Mùa Hè Định Mệnh
Chương 47
Mấy ngày tiếp theo trôi qua không rõ ràng với Rachel, cô dành gần như mọi giây phút không ngủ bên giường bệnh của bố, nắm tay ông, nói chuyện với ông và cầu nguyện cho ông khỏe lại, mặc dù cô biết là mình sai khi cố ngăn sự giải thoát mà cái chết mang lại cho ông. Nhưng cô không thể không làm thế. Cô không thể để mất ông được. Chưa phải lúc này, không phải như thế này.
Elisabeth ngủ trên sàn nhà cạnh giường của Stan, và cảm thấy tồi tệ không kém. Mặt bà trắng bệch, trông như quắt lại khi nhìn chồng, thậm chí bà còn khó có thể nói chuyện mạch lạc với bác sĩ. Thế là Rachel phải nói chuyện với họ và cố hiểu những điều họ đang nói với mình. Sau đó, cô phải thuật lại tình hình theo ý hiểu của mình cho Elisabeth và Becky.
Như bị xé làm hai giữa các con ở nhà và bố ở bệnh viện, Becky trông chừng cùng với mẹ khi Rachel mệt lử và để Johnny kéo cô đi ngủ mấy tiếng. Ý định làm hộ vệ ở sân sau nhà Rachel vào ban đêm bị lãng quên, vì cô không còn ngủ qua đêm ở nhà nữa. Giờ đây, Rachel đến căn hộ của hắn tự nhiên như thể về Walnut Grove, vì nơi đó gần bệnh viện hơn, và vì Johnny ở đó. Hắn ôm cô khi cô ngủ, lau nước mắt cho cô khi cô khóc, và hắn bắt cô ăn khi cô không muốn ăn. Chính Johnny là người quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất để giúp cho một người thức đêm mệt mỏi có thể trụ được. Hắn chở mấy mẹ con đi đi về về khi họ quá mệt đến nỗi không suy nghĩ rõ ràng được, càng không thể lái xe được. Hắn mang thức ăn và đồ ăn nhanh cho họ khi không thuyết phục được họ ra quán ăn. Hắn mua những vật dụng cá nhân như sữa rửa mặt, bàn chải, kem đánh răng cho họ khi họ tỉnh dậy và cảm thấy lôi thôi sau đêm đầu tiên ở đó với Stan. Quan trọng nhất là, hắn mang đến một bờ vai đàn ông mạnh mẽ để dựa vào mỗi khi người nào đó cảm thấy buồn bã. Ngay cả Elizabeth cũng dựa vào hắn trong những ngày khủng khiếp đó. Đã hơn một lần bà nói rằng không biết mẹ con bà sẽ phải xoay sở thế nào nếu không có hắn.
Trong cơn choáng váng trước việc Stan phải nằm việc, bà thậm chí còn chấp nhận việc đính hôn của Rachel mà không phàn nàn lấy một lời. Không phải là Rachel chọn thời điểm đó để nói với bà, mà với chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay – tấm thiệp vẫn còn đính cùng với nó – khi cô đến bệnh viện, dù sự thật trước mắt có phũ phàng đến đâu, và dù Elisabeth có đau khổ đến đâu, bà cũng không thể không chú ý.
Cuộc sống bên ngoài bệnh viện vẫn tiếp diễn trong lúc Stan nằm yên, được nối với cả tá máy móc để giúp ông sống được (theo một cách tối thiểu nhất). Bạn bè đổ đến phòng đợi, nhưng chỉ có người nhà mới được phép vào thăm Stan. Kay là một vị khách thường xuyên, cũng như Susan Henley và tất cả các bạn bè cùng đi nhà thờ của Elisabeth. Ngay cả Rob cũng gửi hoa đến, và điều này làm Rachel cảm động. Vào thời điểm khó khăn đó, Rachel nhận thấy cô, Elisabeth và Becky cần mọi người biết bao. Những vị khách đến thăm cũng đã tỏ ra lịch sự với Johnny, lúc này vai trò là một thành viên trong gia đình của hắn đã là chủ đề bàn tán khắp thị trấn. Lần đầu tiên Rachel thấy biết ơn hiệu quả của mạng lưới buôn chuyện vì đã loan tin chuyện đính hôn của họ. Lúc này, bệnh tình của Stan là tất cả những gì cô có thể đối mặt. Cô không nghĩ là mình có đủ sức để giải thích sự hiện diện của Johnny với bạn bè và hàng xóm.
Một giáo viên dạy thay đã đảm nhận giúp công việc của Rachel ở trường trong thời gian cô ở bệnh viện. Michael cũng từ Louisville đến thăm Stan một lần, nhưng hắn nhận được sự đón tiếp lạnh lùng từ Elisabeth và Rachel đến mức không ở lại quá mười phút. Becky, một lúc sau xuất hiện với đôi mắt sưng vù, đã kể lại rằng hắn ghé qua Walnut Grove để thăm mấy đứa bé, và rằng sau khi hắn đi, Loren đã hỏi cô vụ ly dị kéo dài bao lâu, vì nó đã bắt đầu thấy chán rồi. Câu hỏi đó làm Becky phát khóc.
Cửa hàng đồ dân dụng lại được Ben quản lý, ông ta đã đồng ý ở lại theo một thỏa thuận vội vàng cho phép ông ta được hưởng phần trăm lợi nhuận, nâng lương và kèm theo cả điều khoản nói rằng Johnny sẽ không được làm việc trong cửa hàng nữa. Johnny chẳng hề bận tâm đến chuyện mất việc làm, vì hắn chỉ cần chờ sức khỏe của Stan khá lên là sẽ cùng Rachel rời khỏi Tylerville mãi mãi.
Cảnh sát trưởng Wheatley là một trong số rất nhiều người bạn của Stan đến bệnh viện thăm ông. Không giống những người khác, với địa vị của mình, ông được vào phòng bệnh. Ông nói vẫn chưa có tiến triển gì trong việc điều tra vụ giết người, nhưng lại thông báo một cái tin rất đáng lo ngại: Jeremy Watkins hình như đã bỏ nhà ra đi. Dù sao thì thằng bé cũng đã biến mất, và bố nó cùng ông bà nó đang rất buồn phiền. Không, cảnh sát trưởng không nghi ngờ đó là hành động tội phạm – các cậu bé không phải là nạn nhân của những vụ giết người xảy ra gần đây ở Tylerville – nhưng chuyện đó vẫn rất đáng lo ngại. Sau khi Rachel và Johnny khẳng định với ông rằng từ đám ma của mẹ nó, họ không gặp thằng bé lần nào, cảnh sát trưởng Wheatley bặm môi gật đầu. Đứa trẻ vẫn còn đang tập thích nghi với gia đình mới của nó, và gia đình đó không lý tưởng lắm nên cảnh sát trưởng nghĩ đó là lý do khiến thằng bé bỏ đi, tuy nhiên họ vẫn phải kiểm tra tất cả các khả năng.
Điều duy nhất làm ông ta lo lắng là Jeremy cứ khăng khăng nói rằng vào cái đêm mẹ nó bị giết, nó đã nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối. Nếu kẻ sát nhân nghe được điều đó thì rất có thể hắn cảm thấy cần phải xử lý thằng bé. Đó là lý do tại sao ông ta phải thẩm vấn Johnny và Rachel, cũng như tất cả những người nghe thấy lời khẳng định đó của Jeremy.
Tất nhiên, theo như những gì thường xảy ra ở Tylerville thì thật khó mà xác định được có người nào không biết về điều thằng bé nói, vậy nên danh sách những kẻ tình nghi không thể giới hạn vào những người đã nghe trực tiếp điều đó từ Jeremy.
Rachel thở gấp vì sợ hãi trước nhận định đó, nhưng cảnh sát trưởng đã nói rằng đó chỉ là một trong số rất nhiều khả năng, và không phải là một giả thuyết phù hợp cho lắm, vì nếu thằng bé bị giết thì đến bây giờ xác nó phải được tìm thấy rồi. Kẻ giết Marybeth và Glenda Watkins đâu có thèm giấu xác nạn nhân của mình.
Không, khả năng lớn nhất là thằng bé vì đau buồn trước cái chết của mẹ và không vui trước gia đình của bố và bạn gái nên đơn giản là đã bỏ đi. Người ta thông báo nó đã mất tích trên khắp cả nước, và cảnh sát trưởng Wheatley mong là sẽ sớm nhận được điện thoại báo rằng đã tìm thấy thằng bé.
Rachel cũng mong là thế, nhưng cái tin Jeremy mất tích làm cô khó chịu. Liếc nhìn Johnny khi cảnh sát trưởng đã đi, cô thấy hắn cũng có cảm giác đó.
Nhưng họ không thể làm gì để tìm ra thằng bé, và Rachel quá bận rộn với bệnh tình của bố nên đành phải để chuyện Jeremy lùi vào sâu trong tâm trí. Như cảnh sát trưởng Wheatley đã nói, cậu bé tội nghiệp đó rất có thể đã bỏ nhà ra đi.
Mấy phút sau khi cảnh sát trưởng đi, Johnny cáo lỗi rồi rời khỏi phòng. Rachel không thấy Wheatley đã gật đầu gọi hắn nên khi hắn nói sẽ sớm quay lại, cô chỉ lơ đãng vẫy tay chào hắn.
Khi Johnny bước ra khỏi phòng bệnh của Stan, Wheatley không còn đứng ở hành lang nữa. Johnny hy vọng ông ta không dừng lại ở phòng chờ – nơi thường có bạn bè của nhà Grant – đó là việc hắn tránh bất cứ khi nào có thể. Một cô y tá mặc đồ trắng đang đẩy một chiếc xe kêu ken két chở bữa trưa cho các bệnh nhân đã trả lời Johnny rằng cảnh sát trưởng vừa mới bước vào thang máy. Chạy hai bậc cầu thang một lúc, Johnny đuổi kịp Wheatley ở tiền sảnh.
“Cảnh sát trưởng”. Hắn cất tiếng gọi ngăn ông ta lại ngay trước mấy cánh cửa quay ở giữa bức tường thủy tinh lớn nằm ngay lối vào bệnh viện.
Wheatley ngoái lại, thấy Johnny, liền ra hiệu bảo hắn đi theo ông ta. Johnny làm theo đầy sốt ruột. Bên ngoài bệnh viện, trong bầu không khí vẫn còn ấm của tháng Chín, hai người đàn ông đứng cạnh nhau trên lối đi đằng trước một tòa nhà gạch lớn. Cảnh sát trưởng, dáng người lực lưỡng trong bộ quân phục màu xanh, khoanh tay lại trước ngực. Johnny gầy hơn trong chiếc quần bò và áo phông trắng, mái tóc ngắn mới cắt không thu hút nhiều sự chú ý với người Tylerville bảo thủ, đứng xỏ hai tay vào túi quần.
“Ông muốn gặp tôi?”
Wheatley gật đầu cộc lốc. “Tôi không biết cậu đã nhận được thông điệp chưa.”
“Thông điệp nào?” Johnny hỏi gọn lỏn.
“Không phải tin tốt đâu”.
“Có bao giờ tốt.”
“Được. Người dân thị trấn rất ác cảm với cậu”.
Johnny hơi nhẹ nhõm. Hắn đã sợ là Wheatley sẽ nói với hắn về việc xảy ra với Jeremy mà ông ta không dám nói trước mặt những người phụ nữ khi mà họ đã buồn khổ đến thế.
Nghe thêm những điều vớ vẩn mà hắn từng nghe suốt cả đời mình là một điều nhẹ nhõm.
“Vậy thì có gì mới?”.
Cảnh sát trưởng lắc đầu. “Lần này khác. Người ta nói những điều kinh khủng, kinh khủng hơn rất nhiều so với những gì tôi từng nghe. Người ta cho rằng cậu có tội rõ rành rành, và việc cậu tự do lảng vảng làm họ điên lên.”
“Có phải ông đang cố nói với tôi rằng tôi nên dè chừng một nhóm hành hình không?”
Cảnh sát trưởng cắn môi. “Không, tôi không nói thế. Những người ở Tylerville đều là người tốt, đa phần là vậy. Nhưng việc cô Watkins bị giết và con trai cô ta mất tích đã làm cho mọi người thực sự lo lắng. Người ta băn khoăn không biết thằng bé có bị giết để bịt miệng không, và Tom Watkins thì chắc như đinh đóng cột cậu là kẻ làm việc đó. Những người khác thì quả quyết rằng Rachel là mục tiêu tiếp theo của kẻ sát nhân, nếu kẻ đó tồn tại. Đa phần những người ở đây đều có con cái, nên vụ thằng bé làm họ lo sợ. Và mọi người đều rất tôn trọng Rachel, nên họ không muốn cô ấy phải chịu hậu quả như hai người kia.”
Johnny nhìn cảnh sát trưởng Wheatley chằm chằm. “Ông vẫn nghĩ là tôi làm việc đó, đúng không?”
“Cậu lại đổ oan cho tôi rồi. Tôi không nói là cậu đã làm thế. Nếu Rachel nói thật – và tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nói dối – thì cậu không thể làm thế. Tất cả những gì tôi đang nói là, nếu có chuyện gì xảy ra với Rachel, hay thằng bé chết, đời cậu ở đây coi như xuống dốc.”
Johnny định nói, nhưng cảnh sát trưởng đã giơ tay ngăn lại.
“Cậu cứ để tôi nói nốt. Tôi nhìn nhận chuyện này theo hai cách. Một, Rachel nói thật, và cậu không thể giết cô Watkins. Tuy nhiên, lúc đó cậu đang hẹn hò với cô ta, cũng giống như cậu từng hẹn hò với Marybeth Edwards. Cả hai người họ đều đã chết. Có vẻ như Rachel sẽ là nạn nhân tiếp theo vì điều hợp lý duy nhất với giả thuyết đó là có một kẻ đang giết những người phụ nữ xung quanh cậu. Hai là, cậu là một tên điên đã giết Marybeth Edwards và Watkins, và vì lý do nào đó, Rachel đã nói dối để bảo vệ cậu. Đó là điều mà cả thị trấn này đang bàn tán. Dù là cách nào thì Rachel cũng đang gặp rất nhiều rắc rối vì cậu.”
Môi Johnny mím lại. “Ông cần phải cử cảnh sát bảo vệ cô ấy. Tôi đã định nói với ông về việc đó”.
Cảnh sát trưởng gật đầu. “Tôi đã cân nhắc chuyện đó. Nhưng chúng tôi chỉ có sáu người, và tất cả các tội phạm khác ở Tylerville sẽ không ngừng hoạt động chỉ vì cảnh sát đang bận điều tra một vụ giết người. Hai vụ án mạng vừa rồi cách nhau mười một năm. Tôi không thể cử một người bảo vệ Rachel trong suốt mười một năm tới được.”
“Vậy ông gọi tôi ra đây để nói rằng tôi vẫn là kẻ bị tình nghi, và rằng dù chuyện có như thế nào thì Rachel cũng đang gặp nguy hiểm. Đúng không?”
Cảnh sát trưởng chậm chạp lắc đầu. “Cậu hiểu sai rồi. Tôi gọi cậu ra đây để bảo cậu rời thị trấn. Chúng tôi sẽ ngủ ngon hơn nếu cậu ra đi.”
“Thế còn Rachel thì sao?” Sự tức giận hằn lên trong giọng Johnny.
Wheatley nhún vai. “Cậu ở đây, cô ấy sẽ càng khổ hơn thôi, nếu không có cậu, có thể cô ấy sẽ được an toàn hơn nhiều. Và tôi không thích viễn cảnh một ngày nào đó tôi phải hạ cậu từ một cái cây cao xuống đâu.”
Miệng Johnny xoắn lại. “Được rồi, ông đã nói thẳng thì tôi cũng nói để ông rõ. Dù có muốn đến mấy, tôi cũng sẽ không bỏ cái thị trấn buồn tẻ này trừ khi Rachel đi cùng tôi, và Rachel không thể đi lúc này được vì còn bố cô ấy. Vậy nên Tylerville chó chết phải chịu đựng tôi thôi.”
Cảnh sát trưởng không hề chớp mắt trước ngôn từ tục tĩu đó. “Không thể ép cậu đi được phải không?”
“Không,” Johnny nói, nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ông không thể”.
“Cứ cho là vậy. Coi như tôi đã nói ra những gì mình nghĩ thôi”. Wheatley dợm bước đi, sau đó ngoái lại nhìn Johnny. “Về hồ sơ, cá nhân tôi không nghĩ là cậu có tội. Nhưng trước đây, tôi đã từng nhầm.”
Johnny không nói gì. Cảnh sát trưởng nhún vai rồi đi ra chỗ chiếc Taurus đỗ trên vỉa hè cách đó không xa. Ông ta mở cửa rồi nhìn Johnny qua nóc xe.
“Nhân tiện, cậu có bạn gái cũ nào lảng vảng quanh đây không?” Ông ta hỏi.
“Chẳng ai còn sống cả,” Johnny đáp cụt lủn. Cảnh sát trưởng có vẻ cân nhắc chuyện đó, gật đầu một cái, rồi chui vào xe.
Johnny đứng đó một lúc lâu rồi mới đi vào trong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!