Cỏ Đoạn Trường - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
362


Cỏ Đoạn Trường


Chương 7


Ba kiếp vì quân, thủ Nại Hà

Mộng tan, duyên đoạn, tâm đã tàn.

Minh Vương nhìn hình ảnh phản chiếu trên Âm Dương kính, nhất thời không nói nên lời. Hồi lâu sau, hắn liếc sang người bên cạnh vẫn luôn im lặng:

“Đây là kết quả ngươi mong muốn sao? Ti Mệnh?” Hắn vẫn nghĩ Ti Mệnh rất yêu Hoa Nguyệt, sẽ không nỡ nhìn nàng đau khổ, sẽ làm tất cả để khiến Hoa Nguyệt vui vẻ, nhưng cuối cùng, cái mà Ti Mệnh làm, lại là chia rẽ Hoa Nguyệt và Từ Thanh.

Ti Mệnh mím môi, không trả lời Minh Vương.

Minh Vương hừ lạnh, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm xuống, thậm chí nếu để ý kỹ, sẽ thấy không khí xung quanh dường như đang cô động lại thành sương băng. Đối với một mảnh chân tình của Hoa Nguyệt cùng Từ Thanh, hắn cũng cảm động không thôi, nhưng năm lần bảy lượt, cả hai đều không có kết quả, mà một kiếp lần này, cả hai vốn dĩ có thể ở cùng một chỗ, nhưng chỉ vì vị bên cạnh này, mà cả hai lại vô tình bỏ qua nhau.

Một khắc trôi qua, Ti Mệnh mới mấp máy môi trả lời:

“Ngươi… không biết.”

Minh Vương trừng mắt nhìn Ti Mệnh. Hắn không biết? Hắn không biết cái gì? Hắn không biết Ti Mệnh lợi dụng thân phận dùng tiên thuật phong ấn linh hồn Từ Thanh vào thanh kiếm theo bên người Hoa Nguyệt? Minh Vương nghĩ đến đây thì lại càng thêm bực mình, lúc đó khi Từ Thanh bước qua cổng luân hồi, khi phát hiện ra “tầng sáng kỳ lạ” kia thì hắn phải chạy theo giúp Từ Thanh phá giải mới đúng, nhưng chỉ vì một câu không muốn Hoa Nguyệt đau khổ của Ti Mệnh mà hắn lại để Ti Mệnh tùy ý “động tay động chân” lên linh hồn của Từ Thanh khi vượt qua luân hồi.

Hai tay buông thỏng bên người dần siết chặt lại, Ti Mệnh liếc nhìn Minh Vương, nhưng rất nhanh, ánh mắt lại lần nữa dừng trên bóng người phía xa, trong đáy mắt ngập tràn chua xót:

“Ngươi biết không Minh Vương. Một kiếp kia của họ, Từ Thanh ở cạnh Hoa Nguyệt, cả hai nảy sinh tình cảm, nhưng Hoa Nguyệt lại định trước phải ở bên vị quân vương kia. Hoa Nguyệt đứng giữa Từ Thanh và hắn ta, nhất định sẽ đau khổ. Mệnh Đế Vương, ta không dám đổi, vì thế ta chỉ có thể để Từ Thanh trở thành một “vật chết” bên cạnh nàng, để tránh làm nàng… tổn thương.”

Minh Vương giật mình nhìn Ti Mệnh, sau đó lại thở dài một hơi. Ti Mệnh không muốn kiếp này Hoa Nguyệt lại vì Từ Thanh mà đau khổ, muốn nàng có thể vui vẻ mà trở thành một Vương Hậu đứng đầu thiên hạ, được muôn vàn yêu thương vây quanh. Nhưng hắn lại không đoán được, dù cho không có Từ Thanh, Hoa Nguyệt trong kiếp đó, cũng không thể hưởng trọn hạnh phúc, nàng trong lúc mơ hồ không có ký ức, vẫn tự mình chặt đứt tơ duyên trời ban.

“Ti Mệnh, ngươi làm như vậy là thay đổi mệnh cách của bọn họ, nếu để Thiên Đế biết chuyện, ngươi nhất định khó thoát.”

Minh Vương lúc này mới chợt nhớ ra một điều, mệnh cách một người vốn đã được định trước trong hư vô, nếu như do chính người đó cố gắn xoay trở mệnh cách thì không nói làm gì, nhưng Ti Mệnh thân là người chưởng quản sổ Mệnh Cách, lại dám ngang nhiên biến Từ Thanh từ người thành “kiếm”, quả thật đã vi phạm luật trời. Minh Vương nhíu chặt hai mày, bây giờ hắn mới nhớ đến điều này thì có lẽ đã quá muộn rồi.

“Vì nàng, có là gì.”

Minh Vương khó tin nhìn Ti Mệnh, năm chữ vừa rồi do Ti Mệnh thốt ra, thật sự đã khiến hắn chấn động tận tâm can. Đây rốt cuộc là tình cảm sâu đậm đến mức nào mới có thể khiến cho một người bất chấp tất cả?

Một Hoa Nguyệt trầm mình dưới Diệp Hàn Đàm, một Từ Thanh liều mình hủy thân ma, bây giờ lại thêm một Ti Mệnh bất chấp tất thảy mà phạm thiên quy. Trong thoáng chốc, Minh Vương có cảm giác thế giới này thật hư ảo. Một chữ “yêu”, thật sự đã đánh ngã rất nhiều người.

“Hà tất phải như vậy. Ngươi gánh hết mọi chuyện, Hoa Nguyệt cũng sẽ không yêu ngươi.”

Ti Mệnh nhìn hình ảnh Hoa Nguyệt đang ngủ say trên mặt kính, khóe môi khẽ cong, ánh mắt cũng trở nên thật dịu dàng:

“Yêu một người, chính là chấp nhận cho người đó tư cách làm tổn thương chính mình. Ta yêu nàng ấy, vì nàng ấy nhận lấy mọi thương tổn có đáng gì. Cũng như nàng ấy, vì Từ Thanh mà nhận thương tổn hết lần này đến lần khác.” Ti Mệnh dừng một chút, mới cười giễu nói tiếp:”Mà Từ Thanh… cũng chẳng chút do dự mà từ bỏ tất thảy để có thể ở cùng nàng ấy…”

Minh Vương ngơ ngác nhìn Ti Mệnh. Lời của Ti Mệnh hắn nghe hiểu, nhưng hắn lại không chấp nhận được, ít nhất là bây giờ hắn không chấp nhận được. Nếu yêu một người mà phải đánh đổi nhiều đến như thế, hắn thà rằng mình suốt đời dài cũng chẳng động tâm.

Hồi lâu sau, Minh Vương xoay người, thấp giọng cảm khái:

“Thật không công bằng.” Tuy Minh Vương hắn không tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng chỉ một hành động điên cuồng bất chấp tất cả của Ti Mệnh lúc này thôi cũng đủ để hắn chấn động. Ti Mệnh đánh đổi nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lấy về cũng chỉ là tầng tầng chua xót. Thật sự rất không công bằng.

Minh Vương nói rất nhỏ nhưng Ti Mệnh lại nghe rõ mồn một. Hắn thấp giọng cười khẽ, tiếng cười ngập tràn ý giễu cợt:

“Yêu, vốn dĩ chẳng có công bằng. Thầm yêu một người, công bằng lại càng không có.”

Ti Mệnh nói xong thì phất phất tay áo với Minh Vương:

“Đây là lần cuối ta đến nơi này. Sau này…” Hắn dừng lại một chút, sau đó mới nói hết lời:”…sẽ không đến nữa.”

Minh Vương nhìn Ti Mệnh, nhìn bóng dáng lạc lõng của hắn rời đi, khẽ thấp giọng thì thầm một mình:”Hắn… muốn buông bỏ sao?”

oOo

Trời về đêm, ánh trăng mông lung treo giữa trời đen. Đỗ Nhược vẫn yên tĩnh ngủ say trên giường. Thương Nguyệt sỡ dĩ không một lần lấy hết phần sinh mạng còn lại của Đỗ Nhược là vì sợ đảo lộn thời gian sinh tử đã được sắp đặt trước, vì vậy mới cố tình làm thế để Đỗ Nhược có thể kéo dài đến đúng giờ đúng ngày mới tử vong.

Trong phòng Đỗ Nhược lúc này chỉ còn một ngọn nến mờ mờ ảo ảo nhưng cũng có thể thấy rõ trước giường nàng có một bóng người, mà bóng người này chẳng khác gì bóng dáng mờ ảo thường xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Bóng người khom lưng, tay nhẹ nhàng phác thảo theo từng đường nét trên gương mặt Đỗ Nhược, trong miệng cũng không ngừng lập đi lập lại hai từ “đừng đi” một cách run rẩy.

Nhưng mà, kết cuộc lại chẳng như bóng người kia mong muốn, hắn chỉ có thể bất lực nhìn sự sống trên người Đỗ Nhược dần dần tan biến, ngay khi linh hồn Đỗ Nhược rời khỏi thể xác, thì bóng dáng hư ảo kia cũng không chống đỡ được mà hóa thành một luồng sáng bay ngược trở về thanh kiếm mà Đỗ Nhược vẫn luôn mang theo bên người.

Linh hồn của Đỗ Nhược, nói đúng hơn là Hoa Nguyệt lúc này đang ngơ ngác nhìn thể xác của mình nằm trên giường, nhưng còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì đã trải qua trong kiếp này thì nàng đã được hai vị quỷ sai vừa đến đưa đi mất.

Minh Vương gặp lại Hoa Nguyệt, nàng còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Minh Vương đã dứt khoát gật đầu nói:

“Nàng cứ ở lại trăm năm đi.”

Hoa Nguyệt trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể, chỉ nhẹ nhàng thi lễ cảm tạ Minh Vương rồi rời đi.

Minh Vương nhìn theo bóng nàng, khe khẽ thở dài, nếu như Hoa Nguyệt vẫn còn là tiên thì tốt biết mấy, như vậy chỉ cần để Từ Thanh bắt đầu bước vào con đường tu đạo thành tiên, thì cả hai đã có thể ở bên nhau thiên trường địa cửu.

Lại một trăm năm nữa vụt qua, Minh Vương xuất hiện cạnh Hoa Nguyệt dưới chân cầu Nại Hà. Minh Vương thở dài, cho dù trong lòng Hoa Nguyệt nghĩ người kia đã phụ mình, nhưng vẫn tự thắp cho người kia, cũng như cho bản thân mình một ngọn đèn dầu hy vọng. Chỉ là bây giờ, có lẽ ngọn đèn kia đã tắt rồi, vì hắn nhìn thấy sự mệt mỏi ở bóng dáng mảnh mai kia.

“Hoa Nguyệt, trăm năm đã qua, nàng có muốn chuyển thế luân hồi không?”

Hoa Nguyệt tựa như không nghe thấy lời Minh Vương, vẫn lẳng lặng đứng im như một pho tượng. Minh Vương thở dài, cũng không gấp gáp kéo người kia ra khỏi thế giới của bản thân.

Thật ra Hoa Nguyệt nghe rõ lời của Minh Vương. Nhưng nàng lại không biết nên trả lời thế nào. Một kiếp hóa bướm kia khiến nàng rất đau lòng, nhưng đồng thời nàng cũng biết người nữ tử trong lòng huynh ấy đã sớm không còn, có lẽ lúc huynh ấy ở cạnh nàng, cũng có một phần thật tâm, nàng đã nghĩ như thế, nên mới quyết định tiếp tục chờ đợi. Một trăm năm, lại một trăm năm, tính luôn lần rời khỏi Diệp Hàn Đàm thỉ cũng đã ba trăm năm, với thân phận của Từ Thanh, nếu như thật sự muốn tìm nàng, thì đã sớm tìm ra…

Hoa Nguyệt cười tự giễu, trong đáy mắt ngập tràn đau thương, nơi lòng ngực đau đến nghẹt thở. Là tự nàng cho là đúng, tự mình đa tình, nên mới càng lúc càng hãm sâu vào mối tình chẳng có kết quả này.

“Có nhiều lúc, nghe chưa chắc đã là thật, thấy tận mắt cũng không thể tin.”

Hoa Nguyệt nhắm lại hai mắt, tay bên người siết chặt:

“Minh Vương điện hạ, Hoa Nguyệt nhớ lúc trước ngài khuyên ta không nên tiếp tục vô ích… Bây giờ dường như ngài đứng về phía huynh ấy?”

Minh Vương nhất thời nghẹn lời. Lúc trước là do hắn không biết rõ một mảnh si tình bất chấp sinh tử của người kia, bây giờ hắn đã biết rõ, nhưng lại không biết nên nói thế nào với Hoa Nguyệt, hơn nữa, trong chuyện này, hắn đã hết lần này đến lần khác dùng quyền của mình mà giúp Hoa Nguyệt, nếu bây giờ lại vì nàng mà vạch trần sự thật, phá vỡ mệnh cách trong hư không đã định ra cho cả hai, e rằng một Minh Vương như hắn cũng không chịu nổi trách phạt. Phải biết rằng, ngay cả Thiên Đế được sinh ra cũng là do trong hư không định đoạt để chưởng quản Thiên Cung, nếu Thiên Đế dám làm trái cũng phải chịu một chút hình phạt không nhỏ. Minh Vương thở dài, nếu như bây giờ nàng vẫn còn là Hoa Tiên Tử, không bị mệnh cách trói buộc thì tốt biết bao.

“Minh Vương điện hạ, Hoa Nguyệt có thể ở nơi này thêm một ngày nữa không?”

Minh Vương do dự, nhưng cuối cùng cũng đáp ứng Hoa Nguyệt. Trước khi rời đi Minh Vương không quên dặn dò Hoa Nguyệt nhất định phải đúng giờ bước vào luân hồi, nếu chậm trễ, sợ rằng nàng và hắn đều khó thoát tội.

Hoa Nguyệt lẳng lặng ghi nhớ lời của Minh Vương, thật ra nàng không muốn tiếp tục luân hồi chuyển kiếp tí nào, nhưng nàng lại càng không muốn tiếp tục ở nơi này, chờ đợi trong vô vọng khiến lòng nàng thật mệt mỏi. Trăm năm rồi lại trăm năm, kiếp này rồi lại kiếp khác, nếu Từ Thanh có chút tình cảm với nàng thì đã xuất hiện rồi.

Nghĩ như vậy, Hoa Nguyệt lại cảm thấy càng thêm tuyệt vọng, khó khăn lắm mới có thể đi đến bước này, chịu qua bao nhiêu thương tổn mới xóa bỏ được một tí khoảng cách giữa cả hai, nhưng nàng cuối cùng vẫn chịu thua… thua ở lòng người… Ở trong lòng Từ Thanh, nàng… rốt cuộc vẫn chẳng thể sánh bằng người đã mất kia.

Hoa Nguyệt cười khẽ, nhưng nước mắt lại không nhịn được mà từng giọt từng giọt lăn dài trên má, sau đó lại rơi xuống Vong Xuyên, tạo ra một vòng gợn sóng nhỏ đến mức chẳng thể khiến ai để ý, và cũng chẳng ai biết, sau vòng gợn sóng nhỏ bé kia, là một vùng bão táp bi thương.

Hoa Nguyệt bước lên phía trước một bước, không chút do dự nhảy xuống Vong Xuyên.

Lúc nàng vừa nhảy xuống, hoa Bỉ Ngạn dọc theo bờ vừa lúc nở rộ, đỏ rực đến say lòng, đẹp đến thê lương, mùi hoa thơm ngát dịu dàng, dẫn dắt ký ức linh hồn vạn vật. Trong thoáng chốc đó, hàng loạt hình ảnh tràn vào trí óc Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt thoáng sửng sờ, nhưng, cho dù hối hận, thì cũng đã muộn. Nàng nhớ ra người năm xưa hy sinh trăm năm tu vi cho mình là Từ Thanh thì thế nào, nàng nhớ ra vị thê tử đính ước năm xưa của Từ Thanh là nàng thì thế nào, tất cả… đều đã muộn… Thân thể nàng, đã chìm vào Vong Xuyên.

Nước Vong Xuyên có màu đen là vì nơi đó tập trung vô vàn ác linh, lệ quỷ ngưng tụ mà thành. Hoa Nguyệt rơi xuống Vong Xuyên, lập tức bị vô số ác linh, lệ quỷ quấn lấy, từng dòng khói đen quỷ dị bao trùm lấy linh hồn của Hoa Nguyệt không ngừng cắn nuốt. Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy cả người đau đớn, tuyệt đối chẳng thua kém gì khi nhảy xuống Diệp Hàn Đàm, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng gào thét hưng phấn đầy ghê rợn của hàng vạn ức oán hồn trong Vong Xuyên khiến cho tâm trí nàng ngày càng tan rã, ngay cả muốn kêu cứu cũng chẳng thể.

Hoa Nguyệt không ngừng vùng vẫy, nhưng sức lực một mình nàng chẳng thể đấu lại vô số ác linh, chỉ có thể mặc cho bọn chúng cắn nuốt.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, từ lúc Hoa Nguyệt nhảy xuống Vong Xuyên cho đến khi bị cắn nuốt cũng không đến thời gian một chung trà, lúc Mạnh Bà hớt hãi chạy đi gọi Minh Vương đến thì linh hồn của Hoa Nguyệt đã bị cắn nuốt đến hầu như chẳng còn gì.

Minh Vương vừa nhìn thấy mảnh vỡ linh hồn nho nhỏ của Hoa Nguyệt trôi nổi giữa dòng ác linh trong Vong Xuyên, sắc mặt lập tức tái nhợt, nỗi đau linh hồn bị cắn xé, Hoa Nguyệt đã chịu đến lần thứ hai.

Không chút chần chừ, hắn lập tức vung tay kết thành một tầng kết giới bao bọc lấy mình, sau đó loáng một cái đã xuất hiện ngay chỗ mảnh vỡ linh hồn của Hoa Nguyệt, ác linh chạm phải kết giới của Minh Vương, lập tức gào thét thảm thét, hóa thành một làn khói mỏng manh rồi tan vào hư không. Minh Vương thu lại mãnh vỡ linh hồn của Hoa Nguyệt, lập tức trở lại trước cầu Nại Hà. Mạnh Bà đã đứng chờ sẵn một bên, vừa thấy Minh Vương, nàng lập tức lo lắng hỏi:

“Điện hạ, nàng ấy… không sao chứ?”

Minh Vương nhìn mảnh vỡ linh hồn ảm đạm trong tay, cười khổ:

“Ngươi nói thử xem.”

Mạnh Bà lặng đi, nếu như nàng để ý Hoa Nguyệt nhiều hơn một chút, thì đã không xảy ra chuyện này. Hoa Nguyệt mấy trăm năm đứng dưới chân cầu Nại Hà, Mạnh Bà trong lúc bất giác cũng đem nàng làm bằng hữu…

Mạnh Bà thật ra không phải là một bà lão khó tính giống như những gì đã lưu truyền trên nhân gian, mà Mạnh Bà so với Hoa Nguyệt cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, nàng vốn không phải tên “Mạnh Bà” nhưng lúc vừa tiếp nhận vị trí “Mạnh Bà” thì cũng gắn liền với danh xưng này. Mạnh Bà lúc đó vốn dĩ đang nhàm chán với công việc mấy trăm năm chẳng đổi một động tác này của mình thì Hoa Nguyệt xuất hiện. Hoa Nguyệt không nói nhiều, chỉ lẳng lặng chìm trong thế giới của bản thân nàng, nhưng khi Mạnh Bà hỏi, nàng nhất định sẽ đáp, vì vậy, trong lúc bất giác, cả hai đã trở thành bằng hữu của nhau. Nay Hoa Nguyệt lại đột nhiên nhảy xuống Vong Xuyên, để ác linh cắn nuốt linh hồn, mà nàng chỉ có thể ở một bên đứng nhìn, ngoại trừ cảm giác bất lực vô dụng còn có đau lòng khó tả.

Minh Vương thở dài, đem phần linh hồn còn sót lại của Hoa Nguyệt chôn xuống cạnh một nhánh hoa Bỉ Ngạn.

“Có lẽ một ngày nào đó… chúng ta sẽ gặp lại nàng ấy.” Tay trái vươn ra, một con dao trong suốt như lưu ly đột nhiên xuất hiện, Minh Vương nhẹ nhàng cắt một đường trên cổ tay phải, không nhanh không chậm nhìn máu của mình chậm rãi hòa vào mặt đất nơi hắn vừa chôn mảnh vỡ linh hồn của Hoa Nguyệt:”… cũng có khi… nàng ấy không còn là Hoa Nguyệt nữa.”

Mạnh Bà một bên không tiếng động rơi nước mắt, cho dù mảnh vỡ linh hồn này ở nơi đây hấp thu linh khí từ Bỉ Ngạn, được máu của Minh Vương nuôi dưỡng, có thể lần nữa hóa thành người, thì phần ký ức bị Vong Xuyên tẩy rửa cũng không thể trở lại. Canh Mạnh Bà vốn dĩ bắt nguồn từ Vong Xuyên, nhưng dùng tam muội chân hỏa mà đun nấu cùng vài loại tiên thảo khác mà thành, tác dụng đã bị trung hòa, còn nước Vong Xuyên thì trực tiếp tẩy rửa toàn bộ ký ức.

Chuyện Hoa Nguyệt nhảy xuống Vong Xuyên, Minh Vương cũng báo cho Ti Mệnh biết, Ti Mệnh lúc đó chẳng nói gì, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, hắn chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn sổ Mệnh Cách, sau đó tận đến khi Minh Vương xoay lưng rời đi, Ti Mệnh mới chậm rãi nói:

“Ta… đã nói… sẽ không đến chỗ đó nữa.” Giọng nói của Ti Mệnh khàn khàn, lại tựa như đang đè nén điều gì đó, ngay cả nói một câu, cũng bị đứt quãng mấy lần.

Bước chân của Minh Vương khựng lại, nhưng hắn cũng không đáp lời Ti Mệnh mà chỉ khe khẽ lắc đầu thở dài. Ti Mệnh ơi Ti Mệnh, si tình của ngươi, hy sinh của ngươi, người cần biết lại không biết.

Nhưng Minh Vương cũng bắt đầu nghi ngờ, Từ Thanh… sẽ thật sự đến tìm Hoa Nguyệt sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN