Âm Mưu Thay Não
Âm Mưu Thay Não - Chương 07
Cặp mắt hổ của viên chỉ huy dường như đã trương to hết cỡ. Anh ta nhìn Hà Phan không bỏ chỗ nào trên người, một gã đàn ông da trắng mặc sơ mi đóng thùng hệt một sinh viên tại chức bám càng theo thầy giáo. Heng Sovan có thói quen không màng để ý đến những người im lặng kè kè đi cạnh những yếu nhân, nếu không là vệ sỹ thì là kẻ đi theo điếu đóm.
Heng Sovan quay về phía giáo sư hỏi.
– Anh ta là ai đấy?
– Người của tôi, bác sỹ cả đấy.
– Amang di động và máy ảnh đấy chứ? – Heng Sovan hất chiếc cằm vuông nhìn vào thắt lưng Phan.
– Tôi tắt rồi. – Đây cũng là câu mở miệng đầu tiên của anh.
Không hề phản đối, viên thiếu tá thúc giục những người khác mau lẹ mang quân trang cần thiết lên đường. Hà Phan nhìn vị bác sỹ đầy thiện chí và được đáp lại với cái nháy mắt khích lệ của ông ta.
Hà Phan nhận ra cơ hội để tiếp cận những thông tin bắt đầu từ đây, anh phải nắm lấy. Ông ta cho mình cơ hội.
Loáng một lát, cả sáu người gồm viên chỉ huy, 2 lính vệ binh, một nhà báo, một viên y tế phụ việc với chiếc xắc -cốt cộm lên báo trước một công việc không dễ chịu đang chờ họ. Cả tốp mau chóng lẩn khuất vào rừng Khộp xen lẫn cây bụi và dây leo chằng chịt. Tiếng chim phần phật rộ lên trên đầu làm những hạt nước nặng trĩu bám trên ngọn cây rào rào đổ xuống.
Sau nửa giờ chui rúc, viên chỉ huy hăm hở đi đầu bỗng dưng đứng khự lại khi trước mặt là bãi đất trống có hai họng súng thoắt chĩa về phía họ.
Nhận ra ngay chỉ huy của mình một người ôm súng nói.
– Báo cáo chỉ huy, phía trước 20 mét.
Hà Phan ngước đầu nhìn thẳng phía trước, một thi thể sóng soài trên mặt đất. Hai lính vệ binh dấn lên vài bước để nhìn cho rõ thì cánh tay viên chỉ huy kịp ngãng ra ngăn lại.
– Tất cả đứng nguyên vị trí. Y tế và phóng viên vào trước tác nghiệp.
Viên nhà báo quân đội lột xoạt chiếc canon cổ dài ra khỏi bao rồi xấn vào. Mình là một bác sỹ mà. Hà Phan tự nhủ rồi cũng đi theo tay phóng viên, vừa bước lên thì bị bàn tay viên chỉ huy tóm lấy cổ áo lôi giật lại.
– Bĩnh tĩnh. Chỉ cần một người là đủ.
Hà Phan bị ghim sững lại mà không dám hé răng nửa lời. Anh chỉ cách thi thể chục bước chân và đành chịu đứng nhìn nhân viên y tế kia một mình vào cuộc. Mắt anh không chớp nhìn vào thi thể. Nó khuất sau một ụ mối nhỏ nên anh chỉ thấy nửa thân dưới, đợi cho đến khi viên y tế xong các thao tác đầu tiên họ mới lật sang một bên. Lúc này anh đã nhìn rất rõ và không thể ngờ nổi. Thi thể không đầu.
Hà Phan không lạ với những cuộc tỉ thí của đám đâm thuê chém mướn, đôi khi tử thi còn mất mát hơn thế này nhiều, nhưng nạn nhân bị cắt đầu là một nhà khoa học thì phải có cái gì đó rất bất thường.
– Mang cáng vào đây được rồi. Viên y tế vẫy tay về phía sau. Đến lượt hai vệ binh bung chiếc cáng xếp tiến vào. Chỉ còn trơ lại anh và viên chỉ huy đang khoanh tay đứng nhìn.
Hà Phan định lao vào chỉ để nhìn cho kĩ, dù chỉ một giây, nhưng thấy viên chỉ huy đang kè kè khẩu Makarov trước mặt nên anh lại thôi. Nhìn mãi mỏi mắt, anh lại ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm. Biết đâu còn cái đầu lăn lóc đâu đây.
Như chợt nghĩ ra điều gì, anh ngồi xuống gốc cây Dầu lấy một cục đất sét miết lên lòng bàn tay. Nếu có cơ hội lại gần xác chết anh sẽ ốp ngón trỏ vào đây, chỉ cần như thế là quá đủ.
Viên y tế phụ việc có lẽ quá cẩn thận khi nhập vai pháp y chính. Anh ta kiểm tra bên ngoài chán chê rồi nới cả cạp quần nhìn vào trong, xong lại luồn bàn tay đi găng lên ngực như tìm kiếm cái gì đó. Rồi bất chợt anh ta rút từ túi áo nạn nhân ra một mấu bìa cứng màu xanh. Hà Phan cố trương cặp mắt chỉ còn 8/10 và thầm nguyền rủa nghề thợ hàn quá bạc bẽo của mình. Tuy nhiên không khó để anh nhìn rõ đây là chiếc cuống vé máy bay của hãng Vietnam Airline mà anh từng đi.
Viên y tế nghển cổ nhìn quanh nói to:
– Có ai đọc được tiếng Việt không?
– Có tôi đây! – Hà Phan chỉ chờ có vậy, bất chấp viên chỉ huy đô vật đứng lấp kín lối đi, anh né lẻn nhanh vào rồi ngồi thụp xuống bên cái xác. Mắt nhìn hàng chữ trên thẻ trong khi tay bẻ thẳng ngón trỏ cứng đơ của thi thể định ấn một nhát thì phía sau có bàn tay vỗ mạnh lên vai.
Hà Phan giật mình quay phắt lại nhìn trân trối lên khuôn mặt đanh rắn thiếu kìm chế của viên chỉ huy.
– Tránh ra! – Viên chỉ huy phũ phàng gạt anh sang bên rồi giật lấy mẩu giấy đích thân đọc bằng tiếng Việt một cách rành rọt.
– Họ và tên: TÔN THẤT SẮC. Số hộ chiếu: B1476927. Ngày 19/6…
Hà Phan ù cả hai tai, anh nhìn lên bộ vest trên thi thể không đầu lấm lem bùn đất. Chiếc cravat đỏ sẫm nới rộng sau cổ áo trống không. Nếu nhìn thật kĩ trong cái cổ áo hở hoác đen ngòm kia sẽ thấy một đoạn cổ bị cắt tịt sát thân bằng một nhát dao sắc lẹm. Anh đau đớn ôm mặt, toàn thân trồng trềnh chao đảo. Thế là hết.
Sau khi khám sơ bộ tử thi họ liệm bằng một tấm vải trắng rồi đặt lên cáng. Tất cả đồng loạt đứng dậy như mặc niệm rồi lục đục quay về. Hà Phan ngạc nhiên khi thấy họ không t tìm kiếm. Anh sững sờ nhìn toán quân vội vã rút đi và định hỏi viên chỉ huy sao không tìm nốt cái đầu. Nhưng rồi không hiểu sao anh lại im lặng và … lầm lũi bước theo họ. Mình sẽ trở lại sau
Dọc đường đi họ không nói với nhau nửa lời. Y tế và viên nhà báo đi trước. Hai vệ binh đi kế tiếp khiêng cáng. Viên chỉ huy đi sau chốc chốc lại quay lại nhìn anh cứ như sợ tên tù trốn mất. Rõ ràng trong con mắt anh ta, Hà Phan này chỉ là một kẻ vô danh không đáng tin cậy.
Khi sắp đến điểm đóng quân, từ xa anh đã thấy vị bác sỹ quân y lộ rõ sự sốt sắng, ông ta đi đi lại lại bên doanh trại. Khi chiếc cáng được hạ xuống bên trong căn lều lớn, ông ta đã đứng chờ sẵn bên trong. Hai vệ binh đứng chắn hai bên cửa lều ngăn những kẻ không có phận sự. Hà Phan chỉ còn biết đứng bên ngoài nhìn vào. Anh thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt có tuổi của vị giáo sư như xô tùa xung quanh cặp mắt ngấn nước. Ông quỳ một chân xuống rồi lấy hết sức bình sinh lật tấm liệm trắng.
– Sao lại thế này? – Giáo sư Samdech bất ngờ đứng phắt dậy.
Viên chỉ huy khệnh khạng vuốt nhẹ chùm ria giải thích.
– Thưa giáo sư, tôi cam đoan chiếc đầu đã được ai đó mang đi khá xa. Hoặc nạn nhân bị cắt đầu nơi khác rồi mới mang phần thân vứt đến đấy tối qua. Chúng tôi đã lùng từng mét vuông đất đã hai ngày nay rồi nhưng không hề thấy gì hơn.
– Nhưng tôi cần phải biết ông ta là ai? – Samdech gắt lên.
– Vâng, ông có thể xem kĩ cái này.
Viên chỉ huy lôi ra một quyển sổ ghi chép bỏ túi và một tấm thẻ lên máy bay đều nghi tên tuổi chủ nhân rõ ràng.
– Báo cáo giáo sư, những hiện vật tùy thân này đã đủ khẳng định một điều, đồng nghiệp của ông đã…
– Khoan đã! – Vị giáo sư trỏ tay xuống xác chết cắt ngang. – Nếu tôi lấy thẻ quân nhân của anh nhét vào đây rồi tuyên bố cái xác này là của Heng sovan có được không? Tìm cái đầu ngay lập tức!
Đứng ngoài ngó vào, Hà Phan hả hê khi thấy mặt viên chỉ huy lụi xuống. Ông ta là tướng mà lại.
Viên chỉ huy chưa kịp thưa bẩm, ông ta liên tiếp:
– Ngoài cái đầu còn cái gì bị cắt nữa hay không? Cái xác này là đàn ông hay đàn bà tôi cũng không được biết nữa.
– àn ông, đàn ông, tôi đã soi rất kĩ. – Viên y tá hấp tấp xen vào.
– Không được chậm trễ, cho dù ông ta là ai đi chăng nữa các anh phải có trách nhiệm tìm nốt phần còn lại. Còn ngay bây giờ, chỗ nằm ông ta là phòng mổ tử thi Quân Y Viện. – Thiếu tướng Samdech vung tay thể hiện ông vẫn có thừa quyền uy tại đây.
Viên chỉ huy giật thột trố mắt nhìn vị tướng như sợ bị cướp công.
– Không thể được thưa ông, cấp trên tôi sẽ…
Không để đối phương nói hết câu, vị giáo sư xoay người đưa ngón trỏ chỉ vào ngực mình.
– Ở đây tôi mới là cấp trên của anh. Tôi nhắc lại, bằng mọi giá phải tìm ra con tin Việt Nam. Danh tính của nạn nhân này sẽ được công bố sau khi khám nghiệm. Ông cắp tay sau lưng bước ra khỏi lều quát đám vệ sĩ của mình:
– Mang cái thi hài này về Viện.
Viên chỉ huy tất tả lao theo Samdech.
– Khoan! Thưa giáo sư, chúng tôi sẽ đưa xác về sở chỉ huy trước khi đưa đi giám định. Chúng tôi tự làm được điều đó.
Giáo sư Samdech quay đầu chỉ tay lên núi:
– Việc của các anh là không được ngừng cuộc tìm kiếm con tin trước khi có kết luận chính thức đây là ông Tôn Thất Sắc. Bổn phận của chúng tôi là làm rõ danh tính và nguyên nhân cái chết này. Nếu sai, tôi, Samdech Pen Niouk này sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm trước tòa án binh.
Viên chỉ huy đứng sượng sờ nhìn vị giáo sư đã từng ra vào phủ thủ tướng như người nhà. Cứ để ông ta đi xong, Mình sẽ báo cho bộ tư lệnh hiến binh sau.
Heng Sovan hạ giọng:
– Thưa giáo sư, tôi đồng ý. Chúng tôi sẽ cho phương tiện để mang thi thể về cho các ngài.
Ông ta phẩy tay đáp luôn.
– Cám ơn, chúng tôi tự làm được điều đó.
Samdech quay sang bốn vệ sĩ và hai lái xe đang không giấu nổi niềm phẫn khích khi sếp mình đang dẫn điểm. Ông ra lệnh:
– Mang thi thể lên xe.
– Rõ, thưa
Bốn tên hộ tống ngần ngại nhìn nhau rồi miễn cưỡng tiến về cửa trại. Hà Phan cảm tưởng mình như đang thừa thãi tại một nơi bận rộn thế này. Mảng đất sét lấy vân tay đã khô trắng vỡ thành bụi đầy lòng bàn tay. Liếc thấy viên chỉ huy và giáo sư đang đôi co với nhau, anh lẻn bám theo sau toán vệ sỹ.
– Thưa ngài Samdech! – Như nghĩ ra điều gì, viên chỉ huy bước lên trước giáo sư. – Tôi tạm chấp nhận yêu cầu của ông, nhưng tôi phải cử đại diện đi cùng các ông. Nếu không tôi biết báo cho cấp trên tôi thế nào bây giờ?
Vị giáo sư cười sảng khoái rồi vỗ tay lên bờ vai rắn chắc của viên chỉ huy trẻ tuổi. Ông nói:
– Anh sợ bị cấp trên kỉ luật hay là sợ tôi đánh tráo cái xác thối kia hả?
Nói xong ông ngửng đầu gọi to:
– Bác sỹ Nguyễn Hà Phan đâu?
Hà Phan đã chen chân qua mấy vệ sỹ đang xắn tay định bê xác thì bị tiếng gọi giật lại. Anh vội quay trở ra rồi tiến lên đứng ngay ngắn trước mặt vị giáo sư như một học trò cưng. Samdech chỉ vào anh trong khi mặt hướng về viên chỉ huy:
– Đây, nếu anh cần người giám sát thì đây, bác sỹ Hội CTD quốc tế sẽ đảm trách việc này.
Viên chỉ huy khẽ vuốt hàng ria mép cong veo nhìn lướt qua khuôn mặt thư sinh chẳng lấy gì làm ấn tượng. Ai biết hắn là thằng nào. Đoạn anh ta nhìn sang vị giáo sư cứng giọng:
– Không, ý tôi là người của cục hiến binh chúng tôi. Họ sẽ đi cùng các ông.
Như một sự thỏa hiệp đã đạt được điểm dừng hợp lí, viên giáo sư gật đầu:
– Được, vậy cứ cho người theo tôi nếu anh thích.
Viên thiếu tá ngước lên đã thấy thi thể được đưa vào trong chiếc xe Chelovert hộ tống, anh ta rút phắt bộ đàm bên hông hạ lệnh cho ai đó. Ngay tức thì, một chiếc BTR im lìm bên vệ đường nổ máy rền vang bắt đầu rời vị trí.
Vị bác sỹ chậm rãi quay về chiếc mecedess đang mở cửa đợi sẵn. Hà Phan nhìn quanh quất lần nữa rồi cũng lặng lẽ bước theo ông ta. Hẹn gặp lại Rum Chek.
Hà Phan luôn thể hiện sự tôn trọng với họ, nhưng bên trong anh rất đồng tình với cách làm của vị bác sỹ. Trách nhiệm điều tra thuộc về ai khoan bàn cãi, nhưng thu hồ thi thể và tìm dấu vết kẻ gây ra tội ác phải được quan tâm hàng đầu. Nói về chuyên môn y khoa, ở đất miền tây này ngoài bệnh viện quân y của Samdech liệu còn nơi đâu đủ khả năng. Nếu đúng Tôn Thất Sắc đang nằm trong chiếc Chelovert kia thì việc Trần Phách giao coi như đã xong.
Nếu giáo sư Sắc còn sống thì cái thi thể kia là của ai chẳng còn mấy ý nghĩa. Vấn đề chỉ còn là, giáo sư Tôn Thất Sắc rốt cuộc đang ở đâu?
Trong anh le lói lên một niềm hi vọng mong manh đó là Tôn Thất Sắc vẫn còn sống.
Ngắm nhìn nội thất chiếc xe đắt tiền một lúc. Đắn đo giây lát, anh nhìn sang giáo sư Samdech hỏi:
– Bao giờ các ông chứng minh xác chết này là ai?
– Tôi cần hồ sơ ADN của ông Sắc để đối chiếu với mẫu của xác chết này, việc này tùy thuộc sự hợp tác của các ông thôi.
– Nếu không phải ông Sắc, vậy thì ông ta đang ở đâu?
Giáo sư im lặng sau câu hỏi có vẻ hơi quan tòa. Ông đáp trung dung:
– Tình hình biên giới gần đây rất phức tạp là cơ hội tốt cho các phe nhóm đang lợi dụng để hoành hành. Có thể đây là một vụ trả thù nhằm vào người Việt. Cũng có thể là một lá bài chính trị nhằm lôi kéo Việt Nam các ông vào cuộc. Nhưng anh bình tâm, tôi sẽ lột cái mặt nạ của chúng.
– Nếu ông ta còn sống, vậy theo ông nhóm nào đang bắt giữ ông ta?
Hà Phan biết câu này hơi khó đáp. Có những điều chỉ được tồn tại trong ý nghĩ mà không thể nói, nhưng anh vẫn thử.
Đang đăm đăm nhìn phía trước, bỗng ông ta quay hẳn sang Hà Phan vẻ nghiêm trọng:
– Hôm nay anh xuất hiện ở đây là một sai lầm. Anh nên rời Campuchia ngay lập tức!
Câu nói lạnh lùng của Samdech như một liều thuốc chích mạnh vào hệ thần kinh Hà Phan. Anh thấy đầu óc bỗng quay cuồng, những gì anh nhìn thấy sáng nay là điều anh không lượng trước, ngay cả với giáo sư Samdech. Thái độ nghi hoặc của viên chỉ huy quân cảnh. Những khuôn mặt dữ tợn của lính PMBU, hàng chục cặp mắt săm soi của những người mặc thường phục mà anh dám chắc rằng họ thuộc cục tình báo quân đội Hoàng Gia.
Hà Phan khẽ nhích người sát cửa, mùi i -ốt sát trùng và thuốc Peneciline quện vào nhau tỏa ra từ vị bác sỹ càng trở nên đậm đặc. Anh ấn nút h cửa sổ để hít không khí trong lành từ cánh rừng nhưng đập vào mắt anh là chiếc Chelovert hộ tống kiêm chở thi thể hiện lên trong gương chiếu hậu. Hà Phan băn khoăn không biết 5 người và cái xác không đầu kia sẽ ngồi chen chúc thế nào trong chiếc xe chỉ có 4 chỗ.
Ngay sau chiếc hộ tống là thấp thoáng chiếc BTR-80 gầm cao mui vát nhọn gắn tua tủa các loại kính ngắm và họng súng như muốn trừng phạt bất cứ kẻ nào dám khiêu khích nó. Đoàn xe rầm rập thẳng tiến về phía bệnh viện quân y
Sau khoảng lặng nặng nề, Hà Phan đề nghị:
– Tôi cũng định về ngay. Tại sao tôi lại không cầm một mẫu phẩm của cái xác kia để mang về được nhỉ. Cả hai phía cùng xét nghiệm thì sẽ chính xác hơn.
Vị bác sỹ gạt ngay một đề nghị hời hợt.
– Anh là bác sỹ, lẽ ra anh nên hiểu rằng một người chết chưa rõ nguyên nhân sẽ không được đưa qua biên giới kể cả một cái mẩu móng tay. Ai dám chắc ông ta chết vì một loại vi rút nguy hiểm nào đó. Ai sẽ chịu trách nhiệm nếu một đại dịch tràn lan toàn cầu.
– Ông ta bị chặt đầu, tôi cam đoan như vậy.
Cặp mắt dài của vị giáo sư trừng lên.
– Anh lại ngây thơ quá, ông ta có thể đã phơi nhiễm một loại virut trước khi chết chém. Không được phát tán bất cứ thứ gì kể cả một kể cả một mẩu giấy trên người ông ta cho đến khi có bản xét nghiệm của Viện.
Dường như thấy mình quá giáo điều, ông ta lại nhẹ nhàng:
– Anh quá sốt sắng thì phải. Lương tâm và trách nhiệm của tôi trong vụ án này lớn hơn anh tưởng đấy. Nhất định phải lôi sự việc này ra ánh sáng bất kể thế lực nào ẩn nấp sau đó. Anh đừng lo, nếu không yên tâm có thể cử một bác sỹ pháp y Việt Nam sang đây làm việc cùng chúng tôi, nhưng theo tôi điều đó là không cần thiết.
Thấy có lí. Biết không thể đòi hỏi gì thêm ở vị bác sỹ khó tính. Hà Phan tỏ thái độ vui vẻ:
– Nếu vậy tôi chờ kết quả giám định của ông. Nếu ở lại đây cũng vậy thôi, tôi sẽ về nước ngay chiều nay.
– Được. Sau khi giao xác cho pháp y, tôi sẽ cho xe hộ tống anh tận sân bay để rời Siem Reap càng sớm càng tốt. Sau khi máy bay cất anh tôi mới yên tâm.
Đoàn xe đã về đến cổng bệnh viện. Họ không đi theo mà theo cổng phụ phía sau để vào khu vực nhà xác. Chiếc Mecedess và xe hộ tống đỗ sát dãy nhà cách li khu bệnh nhân, ở đó đã chờ sẵn vài nhân viên chuyên trách. Chiếc BTR tách tốp chọn một vị trí khác khá rộng rãi rồi quay cái đầu dữ tợn của mình như để căn chỉnh toàn bộ khu vực lọt vào bộ kính ngắm trên nóc xe.
Giáo sư Samdech cẩn thận theo dõi công đoạn bảo quản làm lạnh thi thể chờ đội pháp y đến. Xong đâu đấy ông tiến sát Hà Phan.
– Máy bay mấy giờ cất cánh?
– 15h 35 hàng ngày. Còn một tiếng 13 phút nữa.
Samdech nhìn đồng hồ rồi nói:
– Anh hãy ngồi yên trong xe, họ sẽ đưa anh ra sân bay ngay kẻo trễ. Tôi chờ mẫu phẩm của Tôn Thất Sắc từ phía các anh. Nếu gặp rắc rối gì hãy gọi ngay cho tôi.
– Cảm ơn giáo sư!
Chiếc Chelovert màu xanh tức tốc chạy thẳng ra sân bay Siem Reap. Đến nơi Hà Phan bước xuống chào người lái xe rồi tiến về quầy làm thủ tục. Viên lái xe quyết chờ cho anh đi qua cổng kiểm tra an ninh rồi mới vẫy tay từ biệt.
Nhìn phi trường tấp nập, Hà Phan biết rằng lẫn trong những vị khác du lịch kia, biết đâu sẽ có người đang để ý anh. Chúng không ngờ một điều rằng, Chuyến bay này sẽ thiếu một hành khách.
Anh nhìn bảng điện tử trên cổng ra máy bay: Siem Reap- HàNội VN835. 15,35. Vậy còn hơn 20 phút nữa. Anh định dùng chiếc di động Gamin của mình nhưng thấy một máy điện thoại công cộng treo trên tường sau dãy nghế chờ. Nó an toàn hơn. Anh lại cầm lên nhét 2 đô la rồi gọi về báo cáo Trần Phách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!