Cô Nàng Mộ Bên
Chương 14: Benny
Khi nhìn thấy đôi giày đá bóng nhỏ xíu, tự dưng trong đầu tôi như có một cái ốc vít được vặn vào bulông. Tôi đã mua chúng ngay lập tức, trong khi túi chỉ còn vừa đủ tiền để mua bộ lọc sữa mới mà tôi đang đi tìm.
Sẽ có một đôi chân bé xíu xỏ vào đôi giày này, và đôi chân ấy sẽ lớn lên cho đến cỡ số 44 của ủng nhà binh – mặc dù có lẽ lúc đó thì việc thực hiện nghĩa vụ quân sự không còn tồn tại nữa, chắc chắn người ta sẽ nhờ cậy đến một công ty an ninh để tuyển lính… Nhưng sao cũng được, không ủng nhà binh thì ủng nhà nông vậy. Cỡ 44!
Khi chúng tôi cùng làm việc trong chuồng bò, con trai tôi sẽ rải thức ăn, trong khi tôi chăm sóc lũ bê, chuyện lấy mẫu sữa sẽ diễn ra nhanh như chớp…
Thằng bé sẽ trông như thế nào nhỉ? Cu cậu sẽ có lông mi màu vàng và mái tóc mỏng như của Désirée, hay là thừa hưởng mái tóc bù xù của tôi?
Chưa bàn đến tóc vội. Đôi chân thằng bé sẽ tập đi, tập đá bóng, khiêu vũ, và tôi… tôi sẽ có mặt để chứng kiến… cả mẹ nó nữa…
Đột nhiên Désirée thúc cùi chỏ khiến tôi suýt ngã nhào. Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã đi khỏi gian hàng trẻ em và đang đứng ngây người trước một cô manơcanh mặc nội y đầy khiêu khích.
– Anh thề đấy, Désirée, anh đâu có nhìn… – Tôi mở miệng thanh minh.
– Em biết mà. – Désirée mỉm cười đáp. – Em cũng thấy đôi giày đó rồi. Hay thật đấy, thời nay con gái cũng chơi được bóng đá. Hồi em học trung học thì chỉ có vài đứa dám đá bóng thôi.
Thoạt đầu tôi ngơ ngác toàn tập.
Nhưng rồi tôi chợt hiểu.
Một bé gái! Có lẽ đứa trẻ đang nấp trong chiếc áo khoác lùm xùm của Désirée là một bé gái! Một cô bé dễ thương với mái tóc vàng loăn xoăn, lẽo đẽo theo đuôi bố, đầu chít khăn, và chơi đùa với con mèo trong chuồng bò hoặc đòi bố cho cưỡi ngựa…
Tôi nắm tay Désirée và lôi cô đi trong lúc đảo mắt nhìn quanh. Kia rồi! Ngay cạnh cửa ra vào là một thang máy chuyển hàng. Thang máy có gắn biển “Chỉ dành cho nhân viên”, nhưng tôi mặc kệ. Désirée hơi ngập ngừng, nhưng tôi cương quyết đẩy cô vào trong và bấm nút tầng trên cùng. Buồng thang máy kẽo kẹt đi lên. Tôi luồn tay qua các lớp áo của Désirée và áp lòng bàn tay lên bụng cô ấy. Nó nóng một cách lạ lung.
Désirée không nói gì nữa. Chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế đó trong thang máy để chào mừng đứa bé. Chúng tôi đi lên đi xuống ba lần. Đến lần thứ tư, cửa mở ra và chúng tôi suýt bị một cái xe nâng hàng chất đầy cây cảnh đụng phải. Tay nhân viên cửa hàng trong chiếc áo khoác nylon nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Désirée đi cùng tôi về trang trại. Chúng tôi đi lên tầng áp mái mà không bỏ áo khoác, vì trên đó rất lạnh.
– Anh chỉ việc bắt tay vào làm thôi. – Tôi thở dốc. – Anh muốn làm mấy cái phòng trẻ trên này. Làm ngay, vì anh muốn nó hoàn tất trước đợt cày ải mùa xuân.
– Mấy á? Désirée hỏi lại đầy cảnh giác. – Anh biết là đa phần phụ nữ chúng em chỉ đẻ mỗi lần một đứa đúng không? Và thời gian mang thai là chín tháng ròng rã?
– Bò cũng chỉ đẻ từng con bê một thôi, cưng ạ. – Tôi nói. – Nhưng không thể dời việc cày ải mùa xuân cho đến sau khi em sinh con được. Nếu không kịp hoàn tất việc cách nhiệt thì anh sẽ làm sau đợt cày ải mùa thu. Cho đến lúc ấy, có thể để con ngủ cùng phòng chúng mình cũng được. Trong một cái nôi cạnh giường… anh không muốn con nằm chen giữa chúng mình…
Désirée im lặng. Tôi nhận thấy cô đang nghiền ngẫm mấy chữ “phòng chúng mình” với cùng một biểu hiện như tôi vẫn thấy trong mắt đàn bò khi cho chúng ăn và thay rơm chuồng. Phòng ngủ của chúng tôi.
– Ý anh là phòng của anh… – Désirée lên tiếng.
– Của chúng ta chứ!
Cô im lặng một lát, trước khi hỏi:
– Em được quyền có một cái đèn ngủ đầu giường chứ?
A, cô ấy đã nhận ra tôi không có đèn ngủ. Để làm gì chứ, buổi tối tôi thường mệt rũ ra và chỉ muốn ngủ thật nhanh. Tôi chẳng cần đèn đọc sách làm gì. Nhưng tại sao lại không nhỉ!
– Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn trong phòng của chúng ta, trừ mỗi việc đưa trai vào đấy thôi! – Tôi nói.
Tôi vẫn còn nhớ sự bối rối của cô ấy khi tôi thử trang trí lại căn phòng.
– Nếu em muốn một căn phòng trắng toát, không màn trướng, với một cái giường sắt như bệnh viện, thì cứ việc! Đèn ngủ nữa, tất nhiên rồi! Nhưng mười giờ là tắt đèn đấy nhé! Anh chỉ cần giữ lại tấm chăn ngựa và cái gối. À, cả cái ghế đẩu trong góc phòng để anh vắt quần áo lên.
– Mười giờ á? – Désirée hỏi lại, giọng đã hơi cất cao.
– Sau đó em có thể đọc sách bằng đèn pin dưới chăn. Đừng quên anh phải dậy lúc năm rưỡi sáng.
Désirée bật cười.
– Anh biết không, những cuốn sách sẽ thú vị hơn nếu có anh đọc cùng!
Vậy đấy, chúng tôi đã xua tan được một đám mây phiền phức một cách thông minh. Tương lai như thế là hứa hẹn lắm rồi. Những gì ta buộc phải chấp nhận thì ta cũng có thể học cách yêu chúng được.
Và tôi sẽ có cô ấy bên cạnh mình, hàng đêm. Thật ra, dù cô ấy có lắp cả dàn đèn chiếu sáng sân vận động thì tôi vẫn sẽ ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Tôi sẽ đeo một cái bịt mắt, nếu cần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!