Tiến Về Phía Nhau
Chương 16
Lúc đi ra khỏi phòng nghỉ của Quý Đông Dương, Chu Nghi Ninh còn tiện tay lấy một cái bịt mắt, trong lúc chờ tới cảnh quay, cô ngồi xuống một cái ghế, bắt chước anh đeo bịt mắt nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên miếng bịt mắt bị kéo xuống, cô mở mắt ra, thấy Cảnh Tâm đang cười với mình.
Cảnh Tâm vung vẩy chiếc bịt mắt trong tay, cười hỏi: “Cái này của Đông ca đúng không?”
Chu Nghi Ninh lười nhác đáp, “Ừm.”
Cảnh Tâm và Chu Nghi Ninh không có bất kỳ cảnh diễn chung nào, hơn nữa cảnh của Cảnh Tâm ở cuối phim khá ít. Cô ấy ngồi xuống cạnh cô: “Có vẻ như quan hệ của cậu và Đông ca tốt lên nhiều nhỉ, trong đoàn phim toàn là fan của Đông ca, có mỗi cậu anti anh ấy thôi đấy.”
Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương đang nói chuyện với đạo diễn Từ, vẻ mặt của anh lúc nào cũng điềm tĩnh, thỉnh thoảng mới cười nhẹ. Cô nhìn anh không chút kiêng dè, cười, “Đúng là quan hệ tốt hơn thật, nhưng tớ vẫn không ưa dáng vẻ lạnh lẽo như tảng băng của anh ta.”
“Như thế gọi là nam thần không gần nữ sắc! Cậu chưa xem phim của Đông ca hả? Anh ấy mặc cảnh phục đẹp trai muốn xỉu! Khiến hàng triệu thiếu nữ phải si mê!”
Có một cô gái mặc trang phục cung nữ cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện, vẻ mặt rất hưng phấn, nhìn là biết fan của Quý Đông Dương.
Không gần nữ sắc? Chu Nghi Ninh lại nhìn về phía Quý Đông Dương, ai biết được chứ, đàn ông cũng có lúc sẽ cuồng nhiệt.
Nhưng kiểu đàn ông như Quý Đông Dương rất khó để tưởng tượng ra khi cuồng nhiệt anh sẽ thế nào.
Càng nghĩ, Chu Nghi Ninh càng thấy kích động, cô nghĩ chắc là mình điên rồi, từ sau khi bị trẹo chân, cô đã có cái nhìn khác về Quý Đông Dương. Anh càng lạnh lùng, cô càng thấy kích thích.
Mấy ngày sau, Chu Nghi Ninh và Vạn Vi xuất phát đi thành phố S để chụp tạp chí.
Trên máy bay, Vạn Vi nói: “Chị nhớ em là người thành phố S, nếu muốn về nhà thì ba giờ chiều mai rảnh đấy.”
Chu Nghi Ninh nhìn ra cửa sổ, rũ mắt, “Không cần đâu.”
Cô không báo với ai về chuyến đi này, cũng không có ý định về nhà, cô không muốn về nhà chút nào.
Vạn Vi cũng biết chút ít chuyện nhà cô, chị điều chỉnh lưng ghế, không nói gì nữa.
Trước kia Chu Nghi Ninh đã từng chụp ảnh, mà còn là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp cho cô nên dù đây là lần đầu tiên chụp hình cho tạp chí, cô không hề lúng túng. Cô sở hữu gương mặt xinh đẹp và vóc dáng tuyệt vời, đôi mắt vừa ngây thơ vừa quyến rũ, mỗi cái liếc mắt đều khiến người ta rung động, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng tán thưởng với Vạn Vi: “Diễn viên mới dưới trướng cô tốt đấy, nói thật là Lục Linh suýt phải làm nền cho cô ấy đó.”
Vạn Vi nhìn Chu Nghi Ninh đang ngồi nghỉ ngơi, cô bắt chéo chân, bắp chân nhỏ nhắn cân đối, đôi giày cao gót treo lủng lẳng trên mũi chân, cô chống cằm nhìn thẳng, không biết đang nghĩ gì.
Mỹ nhân không chỉ đẹp ở ngoại hình, Chu Nghi Ninh có khí chất rất đặc biệt, nên tuy không đẹp lộng lẫy nhưng lại khiến người ta khó mà quên được.
Chu Nghi Ninh sẽ nổi tiếng, chị sẽ không nhìn nhầm người.
Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn cơm. Lục Linh vào nhà vệ sinh bị fans nhận ra, trong đó có một fan nam cuồng chặn cô ấy ở trước nhà vệ sinh.
Vạn Vi và trợ lý chạy đến giải vây, một mình Chu Nghi Ninh ngồi trong phòng, cửa phòng không khép kín.
Thẩm Ngôn Quân đi ngang nhìn thoáng qua, ban đầu cứ nghĩ mình nhìn nhầm, đến khi nhìn lại lần nữa, dáng vẻ biếng nhác nâng ly rượu lên môi như một cô mèo kia không phải cô thì là ai. Anh cười, đưa tay gõ cửa rồi ngay lập tức đẩy cửa ra.
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, không tỏ ra ngạc nhiên lắm, “Trùng hợp thế, vẫn phải gặp người quen rồi.”
Thẩm Ngôn Quân đi tới, cười nhìn cô: “Sao về mà không nói với anh?”
Chu Nghi Ninh đặt ly rượu xuống, thẳng thắn: “Không muốn cho ai biết.”
Có đôi khi Thẩm Ngôn Quân rất không thích tính cách quá thẳng thắn của cô. Anh chẹp môi, ngồi xuống cạnh cô. Chu Nghi Ninh đuổi anh đi: “Anh đi nhanh đi, em tới đây làm việc, người đại diện sắp quay lại rồi, bị chị ấy nhìn thấy thì không hay đâu.”
Thẩm Ngôn Quân không nhúc nhích: “Có gì không hay?”
Chu Nghi Ninh đang định trả lời thì cửa lại bị đẩy ra, Vạn Vi dẫn Lục Linh và trợ lý quay lại, khi nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục vô cùng khôi ngô trong phòng thì ai cũng sửng sốt, đến khi nhìn thấy Chu Nghi Ninh thì mới chắc chắn là mình không đi nhầm phòng.
Vạn Vi lấy lại bình tĩnh trước nhất, chị nhìn Thẩm Ngôn Quân rồi lại nhìn Chu Nghi Ninh.
Chu Nghi Ninh đành phải đứng lên, chỉ vào Thẩm Ngôn Quân: “Bạn em, tình cờ gặp.”
Thẩm Ngôn Quân cũng đứng dậy, vươn tay về phía Vạn Vi: “Tôi là Thẩm Ngôn Quân, vị hôn phu của Chu Nghi Ninh.”
Chu Nghi Ninh kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, đến cả Vạn Vi cũng trợn to mắt.
Thẩm Ngôn Quân cười, “Vị hôn phu cũ.”
Anh lịch sự nói tiếp, “Tôi còn có bữa cơm xã giao, không làm phiền mọi người ăn cơm nữa.”
Chờ Thẩm Ngôn Quân đi xa, Vạn Vi hỏi Chu Nghi Ninh: “Là vị hôn phu cũ thật hả?”
Chu Nghi Ninh thầm mắng anh mấy câu, đã nói rõ là quan hệ của hai người sẽ vẫn như trước kia nhưng lại nói thế trước mặt Vạn Vi, “Vâng, là ý của bố mẹ, hủy rồi.”
Vạn Vi nhìn cô đăm đăm, một lúc sau mới ngoảnh mặt đi, “Nếu hủy rồi thì chú ý một chút, có muốn tạo scandal thì cũng phải tạo với Quý Đông Dương mới có hiệu quả.”
Chu Nghi Ninh: “…”
A Minh và Dương Huân phòng cô như phòng trộm, cô nào có cơ hội tạo scandal với anh chứ.
Buổi tối quay về khách sạn, Thẩm Ngôn Quân gọi điện hỏi cô bao giờ đi, cô mệt mỏi ngã xuống giường, “Chiều mai. Anh đừng nói với bố em là em về nhé, gần đây em không muốn về nhà.”
Cô giơ tay lên nhìn vết sẹo mờ trên mu bàn tay mình, sau hôm bị mèo cào, cô rất nhớ Cầu Lông.
Năm ấy cô mới mười sáu, Cầu Lông do tự tay cô chăm nom, cô rất thương nó nhưng nó lại đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của cô. Cô không thể tha thứ cho Chu Giai Huệ, cũng không còn chút lòng tin nào với Chu Lợi Huy, nên khi mẹ bảo đi du học, cô đồng ý không chút do dự.
Thẩm Ngôn Quân im lặng một chút rồi nói: “Ngày mai rảnh không? Cùng ăn bữa cơm nhé.”
Chu Nghi Ninh suy nghĩ một chút: “Thôi, để lần sau đi.”
Cúp điện thoại, Chu Nghi Ninh xem đồng hồ, mới chín giờ.
Tắm rửa và tẩy trang sạch sẽ xong, leo lên giường lần nữa vẫn chưa tới mười giờ. Chu Nghi Ninh lấy điện thoại lướt weibo, vừa đăng nhập đã hiện lên weibo của Quý Đông Dương. Anh rất ít khi đăng bài, bài mới nhất là hôm công chiếu phim
“Giải cứu”, bên dưới có đến mấy vạn bình luận. Cô nhấn vào.
“Mị có thể liếm tấm hình Đông ca mặc cảnh phục cả cuộc đời này! Không ai có thể thay thế nam thần không gần nữ sắc đâu!”
“Bộ không ai lo Đông ca không gần nữ sắc thì sẽ không kiếm được Đông tẩu hả?”
“Chế chính là Đông tẩu nè, ai không phục nhào vô!”
“Tui là tui chỉ muốn biết bao giờ Đông ca mới đăng bài mới thôi. Đừng nói là đợi đến ngày “Triều đại thái bình” đóng máy nhé.”
…
Chu Nghi Ninh đọc bình luận suốt nửa tiếng rồi quay lại trang đầu tiên, cô nhấn vào mấy tấm poster. Quý Đông Dương mặc cảnh phục, ngũ quan anh tuấn mạnh mẽ, ánh mắt kiên định tựa như một quân nhân chân chính, có tấm anh nằm rạp xuống bùn, mắt chăm chú dõi theo phía xa.
Người đàn ông này tựa như hố sâu vực thẳm, càng thân thuộc, càng tìm hiểu thì lại càng sâu hun hút.
E rằng có một ngày cô sẽ không kìm lòng được nữa.
Chu Nghi Ninh mở một phim của Quý Đông Dương, xem đến rạng sáng mới ngủ.
***
Tối hôm sau, về đến nhà, Chu Nghi Ninh ngâm mình xong thì ôm tập kịch bản đi đến nhà đối diện. Bấm chuông hồi lâu mà không có động tĩnh gì, cô chẹp miệng, định quay người đi về thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô ăn mặc như thế đứng trước cửa nhà tôi làm gì?”
Chu Nghi Ninh vui mừng quay người lại, Quý Đông Dương chau mày nhìn cô, bên cạnh anh còn có Dương Huân, anh ta đang nhìn cô với vẻ đầy cảnh giác.
Mất hết cả hứng, cô nghĩ.
Chu Nghi Ninh ôm kịch bản cúi đầu lướt qua anh, “Ngoài này lạnh quá, tôi về đây.”
Quý Đông Dương nhìn thấy tập kịch bản trong tay cô thì vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, còn Chu Nghi Ninh nhanh chóng đi vào nhà đóng cửa lại.
Dương Huân chỉ vào cửa nhà Chu Nghi Ninh, “Cô ấy ăn mặc như thế chạy qua nhà cậu mà cậu nói hai người không có gì?”
Quý Đông Dương tiến lên nhập mật mã nhà, mở cửa ra, “Không có gì thật mà.”
Dương Huân chau mày, “Cậu thì không có gì, nhưng rõ ràng tiểu ma nữ đang muốn quyến rũ cậu. Có cô gái nào đêm hôm khuya khoắt mặc áo choàng tắm để lộ chân chạy đến nhà đàn ông không?”
Quý Đông Dương ném áo khoác lên sofa, thấy buồn cười, “Chu Nghi Ninh quyến rũ tớ? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Không chỉ là nghĩ nhiều, mà điên mới nghĩ như thế.
Anh quay lại nhìn Dương Huân: “Cậu không thích Chu Nghi Ninh?”
Dương Huân lắc tay: “Không phải là không thích, chỉ sợ cô ấy muốn lợi dụng cậu để lăng xê thôi. Mặc dù cùng chung công ty nhưng tránh được chuyện gì hay chuyện ấy, bây giờ cậu thì đâu cần tạo scandal để nổi tiếng.”
Hình tượng của Quý Đông Dương trong lòng khán giả là người kín tiếng, chỉ chuyên tâm đóng phim, nhưng từ khi tin tức của bố mẹ anh bị lan truyền, có rất nhiều phóng viên theo dõi anh để đào tin.
Người càng kín tiếng càng dễ có tin tức giật gân.
Giống như gần đây có tin người dẫn chương trình nổi tiếng Đỗ Hàn ngoại tình, thiên vương Cao Văn thường xuyên ngủ với fans, bình thường hình tượng của họ rất tốt, nhưng đến khi có scandal thì không vực dậy nổi, anh ta không muốn đọc được tin “Quý Đông Dương dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên”, hoặc là “Quý Đông Dương hẹn hò với nữ diễn viên cùng đoàn phim”.
Quý Đông Dương không bày tỏ ý kiến gì trước sự lo lắng của Dương Huân, anh vào phòng lấy quần áo đi tắm.
Chu Nghi Ninh ôm kịch bản về ngồi trên sofa, vuốt mái tóc dài của mình, tuy cũng có mục đích mờ ám nhưng cô thực sự muốn khớp kịch bản với anh để ngày mai không bị đạo diễn Từ mắng chết. Cảnh khóc vào ngày mai là thử thách với cô, cô không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không khóc, nếu khóc một lần mà qua được thì quá tốt, nhưng nhỡ liên tục NG thì sao?
Đêm khuya vắng lặng, Chu Nghi Ninh nghĩ giờ này thì chắc là Dương Huân cũng về rồi, thế là cô ôm kịch bản đứng dậy, đi bấm chuông nhà Quý Đông Dương.
Quý Đông Dương mở cửa rất nhanh, thấy cô vẫn mặc áo choàng tắm để lộ bắp chân mềm mại thì đóng cửa không chút do dự. Chu Nghi Ninh vội vàng giơ tay ra cản, nói: “Muốn đóng cửa thì phải bẻ gãy tay tôi trước. Tôi chỉ muốn tập dượt với anh thôi, nếu không ngày mai liên tục NG thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.”
Quý Đông Dương nhìn tay cô rồi lại nhìn tập kịch bản trong lòng cô, anh cũng đang đọc kịch bản.
Chu Nghi Ninh tiến lên hai bước nhỏ, đến khi đã đặt một chân vào nhà thì bị lại Quý Đông Dương giơ tay chặn lại, chỉ vào áo choàng tắm trên người cô, “Về thay quần áo đi.”
Chu Nghi Ninh khom người luồn qua tay anh, nhưng lại bị anh túm lấy cổ áo từ phía sau, cô vội la lên: “Anh mà kéo nữa thì tôi ở truồng đó.”
Quý Đông Dương cúi đầu, chỉ thoáng chốc liền dời tầm mắt, anh buông tay ra, xoay người đi vào phòng ngủ.
Chu Nghi Ninh đoán anh đi lấy áo cho cô mặc.
Rốt cuộc không gần nữ sắc tới mức độ nào?
Quả nhiên, Quý Đông Dương cầm một cái áo thun đi ra rồi ném lên người cô, không nói tiếng nào.
Chu Nghi Ninh ngoan ngoãn mặc vào, sau đó ngẩng đầu nhìn anh. “Bây giờ tập được rồi chứ?”
Quý Đông Dương nhìn cô chằm chằm, Chu Nghi Ninh tự giác ngồi xuống sofa, lật kịch bản.
Đứng im một lát, sau đó Quý Đông Dương cũng đi qua cầm kịch bản.
Chu Nghi Ninh: “Ngày mai quay cảnh khóc, tôi không khóc được thì phải làm sao?”
Quý Đông Dương bật cười: “Có cần tôi véo nữa không?”
Chu Nghi Ninh: “…”
Cô không có ý đó mà. Biện pháp lần trước quá ngu ngốc, cô không bao giờ thử lần hai đâu! Hơn nữa cảnh quay ngày mai cũng không tiếp xúc thân thể.
Quý Đông Dương nhìn cô: “Tôi không giúp cô khóc được mà chỉ có thể phân tích kịch bản cho cô thôi. Nếu hiểu được nội tâm của nhân vật, cô có thể hòa mình vào nhân vật thì sẽ diễn được thôi.”
Chu Nghi Ninh chẹp miệng: “Được rồi, vậy anh phân tích đi, sau đó chúng ta sẽ luyện tập.”
Quý Đông Dương nghiêm túc phân tích kịch bản, Chu Nghi Ninh chăm chú lắng nghe. Chờ anh nói xong, cô liền hỏi: “Luyện thử không?”
Quý Đông Dương đứng dậy: “Muộn rồi, ngày mai đến trường quay rồi luyện sau.”
Chu Nghi Ninh thấy hơi hụt hẫng, uể oải đứng lên: “Cũng được.”
Về nhà, Chu Nghi Ninh cởi áo anh ra treo vào tủ quần áo. Đứng nhìn tủ áo, cô cong môi cười, cứ thế này thì chắc là cô sẽ lấy hết áo của anh nhỉ?
***
Hôm sau, bắt đầu quay.
Lần đầu tiên Ninh phi giết người đã bị cung nữ của Như phi nhìn thấy. Như phi hận Ninh phi đã lâu nên khi đi dạo quanh hồ ở ngự hoa viên, nàng đã trực tiếp tố giác nàng ta với hoàng đế. Tất nhiên Ninh phi có chết cũng không chịu thừa nhận, nàng ta tố lần trước Như phi đẩy nàng ta xuống hồ, sau đó sai khiến con mèo cào nàng ta, bây giờ thì đổ tội giết người cho nàng ta.
Đạo diễn Từ thấy cho các diễn viên tập dượt xong, cuối cùng chỉ đích danh người dễ phạm lỗi nhất: “Chu Nghi Ninh, cháu phải nhớ trong cảnh này, tâm trạng của nhân vật liên tục thay đổi, thoại rất dài, cháu phải đọc đến hai câu cuối cùng thì mới được khóc.”
Chu Nghi Ninh gật đầu: “Dạ.”
Lạy trời phù hộ cho cô khóc được.
Đạo diễn Từ nhớ tới cảnh khóc lúc trước thì nghi ngờ nhìn cô: “Cháu khóc được không?”
Chu Nghi Ninh: “Cháu sẽ cố gắng hết sức!”
Kết quả thì không cần nghĩ cũng biết.
Đạo diễn Từ hô cắt lần thứ ba, “Chu Nghi Ninh, rốt cuộc cô có phải là con gái không thế? Cô có biết khóc không hả?”
Chu Nghi Ninh chớp mắt, không hề tỏ ra khó chịu mà cúi đầu: “Đạo diễn Từ, cho cháu ít thời gian lấy cảm xúc ạ.”
Đạo diễn Từ muốn phát điên, “Nghỉ mười phút!”
Chu Nghi Ninh ủ rũ đi tới chỗ Quý Đông Dương, ỉu xỉu nhìn anh, sau đó bỏ chạy.
Quý Đông Dương: “…”
Chu Nghi Ninh chạy đễn chỗ Chu Duy, “Chị Duy, sao chị quay cảnh khóc được thế?”
Chu Duy đang trang điểm lại, cô ấy nhìn cô, “Lúc mới vào nghề chị cũng không khóc được, khi đó chị sẽ nghĩ đến những chuyện đau lòng nhất, nghĩ tới nghĩ lui thì khóc thôi, nhưng như vậy cũng không tốt lắm vì rất dễ quên thoại và quên nhân vật của mình. Sau đó diễn nhiều thì tiến bộ thôi, có thể hòa mình vào nhân vật, xem bản thân chính là nhân vật, khóc vì nhân vật.”
Chu Nghi Ninh: “Cái đó là nhập vai đúng không?”
Ai cũng biết lý thuyết, nhưng chẳng mấy người thực hành được.
Chu Duy cười: “Nếu thực sự không được thì em cứ nghĩ đến thời khắc khó khăn nhất của em, nhưng đừng quên em là Ninh phi.”
Thời khắc khó khăn nhất.
Có rất nhiều chuyện đau khổ, nhưng cô không muốn nghĩ đến.
Quay lại lần nữa.
Mọi người nín thở, tập trung nhìn diễn viên.
Sau khi Như phi nói xong, Ninh phi chậm rãi nhìn xung quanh, giọng trầm xuống: “Tỷ tỷ, lúc trước tỷ đẩy muội xuống hồ khiến muội bị thương hàn phải nằm trên giường suốt mấy ngày, con mèo mà tỷ nuôi cào xước tay muội, những chuyện đó muội nào so đo với tỷ, nhưng sao tỷ cứ nhắm vào muội? Giết người…”
Nàng ta nhìn hoàng đế, từ từ tiến lại gần, “Hoàng thượng, từ nhỏ đến lớn ngay cả con kiến mà thần thiếp cũng không dám giết, sao có thể giết người chứ…”
Chu Nghi Ninh ép mình phải nhớ lại những chuyện đã bị vùi sâu trong lòng, phải nhớ tới những chuyện đau lòng nhất. Cô nghĩ tới Cầu Lông, đáy mắt dần mờ hơi nước.
Quý Đông Dương kinh ngạc, anh cứ nghĩ cô sẽ không khóc được, nào ngờ cô đã khóc.
Anh thấy mắt cô đỏ hoe, nước mắt dập dờn, ngay sau đó, như con đê bị vỡ, những giọt nước trong suốt lăn xuống gò má cô.
Đạo diễn Từ đứng sau màn hình quan sát cảnh quay, ban đầu thì mừng rỡ, nhưng sau đó lại nhíu mày, cô khóc nhiều quá.
Chu Nghi Ninh càng lúc càng đắm chìm vào hồi ức của mình. Cô nhớ tới lần đi lạc ở nước ngoài vào năm năm trước, trên người không một xu dính túi, suýt nữa là bị cưỡng hiếp. Cô rất sợ, vội nắm chặt tay Quý Đông Dương.
Tay anh ấm quá.
Nước mắt càng lúc càng nhiều, lời thoại cũng đã trôi dạt theo.
Đạo diễn Từ không chịu nổi nữa: “Cắt cắt cắt! Chu Nghi Ninh, cô…”
Phó đạo diễn kéo đạo diễn Từ lại, nhìn vào màn hình, “Con bé Chu Nghi Ninh lạ lắm…”
Thực sự rất lạ.
Đạo diễn Từ hô cắt, tất cả mọi người đều thoát khỏi trạng thái đóng phim, chỉ có mỗi Chu Nghi Ninh là nắm tay Quý Đông Dương khóc nức nở.
Quý Đông Dương ngẩn người, anh chau mày, gọi tên cô: “Chu Nghi Ninh?”
Chu Nghi Ninh vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, nỗi sợ bủa vây lấy cô, cô như không nghe thấy gì cả, bàn tay càng nắm chặt tay Quý Đông Dương hơn, tựa như anh là chỗ dựa duy nhất của cô.
Quý Đông Dương cúi đầu, mắt cô đỏ ửng, cô khóc trông rất đáng thương, giống như phải chịu ấm ức lắm. Trừ lúc quay phim ra, anh chưa từng thấy cô gái nào khóc nức nở như thế cả. Mà trước đó, anh hoàn toàn không ngờ một Chu Nghi Ninh kiêu ngạo lại có thể khóc như vậy.
Am mím môi, sau đó giơ tay xoa đầu cô.
Trong chớp mắt, cô nhóc nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, rồi bật khóc thành tiếng.
Tay Quý Đông Dương cứng đờ giữa không trung, anh lúng túng nhìn cô gái trong lòng mình, hạ giọng: “Này, Chu Nghi Ninh, cô khóc cái gì thế?”
Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, tiếng bàn tán xôn xao.
“Chu Nghi Ninh sao thế? Không giống ngày thường chút nào, bình thường cô ấy hoạt bát lắm mà.”
“Trông tội quá, mà tớ chưa bao giờ thấy Đông ca lúng túng như thế hết.”
“Khóc muốn vỡ tim luôn rồi, không lẽ thất tình?”
“Tớ tình nguyện thất tình để được khóc ở trong lòng Đông ca.”
…
Đạo diễn Từ đi tới, nhìn Chu Nghi Ninh không quan tâm tới xung quanh mà chỉ biết ôm Quý Đông Dương khóc, cho dù có tức giận cỡ nào thì ông cũng không nỡ mắng mỏ. Ông gọi: “Chu Nghi Ninh.”
Không có phản ứng.
Quý Đông Dương đặt tay lên vai cô, nhìn đạo diễn Từ nói: “Để em đưa cô ấy về phòng nghỉ.”
Anh gọi cô thêm mấy tiếng, nhưng cô vẫn chưa thoát khỏi thế giới của riêng mình. Anh thở dài, nửa ôm nửa kéo cô đi.
A Minh ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy, đến khi người đã đi xa thì anh ta mới vội vã đuổi theo.
Đạo diễn Từ chau mày, phó đạo diễn cũng nhăn nhó, “Bây giờ sao đây? Chắc hôm nay không quay cảnh này được rồi, khóc thế thì cho dù có trang điểm dày cũng không che được.”
Mọi người vừa bàn tán xôn xao vừa nhìn theo bóng của Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh.
***
Chu Nghi Ninh khóc đến mức mờ mắt, không nhìn rõ đường nên chỉ biết đi theo bước chân của Quý Đông Dương.
Tới cửa phòng nghỉ, Quý Đông Dương cúi xuống bế cô đi vào, Chu Nghi Ninh nắm chặt trang phục của anh.
Tránh được ánh mắt của mọi người, Quý Đông Dương đặt Chu Nghi Ninh xuống rồi cố gắng đẩy cô ra, nhưng cô gái này cứ như dán keo lên người anh, tiếng khóc nhỏ dần, chỉ còn tiếng thút thít như tiếng kêu của mèo con.
Trước ngực bị nước mắt của cô thấm ướt, anh xoa đầu cô một cách bất lực, “Cô là vòi nước hả? Khóc ghê thế.”
A Minh vừa đi vào phòng, nghe thấy câu đó thì suýt rớt cằm. Giọng nói dịu dàng đó là của Đông ca?
Đàn ông rất sợ phụ nữ khóc, A Minh cũng sợ. Anh ta đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, cho dù có vào thì cũng không giúp được gì.
Hai người cứ đứng ôm nhau như thế thêm mười phút nữa, sau đó Chu Nghi Ninh cọ ngực anh, khẽ nấc một tiếng, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, cứ như cô đã khóc hết nước mắt dồn lại suốt mấy năm qua, muốn ngừng mà không được.
Quý Đông Dương khẽ cúi đầu, hỏi nhỏ: “Bình tĩnh rồi?”
Cô gái vẫn ôm chặt anh rầu rĩ gật đầu, trả lời bằng giọng mũi: “Ừm.”
Quý Đông Dương thở phào nhẹ nhõm: “Sao còn chưa buông ra?”
“Xấu hổ…”
Quý Đông Dương cười, “Thì ra cô cũng biết xấu hổ?”
Chu Nghi Ninh chà nước mắt lên trang phục của anh rồi mới ngẩng đầu lên.
Quý Đông Dương nhíu mày, muốn nhắc cô đây là đồ diễn, nếu làm bẩn thì phiền phức lắm, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ngây thơ đỏ ửng của cô, anh không nói ra được.
Trợ lý đoàn phim thấy tình hình có vẻ ổn thỏa mới đi vào, nhìn ngực áo ướt nhẹp của Quý Đông Dương, rồi lại nhìn Chu Nghi Ninh vừa khóc sưng cả mắt, “Cô Chu, cô không sao chứ?”
Chu Nghi Ninh chưa bao giờ chịu cảnh lúng túng trước mặt bao nhiêu người như thế, à không, trừ chuyện năm năm trước ra, vì thế, vào giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sau này làm sao đặt chân tới trường quay nữa đây! Hình tượng của cô sụp đổ hết rồi…
Cô cắn môi, cố gượng cười, “Không sao, tôi xin lỗi vì khóc hơi nhiều.”
Đâu phải chỉ là hơi nhiều!
Trợ lý cười, nhìn hai người: “Cảnh quay hôm nay đổi sang ngày mai, cô Chu về nghỉ ngơi đi.”
Chu Nghi Ninh sửng sốt, nấc một tiếng rồi mới nói: “Đạo diễn Từ không bỏ cảnh này chứ?”
Trợ lý cười: “Không đâu, chỉ sợ hôm nay cô sẽ không quay được nữa thôi.”
Cũng đúng, Chu Nghi Ninh cúi đầu, áy náy: “Tôi xin lỗi, ngày mai tôi sẽ quay tốt.”
Trợ lý cười: “Ừ.” Cô ấy nhìn Quý Đông Dương, chỉ vào trang phục của anh, nhắc nhở: “Đông ca, anh đi thay trang phục rồi ra quay nhé.”
Quý Đông Dương nhìn Chu Nghi Ninh rồi xoay người ra khỏi phòng.
Chu Nghi Ninh quá mức xấu hổ, cô ủ rũ về nhà, đặt thức ăn bên ngoài, tắm rửa rồi đi ngủ.
Lúc tỉnh dậy đã là mười hai giờ rưỡi tối.
Vén chăn lên, cô xuống giường.
Đi chân trần tới tủ rượu, lấy một chai rượu vang, ôm vào lòng rồi trượt xuống sàn nhà, sau đó lại đứng dậy, ôm chai rượu đi ra cửa.
***
Tiếng chuông cửa vang lên không dứt, Quý Đông Dương mím chặt môi, hất mạnh chăn ra rồi xuống giường.
Mở cửa, đang định nổi giận thì…
Bên ngoài, Chu Nghi Ninh ôm chai rượu ngẩng đầu nhìn anh, thấy miếng bịt mắt cửa anh bị kéo cao lên đầu, gương mặt đẹp trai vô cùng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo cực hạn.
Á, cô lỡ đánh thức anh rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!