Thiên Tỏa - Thiên Tỏa - Chương 05
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thiên Tỏa


Thiên Tỏa - Chương 05


Buổi chiều hôm đó, việc mở khóa mới chính thức được bắt đầu, ông nội đeo trên mình chiếc túi da để dụng cụ đã dùng mấy chục năm, thêm cả những vật dụng y tế vừa lấy, một mình đi vào trong điện, rồi đóng chặt cửa lại.
Bên ngoài điện Sùng Chính có đến hơn năm chục cảnh sát cầm súng đứng ngoài bảo vệ, Trưởng phòng Tư cũng đứng chờ cạnh đó.
Tới tận chiều muộn, phía trong điện vẫn không hề có động tĩnh gì, La Hoán Văn sốt ruột, liên tục nói rằng:
– Không hay rồi, không hay rồi, đã hơn nửa ngày trôi qua. – Rồi vài lần muốn tự mình vào trong điện xem thực hư ra sao, nhưng đều bị cản lại.
Cố chờ thêm vài tiếng nữa, mọi người đều nghĩ thời gian lâu quá sợ do có chuyện không hay xảy ra nên đã cho người đứng ngoài cửa gọi vọng vào. Nhưng gọi thế nào đi chăng nữa cũng không thấy ông nội trả lời. Cuối cùng mọi người mới quyết định mở cửa điện vào xem.
Cửa điện được mở ra, mọi người đều ngơ ngác, không thấy bóng dáng ông nội đâu, bên trong điện trống không, không biết ông đã rời khỏi đó từ bao giờ.
Tình huống này khiến cho mọi người lo lắng hoảng loạn, không thấy bóng dáng ông nội đâu. Cả bên trong điện không phát hiện thấy con đường hầm bí mật nào, phía ngoài lại được hơn năm mươi cặp mắt theo dõi canh gác, vậy lẽ nào ông nội đã bốc hơi?
Bên trong khu điện còn phát hiện ra một điêu kỳ lạ, cạnh bục kim loại là những cục bông đỏ ối, vỏ chai cồn và gạc đều vứt ngổn ngang trên nền sàn. Qua kiểm tra thì dung dịch màu đỏ thắm trên bông chính là máu, trước khi đến Thẩm Dương ông nội đã được khám sức khỏe và xét nghiệm máu, kết luận cho biết máu thấm trên bông chính là của ông nội.
Mọi người tập trung vào tìm kiếm mấy ngày trời, không bỏ sót một ngóc ngách nào trong Cố Cung, thế nhưng cũng không thu lại kết quả gì, mọi việc càng ngày càng diễn ra một cách phức tạp và thần bí. Đang trong lúc tuyệt vọng, họ đã nghĩ đến tôi, thứ nhất do tôi là cháu nội của ông, mọi việc đã diễn ra trong nhiều ngày trời, cũng nên thông báo và giải thích cho tôi; thứ hai, họ được biết tôi chính là trưởng môn kế nhiệm ông, nên cũng rất hi vọng khả năng hiện tại của tôi có thể giải được những bí ẩn bên dưới chiếc khóa đôi rồng vờn ngọc trân châu kia.
Nói đến đây, Trưởng phòng Tư Mã Cường thở dài, nắm chặt lấy tay tôi, rồi nói với giọng hết sức nặng nề:







– Lan Lan, chú xin lỗi vì đã không bảo vệ được ông nội cháu.
Ông nội không còn nữa! Đầu óc tôi nặng nề và hoang mang, trong lòng thì rối như tơ vò, tôi muốn khóc lên thật to nhưng lại không khóc nổi thành tiếng, chỉ biết ngồi chết lặng một chỗ.
Thấy tâm trạng bất ổn của tôi, Trưởng phòng Tư lập tức nắm lấy hai vai tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi an ủi:
– Ông nội cháu chỉ là mất tích tạm thời thôi, chưa chắc tính mạng đã bị đe dọa. Lan Lan, cháu đừng đau buồn quá, mọi người nhất định sẽ tìm được ông nội về cho cháu.
Thế nhưng, nghe xong những lời này, tôi lại càng thấy đau lòng hơn, ông nội không còn nữa rồi, cả một lực lượng cảnh sát đông đảo tìm kiếm trong mấy ngày trời đều không tìm thấy, thì có nghĩa là ông nội đã mất thật rồi… Tôi cuối cùng không kìm được, gục mặt vào lòng Trưởng phòng Tư khóc nức nở, mọi đau khổ và buồn phiền cũng được giảm bớt phần nào.
Cảnh tượng này không khỏi khiến La Hoán Văn, Trần Đường và Tôn Ngọc Dương tỏ ra thương cảm, nhưng họ cũng chỉ biết đứng bên thở dài buồn bã.
Khóc lóc một hồi lâu, tôi đã bình tĩnh lại và quyết định phải tìm ông nội bằng được, tôi không tin là ông nội lại dễ dàng mất tích như thế. Lau sạch nước mắt, tôi nhìn sang mấy người bọn họ đang đứng bên cạnh mình, quả quyết:
– Cháu sẽ đi cùng với mọi người, chúng ta đi luôn bây giờ được không, cháu nhất định phải tìm bằng được ông cháu.
Trưởng phòng Tư nghe thấy tôi quả quyết như vậy cũng tỏ ra vui vẻ, nên sau một hồi bàn bạc, chúng tôi đã quyết định lên đường ngay lập tức.
Do vậy, tôi chuẩn bị vài bộ quần áo, không quên ôm theo mình chiếc hộp gỗ càn khôn, rồi lên xe ôtô đi thẳng đến Thẩm Dương ngay trong đêm.
Trong khi bước ra khỏi cửa, tôi lưu luyến ngoái lại ngắm sân nhà nơi tôi đã gắn bó hai mươi năm nay, trong lòng thấy sao mà bịn rịn, không biết tôi có được bình an trở về không, nhưng nghĩ đến ông nội, lòng tôi lại cứng rắn hơn, quyết tâm ra đi.
Đoàn xe tới Trường Xuân lần này gồm có bốn chiếc xe jeep, chín cảnh sát mặc thường phục được trang bị súng ngắn và súng giảm thanh đầy đủ. Sau khi đoàn xe đi vào đường cao tốc thuộc địa phận tỉnh Liêu Ninh, có lúc xe còn bật đèn và nháy còi inh ỏi để được ưu tiên chạy trước, Tôn Ngọc Dương có giải thích với tôi, cả đoàn xe được trang bị đầy đủ như vậy là để bảo vệ sự an toàn của tôi.
Khoảng mười giờ đêm ngày hôm đó, đoàn của chúng tôi đã đến được Thẩm Dương. Trưởng phòng Tư đã thu xếp cho tôi nghỉ tại một nhà khách ở khu vực Hoàng Cô, nghe Tôn Ngọc Dương nói đó là một đơn vị trực thuộc sự quản lý của Cục Công an, nên tuyệt đối an toàn; còn phái thêm một vài nữ cảnh sát tới ở cùng tôi. Ngoài cửa và phía dưới sảnh đều được hơn chục cảnh sát có vũ khí canh gác suốt đêm.
Sáng ngày hôm sau, ngay sau khi tôi vừa ăn sáng xong, Tôn Ngọc Dương cùng một vài người khác đã vội đến đón tôi đưa tới trụ sở văn phòng công an tỉnh tại số 2 đường Kỳ Sơn, khu Hoàng Cô, thành phố Thẩm Dương.
Là một đứa con gái quen sống ở vùng quê yên bình và nhỏ bé, thế nên khi lần đầu tiên được nhìn thấy một chiếc cổng ra vào lớn đến thế, bên trong được xây dựng hoành tráng, lại thêm rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục đi lại khiến tôi không khỏi có cảm giác hồi hộp và bỡ ngỡ, cứ ngó nghiêng ngắm nhìn xung quanh.





Tôn Ngọc Dương dẫn tôi vào thang máy lên tầng năm. Cách bài trí ở đây lại khác với bên dưới, tường hành lang được dán giấy màu vàng nhạt, bên trên có treo rất nhiều bức thư pháp, cửa sổ đặt những chậu hoa tươi, cảm giác rất trang nhã, sàn được trải thảm đỏ, bước trên đó thật êm ái và mềm mại.
Chúng tôi cùng bước vào căn phòng cuối dãy hành lang bên tay phải. Đó là một căn phòng không to lắm, thiết kế vô cùng đơn giản. Bên trong phòng, Trưởng phòng Tư mặc cảnh phục đang ngồi chính giữa chiếc bàn họp lớn bằng gỗ, xung quanh là tám, chín người khác đang ngồi trên những chiếc ghế xoay bọc da, người thì mặc cảnh phục, người thì mặc thường phục, trong đó có hai người tôi biết là La Hoán Văn và Trần Đường, những người còn lại tôi đều không biết mặt.
Nhìn thấy tôi bước vào, những người này đều đứng dậy, nhìn tôi mỉm cười. Trông thấy một cô gái ôm khư khư chiếc hộp gỗ màu đỏ, mọi người cảm thấy có phần thú vị xen lẫn tò mò.
Trưởng phòng Tư đi ngang qua phòng họp, tiến tới trước mặt tôi, xoa xoa đầu tôi rồi ân cần hỏi thăm:
– Lan Lan, tối qua cháu ngủ có ngon không?
Tôi gật đầu, rồi ngại ngùng nhìn quanh, nói:
– Cháu ngủ ngon ạ, chỉ có điều mấy chị cảnh sát cứ nhìn cháu chằm chằm cả đêm, nên thấy không được thoải mái lắm ạ. – Câu trả lời thật thà của tôi khiến mọi người trong phòng họp đều bật cười.
Trưởng phòng Tư mỉm cười trìu mến, rồi kéo tôi giới thiệu với mọi người, trừ chú La Hoán Văn và Trần Đường ra, những người còn lại đều là người phụ trách các phòng ban của Cục Công an Liêu Ninh và các chuyên gia khảo cổ học. Trong đó có một người là lãnh đạo văn phòng chính phủ, hình như là cũng đứng đầu một ngành nào đó.
Tôi đi chào hỏi mọi người một lượt, vừa ngồi xuống ghế thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Khi cánh cửa được mở ra, một nữ cảnh sát trông còn rất trẻ, dong dỏng cao bước vào.
Trưởng phòng Tư vẫy tay ra hiệu cho người nữ cảnh sát đó bước vào, rồi quay sang nói với tôi:
– Lan Lan, vì sự an toàn của một cô gái trẻ như cháu, nên chú đã thu xếp một nữ cảnh sát giám sát và bảo vệ cho cháu, cô ấy sẽ là người phụ trách sự an toàn của cháu trong suốt thời gian cháu ở Thẩm Dương đồng thời cũng là người chia sẻ và bầu bạn với cháu trong cuộc sống thường nhật.
Dừng lại một lúc, chú Tư nói tiếp:
– Từ bây giờ, tất cả mọi hành động của cháu đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy, thậm chí là cả khi cháu mở chiếc khóa đôi rồng vờn ngọc trân châu cũng phải có cô ấy đi cùng, đây là yêu cầu bắt buộc mong cháu đồng ý. Đây là nữ cảnh sát hình sự xuất sắc nhất của Cục Công an tỉnh Liêu Ninh, đã phá được rất nhiều vụ án phức tạp, tuy tuổi còn trẻ nhưng cháu đừng xem thường, giờ cô ấy đã là phó đối trưởng phòng cảnh sát hình sự rồi đấy.
Nghe Trưởng phòng Tư nói rất nhiều về cô ấy, tôi cũng không mở lời nói một câu nào, trong lòng nghĩ rằng đi cùng thì đi cùng chứ sao, nhưng những kỹ thuật mở khóa của Kiện môn không thể để người ngoài nhìn thấy, đến nước này thì tôi cũng đành phải đồng ý với họ, vì mục tiêu quan trọng nhất đối với tôi là phải tìm ra ông nội. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá tò mò về nữ cảnh sát nay, nên quan sát cô ấy rất kỹ.
Cô ấy khoảng hai mươi chín tuổi, mái tóc đen dài được buộc vổng phía sau. Khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, bộ đồ cảnh phục vừa vặn và chỉnh tề càng tôn lên vẻ đẹp và sự tự tin, đem lại cho người đối diện một cảm giác thoải mái khi giao tiếp.
Người nữ cảnh sát đó tiến đến trước mặt tôi, mỉm cười, bắt tay và giới thiệu:
– Chào em, em là Sở Khinh Lan đúng không? Chị rất vui được làm quen với em, chị tên là Tang Giai Tuệ. – Giọng chị dịu dàng và ấm áp, không giống với kiểu yểu điệu thục nữ giả tạo của những cô gái khác.
Sau khi bắt tay làm quen, chúng tôi cùng nhau ngồi trên ghế sofa sau bàn họp. Tang Giai Tuệ luôn nắm chặt tay tôi không rời. Bàn tay của chị ấm áp và mềm mại khiến cho tôi có cảm giác an toàn và bình yên, nhìn nghiêng khuôn mặt của chị thật đẹp, khiến tôi cũng phải thích thú ngắm nhìn.
Những người trong phòng họp đang bàn bạc về những bước tiến hành. Một sĩ quan cảnh sát khác là Triệu Kiện Dân cho rằng, những vụ tử vong một cách kỳ quái của các nhà khảo cổ học đều đang trong quá trình điều tra, trước mắt vẫn chưa tìm ra manh mối nào đáng giá, xem ra thế lực đứng sau trong vụ án này phức tạp hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng. Những người còn lại trong phòng đều chú ý lắng nghe và đóng góp ý kiến kèm những kết luận điều tra từ những nơi khác. Tôi ngồi cạnh nghe nhưng không hiểu hết được những vấn đề họ đang thảo luận.
Đang trong lúc bàn tán sôi nổi, giám đốc viện bảo tàng La Hoán Văn đứng dậy, sốt ruột ngắt lời:






– Theo tôi, hiện giờ chúng ta phải cố gắng hết sức để mở chiếc khóa đôi rồng vờn ngọc trân châu và tìm ra bí mật đang được cất giấu. Cho đến nay, viện bảo tàng đã đóng cửa ngừng phục vụ một thời gian dài rồi, nếu cứ kéo dài hơn nữa tôi e rằng sẽ có những ảnh hưởng trái chiều trong xã hội.
Nghe La Hoán Văn nói vậy, mọi người đều tỏ ra đồng tình và đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình, tôi cảm thấy ngại ngùng, nhưng lập tức đứng lên và quả quyết nói:
– Cháu cũng đang rất muốn tới Cố Cung, với khả năng hiện tại, cháu nghĩ mình có thể ứng phó được với chiếc khóa này, quan trọng hơn cháu muốn sớm tìm ra ông nội cháu.
Tôn Ngọc Dương sau một hồi suy nghĩ đã lên tiếng:
– Mặc dù tài nghệ của Lan Lan đã rất siêu đẳng và cũng được đào tạo bài bản, thế nhưng do tuổi vẫn còn khá nhỏ, nên kinh nghiệm vẫn còn có phần non nớt. Kể cả có sự trợ giúp của Tang Giai Tuệ, thế nhưng đối phó với chiếc khóa kì quái này không giống như việc truy bắt tội phạm, tôi sợ rằng nếu chỉ để hai người đi sẽ gặp rát nhiều khó khăn. Tôi cho rằng chúng ta nên tìm thêm một người nữa có năng lực thật sự đi cùng để trợ giúp, như vậy sẽ an toàn hơn.
Trưởng phòng Tư Mã Cường nghe thấy hợp lí nên đã gật đầu đồng ý, nhưng lại trầm ngâm suy xét, rồi hỏi lại người đó sẽ là ai. Tôn Ngọc Dương lập tức thốt ra một cái tên:
– Hắc Lão Ngũ!
Tôi sững người, vì trước đây tôi cũng có nghe ông nội kể qua đó là một trong những cao thủ mở khóa ở vùng Đông Bắc, hình như là người đứng đầu một băng nhóm đã vẫy vùng ngang dọc một thời, nhưng sau đó thì đột nhiên mất tích.
Nghe Tôn Ngọc Dương tiếp tục giới thiệu: Trong số các bậc tiền bối khu vực ba tỉnh Đông Bắc, Hắc Lão Ngũ chính là người nổi tiếng nhất. Nghe nói rằng người này sinh ra tại Thẩm Dương, theo nghề đạo chích, với bản lĩnh và tài năng lão đã rất nổi danh, hơn nữa nhờ vào biệt tài lắp đặt và mở những bộ khóa cực kì hóc búa nên giới giang hồ vẫn thường gọi lão là vua trộm vùng Đông Bắc, cũng có người lại gọi lão là Hắc Lão Ngũ, nhưng tên thật của lão là gì thì không ai biết. Người này đã bị bắt hơn mười năm trước, giờ vẫn đang bị giam trong tù. Là một người như vậy mà giờ thất vận chịu sống trong tù, thật khiến người ngoài cảm thấy hết sức khó hiểu, đã dấy lên một làn sóng bàn tán đa chiều lúc bấy giờ. Thế nhưng thực hư ra sao, mọi người cũng không tìm được lời giải đáp.
Trong lòng tôi chợt nghĩ, thì ra Hắc Lão Ngũ bị bắt, chẳng trách bao nhiêu năm nay không nghe thấy tin tức gì, lão bị bắt chắc chắn không phải do ăn trộm rồi. Nghĩ vậy, tôi bèn lên tiếng:
– Cháu cũng biết Hắc Lão Ngũ, ngày trước cháu có nghe ông nội kể nhiều về người này.
Tôn Ngọc Dương quay sang ngìn tôi, nói:
– Như vậy thì càng tốt, đến lúc đó hai người sẽ dễ nói chuyện hơn.
Sau đó, anh ta tiếp tục nói về những kì tích của Hắc Lão Ngũ, khiến mọi người nghe xong đều hết sức kinh ngạc, trầm trồ về tài nghệ của người trong giới giang hồ. Tôn Ngọc Dương tiếp tục:
– Theo thông tin bên công an cũng cấp, án tù của Hắc Lão Ngũ vẫn còn ba năm nữa, ta nên áp dụng lệnh ân xá đặc biệt để sớm thả ông ta, như vậy có thể dùng tài nghệ của ông ấy giúp đỡ chúng ta trong vụ này.
Sau khi bàn bạc một lúc, mọi người đều đồng ý với ý kiến của Tôn Ngọc Dương. Đặc biệt là một người được xưng là trưởng phòng của một bộ phận nào đó phát biểu với giọng chắc nịch:
– Phải biết nắm lấy thời cơ, cấp trên đã đưa ra chỉ thị, để tìm ra chân tướng cất giấu trong Cố Cung Thẩm Dương, cấp trên sẽ ủng hộ chúng ta vô điều kiện.
Trưởng phòng Tư gật gật đầu rồi quay sang nói với Tôn Ngọc Dương:
– Nếu đã như vậy thì chúng ta có thể xem xét việc thả người này ra, nhưng phải hết sức cẩn trọng, không được để xảy ra một sai sót nào dù là nhỏ nhất, tránh những phiền phức sau này, đồng thời việc này phải hết sức bí mật.
Bàn đến vấn đề này, Trần Đường cho rằng hoàn toàn có thể thực hiện, chỉ cần ra chỉ thị khi nào cần, ông ta sẽ làm việc với Bộ Tư pháp, để họ trực tiếp thả người ra.
Cuối cùng mọi người bàn đến việc Tang Giai Tuệ thu xếp đưa tôi tới gặp Hắc Lão Ngũ, để chúng tôi có thể tìm hiểu và thuyết phục Hắc Lão Ngũ đồng ý giúp đỡ. Nếu như lão đồng ý, thì sẽ lập tức thả lão sớm hơn dự kiến. Trần Đường đã bắt đầu bắt tay vào việc đàm phán với Bộ Tư pháp. Mọi người đều không có ý kiến phản đối, mà theo sự phân công triển khai thực hiện công việc.
Sau khi mọi người lục tục rời khỏi phòng họp, Trưởng phòng Tư kéo tay tôi lại và nói:
– Lan Lan, để cảm ơn sự cống hiến của ông nội cháu và cháu với ngành Công an, Giám đốc công an tỉnh cũng đã ra chỉ thị với phòng nhân sự, sau khi mọi việc hoàn thành, cháu sẽ được nhận vào công tác tại Cục Công an tỉnh Liêu Ninh.
Mặc dù lúc đó tôi chưa có dự định gì về công việc của mình trong tương lai, nhưng nghe chú Tư nói vậy, trong lòng có một cảm giác hào hứng khó tả, có ai không thích làm cảnh sát chứ, không những được mặc cảnh phục, cầm súng oai phong, mà còn là một công chức nhà nước. Đặc biệt là ông nội tôi, nếu biết tôi được làm cảnh sát, thì ông sẽ hạnh phúc và vui sướng biết nhường nào!
Rời khỏi văn phòng của Trưởng phòng Tư, chị Giai Tuệ đưa tôi tới văn phòng của chị để cất chiếc hộp càn khôn, để tôi mang theo người mãi cũng không tiện.
Tôi đi một vòng quanh phòng làm việc của chị vẫn ôm khư khư chiếc hộp gỗ trong lòng, thực lòng không muốn gửi nó đi, tôi liền lắc đầu với chị và nói:
– Vẫn không được chị ạ, đây là chiếc hộp ông nội giao cho em đích thân cất giữ, bên trong là bảo bối gia truyền phái Kiện môn của cả dòng họ em. Em để ở đây nhỡ đâu bị người khác đánh cắp mất thì em phải làm sao. Em thấy không yên tâm chút nào.
Nghe những lời nói chân thành của tôi, chị Giai Tuệ cũng có chút ngỡ ngàng nhưng chị nhanh chóng mỉm cười và nói:
– Em gái cũng là người cẩn thận đấy chứ. Thôi được rôi, để chút nữa, chị sẽ đưa em tới một nơi cất giữ an toàn hơn.
Đến buổi trưa, chị Giai Tuệ dẫn tôi tới nhà ăn để ăn trưa. Có rất nhiều cảnh sát cũng đang ở đó và họ đều dồn ánh mắt tò mò về phía tôi, chỉ trỏ chiếc hộp gỗ màu đỏ tôi đang ôm chặt trước ngực. Vài người bước tới chào chị Giai Tuệ:
– Tang cách cách, cô bé này là ai thế, có phải là em gái chị không? – Nghe thấy mọi người hỏi như vậy, chị Giai Tuệ chỉ mỉm cười mà không trả lời, chị tìm chỗ để tôi ngồi xong xuôi mới đi lấy cơm.
Tôi đặt chiếc hộp xuống dưới ghế rồi ngồi lên trên, thấy mình nhỉnh hơn mọi người một cái đầu, tôi nhìn ngó sang bốn phía xung quanh.
Đúng lúc đó, một bác lớn tuổi, tóc điểm bạc, mặc áo sơ mi trắng, trên tay bê chiếc khay cơm bước qua chỗ tôi ngồi, mỉm cười và thân thiện hỏi tôi:
– Cháu gái, cháu là ai thế?
Tôi có hơi hồi hộp, nên ngập ngừng trả lời bác:
– Cháu… cháu là Sở Khinh Lan, cháu… cháu là cảnh sát ở đây.
Nghe thấy câu trả lời, người đó ngỡ ngàng một lúc rồi bỗng cười lớn:
– Vậy à, rất hoan nghênh đồng nghiệp mới đến. – Nói rồi người này quay sang phía chị Giai Tuệ đang đi tới, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi họ thì thầm với nhau vài câu gì đó trước khi người này rời đi.
Tôi rất tò mò liền hỏi chị Giai Tuệ:
– Người đó là ai thế chị?
Chị Giai Tuệ khẽ trả lời tôi:
– Đấy là giám đốc.
Tôi bèn nói:
– Ồ, vậy chính là người đầu ngành đúng không chị?
Trước sự thật thà đến ngây thơ của tôi, chị không nhịn được cười, chút nữa là phì cơm ra ngoài, rồi lặp lại câu nói của tôi coi như là câu trả lời:
– Đúng, đúng, ông ấy chính là người đầu ngành của bọn chị.
Đồ ăn ở nhà ăn cũng khá phong phú, nhưng tôi vẫn có cảm giác không ngon bằng ông nội nấu. Tôi cố nuốt vội vài miếng, rồi quay sang tò mò hỏi:
– Chị Giai Tuệ, tại sao mọi người lại gọi chị là cách cách?
Chị mỉm cười rồi lắc đầu nói:
– Người ta gọi trêu thế, nó thực ra chỉ là một biệt danh khác của chị mà thôi.
Ăn trưa xong, chị Giai Tuệ thay thường phục rồi xuống nhà để xe lấy một chiếc ôtô trông rất hầm hố, hình như nó là xe bọc thép, với bốn chiếc bánh rất lớn, cả trước và sau đều treo biển cảnh sát. Lúc đó, tôi cảm thấy hết sức tò mò về chiếc xe, sau này tôi mới biết nó được gọi là Hummer.
Chị lái xe đưa tôi đến ngân hàng Kiến Thiết gần đó, rồi mua một ngăn bảo hiểm để tôi an tâm gửi chiếc hộp càn khôn.
Tôi ôm chặt chiếc hộp gỗ phân vân đứng trước ngăn cất giữ đặc biệt, xoa tay lên chiếc ổ khóa, cảm thấy làm như thế này vẫn không hợp lí chút nào. Chỉ cần một cao thủ của Kiện môn ra tay thì chỉ trong nháy mắt không phải đã mở được nó hay sao?
Thấy tôi vẫn còn đang lưỡng lự, chị Giai Tuệ đến bên vỗ vai tôi khuyên nhủ:
– Em gái à, lần này thì em yên tâm đi, ngân hàng luôn có bảo vệ túc trực ngày đêm, mà họ lại được trang bị súng đầy đủ, đảm bảo là không thể mất được.
Nghe thấy vậy, tôi cũng đỡ lo phần nào, hơn nữa trong thời gian vào Cố Cung, nếu cứ mang theo chiếc hộp thì thật sự không tiện chút nào, nên tôi đành miễn cưỡng nhét chiếc hộp vào ngăn cất giữ, rồi rút chìa khóa cẩn thận nhét nó vào một ngăn nhỏ trong túi sách.
Ra khỏi ngân hàng, chị Giai Tuệ đưa tôi đi mua quần áo mới, tôi đã chọn một bộ quần áo thể thao Nike mà mình rất thích nhưng vì tiếc tiền nên không dám mua, những vài trăm tệ một bộ, mặc lên người cảm giác thật thoải mái, không những thế, trông tôi xinh đẹp lên rất nhiều.
Chị Giai Tuệ đưa tay vén tóc mái tôi sang một bên, ngắm kĩ một hồi rồi khen tôi có khuôn mặt dễ thương, sau này nếu đi ép tóc thì sẽ hợp với mặt và xinh hơn. Vì nghe chưa rõ, nên tôi tò mò hỏi lại chị:
– Hạt dẻ nóng[1] là món gì ạ? Bây giờ chị đưa em đi ăn hạt dẻ á?
[1] “Hạt dẻ nóng” có âm đọc tựa từ “ép tóc”.
Chị Giai Tuệ ngẩn người một lúc rồi bỗng cười phá lên, ôm lấy tôi mà nói:
– Cô bé này thật đáng yêu!
Đi cùng nhau một lúc đã khiến tôi và chị Giai Tuệ trở nên rất thân thiết. Chúng tôi nói nói cười cười, chẳng mấy chốc mà đã đến trại giam chuyên giam giữ những phạm nhân trọng tội nằm ở khu vực ngoại ô thành phố Thẩm Dương.
Do được Trần Đường thu xếp từ trước nên sau khi trình báo, chúng tôi nhanh chóng được đưa đến một căn phòng đặc biệt không có lính gác, để gặp và nói chuyện với Hắc Lão Ngũ. Căn phòng đã được bố trí hệ thống cách âm và máy chống thu âm đặc biệt nhằm đảm bảo rằng cuộc đối thoại này sẽ không có người thứ tư biết đến. Mặc dù như vậy, chị Giai Tuệ vẫn chưa yên tâm, mà tự mình quan sát kỹ lưỡng bốn phía, cuối cùng mới chắc chắn rằng không có vấn đề gì.
Chúng tôi ngồi đợi trong phòng chừng hơn mười phút, thì nghe thấy từ bên ngoài hành lang vọng lại tiếng dây xích sắt quệt dưới sàn kêu leng keng. Một lúc sau, chiếc cửa sắt mới lạch cạch và từ từ được mở ra. Cảnh tượng trước mắt chúng tôi là hai người cảnh sát cao to lực lưỡng áp giải mọt người đàn ông có vóc dáng thấp bé đi vào trong phòng.
Mặc dù chưa từng gặp Hắc Lão Ngũ trước đây, nhưng tiếng tăm mà tôi từng nghe về con người này – vua trộm khét tiếng vùng Đông Bắc, khiến tôi tưởng tượng đó hẳn phải là một nhân vật hết sứ tài giỏi và đạo mạo, thế nhưng người đang đứng trước mặt tôi lúc này khiến cho tôi thất vọng phần nào.
Hắc Lão Ngũ bề ngoài là một ông già tầm bảy mươi tuổi, cái đầu nhọn hoắt giống như hạt táo, da vừa đen vừa thô, hằn lên những nếp nhăn hằn sâu, thân người gầy gò, ốm yếu, dáng đi lại giống như một con khỉ già. Hai bàn tay bị còng trong chiếc còng số tám, người thì bị xích lại trên chiếc ghế, trông rất tội nghiệp. Thế nhưng lão lại có đôi mắt hết sức tinh nhanh, trên đôi mắt ấy tôi không hề nhận thấy dấu hiệu của tuổi già, có những lúc đôi mắt ấy lại sáng quắc lên như có thể nhìn xuyên thấu tận tim gan người khác, khiến cho ta cảm thấy lạnh xương sống.
Tôi giật giật gấu áo chị Giai Tuệ, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị. Vẫn với thái độ thản nhiên, chị trấn an tôi, đứng lên rót một cốc nước đặt trước mặt Hắc Lão Ngũ, rồi trở về ngồi đối diện và nở một nụ cười với lão.
Hắc Lão Ngũ cầm cốc nước uống ừng ực rồi dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát chúng tôi, hai con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN