Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh
Chương 7
“Hượm đã!” Giọng Caroline run lên phẫn nộ. “Anh không định để tôi nấu ăn trong cái… cái chuồng lợn này đấy chứ!”
Lưng Matt cứng lại trước câu nàng nói, và anh ta quay lại nhìn nàng chăm chú.
“Nếu nơi này không thích hợp với quý cô,” anh ta cáu kỉnh, “thì tôi cho phép quý cô lau dọn nó đấy.”
Caroline cười. “Để lau dọn cái ổ nhếch nhác này phải cần đến sáu người phụ nữ làm việc luôn tay luôn chân trong suốt hai tuần mới xong được! Tôi sẽ không nấu nướng trong đống nồi bẩn thỉu, hay dọn bữa trong căn bếp dơ dáy đến nỗi không cả nhìn được ra ngoài qua cửa sổ đâu! Chỉ riêng việc dọn dẹp căn bếp này cho tử tế hơn một chút thôi cũng sẽ mất đến cả ngày trời rồi! Nếu phải chuẩn bị một bữa ăn ngon lành vào chiều tối nữa, thì tôi cần có người phụ giúp!”
“Cô đang giở thói lười biếng ra đúng không? Đáng lẽ tôi phải đoán trước điều này mới phải.”
“Tôi không,” Caroline rít lên qua hàm răng nghiến chặt, “lười biếng!”
Matt nhướng một bên lông mày, nhưng anh ta chưa kịp đáp lại thì có tiếng cửa ngoài mở ra, và một vật nặng được đặt đánh huỵch xuống sàn. Matt quay lại và đi thẳng ra phòng khách. Daniel đang mang cái va li cuối cùng của Caroline vào nhà.
“Lúc ra khỏi nhà sáng nay, em đã nói với anh rằng em xây xong cái chuồng cho gia súc đẻ rồi nhỉ?” Matt đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Daniel đứng thẳng người lên nhìn anh trai. “Sao ạ?”
“Tốt lắm. Vì không còn việc gì gấp cần em làm nữa, nên chiều nay em có thể giúp quý cô đây mấy việc trong nhà. Cô ấy bảo là cần người giúp một tay dọn dẹp, bởi vì nơi này giống như một cái chuồng lợn vậy.”
Daniel tỏ ra kinh hãi. “Dọn nhà ư? Nhưng mà, Matt…!”
“Làm đi.”
Nói rồi Matt đi lướt qua em trai ra ngoài cửa. Daniel nhìn theo anh ta chằm chằm, rồi từ từ quay lại nhìn Caroline với vẻ mặt mất hết cả can đảm mà nếu có tâm trạng khá hơn, hẳn nàng sẽ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Tôi không biết làm việc của đàn bà đâu.” Giọng Daniel trống rỗng.
“Rõ ràng tất cả các anh đều không biết làm việc của đàn bà,” Caroline nghiến răng nói.
“Giờ đang là mùa gieo trồng.” Daniel nói với vẻ áy náy. “Bình thường nơi này cũng không đến nỗi.”
“Ồ!” Caroline nhướng mày. “Nếu sàn nhà từng trông thấy một cái chổi nào từ sáu tháng trước, thì tôi sẽ ngạc nhiên lắm đấy. Nhưng than vãn về chuyện đã rồi thì cũng chẳng ích gì. Anh mang mấy cái va li vào chỗ ngủ của tôi đi, rồi chúng ta sẽ bắt tay vào việc luôn. Đầu tiên là căn bếp, tôi nghĩ vậy, vì đó là nơi cần dọn dẹp gấp – và cũng là nơi bẩn nhất nữa.”
“Ờ, giờ thì có một vấn đề,” Daniel nói. “Tôi không biết cô sẽ ngủ ở đâu. Trên gác có bốn phòng ngủ, nhưng Davey và John ở chung một phòng, Thomas và Robert ở chung một phòng khác. Tôi với Matt mỗi người một phòng.”
“Vậy thì anh và Matt chỉ cần dọn qua ở chung với nhau là xong, đúng không nào?” Caroline mỉm cười với sự ngọt ngào giả tạo. “Vì tôi không muốn phải ngủ trên cầu thang đâu!”
“Nhưng mỗi phòng chỉ có một giường thôi.” Caroline biết ngay Daniel là một người không giỏi ứng biến. “Matt không chịu ngủ chung giường với tôi đâu. Chúng tôi ngủ chung một lần rồi, và anh ấy bảo thà ngủ với gấu còn hơn. Tôi cũng vậy đấy.”
“Kệ xác Matt!” Caroline gắt gỏng rồi thở dài, vì biết rằng mình đã thất bại. “Thôi được, vậy thì cứ mang va li của tôi lên gác cho đỡ vướng. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này khi nào Mattquay lại.”
Daniel hoặc là không hiểu hoặc chẳng bận tâm khi Caroline dài giọng nhại theo anh ta, nhắc đến Matt như một đấng tối cao. Trông anh ta có vẻ nhẹ nhõm khi vác cái va li đầu tiên lên cầu thang.
Đến lúc Daniel xử lý xong chỗ hành lý thì Caroline đã tất bật lắm rồi. Nàng phát hiện ra một căn phòng nhỏ liền kề với khu bếp có chứa rất nhiều dụng cụ và cả một cái giá rửa mặt. Chiếc gương bên trên cái giá nhỏ xíu, chỉ soi được một phần khuôn mặt, nhưng thế cũng đủ để nàng sửa sang lại bộ dạng xộc xệch của mình sau cuộc chạm trán với con chó. Nàng rửa mặt và tay, kẹp lại tóc, rồi, với một tiếng thở dài tiếc thương chiếc váy đẹp nhất đã bị rách, nàng bắt đầu lau dọn căn bếp.
“Bây giờ cô muốn tôi làm gì?” Daniel rầu rĩ hỏi từ ngưỡng cửa. Caroline bảo anh ta nhóm lửa, rồi mang đống bát đĩa xoong nồi ra bờ suối để kỳ cọ và đánh bóng lại. Cùng làm việc bên cạnh anh ta, hai cánh tay ngâm trong làn nước lạnh giá, Caroline cố gắng xua đi cảm giác hư ảo cứ tấn công tâm trí. Đây có thực là nàng chăng, một Caroline Wetherby từng được ngưỡng mộ ở cả trăm sòng bạc mịt mù khói thuốc mà lại phải làm một công việc tầm thường cực nhọc đến tê dại cả ngón tay ư? Tất cả những gã đàn ông từng dụ dỗ nàng làm vợ hoặc lên giường với họ đều sẽ cười vào mũi nàng nếu trông thấy nàng sa sút đến mức này! Tuy nhiên, thật lạ lùng, Caroline lại bằng lòng với tình cảnh hiện tại của mình. Đột nhiên nàng thấy thích sự lao động chân chính hơn nhiều việc lừa đảo mà nàng phải thú nhận rằng nó đã là một ngón nghề của nàng từ lâu. Trong nhiều năm, nàng chẳng khác nào một thứ mồi nhử hấp dẫn mà cha nàng thường dùng để dụ những kẻ ngốc nghếch chui vào tròng. Trong lúc các nạn nhân nhìn hau háu cô con gái xinh đẹp của ông thì Marcellus Wetherby giấu một quân bài vào trong lòng bàn tay hay lấy ra một quân át chủ bài từ một nơi nào đó. Và chỉ đến khi ví đã nhẹ đi đáng kể, họ mới nhận ra rằng mình sẽ không được an ủi cho sự mất mát ấy. Khi cha đổ bệnh lần cuối cùng, nàng đã phải chịu đựng gần như hằng đêm những ánh mắt dâm đãng và những lời đề nghị khiếm nhã. Nhưng cho đến lúc ấy ông vẫn giữ được sự an toàn cho nàng. Ông là một kẻ lừa đảo, nhưng không xấu xa đến mức cho phép kẻ khác làm nhục máu mủ của mình. Ở vùng đất mới này, nàng sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự nhục nhã đó nữa. Ý nghĩ ấy khiến Caroline phấn chấn hẳn lên. Nàng sẽ bắt tay vào làm những việc vất vả nhất, miễn là có thể ngẩng cao đầu khi làm chúng.
“Thế này đã được chưa?” Daniel hỏi, giơ lên một cái nồi đã được cọ sạch bong. Bất ngờ được đưa trở về với thực tại, Caroline gật đầu đồng ý, rồi lại vui vẻ tập trung vào công việc đang làm.
Mặc dù ban đầu tỏ ra miễn cưỡng, nhưng Daniel đã chứng tỏ mình là một người được việc. Việc đã xong, Caroline sai anh ta đem cất những nông cụ đang vứt rải rác quanh nhà về chỗ để của chúng ở chuồng gia súc. Còn nàng thì lo xếp quần áo thành từng chồng dựa theo tiêu chí cần giặt, vá hay là phẳng. Hầu như món y phục nào cũng cần được sửa sang, và khi nhìn lại kích cỡ của những chồng quần áo, nàng những muốn rên rỉ thật to. Giúp cho sáu người đàn ông trong nhà luôn ăn mặc tươm tất rõ ràng là một nhiệm vụ vô thời hạn. Nhưng đó là việc mà nàng có thể làm, và làm rất tốt.
Giống như nấu nướng và dọn dẹp, khâu vá là một kỹ năng mà Caroline được học từ thời thơ ấu xa xưa. Hồi đó nàng sống cùng mẹ trong một ngôi nhà nhỏ ở một ngôi làng bé xíu thuộc Bishop’s Lynn. Bà đã quá mệt mỏi với những chuyến đi liên tục của chồng, nhất là khi khoảng thời gian thơ mộng ban đầu của hôn nhân đã biến thành cuộc sống thực tế với một đứa con phải chăm lo nuôi nấng. Nàng đã sống hạnh phúc ở đó cho đến khi mẹ nàng qua đời dưới bánh của một cỗ xe ngựa bị mất kiểm soát, và cha nàng, người rất hiếm hoi về thăm nhà, đã tới đón nàng đi. Lúc đó nàng mới gần mười hai tuổi, và Marcellus, với khuôn mặt điển trai, y phục bảnh bao và tác phong lịch thiệp, có vẻ là một người cha tuyệt vời. Nàng đã bằng lòng rong ruổi cùng cha, và để mặc ông nhào nặn mình thành kiểu phụ nữ mà ông mong muốn. Nhưng trong vài năm cuối cùng của cuộc đời lang bạt, Caroline bắt đầu nhận ra cuộc sống nay đây mai đó của họ thật mệt mỏi và vô nghĩa. Nàng khao khát được an cư lạc nghiệp ở một nơi nào đó. Caroline rất yêu quý cha mình, nàng không bao giờ bày tỏ những cảm nghĩ ấy với ông vì sợ làm ông đau lòng. Bây giờ, ý nghĩ lại có một tổ ấm với những bữa ăn để chuẩn bị, một ngôi nhà để lau dọn và những người thân để chăm sóc thật quá đỗi hấp dẫn đến nỗi nàng gần như e sợ, không dám cho phép mình tin rằng nó đã nằm trong tầm tay. Mặc dù mệt mỏi và kiệt sức vì tất cả những gì đã đưa nàng tới chốn này, Caroline vẫn giải quyết nốt chỗ việc còn lại với một sự hăng hái khiến Daniel rên rỉ.
Vài tiếng sau khi được quét dọn, cọ rửa và lau chùi, hai căn phòng phía trước đã tương đối sạch sẽ. Vẫn còn nhiều chỗ cần được đánh bóng, và Caroline quyết định rằng những ô cửa sổ cũng như việc giặt giũ sẽ phải đợi đến mai. Nhưng dẫu vậy ngôi nhà vẫn khác đi trông thấy. Ngay cả Daniel, dù đang uể oải thái rau củ trên bàn bếp, cũng bị ấn tượng với sự thay đổi mà họ vừa mang lại.
“Chúng tôi đã bỏ bê mọi thứ,” anh ta rầu rĩ nói. “Chẳng ai thạo việc nhà, nên chúng tôi chỉ làm những gì cần thiết nhất thôi. Trong mùa gieo trồng bận rộn, cả nhà thậm chí chỉ còn đủ thời gian để nấu nướng qua loa. Nhưng phải công nhận rằng, thật là tuyệt vời khi có thể đi đi lại lại trong phòng mà không bị vấp vào một thứ gì đó.”
Caroline đứng bên một nồi nước sôi đang bốc hơi nghi ngút, thả thịt vào đó. Món ăn trong bữa tối nay sẽ là thịt thỏ hầm với bánh nướng vỉ: nàng đã trộn bột để làm bánh mì và cho nó lên men, nhưng phải đến sáng mai mới có thể nướng bánh được. Đây là những món ăn đơn giản, nhưng thơm ngon và nhiều dinh dưỡng, với lại nàng không có thời gian để bày vẽ thứ gì cầu kỳ hơn.
“Khi chị Elizabeth qua đời thì việc nhà bị bỏ mặc cũng là hiển nhiên,” Caroline đáp. Nàng và Daniel, sau một khởi đầu không mấy tốt đẹp, bây giờ khá hòa thuận với nhau. Anh ta là một người đàn ông tử tế và đáng mến, nếu không bị ép buộc làm những việc trái ý anh trai mình. Anh ta thậm chí còn sẵn lòng chịu đựng Millicent, nó đang kêu rừ rừ thỏa mãn trên cái ghế lưng cao ngay bên khuỷu tay trái của Daniel. Thi thoảng anh ta lại lơ đãng gãi đầu nó.
“Elizabeth không dọn dẹp nhà cửa. Chị ấy…” Daniel liếc vội Caroline và im bặt.
“Chị ấy làm sao?” Caroline tò mò hỏi, rời mắt khỏi cái nồi đang bốc hơi để nhìn anh ta.
“Không sao cả. Chị ấy không thích lau dọn nhà cửa lắm, thế thôi,” Daniel lầm bầm, cắm đầu vào thái một củ cà rốt như thể sinh mạng anh ta phụ thuộc cả vào việc đó.
Caroline đăm chiêu nhìn anh ta.
“Daniel,” nàng lên tiếng, “nếu tôi muốn trở thành một thành viên của gia đình này, tôi cần được biết về nó càng nhiều càng tốt. Có lý do gì khiến Elizabeth không lau dọn nhà cửa vậy? Làm ơn nói cho tôi biết đi.”
Daniel cau mày với củ cà rốt mà anh ta đang thái vụn.
“Chị ấy bị ốm… ốm rất nặng từ lúc sinh Davey,” Daniel nói mà mắt vẫn dán vào củ cà rốt. “Chị ấy chẳng mấy khi rời khỏi giường. Matt đã phải ngủ với tôi để không làm phiền chị ấy. Chị ấy nói là không thể ngủ được khi có Matt bên cạnh.”
“Vậy ra Elizabeth đã bị ốm trong một thời gian dài, nhưng anh trai anh lại nói chị ấy bị chết đuối. Nếu chị ấy chẳng mấy khi rời khỏi giường, thì làm sao chuyện đó xảy ra được?”
“Hôm đó chị ấy đã rời khỏi giường. Chị ấy đi ra suối. Và chết đuối.” Daniel cứng nhắc nói. “Tôi không thể kể gì thêm. Lúc đó tôi không có nhà. Khi tôi về, chị ấy đã được chôn cất rồi.”
Có điều gì đó trong giọng anh ta khiến Caroline cau mày.
“Anh không thích chị ấy à, Daniel?”
Anh ta liếc nhìn nàng, đôi mắt thật khó dò.
“Chị ấy là vợ của Matt. Tôi không có tư cách gì để thích hay không thích chị ấy.”
Giọng điệu anh ta mách bảo rằng nàng sẽ không khai thác được thêm điều gì về Elizabeth. Thả chỗ thịt cuối cùng vào nồi nước sôi, nàng tới lấy rau củ. Nhìn những khoanh cà rốt bị thái be bét, Caroline khẽ nhăn mặt rồi cho chúng vào nồi.
“Vậy ai là người nấu ăn cho các anh vậy? Rõ ràng không phải anh rồi.”
Nhẹ nhõm thấy rõ vì đã thoát khỏi chủ đề Elizabeth, Daniel quay người lại trên ghế và nhún vai.
“Rob nấu ăn khá cừ, khi nào nó hứng lên. Và thi thoảng Mary – vợ của James, người anh em của chúng tôi sống trong thị trấn – sẽ mời chúng tôi tới nhà ăn uống. Góa phụ Forrester đang mồi chài Matt. Cô ta luôn gửi bánh mì, bánh nướng và những thứ tương tự như thế đến, cho dù việc đó chẳng giúp ích gì mấy cho cô ta. Patience Smith thì để mắt đến Rob, và cô ta nấu súp ngon lắm. Thom thì có cả một bầy con gái theo đuổi, và họ tranh nhau quyến rũ cậu ấy – dĩ nhiên là lấy lòng cả chúng tôi nữa – bằng tài nấu nướng của họ. Còn lại thì chúng tôi có thể tự mò được đồ ăn. Không ai chết đói cả.”
Caroline đang trộn bột với nước và sữa để làm bánh nướng vỉ. “Tôi lấy làm lạ vì không một ai trong số những quý cô anh nhắc đến nghĩ tới chuyện tình nguyện dọn dẹp nhà cửa. Tuy nó không chắc chắn dẫn đến trái tim của người đàn ông như con đường thông qua dạ dày, nhưng nó vẫn là một cách.”
“Matt không thích phụ nữ lúc nào cũng quanh quẩn ở đây. Anh ấy bảo họ tránh xa ra.”
Caroline nhìn anh ta kinh ngạc. “Anh trai anh đúng là người đứng đắn,” nàng lẩm bẩm, đặt bột nhão sang một bên để chờ chúng đặc lại. Sau đó, ngoảnh lại từ lò sưởi, nàng ra hiệu cho Daniel. “Còn chừng một tiếng nữa mới đến bữa tối. Hãy bắt tay vào dọn dẹp trên gác thôi.”
Daniel rên rỉ, nhưng vẫn theo nàng ra khỏi phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!