Cỏ Đoạn Trường - Chương 5-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
265


Cỏ Đoạn Trường


Chương 5-2


Ở phía Nam nước Lâm La có một ngôi nhà cổ đã hơn mấy trăm tuổi, mái ngói vỡ đôi chỗ, cột gỗ mục nát, cửa chính có cũng như không, nhìn qua còn thua cả nhà hoang, nhưng ở nơi này, thậm chí là cả nước Lâm La cũng không ai dám xem thường ngôi nhà cổ này, nói đúng hơn là xem thường chủ nhân của nó.

Nói đến chủ nhân của ngôi nhà cổ kia, không thể không nhắc đến trận thanh tẩy ma quỷ hơn năm trăm năm trước vẫn truyền tụng đến bây giờ. Năm đó khắp Lâm La dường như trải qua lễ tẩy rửa của ma quỷ, khắp nơi tràn ngập oán khí, tiếng la hét tuyệt vọng vang vọng từ nam đến bắc. Ngay khi Lâm La tưởng chừng như bị bóng tối nuốt chửng, có một người đã xuất hiện, người đã cứu vớt cả Lâm La, một vị pháp sư, họ Đỗ, tên chỉ một chữ Trọng.

Đỗ Trọng vốn là người Lâm La, nhưng từ nhỏ đã phải theo mẫu thân lưu lạc khắp nơi, rời xa quê hương mình. Nay ông tuổi đã lớn, bèn mang theo con cháu trở về quê hương sinh sống. Nhưng ông lại chẳng ngờ được, lúc ông trở về, Lâm La đã một nửa chìm vào bóng tối ma quỷ.

Trong lúc nhất thời, Đỗ Trọng không chấp nhận được sự thật này, ông bèn dùng mạng sống của mình mà thi triển cấm thuật, thiêu đốt tất cả ma quỷ đang có ý đồ xâm chiếm Lâm La, xua đi bóng tối đang nuốt trọn mạng sống bao nhiêu người ở nơi này. Tuy không thể triệt để tiêu diệt toàn bộ ma quỷ, nhưng cũng đã giúp cho Lâm La lần nữa vực dậy, lần nữa có niềm tin chống lại bọn ma quỷ kia. Mà cũng từ đó, Đỗ gia trở thành một trong những gia tộc cao quý nhất Lâm La, pháp sư cũng trở thành một trong những nghề nghiệp được mọi người tôn kính.

Mà ngôi nhà cổ ở phía Nam Lâm La kia, chính là Đỗ gia. Tuy trải qua mấy trăm năm, Đỗ gia không rõ vì nguyên nhân gì mà suy tàn, nhưng chỉ cần Đỗ gia còn người thì chẳng ai có gan dám chạm đến ngôi nhà cổ hoang tàn kia.

Trong Lâm La có lưu truyền, vị tổ tiên Đỗ Trọng năm xưa khi dùng sinh mạng của mình cứu vớt Lâm La đã hóa thân thành một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng tựa như thái dương, xua tan mọi chướng khí mù mịt, một kiếm chém ra, ngàn dặm bao phủ lôi điện. Cho đến ngày nay, thanh kiếm kia vẫn còn để ở vị trí trọng yếu nhất của Đỗ gia, chỉ có điều qua từng thế hệ cũng chẳng ai có thể tái hiện lại khung cảnh khi xưa. Mà Đỗ gia thế hệ này, cũng chỉ còn duy nhất một người – Đỗ Nhược.

Nửa đêm, trước cửa Đỗ gia xuất hiện một bóng người. Người này thân cao lớn, gương mặt bị bóng tối che phủ, tóc dài được buộc cao gọn gàng, cẩm bào thêu kỳ lân, là một nam tử sang trọng cao nhã, khí chất hơn người.

Nửa khắc sau, nam tử vẫn đứng im lặng trước cửa Đỗ gia, trên trời, mây đen che khuất trăng sáng, xung quanh càng thêm âm u lạnh lẻo.

“Mời vào.”

Bên trong Đỗ gia bỗng nhiên truyền đến giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đến mức dường như chẳng tồn tại.

Nam tử ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vào bên trong cửa lớn. Cửa lớn Đỗ gia luôn mở, nói đúng hơn là cửa lớn Đỗ gia… không đóng lại được. Mà cho dù có không đóng thì cũng chẳng có mấy ai dám vào cái nơi ngay cả ban ngày cũng có cảm giác u ám hoang tàn đó.

Nam tử nhấc chân, không nhanh không chậm bước qua bậc cửa Đỗ gia, đảo mắt thu hết tình trạng thảm hại bên trong vào mắt, sau đó hơi cúi đầu, đi thẳng vào sảnh lớn. Trong sảnh lớn, nền gạch dưới chân đã có chút gồ ghề, vỡ nát, ghế chủ vị cùng hai hàng ghế hai bên cũng có chút cũ kỹ bám bụi. Nam tử trong lòng khẽ thở dài cảm khái, Đỗ gia rốt cuộc đã sa sút tới mức độ nào rồi?

“Không biết vị huynh đài này đến Đỗ gia là có chuyện gì?” Giọng nói mềm mại kia lần nữa truyền đến, nam tử hơi nghiêng đầu hướng mắt về phía giọng nói đó. Ngay vị trí chủ vị lúc nãy, không biết từ bao giờ, nơi đó đã xuất hiện một nữ tử váy vàng nhạt, bên hông giắt một thanh kiếm sắt, gương mặt chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng không biết sao lại khiến người khác cảm thấy gần gũi.

“Tại hạ Lý Cảnh Vân, lần này tại hạ đến là có chuyện muốn nhờ.” Lý Cảnh Vân cũng không vì người trước mắt là nữ mà tỏ ra khinh thường, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng như nước.

Đỗ Nhược, cũng chính là người đang đứng ở vị trí chủ vị lúc này cũng cẩn thận quan sát Lý Cảnh Vân, gương mặt tuấn mỹ vô song, khí chất cao quý không tầm thường, cũng không biết người đến lần này là họa hay phúc.

“Mời ngồi.”

Lý Cảnh Vân nói hai chữ đa tạ, sau đó thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên trái gần chủ vị nhất.

Đỗ Nhược cũng đã ngồi xuống vị trí chủ vị, thanh kiếm thì đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, nàng liếc mắt nhìn thấy Lý Cảnh Vân không chút nhíu mày đã ngồi lên chiếc ghế phủ đầy bụi kia, trong lòng Đỗ Nhược âm thầm gật đầu hài lòng. Tuy Đỗ gia suy tàn, nhưng pháp thuật, trận pháp thừa kế không phải hư danh, người đến cầu vẫn rất nhiều, nhưng đều tỏ ra kiêu căng ngạo mạn khiến Đỗ Nhược rất không thích mà một chổi đem người quét đi hết.

“Nghe nói Đỗ gia…”

Lý Cảnh Vân còn chưa nói xong đã bị Đỗ Nhược vươn tay chặn lại:

“Vào chuyện chính.”

Lý Cảnh Vân khựng lại một chút, sau đó liền bật cười, chậm rãi kể lại đầu đuôi nguyên nhân hắn đến đây.

Lý Cảnh Vân là người ở kinh thành Lâm La, một đường xuôi nam du ngoạn, đi cùng còn có hôn thê cùng một hộ vệ thân cận, nhưng lúc gần đến thành Vĩnh An, thì cả hôn thê và hộ vệ đều đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết gì. Lý Cảnh Vân nghĩ rồi lại nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ đến việc này có liên quan đến ma quỷ vẫn luôn hoành hành vô hình vô ảnh, chứ nếu không bằng vào quyền thế của hắn không có lý gì mà không tra ra được. Sau đó Lý Cảnh Vân lại nghĩ đến Đỗ gia vẫn luôn ở một thành nhỏ cách thành Vĩnh An không xa, vì vậy mà một đường vội vã đến đây cầu cứu.

Đỗ Nhược nghe xong cũng không nói gì, chỉ cúi đầu sờ sờ chuôi kiếm bên cạnh. Thật ra thì… có một sự thật mà nàng che giấu rất lâu. Nàng tuy có thể thi pháp, cũng có chút lý giải về việc phá trận nhưng mà đều phải dùng máu của mình làm dẫn chứ không thể như các thế hệ Đỗ gia trước. Mỗi lần thi pháp, thật sự vô cùng cực khổ!

“Được rồi…” Cuối cùng, Đỗ Nhược vẫn nhận lời. Dù sau thì Đỗ gia có gia quy của Đỗ gia, nàng không thể thấy chết không cứu, nhưng dĩ nhiên, điều kiện trước hết là kẻ cầu cừu không trước mặt Đỗ gia mà kiêu căng sai khiến.

Lý Cảnh Vân hướng nàng gật đầu:

“Đa tạ.”

Đỗ Nhược đứng dậy, cầm lấy kiếm trên bàn:

“Ta cũng chẳng làm không công, không cần đa tạ.”

Đỗ Nhược đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại, cũng không xoay người mà nói vọng lại phía sau:

“Đỗ gia có bốn biệt viện, tuy không tính là lớn nhưng ở tạm cũng được, trừ biệt viện phía Đông, ngươi muốn ở đâu cũng được.”

Lý Cảnh Vân sửng sốt, hắn còn đang định nghĩ nên đến trọ lại nơi nào thì tốt, không ngờ nữ tử này lại mở lời để hắn ở lại.

“A, đa tạ, ta còn chưa biết tên của nàng…” Lý Cảnh Vân tỉnh táo lại, vội vã hỏi, nhưng bóng lưng Đỗ Nhược đã rời xa, hòa vào bóng đêm tĩnh mịch.

“Đỗ Nhược.” Trong bóng đêm, âm thanh mềm mại lần nữa vang lên. Lý Cảnh Vân sửng sốt, trong mắt chợt thoáng qua ánh sáng, thật sự là một nữ tử thú vị.

Sáng hôm sau, hai người dùng điểm tâm ở tửu lâu trong thành xong thì lập tức hướng về phía ngoại ô thành Vĩnh An. Ngoại ô thành Vĩnh An cách chỗ ở của Đỗ Nhược cũng không tính là xa, đi khoảng hai canh giờ thì đến. Nơi này cây cỏ um tùm hoang dại, tựa như một cánh rừng nhỏ, kéo dài suốt mấy dặm đường.

“Bọn họ mất tích ở nơi này sao?”

Lý Cảnh Vân gật gật đầu:”Lúc đó ta chỉ cảm giác cả người mệt mỏi rồi lịm đi, khi thức dậy, cả hai người kia đã biến mất.”

Đỗ Nhược gật gật đầu, nhìn Lý Cảnh Vân:”Nơi này có yêu khí.”

“Yêu khí?” Lý Cảnh Vân thấp giọng lập lại, sau đó dường như nhớ đến điều gì, hắn nhìn Đỗ Nhược, chỉ về một gốc cây héo khô:”Lúc ta tỉnh dậy chính là ở nơi đó, còn thoang thoảng nghe thấy mùi hoa đào.”

Đỗ Nhược theo hướng Lý Cảnh Vân chỉ mà đi đến, ngồi xổm xuống trước gốc cây, dùng kiếm nhẹ nhàng cứa một đường trên thân cây, thân cây lập tức vỡ nát thành tro bụi, bay tứ tung trong không khí.

“Chính là mùi vị này.”

Đỗ Nhược lập tức xoay người, kéo Lý Cảnh Vân lùi lại phía sau, kiếm trong tay cũng nhanh chóng vung lên đẩy tan tro bụi đang tiến gần về hai người bọn họ.

“Là Đào Yêu.”

“Đào Yêu?” Lý Cảnh Vân híp mắt, trong lòng dường như nghĩ đến điều gì.

Đỗ Nhược cũng không nhìn hắn, chậm rãi giải thích:

“Vạn vật đều có linh hồn, đều có thể tu luyện thành tiên, nhưng có một vài kẻ lại thích đi theo con đường tà đạo, lấy sinh mạng của người khác mà tăng mạnh tu vi của bản thân.”

Lý Cảnh Vân gật đầu, ánh mắt vô tình cố ý nhìn bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn đang nắm chặt tay mình, trên mặt tràn đầy ý cười.

Đỗ Nhược nhìn Lý Cảnh Vân, không hiểu tại sao hắn lại cười, cuối cùng theo hướng nhìn của hắn, nàng mới giật mình thả tay hắn ra, lùi về sau mấy bước:

“Thất lễ rồi.”

Ý cười trên mặt Lý Cảnh Vân càng thêm sâu. Vẫn là lần đầu tiên hắn nghe một nữ tử nói với một nam nhân ba chữ này, quả thật là một nữ tử kỳ lạ.

“Hôm nay chúng ta ở lại nơi này. Đào Yêu kia không hiểu vì lý do gì mà bỏ qua cho ngươi…”

Đỗ Nhược không nói hết câu, nhưng nàng tin tưởng Lý Cảnh Vân sẽ hiểu ý mình. Đào Yêu kia tốn công tốn sức bắt đi hai người thân cận của hắn, nhưng chỉ làm cho hắn mê mang, rõ ràng có ý đồ muốn dẫn dắt hắn làm gì đó, mà nếu đã như thế, thì rất nhanh sẽ có manh mối tự động tìm đến.

Ngoại ô thành Vĩnh An về đêm cũng không quá lạnh, thậm chí có phần ấm áp, nhưng loại nhiệt độ ôn hòa này kết hợp cùng với cây cỏ thì lại sinh ra rất nhiều côn trùng.

Đỗ Nhược thêm một nhánh cây vào lửa, nhàm chán liếc nhìn xung quanh.

Lý Cảnh Vân ngồi đối diện Đỗ Nhược, hai mắt chắm chú nhìn nàng.

“Hôn thê của ngươi sống chết không rõ, nhưng xem ra ngươi không mấy lo lắng nhỉ?”

Lý Cảnh Vân nhún nhún vai, tùy ý thả một nhúm lá khô vào trong lửa, lửa bùng lên dữ dội, lá khô hóa thành tro, lửa lại dịu dàng hạ thấp:

“Thật ra thì… nàng ấy là do người khác đưa đến cạnh ta, ta và nàng ấy vốn dĩ không có tình cảm.”

Đỗ Nhược không hiểu hết ý nghĩa trong lời Lý Cảnh Vân, nhưng vẫn không nhịn được mà nhíu mày:

“Không có tình cảm còn du sơn ngoạn thủy cùng?”

Lý Cảnh Vân cười càng thêm rạng rỡ:

“Là nàng ấy tự theo ta đó chứ. Ai bảo ta tuấn mỹ vô song, ai gặp cũng thích cơ chứ.”

Đỗ Nhược nhìn gương mặt dương dương tự đắc của Lý Cảnh Vân, trong lòng bỗng nhiên hiện lên mấy chữ “mặt thật dày”.

Đỗ Nhược im lặng đứng dậy, tiến đến một gốc cây gần đó, cẩn thận quan sát một vòng rồi mới ngồi xuống, tựa người vào thân cây khép mắt lại nghỉ ngơi.

Lý Cảnh Vân nheo mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mác, sau đó cũng khép lại hai mắt.

Đỗ Nhược vốn dĩ chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại mơ màng ngủ mất, sau đó lại mơ một giấc mơ vô cùng quen thuộc…

Trong mơ, nàng thấy mình cùng một nam tử mặc lam y đang tựa vào nhau rất ấm áp, nam tử gảy đàn, còn nàng thì ở cạnh khẽ ngâm nga, nàng hát không hay, có đôi khi sẽ lạc nhịp, nhưng nam tử vẫn dịu dàng xoa đầu nàng, khen nàng hát rất êm tai.

Đỗ Nhược trong mơ hơi ngẩng đầu, hai mắt ngập tràn hạnh phúc nhìn nam tử kia, nhưng cho dù nhìn chăm chú thế nào, Đỗ Nhược vẫn không thể nào thấy rõ gương mặt của nam tử đó…

Sau đó mọi thứ đột nhiên nhòe đi, nam tử kia không còn bên cạnh nàng nữa mà bị một người nào đó vung kiếm giết chết, bản thân nàng thì bị người khác giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn y dần dần mất đi sự sống.

Đỗ Nhược cảm thấy tim mình co thắt, nước mắt không ngừng lăn dài, nàng không ngừng gọi tên y, nhưng âm thanh lại như nghẹn ở cổ họng, chẳng thể phát ra được.

Mà cũng ngay lúc này, thanh kiếm sắt bên cạnh Đỗ Nhược bỗng phát ra một tầng ánh sáng mỏng manh, tầng ánh sáng kia không ngừng ngưng tụ, biến ảo thành một bóng người, người kia khom lưng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng, trong miệng thấp giọng thì thầm nhưng lại không nói thành lời, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy miệng đi đang không ngừng mấp máy hai chữ:”Đừng khóc.”

Đỗ Nhược dường như cảm nhận được ấm áp từ tay người kia đang không ngừng thay nàng lau lệ, nàng giật mình, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt mơ màng nhìn thấy bóng người trước mặt, ngay cả suy nghĩ cũng không kịp đã nhào đến ôm chầm lấy người kia.

Lý Cảnh Vân bị cái ôm của Đỗ Nhược làm cho bất ngờ. Hắn lúc nãy đang ở bên kia nghỉ ngơi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nức nở truyền đến, hắn còn đang nghi hoặc không biết ma quỷ phương nào đến giở trò thị lại phát hiện người đang khóc kia là Đỗ Nhược. Lý Cảnh Vân mang theo nghi hoặc mà đến trước mặt nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng, vốn dĩ chỉ muốn gọi nàng tỉnh lại, nhưng không ngờ lại được tặng kèm thêm một cái ôm nồng nhiệt đến như vậy.

Lý Cảnh Vân ôm lấy Đỗ Nhược, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi:

“Không sao, không sao rồi.”

Đỗ Nhược hai mắt mơ hồ, theo bản năng mà thấp giọng thì thào:

“Thật tốt, huynh không chết.”

Lần này đến lượt Lý Cảnh Vân mơ hồ. Hắn không chết? Cái gì gọi là không chết? Không đợi Lý Cảnh Vân tự hỏi xong thì Đỗ Nhược trong lòng hắn đã bắt đầu lấy lại tỉnh táo, vội vã đẩy người đang ôm mình ra, Lý Cảnh Vân bị nàng đột ngột dùng sức đẩy, nhất thời không phản ứng kịp mà bật ngã ngồi trên mặt đất. Hắn ngơ ngác nhìn Đỗ Nhược, thấy trên hai má nàng đột nhiên ửng hồng dưới ánh lửa đỏ, vốn dĩ trong lòng có chút buồn bực cũng bị xua đi mất.

“Nàng đây là dùng xong thì bỏ à?” Lý Cảnh Vân nhíu mày, bày ra vẻ mặt giận dỗi trẻ con.

Đỗ Nhược chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên gia tốc, cái gương mặt kia, biểu tình kia, quả thật khiến lòng người xôn xao.

“Đừng có nói bậy bạ.” Đỗ Nhược gắt nhẹ, cố che đi ngượng ngùng trong lòng.

Lý Cảnh Vân nhìn Đỗ Nhược như vậy thì lại càng muốn chọc ghẹo nàng nhiều hơn, chỉ là vừa mở miệng, chưa kịp nói gì thì lửa bỗng nhiên vụt tắt, gió lớn vù vù thổi, tán lá va vào nhau phát ra âm thanh lao xao ngày càng lớn.

Đỗ Nhược lập tức rút kiếm, hai mắt trong đêm dường như phát sáng, lẳng lặng quan sát xung quanh. Lý Cảnh Vân cũng im lặng đến bên cạnh Đỗ Nhược, quay lưng về phía nàng, thay nàng phòng hộ phía sau.

“Nếu muốn cứu người, đến Lam Sơn.”

Trong tiếng gió rít cùng tiếng lao xao của tán lá va chạm vào nhau, giọng nói khàn khàn này lại có vẻ vô cùng rõ ràng, sắc mặt Đỗ Nhược bỗng chốc trở nên khó coi, nàng không tìm ra chủ nhân của giọng nói này đang ở đâu!

Người kia sau khi nói xong thì gió cũng ngừng lại, im lặng lần nữa bao trùm ngoại ô thành Vĩnh An, Đỗ Nhược thu lại kiếm, đâm chiêu nhìn Lý Cảnh Vân:

“Ngươi rốt cuộc làm gì chọc đến kẻ mạnh như thế?”

Lý Cảnh Vân bị hỏi đột ngột cũng chỉ tùy ý nhún nhún vai, sau đó lại giơ hai tay lên cao lắc lắc:

“Ta nào biết, có lẽ người nọ đố kỵ sắc đẹp của ta.”

Đỗ Nhược quyết định làm lơ Lý Cảnh Vân. Nàng nghĩ nếu mình còn nói thêm câu nào với hắn chắc chắn sẽ không nhịn được mà một kiếm chém hắn vì người trong thiên hạ trừ hại.

Lý Cảnh Vân nhìn bóng lưng Đỗ Nhược đang vội vã rời đi, hắn cũng không hỏi nàng định đi đâu mà lập tức rảo bước chạy theo phía sau. Người dám cả gan để cho hắn nhìn bóng lưng, ở Lâm La này thật sự rất ít, mà nàng, là một trong số đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN