Tiệc Báo Thù
Tiệc Báo Thù - Chương 37
Ngày 21 tháng Năm, 1 giờ 35 phút sáng, tại một căn hộ ở khu dân cư Phú Lạc xã Ninh Hồ ngoại thành Giang Kinh.
“Tay nghề của bọn mày vẫn ngon lành lắm, cải tạo cái lan can trên nóc Đại Kim Sa rất thành công.” Đới Thế Vĩnh bước vào, mở đầu bằng câu nói khích lệ nhân viên.
“Thấy trên ti vi rồi!” Cảnh Lộ nói. “Nhưng tao vẫn lo cảnh sát sẽ nhận ra.”
Bốc Lập Quần ngáp dài, “Tao đã nói với mày bao lần rồi, nhận ra hay không, không quan trọng, chỉ cần không ai biết bọn mình đã làm là được. Đúng không, đại ca?”
Đới Thế Vĩnh gượng cười, “Nhưng vấn đề là Na Lan đã biết.”
Im lặng. Những cơn buồn ngủ đã bay biến khỏi tên B và tên C.
“Sao Na Lan lại biết được?” Bốc Lập Quần đứng dậy. “Chắc không phải mày đã…”
“Tao trúng kế mỹ nhân chắc? Không hề!” Đới Thế Vĩnh dùng một tay chật vật bật lon bia, rồi nhón mấy củ lạc rang bỏ vào mồm, “Nếu thế thì có lỗi với bà xã quá!”
“Thế thì là sao? Mày đã vạch kế hoạch, tính toán rất chặt chẽ, đã nói tiếng phổ thông theo giọng Tứ Xuyên, đã giả vờ thọt, còn hai chúng tao… đi công tác, không gặp gỡ ai, tại sao con bé ấy lại đoán ra được?” Bốc Lập Quần bức xúc, cũng bật một lon bia.
“Tại nó là Na Lan!” Đới Thế Vĩnh thở dài.
Cảnh Lộ cũng nhận ra tình thế nghiêm trọng, “Thế thì bọn mình đi đời nhà ma! Nó quen Sở Công an, bọn công an sẽ biết ngay, chúng ta sắp bị lôi vào nhà đá đến nơi rồi!”
“Nếu muốn diệt chúng ta thì nó đã làm rồi.” Đới Thế Vĩnh nói. “Nó đã đoán ra Uyển Chân là vợ tao. Vài hôm nữa nó sẽ khui ra cả ông bố tao. Chúng mày tin không?”
Bốc Lập Quần, “Tao vẫn không sao hiểu nổi, dựa vào cái gì mà nó sinh nghi là đại ca?”
Đới Thế Vĩnh nói, “Đã nghe câu này chưa: táo bạo đặt vấn đề, thận trọng tìm chứng cứ?”
Cảnh Lộ nói, “Mày rườm rà quá! Thừa biết tao không ưa đọc sách và cực ghét nghe những câu giáo điều…”
Đới Thế Vĩnh giảng giải, “Con bé Na Lan thích đọc sách, sách là chỗ dựa của nó! Cho đến giờ tao vẫn cho rằng chúng ta đã tính toán vạch kế hoạch tuyệt đối an toàn, nhưng lại mắc một sai lầm lớn, chết người, là không rà soát lại bằng con mắt của một nhân chứng đa nghi và cảnh giác cao độ. Thiết kế của chúng ta có thể che mắt phần lớn trinh sát của công an, vì bọn họ chỉ có thể tiếp xúc tư liệu gián tiếp, nhưng vẫn bị một số người mục kích nhận ra vài dấu vết sơ hở, nhất là những người thực sự biết xét nét. Tao ví dụ cụ thể nhất, khi vụ việc nổ ra, tao đi nhà vệ sinh, coi như sự ngẫu nhiên rất bình thường, giọng nói và bộ dạng của tao lại không hề giống tên cướp, lúc trở lại thì bị đánh trật khớp xương, cho nên mọi người, kể cả cảnh sát nghe tao thuật lại, đều không thể đặt dấu chấm hỏi. Nhưng Na Lan thì không tin ở chuyện ngẫu nhiên, ngẫu nhiên luôn tồn tại thật đấy nhưng xác suất cực nhỏ… nếu không, cuộc sống sẽ trở thành phim ảnh cả hay sao? Tao đoán rằng thoạt đầu nó chỉ hơi hơi nghi ngờ, không có căn cứ rõ rệt nào hết. Làm gì có ai sau khi ăn cướp thành công lại bị người của mình đánh gãy tay, quay vào làm con tin? Nhưng con bé Na Lan sẽ nghiền ngẫm sâu hơn, kỹ hơn, rồi đoán ra trước đó tao làm thực khách là để thuận tiện cho việc khống chế tình hình, vì Đới Hướng Dương không ăn cơm với tao thì cũng ăn cơm với người khác, ‘người khác’ nhỡ đâu là cả đám đông thì sao. Còn việc tao trở lại làm con tin, là vì không muốn bị lộ tẩy. Tao còn muốn tồn tại ở Giang Kinh. Nó đã táo bạo đặt giả thiết như thế. Về sau xảy ra câu chuyện Lý Vạn Tường, thì nó đề xuất một giải pháp quá bất ngờ, khuyên nhủ ông ta từ bỏ ý định giết chóc, thuyết phục mọi người che chở cho ông ta. Dĩ nhiên tao tán thành, nhưng thể hiện thái độ tích cực quá đáng, sáng kiến quá nhiều, vô tình khiến nó nghi ngờ. Tiếp đó nó đọc trang web của chúng ta, biết hai đứa mày là giám đốc nghiệp vụ, hôm sau nó đến công ty tìm tao, mời tao làm hộ hoa sứ giả bảo vệ nó trong cuộc đấu trí so gan với thằng Lương Tiểu Đồng, và tiện thể điều tra hành tung của chúng mày. Tao khéo léo bịa đặt rằng hai giám đốc đi công tác, nhưng tao ngờ rằng nó bí mật dò la từ nhân viên công ty, mà nào có ai biết chúng mày ‘đi công tác’, chi tiết này khiến nó càng ngờ vực. Sau đó nó phát hiện ra chúng ta đột nhập vào lầu chính Tiêu Tương từ ô cửa trên nóc nhà, kể từ đó tình hình biến chuyển chóng mặt, chúng ta có nguy cơ đổ bể đến nơi.”
Bốc Lập Quần và Cảnh Lộ ngây người nghe, lúc Đới Thế Vĩnh ngừng lời để tợp một ngụm bia, Bốc Lập Quân nói, “Nó có thể lần ra ô cửa thông thiên thì nó cũng có tiềm năng làm kẻ cướp.”
Cảnh Lộ nói, “Chí ít là có tiềm năng khui ra kẻ cướp.”
Đới Thế Vĩnh nói, “Đáng ghét nhất là thông qua cảnh sát nó nắm được số điện thoại địa chỉ của tất cả chúng ta, và lưu ý đến việc Uyển Chân ở ngay Dư Trinh Lý. Từ đó nó lại táo bạo giả thiết rằng: nhà Uyển Chân là trạm trung chuyển, là trạm dừng chân, là trạm đầu tiên sau khi rút lui của chúng ta. Khi Na Lan phát hiện Uyển Chân ở rất gần lầu Tiêu Tương, lại ở trên tầng ba – trên nóc cũng có cửa sổ thông thiên, thì đoán ra ngay chúng ta xuất phát từ nóc nhà cô ấy, rồi trèo qua các nóc nhà lân cận, đi đến nóc lầu chính Tiêu Tương. Nhưng mới chỉ là giả thiết, nó cần có chứng cứ cụ thể. Tuy nhiên, chúng ta hành động hết sức kín kẽ, vậy thì nó sẽ tạo cơ hội để tao làm ra chứng cứ, thế rồi tao đã trúng kế.”
Cảnh Lộ cười có vẻ “hả dạ”, nói, “Ha ha… đại ca mà cũng có lúc bị trúng kế! Cạn ly!” Rồi hắn nốc cạn lon bia trong tay.
Đới Thế Vĩnh ngao ngán lắc đầu, “Chiều nay nó nói là muốn tập trung ở nhà Uyển Chân, và cho tao cái địa chỉ sai lệch. Tao không để ý nên đã đến thẳng nhà Uyển Chân, có nghĩa là Uyển Chân cũng bị lộ rồi.”
Bốc Lập Quần nói, “Mày định làm dân chuyên nghiệp hay sao? Còn nhớ kết cục của ba gã kia chứ?”
Ngày 21 tháng Năm, 9 giờ, tại trung tâm chỉ huy Sở Công an Giang Kinh.
Bầu không khí cuộc họp hơi trầm lắng, chủ yếu là vì sự có mặt của “lãnh đạo từ Bộ xuống” Kim Thạc. Không ít người của đội hình sự đã từng chứng kiến “tài chỉ huy” của Kim Thạc, cho nên biết rằng Kim Thạc đến thì Ba Du Sinh phải lùi vào hậu trường, và cũng biết Ba Du Sinh sở trường về “phòng ngự để tấn công” nên anh sẽ không tranh chấp.
Đêm qua Na Lan rất khuya mới đi ngủ, sáng nay không thể ngủ thêm, hồng trà và cà phê đã uống rồi mà cơn buồn ngủ cứ kéo đến, nhưng cô vẫn cố ngồi nghe mọi người phát biểu.
Trọng tâm là vụ Lương Tiểu Đồng ngã từ trên lầu cao xuống.
Các tấm ảnh được chiếu lần lượt lên tấm bảng trắng căng trên tường ở đầu phòng họp.
Việc khám nghiệm hiện trường vẫn do Đường Vân Lãng đích thân chủ trì, ấn tượng tổng thể là hai nạn nhân đều không có dấu vết vật lộn đánh nhau và càng không có các vết thương bên ngoài. Nhưng tại sao họ đều mang hung khí? Lan can trên nóc nhà hàng có dấu vết sửa chữa hàn lại gần đây, ngờ rằng có ai đó giở trò gài bẫy. Nhân viên quản lý nói họ không hề cho sửa chữa.
Cái chết của Lương Tiểu Đồng và vụ cướp vụ nổ ở Tiêu Tương có liên quan không? Chưa thu thập được chứng cứ nhưng trực giác mách bảo mọi người rằng chắc chắn có liên quan.
Na Lan phát hiện ra ở góc một tấm ảnh là Kim Thạc đang nói chuyện với một đôi nam nữ. Cô nhìn thật kỹ, cả ba đứng tương đối xa, độ phản quang kém, ảnh hơi nhòe nhưng vẫn có thể nhận ra người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, người đàn bà cũng đã đứng tuổi nhưng trông vẫn ưa nhìn vì biết cách chăm sóc ngoại hình, trông cứ như chị cả của Kim Thạc.
Cô có cảm giác đã từng nhìn thấy người đàn bà này, bèn giơ tay, hỏi Kim Thạc, “Có phải hai người đang nói chuyện với anh, là cha mẹ của Lương Tiểu Đồng không?”
Kim Thạc ngoảnh nhìn tấm ảnh phóng to trên tường, “Đúng! Hai con người đáng thương.”
Về việc điều tra vụ cướp, mấy ngày qua chưa có bước tiến đáng kể – ít ra đội trưởng hình sự cho là thế. Na Lan thì không nghĩ như vậy. Bà vợ Đới Hướng Dương đã được ghi bút lục, trong đó có một thông tin nên coi là đáng giật mình: chồng bà gần như phá sản.
Đới Hướng Dương đã sớm lo liệu cho điều ấy: ông ta bán vài bất động sản, gửi một khoản tiền sang Mỹ, tức là chẳng may ông có mệnh hệ gì thì người vợ góa sẽ không bị tổn thất quá nặng nề. Tài sản cá nhân của ông ở trong nước gần như con số không. Bà vợ về nước rồi, xem xét mới biết.
Những người dự họp đưa mắt nhìn nhau, gần như đều đang nghĩ: thảo nào Đới Hướng Dương dám “vì nghĩa xông pha” chiến đấu! Đó là hành động tự sát vì sắp phá sản đến nơi.
Na Lan thì e rằng không chỉ đơn giản là thế.
Xem xét hành trình của Đới Hướng Dương mấy năm nay, rất có thể ông ta là một con bạc khát nước không biết điểm dừng. Những con bạc như thế, thường bị thua một cách thê thảm.
Thêm một điểm đáng ngờ khác: tài khoản cá nhân của ông ta ở ngân hàng cho thấy: gần đây ông ta rút ra số tiền mặt 1,2 triệu Nhân dân tệ.
Đới Hướng Dương rút tiền vào ngày nào?
Ngày 5 tháng Năm.
Trước khi ông ta và Bành Thượng gặp nhau ở nhà hàng Đại Kim Sa.
Na Lan cho biết về phát hiện của mình khi xem băng camera nhà hàng Đại Kim Sa: hai tuần trước khi vụ cướp xảy ra, Đới Hướng Dương và Bành Thượng từng gặp nhau. Dù họ đã bàn chuyện gì, đương nhiên vẫn liên quan trực tiếp đến xác Bành Thượng và hai xác người nữa trong tủ bếp Tiêu Tương. Nếu Đới Hướng Dương rút 1,2 triệu đồng để chi cho Bành Thượng, thì chứng tỏ điều gì?
Mời ba tên cướp nhà nghề làm chuyện gì? Để cướp hội quán mà chính mình mới thành lập ư?
Khi thông tin tài chính của Đới Hướng Dương đang hé lộ mỗi lúc một nhiều, câu hỏi đặt ra là, việc vương quốc Hâm Viễn và cá nhân Đới Hướng Dương lâm nguy có liên quan đến vụ cướp và sự xuất hiện của ba tên tội phạm chuyên nghiệp này không?
Nhưng Na Lan lập tức cảm thấy hối hận vì Kim Thạc tỏ ý muốn gặp riêng cô để bàn về phạm trù công tác cố vấn của cô. Mọi người dự họp bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, Na Lan đành thầm thở dài.
Ba Du Sinh bỗng lên tiếng, “Không cần đâu!” Kim Thạc ngạc nhiên, Ba Du Sinh liền giải thích, “Hợp đồng cố vấn của Na Lan chỉ có ba ngày, hôm nay hết hạn, trừ phi anh và cô ấy cùng gia hạn.”
Mọi người trố mắt, Kim Thạc thì chưa biết tính sao. Na Lan nói, “Tạm thời chưa cần thiết, tôi cũng lại bắt đầu bận công việc ở trường rồi. Tuy nhiên, nếu các anh cần hỗ trợ thì cứ gọi, tôi sẵn sàng đến ngay.”
Tan họp, nhân lúc không ai chú ý, Na Lan bước đến bên Ba Du Sinh, “Cảm ơn anh đã thi triển Thái Cực Quyền đẩy lùi kẻ địch, giải vây hộ em.”
Ba Du Sinh lắc đầu, “Võ thuật Trung Hoa rất cao thâm, tôi chỉ võ vẽ một hai đường mà thôi.”
“Và cảm ơn… anh đã bỏ qua cho bọn em…” Cô hơi do dự, rồi tiếp, “Em biết anh đã rất khó khăn để đi đến quyết định ấy.”
Ba Du Sinh cố mỉm cười nhưng cuối cùng chỉ thở dài, “Không khó để đưa ra một quyết định, nhưng giữ được thăng bằng giữa lương tâm và chức trách mới là khó.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!