The Many Sins Of Lord Cameron - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
384


The Many Sins Of Lord Cameron


Chương 11


Cameron nhìn Ainsley, nàng đang bừng lên, đôi mắt lấp lánh giận dữ, và chàng muốn nàng. Chàng có thể chiếm lấy nàng ngay trên cái bàn bida, trên chiếc ghế gần đó, hay trên tràng kỷ, chàng chẳng quan tâm nhiều lắm. Chàng muốn hôn đôi môi đang hé mở căm phẫn, trải những nụ hôn xuống khuôn ngực đang phập phồng hơi thở. Cam muốn đắm chìm trong người phụ nữ đã nói những lời đầy phẫn nộ, cô muốn mắng cho cô ta một trận.

Chàng có thể tưởng tượng ra Ainsley, với đôi mắt thẳng thắn và táo bạo của nàng, mắng Lady Elizabeth Cavendish chính xác những gì mà nàng nghĩ về cô ta. Elizabeth, ái nữ giàu có nhưng hư hỏng của một nhà quý tộc, hoang dã và cuồng nhiệt như một con chim nhiệt đới, đã không có một cơ hội mong manh nào chống trả lại được Ainsley. Ainsley giống một con chim sẻ nhiều hơn – một người phụ nữ thực tế, quan tâm đến hiện thực trong tầm tay hơn là khoe mẽ bề ngoài.

Không, không phải là một con chim sẻ. Như thế quá đơn giản đối với người như Ainsley. Ainsley vô cùng xinh đẹp, với vẻ đẹp xuất phát từ thẳm sâu tâm hồn nàng. Cameron muốn tìm hiểu vẻ yêu kiều đó, tất cả mọi điều của nó.

“Em biết những chuyện như thế không phải việc của em,” Ainsley nói, giọng nàng khiến các giác quan của chàng hân hoan. “Em nên ngăn Daniel khi cậu bé bắt đầu, nhưng em công nhận là đã quá sức tò mò về người vợ trước của ngài. Nếu bất cứ gì Daniel nói là sự thật, em thực sự rất tiếc.”

Nàng đã tiếc, cho những điều đó. Những người phụ nữ khác hẳn đã giả vờ rằng Daniel đã làm quá lên hoặc là tỏ ra kinh tởm – với Elizabeth, với Cameron, với Daniel vì đã kể lại câu chuyện. Nhưng Ainsley thì không. Nàng nhìn thấy sự thật của câu chuyện.

Những lý do khiến Cameron đã không li dị với Elizabeth, tất cả đều là vì Daniel. Chàng đã sớm nhận ra Elizabeth không thể tin được và sẽ hủy hoại đứa trẻ của chính cô ta, và vì thế Cameron luôn canh giữ cô ta, nhiều tới mức khiến cô ta phát khùng. Elizabeth đã tuyên bố nhiều lần rằng đứa trẻ không phải của Cameron, và Cameron đã tính tới rủi ro nếu lời cô ta nói là sự thật. Elizabeth đã có một hàng dài những gã nhân tình, vài kẻ thường xuyên, vài kẻ chỉ là gặp gỡ qua đường. Nhưng Cam sẵn sàng mạo hiểm. Elizabeth đã lầm – Daniel là một Mackenzie thứ thiệt.

Cameron biết giờ đây chàng nên gửi Elizabeth đi xa ngay khi cô ta vừa hạ sinh Daniel, nhưng chàng vẫn còn trẻ và yếu mềm. Chàng thực sự tin rằng một khi Elizabeth đã có một đứa con trai để chăm sóc, cô ta sẽ thay đổi. Nhưng không; cô ta chỉ chìm sâu trong nỗi sầu muộn lạ lùng, sự ác nghiệt của cô ta ngày càng tồi tệ hơn, và cô ta bắt đầu cố tình làm tổn thương tới Daniel.

Cameron có một cảm giác kỳ lạ rằng nếu chàng giải thích mọi điều với Ainsley, nàng sẽ hiểu được.

“Ta không ở đây để nói về vợ mình,” chàng nói.

Đôi mắt Ainsley chứa đầy tức giận với chàng. “Tốt thôi, vậy ngài tới đây để nói về chuyện gì?”

Cameron chạm tới chiếc cúc trên cùng của bộ váy màu xám buổi chiều của nàng và cố gằng làm mềm lại giọng của mình. “Ta đến để hỏi bao nhiêu cúc nàng sẽ cởi ra cho ta hôm nay.”

Ainsley gần như nín thở, ép lấy khuôn ngực nàng nơi có thật nhiều những chiếc cúc mà Cameron muốn tháo ra. Má nàng ửng hồng, đôi mắt lấp lánh, Ainsley xinh đẹp tuyệt vời.

“Em đã nghĩ là ngài quên trò chơi này rồi chứ,” nàng nói.

“Ta chưa bao giờ quên những trò chơi. Hay cái gì đó nợ ta.”

Chàng tiến lại gần nàng hơn, hít lấy hương thơm ngọt ngào của nàng. Thời trang hiện nay là những cái váy của phụ nữ may ôm sát vào đùi và chân, và Cameron đã tận dụng tất cả những thuận lợi đó, đứng sát sạt với nàng. Khi nàng cởi thân áo, chàng có thể nhìn vào thật gần đôi gò bồng đảo mềm mại.

Chàng lại chạm vào chiếc cúc trên cùng, một chiếc cúc nhỏ màu mã não. “Bao nhiêu đây, Mrs. Douglas?”

“Lần trước là mười. Lần này, em nghĩ, em chỉ nên cởi nửa tá thôi.”

Cameron nhăn nhó. “Tại sao chứ?”

“Bởi vì chúng ta đang ở trong nhà với những người tham gia trò săn đồ vật, họ có thể sẽ xông vào và kết thúc. Mấy trái bida cũng nằm trong vài danh sách tìm kiếm thông thường.”

“Hai mươi,” Cameron quả quyết.

Ainsley giật thót. “Hai mươi ư?”

“Hai mươi sẽ đặt ta dừng tại đây.” Chàng sượt những ngón tay dọc thân áo nàng tới tận eo.

Cameron cảm thấy trái tim nàng đập thình thịch đằng sau cái áo lót cứng ngắc. “Không công bằng,” nàng nói. “Những cái cúc này rộng hơn những cái lần trước.”

“Ta không hứng thú với kiểu thiết kế của mấy bà thợ may. Ta đang hứng thú với số lượng ta có thể tháo thôi.”

“Tốt thôi, mười hai. Đề nghị cuối cùng của em.”

“Vẫn chưa đâu.”

Cái bàn bida ngăn Ainsley lùi lại. Tất cả việc Cameron phải làm là nâng nàng lên và chàng sẽ đặt nàng nằm thẳng lưng. Họ sẽ xé toạc tấm khăn trải bàn và chọc giận quản gia của Hart, nhưng đổi lại điều chết tiệt đó cũng đáng để có được Ainsley.

“Em sẽ chấp nhận là mười bốn,” nàng nói.

“Hai mươi.”

“Lord Cameron, nếu ai đó xông vào đây, em sẽ không có đủ thời gian để cài lại hai mươi cái cúc.”

“Vậy chúng ta sẽ khóa cửa phòng lại.”

Đôi mắt Ainsley mở lớn. “Chúa ơi, không. Em sẽ phải giải thích quái quỷ thế nào về việc tại sao em lại ở đằng sau cánh cửa khóa với Lord Cameron Mackenzie tai tiếng. Hãy để cửa như thế, và họ sẽ nghĩ chúng ta chỉ đang tìm kiếm mấy món đồ.”

Cameron mỉm cười, đầy tội lỗi như chàng biết phải làm thế nào ấy. “Ta đang mất kiên nhẫn đấy, Mrs. Douglas. Hai mươi cái cúc.”

“Mười lăm.”

Cameron rạng rỡ với chiến thắng. “Xong.”

Nàng đỏ mặt. “Ôi, tốt thôi. Mười lăm. Nhưng nhanh thôi nhé.”

“Quay lại nào.”

Nàng nhìn chàng với đôi mắt xám náo động. Nàng có biết nàng gợi cảm tới mức nào không? Nàng có thể khiến một gã đàn ông không thể rời khỏi đôi mắt ấy khi gã ngái ngủ nhìn qua cái gối, và Cameron không thích phụ nữ trên giường của hắn. Giường chỉ để ngủ. Một mình. An toàn hơn không có mối liên quan nào hết.

Ainsley đối mặt với cái bàn bida, hơi thở nàng vẫn gấp gáp. Cái khung áo ngu ngốc của cô đang trong tầm tay của chàng lúc này, dây buộc thân váy của nàng lại ở phía sau. Một thiết kế ngớ ngẩn. Bất cứ kẻ ngốc nào thiết kế cái khung áo này rõ ràng là chẳng hứng thú gì với phụ nữ.

Cameron đứng bên cạnh nàng, đùi chàng áp lấy hông nàng. Lần tới chàng đứng như thế với Ainsley, chàng thề là chiếc khung áo sẽ biến mất.

Cameron ấn một nụ hôn lên má nàng khi chàng cởi chiếc cúc đầu tiên. Ainsley vẫn đứng ngay ngắn, không tỏ vẻ yểu điệu nhu mì hay cầu xin rút lui. Nàng đã hoàn tất việc ra giá và chấp nhận như đã thỏa thuận. Một phụ nữ xinh đẹp, can đảm.

Đôi mắt nàng lim dim mơ màng khi Cameron cởi chiếc cúc thứ hai và rồi thứ ba, cơ thể nàng thả lỏng tựa vào chàng. Chàng hôn lên khóe miệng nàng, và tiếng rên khe khẽ của nàng khiến chàng cương lên đau đớn.

Đến cúc thứ tám, Cameron đang hôn lên cổ nàng, nếm náp nàng – hương vị mặn mà thoảng mùi chanh. Một ngày nào đó, sớm thôi, Cameron sẽ cởi sạch xống áo của nàng và liếm toàn bộ cơ thể nàng. Rồi chàng sẽ quỳ gối trước nàng và uống và uống, trong khi những ngón chân của nàng bấm sâu vào tấm thảm, đôi tay nàng vò rối tóc chàng, và nàng sẽ hổn hển đầy thỏa mãn.

Mười, mười một, mười hai. Cameron chạm tới bầu ngực của nàng, hơi nóng ấm áp từ chiếc áo lót. Chàng sẽ cởi bỏ chiếc áo đó của nàng vào lần tới.

“Mười ba,” chàng thì thầm. “Mười bốn.” Chàng cho một tay vào túi của mình và mở cái cúc thứ mười lăm bằng một tay. “Đừng cử động.”

Ainsley vẫn đứng đó, mắt nhắm lại. Cameron hít lấy hương thơm của nàng, hôn lên da nàng một lần nữa, và rồi lấy một chiếc vòng cổ chàng lấy từ trong túi ra quàng lên cổ nàng, gài cái móc nhỏ xíu lại.

Ainsley tròn xoe đôi mắt. Nàng nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc lên sợi dây chuyền kim cương đang nằm trên ngực mình và rồi ngước lên nhìn chàng. Thân áo nàng đang mở toang, bầu ngực phập phồng dưới lớp áo lót.

“Cái này là sao?” nàng hỏi.

Cameron thận trọng nói. “Ta đã mua nó ở hiệu kim hoàn tại Edinburgh sau khi nàng và Isabella và Beth rời đi. Ta đã nghĩ nó sẽ hợp với bộ đồ mới của nàng.”

Ainsley ngây ngốc nhìn chàng đầy ngạc nhiên. Không ré lên sung sướng như hầu hết đám đàn bà của Cameron đều gục ngã khi chàng mua cho họ trang sức, không có những cái liếc tinh quái hứa hẹn một sự đền đáp về sau. Ainsley Douglas đơn giản là chết lặng.

“Tại sao?” nàng hỏi.

“Nàng hỏi thế là có ý gì? Ta đã thấy chiếc vòng cổ chết tiệt này, và đã nghĩ là nàng sẽ thích nó.”

“Em thích nó.” Ainsley lướt tay lên những viên kim cương. “Nó đẹp quá. Nhưng…” Biểu hiện của nàng từ sự khao khát, đến cô đơn, và rồi đột nhiên chuyển thành đau đớn khiến chàng kinh ngạc. “Em không thể nhận nó.”

“Tại quái quỉ gì mà không chứ?”

Cameron trông thật giận dữ – với nàng. Hắn, người đã can thiệp vào chuyện giao dịch của Ainsley với Phyllida và đã đích thân chọn đồ cho nàng tại hiệu may, người đàn ông muốn đưa Ainsley tiền bạc mà không cần vật thế chấp và mua trang sức cho nàng như hắn sẽ làm với mấy ả giang hồ của hắn, giờ đây lại đang nổi giận với nàng.

“Bởi vì, Cameron thân mến, ngài biết mọi người thích ngồi lê đôi mách thế nào rồi đấy. Sẽ có rất nhiều những phỏng đoán tại sao ngài lại tặng em chiếc vòng cổ này.”

“Tại sao ai đó lại phải biết ta tặng nó cho nàng?”

Ainsley muốn lăn ra cười. “Bởi vì ngài chính xác không hề kín đáo.”

“Kín đáo. Lãng phí thời gian.”

“Ngài thấy chưa? Ngài có thể nói thế vì ngài rất giàu có, không ám chỉ đàn ông. Ngài có thể vượt khỏi các lề thói, trong khi em phải là một người đàn bà bé nhỏ ngoan ngoãn và tuân theo tất cả các luật lệ.” Và những luật lệ đó không phải khiến người ta phát cáu sao?

“Nữ hoàng nên nhìn nhận nàng hơn thế vì nàng phải hầu hạ bà ta. Nàng đáng giá hơn bà ta tưởng nhiều.”

Ainsley run rẩy với giọng nói trầm đặc của chàng. “Ngài đang tâng bốc em, và tin em đi, em rất hài lòng khi ngài tâng bốc em, nhưng em phải rất cẩn thận.” Nàng chạm vào chiếc vòng cổ lần nữa. “Ai đó khám phá ra ngài mua quà cho em sẽ thêu dệt thành em là nhân tình của ngài. Phyllida sẽ tin điều đó.”

Cameron tựa người lên nàng, đưa hai tay của chàng qua người nàng tựa lên bàn bida. Cơ thể chàng, cánh tay chàng như chiếc lồng neo giữ nàng.

“Vậy hãy trở thực sự trở thành nhân tình của ta, Ainsley.”

Hơi thở chàng chạm vào đôi môi nàng khi nàng tròn miệng kinh ngạc, miệng chàng vươn tới. Một nụ hôn nhanh và cháy bỏng.

“Ta có thể mang lại cho nàng thật nhiều,” chàng nói. “Ta muốn mang lại cho nàng thật nhiều. Điều đó có quá tệ không?”

Một điều quá tệ ư? Ainsley nắm chặt lấy cạnh bàn bida và cố gắng đứng thẳng lại. Không, nó sẽ không thể là một điều quá tệ để trở thành nhân tình của người đàn ông này. Nàng sẽ nằm dài trên giường của chàng – hoặc bất cứ nơi nào chàng thích – trong khi chàng cởi phục trang của nàng và nếm náp làn da nàng. Đầu hàng Cameron sẽ là tước đi hơi thở, một sự tự do hoang dã.

Hắn là một tên đàn ông luôn đoạt được thứ hắn muốn, đám đàn bà của hắn đều run rẩy dâng mình cho hắn và chẳng thèm quan tâm tới sự ràng buộc. Bởi thế, Mấy quý bà của hắn thường là những cô điếm hạng sang, những bà quả phụ dễ dãi, và đám phụ nữ đã chẳng còn chút danh tiếng gì trước khi ho giao du với hắn. Bọn họ chẳng có gì để mất, còn Ainsley có mọi thứ. Và phải chăng thiên đường sắp sụp đổ?

Nhưng từ rất lâu rồi, Ainsley đã ngừng chống lại một cái đụng chạm đầy cám dỗ. Nàng đã chông chênh trên mép vực của sự hủy hoại hoàn toàn, kinh khủng khi thú nhận những tội lỗi của nàng với anh trai, người là tất cả đối với nàng. Nàng nhớ tới cú sốc trong đôi mắt Patrick khi nàng cuối cùng cũng tâm sự với anh, tiếng hổn hển kinh hoàng từ người vợ ngay thẳng của anh, Rona.

Và rồi Patrick, thay vì tống cổ Ainsley ra ngoài đường như anh có thể, thì lại nhanh chóng và thương xót bảo vệ nàng. Chỉ có sự can thiệp của anh và Rona, và sự tử tế của John Douglas, đã giữ cho thế giới không khám phá ra nỗi hổ thẹn của nàng. Patrick, Rona, và John đã che giấu việc mà Ainsley đã làm, và Ainsley nợ họ tất cả.

“Thưa ngài…”

“Tên của ta là Cameron.”

“Cameron.” Ainsley nhắm mắt lại và hít vào một hơi dài để lấy sức. “Em cũng muốn. Em rất muốn trở thành người tình của chàng. Nhưng em không thể.” Những lời nói của nàng vang lên, và lơ lửng trong không khí.

“Vì quái quỉ gì lại không chứ? Nàng sống như một tên hầu và trang phục như một kẻ nghèo nàn. Chúng ta sẽ đi Pari nếu nàng lo lắng về những điều bọn họ bàn tán ở London. Nàng sẽ phục sức như một nữ hoàng thay vì bị sai bảo và hầu hạ ai đó, và ta sẽ phủ lên nàng trang sức, thứ sẽ khiến chiếc vòng bé nhỏ lòe loẹt này chẳng là gì hết.”

Một viễn cảnh huy hoàng hiện ra, Ainsley trong bộ đầm satin tuyệt diệu mà Isabella và Cameron đã chọn cho nàng, chuỗi kim cương lộng lẫy trên cổ nàng, hồng ngọc lấp lánh trên tai nàng. “Có thể là sapphires không?” nàng bâng khuâng hỏi. “Chúng sẽ rất đẹp với tất cả những cái đầm màu xanh.”

Nụ cười của Cameron khiến nàng mềm nhũn. “Là bất cứ thứ gì nàng muốn. Mỗi ngày một bộ đồ mới, trang sức đi cùng với nó. Nàng sẽ có một cỗ xe riêng, với những con ngựa tốt nhất. Ta biết một người ở Pháp có thể tạo ra những cỗ xe ngựa tuyệt hảo nhất. Nàng có thể chọn cái nàng thích.”

Tất nhiên rồi, chàng sẽ tặng Ainsley những con ngựa tốt nhất. Ngựa đối với chàng như kim cương đối với hầu hết phụ nữ. Quý giá, xinh đẹp, xứng đáng với thứ tốt nhất.

“Nàng có đam mê trong nàng, Ainsley Douglas. Hãy giải phóng nó cho ta.”

Nàng muốn. Nàng có thể có điều này, cánh tay mạnh mẽ của Cameron ôm lấy nàng, gã đàn ông trong chàng thức tỉnh người đàn bà trong nàng. Nàng chưa từng có cảm xúc như vậy với ai khác ngoài chàng – một gã đàn ông cường tráng có thể khuấy động nàng chỉ đơn giản bằng việc thì thầm tên nàng.

“Xin chàng, đừng dụ dỗ em như vậy,” nàng nói.

“Ta muốn dụ dỗ nàng. Ta muốn nàng với tất cả sức lực mà ta có, và chết tiệt cái vụ tai tiếng ấy đi. Isabella đúng – đó là quá khứ mà nàng cần rũ bỏ cùng với cuộc hôn nhân góa bụa và hãy tận hưởng cuộc sống của nàng.”

“Không phải vụ tai tiếng mà em sợ.” Ainsley hít lấy một hơi, ngực nàng đau nhói. “Tin em đi, một mình em trên thế giới này, em đã bất chấp tai tiếng và làm điều mà em thích.” Nàng nhận ra từ lâu rồi, tuy nhiên, vụ tai tiếng không phải là điều quan trọng, mà là những người nàng làm tổn thương bởi vụ tai tiếng ấy cơ.

Nỗi đau đớn đến ngây dại trong đôi mắt Cameron, một vết thương xưa cũ dường như chưa bao giờ lành lại. “Ít nhất hãy nói với ta nàng sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Dành một mùa đông với ta tại Pari. Hứa với ta là nàng sẽ đi, Ainsley.”

Ainsleu cắn môi nàng để nàng không thể bật ra từ đó, Vâng! Nàng có thể nhận lấy đề nghị của chàng và giằng xé từng chút một sự tận hưởng nó từ đầu đến cuối. Chàng đứng thẳng lại, vì nàng cần một chút thời gian để tĩnh trí.

Cameron vẫn đứng đó, đọc thấy sự từ chối trong im lặng của nàng, và điều mà nàng thấy trong mắt chàng gần như đã khiến nàng đổi ý. Nỗi cô độc, năm này qua năm khác, bị khóa kín đằng sau vỏ ngoài của một kẻ trụy lạc. Danh tiếng trác táng của Cameron che đậy một người đàn ông tan vỡ và nhiều năm về trước, một gã đàn ông kiếm tìm thú vui thể xác bởi vì hắn biết hắn chẳng thể trông mong được điều gì nữa từ cuộc sống.

Với một lời đề nghị kiểu này từ bất kỳ gã đàn ông nào khác thì nhất định hắn đã nổi xung lên và lăng nhục Ainsley, nhưng đôi mắt nàng chợt ứa lệ khi Cameron rời cơ thể khỏi người nàng.

“Chỉnh lại đồ của nàng đi,” hắn nói cộc lốc. “Những kẻ bới móc đầy rẫy ở đây.”

Ainsley túm lấy những cái cúc. “Cameron, em xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi. Nếu nàng không muốn, nàng không phải làm.”

Kinh ngạc, nàng nhận ra nàng đã làm tổn thương chàng. Đối với nàng, quyết định này chỉ là có hoặc không làm tan vỡ trái tim của anh trai nàng thêm lần nữa, nhưng Cameron hẳn chỉ nhận thấy một người đàn bà không muốn ở bên chàng.

Nàng chạm vào tay áo chàng. “Sự do dự của em không phải là do chàng, Cam. Không phải vì không thích chàng, ý em là thế. Em thích chàng rất nhiều, và em xin lỗi vì em lúc nào cũng khiến chàng giận dữ. Bỏ qua tất cả những việc đó, em hy vọng rằng chúng ta có thể tiếp tục là bạn.”

“Bạn ư?” Bất thình lình bị nghẹt thở, Ainsley thấy bản thân lại bị kẹt trở lại trong chiếc lồng với cái bàn bida lần nữa. “Ta không muốn trở thành bạn với nàng, Ainsley Douglas. Ta muốn đắm mình trong cơ thể nàng, ta muốn khám phá hương vị của nàng tuôn trào vì ta, ta muốn cảm nhận nàng quấn quýt lấy ta, và ta muốn nghe nàng khóc nấc lên khi nàng để ta chìm sâu trong nàng.”

Ôi, vâng, điều đó thật là… vâng, quá tuyệt vời. Em cũng muốn trở thành người tình của chàng, Cameron. Em muốn với tất cả những gì em có.

“Làm bạn với nàng sẽ không bao giờ là an toàn đối với ta,” Cameron kết thúc.

“Cả em nữa, phải thành thật là thế.”

“Vậy làm thế quái nào mà nàng lại đề nghị thế?”

Ainsley khẽ nhún vai. “Còn tốt hơn chẳng có gì mà?”

Cameron càu nhàu. Chàng xiết lấy nàng trong vòng tay mạnh mẽ như thể sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì xấu xảy đến với nàng và trao một nụ hôn nhanh gọn lên đôi môi nàng.

“Ainsley, ta phải làm gì với nàng bây giờ?”

“Cho em mượn năm trăm đồng vàng chăng?”

“Quỷ quái ạ.” Cameron thả nàng ra. “Ta sẽ đưa nàng số tiền, nhưng nếu nàng tiếp tục nghĩ tới chuyện lập một tờ hợp đồng vay nợ, thì phải hiểu là ra sẽ chẳng có gì để mà làm với nó cả. Phyllida có giở trò gì với những lá thư không?”

“Cô ta sẽ mang theo chúng ngày mai, cô ta nói thế.”

Cameron chỉ gật đầu. “Tốt. Rồi nàng lấy lại chúng từ cô ta và xong chuyện. Nếu cô ta cố tình lừa dối nàng hay yêu cầu thêm tiền, hãy nói với ta, và sau đó Phyllia sẽ phải thỏa thuận với ta.” Nụ cười của chàng thật nguy hiểm. “Cô ta không muốn phải thỏa thuận với ta đâu.”

Sự quả quyết trong giọng chàng như nói với Ainsley rằng Phyllida sẽ không thể thắng trong trận đấu này. “Cám ơn vì sự giúp đỡ của chàng, Cameron. Em thực sự đấy.”

“Và ta cũng thực sự có ý đó khi ta nói ta muốn nàng. Ta muốn kết thúc điều giữa hai chúng ta. Dù mong muốn của nàng đã khiến nó kéo dài hơn chuyện đó. Giờ thì chỉnh lại trang phục của nàng đi.”

Ainsley bắt đầu cài lại cúc áo. Tên đàn ông trời đánh vừa mới đây còn đói khát để cởi cúc áo của nàng, nhưng khi đến lúc cần thu dọn cho gọn ghẽ, hắn quay đi, thế là xong. Đúng là đàn ông.

Ngón tay nàng lướt trên chuỗi hạt kim cương khi nàng cài cúc. “Thế còn chiếc vòng cổ?”

“Giữ nó. Bán nó. Chết tiệt, ta không quan tâm nàng làm gì với nó. Chỉ đừng đưa nó cho Mrs. Chase đổi lấy những lá thư khốn khiếp đó thôi.”

Cameron nói năng bất cần, nhưng Ainsley thấy chàng như đã chuẩn bị sẵn cho vết thương mà Ainsley sẽ gây ra khi nàng trả lại chiếc vòng. Liệu chàng sẽ nhận lại chúng, hay là ném chúng vào một xó xỉnh nào đấy và chờ để tặng lại cho một quý cô tiếp theo trong cái danh sách của chàng?

Cơ hội béo bở. Kim cương là của mình. Bất hạnh cho những quý cô khác.

“Em chẳng mơ để Mrs. Chase đụng bàn tay xương xẩu của cô ta lên chiếc vòng cổ của mình đâu.” Ainsley vuốt ve sợi dây và đưa những viên kim cương khẽ chạm đôi môi nàng. “Cám ơn chàng, Cameron. Em sẽ trân trọng nó.”

-0/

Đêm tiếp theo, Ainsley, đội một bộ tóc giả màu trắng bự chảng của một quý cô thế kỷ thứ mười tám, đeo mặt nạ giấy vàng, bị chèn ép không thoải mái trong cỗ xe giữa một bên là tấm vách và một bên là Phyllida Chase, ả hẳn phải dùng tới cả nửa lọ nước hoa.

Ainsley đã từng tham gia những vũ hội hóa trang khi còn trẻ, thiết kế những trang phục khiến bạn bè và gia đình nàng phải bật cười thích thú và công nhận phong cách của nàng. Nàng đã từng hóa trang thành mọi thứ từ một con búp bê Trung hoa đến một con rồng – hóa trang thành rồng nàng đã tự làm một cái đầu rồng bằng giấy lụa và cậu em trai Steven thì đuổi theo nàng vòng vòng quanh nhà với một thanh gươm.

Tiệc hóa trang lần này, Ainsley muốn ẩn danh. Nếu có ai đó chứng kiến vụ trao đổi này, Ainsley muốn không ai có nhận ra nàng. Cả Isabella và Beth đều không tham gia bữa tiệc này khiến cho nhiệm vụ của nàng có dễ dàng hơn đôi chút. Lord Cameron cũng không có ở đây, theo như nàng được biết, cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đã chẳng thấy gì về Cameron hôm nay, nhưng buổi chiều, Angelo đã tới gặp nàng trong một căn phòng bỏ hoang và lặng lẽ ấn vào tay nàng số tiền. Buồn cười là hầu hết mọi người chẳng tin tưởng người digan, thế nhưng Cameron lại hoàn toàn tin tưởng để một người digan mang một nghìn năm trăm đồng vàng tới cho Ainsley.

Một nghìn năm trăm. Bề ngoài thì có vẻ Phyllida đã thuyết phục được Cameron trả cho ả số tiền đó. Ả đàn bà xảo trá đó hẳn đã tính đục nước béo cò.

Tuy nhiên, số tiền hẳn để giữ cho Phyllida không nuốt lời, nên Ainsley đã phản đối. Nàng đã cố gắng giải thích với Angelo là nữ hoàng đã chuyển năm trăm đồng từ trước rồi, thế nên Cameron chỉ phải đưa ra một nghìn, nhưng Angelo đã bỏ đi mất, chẳng thèm quan tâm.

Morag, thề giữ bí mật, đã giúp Ainsley chuẩn bị trang phục. Họ đã làm những cái sọt bên ngoài lớp đệm được Morag buộc vào eo của Ainsley, thứ giúp căng lớp váy mà Morag đã tìm thấy ở khu gác mái. Những cái váy màu đỏ tươi – từng lớp từng lớp nhung đỏ sột soạt theo mỗi bước của Ainsley. Nàng cảm thấy một sự rùng mình thích thú khi mặc bộ trang phục, thậm chí cả khi chiếc áo lót bó rất chặt và đội bộ tóc giả thì có hơi đau một chút.

Phyllida đã khăng khăng Ainsley phải tới bữa tiệc trên cỗ xe xa hoa của cô ta cùng vài quý bà và quý ông người Anh mà Ainsley đã gặp tại bữa tiệc của Hart nhưng nàng không biết họ. Họ vô tình lờ Ainsley cả tuần và cũng dường như không nhận ra nàng lúc này.

Sáu người bọn họ nhồi nhét trong cỗ xe, người phụ nữ đi cùng với Phyllida ăn vận như cô gái chăn cừu, và có cả một cái gậy móc dài để hoàn thiện bộ trang phục, và ba quý ông ngồi đối diện phục sức như một hồng y, một người hồi giáo, và một chàng đấu sĩ bò tót Tây Ban Nha. Phyllida hóa trang thành công chúa Ai Cập – hoặc cô ta phải tự hình dung đó là công chúa Ai Cập – những lớp lụa mỏng manh và trang sức bằng vàng to bản và một bộ tóc giả màu đen. Cô ta tỏ ra nhạy cảm, và từ cái mà Ainsley cảm thấy khi va đụng bên cạnh Phyllida, Phyllida đã không mặc áo lót.

Phyllida và cô gái chăn cừu cười vang và ve vãn các quý ông chẳng giữ chút ý tứ nào cả khi họ đang đi trên con đường làng. Những từ ngữ ám chỉ về quyền trượng và cái kích thích được buông tuồng dễ dãi. Một quý ông quyết định ông ta là một con cừu hư hỏng cần bị đánh đòn, và ông ta cùng hai quý ông khác kêu be be suốt quãng đường đến dinh thự Rowlindson. Ainsley chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế khi ra khỏi một cỗ xe trong đời mình.

Khi Phyllida bước xuống, Ainsley kéo cô ta sang bên. “Sao ta không thể thực hiện việc trao đổi ngay lúc này?” Xấp giấy bạc cộm lên trong áo lót của Ainsley, và càng sớm lấy lại những lá thư bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu. Rồi nàng có thể về nhà, tháo bỏ bộ tóc giả lố bịch, và tập trung tâm trí cho những vấn đề khác, như lời đề nghị cám dỗ của Lord Cameron.

“Không, chưa đâu, cô em thân mến.” Phyllida cười sảng khoái, tràn đầy sức sống hơn bao giờ Ainsley đã từng được biết. “Ta tới đây để tận hưởng. Và trông cô em thật tuyệt trần. Nào hãy tới và gặp chủ nhà của chúng ta.”

Những ngón tay của Phyllida nắm lấy cánh tay của Ainsley khi cô ta kéo Ainsley bước lên cầu thang dài dẫn tới khu sảnh. Lord Rowlindson, một người Anh, theo như Isabella, đã tậu sản sự của ông ta từ một người cao nguyên suy tàn và tôn tạo lại nó, chờ đợi cho tới khi được giá. Ông ta cao, tóc đen và mắt nâu, một khuôn mặt cổ điển, và nụ cười thân thiện. Khách khứa dường như thích ông ta, và thậm chí cô nàng chăn cừu và đám cừu mới của cô ta cũng cư xử lịch thiệp khi họ chào hỏi ông.

“Mrs. Chase, thật rực rỡ.” Rowlindson nắm lấy tay Phyllida và mỉm cười nồng ấm. “Cám ơn vì đã tới tham dự bữa tiệc khiếm nhường của tôi. Và còn mang theo quý cô trẻ đáng yêu đi cùng với bà.” Ông trao cho Ainsley một nụ cười tươi.

“Vâng, cô ấy và tôi là bạn rất thân,” Phyllida nói. “Đây là Mrs… um…”

“Gisele,” Ainsley cắt ngang và đưa tay của nàng ra. “Đêm nay, tôi là Gisele.” Nàng cố gắng nói giọng khàn khàn, giọng Pháp của nàng, nhưng nghe lạo xạo và không ổn chút nào.

“Bienvenue, Gisele.” Rowlindson đỡ lấy tay nàng, cúi xuống, và ấn một nụ hôn nhẹ lên lưng bàn tay.

“Merci, quý ngài.” Ainsley đáp ngắn gọn. Ông ta ít nhất đã cư xử lịch thiệp, và nụ cười không hề dâm đãng. Chỉ thân thiện với một chút lấp lánh thích thú.

Rowlindson quay sang chào đón lượt khách tiếp theo, và Ainsley theo sau Phyllida tiến vào khu thánh đường – trông như phòng khách, hoàn toàn theo kiến trúc gothic và đầy ắp người. Phyllida đường bệ tiến vào, vẫy tay với những người bạn cùng phái, thầm thì với đám đàn ông.

Khách khứa nói chuyện với giọng gào thét, âm thanh làm nhức nhối đôi tai của Ainsley. Nước hoa và hơi người thật ngột ngạt. Phyllida len qua giữa đám đông như một con lươn trườn trong nước, bỏ mặc Ainsley với cái váy sọt lại phía sau.

Phyllida đã nói với nàng muốn làm cuộc trao đổi tại khu nhà kính. Đó là một khu yên tĩnh với những chậu cây và có chỗ ngồi. Tuyệt đối tĩnh lặng. Ainsley có thể bình thản đợi ở đó, cách xa khỏi những lời bóng gió về lũ cừu. Thiên đường.

Ainsley quay bước khỏi phòng khách, nhưng khách khứa đang tràn vào trong khu sảnh, xô đẩy Ainsley đi cùng với họ như sóng thủy triều. Nàng bị va quệt, và cảm thấy hơn một lần có ai đó chạm vào ngực nàng, trước khi nàng lách được tới một góc trống trải cạnh cửa sổ. Cánh cửa đang mở, quá tuyệt, và Ainsley hít lấy một hơi thật sâu không khí ẩm ướt nhưng tươi mát của xứ Scot.

Xem xét quanh chỗ cửa sổ đang đứng, và nàng thấy một người đàn ông và một người đàn bà đang quấn lấy nhau. Trang phục của cô nàng bị kéo xuống tận rốn, và quý ông thì đang úp mặt vào bộ ngực của cô nàng. Quý cô đang mê mải xoa nắn đũng quần của người đàn ông.

Ainsley quay mặt đi, chỉ kịp nhìn thấy quý ông hồi giáo trong cỗ xe khi nãy đang ngồi trên một cái đi văng tròn quanh một cái cột, mỗi quý cô bám một bên ông ta. Bàn tay của các quý cô lang thang dưới tấm vải phủ của ông ta, và cả ba cùng cười khúc khích.

Ôi, trời.

Ainsley giờ đã hiểu tại sao Beth và Isabella không hề có ý tham gia bữa tiệc. Ainsley đã nghĩ họ đơn giản là quá bận phụ giúp Hart, nhưng sự thật là họ quá tự trọng để có thể có tên trong danh sách khách mời của Lord Rowlindson.

Một vài người ở đây cũng tới từ bữa tiệc bên nhà Hart, nhưng hầu hết Ainsley không nhận ra. Nhiều quý cô cải trang giống như Phyllida: lụng thụng, không áo lót, vạt áo xẻ thấp đến không thể. Một quý cô cũng trong trang phục thế kỷ mười tam, nhưng bộ dạ phục của cô ta hở sâu tới nỗi hai núm vú nâu hồng của cô ta lộ hết cả ra ngoài.

Phyllida chêt tiệt. Nó giống như cô ta đã quyết định tiến hành trao đổi tại một nơi thác loạn truy hoan thế này. Nếu Ainsley làm nhặng xị lên, có lẽ từ chối trả tiền hoặc cố gắng đánh cắp những lá thư, Phyllida có thể sẽ lột trần Ainsley với tất cả mọi người. Một vụ tai tiếng. Mrs. Douglas, một quả phụ nhỏ bé đứng đắn, một người được nữ hoàng yêu thích, được thấy ở một cuộc truy hoan trụy lạc.

“Cherie.” Một người đàn ông và một người đàn bà dừng lại trước mặt Ainsley, cả hai đều nhìn nàng từ trên xuống dưới. “Có lẽ cô muốn cùng đi dạo với chúng tôi chăng?”

Mặt Ainsley nóng bừng. “Không. Ý tôi là không, cám ơn. Xin phép.”

Nàng lách cái váy quá dài của nàng và chạy vượt qua họ. Khu nhà kính. Ngay bây giờ.

Ainsley len lách qua đám dông, lờ đi những cái nhìn hằn học của những người bị va đạp bởi hai cái sọt của nàng. Nàng cuối cùng cùng thoát ra khỏi phòng khách để tới khi sảnh phía trên yên tĩnh hơn, và cố gắng hít thở khi nàng bước xuống cầu thang.

Lord Rowlindson, bắt tay những vị khách mới, nhìn thấy nàng và mỉm cười. Phải chăng giờ đây nó mang điềm gở? Ainsley không thể quyết định. Rowlindson trông vẫn giống một chủ nhà hồn hậu, quan tâm tới việc khách khứa của ông có quãng thời gian vui vẻ.

Nàng đã nghĩ khôn ngoan thì không hỏi Lord Rowlindsown về đường đi tới khu nhà kính, và tự mình tìm kiếm lối đi. Những khu nhà kính, phần hiện đại thêm vào cho một ngôi nhà cổ, thường sẽ phải ở dưới sân, có thể là ở cuối hành lang. Ainsley nắm lấy tay vịn hành lang bằng thép lạnh buốt và bắt đầu bước xuống cầu thang.

Một bàn tay mạnh mẽ kéo giật nàng lại. Nàng kêu thét lên khi nàng bị kéo ngược trở lại và thình mình đang nhìn vào khuôn mặt không mặt nạ, giận dữ của Lord Cameron Mackenzie.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN