Bố Y Quan Đạo
Chương 1287: Chuyện phiền lòng của Chu Bang Minh
Thủ đô, lúc này Chu Bang Minh đang rất căm tức, lão cảm thấy mình giống như bị người khác qua mặt, công tác của khối chính quyền bị người khác đặt nghi vấn.
Đầu tiên là công tác đền bù và di dời ở quận Tứ Hoàn bị ngăn trở, nhiều ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị phản ánh tâm tình mâu thuẫn của nhân dân, hơn nữa lại liên tục có người tố cáo. Lúc này công tác đền bù di dời không được làm tốt, khối chính quyền khogn thể bàn giao đất, tranh cãi hợp đồng đến nhanh, công tác của khối chính quyền rất bị động.
Ngoài những chuyện này, điều làm cho Chu Bang Minh cảm thấy căm tức nhất chính là những quyết sách của thị ủy, sau này những công trình lớn liên quan đến dân sinh, ngoài được bốn bộ ban ngành cùng chung nhận thức thì quan trọng là phải tổ chức hội nghị thu thập ý kiến, phải trưng cầu ý kiến của nhân dân thủ đô, nhất định phải quyết đoán với những vấn đề và phản ứng của nhân dân.
Công tác của khối chính quyền phải minh bạch, phải chu đáo, phải tiếp nhận giám sát từ các phương diện, đạt được những yêu cầu như vậy mới đến vấn đề hiệu suất cao.
Nhiều vấn đề phải chú ý như vậy, cán bộ giai quyết cần phải cẩn thận, điều này sao có thể làm cho hiệu suất cao?
Chu Bang Minh bây giờ đưa ra quyết sách, nếu mọi người có bất mãn thì phải xem xét lại. Thậm chí nhiều khi hội nghị hiệp thương chính trị và hội nghị trưng cầu ký kiến đưa ra những lời phê bình công tác của khối chính quyền thủ đô, tìm từ rất dữ dội, điều này làm cho Chu Bang Minh đỏ mặt tía tai.
– Ai cho khối hiệp thương chính trị lá gan để mất đi tính nghiêm túc, không biết giữ tôn nghiêm của khối chính quyền, nói những lời cản họng như vậy?
Chu Bang Minh có nghi hoặc như vậy, lão điện thoại cho chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Vạn Nhượng Triêu. Tất nhiên Vạn Nhượng Triêu là lão già thành tinh, khôn khéo còn hơn quỷ tinh, khi Chu Bang Minh điện thoại đến thì lão rất hồ đồ, lão nói chuyện như vừa uống rượu mạnh, căn bản chẳng thể nói ra một câu đúng vấn đề.
Phút cuối cùng Chu Bang Minh nói:
– Chủ tịch Bang Minh, nếu như nói ai giác ngộ cao, Vạn Nhượng Triêu tôi dám vỗ ngực, tính giác ngộ của tôi không có vấn đề. Nhiều năm qua tôi luôn cẩn trọng, trải qua vài đời bí thư, chẳng phải chưa ai phê bình tôi tính giác ngộ thấp sao?
– Nhưng giác ngộ có cao đến đâu thì Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đây là xu thế tất nhiên, tôi sao có thể ngăn cản? Tôi là một lão đồng chí sắp về hưu đến nơi, bây giờ phải để cho các thế hệ đồng chí khác phát triển.
– Mỗi thế hệ có một cách làm riêng, phương diện này tôi rất khai thông tư tưởng…
Chu Bang Minh vừa nghe Vạn Nhượng Triêu nói ra những lời như vậy thì trong lòng biết rõ, đối phương đang đưa đẩy. Nếu nói rõ ra thì lý lịch của Vạn Nhượng Triêu tốt hơn Chu Bang Minh, bây giờ Vạn Nhượng Triêu không muốn bàn vấn đề một cách chính diện, Chu Bang Minh cũng chẳng biết làm gì hơn.
Thật ra Chu Bang Minh biết rất rõ, bây giờ nói đến hội nghị hiệp thương chính trị thì phải nhắc đến Mã Hóa Long. Người này ăn phải quả đắng trên tay Trương Thanh Vân, bây giờ đến hội nghị hiệp thương chính trị căn bản chưa từ bỏ ý định.
Khi bắt đầu thì Mã Hóa Long cũng có vài ngày thành thật, bây giờ làm loạn ngày càng nhiều, hội nghị hiệp thương chính trị hừng hực khí thế và cực kỳ sinh động, danh tiếng của Mã Hóa Long giống như dần quật khởi…
Chu Bang Minh nhắm mắt dưỡng thần sau xe, tâm tình của lão có vẻ hạ thấp, là một chủ tịch thủ đô, áp lực của lão là thế nào, người thường khó thể tưởng tượng được.
Chủ tịch và bí thư khác biệt với nhau, nếu đặt ở tầm mắt quốc tế thì người ta chỉ biết chủ tịch, có bao nhiêu người biết rõ bí thư là thứ quái gì? Vì vậy xé từ góc độ này thì Chu Bang Minh là kẻ chường mặt ra.
Trước nay Chu Bang Minh đều rất cẩn thận, lão không muốn sinh ra nhiễu loạn, vì sợ không thể nào nói rõ vấn đề với nhân dân cả nước. Bây giờ trong bốn bộ ban ngành có người nói lời không hài hòa, mọi người thi nhau vạch trần vấn đề của khối chính quyền, như vậy tinh thần của Chu Bang Minh có thể yên ổn được sao?
– Chủ tịch, đã đến rồi.
Lái xe quay đầu lại khẽ nói.
Chu Bang Minh ừ một tiếng từ chối cho ý kiến, lão mở cửa xuống xe rồi nhíu mày. Mỗi lần lão đến thị ủy đều không đưa theo thư ký, như vậy sẽ làm người ta cảm thấy lão tự nhiên hơn.
Thực tế Chu Bang Minh lại muốn cho người khác biết rõ mình không chỉ là một chủ tịch, còn là phó bí thư, cũng là một chủ nhân của thị ủy thủ đô…
Chu Bang Minh cũng khá quen thuộc khu vực của bí thư Trương, vì vậy mà nhanh chóng bước lên. Khi lão lên đến phòng làm việc của bí thư Trương thì phó bí thư Kim Diệu đã đến, Trương Thanh Vân thấy Chu Bang Minh thì vội vàng ngoắc tay nói:
– Anh chờ chút, tôi vừa mới lấy chút trà ngon, hôm nay sẽ lấy ra đãi khách, để xem hai vị có thỏa mãn hay không.
Khoảnh khắc Chu Bang Minh bước vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân thì tất cả tâm tình mặt trái đều vứt sau gáy, trên mặt lão treo nụ cười, lão nói:
– Trà của bí thư chắc chắn là cực phẩm, tôi và anh Kim hôm nay coi như được ăn lộc.
Trương Thanh Vân mời, ba người phân chủ khách ngồi xuống, vì có vài người cười nói nên bầu không khí có chút hòa hợp, nào có mâu thuẫn?
Nghệ thuật pha trà của Trương Thanh Vân vẫn rất cao siêu, nhưng động tác của hắn rất nhanh và chính xác trong hơi nước mờ mờ, vẻ mặt chuyên chú, cả người bùng lên một khí chất thoát tục.
Kim Diệu và Chu Bang Minh đưa mắt nhìn, tâm tư trầm lắng, trong lúc lơ đãng Chu Bang Minh chợt sinh ra cảm giác kính sợ Trương Thanh Vân.
Khi Trương Thanh Vân đến nhận chức ở thủ đô thì Chu Bang Minh thật sự không cho là đúng, trong đảng thường lấy tuổi để nói về lý lịch, Trương Thanh Vân còn trẻ, lý lịch cũng không quá kiêu ngạo, đặc biệt là chưa tiến vào bộ chính trị trung ương. Một cán bộ như vậy có thể làm cho Chu Bang Minh chịu phục sao?
Nhưng Trương Thanh Vân lại bày tỏ thủ đoạn làm cho người ta biết mình có năng lực làm bí thư thị ủy thủ đô, không thể nghi ngờ biểu hiện của Trương Thanh Vân cực kỳ cường thế, đến mức làm cho cả thủ đô phải chấn động.
Trương Thanh Vân dùng hành động thực tế để chứng minh với mọi người, trung ương bổ nhiệm hắn làm bí thư thị ủy thủ đô chính là quyết sách anh minh, hắn hoàn toàn có năng lực khống chế cục diện thủ đô.
Từ khi mới đến nhận chức thì bước đầu tiên là Trương Thanh Vân xóa sạch một Mã Hóa Long đau đầu, sau đó hắn thuận lợi điều chỉnh ban ngành các quận huyện, làm chính đàn thủ đô sứt đầu mẻ trán.
Trương Thanh Vân lại có tài không chế nhân sự các ban ngành, trước đó có vết xe đổ của Mã Hóa Long, hơn nữa lãnh đạo các quận huyện đã bị điều chỉnh, còn mấy ai ở vào trạng thái chống đối?
Trương Thanh Vân thành công trong công tác điều chỉnh phái Kinh Tân, hoàn thành tẩy bài lần thứ nhất. Trong lần tẩy bài này hắn tuyệt đối chiếm vị ví mấu chốt, trong lúc vô tình lực ảnh hưởng đã thẩm thấu vào trong cây đại thụ thủ đô.
Chu Bang Minh không thể không xem xét lại mối quan hệ giữa mình và Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân đã nắm chặt cục diện thủ đô, thực tế chẳng khác nào khống chế được khả năng Chu Bang Minh tạo ra thiêu thân.
Trương Thanh Vân bây giờ lại thúc đẩy cải cách, đâm dao vào khối chính quyền. Bây giờ Chu Bang Minh thấy mình bị quản chế khắp nơi, mệt mỏi ứng phó với các phương diện, nào còn năng lực đấu sức với Trương Thanh Vân trên thị ủy?
Không những Chu Bang Minh chẳng có năng lực, hơn nữa lão còn cần sự ủng hộ và trợ giúp của Trương Thanh Vân, chỉ có thể nhận được sự trợ giúp của Trương Thanh Vân, lão mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này…
Kim Diệu và Chu Bang Minh có sự khác biệt, hắn lại càng có cái nhìn với Trương Thanh Vân.
Kim Diệu là một thành viên phái Kinh Tân, hắn cảm thấy lãnh đạo quá tín nhiệm Trương Thanh Vân, như vậy Trương Thanh Vân có đức gì mà được như vậy, sao có thể chạy từ Giang Nam đến thủ đô làm lãnh đạo đảng ủy? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Dù Trương Thanh Vân có thể khống chế đại cục thì Kim Diệu vẫn cho rằng đó chỉ là may mắn.
Dù sao Trương Thanh Vân cũng dựa vào lực lượng phái Kinh Tân để làm một cuộc trao đổi, đặc biệt là vấn đề điều chỉnh ban ngành quận huyện, Trương Thanh Vân bỏ cũ thay mới ba cán bộ phái Kinh Tân, nếu phái Kinh Tân không ủng hộ hắn, như vậy hắn có thành công?
Kim Diệu thấy Trương Thanh Vân rõ ràng có biểu hiện tiêu tiền như nước, những năm nay phái Kinh Tân không dễ dàng, đặc biệt là làm cán bộ phái Kinh Tân không dễ dàng. Trương Thanh Vân bỏ cũ thay mới với người phái Kinh Tân, đây không thể nghi ngờ là một hành động ảnh hưởng đến uy vọng của Kim Diệu, mà những gì Trương Thanh Vân làm ra cũng không tính là xinh đẹp.
Nhưng gần đây Kim Diệu dần cải biến cách nhìn của mình.
Bí thư sáu tỉnh Trung Nguyên đến thủ đô, tình thế giương cung bạt kiếm, trung ương cũng phải cảm thấy đau đầu, cuối cùng thì tất cả nguy cơ lại được trừ khử trong vô hình. Trương Thanh Vân làm cho tất cả mọi người ở thủ đô, thậm chí cả bộ chính trị trung ương thấy rõ, mình là người có độ nặng thế nào với Trung Nguyên.
Kim Diệu cũng thấy rõ, phái Kinh Tân đối với Trương Thanh Vân sợ rằng chỉ là một phần lực lượng hắn cần dựa vào, những hành động của Trương Thanh Vân với phái Kinh Tân nếu nói là thỏa hiệp thì chẳng bằng nói là lập uy.
Không phải bên trong phái Kinh Tân luôn có những âm thanh không hài hòa sao? Trương Thanh Vân muốn bỏ cũ thay mới một nhóm người, để xem bên trong phái Kinh Tân có bao nhiêu vấn đề?
Trương Thanh Vân giẫm chân lên Trung Nguyên và Hoa Đông, trên tay nắm lực lượng phái Kinh Tân, nếu đảo mắt cả nước thì rõ ràng là một tồn tại ngạo thị quần hùng…
Mãi đến lúc này Kim Diệu mới thấy được ý đồ và cái nhìn của lãnh đạo.
Mục đích của các quan viên tai to mặt lớn của phái Kinh Tân cho Trương Thanh Vân về nhận chức ở thủ đô, điều này chẳng phải để hắn phát triển ở thủ đô, căn bản đang muốn tạo ra tích lũy tư bản chính trị cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân có đủ uy vọng và quyền uy với tuyến dưới, bây giờ hắn thiếu nhất chính là lịch trình phát triển ở thủ đô. Nếu như vậy thì có gì dễ dàng để hắn khống chế phái Kinh Tân hơn vị trí bí thư thị ủy thủ đô?
Kim Diệu nghĩ thông suốt những vấn đề này mà hoàn toàn bình tâm, hắn biết rõ mình và Trương Thanh Vân không phải một người cùng cấp bậc. Tuy cả hai đều là cán bộ thê đội, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân là cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm, là bí thư thị ủy thủ đô, chỉ cần tiếp tục tiến thêm một bước nửa là được
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!