Câu Chuyện Của Princess - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Câu Chuyện Của Princess


Chương 9


Tiếng nhạc chuông reo lên ngay từ sáng sớm, tiếng chuông này không phải tiếng chuông báo thức mà Trúc cài đặt, đây là tiếng điện thoại của người gọi  tới. Hôm nay là chủ nhật, Trúc muốn mình làm biếng một tẹo, muốn được ngủ muộn nữa. Thế nhưng ai đã đánh thức Trúc từ sáng sớm thế này? 

Trúc lồm cồm bò dậy, vớ tay lấy điện thoại, không buồn nhìn coi ai đang gọi tới, gạt tay nghe máy.

“Alo?”, giọng Trúc ngái ngủ.

“Trúc, tao với Ngọc đợi mày được 30 phút rồi đấy. Mày quen chúng ta hẹn nhau à?”, là giọng của Nhật Minh.

Nghe thấy Nhật Minh nhắc, Trúc mở to mắt. Đúng là hôm qua hẹn nhau sáng chủ nhật gặp mặt đi uống cafe một chút. Vậy mà Trúc quá hẹn mất 30 phút rồi. 

“À rồi, xin lỗi nha, giờ tao tới liền!“…

Trúc trả lời, vội vàng làm vệ sinh cá nhân, rồi chạy tới điểm hẹn với Ngọc và Nhật Minh. Khi Trúc đi tới nơi, có cả Lan đang ngồi ở đây nữa. Lớp học từ ngày tốt nghiệp cấp 3 giờ chỉ còn từng ấy người hay đi chơi với nhau. Muốn gặp cả lớp, thật sự hơi khó. 

– Trúc làm gì mà dậy muộn thế? Không có lớp dạy thêm ngày hôm nay sao? – Lan nhìn thấy Trúc tới, liền hỏi han.

– Hôm qua đi khám bệnh, sợ mệt nên cho học sinh nghỉ thôi bà… với cả, học sinh cấp 2 không có nhu cầu học Hóa nhiều, vài lớp nhỏ thôi, không khiến Trúc bận lắm! – Trúc nhún vai.

Trúc tốt nghiệp đại học sư phạm Hà Nội 1. Mà Trúc cũng chỉ dạy thêm cho các lớp cấp 3, dạy lâu ngày rồi cũng có tiếng. Chứ môn Hóa ở cấp 2 thực sự không được đề cao cho lắm. Chỉ có những lớp nhỏ lẻ của các em học sinh lớp 8, lớp 9. Lịch dạy không còn bận bịu như trong năm nữa vì đang là kì nghỉ hè.

– À lịch kiểm tra định kì hả? – Lan nhớ tới Trúc chỉ có một bên thận, chắc chắn đi kiểm tra vì lý do này. Cả Lan, Ngọc, Minh đều biết vì sao Trúc chỉ còn một bên thận, chỉ trừ một người không có mặt ở đây.

– Ừ, thỉnh thoảng cũng hơi mệt… – Trúc cũng tâm sự thật với bạn. 

Nhưng…vì sao Trúc chỉ còn một bên thận?

1999… 

Một thời gian dài không chơi với nhau nữa, giữa Trúc và Chi đã có khoảng cách với nhau rất lớn. Thời gian dài với Trúc và Chi thôi, nhưng với người xung quanh, có lẽ là vài tháng. Chi đã rất buồn, chưa có người bạn nào khiến cô buồn và day dứt như Trúc. Chỉ vì vô tình, cô đã đánh mất một người bạn vô cùng tốt với mình. 

Chi từng nghĩ ngợi rất nhiều, nghĩ mọi cách, làm thế nào để mình có thể xin lỗi và làm bạn với Trúc được như xưa. Nhưng hình như cả hai đứa đều có một cuộc sống mới rồi. Chi và Phong, đã đi tới ngưỡng gọi là “người yêu”, Chi không hề hay biết, đáng nhẽ, Trúc sẽ không làm ngơ Chi quá lâu nếu không có sự xuất hiện của Phong. Với Trúc, chuyện Chi có người yêu là điều thường tình. Trúc không bắt ép Chi phải đứng giữa sự lựa chọn giữa Trúc và người yêu, hành động đó vô cùng ích kỷ, và Trúc không hề thích làm như vậy. 

– Này Trúc, Trúc với Chi không có ý định làm lành à? – Ngọc hỏi Trúc ở trong giờ thể dục, Ngọc thấy Trúc có vẻ trầm tính hơn từ ngày không làm bạn với Chi, cả Chi cũng vậy. Không khí vô cùng căng thẳng và khó xử khi muốn cả nhóm đi chơi.- Trúc chưa biết… – Trúc trả lời trống không, vì cũng không biết khi nào Chi mới chia tay người kia, nếu chia tay thì sẽ dễ dàng hơn vì tình cảm trong Trúc không thể nói ngừng là ngừng ngay được, cũng cần có thời gian để xóa nó đi. 

– Chi nó buồn lắm, nhiều lần, nó đã khóc đấy! – Ngọc hiểu rõ Trúc, cả Ngọc và Minh hiểu rõ sự lạ lùng ở Trúc, chẳng qua, cả hai đều bướng bỉnh, và sự lạ lùng không kiểm soát của Trúc không tiện để nói ra. 

– Chi có anh Phong bên cạnh đấy thôi. Mình chẳng có ai, mình mới buồn chứ! – Trúc phân bì lại.

– Đồ trẻ con, Trúc có mình với Lan. Mình còn ít đấy, Lan nó suốt ngày đi cùng với Trúc còn gì… đôi khi Chi tự tách nhóm ra cũng vì lý do đó đấy! Nghe mình đi, chủ động, ra làm hòa? Nó cũng đến nhà Trúc, nói hết… 

Ngọc chưa nói hết câu, thì cả lớp hét ầm ĩ lên. Trúc và Ngọc quay lưng lại, thì nhìn thấy Chi đang nằm ngất ở ngay sân tập thể dục của trường. Thầy giáo khẩn trương gọi ban giám hiệu cùng y tá của trường, nhưng Chi chảy nhiều mồ hôi quá, và tay lại run nữa, nên nhà trường nhanh chóng gọi xe cấp cứu… 

Trúc chẳng cần biết mọi người đang làm gì, ngay lập tức gọi taxi và bám theo xe cấp cứu. 

Lúc này mẹ Chi chưa tới, mà bệnh viện cần người nhà bệnh nhân để báo  thông tin, may mà có thầy chủ nhiệm đi kèm, nên bác sĩ nói, Chi bị suy thận nặng. Đã tiêm thuốc cho Chi rồi, và đợi người nhà tới xem xét đồng ý làm phẫu thuật. Nghe tới bệnh suy thận, Trúc biết chắc, Chi chỉ có nước chạy thận nhân tạo hoặc làm phẫu thuật. Thế nhưng ở Việt Nam thời này đã phát triển tối đa công nghệ chạy thận nhân tạo chưa? Những thủ thuật ấy, Trúc chỉ mới nhìn thấy trên sách vở và đời thực của Florida. Còn Việt Nam thì…chưa! 

– Bệnh nhân tỉnh rồi, các vị muốn vào thăm thì vào nhanh chóng, chỉ được 20 phút cho mỗi lần thăm nuôi nhé? 

Bác sĩ nói rồi bỏ đi. Ở bệnh viện, chỉ có mỗi thầy chủ nhiệm là leo lên xe cứu thương đi cùng. Còn mỗi Trúc, bắt taxi đi theo. Tới cả thầy chủ nhiệm cũng chưa bao giờ biết tới chuyện đi taxi cả một chặng đường dài như thế, nhiều khi thầy tự hỏi rốt cuộc Trúc luôn mang theo trong người bao nhiêu tiền vậy? 

– Trúc, thầy sẽ đợi ở đây gặp mẹ Chi. Em vào nói chuyện với bạn cho bạn đỡ buồn, nhé? – Thầy dặn dò Trúc cẩn thận vì thầy còn bận ở ngoài này làm thủ tục hộ cho mẹ Chi nữa. 

Trúc gật đầu dạ vâng, rồi cũng đi vào phòng bệnh.Trúc nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Chi…

– Ha, giờ tới cười vào mặt tôi à? – Chi nhìn thấy Trúc ngồi bên cạnh mình, liền nở một nụ cười. Tuy đau đớn và niềm vui xen lẫn lộn, nhưng Chi phân biệt được đâu là cảm xúc của mình ở thời điểm hiện tại 

– Tôi ghét bệnh viện, cậu đừng tới đây được không? – Trúc mặc kệ những gì Chi đang nói, quay sang vớ lấy cái khăn trắng, lau đi mồ hôi đang vã ra trên trán Chi.

– Tôi nghe rồi,  tôi bị suy thận. Làm sao mà không đến được…! – Chi cảm thấy Trúc đang nói những điều nực cười. 

– Cậu sẽ khỏi, tin tôi đi! 

Trúc có một suy nghĩ gì đó trong đầu, tới cả Trúc không tin được mình sẽ can đảm làm điều này vì Chi. Trúc chưa từng nghĩ, mình sẽ trao cho ai đó một phần cơ thể của mình. Trúc không muốn, Chi rời khỏi thế giới này giống như Emily từng rời bỏ Trúc. Điều này không khác Trúc lại bị xé cắt tim gan một lần nữa. 

Ngay lúc này Trúc đang nắm tay Chi, Chi cũng nhìn thấy bàn tay cậu ta run rẩy như thế nào. 

– Không phải cậu giận tôi lắm sao? Sao lại chạy tới đây đầu tiên khi tôi bị bệnh? – Chi biết Trúc không có khả năng giận mình lâu, chỉ có điều, giận lâu như thế này là do cậu ta bướng bỉnh. Cậu ta chạy tới đây đầu tiên trong những người mà Chi từng tiếp xúc. Chứng tỏ, Trúc vẫn luôn tốt với Chi nhất.

– Tôi hết giận lâu rồi, tôi luôn muốn nói làm lành với cậu, nhưng tôi xin lỗi, vì tôi kiêu ngạo quá. Tôi chỉ mong cậu khỏe lại thôi, tôi hi vọng khi cậu khỏe lại, chúng ta sẽ sớm làm bạn! Được không? – Trúc nói một cách ngu ngốc.

Chi dơ ngón tay út lên một cách yếu ớt, Trúc hiểu, đó là một lời hứa, và Trúc đã ngoắc tay với Chi. Trúc nghe thấy tiếng mẹ Chi ở bên ngoài, nên cũng đi ra ngoài để mẹ Chi vào thăm Chi. Trúc không muốn làm phiền, và cũng còn một dự định khác cần phải ra ngoài. 

Trúc nhìn lên sơ đồ bệnh viện, tìm tới phòng xin đăng kí hiến nội tạng. 

– Cháu có chắc gia đình cháu sẽ không làm loạn lên không? Đừng suy nghĩ vội vàng, rồi lại hối tiếc… 

Bác sĩ trực ban tại đây đã đôi co với Trúc hơn một giờ đồng hồ về việc nên hay không nên hiến thận trong khi đợi mẹ Trúc tới. Trúc vẫn lì lợm như vậy, cho tới khi mẹ Trúc tới, bác sĩ vẫn tiếp tục khuyên nhủ mẹ Trúc nên suy nghĩ kỹ, thường thì người ta chỉ hiến thận khi đó là người thân gia đình, hoặc… người đó sắp qua đời rồi mới hiến thận. Trúc đang còn mạnh khỏe, Trúc không có quan hệ gia đình với Chi. Nhưng Trúc vẫn ngoan cố về việc hiến thận vô điều kiện cho bệnh nhân Nguyễn Thùy Chi đang nằm trong phòng bệnh nguy cấp. 

– Trúc, mẹ nghĩ con nên để bạn tìm trong ngân hàng nội tạng, chịu đựng chữa bệnh một thời gian rồi đợi có một quả thận khác…? – Mẹ Trúc tìm cách ngăn cản con mình.

Có người mẹ nào vui vẻ nổi khi con mình làm việc thiện, thế nhưng đó là việc mổ xẻ cơ thể và cho đi một phần cơ thể mà bà mang nặng đẻ đau? Không, mẹ Trúc đương nhiên là không muốn điều này.

– Bạn ấy đã nặng rồi, gia đình bạn ấy không đủ khả năng kéo dài việc chữa trị đâu… 

Trúc vẫn ngoan cố cho tới cùng. Hiện tại đầu óc Trúc không nghĩ ngợi gì được nhiều, chỉ biết mỗi việc làm sao Chi khỏi bệnh thôi.

– Mẹ có thể giúp đỡ gia đình bạn ấy, sau này có rồi trả mẹ cũng được, con nên suy nghĩ theo chiều hướng tích cực một chút! 

Mẹ Trúc vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ con mình. Bà không thể cương quyết với Trúc. Nếu cương quyết ngay lúc này, bà sẽ không quyền lực với lời nói của mình nữa. Vì bà tin chắc rằng con mình sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với mình sau khi chuyện này diễn ra…

– Chuyện này, sẽ giống như việc Emily… lúc đó, con sẽ không còn là con nữa!

Trúc nói thẳng thật với mẹ mình. ”Emily?“. Mẹ Trúc hiểu con mình đang nói gì. Con bé Emily ấy, đã khiến Trúc bị tự kỉ một thời gian dài. Trúc không hề muốn giao tiếp với ai, kể cả khi đó là người trong gia đình mình. Chính vì vậy, gia đình cho Trúc về Việt Nam để thay đổi môi trường, tìm tới một nơi nào đó cho Trúc có thể quên đi con bé ấy. Cho tới khi về đây, lại một sự việc tương tự thúc ép bà lựa chọn,

– Thôi được rồi, bác sĩ, anh làm thủ tục cho nó… 

Bà đau đầu nói, cảm thấy ruột gan mình đau như cắt. Nhìn con mình bị mổ xẻ, bà thực sự rất đau lòng. Bà quay sang nhìn xem bác sĩ làm thủ tục như thế nào, sau đó, bà tiếp tục đề nghị về việc sẽ trợ giúp như một nhà hảo tâm. Nhân dịp này, bà muốn củng cố hãng bảo hiểm của công ty bà. 

Mẹ Chi biết là Trúc đã đăng kí hiến thận, nhưng bà và mọi người, trong đó có cả Trúc thống nhất rằng Chi chỉ nên biết đó là một quả thận được hiến tặng tình cờ trong ngân hàng nội tạng. Mọi người đều đồng ý không để cho Chi biết chuyện này!

… hiện tại… 

– Sao, hôm nay hẹn mình có chuyện gì vậy? – Trúc vui vẻ nhâm nhi ngụm cafe vì chưa ăn sáng. Chỉ nên uống từ từ, Trúc sợ con đau dạ dày hành hạ mình, cũng vì người như Trúc phải kiêng nhưng món đồ có chất kích thích cao. 

– Nghe nói Trúc đang chủ nhiệm lớp chọn hả? – Ngọc cũng hiểu tính Trúc vô cùng thẳng thắn, thế nên cũng đi thẳng vào vấn đề mà không vòng vo suy nghĩ. 

Trúc biết khi nhắc tới chuyện này, 100% sẽ là nhờ vả. Nhưng nếu là Ngọc và Lan nhờ vả, thì chuyện này không thành vấn đề.

– Làm sao, trường hợp nào thế? – Trúc hỏi đểu lại Ngọc.

Ngọc nhanh chóng mở túi xách, lấy ra một tập hồ sơ được bọc trong một cặp nilong trắng. Sau đó đưa cho Trúc, ánh mắt lo ngại nhìn Lan. Trong khi đó, Lan vẫn phải cố gắng tỏ ra an tâm cho Ngọc khỏi lo lắng.

– Đinh Hoàng Linh? Để xem nào… 

Trúc đọc hết thông tin của học sinh, xem cả thành tích học tập của học sinh. Có vẻ ổn đấy, ngay từ nhỏ đã có năng khiếu về tự nhiên rồi. Nhưng bây giờ cũng chỉ mới lên cấp hai, sao phải làm quá việc có học lớp chọn hay không nhỉ? Nếu Ngọc đã nhờ vả thì…

Trúc nhìn thấy điều gì đó lạ thường. Khi nhìn thấy chân lông mày của Trúc nhướn lên, Ngọc liền giải thích ngay lập tức.

– Đừng nghĩ nó là con của người ấy… cứ nghĩ nó là cháu gái mình là được. Trẻ con không có lỗi mà Trúc! – Ngọc nhanh miệng nói.

Trúc bỗng nhiên im lặng một hồi thật lâu, không thể tiếp tục trò chuyện với mọi người như trước được nữa. Đây là con của Chi với Phong. Nhanh thật đấy, mới đó đây mà con bé cũng được 13 tuổi rồi. Nhưng 13 tuổi, tuổi này thì đã đi học cấp 2 rồi chứ? 

– Nó chuyển trường à? – Trúc nhìn vào cuốn học bạ phía sau cùng. Đúng là đã học ở một trường khác.

– Ừ, năm nay bắt đầu tiếp xúc với môn Hóa, Ngọc nghĩ cho nó học với Trúc là ổn nhất. Cái Chi nó định cho chuyển trường, nhưng nó bận bịu bán hàng, mình lo giúp nó. Trúc, Trúc đồng ý nhận trường hợp này về lớp nhé? Con bé rất ngoan, lại có chí học tập nữa… Ngọc tiếp tục nài nỉ. Vì là chỗ thân quen, nên Ngọc hoàn toàn tin tưởng ở Trúc.

– Trường Trúc còn 2 lớp chọn nữa, phù hợp với con bé mà? – Trúc vẫn chưa nói sẽ đồng ý hay không. Nhưng trước tiên cứ tìm cách đẩy đi cái đã. Để mà gặp mặt lại, thì thật là khó xử. Lớp có hội nhóm gì, là Trúc từ chối không đi vì ngại gặp Chi. Trong khi đó, Chi cũng từ chối không đi…vì ngại gặp Trúc!

– Trúc, tụi này tin tưởng mày mới nhờ vả mày chứ. Không thì cho con bé học đại một lớp nào đó cho xong rồi. Mày ích kỉ thế? – Nhật Minh cũng phải can dự vào chuyện này khi thấy Trúc liên miệng từ chối. 

Bị bạn bè đả kích, cuối cùng Trúc buộc phải nhận. Nhưng Trúc tin rằng trong lòng mình vẫn còn gì đó vương vấn không thể quên sau từng ấy năm. 

Sau khi hiến thận cho Chi, đúng là Trúc và Chi có một khoảng thời gian làm bạn vô cùng tuyệt vời. Từng lời hứa được đưa ra, cùng nhau vun đắp tình bạn bè bị bỏ hẫng đi một thời gian. Thế nhưng mọi thứ tối đen như mực, đối với cả Chi và Trúc.

Chi đi chơi cùng Phong, chỉ một lần hẹn hò khi Phong đậu đại học, đã cướp đi cả tuổi thanh xuân của Chi. Chi là một đứa con gái dại dột và ngốc nghếch khi tin vào câu nói “Anh sẽ chỉ nắm tay” cũ rích của đám con trai ấy. 

Trúc là người đầu tiên biết chuyện Chi có thai. Khi đó, Chi mới bước chân sang lớp 11 chưa được bao lâu, Chi phải đối diện với từng lời dị nghị của mọi người. Trúc đáng nhẽ đã ở bên Chi lúc đó nhưng không thể vì Chi tự động im lặng với Trúc khi Chi buộc phải lập gia đình, còn Phong, anh ta không phải là người đầu tiên biết chuyện Chi mang thai.

… 1999… 

Trúc đang tưới cây ở trong vườn, nghe chú giúp việc nói có bạn tới tìm, Trúc chạy ra cửa xem sao. Trúc nhìn thấy Chi, liền hào hứng mở cửa. Không biết hôm nay có chuyện gì mà Chi tới tận nhà Trúc.

– Mình lên phòng Trúc nói chuyện riêng được không? – Trông Chi rất hoảng hốt.

– Ừ, đi thôi!

Trúc cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, thấy Chi yêu cầu gì liền nghe theo như thế. Trúc bảo chú giúp việc đóng cửa dùm mình, rồi cả hai đi lên phòng Trúc.

Chi vừa lên tới phòng Trúc, liền gục mặt xuống và khóc.

– Chi sao vậy? Có vấn đề gì à? – Trúc hoảng hốt ngồi bên cạnh Chi, cố gắng dỗ nịnh và gỡ mặt Chi khỏi đầu gối để biết sự tình như thế nào.

– Trúc… hiện tại Trúc có tiền không? Có thể cho Chi mượn được không? Chi hứa Chi sẽ trả đủ… – Chi vội vã nói, vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.

– Tiền thì có, Chi muốn mượn bao nhiêu Trúc cũng cho. Nhưng Trúc có được biết lý do không?

Trúc nói hết câu, Chi liền ôm chặt Trúc, ôm chặt tới độ Chi thả lỏng thân thể, đè sức nặng lên người Trúc khiến Trúc ra sàn nhà. Chi không nói gì, vẫn khóc nấc lên.

– Chi gặp chuyện gì vậy? Ai bắt nạt Chi à? – Trúc lo lắng hơn bao giờ hết.

– Chi có thai rồi! Chi nói bốn chữ ấy khiến thân thể Trúc rụng rời. Chi kể lại lý do vì sao mình lại có thai. Là do bữa tiệc liên hoan mừng Phong đậu đại học, Chi có ở lại dọn dẹp giúp anh ta, và cuối cùng thì…

– Hóa ra, suốt thời gian đó cậu và anh ta vẫn yêu nhau sao?

Trúc có phần tức giận, không kiềm chế được lời nói của chính mình. Trúc không quan tâm tông giọng mình đã cao tới cỡ nào, chỉ biết hiện tại chính Trúc cũng không giữ được bình tĩnh nữa.

– Mình… mình không yêu anh ta! – Chi cố gắng biện minh một cách vô vọng

Chính Chi cũng thấy nực cười khi mình giải thích như thế này với Trúc. Không hề yêu anh ta, nhưng lại lên giường với anh ta sao? Thật là nhục nhã, thứ chuyện ấy, sao có thể xảy ra được chứ!

– Chi đừng nói nữa, Chi nghĩ gì về việc bỏ đi một đứa trẻ? Mà có chắc, Chi đang mang bầu không? – Trúc giận dữ quát lại Chi.

– Chi nói thật, Chi không hề yêu anh ta… Chi trễ kì hơn 2 tháng rồi…

Chi vẫn khóc nức nở. Cho tới cuối cùng, người biết về sự hiện diện của đứa trẻ này đầu tiên là Trúc, chứ không phải là Phong. Nhưng Trúc… đâu có liên quan gì tới đứa trẻ này. Sao cái tin linh thiêng ấy phải thông báo cho Trúc làm gì?

– Không hề yêu? Chi dừng chủ đề đó đi. Chi yêu ai Trúc không quan tâm đâu…

Trúc nói dối giỏi lắm. Trúc nói miệng vậy thôi, nhưng Trúc chưa bao giờ muốn Chi yêu ai khác, nhưng thực tế, Trúc cũng không đủ can đảm để nói tình cảm của mình. Trúc chỉ muốn giữ mối quan hệ thân thiết với Chi, được ở bên Chi khi cần thiết…

– Chi thề đấy, ngày trước, Chi thầm thích anh ta thật. Cho tới khi gặp Trúc, thứ tình cảm ấy không còn nữa! Chi yêu anh ta, chỉ muốn Trúc ghen khi Trúc giận Chi thôi, khi chúng mình làm lành, anh ta nói Chi lợi dụng anh ta này nọ, nên Chi…

Chi cố gắng giải thích. Trúc không có thái độ gì đáp trả người con gái đang nằm hẳn vào lòng Trúc. Vì đơn giản bây giờ Trúc không tin nữa. Dù Chi đang khóc rất thật, đó chính là suy nghĩ thật sự của Chi, nhưng không lấy đi một chút phần trăm nào sự tin tưởng ở Trúc.

– Chi về nói với gia đình đi, Trúc không thể giúp Chi phá bỏ cái thai ấy được đâu…

Trúc thẳng thắn nói với Chi, rằng Trúc không muốn giúp, không muốn Chi phải chịu đựng nỗi ám ảnh của một người mẹ vô trách nhiệm có thai khi chưa đủ tuổi.

Trúc muốn nói với Chi rằng, Chi đừng bỏ đứa bé ấy đi, cứ ở một mình như vậy, và Trúc… có thể ở bên Chi và cùng chăm sóc đứa bé ấy. Nhưng lời nói đó, có quá nhục nhã không? Khi mà Trúc cũng là con gái?

… hiện tại…

Chính vì ngày đó không giúp Chi, Chi buộc phải lập gia đình với Phong một cách thật bất đắc dĩ, từ đó, cả hai người không có dấu hiệu gì là sẽ liên lạc lại với nhau.

Chính Trúc cũng không biết Chi ly dị chồng mình chỉ sau vài năm kết hôn. Vì không bằng cấp, nên Chi phải lam lũ kiếm tiền nuôi con nhỏ. Thấm thoát như thế mà cũng 13 năm rồi. Và bây giờ trong tay Trúc lại là giấy tờ thông tin về con gái Trúc. Đứa bé tên Hoàng Linh này lại có vẻ có hứng thú với các môn tự nhiên…- Mình sẽ đồng ý, nhưng không có sự ưu ái nào đâu nhé! – Trúc lạnh nhạt đồng ý lời đề nghị của Ngọc.

Ngọc khẽ thở dài một chút, biết là Trúc nói miệng lạnh nhạt như vậy, nhưng trong tâm Trúc không bao giờ làm như vậy.

– Mọi chuyện cứ như vậy đi, Trúc, Trúc có tính… hôm nào đó đi chơi cùng cả nhóm không? Cả nhóm đông đủ ấy! – Lan hỏi khéo.

Ý của Lan ở đây, cả nhóm đông đủ có nghĩa là Chi nữa. Nhưng vẻ mặt của Trúc như thể một thiết bị tự động vậy. Trúc chỉ cần nghe tới Chi, là bắt đầu có thái độ căm ghét hoặc giận dữ. Nhưng trong lòng Trúc, Trúc hiểu mình cố làm vậy, để che bớt đi sự đau lòng và nỗi nhớ.

– Không… nếu xong rồi Trúc về trước nha? Trúc chưa có ăn sáng! Bụng đói meo..

Trúc nói rồi kiếm cớ bỏ về thật. Ngọc và mọi người hiểu, những năm tháng ấy Trúc đã đau khổ và khóc rất nhiều. Nhưng họ đã ở bên và xoa dịu nỗi đau cho Trúc. Họ là những người đầu tiên Trúc mở lòng về cô gái tên là Emily, một cô gái đã rời xa thế giới này hơn 17 năm. Và một cô gái nữa, tên là Nguyễn Thùy Chi.

Họ vô cùng thương Trúc khi biết Trúc đã hiến một bên thận của mình cho Chi, đồng nghĩ với việc đó, là sức khỏe của Trúc sẽ yếu đi. Nhưng họ đã đồng ý với Trúc, vĩnh viễn không nói chuyện này cho Chi biết. Bởi vì khi Chi biết trong cơ thể Chi có một phần là của Trúc, là nhờ phần cơ thể đó, mà Chi mới có cơ hội sống sót, thì Chi đối với Trúc sẽ là ơn huệ, sẽ không còn tình bạn vĩnh cửu nữa. Vậy mà chuyện này chưa kịp tiết lộ, thì đứa bé trong bụng Chi đã làm tình bạn đẹp đẽ ấy chết dần, chết mòn.

– Hai đứa này có xu hướng thích làm khổ nhau ghê… tao nghe nói, thằng Phong bỏ cái Chi vì cái Chi không có yêu thằng này… lấy nhau về mà không có chăn gối gì thì thằng đàn ông chịu sao nổi? – Minh kể cho Lan nghe.

– Là tao, tao cũng thế, do ông Phong ấy hại Chi, chứ có phải Chi là loại lẳng lơ gì đâu, tự nhiên ra đường lại bị người ta bàn tán, trông Chi tội nghiệp quá! – Nghĩ tới Chi là Lan lại đau lòng rồi, không cần biết tới cái việc vợ chồng Chi bỏ nhau do chung chăn chung gối hay không.

– Có lẽ Chi là Emily thứ hai của Trúc! – Ngọc khẽ thở dài.

Một Emily đã rời khỏi thế giới này khiến trái tim Trúc tan vỡ. Và một Thùy Chi, khiến Trúc mất niềm tin vào tình yêu, và tin rằng mình sẽ không bao giờ có hạnh phúc.

Khi Trúc 13 tuổi, bằng con của Chi hiện tại, Trúc đã bị bạn bè bắt nạt vì Trúc là người Việt Nam, là người không cùng chủng tộc tộc với một đất nước tự xưng là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Emily Evans, một cô bạn cùng lớp, đã tặng Trúc một que kem, và cả hai cùng làm bạn với nhau, cùng tâm sự ở cái xích đu của trường.

Emily Evans, một cô gái gốc Do Thái. Emily học rất giỏi, là người dạy cho Trúc tất cả những gì cô bé này biết về môn Hóa Học. Nhưng rồi một buổi sớm Trúc tỉnh giấc, trường đặc cách cho phép riêng mình lớp Trúc nghỉ học, để đi dự đám tang của một học sinh mắc chứng bệnh ung thư vòm họng vừa qua đời có tên là Emily Evans. Ở đám tang, Trúc không khóc, không thể khóc chứ không phải không muốn khóc. Để rồi Trúc khóc ròng rã một thời gian khá dài. Điều khiến Trúc đau đớn nhất, là Emily đã để lại cho Trúc một bức thư khi cô bé cảm thấy mình có thể sẽ rời đi, rằng Emily đã cảm mến Trúc từ ngày họ còn bé, học chung lớp tiểu học. Cho tới ngày Emily biết mình bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối, Emily quyết định sẽ dành thời gian đó cho Trúc, rồi cô đã vĩnh viễn rời đi… Trúc cắm đầu vào học Hóa, cắm đầu vào phòng thí nghiệm Hóa Học của trường, như một cách giúp Trúc không bao giờ quên về Emily Evans.

15 tuổi, Trúc đặt chân tới Việt Nam, Trúc bị kì thị, vì nhà Trúc quá giàu, vì Trúc có một giới tính khác lạ, và Thùy Chi, chính là Chi đã can đảm nói rằng Trúc không xứng đáng bị nói như thế. Dù là tuổi 15, ở tuổi này, Trúc đủ mạnh mẽ để không bị bắt nạt như ngày trước nữa và không ai bắt nạt nổi Trúc, thế nhưng với sự yếu đuối luôn tồn tại trong chính mình, Trúc thực sự được Chi cứu vớt. Chi đã kéo Trúc khỏi tâm trạng đau khổ ấy, cho tới ngày nhìn thấy Chi ngắm mặt hồ Gươm với gương mặt đăm chiêu, Trúc quyết định, mua cho Chi một que kem, giống như cách Emily Evans đã làm với Trúc khi Trúc có nhiều suy nghĩ và tâm trạng!

p/s Emily Evans là tên thầần tượng của mình thôi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN