Bố Y Quan Đạo
Chương 15: Không khí căng thẳng trong hội nghị thường ủy huyện
Sau khi gặp mặt Vũ Đức Chi thì Trương Thanh Vân lại chào hỏi phó bí thư huyện ủy kiêm phó huyện trưởng Vương Bình. Người này tuổi còn rất trẻ làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy kinh ngạc, chỉ lớn hơn Lệ Cương đúng một tuổi.
Khi Vương Bình nhìn thấy Trương Thanh Vân thì cũng cảm thấy rất hứng thú, hai người nói chuyện với nhau lâu nhất. Tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nhưng Trương Thanh Vân phán đoán Vương Bình nhất định là người có bối cảnh, vì tất cả hành động của Vương Bình, mỗi tiếng nói mỗi cách hành xử đều thể hiện hắn là người quan gia. Xem ra Trương Thanh Vân hắn cần phải nghiên cứu người này kỹ càng mới được.
Sau khi gặp mặt những vị lãnh đạo đầu não thì Trương Thanh Vân lại cung kính chào hỏi những nhân vật khác trong thường ủy, vì quan hệ gắn liền với thời gian, mọi người phần lớn đều quen mặt, chỉ có trưởng phòng tổ chức Lưu Vạn Hà và bí thư ủy ban kỷ luật Dương Kiệt là để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất.
– Xem ra các vị lãnh đạo trong hiện thực và những gì mình nghĩ hoàn toàn khác biệt.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hôm nay dự thính hội nghị thường ủy đã đem đến cho hắn những lợi ích không nhỏ. Hắn đã ra mắt tất cả những nhân vật cao cấp nhất trong huyện Ung Bình, hắn cũng nhận biết được bọn họ, đây rõ ràng là cơ sở tốt đẹp cho những công tác sau này.
Ba giờ thì hội nghị thường ủy chính thức bắt đầu, Trương Thanh Vân cung kính ngồi xuống sau lưng Lệ Cương. Với thân phận của hắn thì cấp bậc hội nghị thế này chỉ có thể ghi bút ký, cho nên nếu nói một cách tương đối thì hắn rất thoải mái.
Ngay từ khi hội nghị bắt đầu thì Hoàng Tung Sơn đã lên tiếng đầu tiên, những lời nói của lão không khác biệt nhiều lắm so với những gì Trương Thanh Vân ghi trong bản thảo đưa cho Lệ Cương. Căn bản là sắp xếp huyện ủy và nội dung công tác chủ yếu của các cơ quan huyện trước tết. Lão đưa ra những phân công chủ yếu, chẳng qua đây chỉ là ý kiến cá nhân, cụ thể thế nào phải để mọi người thảo luận mới chính thức được quyết định.
Trương Thanh Vân thầm cười khổ, mình khổ cực từ trưa đến tận hai giờ chiều, nhưng bản thảo mà chính mình viết ra đã hoàn toàn trở thành giấy lộn. Xem ra mình chính là đại cô nương lên kiệu, đây là lần đầu tiên dự thính hội nghị thường ủy, người ta cũng không để lại bao nhiêu không gian cho Lệ Cương vùng vẫy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Được rồi! Tình huống sắp xếp công tác thì tôi đã giảng giải xong, thế nào? Phó huyện trưởng Vũ, tôi thấy anh trầm tư, chẳng biết có ý kiến gì không?
Hoàng Tung Sơn mỉm cười nói.
Vẻ mặt đám người ngồi trong phòng hội nghị đều biến đổi, tất cả đều thầm nghĩ không phải thư ký Hoàng quá mức “hào sảng” đấy chứ? Nói xong mà không hỏi Lệ Cương, lại hỏi Vũ Đức Chi, rốt cuộc ai mới là chủ tịch huyện? Nhưng vẻ mặt Lệ Cương vẫn rất bình tĩnh không chút mất tự nhiên, ngược lại hắn còn nở nụ cười nhìn về phía Vũ Đức Chi.
Vũ Đức Chi khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười, lão nói:
– Rất tốt, tôi không có ý kiến!
Vũ Đức Chi lên tiếng cực kỳ ngắn gọn, vẻ mặt giống như cá chết, không kẻ nào có thể biết được trong lòng lão đang nghĩ đến điều gì.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ không ổn, Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi này rõ ràng có gì đó hiểu ngầm. Hai người này đều cầm đầu những thế lực mạnh nhất huyện Ung Bình, trước kia cũng liên tục đấu tranh, nhưng tình hình trước mắt giống như tất cả đều rất ăn ý, rõ ràng có liên quan đến Lệ Cương.
Quả nhiên sau khi Vũ Đức Chi bày tỏ thái độ thì tất cả thành viên thường ủy bên dưới đều tỏ vẻ đồng ý. Trương Thanh Vân cẩn thận quan sát, hắn thấy Vương Bình và bí thư ủy ban kỷ luật Dương Kiệt cũng không nói gì, cũng không có yêu cầu phát biểu, ít nhất cũng coi như là đồng ý.
– Huyện trưởng Lệ, anh thấy thế nào? Chúng ta đều là người thô kệch, anh cũng không nên lo lắng, có ý kiến thì cứ phát biểu!
Hoàng Tung Sơn mỉm cười nói với Lệ Cương.
Phòng hội nghị lập tức yên tĩnh trở lại, Lệ Cương nhận chức chưa được bao lâu, những lần hội nghị thường ủy trước hắn cũng không biết nên lên tiếng thế nào, vì vậy mà đám người cũng không quá hiểu rõ vị chủ tịch huyện mới. Nhưng chỉ cần nhìn vào hành động bổ nhiệm Trương Thanh Vân thì rõ ràng không phải loại người đèn cạn dầu, vì vậy khoảnh khắc này tất cả mọi người đều muốn nghe hắn nói như thế nào.
Nhưng bí thư Hoàng cũng hơi ức hiếp người, lão để cho tất cả nhân vật trong thường ủy biểu quyết mới bảo Lệ Cương lên tiếng, đây không phải đang đập thẳng búa vào đầu hắn sao? Xem ra bí thư Hoàng có cái nhìn đặc biệt đối với hành động bổ nhiệm cán bộ thanh niên cao vời của Lệ Cương.
Dù sao thì huyện ủy cũng là địa bàn của Hoàng Tung Sơn, Lệ Cương đề bạt một người nhận chức vụ cao thì trên mặt bí thư Hoàng cũng không có nhiều ánh sáng cho lắm. Nhưng Lệ Cương đề bạt Trương Thanh Vân cũng chỉ là tìm cho mình một thư ký, ngay cả phó huyện trưởng Vũ Đức Chi cũng có thư ký, yêu cầu của Lệ Cương rõ ràng rất hợp tình hợp lý, Hoàng Tung Sơn cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Hơn nữa thư ký của chủ tịch huyện phải có một cấp bậc hành chính mới có thân phận, thư ký của Vũ Đức Chi kiêm nhiệm luôn chức phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cấp bậc của Trương Thanh Vân cũng có thể dựa vào tiền lệ trên mà bổ nhiệm. Vì trong huyện Ung Bình thì những cơ quan huyện chỉ nằm trên danh nghĩa, Lệ Cương cũng nghĩ rằng các thành viên của thường ủy sẽ không dám đặt Trương Thanh Vân vào trong cơ quan huyện. Vì nếu làm như vậy thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể lột da hổ làm cờ, có thể tùy tiện giúp Lệ Cương tạo dựng thế lực. Dù sao thì Lệ Cương cũng chính là lão đại trong huyện, Lệ Cương ra chiêu như thế làm Hoàng Tung Sơn cảm thấy khá bất ngờ.
Lệ Cương cười cười, hắn không chút hoang mang nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi hắng giọng lớn tiếng nói:
– Bí thư Hoàng, những sắp xếp trên hoàn toàn thỏa đáng, nhưng cá nhân tôi vẫn có thêm một yêu cầu quá đáng khác. Những công tác xuân vận trước và sau tết và những công tác bảo vệ đều rất quan trọng, tôi đã đến Ung Bình được hơn một tháng, vẫn không có cách nào mở rộng công tác, tôi nghĩ rằng công tác xuân vận và đảm bảo an ninh lần này nên giao cho chính tôi phụ trách.
– Lần này tôi có thể mượn cơ hội để làm quen với tình hình Ung Bình, đồng thời cũng có thể biết rõ thêm về những ngành chức năng khác. Lần này tôi cũng có thể mượn cơ hội để xuất hiện trước dân chúng toàn huyện, để dân chúng biết rõ trong huyện mình có một vị chủ tịch mới. Nhận chức được hơn một tháng rồi mà chưa xuất hiện để dân chúng được biết, điều này làm tôi cảm thấy rất hỗ thẹn. Mọi người thấy thế nào?
Trương Thanh Vân thầm dựng một ngón tay cái với Lệ Cương, đòn này của hắn rất cao tay, tư thái của hắn rất mạnh, lời nói sắc bén, chữ nghĩa cũng khá nặng, rõ ràng Lệ Cương đã rèn luyện khá thành thạo.
Hơn nữa Lệ Cương đề xuất muốn đi thị sát xuân vận và bảo đảm an ninh, người khác không thể phản đối được. Đây là một đạo lý quá rõ ràng, đồng chí chủ tịch huyện vừa mới nhận chức thì cần phải nghĩ cách nhanh chóng làm quen tình hình trong huyện, cần phải xuất hiện trước mắt dân chúng, các người ngăn cản hành động này vì mục đích gì? Chẳng lẽ các người muốn tước đi quyền lực chính đáng của tôi trong huyện Ung Bình sao? Nếu tội này mà chụp xuống đầu kẻ nào thì đừng hòng có thể gánh chịu được.
Quả nhiên khi Lệ Cương vừa nói ra lời này thì vẻ mặt Hoàng Tung Sơn trở nên trì trệ, vẻ mặt Vũ Đức Chi không chút biến đổi nhưng vẫn phải nhìn chằm chằm Lệ Cương. Trong lòng lão thầm nghĩ huyện trưởng Lệ này quả nhiên không phải loại tầm thường, chỉ cần nói vài câu đã làm tâm tư người khác rối loạn, xem ra không đồng ý cũng không được.
Hội nghị thường ủy hôm nay vốn cũng không có chuyện gì lớn, mọi người chẳng qua chỉ tính toán ai đi thăm hỏi cán bộ lão thành, ai đến thị sát cục thủy điện. Lệ Cương biểu hiện cứng rắn vì biết rõ bầu không khí trong hội nghị thường ủy rất quan trọng.
Đây là một hội nghị họp mặt tất cả các ban ngành để mọi người thống nhất tư tưởng, nếu hôm nay cứ để Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi ăn ý như vậy thì sau này mọi người sẽ sinh ra thói quen, mình cũng đừng hòng ngóc đầu lên được.
Lệ Cương muốn mượn cơ hội này để gõ một búa vào hội nghị thường ủy, để nói cho tất cả mọi người biết huyện Ung Bình này không phải là thiên hạ của Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi. Lệ Cương ta được lãnh đạo bổ nhiệm làm chủ tịch một huyện, các ngươi không thể muốn làm gì thì làm trong hội nghị thường ủy.
– Ha ha, lão Lệ, tôi thấy anh vừa đến, muốn để anh tiến lên từng bước, mở rộng từng bước, để công tác dần mở rộng, xem ra anh cũng nôn nóng rồi. Được, nếu anh đã chủ động yêu cầu thì anh sẽ phụ trách công tác này. Hoàng Nguyệt Nga (Trưởng phòng tuyên truyền), Trần Vân Thành (Chủ tịch mặt trận tổ quốc), hai vị phải giúp đỡ đồng chí Lệ Cương hoàn thành tốt công tác.
Hoàng Tung Sơn cười ha hả nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!