Bố Y Quan Đạo - Chương 306: Khiêu chiến với Uông Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Bố Y Quan Đạo


Chương 306: Khiêu chiến với Uông Phong


Câu lạc bộ Huyền Vũ đã có sự thay đổi lớn, lắp đặt những thiết bị mới, có cả hạng mục bắn tên, nhiều hạng mục cao được tách ra. Bên trong có phòng tập thể thao, cầu lông, tennis và rất nhiều trung tâm khác.

Vị trí sân golf vẫn không đổi nhưng thảm cỏ và bố cục thì có chút khác lạ, mang theo chút hương vị chuyên nghiệp.

Thông qua giới thiệu của Uông Triết thì Trương Thanh Vân mới biết câu lạc bộ Huyền Vũ đã đổi chủ, chủ mới chính là Sở Hà. Lúc này Sở Hà đưa cho Trương Thanh Vân một thẻ hội viên cao cấp, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.

Trương Thanh Vân biết dù là Uông Triết, Tề Phong hay Sở Hà, bọn họ khách khí với mình cũng chỉ vì nguyên nhân Triệu Giai Ngọc. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thán Uông Triết làm việc thô ráp, nhìn thì có vẻ khá hay nhưng thật ra thuật đối nhân xử thế lại rất nông cạn.

Người đàn ông dù sao cũng có lòng tự trọng, Uông Triết hẹn gặp Trương Thanh Vân thì không sao, vì trước đây hai người cũng từng có kết giao. Nhưng lúc này lại có sự xuất hiện của Tề Phong và Sở Hà, điều này rất dễ làm người khác nghĩ mục đích chính là hướng về phía Triệu Giai Ngọc.

Uông Triết nên tìm mình đánh golf riêng đáng lẽ không nên kéo đến những nhân sĩ nổi danh khác, xem ra phương diện đối nhân xử thế của Uông Triết vẫn còn kém.

Lúc này phòng khách vip của câu lạc bộ Huyền Vũ đã xa hoa hơn trước kia rất nhiều, phương tiện bên trong không thua gì khách sạn năm sao. Những thứ như gậy golf đều đã được Uông Triết chuẩn bị sẵn, đám người chỉ trò chuyện trong chốc lát thì tiến ra sân.

Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời rực rỡ, trên sân bóng có rất nhiều người nhưng câu lạc bộ có khu dành riêng cho khách quý. Ba người Tề Phong, Uông Triết và Trương Thanh Vân rất tự nhiên không chút cứng nhắc.

– Anh Thanh Vân, không ngờ anh chỉ đi Vũ Lăng hai năm mà kỹ thuật đánh golf vẫn không giảm, sợ rằng em sẽ thua mất!

Uông Triết cười nói, một gậy của Trương Thanh Vân được vung lên, bóng dần lăn vào lỗ.

Trương Thanh Vân dùng tay che nắng rồi nhìn quả bóng chậm rãi rơi xuống lỗ. Hắn thầm gật đầu, đây không phải là vấn đề trình độ mà liên quan đến tâm tính, những năm vừa qua tâm tính của hắn ổn định, tất nhiên tay cũng ổn định hơn.

– Giám đốc Tề, đến lượt anh!

Trương Thanh Vân mỉm cười nói với Tề Phong.

Tề Phong đã sớm chuẩn bị tư thế, hắn vung gậy, bóng bay cao. Đám người ngẩng đầu nhìn, quả bóng này bị đánh khá mạnh nên khi rơi xuống đã lăn ra ngoài. Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào điểm bóng rơi, hắn nhíu mày vì thấy một người quen là cục trưởng cục công an Thành Đô Chu Quốc Lập.

Nơi đó chính là một sân tennis, đang là một trận đánh đôi, Chu Quốc Lập cũng có mặt bên trong. Nói là đến chơi bóng nhưng hình như Chu Quốc Lập thích đùa giỡn giai nhân, Trương Thanh Vân liếc qua thì cũng dời mắt ngay. Hắn cảm thấy không có tâm tư chơi bóng, khi nhìn thấy Chu Quốc Lập cũng có hơi bất ngờ, nhưng ngoài ý muốn là vị cục trưởng kia rất đường hoàng.

Trương Thanh Vân hắn rời khỏi Thành Đô khá lâu, có lẽ chính đàn nơi đây đã thay đổi.

Khi thấy Trương Thanh Vân không còn hứng thú đáng golf thì Uông Triết cũng đánh thêm vài gậy rồi đề nghị nghỉ ngơi. Phía trước đã có vài chiếc ô che nắng, ghế nằm đã sắp xếp thỏa đáng, còn có cả nhân viên phục vụ riêng biệt.

– Uông Triết, thời gian nghỉ ngơi đối với tôi rõ ràng quá xa xỉ, cậu cứ nói thẳng, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?

Trương Thanh Vân nằm xuống rồi cầm lấy một ly nước sinh tố uống một ngụm, sau đó nói.

– Không có gì, chỉ tìm anh chơi vài đường golf thôi.

Uông Triết nói, bộ dạng hắn rất rụt rè, Trương Thanh Vân chỉ cười cười không lên tiếng. Sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi thì Trương Thanh Vân thấy cảm quan của Uông Triết không được tốt lắm, nói chuyện thì thân mật làm người khác hài lòng như khá rụt rè.

Đây là tiêu chuẩn của những cậu ấm được cầm quyền, vốn chỉ là một câu khách khí nhưng nói qua miệng Uông Triết sẽ biến đổi hương vị. Cách đối nhân xử thế cũng không được chú trọng, mời một nhân vật nổi tiếng Thành Đô như Tề Phong đến chơi bóng làm người ta sinh ra cảm giác phụ thuộc.

Đến giữa trưa thì Uông Triết mời cơm, trong Huyền Vũ cũng có những phòng cơm đặc biệt. Khi đi vào phòng thì Trương Thanh Vân mới thấy Chu Quốc Lập xuất hiện, bên cạnh còn có một cô gái khá trẻ, có chút quen mặt, là ngôi sao ca sĩ gì đó…

Chu Quốc Lập híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, hình như hắn muốn nhớ lại người này. Trương Thanh Vân thì cười nói trước:

– Cục trưởng Chu, đúng là ngoài ý muốn, không ngờ gặp được anh ở đây!

– À, à!

Chu Quốc Lập lập tức nói hai chữ “à”, hắn chợt nhớ ra thân phận của Trương Thanh Vân vì vậy mới đứng lên vươn tay nói:

– Chủ nhiệm Trương, thay đổi, thay đổi quá nhiều, suýt nữa thì không nhận ra.

– Anh là quý nhân hay quên!

Trương Thanh Vân nói, hắn nắm tay của đối phương mà bay bổng không dùng sức.

Bộ dạng Chu Quốc Lập khá rụt rè, sau khi thấy mặt Uông Triết thì sự nhiệt tình thậm chí có ẩn giấu chút ý bợ đỡ:

– Uông công tử hôm nay mở tiệc lớn chiêu đãi, không ngờ giám đốc Tề cũng đại giá quang lâm.

Đám người chào hỏi lẫn nhau, sau đó Uông Triết mời mọi người ngồi xuống, hắn chỉ tay vào cô gái bên cạnh Chu Quốc Lập rồi nói:

– Thanh Vân, đó là tiểu thư Lôi Dục Đình vừa mới gia nhập vào liên minh công ty của chúng tôi, cô ấy rất nổi tiếng ở HongKong, giá trị không thua kém Lăng Tuyết Phi.

Trương Thanh Vân liếc mặt nhìn Lôi Dục Đình, người phụ nữ kia có hơi kiêu ngạo giống như không thấy hắn, nàng đứng lên mở lời với Sở Hà:

– Chị Sở, sang ngồi bên này nè!

Uông Triết lại nói:

– Dục Đình, anh đẹp trai bên này có quan hệ không tầm thường với Lăng Tuyết Phi, đáng tiếc là hôm nay Lăng Tuyết Phi không đến.

Trong mắt Lôi Dục Đình lóe lên vẻ kinh ngạc, Trương Thanh Vân thì khẽ nhíu mày mà trong lòng bùng lên cảm giác chán ghét. Suy xét cả nửa ngày thì ra Uông Triết muốn đè người, trong lời nói mơ hồ có hương vị uy hiếp, muốn nắm Lăng Tuyết Phi để làm văn vẻ sao?

Vì vậy mà Trương Thanh Vân chẳng còn chút cảm tình nào với Uông Triết, Uông Phong rõ ràng không giáo dục tốt, vì vậy chính mình phải thay mặt dạy cho một bài học mới được.

Món ăn được dọn lên rất nhanh, Sở Hà ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân, nàng dùng giọng khách khí nói:

– Bí thư Trương, hôm nay giám đốc Triệu không đến sao?

– Cô ấy phải đi làm!

Trương Thanh Vân nói, hắn nói xong cũng không thèm quan tâm đến Sở Hà.

Trương Thanh Vân tuy không quan tâm đến Vi Cường, nhưng dù sao tiểu tử kia cũng là bạn bè, dù hợp lý hay không hắn cũng không muốn tiếp xúc với loại phụ nữ này.

Khi ngồi trên bàn tiệc thì Uông Triết có vẻ rất tiêu sái tự nhiên, hắn là chủ, vì vậy mời mọi người một ly. Lúc này Trương Thanh Vân lại không nâng chén, hắn nói:

– Hôm nay tôi không uống rượu, sau khi vận động dùng cơm cho no bụng là được.

Uông Triết chợt ngây ra, Chu Quốc Lập bên kia dùng giọng thô ráp nói:

– Chủ nhiệm Trương, ăn cơm mà không uống rượu thì còn hương vị gì nữa?

Rõ ràng giọng điệu của Chu Quốc Lập giống như thượng cấp ra lệnh cho cấp dưới.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, Chu Quốc Lập đang muốn chơi đè người sao? Cục trưởng công an Thành Đô là nhân vật có thực quyền nhưng Trương Thanh Vân hôm nay không được tốt cho lắm, hắn lạnh nhạt nói:

– Cục trưởng Chu, hôm nay Uông Triết không nói sẽ dùng cơm, tôi bây giờ là hạ quan vào thành nếu rơi vào tình cảnh xa hoa quá lâu thì sợ rằng sẽ say khướt quên lối về, ha ha!

Trương Thanh Vân nói được một nửa thì khựng lại, Chu Quốc Lập bị những lời nói của hắn làm cho mắc nghẹn, Uông Triết cũng ngây ra, vẻ mặt không nhịn được.

Sở Hà và Lôi Dục Đình thì đều kinh ngạc, hai nàng đều nghe ra ý nghĩ trong lời nói của Trương Thanh Vân. Tề Phong vội nói: nguồn TruyenFull.vn

– Nếu chủ nhiệm Trương đã nói vậy thì cũng không nên ép!

Sau đó Tề Phong nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:

– Chủ nhiệm Trương, trước nay nghe Dao Dao nói cậu rất rộng lượng, sao vậy, sao bây giờ không đụng đến rượu nữa rồi?

– Bình thường vào lúc giữa trưa tôi không uống rượu!

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt không chút thay đổi. Tề Phong nói sang Hoàng Diêu rõ ràng cũng không khác nào đang kéo Hoàng Tân Quyền ra, nhưng làm như vậy thì Trương Thanh Vân càng thêm khinh thường mà không muốn dùng lời nói sắc bén.

Tình cảnh trở nên nguội lạnh làm Uông Triết là chủ cảm thấy khó khăn nhất, hắn đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân lợi hại, hôm nay coi như cũng được biết. Nếu bình thường thì chắc Trương Thanh Vân cũng không có tâm tình vạch mặt thế này, nhưng hôm nay ở đây có vài người hắn rất phản cảm, vì vậy không có tâm tư uống rượu.

Hơn nữa hai người Chu, Tề lại bày ra bộ dạng từ trên ép xuống làm cho bầu không khí càng trở nên xấu hổ.

Chu Quốc Lập cười khan một tiếng, hắn nói:

– Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ bỏ qua!

Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn Uông Triết rồi nói:

– Uông công tử, nếu chủ nhiệm Trương không uống thì chúng ta uống, lên!

Uông Triết đờ đẫn cụng ly với Chu Quốc Lập mà vẻ mặt dần trở nên âm trầm, hắn cảm thấy Trương Thanh Vân này đúng là không biết điều, sao ép hắn phải bẽ mặt trước nhiều người như vậy.

– Anh Thanh Vân, chắc anh cũng đã nghe nói bây giờ cha đã cho tôi quản lý Kim Thành, chúng tôi định tiến quân ra thị trường quốc tế và điện ảnh!

Uông Triết nói, hắn chỉ vào Lôi Dục Đình:

– Lôi tiểu thư chính là ngôi sao của liên minh mà chúng tôi vừa tham gia, hôm nay mời anh cũng vì muốn nối liền với cô Triệu Giai Ngọc. Anh có thể khuyên cô Giai Ngọc đừng nên cố chấp, nếu có thể hợp tác với Kim Thành thì đó là cơ hội tốt cho Khánh Kỵ.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Uông Triết rồi khoát tay nói:

– Cậu cứ nói đùa, chuyện của Giai Ngọc trước nay tôi không nhúng tay vào.

Trương Thanh Vân hiểu rất rõ ý đồ của Uông Triết, người này thật sự cho rằng mình và Lăng Tuyết Phi có quan hệ, giống như muốn dựa vào đó để ép chết mình.

Trương Thanh Vân rất chán ghét loại cảm giác này, hắn chợt mỉm cười rồi nói:

– Cha cậu có khỏe không?

Uông Triết trở nên sững sốt rồi gật đầu nói:

– Cha lúc này rất ít khi ở Giang Nam nhưng cũng rất chú ý đến anh và cô Giai Ngọc, đặc biệt là muốn em nối liền quan hệ cho tốt.

– Hừ!

Trương Thanh Vân cười cười, vẻ mặt hắn dần trở nên lạnh lùng. Một lúc sau hắn uống một ngụm trà rồi đứng lên nói:

– Thái độ của cậu quyết định tất cả, lần sau nếu gặp cha thì giúp tôi nhắn anh ấy một câu, nói rằng tôi vì anh ấy rút khỏi Khánh Kỵ mà rất mất mặt, anh ấy là người ân oán phân minh, tôi cũng vậy.

Trương Thanh Vân nói xong thì không quay đầu, trong lòng hắn cảm thấy rất chán ghét, hắn thầm mắng mình không biết thể diện, đồng thời cũng không nên đến.

– Ầm!

Một tiếng đóng cửa vang lên, đám người trong phòng đều chấn động. Vẻ mặt Uông Triết tái nhợt, vì nghĩ có mặt khách nên không phát hỏa, Tề Phong và Chu Quốc Lập lại cảm thấy chấn động trong lòng.

Vừa rồi bọn họ cũng nghe ra lời nói của Trương Thanh Vân và Uông Triết, Uông Phong là ai? Nghe lời nói thì hình như trước kia Trương Thanh Vân và Uông Phong liên hệ khá thân thiết.

Mà lời nói của Trương Thanh Vân cũng làm đám người cảm thấy khó tưởng, nếu nói những lời như vậy với Uông Phong thì tiểu tử này đã bị điên, cả gan làm loạn. Trong lòng Chu Quốc Lập thì thầm run sợ, hắn là người trong quan trường nên góc độ xem xét cũng khác biệt. Trương Thanh Vân dám nói ra những lời như vậy thì phải có tài lực, không ngờ, đúng là không ngờ.

Chu Quốc Lập nghĩ đến tình cảnh trước đó mình còn định ức hiếp người công khai khiêu chiến với Uông Phong, nếu làm quá thì người ta sẽ tha cho mình sao? Trong lòng thầm mắng chính mình liều lĩnh, không nên đắc tội với một người như vậy, đây là điều kiêng kỵ trong quan trường.

Lôi Dục Đình và Sở Hà cũng trợn mắt há mồm, đặc biệt là Lôi Dục Đình. Là một người nghệ sĩ nên nàng biết rõ sự lợi hại của cha con nhà họ Uông, công ty Kim Thành cũng đã đủ làm nàng ngưỡng mộ, mà Uông Phong chủ tịch tập đoàn truyền thông Giang Nam thì rõ ràng đối với nàng chính là trời. Tên vừa rồi không thèm quan tâm đến Uông Phong, như vậy hắn là ai?

Lôi Dục Đình cảm thấy rất hối hận, vừa rồi mình còn ra vẻ kiêu ngạo, sở trường của nghệ sĩ phải là tám mặt lung linh mới đúng, tự nhiên lại bỏ qua cơ hội kết bạn với một kẻ quyền quý.

Chó nhà tang của Triệu gia nhưng bây giờ đã trở thành hổ, một bạt tai của Trương Thanh Vân đối với Uông Triết không phải là nhẹ. Thật ra Uông Triết cũng có miệng mà khó trả lời, trong tộc có rất nhiều anh chị em, hắn được tiếp nhận Kim Thành làm cho rất nhiều người bất mãn. Hắn vốn định dựa vào quan hệ giữa cha và Triệu Giai Ngọc để khơi thông quan hệ, để kiếm chút đầu tư, định dùng tài chính kiếm chút thành tích.

Phải biết rằng Khánh Kỵ của Triệu Giai Ngọc đã không còn như năm xưa, lực ảnh hưởng toàn quốc, nổi tiếng trong giới đầu tư Giang Nam, nếu chính Uông Triết hắn có quan hệ với Khánh Kỵ thì còn ai nói lời huyên thuyên?

Vốn Uông Triết nghĩ rằng Triệu Giai Ngọc rời khỏi Triệu gia thì giống như lục bình trôi sông, dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng bị cô lập. Lúc này hắn tìm Triệu Giai Ngọc thì có thể nói cho nàng cơ hội bám vào Uông gia, rõ ràng phải là chuyện mà Triệu Giai Ngọc mơ ước, nhưng không ngờ lần đầu tiếp xúc đã bị Triệu Giai Ngọc đuổi về.

Khi Uông Triết đang bó tay thì biết tin Trương Thanh Vân đến Thành Đô, cũng vì vậy mà đầu óc của hắn linh hoạt hẳn lên. Hắn nghĩ đến quan hệ khó thể rõ giữa Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi, hắn tin vì Trương Thanh Vân muốn che giấu mối quan hệ này mà phải hợp tác với chính mình.

Nếu Trương Thanh Vân nói chuyện với Triệu Giai Ngọc bên kia thì tình hình hoàn toàn có thể hòa hoãn, không ngờ Trương Thanh Vân còn cứng hơn cả Triệu Giai Ngọc. Trước đó Triệu Giai Ngọc từ chối nhưng Trương Thanh Vân lại phủ kín tất cả đường lui của Uông gia, trực tiếp ném Uông Triết và hẻm cụt.

Uông Triết trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân sỉ nhục cha mình rồi nghênh ngang bỏ đi, lúc này hắn đã hoàn toàn mất tỉnh táo. Hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người ở trong phòng, một lúc sau không nói lời nào, mặt đỏ còn hơn đít khỉ, cuối cùng cũng không nhịn được phải bỏ đi.

Con người thường có quá nhiều điều bất đắc dĩ, đôi khi lợi ích và danh dự xung đột làm người ta khó thể lựa chọn. Trương Thanh Vân cũng có hoang mang này, vừa rồi hắn công khai vạch mặt Uông Triết là một lựa chọn khó khăn.

Trong lúc vô tình Trương Thanh Vân cảm thấy mình bị Triệu Giai Ngọc ảnh hưởng, trở nên cao ngạo bất khuất. Trước kia Trương Thanh Vân sẽ rất hòa hoãn trong những trường hơp này, nhưng hắn cũng không biết đây là thay đổi tốt hay xấu, nếu nói theo góc độ hòa hợp thì rõ ràng không hợp lý.

Nhưng sau khi trải qua sóng to gió lớn thì Trương Thanh Vân cũng dần có những hiểu biết về sự thay đổi này, trước kia hắn theo đuổi hòa hợp viên mãn nhưng bây giờ đi theo phương hướng hào phóng.

Uông gia rất mạnh nhưng không có nghĩa là Uông Triết lợi hại, thực tế thì Uông Triết so sánh với trước kia đã rất có sĩ diện và tư cách, nhưng dù sao cũng là một người dân. Trương Thanh Vân là quan, Uông Triết là dân, nếu nói về kinh doanh thì Kim Thành tuy có lực ảnh hưởng nhưng không đủ cấp bậc để so sánh với Khánh Kỵ của Triệu Giai Ngọc.

Nhưng Uông Triết lại không biết vị trí của mình, bản thân Trương Thanh Vân lại có bất mãn với Uông Phong, hắn không cần phải che giấu làm gì. Thật ra Uông Phong cũng là người thích làm theo cảm tính, là người yêu ghét rõ ràng, Trương Thanh Vân hắn cần phải che giấu Uông Phong sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN