Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?


Chương 14


Sáng mùng 5 tết, dậy thật sớm, tắm táp, ăn uống và nịnh ngoại cả buổi nhưng tuyệt đối ko được ra khỏi nhà. Đúng 12h5p 

– Sao rồi bạn đi đc chưa?

– Được rồi. 

– Hôm nay tôi sẽ mời bạn đi ăn kem nhá. 

– Ở đâu? 

– Kem Bạch Đằng, xa lắm ko?

– Xa, nhưng ko sao, em biết đường. 

Cũng như lần trước, con người đó thích tới trước giờ hẹn, ngồi ở 1 góc nhìn đến tội, kiểu như cô đơn lắm. Kêu ra 2 trái dừa kem, lại bắt đầu hàn thuyên như quen nhau từ thuở nào. 

– Chúc mừng năm mới, bạn ăn tết lớn ko?

– Lớn, thu nhập cao heheh. 

– Còn anh?

– Uhm, vui cũng có nhưng mệt quá. 

– Nay hết mệt chưa? 

– Chưa, vì ko có ai lo. 

– Anh lớn như vậy rồi thì cần ai lo? 

– Uhm 

– À, quà của bạn đây. 

Anh ta đưa cho tôi 1 ngôi nhà làm bằng vỏ ốc vỏ sò, trước nhà còn có 1 chậu bông nhỏ, kế bên cửa sổ còn có 1 con búp bê nữa . 

– Tôi đặt người ta làm riêng cho bạn đó. 

– Cha, dễ thương ghê, cám ơn anh! Em coi như quà sinh nhật sớm nha. 

– Đâu, sinh nhật thì có quà khác. 

– Em nói thiệt, cái gì em từ chối nhưng em thích quà lắm, cái gì cũng đc, quà lớn quà nhỏ miễn ai tặng quà em là em thích. 

– Ai mà ko thích tặng quà.

– Anh cũng thích quà hả? 

– Uhm, thích chứ, tôi hỏi bạn vài điều đc ko? – Anh ta tỏ vẻ nghêm trọng lắm

– Anh cứ hỏi đi : 

– Khi ko gặp tôi bạn có nghĩ về tôi ko? 

– Lúc em đi chơi thì ko, lúc nằm hay ko làm gì thì em có.

– Bạn nghĩ gì?

– Em nhớ mấy cái anh hay giảng giải cho em thế này thế nọ, rồi em cứ hỏi hoài sao mà anh tốt quá cứ giúp em, cứ luôn xuất hiện khi em cần. Vậy đó. 

– Uhm, vậy là chưa. 

– Chưa gì?

– Chưa thích. 

– Ý anh muốn biết là em có thích anh ko đó hả?

– Uhm, nhưng mà hình như chưa. 

– Nhưng mà lúc sắp gặp anh em cũng nôn lắm. – Mặt tôi bắt đầu hơi nóng lên mà ko biết vì sao.

– Khi gặp tôi bạn có vui ko?

– Anh thích em hả?

– Vậy có được ko?

– ……. Em ko biết. – Tim tôi đập rất nhanh, rất vội vàng, tôi ko dám nhìn thẳng mắt người lạ, tôi cuối mặt, cắn môi, tự nhiên ko gian như có 2 đứa, kiểu như tôi là tội phạm và sắp bị người ta điều tra ghê gớm lắm. 

– Tôi ngại.

– ……..

– Vì tôi lớn hơn bạn tới 7 tuổi, nhưng phải chi bạn 21 hay 22 tôi 28 hay 29 thì ko sao, nhưng ở đây bạn còn nhỏ quá. Bạn lại chưa va chạm nhiều. Tôi luôn hỏi lòng là tôi có xứng đáng với bạn ko? Tôi có nên nói với bạn cảm giác của mình ko? Vì sao khi đứng trước bạn tôi ko thể nói dối. Tôi sợ làm tổn thương bạn ….. 

– Nhưng lần trước anh nói anh ko thích em mà. – Tôi lí nhí 

– Tôi chỉ nói là tôi tò mò vê bạn thì đúng hơn. 

– Thì như vậy có thích hay ko?

– Tôi ko dám. 

– Tại sao anh ko dám? 

– Vì bạn còn nhỏ quá mà. 

– Em 18 thì đc chứ gì? 

– Tôi ko thể ko nghĩ về bạn, như kiểu bạn ám ảnh tôi, tôi luôn ko biết giờ này bạn làm gì, lúc khác bạn làm gì, có bị la có bị đòn hay ko, rồi tôi nghĩ tới những câu hỏi của bạn. Tôi nghĩ “ người đâu mà dễ thương “, nhưng tôi ko dám gọi điện cho bạn, tôi chỉ dám nhắn tin mà thôi. 

– Vì sao ko gọi điện? 

– Vì khi nghe giọng bạn, tôi sợ phải lại mời bạn đi gặp tôi, như vậy sỗ sàng lắm. 

– Nhưng đây có phải giống lúc anh theo chị Yến kia ko?

– Ko, ko giống chút nào, cho nên tôi mới ko hiểu được chính bản thân của mình. 

– Khó hiểu quá, tôi ko biết như vậy có đúng ko? Nhưng chỉ đc gặp bạn, mời bạn đi ăn hay uống nước, nói chuyện với bạn như vầy đây thôi cũng đủ rồi, được ko? 

– Anh có xĩn ko?

– Còn 1 chút. 

– Sao mà anh ngủ cả ngày mà vẫn xĩn vậy? 

– Vừa sáng nay tôi mới uống nữa. 

– Sao đi gặp em mà anh vẫn uống? 

– …… Khi tôi uống 1 chút thì tôi nói chuyện sẽ thông minh hơn. 

– Vậy em chỉ muốn biết, có phải anh thích em ko? Có phải nãy giờ anh nói tùm lum vậy là tỏ tình phải ko? 

– Bạn thấy sao?

– Run lắm. 

– Nhưng hình như bạn chưa thích tôi. Tôi cũng ko dám nghĩ tới, hay là cứ như tôi nói, cho tôi được gặp bạn, mời bạn đi đây đó thôi có đc ko? 

– Sao anh biết là em chưa thích anh? Em cũng có nghĩ về anh mà, em thấy anh tốt bụng lắm. Anh thích em thì anh cứ nói đi, hồi đó giờ ko ai nói nhiều với em như anh đâu nha. 

– Bạn dễ thương thiệt. 

– Dễ thương giống chị Yến kia ko?

– Ko, Yến xinh đẹp, hiểu chuyện và vô cùng thông minh. 

– Chắc hấp dẫn nữa?

– Uhm, cũng hấp dẫn. 

– Em thì ko hấp dẫn phải ko?

– Nhưng bạn dễ thương. 

– Mà khoan, em hỏi cái này cái. 

– Bạn hỏi đi. 

– Anh nói nghĩ tới em đang làm gì này nọ, như vậy có phải là nhớ ko? 

– …. 

– Thôi, anh xĩn rồi, mình về đi. 

– Xin lỗi bạn, chắc bạn giận rồi.

– Em ko giận, nhưng nói chuyện ko rõ ràng như vậy ko còn hứng thú. 

– Uhm, về cũng được. 

– Anh nên về ngủ. 

– Xin lỗi bạn. 

Và đó là đêm đầu tiên trong đời, tôi ko ngủ được, cầm lên rồi để xuống cái nhà vỏ sò săm soi suy nghĩ ko biết có phai có ngụ ý gì ko ? Tôi thổn thức nằm lăn qua lăn lại cả đêm, nói vòng vòng như vậy ko biết có phải thích mình ko nữa. Cơ mặt hoạt động liên tục lúc thì cười, lúc tự nheo chân mày suy nghĩ thắc mắc khi đọc lại cả đống tin nhắn. Nhưng hôm nay cũng lạ, từ chiều giờ về tôi ko nhắn tin, bên kia cũng ko nhắn tin, chắc anh ta xĩn quá nên ngủ rồi. Hay có phải là chê tôi còn con nít nên anh ta ko nói thẳng ko? Nhưng 3 ngày nữa là sinh nhật tôi rồi mà. Nửa đêm, tôi chạy xuống nhà, mẹ thì hình như ko về nhà bữa nay. Chạy vô phòng ngoại ôm ngoại rồi ko biết có nên hỏi ngoại mấy câu mà trong tôi đang thắc mắc ko, chứ tôi khó chịu quá, nhưng mà ngoại đang ngủ giật mình tưởng tôi ngủ ko được nên ngoại cho nằm chung luôn, rồi ngoại mở cái cassette nhỏ trên đầu nằm, ngoại mở tuồng cải lương đang nghe gián đoạn, nhìn đồng hồ đã hơn 3 giờ rồi, tôi cố gắng chộp mắt 1 chút, sáng mai theo ngoại đi 10 cảnh chùa nữa ……

Ngày mùng 6 thê lương, vui cũng vui vì đoàn đi đông lắm, tới 2 cái xe bự. Nhưng mà riêng tôi thì vật vờ như con nghiện, tôi buồn ngủ dễ sợ. May mắn là nhờ bữa cơm chay buổi trưa thịnh soạn trong chùa nên tôi dần tỉnh, cũng ngáp dài ngáp vắn nhưng cũng qua được. Vô chùa nào ngoại cũng khấn cũng vái, rồi kêu tôi tới quỳ lạy chung, ngoại vuốt vuốt chân và áo của tượng Phật rồi vuốt lên đầu lên mặt tôi nữa. Nhưng tôi ko nghĩ ngợi hay van vái được gì cả, tôi cứ quanh quẩn những câu hỏi hôm qua tới giờ. Ngoài ra, ngoại còn cúng cầu an, cúng sao cho tôi, ngoai hỏi tôi có xin gì ko thì tôi lắc đầu, cũng phải 4 -5 giờ chiều mới xong. Nam mô a di đà Phật là câu cửa miệng phổ biến nhất trong ngày hôm nay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN