Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời - Chương 9-3: Trúc ngoài song cửa vẫn tươi tốt, rồi có một ngày ta sẽ trở về(Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời


Chương 9-3: Trúc ngoài song cửa vẫn tươi tốt, rồi có một ngày ta sẽ trở về(Thượng)


Có lẽ ít ai biết, đế quân vốn sinh ra trong dòng Bích Hải ở Đông Hoang, thuộc tộc Cửu Kỳ thượng cổ tinh thông kết giới và trận pháp. Nhưng tộc Cửu Kỳ này, trời sinh dục vọng thiển bạc, đế quân ngài là chính là hậu duệ cuối cùng, vạn nhất mà chết một cái là diệt tộc luôn.

Đế quân không có thân nhân, không có bằng hữu, càng không có đồng loại; ngày ngày ngụp lặn trong dòng Bích Hải gian nan mà lớn lên. Không có người uốn nắm dạy dỗ, bản tính hoang dã, lại thêm hình thù khác lạ, khiến toàn bộ sinh linh trong dòng Bích Hải chán ghét xa lánh.

Cho đến một ngày kia, Dao Quang thần nữ – chủ nhân của Lạc Hà tiên sơn đến Bích Hải du ngoạn, nhìn ra tuệ căn của đế quân, bèn lượm ngài ấy về, nhận làm đồ đệ.

Lúc này đế quân vẫn còn là một con cá, ước chừng ba trăm năm tuổi, còn cách thời gian hóa thành hình người những bảy trăm năm. Dao Quang đem đế quân nuôi nấng trong hồ sen, mỗi ngày đều mang kinh phật đến tụng niệm, hy vọng có thể khiến đế quân động đến cọng tiên căn ghê gớm nào đó, sớm hóa thành người.

Trời không phụ lòng người, dưới sự tận tình của Dao Quang thần nữ, đế quân đã hóa thành hình người sớm hơn thời hạn những năm trăm năm, trong hình hài của một đứa trẻ chừng sáu, bảy tuổi.

Thần nữ đặt tên cho đế quân là Tử Dạ, với hy vọng ngài sau này chăm chỉ học hành, tu thành chính quả, phi thăng làm thượng tiên.

Có điều; giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời; vốn sẵn bản tính hoang dã ương nghạnh, đế quân hoàn toàn không chịu nghe lời dạy dỗ của sư phụ, suốt ngày rong chơi cùng đám tinh linh cây cỏ dưới chân núi.

Ở tận cùng cực Đông của Tây Hoang, trong vùng hoang mạc khô cằn có phong ấn Huyết Ma Cơ – vốn là ma thú của Ma giới. Năm đó Dao Quang phải dùng một nửa trái tim thất khiếu linh lung của mình làm vật hiến tế, bày ra chín tầng kết giới mới vĩnh viễn giam cầm được nó tại đây. Nhưng mỗi năm trăm năm một lần, đích thân Dao Quang phải dùng máu huyết của bản thân để gia cố chín tầng kết giới này.

Năm đó Tử Dạ vừa tròn một nghìn tuổi bỗng nảy ra ý tưởng kỳ dị, muốn rời khỏi Lạc Hà tiên sơn đi thăm thú những nơi khác. Dao Quang sốt ruột đi tìm đế quân, rốt cuộc chậm trễ thời gian gia cố kết giới, khiến ma thú có cơ hội thoát ra ngoài.

Huyết Ma Cơ chuyên cắn nuốt tinh phách, là hung thú tàn bạo nhất Ma giới, bị xổng mất khó tránh khỏi sinh linh đồ thán. Dao Quang tìm được đồ đệ đưa về Lạc Hà tiên sơn, vừa lúc cảm nhận được kết giới đã vỡ nứt, bèn dặn dò: “Sư phụ phải đi tiêu diệt ma thú, Dạ nhi ở nhà nhất định phải ngoan ngoãn, nhất định phải siêng năng tu luyện, đợi sư phụ trở về, có biết không?”

Từ khi hóa thành hình người đến nay, Tử Dạ luôn có sư phụ ở bên cạnh. Nay sư phụ nói muốn bỏ hắn lại mà đi, nhất thời cảm thấy sống mũi cay cay, mếu máo hỏi: “Người đi bao lâu sẽ về? Có thể cho con theo không?”

Dao Quang cúi xuống xoa đầu Tử Dạ, cười nói: “Lần này ra đi nguy hiểm trùng trùng, không thể cho con theo. Dạ nhi ngoan, sư phụ nhất định không bỏ rơi con…” – Dao Quang đưa tay chỉ cho Tử Dạ thấy rừng trúc tía bao bọc lấy căn nhà tranh của hai sư đồ họ – “Con nhìn xem, trúc ngoài song cửa vẫn tươi tốt, rồi có một ngày ta sẽ trở về…”

Dao Quang chầm chậm buông tay đồ đệ của mình, nắm chặt bao kiếm, quả quyết xoay người rời đi.

Quãng thời gian sống cùng Dao Quang thần nữ, Tử Dạ là một đứa trẻ lớn lên, khỏe mạnh và hạnh phúc.

Cậu chưa hề biết đến sự ly biệt, cho đến giờ phút này.

Có lẽ nào từ đây về sau, cậu sẽ không còn gặp lại sư phụ nữa?

Sau khi Dao Quang thần nữ rời đi, một mình Tử Dạ ngày ngày trên đỉnh Lạc Hà thơ thẩn ngồi trên bậc cửa, mắt dõi theo hướng sơn môn cao vút, ngóng xem sư phụ của mình rốt cuộc khi nào sẽ trở về.

Ngày ngóng đêm trông, không cẩn thận, vài mùa hè đã trôi qua.

Trước đây, trong lòng hắn, sư phụ thực là một kẻ lắm lời.

Ngoài việc dạy hắn tu luyện ra, sư phụ đối với việc ăn cơm uống nước của hắn cũng luôn miệng nhắc nhở đến tám ngàn lần. Ngày nào hắn trốn đi chơi, lúc trở về nhất định sẽ bị sư phụ túm lại giáo huấn một phen.

Tử Dạ muốn mình lớn thật nhanh thật nhanh, có pháp thuật cao cường, để không cần phải nghe sư phụ lải nhải giông dài nữa.

Vậy mà bây giờ một mình ngồi bậc cửa, cậu lại ước sư phụ xuất hiện ở cửa sơn môn cao vút kia, tươi cười vẫy tay với cậu như trước đây.

Nước mắt đã sớm ứa ra, Tử Dạ vụt đứng dậy chạy ra ngoài sơn môn, hét to: “Sư phụ, tại sao người không trở về với đồ nhi???” Tiếng của cậu theo gió phiêu tán trong không trung nhưng chẳng có ai đáp lời. Cuối cùng Tử Dạ không kìm chế được, ngồi sụp xuống khóc nấc lên. Gió núi cắt ngang qua da thịt hai bên má lạnh buốt, sau lưng cậu chợt vang lên một tiếng động lớn. Tử Dạ xoay người lại nhìn, kết giới bảo vệ Lạc Hà tiên sơn vỡ vụn, rừng trúc tía vốn tươi tốt bỗng nhiên đồng loạt ngã xuống, trong phút chốc, tất cả đều héo úa lụi tàn…

Kết giới này do chính tay Dao Quang thần nữ dựng nên; người còn vật còn; người chết, vật tương vong…

…Năm nay, đứa trẻ tên Tử Dạ mới chỉ vừa tròn hai nghìn tuổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN