Bố Y Quan Đạo
Chương 33: Kiên quyết
Đồng hồ treo trên tường đang chậm rãi phát ra những tiếng tích tắc, Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông cực kỳ buồn tẻ, và lần hắn đã muốn đứng dậy đi sang bên phòng Cảnh Sương dạo một vòng nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí. Hắn thầm mắng chính mình có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, nhưng đây cũng chỉ là mở miệng mắng mình mà không có hành động nào.
– Cốc cốc cốc!
Khi Trương Thanh Vân vừa chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Khi mở cửa ra thì Cảnh Sương xinh đẹp động lòng người đang đứng bên ngoài, nàng mặc một bộ áo ngủ trắng để lộ ra cái cổ trắng ngần như ngó hành, bộ dạng cực kỳ câu hồn.
– Em vừa tắm xong sao?
Trương Thanh Vân rõ ràng cảm giác được trống ngực của mình đập lên nhanh và mạnh hơn, lần đầu tiên hắn thấy đầu lưỡi di chuyển có chút khó khăn.
– Ừ!
Cảnh Sương khẽ nói một tiếng, ngay sau đó lại nở nụ cười thản nhiên, cũng nhìn thấy vẻ choáng váng của Trương Thanh Vân.
– Anh phải thành thật nói cho em biết hôm nay đã nói những gì với Triệu đại ca.
Trong lòng Trương Thanh Vân đột nhiên trầm hẳn xuống, hắn thầm nghĩ vấn đề này có chút kỳ quái, rõ ràng mười phần đều có liên quan đến giao ước giữa Cảnh Sương và Triệu Truyền. Hắn vừa nghĩ đến đây thì lập tức vứt bỏ tâm tư đùa giỡn, hắn mở miệng nói rõ ràng:
– Anh ấy muốn thông qua quan hệ để giúp anh tiến lên thị ủy, nhưng anh từ chối.
– Vì sao? Chuyện tốt như vậy sao anh lại từ chối? Chẳng lẽ anh cho rằng ở thành phố Vũ Đức không thể so sánh với huyện Ung Bình à?
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, Cảnh Sương dù sao cũng không phải người lăn lộn trên con đường quan trường, hơn nữa quan trường vẫn còn có rất nhiều thứ mà nàng khó thể nhìn thấu được. Trên quan trường làm gì có chuyện nào dễ dàng như vậy, mình không có bối cảnh, lúc này được đề bạt làm thư ký chủ tịch huyện là đã làm cho rất nhiều người đỏ mắt, nếu tùy tiện tiến lên thị ủy thì thế nào đây?
Tất nhiên quan trọng nhất là Trương Thanh Vân cho rằng quan hệ với Triệu Truyền như vậy không đáng tin cậy, thứ không chút đáng giá trên quan trường chính là nghĩa khí và nhân tình, chỉ có lợi ích mới được đặt lên hàng đầu. Triệu Truyền đưa mình tiến lên thị ủy chẳng qua chỉ vì một lời hứa hẹn, cũng không phải là chỗ dựa chính thức, như vậy nếu mình bước sai đường thì tỷ lệ bổ nhào rất lớn. Tất nhiên cũng vì Trương Thanh Vân thấy mình không phải là loại người thích an phận.
Nhưng những lời này mà nói ra với Cảnh Sương thì hoàn toàn không phù hợp, cô gái này đã đủ khôn khéo, nếu tiếp tục truyền thụ cho nàng tư tưởng này thì sợ rằng sẽ kích động bóng đen trong lòng. Phụ nữ có chút ngốc nghếch thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
– Triệu đại ca nói cho anh biết giao ước giữa em và anh ấy, tuy anh không biết rõ tình huống cụ thể là thế nào nhưng cũng phán đoán được nó có liên quan đến chuyện em xây dựng gia đình. Lúc đó chúng ta chưa xác định mối quan hệ, vì vậy mà lòng tốt của em anh khó thể tiếp nhận tùy tiện được.
Trương Thanh Vân ngồi rất nghiêm chỉnh rồi mở miệng nói. Khi hắn nói xong lời này thì cảm thấy mặt mình nóng lên, thầm nghĩ mình cũng không phải quá mức vô sỉ sao?
– Anh đấy, muốn em nói gì đây? Em có ý tốt muốn giúp anh, vậy mà…
Cảnh Sương lắc đầu: Text được lấy tại Truyện FULL
– Đáng tiếc, Triệu Truyền là người nói lời chắc chắn sẽ thực hiện được, sợ rằng quá kỳ hạn sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, khoảnh khắc này hắn trở nên tò mò, vội vàng hỏi thăm đầu đuôi sự việc cho rõ ràng.
Trương Thanh Vân vừa hỏi thì Cảnh Sương đã có chút nhăn nhó, nàng trầm ngâm một lúc lâu rồi nói ra những gì đã trải qua.
Thì ra Cảnh Sương và chồng trước là Tôn Khoa chỉ đăng ký kết hôn được năm ngày, tiệc cưới còn chưa kịp tổ chức thì Tôn Khoa đã chết. Cái chết của Tôn Khoa nếu xét một cách nghiêm khắc thì hoàn toàn vì Triệu Truyền chỉ huy sai lầm mà ra, hơn nữa khi Tôn Khoa còn sống thì cũng là thân tín của Triệu Truyền, cho nên sau khi Tôn Khoa chết thì Triệu Truyền cực kỳ đau lòng.
Cảnh Sương là vợ góa của Tôn Khoa tất nhiên nhận được sự chú ý đặc biệt của Triệu Truyền. Em trai của Cảnh Sương lúc đó cũng nhập ngũ, nhập ngũ hai năm đã được đề bạt và dần dần trở thành thân tín của Triệu Truyền. Đồng thời Triệu Truyền còn hứa hẹn với Cảnh Sương, khi nàng xuất giá thì hắn sẽ giúp chồng nàng một công việc tốt, cuộc sống vợ chồng sẽ nhàn nhã hơn.
Nhưng một người là quân nhân như Triệu Truyền luôn có chút suy nghĩ quái dị, vì để Cảnh Sương sớm rời bỏ bóng ma để tang chồng thì hắn đưa ra một kỳ hạn với thời gian là hai năm, trong hai năm này hắn yêu cầu Cảnh Sương xây dựng gia đình, nếu không lúc đó giao ước sẽ không còn hiệu lực. Khi Cảnh Sương và Triệu Truyền giao ước với nhau chính là năm chín chín (1999), lúc này thời hạn rõ ràng đã sắp hết, vì vậy Cảnh Sương mới đưa Trương Thanh Vân đến.
“Làm mình Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra mọi chuyện lại rối rắm như vậy, mình tưởng rằng Cảnh Sương nóng vội, thì ra là qua thôn nhưng không có khách sạn.”
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn đang định mở miệng nói vài lời vui đùa thì lúc này thấy vẻ mặt Cảnh Sương có gì đó không đúng.
– Trương Thanh Vân, em biết rõ mình không xứng với anh, em là người có số mệnh khổ cực, em đưa anh đến gặp Triệu đại ca cũng vì không muốn để lãng phí một cơ hội tốt như vậy. Anh là người có tài nhưng không có bối cảnh, vì vậy em mới muốn giúp anh, anh đừng bỏ qua cơ hội tốt này.
Vẻ mặt Cảnh Sương có chút ảm đạm, khóe mắt cũng đột nhiên trở nên ngập nước, con ngươi trong suốt và long lanh làm người khác cực kỳ yêu mến.
Trương Thanh Vân lập tức trở nên luống cuống tay chân, tính tình của cô gái này đúng là khó thể nào suy đoán được, đang vui vẻ thì đột nhiên biến đổi không biết đường nào mà lần.
– Em Cảnh, anh đến với em cũng là thật lòng, em có điều kiện tốt, anh đây rõ ràng là trèo cao mới đúng, sao em lại nghĩ như vậy?
Cảnh Sương im lặng không nói, một lúc lâu sau nàng mới hừ một tiếng:
– Phải không đấy? Vậy vì sao anh lại nói với Triệu đại ca chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, vì vậy mà bắt buộc em không xuống đài không được.
Trương Thanh Vân cảm thấy nghẹn giọng không nói được lời nào, trong lòng cũng thầm giật mình. Vừa rồi trước khi Cảnh Sương đến đây chắc chắn đã nói chuyện điện thoại với Triệu Truyền, nếu không chẳng thể nào biết rõ mọi chuyện như vậy được, nàng đến đây rõ ràng muốn gây phiền toái cho hắn, vậy mà chính mình còn sinh ra những ý nghĩ không đứng đắn.
– Ha ha!
Trương Thanh Vân cười lớn vài tiếng rồi nói:
– Bé ngoan của anh, thì ra em tức giận vì điều này sao? Anh không có nền móng, không có bối cảnh, nhưng anh lại muốn tự mình phấn đấu tạo ra chút thành tích. Anh không cần biết giao ước của em và Triệu Truyền là thứ gì, nhưng nếu chấp nhận thì dù có vinh hoa phú quý thì trong lòng anh vẫn tiếc nuối, cho nên lúc đó anh mới nói như vậy, xem em nghĩ đến tận đâu rồi kìa.
Trương Thanh Vân nói xong những lời hùng hồn mà trong lòng cảm thấy hơi trái với lương tâm, đối diện với một cô gái thông minh như Cảnh Sương thì không nói những lời như vậy là không được.
Cảnh Sương nhìn Trương Thanh Vân một lúc lâu, nàng đột nhiên nở nụ cười thản nhiên. Trương Thanh Vân cuối cùng cũng thở dài một hơi, xem ra những lời nói của chính mình đã có hiệu quả, ngay cả Cảnh Sương khôn khéo như vậy cũng bị mình “hù”.
– Anh đấy, sao anh lại nghĩ như vậy? Lúc này trong quan trường có ai không dựa vào quan hệ chứ? Có rất nhiều kẻ ném ra rất nhiều tiền mà không tìm được quan hệ nhưng anh lại quá cổ hủ.
Trương Thanh Vân thầm cười trộm, hắn thầm nghĩ chính mình mà thuần khiết như vậy sao? Nhưng ngoài miệng thì trương Trương Thanh Vân lại nói:
– Anh cũng không phải là người cổ hủ, nhưng anh nghĩ đến giao ước kia thì trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có chú vướng mắc, lúc này em là bạn gái của anh, là người của anh, chính anh phải lo cho em mới đúng.
Cảnh Sương khẽ nhíu mày, Trương Thanh Vân nói lời này sao nàng không hiểu được? Thì ra oan gia này chối bỏ giao ước của mình chính là vì Tôn Khoa, vì vậy mà Trương Thanh Vân hắn sinh lòng đố kỵ. Cảnh Sương vừa nghĩ đến đây thì trong lòng bùng lên một tia ấm áp, nàng cảm thấy mình tìm được một người đàn ông như vậy đúng là không còn gì để hối hận.
Thật ra thân thế Cảnh Sương rất phức tạp, nàng và Tôn Khoa không có chút cảm tình gì với nhau (Về sau sẽ rõ). Cái chết của Tôn Khoa cũng không có gì làm nàng đau đớn, ngược lại thì có một cảm giác giải thoát. Nhưng sau khi Tôn Khoa chết thì nàng được chụp mũ trở thành thân nhân liệt sĩ, rõ ràng muốn tìm được một người bạn đời là cực kỳ khó khăn. Nàng vốn cũng nghĩ rằng cả đời này mình khó thể nào tiến thêm bước nữa, không ngờ ông trời lại đưa đến cho nàng một Trương Thanh Vân
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!