dò xét, một hai cái lắc đầu của hai ba cô con gái. Chắc nhìn mặt hai đứa nó lúc này, đổi lại khung cảnh thành một nhà kho tan hoang nào đó, nó đóng vai một thằng xã hội đen bắt cóc cô tiểu thư nhà giàu, nhìn sẽ hợp lý hơn.
– Sao không rẽ vào chỗ nào gần gần, đi xa thế – Nó lại làu bàu
– Đáng lẽ anh mà không thể hiện thì xuống ngay gần thôi, nhưng thấy anh thích đạp xe, em để anh đi xa một chút cho nó tiêu cơm, đi uống nước mới ngon – Con bé cười toe, nhưng mà không toét. Theo suy nghĩ của nó là rất biết cười.hỳ.
– Dở hơi.
– Hai anh chị dùng gì ạ? – con bé phục vụ mang menu ra tận bàn cho hai đứa.
– Cho em một trà sữa trân châu đài loan chị nhé – Con bé gọi rồi ngước lên nhìn nó- Còn anh?
– Cho ly đen đá với bao man đỏ em ơi – Nó nói vẫn với cái giọng cục cằn mọi khi.
– Em xin lỗi anh, ở đây không có café cũng không được hút thuốc ạ – con bé phục vụ nói với giọng hơi chút khó chịu, nó ngước nhìn lên, bên kia con kia cũng đang mắt tròn mắt dẹt. Một số đôi xung quanh đã dừng mút quay sang hóng đôi bạn trẻ mới vào. Nó không bị ngơ, chỉ là quên mẹ nó mất đây là quán teen, đáng lẽ nó định sửa sau bằng cách gọi một cốc trà sữa cho phải phép (mặc dùng không biết bụng dạ nó có chịu được cái thứ nước tổng hợp lẫn lộn ấy không) nhưng thấy mọi người có vẻ ngỡ ngàng, nó quyết định đá đểu thêm mấy câu nữa
– Ơ quán to thế này mà thiếu thốn nhỉ? Thế cho anh chai ken, à lấy anh cái điếu cày em nhé.
Con bé phục vụ đứng thộn mặt ra thiếu điều là làm rơi cái menu xuống chân, xung quanh có vài tiếng xì xào nhẹ. Con bé kia nhăn mặt nói với nó
– Em xin anh, em thua,người ta cười cho bây giờ?
– Thôi đùa, cho anh cốc sữa chua nếp cẩm với cốc nước lọc.
… Sau cơ số giấy sau…
– Nhìn anh ăn dính hết lên mép rồi kìa – Con bé với lấy mẩu giấy ăn định lau cho nó.Nó giật bắn mình vì cái hành động thân mật quá mức này co người về phía sau mắt lườm lườm
– Mày lại lừa bố? – nó nói vậy nhưng vẫn đưa tay lên quệt ngang miệng, đúng là có cái gì dinh dính thật.
– Ơ cái anh này, ăn nói lỗ mãng, ai lừa anh chứ?
– Đứa nào lúc nãy nói miệng tao dính phở?
– Em đùa thôi mà- lại xị mặt- sao anh thù dai thế nhỉ? À mà anh bỏ cái thói nói tục đi nhé, chẳng hay ho gì đâu?
– Lên bar, chăn giai bay lắc thác loạn thì hay ho hơn chăng? – Nó hút sòng sọc cốc sữa chua chỉ còn trơ đá mặc kệ ánh mắt nhìn khó chịu của mọi người xung quanh.
– Ơ.. – Con bé sững người lại – Em có nỗi khổ riêng mà, hơn nữa từ giờ em sẽ không lên đấy nữa đâu.
– Khổ quái gì chứ, hết tiền tiêu là cùng chứ gì, chưa kịp đong tiền đứa nào đã say cả chấy rồi, tiền mất tật mang. Mày còn phải tập luyện nhiều em ạ. Có cần anh chỉ cho mấy sư tỉ để truyền nghề không?
– Anh nghĩ em là loại con gái gì vậy?
Con bé mắt đỏ hoe dang cánh tay ra định tát vào mặt nó, nó không né mà trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt đối phương, cánh tay giơ lên rồi dừng lại trên không trung, và rồi hai bàn tay úp vào mặt khóc một cách ngon lành. Một số bàn xung quanh lại xôn xao, chỉ trỏ, nó cáu tiết vì cái sự tò mò và thích chọc ngoáy quá thể của cái đám teen teen này. Nó gằn giọng nhìn sang cái bàn gần nhất, hai mắt gườm gườm nói nhỏ nhưng đủ cả quán nghe thấy
– Có chuyện gì với chúng mày không? Nhìn gì? Chúng mày có tin là bố giết cả nhà chúng mày không?
Hai đứa kia hoảng hốt lắp ba lắp bắp phân bua rồi đứng dậy trả tiền và dông thẳng. Nó mặc kệ cái lũ còn lại nhưng đoán chắc là từ giây phút này chúng nó sẽ ngậm miệng và ít nói hơn. Trở lại với cái con ranh con này mới thật sự là bối rối, nó ghét con gái khóc cái kiểu này, thà cứ lu loa ăn vạ như mấy con trên bar thì có khi lại dễ chịu, nó chả buồn quan tâm. Ngồi nghĩ mãi chả ra được câu gì an ủi, nó đành nói
– Thôi không khóc nữa, tao xin lỗi.
– Huhuhu- Con bé càng được thể khóc to hơn- Có phải tự nhiên em lên đấy đâu..hức… hức.
– Thế làm sao lại lên, hay ngáo đá à? – Nó hỏi với giọng vô cùng thật thà
Con bé cứ khóc rấm rứt, không nói gì, cũng không khóc to hơn, chắc cũng không hiểu câu nói của nó lắm. Nó ngồi đấy hết nhìn cốc trà sữa rồi lại nhìn con bé, lòng bứt rứt không tả nổi.
– Thôi làm sao? Nói tao nghe xem nào? – Mặt nó nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Quả thật là từ bé tới lớn nớ chỉ được người ta dỗ dành nịnh nọt chứ chưa biết dỗ ai bao giờ.
– Em giận ny nên vào đấy cứ nghĩ là anh ấy đuổi theo nhưng anh ấy mặc kệ..hu… hu…
– Mày bốc phét nó quen, thiếu gì chỗ vào mà lại vào nhà tao?
– Thật mà, em đi học thêm về qua gần đoạn đấy, thấy anh ấy đi cùng một con bé khác từ trong nhà nghỉ ra… em đuổi theo… rồi cãi nhau với người ta… rồi chạy vào đây, cứ nghĩ anh ấy sẽ chạy theo ngăn lại… hức… không ngờ anh ấy mặc kệ…
Mẹ cái bọn trẻ ranh này, tí tuổi đầu đã yêu đương trai gái, chả hiền lành gì (mặc dù cái thằng này cũng lân la viết thư tán gái từ tận hồi cấp 2 nhưng bị từ chối phũ phàng). Nghĩ là vậy, nhưng câu chuyện của con bé cũng có một tác động đáng kể tới nó. Đồng cảm vì nó cũng đã từng bị ny phản bội ngay trước mắt, nó thở dài. Tự dưng lòng nó có cái gì đó rối nhẹ, nó muốn quàng tay qua vai con bé vỗ về nhưng sợ, nửa sợ rồi lại nửa muốn. Con bé vẫn ngồi đấy hai vai rung rung, nó tặc lưỡi, thôi kệ chỉ là an ủi thôi mà, nó có ý đồ gì xấu đâu, bất ngờ con bé bật dậy mắt mũi vẫn tèm lem
– Lêu lêu, anh bị lừa rồi nhé, nhìn cái mặt thối ra kìa.Hi hi.
Nó lại ngớ người ra, cái mặt còn thối hơn cả vừa nãy
– Tao lại nhét cái cốc sữa chua vào mồm mày bây giờ- Nó chữa ngượng.
– À mà anh làm bảo kê ở trên bar đấy à? – Con bé đánh trống lảng đổi chủ đề.
– Không.
– Thế chắc là làm pha chế ạ?
– Không phải – Nó lắc đầu.
– Thế hay là làm bảo vệ? Em thấy anh đeo bộ đàm ngồi cạnh mấy anh bảo vệ nhưng mà anh lại không mặc đồng phục.
– Cũng không phải – Nó ngạc nhiên, con bé nhìn mình ư?
– À, thế chắc là khách.
– Không =))
– À à, em biết rồi. Anh là bồi bàn phải không – Con bé phá lên cười mãn nguyện với phát hiện mới của mình.
– Tao là chủ, hiểu không – Nó vênh mặt lên trả lời với vẻ đầy tự hào.
– Chủ gì cái mặt anh chứ- Con bé ôm bụng cười.
– À ừ thì, bố mẹ tao là chủ được chưa? – Nó gãi tai.
– Thảo nào.. – con bé trầm ngâm.
– Thảo nào cái gì?
– Thảo nào lúc anh với chị quát, bọn bảo vệ im re.
– Mày nhìn thấy tao với chị quát lúc nào?
– Lúc mà anh tranh bế em lên tầng ý, hihi.
– Mẹ.. – Nó chửi thề- Lúc ấy tao tưởng mày say không biết trời đất gì rồi chứ.
– Say nhưng mà không đến nỗi không biết gì, không biết gì nhỡ anh chị bán em sang Trung Quốc thì sao- Con bé lè lưỡi- Tại lúc ấy em chợt nhớ ra trong túi còn mỗi tí tiền lẻ. Lúc gần về tới nhà, em định tỉnh rồi, xong lại nhớ ra bố mẹ mà thấy em tỉnh thì lại chửi không ra cái gì, thôi cứ giả vờ ngất tiếp sáng mai phục hồi sẽ hứng đòn sau,hihi. Lúc ở trên taxi, em còn nghe hết chuyện của anh chị nói với nhau cơ mà.À, nói mới nhớ – Con bé chống hai tay vào cằm tròn xoe mắt chớp chớp nhìn nó- Trông em giống lắm à?
– Giống cái gì? – Nó ngạc nhiên.
– Giống chị nào ý – Nó nháy mắt
– Tao chả hiểu gì cả, chị nào? Chị tao á? Mày còn phải phấn đấu nhiều mới so được với con mụ già ấy.
– Không, chị mà đêm qua chị anh nói cơ.
– Mày say nên nhớ nhầm mẹ nó rồi – Nó đỏ hết mặt lên, cố cãi cùn.
– Thế sao anh lại đỏ mặt. Thôi đừng cãi nữa? Ny anh à? À không,nếu nói thế thì phải là ny cũ chứ. Chị ấy xinh lắm phải không?
– Tao chẳng biết mày đang nghĩ nhăng nghĩ cuội gì, nhưng mà mày xấu mù, đừng ảo tưởng nữa. Và quan trọng là đưa tiền đây tao còn về, tao không có thời gian ngồi tán phét với mày đâu.
– Nhìn anh cũng hiền, chẹp – Con bé lắc đầu chẹp chẹp môi- Tóc nhuộm lại một tí, đừng bấm nhiều lỗ tai quá, bớt nói tục đi, mặc cái áo sơ mi dài tay vào… Cũng có dáng thư sinh. Heeehe.
– Bớt nói nhảm đi, tiền đâu – Nó càng được thể đỏ mặt hơn, con ranh này nói cái gì nữa không biết.
– Lại nói tới tiền – Con bé xị mặt – Em đập lợn được có mỗi hơn triệu. Anh cho em chuộc cái điện thoại trước nhé. Chỗ còn lại coi như em cắm cái túi xách khi nào đủ tiền em sẽ chuộc.
– Sao mày không cắm cái điện thoại và mang cái túi xách rách kia về, tao làm gì với cái túi ấy bây giờ? Diện váy ngắn, đeo tóc giả và xách đi vincom với chị tao chắc?
– Cái gì mà túi rách chứ? Cái túi LV mẹ em xách tận bên kia về đấy, em mới dùng được có nửa tháng, còn nguyên mã code nhé.
– Tốt nhất là thế này cho lằng nhằng, tao sẽ copy nguyên đoạn camera an ninh trong bar rồi mang cho ông già mày, ông ấy sẽ nôn tiền ra trả bọn tao và mày có thể tung tăng cầm cái điện thoại và túi xách về. Tao với mày đ’ liên quan gì tới nhau nữa. Chấm hết.
– Lại nói tới chuyện bố em, bố em cứ nghĩ là em đi bar. Ông ấy gọi điện khắp nơi hỏi han.Gọi cho cả luật sư của công ty nữa chốt lại được ba điều. Em chưa đủ 16 tuổi, thế mà đã bị dụ dỗ lên bar, bar ấy phải chịu trách nhiệm. Thứ hai, bar không được phép bán rượu mạnh, vậy mà hôm qua em về nhà người say khướt, chắc không phải là bị dụ dỗ uống ở bãi gửi xe rồi, thứ 3 hôm qua em về muộn quá trong khi theo quy định 12h bar bủng gì thì cũng tắt đèn đi ngủ hết. Chẹp chẹp.
– Rồi thì sao? – Nó nói nhưng trong lòng lo lo, gặp đúng ổ cứng con mẹ nó rồi. Lần sau chắc có con bé nào lon ton lên bar thì phải đòi xem chứng minh thư mất. Chuyện này mà lôi ra phường rồi lên quận thì lại to chuyện mất. Khốn nạn hơn là tất cả mọi người sẽ chửi vào cái mặt nó vì hôm đấy nổi hứng anh hùng rơm tha cái của nợ này về tận nhà.
– Nhưng anh đừng lo- Con bé cười toe trong khi nó lại tự hỏi bộ tất cả mọi cảm xúc từ ngại ngùng tới lo lắng đều dán hết trên mặt nó hay sao mà con này đọc phát nào trúng phát đấy- Em nói với bố là em đi hát thôi, nhưng phòng hát rộng có sàn, lại là nhà đứa bạn em nữa, bố bảo là thế thì tạm bỏ qua, nhưng cấm em chơi với loại bạn ấy, bố không làm to chuyện đâu. Tuy nhiên nếu anh cố gắng làm khó bố em, em cũng không dám chắc nữa.
– Con bé rõ ràng đang đe dọa với một cái giọng tửng tưng đến phát ớn. Nó phải cảnh giác với con bé này mất.Cuối cùng thì mày là cái già hay thỏ con đây hả em, Nó chắp hai tay vào nhau đặt lên mặt bàn nhìn con bé gườm gườm một cách nghiêm túc.
– Chốt lại mày muốn gì đây?
– Em có muốn gì đâu, em chỉ muốn được nợ lại tiền thôi mà. Vì giờ em không có đủ tiền.
– Cắm đồ thì phải có lãi.
– Oke – Con bé cười toe.
– Nếu mày cắm điện thoại thì là 5k/1tr/1 ngày nhưng cắm cái túi kia thì là 15k/1tr/1 ngày. Tùy mày chọn, mày cũng có thể mang sang chỗ khác cắm để trả tao tiền cho nó nhanh.
– 15k/1tr/1ngay như thế 1 tháng là 450k à? – Con bé nhẩm tính rồi xị mặt ra- Thế thì bao giờ em mới trả hết nợ? Hic hic.
– Tùy mày thôi, mày về tháo trộm cái bánh xe lexus của bố mày thì được bằng mấy chỗ ấy ý.
– Thôi không sao? Nếu ko trả được gốc thì em sẽ nợ anh cả đời. Hihi.
– Mày lại nói nhăng cái đ’ gì thế? Thôi lật mẹ nó bài đi, nhà mày không hề thiếu tiền, nhìn cách mày nói năng ăn mặc, tao biết là mày không phải loại thường. Mày tại sao lại muốn dây dưa với bọn tao làm gì? Trả hết nợ đi. Rồi tao và mày chẳng liên quan gì tới nhau nữa.
– Anh sao lại cứ phải nói với em bằng giọng lạnh lùng ấy, con trai ít nói tục thôi, như thế không hay đâu.
– Tao đang hỏi mày đấy?
– Anh muốn biết thật ạ?
– Ukm.
– Em chỉ muốn… cảm ơn anh thôi.
– Vì cái gì chứ?
– Vì đêm qua đã mang em về nhà, em xin lỗi vì đã làm phiền anh chị. Có thể nhất thời em quá ngu ngốc, suýt nữa sa chân vào vũng bùn. Em không biết tại sao anh lại mang em ra khỏi đấy. Sáng nay khi em ngủ dậy, em sợ, sợ lắm, đáng lẽ giờ này em phải nằm ở một nơi khác. Thật nhơ bẩn. Em không hiểu sao đêm qua em lại như thế. Nhưng dù sao em cũng cảm ơn anh rất nhiều.
– Thế thì trả tiền tao, thế là xong. Tao và mày chẳng ai nợ ai, nếu mày áy náy. Có thể trả thêm 1 tr nữa, coi như công tao đưa mày về. Chấm hết.
– Không, em không thích thế. Như thế thì đơn giản quá. Như thế là coi thường anh. Em biết 1tr với anh chẳng có nghĩa lí gì cả, nhưng chuyện đêm qua với em thực sự có ý nghĩa rất lớn.
– Không phải lo hão, 1tr với tao lớn lắm. Mày cứ đưa đây, tất cả là 3tr thế nhé.
– Không, never – Con bé bướng bỉnh.
– Vậy mày muốn gì?
– Anh đã đưa em ra khỏi góc tối ấy, em cũng muốn… đưa anh ra khỏi đấy như anh đã làm với em – con bé cúi mặt, rụt rè nói.
– Mày điên à? Chân Long Giáng Thế? Củ Lạc Giòn Tan? Cần Lời Giải Thích?
Con bé im lặng, mắt hoe hoe đỏ. Nó lại bối rối. Được một lúc, không chịu nổi những tiếng thút thít bên tai kèm them cái sự im lặng khó tả kia. Nó buộc phải mở miệng trước
– Mày thôi cái kiểu lãng mạn vớ vẩn ấy đi, ukm tao thừa nhận vì một số lí do cá nhân nên tao đã không để mày ở lại đấy, nhưng mà đấy là chuyện của tao, kệ mẹ tao. Đây là cuộc sống, là đời thực. Không phải phim Hàn quốc. Đừng suy nghĩ thế, rồi sau này lớn lên mày sẽ tự cười vào mặt mày vì cái suy nghĩ vừa rồi của mày đấy
Con bé vẫn im lặng không nói gì, chỉ hơi cười một chút. Cái gì chứ? Lại là nụ cười tỏa nắng với hai má núm đồng tiền à? Nó lắc lắc đầu cho máu thông lên não ngơ mặt ra hỏi
– Mày cười cái gì chứ?
– Đôi khi nụ cười sẽ giúp che giấu cảm xúc rất tốt.
Không biết phải nói gì thêm, cả hai lại chìm vào im lặng. Cho tới khi đá trong cốc của nó tan hết thành một thứ nước màu đục đục, Còn ly trà sữa của con bé cũng nhạt màu dần. nó quyết định đứng dậy thanh toán như một người đàn ông ga lăng thực thụ dù trước đó đã phải kì kèo thoản thuận với con bé kia về chuyện ai trả tiền. Nó đặt cái điện thoại lên bàn và khẽ nói
– Mày cứ cầm lấy, túi ở nhà tao. Tí qua gọi mẹ tao đưa cho. Địa chỉ tao ghi trên máy rồi đấy.
Rồi nó quay lưng bước ra cửa vẫy tạm một chiếc taxi. Khi nó vừa mở cửa x era, bỗng con bé nắm chặt lấy tay nó. Nó sững sờ quay mặt lại, đang định quát sao mày bạo thế thì con bé mím môi nói với giọng rất quyết tâm
– Đồ của em anh cứ giữ lấy, tới tháng em sẽ đóng lãi đầy đủ. Còn việc kia… Có thể anh nghĩ em dở hơi… Nhưng em sẽ làm được. Nhất định thế. Còn anh đừng nói với em bằng cái giọng như thể em là đứa con gái hư hỏng nữa, em sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm lần nữa đâu. Em.. cảm ơn anh… rất nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!