Bố Y Quan Đạo
Chương 323: Uy hiếp tuyệt đối
Mỗi ngày trôi qua thì huyện Tang Chương dần có thêm bộ dạng mới, cầu đường Tang Chương, thậm chí là cầu đường Tê Ngưu Bình cũng đang được đẩy mạnh.
Chính quyền và phòng giao thông huyện Tang Chương mở rộng công tác, cuối cùng thì ba công ty trúng thầu lần lượt là công ty cầu đường Thiên Hà Vũ Đức, công ty xây dựng Vũ Lăng và tổng công ty cầu đường Tiên Nữ núp dưới cờ cục du lịch Vũ Lăng. Ba công ty dò xét lẫn nhau, cạnh tranh xem kẻ nào sẽ được tiến vào hạng mục quan trọng và công trình lớn ở Tang Chương.
Ngoài hạng mục cầu đường thì những đề án nước sạch vệ sinh môi trường cũng được khởi động trong toàn huyện Tang Chương. Sau khi bố trí công trình nước sạch ở các xã quanh Hoàng Liên Kiều thì Trương Thanh Vân đặt biệt bố trí Tam Môn Dục và vài thôn xóm khác xây dựng công trình lấy nguồn nước từ khu tây bắc Từ Khê. Những xã như Lô Hỏa và Trương Gia Sơn thì lấy nguồn nước từ khu tây nam huyện Ung Bình.
Vì vậy mà hầu như toàn huyện Tang Chương đều nằm trong quá trình xây dựng phát triển, hầu như tất cả các tài nguyên ở Vũ Lăng đều tập trung đến Tang Chương, dân cư lưu động đến Tang Chương cũng ngày càng nhiều.
Những nông dân Tang Chương ra ngoài làm thuê cũng đã quay về, quê hương lúc này đã có việc, đã có thể kiếm sống. Những đội ngũ nhân công bên ngoài cũng tụ tập về Tang Chương, mùa đông này ở Tang Chương toàn là công trình, khắp nơi đều là tình cảnh khí thế ngút trời.
Trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân cũng cố gắng bình thường hóa mối quan hệ Tang Ung, trước tết âm lịch hắn và Vũ Đức Chi đã đạt thành hiệp nghị. Lúc này công trình nước sạch ở Lô Hỏa đã khởi động, Tang Chương phải dựa vào xã Lật Tử Bình mới giải quyết được vấn đề nguồn nước. Nhưng quan hệ Tang Ung trước nay luôn căng thẳng, dân chúng cả đời không qua lại với nhau, lúc này muốn lấy nước từ Ung Bình về, dễ dàng vậy sao?
Sau khi Trương Thanh Vân thương lượng với Vũ Đức Chi thì quyết định tập trung vào các thôn xóm người Thổ ở vị trí giáp ranh hai huyện, hai bên tổ chức một cuộc thi ca hát dân tộc, dùng hoạt động này để hòa hoãn mối quan hệ giữa đôi bên.
Sau đó thì đến lúc đặt vấn đề phối hợp nước, con đường Ung Yến đi qua đất Tang Chương, Trương Thanh Vân chỉ dựa vào đấy để có thể cho rằng hai bên có thể đạt thành hiệp nghị.
Vì vậy Trương Thanh Vân quay về Ung Bình, Vũ Đức Chi mở tiệc chiêu đã hắn ở khách sạn Ginza, trên bàn rượu đều là những gương mặt quen, Hào Liệt, Liễu Thanh, Lưu Vạn Hòa, Trần Văn Thành.
Những người này căn bản đều là lãnh đạo cũ của Trương Thanh Vân, đặc biệt là hai người mới là Lưu Vạn Hòa và Trần Văn Thành, trường hợp này ai chẳng muốn hòa hoãn quan hệ?
Trương Thanh Vân rõ ràng xưa không bằng nay, đám người trên bàn tiệc thấy hắn đều bùng nổ cảm xúc. Hào Liệt và Liễu Thanh có cảm xúc sâu nhất, mới vài năm mà giống như thời gian trước kia Trương Thanh Vân ở Ung Bình mới là ngày hôm qua. Bây giờ người ta đã là bí thư huyện ủy, hơn nữa nghe nói còn là đại biểu quốc hội bổ sung, mới chưa đến ba mươi đã đạt được chức vị như vậy, sau vài năm nữa thì thế nào?
– Thanh Vân, hôm nay tôi đưa đến đều là những bạn già, mọi người đến để ôn chuyện, vì vậy rượu này không thể không uống!
Vũ Đức Chi híp mắt nói.
– Điều này là đương nhiên, mọi người đều là lãnh đạo cũ của tôi, chưa nói đến những vấn đề khác, ít nhất cũng phải uống với mỗi người một ly!
Trương Thanh Vân khoát tay cười nói, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Hào Liệt và Liễu Thanh hầu như đồng thời nâng chén mời rượu Trương Thanh Vân.
Những lãnh đạo cũ của Trương Thanh Vân được như vậy là điều đương nhiên, nhưng đối với Lưu Vạn Hòa và Trần Văn Thành thì lại khác, bọn họ sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng. Trong lòng cũng thầm nghĩ lợi dụng cơ hội lần này để kéo gần quan hệ với Trương Thanh Vân. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nói không chừng sau này có thể trèo lên tuyến của bí thư Trương, trước đó khi Trương Thanh Vân đến Tang Chương nhận chức chính là tỉnh ủy đề bạt cán bộ, sau này trở về chắc chắn sẽ giữ chức quan trọng. Sau này rõ ràng không ai thiếu những lúc yêu cầu Trương Thanh Vân, vì vậy phải tích cực là đương nhiên.
Trương Thanh Vân cụng ly với hai người, hắn nói:
– Chủ nhiệm Liễu, chủ tịch Hào, hai người với tôi đều là cán bộ lãnh đạo cũ, đã lâu tôi cũng không uống, hôm nay không say không về.
– Tất nhiên, tất nhiên!
Liễu Thanh và Hào Liệt đều nói, vẻ mặt vui như tết. Lúc này Liễu Thanh đã sớm không còn là chủ nhiệm, Hào Liệt cũng không phải là chủ tịch xã, Trương Thanh Vân xưng hô như vậy chứng tỏ vẫn chưa quên chuyện xưa, hai người sao có thể mất hứng?
Trương Thanh Vân cũng lập tức nâng ly mời Vũ Đức Chi và ba người còn lại, thừa dịp tất cả đều có men say, hắn cười nói:
– Chủ tịch Vũ, anh xem có thể giúp tôi hẹn gặp bí thư Dương hay không? Đây là lần đầu tiên tôi đến Ung Bình, nếu không cùng bàn bạc với anh ấy thì có vẻ không hoàn thành nhiệm vụ.
Vẻ mặt Vũ Đức Chi hơi biến đổi, lão xấu hổ ho khan vài tiếng. Trương Thanh Vân nói rất uyển chuyển nhưng đã biết Dương Võng Minh đứng vững chân trên đất Ung Bình, căn bản Vũ Đức Chi không thể nào lo được vụ nước sạch cho dân Tang Chương.
Vũ Đức Chi cảm thấy vẻ mặt có hơi nóng, hắn nói:
– Thanh Vân, mọi chuyện trên quan trường thường là thân bất do kỷ, cũng làm cho anh thất vọng rồi.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, lời nói của Vũ Đức Chi có hơi đột ngột, chính mình không phải là lãnh đạo, sao có thể nói câu thất vọng? Hắn lại nhìn biểu cảm bất đắc dĩ của Vũ Đức Chi, xem ra lão ở Ung Bình cũng không thoải mái như mình nghĩ.
– Chủ tịch Vũ, mọi chuyện đều hướng về mặt tốt, anh cũng là cán bộ lão thành công tác cả đời vi đảng, lúc này người trẻ tuổi muốn cầu tiến, đây không phải là chuyện tốt sao? Đừng nói là Ung Bình, ngay cả ở Vũ Đức thì phó chủ tịch thành phố Cao Khiêm cũng có đất dụng võ.
Trương Thanh Vân nói, xem như an ủi Vũ Đức Chi. Dương Võng Minh và Cao Khiêm là bà con, hai anh em cùng liên hợp chèn ép Vũ Đức Chi, lão có thể cùng phân cao thấp với Dương Võng Minh thì quả thật đã rất giỏi.
Vũ Đức Chi lắc đầu cười khổ, sau đó đột nhiên hỏi:
– Lệ Cương thì sao?
Trương Thanh Vân lắc đầu, Vũ Đức Chi cười nhạt một tiếng rồi nói:
– Đúng là cán bộ tuổi trẻ, Cao Khiêm còn trẻ mà đã là phó chủ tịch thành phố, tương lai vô hạn. Xem ra Tang Ung chúng ta cũng sinh ra nhân tài, điều này rất đúng.
Vũ Đức Chi nói xong thì nở nụ cười tự giễu cợt, hương vị có chút hiu quạnh. Thời gian không chờ đợi con người, lúc này mái tóc lão đã pha sương, tuy có hùng tâm vạn trượng nhưng cũng là trống không, vĩnh viến không đi lùi trở lại.
Sau khi dùng tiệc xong thì Trương Thanh Vân về nhà mình, vợ chồng Trương Đức Giang rất vui mừng. Ngày hôm sau Trương Thanh Vân cũng không ra ngoài, hắn đến chung vui với hàng xóm. Cũng không biết ai nói mà làng xóm đều biết Trương Thanh Vân đã là bí thư huyện ủy, vì vậy mà bà con cô bác cùng đến chung vui.
Tình huống này trước đây chưa từng xảy ra, Trương Thanh Vân nghĩ có lẽ trước đó mình ở Tang Chương nhưng chưa có danh tiếng, năm nay có thu hoạch, tình hình Tang Chương phát triển là vô hạn, tin tức truyền đến, vì vậy mà danh tiếng của hắn cũng lên theo.
Hai vợ chồng Trương Đức Giang cũng không phải ở trong ngôi nhà xa hoa, trong huyện thành Ung Bình thì có nhà nào xa hoa? Dưới nhà ông bà Trương Đức Giang chính là Lệ gia, là một cán bộ mỏ than về hưu.
Nghe nói Trương Thanh Vân quay về thì ông lão cũng đến chào hỏi, trong tay là một đôi giày rơm hàng mỹ nghệ, là tự tay ông làm ra, khi đưa cho Trương Thanh Vân thì cười nói:
– Cháu Vân có tiền đồ, bác đây tặng cháu một đôi giày. Đừng xem thường thứ này, lúc này là mốt đấy.
Trương Thanh Vân mỉm cười rồi liên tục cảm ơn, hắn mời ông vào nhà nhưng đầu lại hơi váng. Bác Lệ là người nổi danh thích ngồi tán gẫu, lúc này già rồi lại rất rảnh rỗi, mình có còn đủ sức chống đỡ hay không? Huống hồ trong nhà cũng còn có khách.
Ông Lệ cười hì hì ngồi xuống, đột nhiên ông vỗ đùi nói:
– Hay, chính Tang Chương không có năng lực phải để người Ung Bình sang dẫn dắt, hết giận. Cháu Vân quả nhiên rất giỏi.
Mọi người cười ha hả, Trương Thanh Vân cũng dở khóc dở cười nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Mối thù hận giữa Tang Ung đã đến mức độ này rồi, nếu muốn để Tang Ung bắt tay nhau cùng tiến thì rõ ràng là khó khăn lớn.
Đến chiều Trương Thanh Vân bày tiệc ở khách sạn Thủy Hà mời Dương Võng Minh, bà chủ khách sạn Thủy Hà vẫn là Uông Yến Tử, người này đặt cho Trương Thanh Vân căn phòng tốt nhất, tự mình dâng trà cho Trương Thanh Vân, có vẻ cực kỳ cung kính và nhiệt tình, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy được sủng ái mà kinh ngạc.
Cùng đi với Dương Võng Minh còn có Vương Đào, khi hắn lên phòng thì cười nói:
– Bí thư Trương, người phụ nữ này coi như có chút lương tâm, lúc này khách sạn Thủy Hà đã trở thành một trong những đơn vị tiếp đãi của huyện ủy. Chế độ trước đó là do anh định ra, lần trước cô ấy muốn cảm ơn tôi nhưng tôi nói nên cảm ơn anh, hôm nay cô ấy đúng là có biểu hiện.
Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn nhớ trước đó mình ở trong văn phòng huyện ủy Ung Bình làm một đề tài về tiêu chuẩn cho đơn vị tiếp đãi, không ngờ vẫn còn tiếp tục được sử dụng, nhưng Vương Đào nói ra cũng có chút gượng ép.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Võng Minh, thấy người này cau mày mà trong lòng không khỏi lắc đầu. Vương Đào đã lăn lộn đến tuổi bốn mươi nhưng không ngờ vẫn kém ăn nói như vậy.
Lúc này người và vật ở Ung Bình đã không còn giống như trước kia Dương Võng Minh đến đây, nếu nói những lời này thì không phải chính Trương Thanh Vân hắn còn có lực ảnh hưởng ở Ung Bình sao? Trước nay hắn gặp qua khá nhiều người ngốc nghếch nhưng Vương Đào thì đúng là chịu không nổi.
– Bí thư Trương, anh Vương là cấp dưới của anh năm xưa, hôm nay tôi đưa theo anh ấy đến đón gió, như vậy không đường đột đấy chứ?
Dương Võng Minh cười nói, bộ dạng có chút toan tính.
Trương Thanh Vân chợt cười dài rồi nói;
– Bí thư Dương khách khí rồi, Tang Ung chúng ta là người một nhà, xưa nay đã qua lại thân thiết, về Ung Bình cũng đều gặp người thân và bạn bè, sao cần nhiều lễ như vậy làm gì?
– Bí thư Trương, nói về quan hệ Tang Ung thì tôi cũng thấy rất đau đầu, trước nay vẫn cố gắng cải thiện, anh cũng đến rất đúng lúc, chỉ là…Ôi!
Dương Võng Minh thở dài một hơi:
– Oán hận của dân chúng hai huyện đã tích chứa từ lâu, đây không phải là chuyện một sớm một chiều.
Trương Thanh Vân nhìn Dương Võng Minh diễn trò mà trong lòng thầm cười lạnh, không phải chuyện một sớm một chiều sao? Chẳng lẽ còn đợi năm hay mười năm? Đến khi đó mới khởi động chương trình nước sạch ở Lô Hỏa thì hoa cúc vàng đã thối rữa, hơn nữa lúc này công trình đã khởi động, tên bắn khỏi cung sao còn quay về?
– Uống rượu, uống rượu!
Dương Võng Minh nâng ly nói, hắn cụng ly với Trương Thanh Vân rồi uống một hơi cạn sạch. Trương Thanh Vân híp mắt nói:
– Bí thư Dương, Tang Ung là tôi trong anh, anh trong tôi, cũng khó thể thong thả theo lẽ thường được.
Vẻ mặt Dương Võng Minh chợt biến đổi, hắn có hơi thất thần. Uy hiếp! Trương Thanh Vân đang uy hiếp, hắn đang cầm cung đường Ung Yến để uy hiếp!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!