Thiên Tỏa
Thiên Tỏa - Chương 06
Cả căn phòng chìm trong yên lặng, sau một hồi quan sát lão bỗng quay sang nhìn chị Giai Tuệ cười khùng khục, để lộ hàm răng vàng ố, rồi chậm rãi nói từng chữ từng chữ một:
– Con nhỏ này, cảnh sát, chơi súng tay trái. Hay đấy, hay đấy. – Giọng của lão vừa cao vừa sắc, nó giống như âm thanh của thanh sắt đang cào xuống mặt tấm kim loại, cảm giác chói tai tới cực điểm.
Câu nói này khiến tôi có phần mông lung, chưa kịp phản ứng gì. Nhưng chị Giai Tuệ đã thốt lên đầy kinh ngạc, ngữ điệu đã có phần thay đổi.
– Ông quả thực có con mắt tinh tường, cháu đúng là thuận tay trái.
Hắc Lão Ngũ bỗng cười một tràng giòn giã, bĩu môi rồi lại nói:
– Vết chai trên đầu ngón cái của bàn tay trái hằn rõ lên, phần trũng giữa ngón cái và ngón trỏ bị phồng lên, không phải do nghịch súng thì còn do làm gì nữa. – Ngừng một lúc, lão mới than thở, khuôn mặt lộ rõ sự tiếc nuối. – Quá phí phạm, đôi bàn tay như vậy mà không làm trộm thì thật sự là quá phí phạm.
Tang Giai Tuệ mỉm cười, rồi chắp tay trước mặt, nói:
– Có cơ hội cháu nhất định sẽ theo ông để học vài chiêu, biệt danh của ông là vua…
– Đừng nói nữa! – Hắc Lão Ngũ bỗng dưng nghiêm mặt lại, chuyển giọng the thé. – Đừng vòng vo với Hắc Lão Ngũ này nữa, mẹ kiếp! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Thấy thái độ của Hắc Lão Ngũ thay đổi đột ngột, tôi cũng có phần ngỡ ngàng, nhưng chị Giai Tuệ vẫn không hề nao núng, mà chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
– Ông thật là một người thẳng thắn, vậy cháu cũng không giấu gì ông nữa… – Rồi chị kể lại đầu đuôi câu chuyển cho Hắc Lão Ngũ, chỉ trừ có chi tiết liên quan đến ông nội tôi.
Trong khi chị Giai Tuệ kể lại tường tận câu chuyện, Hắc Lão Ngũ không hề lên tiếng, mà chỉ nheo nheo đôi mắt, lặng yên lắng nghe, hai tay thì không ngừng vò nát, xé nhỏ chiếc cốc giấy đang cầm trên tay.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra, mặc dù chiếc cốc giấy đã bị bóp nát cho thay đổi hình dạng nhưng nước trong cốc không hề bị đổ ra ngoài đến một giọt, có thể là do nước đã theo cánh tay chảy vào trong áo. Thế nhưng tôi đã quan sát rất kỹ cánh tay áo của Hắc Lão Ngũ, không hề có đấu vết bị ướt, thậm chí là hai bàn tay cũng khô ráo.
Quan sát đến đây, tôi liếc trộm sang nhìn chị Giai Tuệ, trên khuôn mặt chị cũng có biểu hiện gì đó rất lạ, thế nhưng giọng nói vẫn đều đều không thay đổi.
Cho đến khi chiêc cốc giấy đã bị Hắc Lão Ngũ vò nát tươm, những mảnh giấy vụn rơi đầy mặt bàn, thì lão mới từ từ đưa tay trái của mình ra gạt qua chiếc bàn, những mảnh giấy vụn bỗng chốc đã biến mất mà không biết nó đã rơi đi đâu.
Chị Giai Tuệ quay sang trao tôi một ánh mắt mang đầy ý nghĩa, trong lòng chúng tôi đều ngầm hiểu rằng, xem ra Hắc Lão Ngũ thực sự là người lắm thủ đoạn, chẳng trách người ta gọi lão là vua trộm.
Khi chị Giai Tuệ đưa ra lời mời giúp đỡ, Hắc Lão Ngũ mới đột ngột cắt lời:
– Các người không sợ ta tìm cớ để trốn thoát sao?
Chị Giai Tuệ nở nụ cười, vẫn với giọng chậm rãi đáp:
– Ông chỉ còn không đến ba năm nữa là được ra tù, nếu cháu là ông, cháu sẽ không làm cái việc ngu xuẩn đó. Nói thẳng ra, lần này cháu đến đây là thay mặt Cục Công an nhờ ông đồng ý giúp đỡ, dù sau này việc có thành công hay không, chúng cháu nhất định ông sẽ làm không cảm thấy phí công mất sức.
Hắc Lão Ngũ “hừ” một tiếng rồi lại khùng khục cười.
– Cũng đúng, cũng hay đấy, cũng hay đấy… – Nói rồi lão bỗng dưng quay ngoắt sang nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi thót tim.
Hắc Lão Ngũ bỗng cất tiếng hỏi:
– Ngươi là hậu duệ của Kiện môn đúng không? Là con nhà Tôn gia hay cháu nhà Sở gia?
Từ lúc gặp mặt đến giờ, tôi không hé răng lấy nửa lời mà chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh chị Giai Tuệ lắng nghe cuộc đối thoại của họ, thực tình tôi không ngờ được rằng lão lại nhận ra tôi là người kế nhiệm của Kiện môn. Vô cùng ngạc nhiên, tôi đã không giữ được bình tĩnh, khẽ kêu “á” lên một tiếng rồi vô thức gật đầu.
– Ồ, thì ra ngươi là người nhà Sở gia, nghe giọng nói không giống với giọng Hàng Châu nhà họ Tôn. – Nói rồi, Hắc Lão Ngũ quan sát tôi kỹ hơn, bỗng vừa cười vừa nói. – Trông đúng là gái vùng Đông Bắc, mặt tròn, tóc tết dày, rất nữ tính. Ha ha, hay lắm, hay lắm. Người là như thế nào với Sở Kiếm Minh?
Sở Kiếm Minh là tên của ông nội tôi, nhìn mặt lão lúc này sao mà gian tà, nhưng phải nói thật tôi không biết vì sao lão lại nhận ra.
Tôi vẫn kiềm chế và trả lời một cách lễ phép:
– Đó là ông nội cháu, cháu tên Sở Khinh Lan.
Hắc Lão Ngũ mới nhướn đôi lông mày, miệng tròn vành kéo dài một tiếng “ồ”, rồi không ngừng nhắc lại:
– Khinh Lan, Khinh Lan… cái tên nghe khá là dễ chịu. – Nói rồi, lão gật gật đầu nói. – Cô gái, đưa cho ta xem tín vật cô đang đeo trên cổ một chút đi. Vừa dứt lời lão liền đưa tay phải về phía tôi. Cánh tay đó vừa khô ráp vừa đen đúa lại vừa gầy gò, nổi lên những đường gân xanh lét, trông không khác gì chân gà.
Tôi hoàn toàn không tưởng tượng nổi, đến tín vật tôi giấu trong áo mà cũng bị nhìn thấy, con mắt của lão thực sự tinh tường, lẽ nào lão có khả năng nhìn xuyên thấu? Mặc dù tôi đang tò mò đến cực độ thế nhưng không một chút lưỡng lự lập tức tháo tín vật đang đeo trên cổ ra, tôi đứng dậy với tay qua bàn đưa cho lão.
Cầm được cặp ngọc tỳ hưu trong tay, Hắc Lão Ngũ mới thốt lên một tiếng trầm trồ, trên khuôn mặt biểu lộ một thái độ khác thường, đôi bàn tay run rẩy, có cảm giác lão đang rất hạnh phúc như cặp tỳ hưu đó đã thuộc về mình.
Lão quan sát thật kỹ cặp tỳ hưu, không ngừng gật gù, ánh mắt lộ lên sự ngạc nhiên:
– Mẹ kiếp, lão Sở này đúng là có cả cặp, đã hợp nhất được hai phái. Ha ha ha. Hay đấy, hay đấy! Cười một tràng dài, lão liền trả lại cặp ngọc tỳ hưu cho tôi, rồi không để ý gì đến tôi nữa.
Thì ra lão có quen với ông nội tôi thật, đến chuyện Kiện môn chia thành hai phái còn biết rõ.
Hắc Lão Ngũ trầm ngâm xoa xoa nhúm râu trên cằm rồi hỏi Tang Giai Tuệ:
– Đã là chiếc khóa lạ, một chuyện lớn như thế, tại sao lão Sở không đích thân đến đây, mà lại phái con nha đầu này đến, lẽ nào ông ấy đã già yếu đến mức phải giao cả tín vật đi rồi?
Tang Giai Tuệ quay sang nhìn tôi, rồi hạ thấp giọng trả lời:
– Ông ấy cũng đã đến, thế nhưng… sau khi vào cung Sùng Chính giờ không tìm thấy nữa.
Sau khi nghe câu trả lời, Hắc Lão Ngũ lập tức trợn tròn mắt, lớn tiếng:
– Cái gì? Không tìm thấy nữa? – Nói rồi, cả người lão thả phịch xuống phía sau thành ghế. – Lão đang chơi trò gì với ta đây, sao lại không tìm thấy?
Tang Giai Tuệ thấy vậy liền tỉ mỉ kể lại đầu đuôi chuyện ông nội từ lúc đến Thẩm Dương, vào cung Sùng Chính như thế nào, rồi mất tích ra sao cho Hắc Lão Ngũ nghe. Cuối cùng chị mới đưa ra một lời đề nghị:
– Lần này cháu tới nhờ ông ra tay giúp đỡ còn với mục đích khác là giúp Lan Lan, cũng như giúp mọi người tìm ra được Sở lão gia.
Hắc Lão Ngũ nghe xong liền chau mày, thở dài rồi nói:
– Mẹ kiếp! Cuối cùng nó là cái khóa chết tiệt gì, mà đến Lão Sở cũng không làm gì được, chuyện này đúng là quá hoang đường. Hay đấy, hay đấy! – Ngữ điệu của Hắc Lão Ngũ khi nói hai từ “hay đấy” không còn vẻ bất cần ngang ngược thường thấy, mà trầm xuống tỏ vẻ nghiêm trọng một cách bất thường.
Thấy Hắc Lão Ngũ có vẻ xuôi xuôi, chị Giai Tuệ liền tiếp một câu:
– Thế nên mới hi vọng có được sự giúp đõ của ông. Nếu như ông đồng ý, cháu sẽ lập tức thu xếp để ông ra trại ngay bây giờ.
Hắc Lão Ngũ gật đầu đồng ý, rồi quay sang nhìn tôi, bàn tay vừa xoa cằm vẻ trầm tư vừa nói với giọng trầm hẳn xuống:
– Lão Sở và ta ngày xưa cũng có mối ân tình, rồi lại còn từng cùng nhau… cùng nhau… cũng có thể nói, ta và ông ấy coi nhau như anh em, giả sử hôm nay ngươi không đến tìm ta, thì một khi biết chuyện ta nhất định sẽ phải giúp đỡ rồi.
Nói xong lão liền quay sang nhìn chị Giai Tuệ nói với vẻ ngạo mạn:
– Thu xếp để ta ra tù? Ha ha ha, con nhỏ này, nhà ngươi nghĩ cái lồng chim này có thể giam giữ nổi Hắc Lão Ngũ này sao? – Chưa dứt lời, hai tay ông đã hành động ngay, lắc mạnh tay một cái, rồi chụm chúng lại với nhau, sau hai tiếng “lách cách” chiếc còng số tám đã tự tách ra rơi xuống bàn.
Tôi cũng quan sát được phần nào lúc Hắc Lão Ngũ thực hiện, trong lúc ngồi xé chiếc cốc giấy, ông đã dùng một mảnh giấy cứng vê thành một sợi dây dài và dai rồi kẹp vào giữa hai ngón tay. Khi lắc mạnh hai bàn tay, cũng là lúc ông nhanh chóng dùng sợi dây kia nhét vào lỗ khóa của chiếc còng số tám.
Nguyên lí mở khóa của chiếc còng số tám hết sức đơn giản, đến khả năng hiện tại của tôi cũng có thể mở được nó một cách nhẹ nhàng. Nhưng để làm được như ông, vừa nói cười vừa không cần quan sát mà cũng có thể mở một cách nhanh chóng và điêu luyện thì cũng coi là khó nhằn. Đặc biệt là thực hiện với đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt, đây chính là điểm yếu nhất của tôi. Xem ra, Hắc Lão Ngũ hết sức nhuần nhuyễn những tuyệt kỹ của Kiện môn, thế nhưng lão ta là một vua trộm, thì những kỹ năng này đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ. Tôi vẫn không khỏi suy nghĩ và thấy khó hiểu về những điều lão vừa nói là trại giam này không đủ sức giam lão, vậy lẽ nào lão cố tình ở lại đây?
Thấy tôi và Tang Giai Tuệ vẫn chưa hết ngỡ ngàng, lão liền cười xòa rồi nói:
– Xin lỗi, xin lỗi, do ta quen tay, chỉ là nghịch chơi chút thôi. Cái này hay đấy, hay đấy. Ta sẽ đi cùng hai người.
Nói rồi lão lại nhặt chiếc còng số tám lên, vòng vào tay rồi tự khóa lại, hai tay lão giờ lại nằm gọn trong chiếc còng.
Có một điều tôi cảm thấy trong lúc Hắc Lão Ngũ tự mở còng, lão đã vô tình hay cố ý đánh mắt nhìn qua tôi vài lần, ánh mắt với nhiều ý tứ, nó giống như đang hoài nghi hoặc tìm kiếm một điều gì đó.
Chiếc khóa Song Long hút máu
Thủ tục thả Hắc Lão Ngũ do đã được Trần Đường thu xếp ổn thỏa nên thực hiện vô cùng nhanh chóng. Lão thu xếp đồ đạc cá nhân rồi cùng chúng tôi rời khỏi trại.
Vừa đặt chân ra bên ngoài, Hắc Lão Ngũ bỗng dưng dừng bước, rồi mở to đôi mắt vốn nhỏ xíu của mình, quan sát bốn phía xung quanh một hồi lâu, lão vươn chiếc cổ gầy gò ra trước ra sức hít hà mùi vị của sự tự do, lão lắc lắc đầu rồi nói vẻ đầy cảm xúc:
– Mùi vị bên ngoài, vẫn thật là dễ chịu! Ta nên ra đây từ vài năm trước mới phải, ha ha ha ha… – Nói rồi, lão ngẩng mặt lên nhìn trời, vừa xoa cằm vừa cười một cách khoái chí.
Tôi và chị Giai Tuệ chỉ đứng im bên cạnh quan sát lão mà không nói một lời. Vì chúng tôi đều hiểu cảm giác của người bị giam trong tù gần hai mươi năm giờ được tự do hạnh phúc đến nhường nào. Thế nhưng vẫn có một điều khiến tôi rất băn khoăn, tại sao những lời nói lúc nãy của lão lại mâu thuẫn với hiện tại. Rõ ràng lão rất tự tin cho rằng đối với lão việc ra khỏi “cái lồng chim” này hết sức đơn giản, vậy tại sao lão lại chịu ở trong này lâu như thế?
Khi chúng tôi đứng trước chiếc Hummer đang đậu ở bãi đỗ xe, Hắc Lão Ngũ hùng hổ tiến tới sát chiếc xe, vỗ vỗ lên thân xe rồi thốt lên với vẻ lạ lẫm đầy hào hứng:
– Mẹ kiếp! Đây là loại xe gì thế, vỏ bọc thép hoành tráng thật. Hay đấy, hay đấy!
Chị Giai Tuệ nghe thấy vậy không trả lời mà chỉ đáp lại bằng nụ cười mỉm, rồi thò tay vào túi quần lấy chìa khóa xe. Bỗng chị khẽ kêu lên một tiếng, chau đôi lông mày rồi hai tay liên tục lục tìm các túi trên túi dưới của bộ quân phục.
Tôi hốt hoảng hỏi co chuyện gì. Chị Giai Tuệ vội sốt ruột trả lời:
– Không tìm thấy chìa khóa, chắc là rơi ở trong kia rồi.
Tôi liền nói:
– Không sao, để em mở cho.
Lúc đó, thực lòng tôi cũng muốn trổ tài trước mặt Hắc Lão Ngũ, cho nên tôi không muốn dùng những kỹ thuật thông thường như kim móc hay dây da lừa, mà tôi nhổ một sợi tóc, ngậm trong miệng để nước bọt ngấm đều sợi tóc, xoắn nó thành một vòng tròn nhỏ, rồi tạo vài nút thắt. Chị Giai Tuệ và Hắc Lão Ngũ đứng bên chăm chú quan sát tôi.
Ánh mắt của hai người đang chăm chú theo dõi khiến tôi có chút đắc ý, sau khi chầm chậm luồn sợi tóc vào trong mắt khóa, tôi nhẹ nhàng di chuyển sợi tóc cho tới khi đã móc chắc vào lõi khóa rồi mới khéo léo kéo nhẹ sợi tóc hướng ra ngoài. Cách! Cánh cửa ô tô đã được mở ra.
Lần đầu tiên được chứng kiến khả năng mở khóa của tôi, chị Giai Tuệ đã thốt lên vô cùng ngạc nhiên:
– Ôi! Lan Lan… em biểu diễn lại một lần nữa đi, thật là thần kỳ!
Tôi đang khom lưng định bước lên xe thì nghe tiếng Hắc Lão Ngũ vang lên bên cạnh:
– Bắt lấy! – Nói rồi lão cười khoái chí, vung tay ném về phía chị Giai Tuệ vật gì đó.
Chị Giai Tuệ cũng phản ứng rất nhanh, đưa tay trái lên không trung bắt lấy, thì ra đó chính là chìa khóa của chiếc xe này.
Từ lúc nói chuyện trong phòng cho tới khi ra đây, tôi quan sát thấy Hắc Lão Ngũ không hề đứng gần chị Giai Tuệ, vậy thì từ lúc nào? Ở đâu? Và bằng cách gì lão đã lấy được chiếc chìa khóa đó.
Tôi và chị Giai Tuệ đều tỏ vẻ hoài nghi nhìn về phía Hắc Lão Ngũ, không hiểu rằng lão cố tình diễn trò này với mục đích gì, lẽ nào lão đang thể hiện với chúng tôi?
Hắc Lão Ngũ hướng ánh mắt sang phía tôi, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi nói với giọng trìu mến:
– Tài nghệ của con nhỏ này cũng không tồi, cũng ngang ngửa với ông nội mi thời trẻ. Hay đấy! Hay đấy!
Nghe xong những lời này của lão, tôi bỗng chột dạ, thì ra những chiêu lão vừa thể hiện như mở còng số tám bằng mảnh giấy xé từ chiếc cốc lẫn việc ăn cắp chiếc chìa khóa của chị Giai Tuệ không phải là để thể hiện bản thân mà chỉ muốn thử khả năng của người kế nhiệm phái Kiện môn ra sao.
Khi đã hiểu được dụng ý này, trong lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn đi, nở một nụ cười tươi rồi đáp:
– Tài nghệ của ông và ông nội cháu mới gọi là điêu luyện, khiến Lan Lan cháu thực sự bái phục.
Hắc Lão Ngũ nghe vậy liền bật cười một tràng giòn giã:
– Ông nội mi, còn có… có… và cả ta nữa, thế cũng được, cũng được! Ha ha ha…
Những lời nói đầy ẩn ý của lão khiến tôi càng mơ hồ, có cả ai nữa mà lại lấp lửng như thế chứ, nhưng lúc đó tôi không tiện hỏi lại lão mà chỉ cười trừ rồi gật gật đầu.
Hắc Lão Ngũ lại đưa tay lên xoa xoa cái cằm đầy râu, rồi quay sang nói với chị Giai Tuệ:
– Con nhỏ này, đồ của mình thì phải giữ cho cẩn thận, nhất là cái khẩu súng kia.
Chị Giai Tuệ nghe vậy không hề tỏ thái độ khó chịu mà chỉ chắp hai tay trước mặt, kính cẩn nói:
– Tài nghệ của Hắc Lão Ngũ thật siêu đẳng, không hổ danh là vua trộm lừng danh.
Hắc Lão Ngũ nghe thấy lời tán tụng thì khuôn mặt đắc ý trông thấy, huênh hoang đi tới mở cánh cửa sau xe ôtô rồi bước lên. Tôi và chị Giai Tuệ đều quay sang nhìn nhau mà không nhịn được cười trước vẻ đáng yêu của lão.
Chiếc xe dần dần rời khỏi trại giam, rẽ vào đường quốc lộ ở ngoại ô để tiến vào trung tâm thành phố, Hắc Lão Ngũ ngồi đằng sau không ngừng xuýt xoa trước những biến đổi nhanh chóng của thành phố khiến cho lão sắp không nhận ra.
Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi bỗng nghe giọng chị Giai Tuệ giật mạnh:
– Hai người không được quay lại đằng sau, hãy nhìn vào gương chiếu hậu!
Tôi “ồ!” lên một tiếng như hiểu ra vấn đề rồi làm theo lời chị, vội vàng nhìn vào gương chiếu hậu. Phía đằng sau, không nhiều xe lắm, chỉ có thưa thớt bảy tám chiếc, tôi thấy không có gì đáng lo nên hỏi lại xem có chuyện gì.
– Hãy nhìn chiếc xe du lịch màu trắng mang biển A388 của Liêu Ninh. – Nói rồi chị Giai Tuệ đưa tay chỉnh lại góc của chiếc gương chiếu hậu.
Tôi nhìn lại kỹ hơn, phía sau xe cách chừng ba mươi mét, đúng là có một chiếc xe du lịch màu trắng đang chầm chậm theo sát chúng tôi. Trên kính dán lớp nilông màu cà phê, nên tôi không nhìn rõ người ngồi phía trong xe.
Hắc Lão Ngũ hai tay ôm chiếc gối, lưng tựa ra phía sau ghế, khoái chí trả lời:
– Ta nhìn thấy lâu rồi, họ theo sát chúng ta từ khi ta rời khỏi trại giam cơ, xem ra có hẳn một đội quân đến đưa đón ta. Hay đấy! Hay đấy!
Tôi hỏi lại có phải chiếc xe đó đang theo dõi mình không, chị Giai Tuệ lạnh lùng gật đầu rồi nói:
– Xem ra chúng ta đúng là đang bị bám đuôi, còn nhớ những nhà khảo cổ tham gia quá trình khai quật không? Vài người trong số họ đã chết vì tai nạn giao thông đấy.
Chị Giai Tuệ nói rồi quay sang một tay thắt chặt dây an toàn cho tôi, nói:
– Mọi người phải cẩn thận, thắt chặt dây an toàn, bám chặt vào vịn cửa, cháu chuẩn bị tăng tốc đấy. – Nói rồi chị lập tức nhấn ga, chiếc Hummer lập tức phóng vọt đi, bỏ chiếc xe du lịch ở lại phía xa.
Tôi nắm chặt dây an toàn, lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe đằng sau như phát hiện ra ý đồ của chị nên cũng tăng tốc bám theo sát chúng tôi.
Chị Giai Tuệ vừa ra sức nhấn ga, vừa lắc lắc đầu nói, giọng đầy vẻ khiêu khích:
– Xe du lịch mà đòi đuổi Hummer, óc bọn này chắc chứa toàn đậu phụ…
Nói đến đây, một chiếc xe tải lớn đang đi với tốc độ bình thường phía trước bỗng dưng phanh gấp, cả chiếc xe đứng khựng lại, đỗ xéo trước mặt chúng tôi chiếm gần hết phần đường, chiếc Hummer đang lao với tốc độ chóng mặt, không kịp phanh lại mà cứ thế lao thẳng lên phía trước. Tôi còn kịp nhìn thấy đầu xe mình chỉ cách đuôi chiếc xe tải trong nháy mắt.
– Nắm chặt! – Chị Giai Tuệ bỗng hét lớn, rồi lấy hết sức đánh vôlăng sang bên phải. Đầu xe Hummer quệt mạnh vào thân chiếc xe tải rồi quẹo sang bên phải, phát ra một âm thanh chói tai, cả chiếc xe bị rung động mạnh nên lắc dữ dội trước khi lao ra khỏi đường, đâm thẳng xuống ruộng ngô ven đường. Những cây ngô cao hơn đầu người bị quần gẫy nát, trơ lại những cái gốc khẳng khiu cào cào lên thân xe.
Mặc dù đang ở dưới ruộng, nhưng chị Giai Tuệ không hề giảm tốc độ, mà vẫn tiếp tục lái chiếc Hummer vượt qua chiếc xe tải hướng về đường quốc lộ phía trước, bốn bánh xe của chiếc xe liên tục xéo trên ruộng ngô tạo nên những vết lún sâu, những chiếc lá ngô xanh mướt vẫn còn dính vào tấm kính trước.
Tôi vội vàng quay lại nhìn ra phía sau, chiếc xe tải đang chậm chạp quay đầu, còn chiếc xe du lịch đang cố vượt qua một bên, chúng đều bị bỏ lại rất xa. Tôi vô cùng hào hứng hét lên:
– Chị Giai Tuệ, tuyệt quá! Chị cắt được đuôi rồi!
Chị Giai Tuệ thở dài.
– Cũng không nói trước được đâu, nếu chúng biết trước được ý đồ của ta lại nắm được thông tin chị sẽ là người phụ trách vụ này thì chắc chắn sẽ không đơn giản như thế đâu, chỉ sợ phía trước sẽ lại có trở ngại nữa. – Nói rồi, chị rút điện thoại đưa cho tôi. Lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Tư, nói họ cử người đến đây. Số điện thoại của chú ấy là số đầu tiên trong danh mục cuộc gọi đi.
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại, đang định ấn nút gọi đi thì bỗng “pằng”, hình như đang có một vật gì đó lao mạnh vào thân chiếc e bọc thép, rồi sau đó là một tràng âm thanh “pằng, pằng, pằng…” dội đến liên tiếp.
Tôi ngẩng đầu ngó trước ngó sau, trên cánh cửa kính xe từ đâu xuất hiện những vết rạn nứt hình tròn màu trắng, không những thế những vết như vậy cứ thế hiện ra chi chít. Nhìn kỹ lại qua tấm kính, tôi giật mình sợ hãi, thì ra tất cả những chiếc xe đang di chuyển bình thường trên đường kia đều đang áp sát chúng tôi, tất cả các cửa xe đều hạ xuống, một vài người đàn ông ngồi trong xe đeo kính đen, tay cầm súng đang nã đạn xối xả về phía chúng tôi.
Hắc Lão Ngũ cũng bị kích động hét toáng lên:
– Á! Còn dùng cả súng nữa cơ à? Ta xem trên tivi, đất nước không phải đã hòa bình rồi sao? Mẹ kiếp! Thế này thì quá hay rồi!
– Không sao, đây là xe chống đạn. – Chị Giai Tuệ vẫn trả lơi hết sức bình tĩnh, nói rồi chị rút khẩu súng đang cài trong bao ở cạnh sườn ra, chân nhấn mạnh ga, chiếc Hummer gầm lên, lao về phía trước vượt qua hai chiếc xe con đang áp sát trước mặt, thoát khỏi vòng vây.
Chiếc Hummer lao đi với tốc độ chóng mặt, khiến những chiếc xe bám theo cũng rú ga đuổi theo, điên cuồng đâm vào thân xe của chúng tôi, phát ra những âm thanh chói tai như tiếng bom nổ. Đồng thời, những viên đạn cũng không ngừng xả tới, hai bên cửa kính của chiếc xe dày đặc những vết rạn, dần biến thành một tấm kính đục ngầu, khiến cho tôi sợ hãi đến nỗi phải tụt người nấp xuống dưới gầm ghế, vì lo sợ lỡ tấm kính kia bị bắn vỡ. Chị Giai Tuệ vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nét mặt không biểu lộ thái độ gì, càng không thấy vẻ sợ hãi hay nao núng, mà chỉ thấy tay chị liên tục gạt cần số sang trái rồi sang phải, điều khiển chiếc Hummer tránh khỏi những chiếc xe đang điên cuồng lao tới.
Hắc Lão Ngũ ngồi đằng sau hào hứng thêm vào:
– Hay quá! Hay quá! Bao nhiêu năm rồi không chứng kiến những cảnh này. Con nhỏ này, khá lắm, rất ra dáng. Á! Sang phải… không, sang trái…
Chúng tôi bị rượt đuổi như thế liên tục trong khoảng hơn chục phút, nhưng họ cũng không làm gì được chúng tôi. Đúng lúc đó, tôi bỗng nghe thấy tiếng còi cảnh sát vọng đến từ phía trước, chắc là cảnh sát cơ động đã tới. Chị Giai Tuệ lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm mà nói:
– Lan Lan, ngồi dậy đi, mọi chuyện qua rồi.
Nghe thấy vậy tôi mới lò dò ngóc đầu dậy, qua tấm cửa kính ngó nhìn xung quanh, những chiếc xe rượt đuổi chúng tôi lần lượt quay đầu bỏ chạy. Tôi lại nhìn thấy, phía trước một dãy đèn nhấp nháy của cảnh sát đang tiến dần về phía chúng tôi.
Tôi sờ lấy búi tóc trên đầu, gõ gõ lên trán để biết mình còn sống:
– Nguy hiểm, nguy hiểm quá! Chị Giai Tuệ thật là anh dũng.
Chị Giai Tuệ chỉ mỉm cười rồi dần giảm tốc độ, đỗ chiếc xe vào lề đường, tay phải chị với sang giữ chặt bờ vai bên trái, nhăn mặt lại nói:
– Anh dũng gì chứ, chị bị trúng đạn rồi đây này.
Tôi sợ hãi quay sang định hỏi chị làm sao thì theo hướng tay chị chỉ, ô cửa kính bên trái đã bị đạn xuyên thủng tạo thành một lỗ nhỏ.
Sau đó, chúng tôi đã được đoàn cảnh sát cơ động hộ tống về trụ sở cảnh sát. Trưởng phòng Tư mở một cuộc họp khẩn cấp, mọi người cùng bàn bạc, phân tích để đưa ra kết quả, đoàn xe rượt đuổi theo chúng tôi nhất định đã có được thông tin, nên ngăn chặn chúng tôi bắt tay vào việc mở chiếc khóa Song Long kia. Mặc dù không biết chúng là tổ chức nào, hành động với mục đích gì, nhưng tất cả những việc đã diễn ra chứng tỏ bí mật được giấu dưới kia vô cùng quan trọng.
Trưởng phòng Tư, Trần Đường, La Hoán Văn và mọi người trong đoàn đều nhất trí với nhau, để tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất nên tiến hành càng sớm càng tốt việc mở chiếc khóa Song Long trong điện Sùng Chính tại Cố Cung Thẩm Dương. Vết thương của chị Giai Tuệ cũng không nặng lắm, là vết thương bên ngoài nên chỉ cần băng bó và dùng thuốc bôi là đỡ.
Cuộc họp bàn đến đây, Hắc Lão Ngũ bỗng đề nghị cho lão ra ngoài một chút, tiện thể đi lấy vật dụng cần thiết. Nghe vậy, mọi người đều im lặng, không ai dám đưa ra ý kiến gì. Thấy thái độ hoài nghi của mọi người, lão đang ngồi trên ghế liền thở dài, co hai chân lên, nói với vẻ lạnh lùng:
– Nếu các người không thấy an tâm, thì có thể đeo còng vào chân tôi, rồi dùng dây thừng dắt đi cũng được. – Vừa nói nét mặt lão vừa tỏ vẻ tức giận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!