Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 31
Ngủ trưa được tầm 1 tiếng dậy đi hẹn hò với đám bạn, ăn mặc đẹp, điệu đà 1 tí son môi của mẹ. Có ai hăm mấy tuổi đầu ko biết cách trang điểm như tôi ko, đám tiệc gia đình thì mẹ làm cho, đám tiệc người ngoài thì lại đi tiệm, nhiều khi thấy cũng thua súc lắm nhưng mà đó cũng là 1 thói quen rồi, với lại tự nhận khi trang điểm nhìn lạ lắm, hình như là 1 người khác vậy, nên lại thôi. Sau khi cho cục cưng ăn cháo và có đem theo 1 bình sữa nhỏ, tôi dẫn Nemo theo tới quán café khoe đám bạn. Đứa nào củng xuýt xoa nựng nịu, rồi vuốt ve Nemo.
– Ủa sao con gái mà đặt tên Nemo?
– Tui thích, cho mạnh mẽ.
– Ôi chính xác đó, cho mạnh mẹ mà Dung tiểu thư nay lại biết đánh môi đỏ má hồng!
– Bỏ đi, hôm nay bà L có chuyện gì mà coi bộ nguy hiểm quá?
– Bà lảng chuyện đi nhanh quá đó, mà thôi để tui tuyên bố nha lý do triệu tập mấy người ra đây luôn.
– Nói đại đi, vòng vo quá!
– Tui có bạn trai!
– Ủa, mới bữa bà nói ko ai quan tâm bà mà? Bà ko đi chơi với nhóm nữa à?
– Ko, vẫn đi nhưng có vẻ ít hơn, 6 tụi mình vẫn là bạn mà, vì tôi phải đi làm, ngoài ra còn có bạn trai thì phải dành thời gian cho anh ấy nữa.
– Sao hôm bữa nói là ko ai để ý mà?
– Sét đánh đó, mới gặp là thích liền!
– Chậc chậc, tui là tui ko tin cái gọi là sét đánh đó, yêu đương phải tìm hiểu chứ.
– Thì yêu rồi tìm hiểu cũng đc mà, tại bà chưa gặp nên nói vậy thôi! Tui mong muốn nhóm mình mừng cho tui thật sự, hôm nay tui mời chầu này.
Cả đám chúc mừng đứa bạn làm nhân viên ngân hàng, hơi miễn cưỡng nhưng cũng phải mừng cho người ta, tầm tuổi này mà có bồ là trễ rồi, đâu có ích kỷ như vậy được.
– Café xong tui có buổi hẹn hò đầu tiên, tui coi phim với ảnh, nên mọi người có đi đâu tiếp thì cứ đi nha, hì hì.
– Bà yên tâm đi, mong bà giữ lời hứa thỉnh thoảng đi với tụi tui là đc, mà có định là giới thiệu ko?
– Có chứ, khi nào cảm thấy hợp sẽ giới thiệu, còn giờ tui ko nói gì đc, xin lỗi nha, vì bây giờ mới tìm hiểu mà.
– Uh, chúc bà hạnh phúc!
Nhìn ánh mắt và nét mặt của 1 người đang yêu đúng là có mùa xuân thật, khóe mắt như lúc nào cũng cười, cơ mặt như lúc nào cũng giản hết cỡ, nói chung là hạnh phúc.
Bà L về thì cả đám ngồi thêm chút nữa, 1 ông trong nhóm lên tiếng.
– Bữa tui có coi 1 phim Mỹ, tui nghĩ tụi mình nên bắt chước?
– Vụ gì?
– 1 đám con trai chơi với nhau, tụi nó ko ai có bồ, ngoài những mối quan hệ ko xác định là bồ bịch cũng như đám tụi mình nè. Rồi tụi nó tụ lại 1 thằng đề nghị mỗi tháng mỗi đứa đóng 1 khoản tiền, đóng hoài cho đến khi đứa nào có người yêu rồi cưới thì số tiền đó sẽ do những đứa còn lại đóng tiếp, đứa nào cuối cùng sẽ hưởng hết số tiền đó!
– Ủa vậy làm sao biết tụi mình ko giả bộ có bồ mà nói chưa?
– Thề đi!
Tôi nghe cũng có lý, nhưng mà làm sao biết ai đó giả bộ chứ, rồi lại nói thề, trên đời này tôi ghét ai thề lắm.
– Tui là tui chơi cũng được, nhưng tui ko thề, nếu ai tham số tiền đó mà bán rẻ tình bạn, bán rẻ đạo đức thì mọi người cũng nên bố thí cho rồi!
– Nhất trí, mỗi tháng mỗi người đóng 200k đi, hiện tại còn 5 người chưa bồ mỗi tháng cũng đc 1 triệu đó!
Và hôm đó, cái hội ế của tôi lại bày làm theo cái trò phim ảnh, nhí nhố nộp tiền, giao cho 1 ông làm kế toán giữ tiền.
Cũng gần 5h, hôm nay chủ nhật ko bị kẹt xe gì nhưng tôi cũng ko muốn đi đâu nữa, về nhà có thể hôm nay rũ mẹ đi ăn gì đó, lâu mẹ coi ko ra ngoài chung. Tụi tôi ra về, tôi gọi cho mẹ nói hôm nay khỏi nấu cơm, sẽ mời mẹ đi ăn mì vịt tiềm.
– Ừ cũng được, mì mẹ cũng thèm. Mà có người cho mẹ cặp vé coi ca nhạc ở Trống Đồng tối này, con ko rũ mẹ cũng quên, hay tối nay đi coi luôn!
– Dạ!
Chiều hẹn hò bạn bè, tối hẹn hò mẹ, một ngày cuối tuần như vậy còn gì bằng.
– Mẹ, ngày xưa sao mẹ biết trang điểm vậy?
– Thì mẹ tự làm đại thôi, lấy đồ của dì 2 rồi tập quẹt quẹt riết quen à.
– Con ko thích lòe loẹt nhưng trang điểm sơ sơ cũng đẹp, vậy mà con cũng ko biết làm.
– Giờ rãnh chưa đi làm thì đăng ký học trang điểm cá nhân ở nhà văn hóa phụ nữ đi!
– Ủa, có hả mẹ?
– Có chứ. Học đi rồi mẹ cho tiền cho đồ trang điểm.
– Ủa, phải mua sao? Con xài chung đồ của mẹ.
– Đồ của mẹ là đồ người già, màu son màu mắt ko hợp. Nếu con muốn đơn giản thì mua 1 vài cái thôi, mắt con to đen rồi ko cần vẽ nhiều chỉ cần vuốt mascara là đẹp, son môi,1 hộp phấn và má hồng thôi.
– Đi ra tiệm thấy người ta làm nhiều đồ lắm mà mẹ?
– Vì người ta trang điểm đi đám tiệc nên phải khác.
– Con ko xài mỹ phẩm nhiều, da mặt còn đẹp thì phải giữ, mẹ sẽ dẫn con đi mua đồ tốt cho con ko bị hư da.
– Học có lâu ko mẹ?
– Chắc ko đâu, bé Hoa ở cửa hàng cũng học đó, con thấy chị Hoa trang điểm đơn sơ dễ thương ko?
– Dạ, vậy mai đi học về con chạy qua đăng ký.
– Uhm.
2 mẹ con ăn xong rồi chạy qua Trống Đồng coi ca nhạc, đến khoảng 10 giờ mẹ nói cũng hơi mệt nên mẹ con tôi về. Đáng lẻ tôi phải dành thời gian cho mẹ như vầy nhiều hơn, 2 mẹ con đi chơi thấy yên bình, tâm sự thấy thấu hiểu lắm. Tôi nghĩ chắc ngoại thác linh nên phù hộ cho 2 mẹ con tôi lại gần nhau, thậm chí mẹ còn thương tôi hơn trước.
Về nhà tôi lại nựng nịu Nemo 1 hồi, rồi lên phòng, mở máy tính để tám với con Tiên điên, cái con điên đó là trùm suy diễn, chỉ cần nói với nó 1 câu là nó suy nghĩ tới đâu đâu, nên mỗi làn cần chuyện với nó cũng ít có dai lắm, sao nó ko học điều tra mà học y ko hiểu. Tôi kể nó nghe chuyện hôm qua, rồi kể nó nghe chuyện có Nemo.
– Gởi webcam coi con chó coi mày.
– Ok.
Con điên thấy con chó chu choa ko ngớt, cưng quá trời, còn dặn tôi là đừng cho ăn cơm, phải mua thức ăn cho chó, mua đồ cho Nemo mặc nữa, chừng nào nó về nó sẽ mua quà.
– Ê, chắc ổng cũng thích mày rồi đó, tao luôn cảm giác như vậy.
– Ko đâu, sợ tao thích ổng trước thì có.
– Mày thích ổng hả?
– Tao ko chắc, nhưng tao cứ thấy lo lo.
– Thương hại đó con, tại mày thấy ổng tội nghiệp.
– Ko biết nữa, tao biết là ổng đau khổ, còn tao với ổng có biết nhau nhiều ngoài chuyện ổng kể đâu nhưng tao thấy lo lo cho ổng sao đó.
– Rồi sao?
– Rồi ổng nhắn tin tao ko trả lời, tao sợ tao lại dính vô chuyện của ổng.
– Nhưng mà mày có thích ổng thì có sao?
– Tao sợ là ổng sẽ lấy tao để lấp vô khoảng trống kia ….
– Ừ cũng phải.
– Tao muốn 2 người phải tìm hiểu và thích nhau, tao ko thích thương nhau cho đã ko chịu tìm hiểu rồi lại chia tay, nói ko hợp cái này cái kia.
– Mày làm tao tò mò ông này quá, nhưng theo mày nói tao thấy cũng ga lăng mà phải ko?
– Uhm, ga lăng ….. nhưng ko phải kiểu quan tâm như Thái.
– Mày nhãm, mỗi người mỗi khác, hở cái Thái Thái, sao mày ko nghĩ là mày thấy thích người ta để lấp khoảng trống của Thái?
Ờ, con bạn nói cái này cũng thấy có lý, có phải tôi đang tìm 1 người có điểm tương đồng để thay thế Thái ko? Tôi chỉ hết những ngày đau khổ chứ đã quên Thái đâu. Suy nghĩ lại thấy rối trí, nhưng tôi đã quan niệm rồi, đối với người sau tôi phải bù đắp hơn, phải yêu thương trưởng thành hơn, nếu tôi tìm 1 người chỉ để thay thế và thỏa mãn cảm giác thèm được yêu thương quan tâm là quá ích kỷ, quá tàn nhẫn.
– Mày kể ổng nghe hết à?
– Uhm
– Má, mày biết mày uống vô là nói tùm lum mà sao lại uống nhiều?
– Ko biết nữa, tự nhiên hứng.
– Rồi ổng phản ứng sao?
– Ko thấy phản ứng gì, nhưng ổng nói ko quan trọng trinh trắng, mà chuyện phá thai thì hơi ghê!
– Tao thấy mày nên suy nghĩ thiệt kỹ, tại vì có thể ồng biết mày như vậy nên ổng lợi dụng mặc cảm của mày để được cái khác?
– Cái gì?
– Thì chẳng hạn như mày đã như vậy thì ổng sẽ dễ dàng đưa mày lên giường, mày mặc cảm nên ko phản kháng.
– Tao ko có ngu, ko có hư lần nữa đâu.
– Uh, vậy thì tốt, tao tò mò quá, phải chi tao gặp rồi mới quân sư cho mày được.
– Mà ko ai tốt như anh Thái mày há?
– Thái Thái hoài, biết tốt rồi nhưng chia tay mấy năm rồi, hàn gắn thì ko chịu, mày nhớ lại lúc đó mày ra sao đi, tao nghĩ mày nên mở cánh của khác đi!
– Với ông Vinh được ko?
– Tao chưa gặp, đâu biết. Tụi mình là con gái, lý trí ko mạnh mẽ như trái tim, nên dễ đau …. Lần này mày nên suy nghĩ kỹ và hành động đúng đi con!
– (BUZZ!)
Trời ơi, tôi chat với Tiên nhưng ẩn nick mà, sao vẫn bị ông kia buzz 1 cái. Tôi ko trả lời.
– Ê, ông kia buzz tao.
– Ủa, sao mày nói là xóa nick rồi mà?
– Thì xóa chứ chưa ignore, tao thấy ko có lý do để ignore!
– (Buzz!)
– Ê, ổng buzz nữa kìa!
Tự dưng tôi đang tâm sự với bạn mình mà Vinh lại buzz, mặc dù ko quan trọng nhưng lại thấy bối rối quá.
– Thì mày cứ chat với ổng đi, rồi kể tao nghe.
– Ừ.
– (Anh biết là em đang online)
– (Có gì ko anh)
– (Sao em lẩn tránh?)
– (Đâu có, em bận mà)
– (Hôm nay chat sao ko để nick sáng?)
– (Sao em phải trả lời câu hỏi của anh?)
– Ê, ổng nói gì dạ?
– Chờ chút tao chụp màn hình cho coi!
– Uhm, tao đi ăn tắm cái, mày chat với ổng đi, nhớ nói chuyện bình tĩnh nha!
– Ừ, biết rồi.
– (Những điều em nói em ko quên đúng ko? Anh cũng say, nhưng những điều anh nói anh ko quên)
– (Ko, em quên hết rồi)
– (Em nói là em ko giỏi nói xạo, đó là câu nói thật lòng của em)
– (Anh muốn nói gì đây?)
– (Anh ko muốn nói gì, chỉ muốn cảm ơn em)
– (Thì em nhận lời cảm ơn rồi mà)
– (Tại sao xóa nick anh?)
– (Tại sao anh biết? Sao giống ma quá vậy?)
– (Anh là dân công nghệ, kể cả em có ban nick anh thì anh cũng khôi phục được, nhưng anh chỉ thắc mắc là tại sao lại như vậy, anh có làm gì sai để em ghét anh ko?)
– (Em ko có ghét anh)
– (Sao lại xóa nick anh?)
– (Vì em ko muốn cứ dính vô chuyện tình cảm đời tư của anh)
– (Vì sao?)
– (Vì ko lien quan gì tới em, em ko có thói quen đi sâu vô chuyện người lạ)
– (Lạ gì lạ hoài vậy? Đã biết tên tuổi, biết nhà ở đâu, biết cả chuyện tâm sự rồi mà)
– (Như vậy thì thân nhau hả?)
– (Ít nhất cũng là quen rồi, sao em cứ tạo khoảng cách?)
– (Khoảng cách có sẵn mà, em với anh có gần đâu mà sợ xa?)
– (Em bướng quá nên bạn trai em ko giữ em lại!)
Tôi tức điên lên, anh ta có quyền gì mà dám nói tôi như vậy, đồ nát rượu, tôi chụp ảnh màn hình gởi cho con Tiên.
– (Buzz!)
– (Anh lấy quyền gì mà nói em như vậy?)
– Ê, bình tĩnh, đừng chửi lộn nha.
– Tao điên quá mà.
– Mày cứ chat đoạn đi, mày hỏi ổng sao lại nói như vậy đi!
– (Anh chỉ nói điều anh nghĩ thôi, em quá bướng bỉnh, là con gái em phải nhẹ nhàng hơn … Anh thắc mắc vì sao em nói em với bồ em còn thương nhau nhiều mà ko níu kéo, giờ nói chuyện với em anh hiểu rồi)
– (Vậy thì đã sao?)
– (Thì đâu có sao, anh đâu có ý gì)
– (Anh phán xét người ta mà nói ko có ý gì ah?Hôm nay lại nát rượu nát bia rồi à?)
– (Xin lỗi em, hôm nay anh ko uống gì cả, đang tỉnh táo nhất có thể)
– (Xin lỗi anh chứ, người ta đã ko muốn dính vào anh nên phải mới xóa số, xóa nick anh, giờ anh vô nói tùm lum, buzz ầm ầm anh ko thấy vậy là phiền phức à?)
– (Em xác nhận là lẩn tránh rồi nha)
– (…..)
– (Em rất thật thà, bướng nhưng thật thà)
– (Anh nói chuyện kiểu như là thích em vậy?)
Tới đoạn này tôi chụp định chụp ảnh màn hình gởi cho con kia rồi lại thôi. Tôi bực mình lắm, 1 người ở đâu lại nói chuyện kiểu đó với tôi.
– Sao rồi?
– Thằng chả out rồi!
– Mày chửi hả?
– Ko có, chả bận gì out rồi.
– Uhm, chuyện đang hay mà.
– Thôi tao cũng ngủ, có gì mai nói tiếp đi, sáng mai đi học sớm!
– Uhm, có gì pm tao nha, con chó mày dễ cưng thiệt đó.
– Uhm, bye.
Tôi ko hiểu sao lại nói xạo con bạn, chắc tại bực quá, người bên kia cũng yên lặng ko thấy hồi âm, chắc thấy tôi hỏi sợ quá im luôn rồi, tôi hậm hực out YM đi ngủ luôn, bực mình thiệt chứ! Điện thoại reo, trời ơi lại thằng cha đó nữa, tôi ko muốn nghe, nhưng chuông cứ reo um sùm ko lẻ tắt máy, thằng chả lại nói tôi trốn tránh.
– Alo
– Uhm
– Anh uhm cái gì?
– Uhm câu hỏi của em?
– Em hỏi anh cái gì?
– Anh thích em!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!