Em Ở Đâu
Chương 3
Ngày 10 tháng mười năm 1976, Susan,
Lẽ ra anh phải viết thư cho em sớm hơn, nhưng anh không tìm được từ ngữ để diễn đạt, và anh có cảm giác như đã dùng hết sạch số quota những điều ngớ ngẩn mà anh được nói với em trong năm nay, thế nên anh quyết định đợi, chỉ có vậy thôi. Cơn bão tràn qua Mêhicô có gây thiệt hại ở chỗ em không? Báo chí cho biết ước tính có gần hai nghìn năm trăm người chết và mười bốn nghìn người bị thương. Mêhico không xa chỗ em, và mỗi tin tức xấu trong những vùng gần nơi em ở đều làm anh sợ. Anh cứ mong em quên cuộc cãi vã của chúng ta đi, anh không có quyền nói với em những điều như vậy, anh không muốn phán xét em, anh xin lỗi. Anh biết là đôi khi anh làm em tức giận một cách vô lý. Đôi khi anh biết mình ngoan cố một cách ngu ngốc, đôi khi anh không kiểm soát được lời nói của mình, như thể những điều anh nói có thể làm cho em quyết định quay trở lại, như thể những điều anh suy nghĩ hay cảm nhận sẽ làm thay đổi cuộc sống mà em đang có. Nhưng hình như một số câu chuyện tình vĩ đại trong lịch sử bắt đầu từ một sự miễn tố. Viết cho anh nhanh nhé. Cho anh biết tin của em.
Với tất cả sự trìu mến,
Philip
Ngày 11 tháng Mười một, Philip,
Em đã nhận được thư của anh,và …anh có quyền đấy. Anh đã nhầm, nhưng dù sao anh vẫn có cái quyền đó, và dù cho anh không muốn làm điều đó, những lời anh nói thực sự đã trở thành những lời phán xét .Em không quên những điều anh nói, ngược lại, em thường xuyên suy nghĩ về những điều ấy, chẳng phải chính vì mục đích đó mà chúng được nói ra đấy sao? Lisa, đó chính là tên của cơn bão đã khiến anh lo lắng. Nó đã không ảnh huởng gì đến chúng em. Cuộc sống khó khăn vậy đấy, em cứ nghĩ là mình phải bỏ cuộc. Anh biết không, đất nước này thật đặc biệt. Máu của những người đã chết giờ đã khô và năm lẫn trong đất. Trên cái nền những mảnh chứng tích của đau khổ ấy, những người sống sốt đã dựng lại nhà của họ, chắp vá gom góp những gì còn sót lại từ gia đình và từ cuộc sống của họ. Khi đến đây em có nhiều niềm tin chắc chắn khiến em tưởng rằng em thông minh hơn họ, có học hơn họ, và vững vàng hơn họ về mọi điều. Mỗi ngày sống với những con người nơi đây, em mới thấy rằng họ mạnh mẽ hơn em và em yếu đuối hơn họ rất nhiều.
Có phải chính sự kiêu hãnh của họ đã khiến cho con ngươìi họ trở nên đẹp đến nhường ấy? Những gì xảy ra ở đây rất khác với khi người ta cứu trợ những đất nước bị tàn phá vì chiến tranh. Ở đây, cuộc chiến đáng sợ là cuộc chiến với gió và mưa. Không có vai thiện cũng không có vai ác, chỉ có những con người ở trong hoàn cảnh khốn khó đến cùng cực. Chỉ duy nhất sự dũng cảm trong họ là điều làm cho cuộc sống được tái sinh giữa đống tro tàn, nơi mọi hi vọng dù nhỏ nhất đã bị thiêu trụi. Em nghĩ rằng chính vì điều đó mà em yêu quý họ, và em cũng biết chính vì điều đó mà em ngưỡng mộ họ. Em đến đây và những tưởng rằng họ là những nạn nhân cần đến em, và từng giờ từng khắc, họ đã cho em thấy em hoàn toàn sai lầm, và ngày hôm nay, những gì họ cho em còn nhiều hơn cả những gì em có thể mang lại cho họ. Nếu ở lại Montclair, cuộc sống của em sẽ không có ý nghĩa, em sẽ không biết phải làm gì với cuộc đời của mình. Sự cô đơn khiến con người ta đánh mất lòng kiên nhẫn và sự nôn nóng giết chết tuổi thơ. Đừng buồn với những điều em nói với anh, nhưng em từng rất cô đơn trong suốt quãng đời niên thiếu mà chúng ta đã chia sẻ với nhau hết mức trong khả năng của mình. Đúng vậy, em đã luôn rất nóng vội, và bây giờ em vẫn thế. Nhu cầu muốn đốt cháy các giai đoạn khiến cho em sống với một nhịp độ mà anh không thể hiểu được, bởi vì nó rất khác với cuộc sống của anh.
Khi chia tay em đã quên nói với anh một điều cũng quan trọng nhất như tất cả những điều này: em nhớ anh rất nhiều, Philip, em vẫn thường lật ra xem những tấm hình trong cuộc ablum của chúng ta, và những hình ảnh về hai chúng ta đối với em là vô giá, những khoảng khắc thời gian ấy là toàn bộ tuổi thơ của chúng ta. Hãy tha thứ cho em vì đã như thế này, em không thể sống vì người khác.
Susan.
Quảng trường Thời Đại.Trong đám đông nhốn nháo của dòng người hàng năm vẫn tập trung về Quảng trường Thời Đại trước khoảnh khắc giao thừa, Philip tình cờ gặp và nhập vào một nhóm bạn sinh viên. Bốn con số lớn chiếu sáng toà nhà trụ sở của tờ New York Times. Bây giờ là mười hai giờ đêm, năm 1977 vừa bắt đầu. Một trận mưa kim tuyến hoà quyện trong những nụ hôn mà mọi người trên phố trao cho nhau. Philip cảm thấy vô cùng cô đơn giữa đêm đông náo nhiệt. Thật lạ lùng khi có những ngày như thế này, khi mà niềm vui sống của con người đã được lập trình sẵn trên những tờ lịch. Một cô gái trẻ lần đi học theo một hàng rào, cố gắng mở một lối đi giữa dòng người cuồn cuộn này. Cô đụng vào anh, băng qua anh, quay người lại và mỉm cười. Anh đưa tay lên vẫy vẫy, cô đáp lại anh bằng cách gật đầu ra hiệu như để xin lỗi vì không thể tiến lên nhanh hơn. Đã có ba người chen vào giữa họ, cô như bị một ngọn sóng cuốn đi, đẩy ra ngoài khơi. Anh len lỏi qua hai du khách đang bị lạc giữa lòng người. Có lúc gương mặt cô biến mất rồi hiện ra, nhô lên khỏi đám đông như thể để thở hít không khí. Anh cố gắng không để mất dấu cô. Khoảng cách giữa hai người giảm dần, cô gần như đã ở một khoảng cách vừa đủ để có thể nghe tiếng anh giữa đám đông ồn ào này. Lách vai một cú cuối cùng, anh đã ở sát bên cô gái, anh nắm lấy cổ tay cô. Cô quay người lại ngac nhiên, anh mỉm cười và gần như hét lên hơn là nói:
– Chúc mừng năm mới, Mary. Nếu cô hứa là không cấu vào tay tôi, tôi sẽ mời cô đi uống một ly, trong khi chờ dòng người này tản bớt!
Cô mỉm cười đáp lại nụ cười của anh và đến lượt cô cũng hét lên:
– Với một người tự nhận mình là nhút nhát như anh, anh đã tiến bộ nhiều đấy!
– Khi đó cách đây đã một năm rồi, tôi đã có đủ thời gian để tiến bộ!
– Chắc anh phải thực hành nhiều lắm?
– Cô chỉ hỏi thêm hai câu nữa thôi là đủ để cho tôi bị mất tiếng luôn đấy! Cô đồng ý chúng ta tìm một nơi nào yên tĩnh hơn chứ?
– Tôi đang đi cùng mấy người bạn nhưng có vẻ như tôi đã lạc mất họ thật rồi. Chúng tôi có hẹn nhau tập trung ở trung tâm thành phố, anh có muốn nhập bọn với chúng tôi ko?
Philip gật đầu ra hiệu đồng ý, và hai kẻ bị đắm tàu để cho đám đông cuốn xuống hướng trung tâm thành phố. Đến đầu đại lộ số Bảy, họ rẽ qua đường Bleecker. Dòng người lại cuốn họ về đường số Ba. Tại quán Blue Note, nơi các bạn của Mary đang chờ, một nghệ sĩ Piano đang quyến rũ người nghe theo những điệu nhac jazz mà không một điều gì khác trên cõi đời có thể phá ngang.
= 0 =
Trong cái lạnh giá của buổi sáng sớm, trên những hè phố lát đá vắng tanh của khi Soho, những chai rượu rỗng thò ra khỏi những thùng rác rải rác đây đó, như là nhân chứng cho những giờ phút tiệc tùng say sưa của buổi tối vừa trôi qua. Cả thành phố chìm trong giấc ngủ. Thỉnh thoảng, chỉ có tiếng vài chiếc xe hiếm hoi chạy qua làm khuyấy động không gian yên lặng của khu phố, còn chìm trong màn sương ẩm ướt của giấc say. Mary đẩy cánh cửa khu nhà chung cư của Philip bước ra. Một cơn gió lạnh lướt qua cổ cô, cô rùng mình, co ro trong chiếc áo măng tô. Cô bước dọc con phố, giơ một tay vẫy khi đến gần ngã tư. Một chiếc taxi màu vàng dừng lại bên lề đường. Nó nuốt chửng cô rồi biến mất về hường Broadway. Ngày mùng hai tháng Giêng năm đó, Errol Garnel vĩnh viễn đóng nắp chiếc đàn piano của mình. Philip quay trở lại khoá học.
= 0 =
Đầu tháng Hai, Susan vừa nhận được một lá thư từ Washington. Những lời khien ngợi, những lời chúc muộn màng từ cấp trên. Họ giục cô xem xét khả năng phát triển thêm trại tị nạn mới trên núi mà cô đã chờ đợi từ lâu nay. Cô phải tính toán ngân sách cần thiết và tới trình bày về tính khả thi của dự án ngay khi cô chuẩn bị xong. Những cơn mưa vẫn chưa ngưng. Ngồi dưới mái hiên nhà, cô nhìn nước mưa đang chảy và xói thành rãnh trên mặt đất.
Không lúc nào cô thôi nghĩ đến những dân sống trên núi, những con người mỗi mùa đông vẫn bất lức chứng kiến sự bạo tàn của thiên nhiên đang đùa giỡn với những gì họ đã phải cật lực gây dựng và chỉ vừa mới hoàn thành, khi mùa hè đang chớm bắt đầu. Trong vài tuần nữa, họ sẽ phải làm lại tất cả từ đầu, không một lời kêu ca, họ sẽ còn nghèo hơn một chút so với những mùa trước.
Juan im lặng, cậu châm một điếu thuốc, cô lấy lại điếu thuốc từ tay cậu và đưa lên môi. Ánh lửa từ đầu điếu thuốc chiếu sáng phần dưới gương mặt cô, cô rít một hơi thật sâu.
– Cậu đang đốt cả tấm vé hạng nhất của hãng”Air Ganja” đấy à?
Juan cười ranh mãnh.
– Thuốc lá vàng trộn lẫn với thuốc nâu đấy, chính hỗn hợp đó cho hương vị như thế đấy.
– Nghe như mùi long diên hương, cô nói.
– Tôi không biết nó là gì.
– Mùi hương này có gì đó khiến tôi nhớ lại thơ ấu, mùi hương của mẹ tôi, người bà ấy vẫn thường toả ra mùi long diên hương.
– Cô nhớ tuổi thơ của mình lắm phải không?
– Tôi chỉ rất nhớ một vài gương mặt thôi, gương mặt của ba mẹ tôi, của Philip.
– Tại sao cô không ở lại bên anh ấy?
– Anh ấy trả tiền cho cậu để hỏi tôi câu hỏi đó à?
– Tôi không biết anh ta, và cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
– Vì tôi không muốn trả lời.
– Cô thật kỳ lạ, Doňa Blanca, cô chạy trốn điều gì để lưu lạc đến đất nước của chúng tôi vậy?
– Ngược lại thì có, sipoté[14], chính ở nơi đây tôi đã tìm lại được mình, mà cậu đang làm tôi phát chán với mấy câu hỏi của cậu đấy. Cậu bảo, cơn giông còn kéo dài lâu không?
Juan đưa tay chỉ vệt sáng thật đặc biệt đang hiện ra phía chân trời khi cái aguacero[15]đang lùi dần. Lâu nhất là trong vòng một giờ nữa, mưa sẽ ngưng. Một thứ mùi đất ẩm ướt lẫn với mùi gỗ thông tràn vào chiếm lĩnh mọi ngõ nhách trong căn nhà nhỏ của cô. Cô đi đến mở tung cửa của cái tủ đồ duy nhất có trong nhà, để cho quần áo của cô được thấm đẫm mùi hương ấy. Khi cô mặc lên người một chiếc áo sơ mi vải cotton thơm mùi hương của đất ẩm và gỗ thông, một rung động thể xác chạy dọc theo làn da cô.
Cô vứt mẩu thuốc lá vào góc phía bên kia của hiên nhà, đứng phắt dậy và nở một nụ cười thật tươi nhìn Juan.
– Nhảy lên xe nào, chúng ta đi thôi!
– Đi đâu?
– Đừng có đặt câu hỏi mãi thế nữa!
Chiếc Dodge húng hắng ho hai tràng trước khi chịu nổ máy. Những bánh xe to lớn trượt một hồi trong vũng bùn lõng bõng trước khi bám được vào viên đá, cầu sau của xe lắc lư một lúc rồi cuối cùng cũng nằm ngay ngắn trên đường. Từng đám bùn bắn tung toé bám vào hai bên gương mặt rạng ngời hạnh phúc, cô buột thở dài một tiếng. Juan đến ngồi bên cô. Họ đi về phía núi.
– Ta đi đâu đây?
– Thăm con bé, tôi nhớ nó quá!
– Đường đất đã nhão ra dưới mưa, chúng ta sẽ không leo lên được tới đó đâu.
– Cậu có biết Tổng thống của chúng tôi đã nói gì không? Có những người nhìn sự vật trong trạng thái hiện tại của chúng và tự hỏi tại sao lại như vậy. Còn tôi, tôi nhìn mọi việc theo cách mà tôi muốn, và tại sao không! Tối nay, chúng ta sẽ cùng ăn tối với Senor Rolando Alarvez.
Nếu Kennedy biết thế nào là những con đường ở Honduras vào mùa đông, hẳn ông đã đợi đến mùa xuân để phát biểu câu châm ngôn của mình. Sáu giờ đồng hồ sau, khi họ đi được một nửa quãng đường, lên đến lưng chừng núi, trục bánh xe bị lún trong bùn lầy nên không còn đủ sức để lấy chiếc xe tải lên nữa. Bộ ly hợp quay tại chỗ và một thứ mùi hăng hắc bốc lên khiến Susan phải chấp nhận thực tế. Bị kẹt lại đây trên đoạn đường đèo, họ sẽ không thể vượt qua mười khúc quanh cuối còn lại trước mặt, ngăn cách họ với một ngôi làng nhỏ nơi có một bé gái đang sống, một cô bé từ bao giờ đã chiếm chỗ quá lớn trong con tim của Susan. Juan đi ra phía sau xe và lấy ra bốn cái chăn từ trong chiếc túi đan bằng cói.
– Tối nay ta sẽ ngủ lại đây, cậu nói một cách ngắn gọn.
– Đôi khi, tôi thấy mình ương bướng như một con lừa, đến nỗi chính tôi cũng không chịu nổi mình nữa.
– Cô đừng lo, không phải chỉ mình cô có kiểu tính khí đặc biệt như vậy đâu.
– Cậu đừng phóng đại thế chứ. Hôm nay không phải là ngày thánh Susan đâu, nếu muốn mừng lễ bổn mạng cho tôi thì chịu khó chờ đi.
– Tại sao cô lại muốn đi gặp con bé?
– Ở phía sau xe chúng ta có lương thực gì thế? Tôi đói rồi, cậu đói không?
Juan lục tìm trong một túi khác và lấy ra một hộp lớn đựng frijoles[16]. Cậu muốn làm cho cô món Casamiento[17], nhưng để làm món này cần phải nấu chín cơm, mà trời thì còn mưa quá nên không nhóm lửa được. Susan nhúng gần hết cả một gói bánh bích quy vào một hộp sữa đặc rồi để bánh tan ra trong miêng cô. Nước chảy ròng ròng trên tấm kính xe. Cô đã cho ngưng vũ điệu của hai cây gạt nước để tiết kiệm bình ắc quy. Nhìn thấy rõ bên ngoài thì có để làm gì đâu!
– Cô có vẻ yêu quý cô bé con ngày hơn là những đứa trẻ dưới thung lũng.
– Sao cậu lại có thể nói những điều như thế. Đó là hai việc hoàn toàn khác, lâu lắm rồi tôi mới được gặp cô bé một lần, vì vậy mà tôi nhớ nó thôi.
– Thế còn Philip, cô có nhớ anh ta không?
– Cậu thôi không nói về Philip đuợc không! Cậu sao vậy?
– Không gì cả, tôi chỉ cố gắng hiểu cô một chút.
– Nhưng không có gì để cậu phải tìm hiểu cả. Có, đúng rồi, tôi nhớ Philip đấy.
– Tại sao cô lại không ở bên anh ta?
– Bởi vì tôi đã chọn ở đây.
– Cuôc sống của một Senora là ở bên người đàn ông mà cô ấy yêu.
– Câu mà cậu vừa nói thật ngu ngốc.
– Tôi không thấy có gì ngu ngốc. Một người đàn ông cũng vậy, anh ta phải ở bên mà người anh ấy yêu.
– Không phải lúc nào cũng dễ dàng như thế.
– Tại sao những nguời Mỹ như cô lại phức tạp đến thế?
– Bởi vì chúng tôi đã đánh mất những lý lẽ của sự đơn giản, cũng chính vì thế mà tôi cảm thấy thích được ở đất nước của cậu. Yêu không thôi chưa đủ, còn phải hợp với nhau nữa.
– Điều đó nghĩa là gì?
– Phải yêu cái cuộc sống mà ta sẽ sống cùng với người kia, chia sẻ những ước mơ, những mong đợi, cùng có những mục đích, chung những đam mê.
– Làm sao mà biết trước được những điều đó? Không thể biết được! Không thể hiểu rõ người kia ngay từ ban đầu, khi yêu người ta phải biết kiên nhẫn.
– Cậu có nói dối tôi về tuổi của cậu không?
– Ở chỗ chúng tôi, yêu không phải bao giờ cũng là đủ, dù cho điều đó có vẻ hết sức vô lý. Tôi đồng ý với cậu, đôi khi chúng tôi thật là kỳ cục, và tôi là một ví dụ tuyển hảo cho điều đó.
— —— —— —— —— ———
[14] Tiếng Honduras trong nguyên bản, có nghĩa là “chàng trai trẻ”
[15] “Cơn giông”
[16] “Đậu”
[17] Một món ăn của Honduras
Đã sửa bởi eliza rosie lúc 27.07.2013, 18:53.
Một tia sáng trắng xé toạc bầu trời, một tiếng nổ lớn vang lên cắt ngang câu chuyện của họ. Cơn giông đang quay trở lại phía họ, giờ nó đã mạnh gấp đôi, mưa càng trút xuống dữ đội trên những triền núi mong manh của ngọn Cabaceras de Naco. Rất nhanh chóng, mặt đất đã ứ nước không còn hấp thụ được lượng nước từ trận mưa đang đổ xuống như trút. Nước lũ ào ào đổ xuống dọc theo sườn núi, kéo theo từng mảnh đất đá. Juan không còn nghe Susan nói nữa, gương mặt cậu cuối cùng cũng để lộ rõ vẻ lo lắng càng lúc càng tăng. Cậu cố thử mở cửa sổ, nhưng một cơn lốc mạnh tạt đến đã làm cậu phải từ bỏ ý định ngay lập tức. Thế rồi cậu khẽ nghiêng đầu sang khắp các hướng, với những cử động đứt đoạn, như khi một con thú đang rình mồi.
– Cậu bị làm sao vây? Cô hỏi.
– Cô im lặng đi!
Tai phải áp sát vào cửa kính, cậu có vẻ như đang thăm dò chờ đợi điều gì đó, trong khi ánh mắt của Susan không ngừng dò hỏi xem chuện gì đang xảy ra. Đặt một ngón tay lên miệng, cậu ra hiệu cho cô giữ im lặng. Cô không thèm quan tâm.
– Cậu đang làm trò gì vậy, Juan?
– Vì Chúa, cô yên lặng để cho tôi nghe!
– Mẹ kiếp, mà cậu nghe cái gì mới được?
– Bây giờ không phải lúc để chửi thề, tôi đang nghe đất chuyển động.
– Cái gì?
– Cô im đi nào!
Một tiếng đứt gãy khô khan vang lên phá tan sự im lặng. Cố hết sức, Juan hé mở cửa xe. Một đợt gió dữ dội mang theo những hạt mưa to nặng lập tức ào vào trong khoang lái. Cậu quan sát phía dưới bánh xe. Một khe nứt ngay giữa tim đường báo hiệu điều tồi tệ nhất sắp xảy đến. Cậu ra lệnh cho Susan bật đèn pha lên. Cô thi hành mệnh lệch ngay lập tức. Luồng sáng đi xuyên qua màn nước mưa. Phía trước, trên phần đường mà ánh sáng chiếu tới, có thể nhìn thấy một khe nứt chạy dọc con đường.
– Đi ra phía sau, chúng ta phải ra khỏi đây ngay lập tức.
– Cậu điên rồi, cậu có thấy ngoài trời đang mưa gió thế nào không?
– Chúng ta sắp rớt xuống vực tới nơi rồi, nhanh lên nào, đừng đi ra phía cửa bên đó, hãy làm theo những gì tôi nói!
Cậu vừa dứt lời, chiếc xe tải bỗng nghiêng qua một bên, như thể một con tàu đang sắp sửa chìm xuống nước bắt đầu từ mạn trái. Cậu lấy cánh tay và đẩy cô về phía sau thùng xe. Cô cố gắng lấy thăng bằng, nhẩy qua đống túi đựng lương thực. Lách qua trước mặt cô, cậu nâng tấm bạt phía trên tấm cửa lên, kéo mạnh tay cô, cả hai cùng nhảy xuống. Khi vừa chạm đất, hai người lộn vòng trên mặtđất, cậu kéo cô về phía núi đá và bắt cô nép sát xuống. Mắt mở to ra, cô bỗng nhìn thấy trước mặt mình chiếc xa tải trượt về phía sau và rơi xuống phía dưới vách đá. Nó còn dựng đứng lên trong một nỗ lực cuối cùng, ánh đèn pha vươn dài chiếu thẳng lên trời rồi chiếc Dodge cũ kĩ của cô biến mất hoàn toàn dưới vực. Tiếng mưa lớn át hết mọi âm thanh. Cứng người vì sợ hãi, Susan không còn nghe thấy gì ở xung quanh mình nữa. Juan phải gọi đến ba lần cô mới trả lời. Họ phải nhanh chóng leo lên cao, mô đất nơi họ đang ẩn náu có dấu hiệu không trụ nổi. Cô bám vào Juan và họ leo lên được vài mét. Giống như trong các cơn ác mộng kinh hoàng nhất, cô có cảm giác như mỗi bước đi lại khiến cô lùi lại phía sau trong khi cô bắt cả thân mình phải tiến lên phía trước. Nó không phải chỉ là cảm giác chủ quan, đất đang hẫng xuống dưới chân cô, lôi họ về phía vực. Cậu hét to bảo cô cố lên, nắm lấy chân cậu, những ngón tay đã tê cứng của Susan không thể níu kéo được gì nữa, ống quần của Juan đang tụt dần khỏi tay cô.
Cô bị trôi đi và ném vào thành của một vách đất xốp, những dòng thác bùn đang chảy xuống bắt đầu trùm lên cô. Cô phải lấy hết sức khạc nhổ bùn ra, cô bắt đầu không thở được nữa. Bóng tối xung quanh chợt loé sáng lên như sao trong mắt cô, cô bất tỉnh. Juan thả mình trượt dài bằng lưng xuống đễn chỗ cô. Cậu nâng đầu cô lên và kê trên ngực mình. Ngay lập tức, cậu móc bùn đang bít kín trong miệng cô ra, đặt nghiêng người cô qua một bên và thọc sâu hai ngón tay vào họng cô. Lên cơn co thắt dũ dội, cô lập tức ói ra tất cả. Juan ôm chặt cô vào lòng, còn bản thân cậu lấy hết sức nắm chắt vào một cái rễ cây. Cậu không biết mình sẽ trụ được như vậy trong bao lâu, nhưng cậu biết rằng đó sẽ chính là khoảng thời gian còn lại mà họ được sống.
Ngày 10 tháng Hai năm 1977,Susan,
Em đang ở đâu? Anh lo lắng lắm đây. Tin tức từ Salvador nói rằng những nhóm du kích có vũ trang đang tập hợp dọc theo biên giới chỗ em ở. New York Time nói chúng đã đột nhập vào lãnh thổ Honduras và rải rác có những cuộc đụng độ. Ít nhất thì cũng viết cho anh vài dòng, cho anh biết em vẫn khoẻ và an toàn. Anh van em đấy, hãy chú ý giữ an toàn cho mình và viết cho anh sớm nhé.
Philip
Họ đã trụ lại được hai giờ đồng hồ. Tranh thủ lúc tình hình tạm lắng, họ bò lên được vài xăngtimet, tìm đưọc một chỗ trú ẩn chắc chắn hơn. Susan đã tỉnh lại.
– Suýt nữa thì tôi chết chìm trên một ngọn núi cơ đấy, có kể ra thì cũng chẳng ai thèm tin tôi đâu.
– Hãy để dành sức của cô thì hơn.
– Cậu sắp sửa có thói quen bảo tôi im miệng rồi đấy.
– Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi tai hoạ này đâu.
– Nếu thật Chúa của cậu muốn lấy đi mạng sống của chúng ta thì chúng ta đã tiều từ nãy rồi.
– Nguy hiểm đang rình rập chúng ta không đến từ phía Chúa, nó đến từ núi cao và từ mưa, mà chúng thì còn xấu tính hơn cô nhiều!
– Tôi mệt rồi, Juan.
– Tôi biết, tôi cũng vậy.
– Cảm ơn, Juan,cảm ơn vì những gì cậu đã làm.
– Nếu tất cả những người mà cô cứu giúp đều phải nói cám ơn cô, chắc từ vài tháng nay, chúng ta sẽ suốt ngày chỉ nghe thấy có bấy nhiêu lời ấy!
– Hình như mưa đã ngớt nhiều rồi.
– Chính lúc này đây chúng ta phải cầu xin Chúa để cho mưa tiếp tục.
-Tốt hơn hết là cậu làm điều đó đi, tôi nghĩ tôi còn đang mắc nợ ông ý vài điều.
– Đêm sẽ còn dài đấy, cô nghỉ một chút đi.
Từng tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, không gian yên lặng chỉ bị khuấy động bởi cơn giông đỏng đảnh vẫn còn lưỡng lự chưa muốn bỏ đi. Khoảng bốn giờ sáng, Juan thiu thiu ngủ, tay cậu lỏng ra, lập tức Susan bị trượt xuống dưới và cô bật kêu lên một tiếng. Giật mình, cậu lại siết chặt vòng tay, kéo cô trở lại về phía cậu.
– Tôi xin lỗi, tôi ngủ thiếp đi mất!
– Juan, cậu phải giữ sức cho mình, cứ dằng díu thế này, cả hai chúng ta sẽ chết. Nếu cậu cứ để kệ tôi, cậu sẽ thoát được.
– Nếu chỉ nói ra những điều ngớ ngẩn, tốt nhất là cô im đi thì hơn.
– Rõ ràng cậu chỉ bị ám ảnh có một điều là bắt tôi im miệng!
Cô cố gắng được vài phút rồi lại xoá tan sự im lặng của Juan để kể với cậu về nỗi sợ hãi mà cô đã cảm thấy. Cậu cũng vậy, cậu đã tưởng tưởng cuộc đời của họ sắp sửa kết thúc. Lại một chuỗi im lặng tiếp theo, rồi cô hỏi cậu đang nghĩ gì. Cậu đã cầu nguyện để bố mẹ cậu phù hộ. Cô im lặng. Lại một khoảng im lặng nữa và cô bắt đầu phá lên cười sặc sụa.
– Có điều gì đáng cười vậy?
– Philip hẳn đang ngồi trước màn hình tivi.
– Cô đang nghĩ đến anh ấy?
– Quên điều tôi vừa nói đi. Cậu có nghĩ rằng nếu chúng ta lên tivi, họ sẽ chôn chúng ta như những người anh hùng không?
– Điều đó quan trọng với cô lắm sao?
– Tôi không biết…(cô lưỡng lự giây lát), có thể(lại suy nghĩ), không, mà tôi không nghĩ vậy đâu, chỉ là, nếu không có được một đám cưới lộng lẫy, tôi cũng chỉ hi vọng rằng sẽ có được một đám tang cho ra hồn.
Họ cần phải cố gắng bò lên thêm vài mét nữa, dù rằng trận mưa đã ngớt đi nhiều, đất dưới chân chỗ họ đang ngồi có thể rã ra bất cứ lúc nào và lôi họ xuống vực. Cậu thuyết phục cô gắng sức một lần cuối và họ bắt đầu một chặng đường hết sức nguy hiểm. Có lúc cô đã phải hét lên để gọi cậu, chân cô bị kẹt. Vừa đỡ cô, cậu vừa vòng qua một bên để bò xuống bên dưới và thận trọng gỡ chân cô ra khỏi vật gì đó mà trong bóng tối không thể nhận ra. Sau một chặng đường leo núi gian nan, cuối cùng họ cũng bò được lên đến triền núi, chỗ khúc quanh phía trên của con đường. Họ băng qua đường và ngồi tựa lưng vào vách núi. Một lúc sau đó, cơn giông với tính khí thất thường và dữ dội đổi hướng đi về phía đỉnh núi Ignacio cách đó 100 cây số, suy yếu dần và tan ra hẳn tại đó. Bầu đoàn của nó với những cơn mưa như trút cũng ra đi theo.
– Tôi rất tiếc, Juan nói.
– Về chuyện gì cơ?
– Vì đã cướp đi của cô cơ hội có đám tang linh đình, chúng ta thoát rồi!
– Ồ, không sao đâu, cậu đừng lo, tôi có hai ba cô bạn chưa lấy chồng ở tuổi ba mươi cơ, bởi vậy tôi vẫn còn có thể chờ thêm vài năm nữa để được đưa ma mà không bị xem là gái già!
Juan không thích thú lắm với cái kiểu khôi hài của Susan, cậu đứng dậy để chấm dứt cuộc nói chuyện. Ngày vẫn chưa bắt đầu, phải chờ cho trời sáng để có thể đi tiếp trên con đường dẫn tới làng. Trong bóng tối, mỗi bước đi đều rất mạo hiểm. Cả hai người ướt sũng và cô bắt đầu run lên, không chỉ vì bị lạnh mà còn vì những cảm xúc hoàn toàn chính đáng của một người may mắn thoát khỏi cái chết trong chân tơ kẽ tóc. Cậu chà xát cho cô thật mạnh.
Hai ánh mắt gặp nhau. Răng đánh lập cập, giọng run run, cô đẩy mặt cậu ra xa khỏi mặt mình.
– Juan, cậu là một thanh niên rất đẹp trai, nhưng cậu còn quá trẻ để sờ soạng vú tôi, có lẽ cậu không nghĩ thế, tôi có thể hiểu được điều đó, nhưng đối với tôi, cậu còn phải chờ thêm vài năm nữa.
Juan không chịu nổi kiểu nói của cô. Ngay lập tức, cô thấy vẻ mặt của cậu với hai mắt nheo lại. Nếu không quá rõ khả năng bình tĩnh đến đáng nể của người bạn đồng hành, hẳn cô đã ngờ rằng cậu sẽ cho cô một cái tát. Juan chẳng làm gì hết, cậu chỉ tách xa khỏi cô, bóng của cậu chợt biến mất hẳn. Cô gọi tên cậu trong bóng tối tưởng như dài vô tận.
– Juan, tôi không muốn làm tổn thương cậu!
Để vẫy cho khô cánh, vài con dế lại bắt đầu tiếng kêu râm ran đơn điệu.
– Juan, đừng có giận như vậy, quay trở lại đây và nói với tôi đi!
Bình minh sắp sửa lên. Susan ngồi tựa người vào một gốc cây chờ ngày mới bắt đầu.
Cô hơi thiu thiu ngủ. Khi người đàn ông lay vai cô, ban đầu cô tưởng là Juan, nhưng cái người nông dân đang ngồi xổm trước mặt cô không giống Juan chút nào. Ông ta mỉn cười. Da ông nhăn nheo vì những cơn mưa đã in dấu lên cuộc đời ông. Cô bàng hoàng nhìn cảnh vật hoang tàn xung quanh. Phía dưới kia, cô có thể nhận ra cái gốc cây nhô lên khỏi mặt đất, chính nó đã giữ họ lại, và xa hơn chút xíu, cô nhìn thấy gò đất nơi họ đã ẩn náu, và cuối cùng dưới đáy vực, xác chiếc Dodge gần như đã bị vùi lấp hẳn.
– Ông có thấy Juan đâu không? cô hỏi giọng yếu.
– Chúng tôi chưa tìm thấy cậu ta, nhưng chúng tôi chỉ có hai người đi tìm cô và cậu ấy.
Mọi người đã nghe thấy tiếng chiếc xe tải. Rolando một mực tin rằng ông đã nhìn thấy đèn pha lao chúi xuống khe núi, nhưng trong khi cơn giông điên cuồng vẫn còn đang hoành hành, việc đi kiếm người là quá nguy hiểm; ông đã không thể thuyết phục được ai đi cùng ông. Khi cơn giông vừa lắng, ông đã cử hai dân làng mang theo một cái xe lừa đi tìm họ, ông tin chắc rằng nếu may mắn lắm tìm được họ còn sống, thế nào họ cũng bị thương và cần chở về làng bằng xe. Người lớn tuổi hơn nói với Doňa Blanca rằng cô hẳn đã may mắn được một vị thần hộ mạng che chở thì mới sống sót được qua một cơn bão như vừa rồi.
– Phải đi tìm Juan!
– Không cần phải đi tìm, chỉ cần mở to mắt ra thôi!
Cả ngọn đồi đã bị quét sạch, từ đây cho đến tận sâu dưới thung lũng, chẳng con sinh linh nào sống sót. Nhìn phía bên phải xem, xác chiếc xe tải của cô nhô lên khỏi mặt đất. Nếu thằng bé không thể lên được tới làng có nghĩa là nó đã bị chôn sâu ở đâu đó dưới bùn. Chúng tôi sẽ làm một chữ thập và sẽ cắm xuống tại nơi mà cô và người bạn đồng hành của cô bị trượt xuống khỏi đường.
– Con đường đã bị trượt đi, không phải chúng tôi!
Người trẻ hơn trong hai người đàn ông vung sợi dây da và con lừa bắt đầu lên đường. Trong khi con vật ì ạch tiến lên, Susan băn khoăn lo lắng về số phận của cậu bé được cô bảo trợ, người này đã trở thành vị thần hộ mệnh của cô, cô nghĩ.
Một tiếng đồng hồ sau, họ tới được cổng làng. Cô vội nhảy khỏi chiếc xe lừa và gào lên tên Juan. Chẳng có ai đáp lại lời cô. Chỉ tới lúc đó cô mới nhận thấy bầu không khí im lặng lạ lùng bao trùm lên con đường duy nhất của ngôi làng. Chẳng có ai ngồi tựa lưng trước cổng nhà hút thuốc lá như mọi khi, không bóng dáng một người dân đi trên con đường dẫn ra suối. Lập tức cô nghĩ đến những cuộc đụng độ đôi khi dẫn đến những trận chiến giữa người dân vùng núi với nhóm phiến quân trên đường chạy trốn khỏi Salvador. Nhưng biên giới cách đó rất xa và người ta chưa bao giờ thấy sự xuất hiện của phiến quân trong những khu vực xung quanh đây. Cô hoảng loạn. Cô gào lên một lần nữa gọi tên người bạn của mình, nhưng câu trả lời duy nhất mà cô nhận được chỉ là chính tiếng cô vọng lại từ vách núi.
Juan xuất hiện dưới cổng của ngôi nhà nằm tận cuối đường. Gương mặt còn nhem nhuốc đầy vết đất khô với những nếp nhăn để lộ rõ nỗi buồn của cậu. Cậu chậm chậm tiến lại gần Susan. Cô đang giận điên người.
– Thật là ngu xuẩn khi cậu bỏ lại tôi một mình như vậy, tôi đã lo lắng cho cậu đến phát điên, đừng bao giờ chơi cái kiểu như vậy với tôi nữa, cậu có phải là đứa bé lên mười đâu!
Cậu nắm lấy cánh tay cô và kéo cô đi theo.
– Đi theo tôi và đừng nói nữa.
Cô vùng ra từ chối không chịu đi theo và nhìn thẳng vào mắt cậu.
– Cậu thôi ngay cái kiểu lúc nào cũng bảo tôi im miệng như vậy đi!
– Tôi xin cô đấy, đừng lớn tiếng, chúng ta không có nhiều thời gian để mất đâu.
Cậu dẫn cô đến trước ngôi nhà nơi cậu vừa bước ra khỏi lúc nãy và họ chui vào căn phòng duy nhất của nó. Trên cửa sổ, người ta căng những tấm vải màu để ngăn không cho ánh sáng chiếu vào. Susan phải mất mấy giây để cho đôi mắt cô quen dần với bóng tối. Cô nhận ra tấm lưng của Rolando Alvarez. Ông đang quỳ gối. Ông đứng dậy và quay về phía cô, đôi mắt đỏ vằn tia máu.
– Thật là một điều kỳ diệu vì cô đã có mặt ở đây, Doňa Blanca, con bé không ngừng gọi tên cô.
– Chuyện gì đâng xảy ra ở đây? Tại sao làng lại trống trơn không có một bóng người?
Ông đẩy cô về phía cuối văn phòng, vén một bức màn để lộ chiếc giường kê sát vách.
Cô nhận ra cô bé, nguyên nhân để cô dấn thân vào chuyến đi mạo hiểm này. Nó nằm bất tỉnh trên giường. Nhìn vào gương mặt nhỏ bé nhợt nhạt, mồ hôi chảy từng dòng, người ta có thể đoán được nguồn cơn của cớn sốt đã quật ngã cô bé. Susan kéo mấy tấm chăn ra. Khúc chân ít ỏi còn sót lại của cô bé tím tái, sưng tấy vì bệnh hoại thư. Cô nhấc áo lên và thấy bẹn của bé cũng bị lở loét. Khắp cơ thể đã nhiễm trùng. Từ phía sau lưng cô bé, giọng ông Rolando run run, giải thích rằng vì trận bão hoành hành từ ba ngày nay mà ông đã không thể mang cô bé xuống dưới thung lũng. Ông đã cầu nguyện để nghe thấy tiếng xe tải của cô, và trong đêm tối, ông những tưởng lời khẩn cầu của mình được chấp nhận, và rồi ông đã nhìn thấy ngọn đèn pha của xe lao xuống chiếu sáng vực núi. Dù sao cũng phải cảm ơn Chúa vì Doňa đã sống sót. Dù sao thì đối với con ông cũng đã quá muộn, ông đã cảm nhận điều đó từ hai hôm nay, cô bé không có sức lực để chống chọi với căn bệnh nữa. Những người phụ nữ trong làng thay phiên nhau túc trực cạnh giường cô bé, nhưng từ hôm trước, cô bé đã không mở mắt ra nữa và không thể ăn uống được gì. Ông đã mong có thể cứu được cô bé thêm một lần, ông sẵn sàng cho đi một bên chân của chính mình nếu có thể làn được điều đó. Susan ngồi xổm xuống bên cạnh tấm thân nhỏ bé bất động. Cô lấy miếng vải đang ngâm trong tô nước, vắt khô rồi dịu dàng chấm những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán cô bé. Cô đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ và thì thầm vào tai cô bé một chuỗi những lời hỗn độn buột ra khỏi miệng cô.
– Chị đây, chị đến để chữa bệnh cho em đây, mọi việc sẽ ổn thôi. Hôm qua ở thung lũng dưới kia, đột nhiên chị nhớ em, muốn gặp em quá, và bây giờ chị đã đây rồi. Khi nào em khỏi bệnh, chị sẽ kể cho em nghe, chị đã trải qua một hành trình gian khổ lắm mới đến được đây…
Susan nằm xuống sát bên cạnh cô bé, lùa những ngón tay vào mài tóc đen dài của em để gỡ những lọn tóc rối và thơm lên gò má nóng hổi của em.
– Chị muốn nói với em là chị yêu em và nhớ em nhiều lắm. Nhiều lắm lắm. Ở dưới kia, lúc nào chị cũng nghĩ đến em. Chị muốn lên đây sớm hơn nhưng không được vì mưa lớn quá. Juan đang ở đây, anh ấy cũng muốn gặp em. Chị muốn đưa em ra bờ biển, chị sẽ dạy em bơi và chúng ta sẽ bơi theo những con sóng. Em chưa bao giờ nhìn thấy gì như vậy đâu, đẹp lắm. Khi mặt trời nhô lên phía trên mặt biển, đại dương giống như một tấm gương. Rồi chúng ta sẽ cùng đi thăm khu rừng trải dài xa tít tắp,có những con thú đẹp tuyệt.
= 0 =
Susan ôm chặt lấy cơ thể cô bé trong lòng mình, và cô cảm thấy những nhịp tim cuối cùng trong cơ thể ấy đang tắt dần, ngay cạnh trái tim cô. Đầu cô bé giờ đã trở nên nặng trĩu, cô đưa tay nâng lấy và ép sát vào ngực mình rồi bắt đầu hát khe khẽ. Cô cứ hát ru mãi như vậy cho đến khi ngày tàn hẳn. Tối đến, Juan lại gần và quỳ xuống bên cạnh cô.
– Đã đến lúc phải xa cô bé rồi, chúng ta sẽ phủ mặt em lại để em có thể lên được thiên đàng.
Susan không nói nữa. Ánh mắt trống rỗng vô hồn, cô nhìn chăm chăm lên trần nhà. Juan phải nâng cô dậy và đỡ ngang vai cô. Cậu đưa cô ra ngoài. Khi đi ra đến cửa, cô quay người lại. Một người phụ nữ đã đắp kín cơ thể của cô bé lại. Susan thả mình trượt xuống dọc theo tường, Juan ngồi cạnh cô, cậu châm một điếu thuốc lá và đưa đến miệng cô. Cô ho một chặp sau khi rít hơi đầu tiên. Họ cứ như vậy, nhìn chăm chăm lên những vì sao trên bầu trời.
– Cậu có nghĩ là cô bé đã ở trên đó rồi không?
– Có.
– Lẽ ra tôi phải đến sớm hơn.
– Bởi vì cô nghĩ rằng cô sẽ thay đổi được điều gì sao? Cô không hiểu gì hết về ý muốn của Chúa. Hai lần Người đã gọi cô bé về với Người, cả hai lần con người đã chống lại ý muốn của Chúa : Alvarez đã cứu cô bé khỏi cơn thác bùn, và sau đó, cô đã mang cô bé về để phẫu thuật cho bé. Nhưng bàn tay của Người bao giờ cũng có quyền năng hơn. Người muốn cô bé ở bên Người.
Những giọt nước mắt to lăn dài trên gò má Susan. Cơn tức giận và nỗi đau đớn khiến cho lòng cô quặn lại. Rolando Alvarez bước ra khỏi căn nhà và tiến lại phía họ. Ông ngồi xuống cạnh cô. Cô cúi xuống giấu mặt mình vào giữa hai đầu gối và không thể kiềm chế được cơn giận dữ của mình nữa:
– Phải đi đến cầu nguyện nơi nhà thờ nào đây để trẻ con không còn phải chịu những nỗi thống khổ, và, nếu chúng phải chết, còn ai là người vô tội trên cái hành tinh đầy rẫy những điều ngu xuẩn này?
Alvarez đứng bật dậy và nhìn Susan với một ánh mắt kiêu hãnh. Bằng môt giọng mạnh mẽ và kiên quyết, ông nói với cô rằng Chúa không thể ở khắp mọi nơi, rằng Người không thể cứu tất cả mọi người. Còn đối với Susan, vị Chúa đó đã hoàn toàn quên không ngó ngàng gì đến đất nước Honduras này từ quá lâu rồi.
– Cô hãy đứng dậy và đừng có than vãn cho chính mình nữa, ông tiếp tục. Có hàng trăm đứa trẻ bị chôn vào đất nơi vùng thung lũng này. Đây chỉ là một đứa trẻ mồ côi đã cụt mất một chân. Nó sẽ hanh phúc bên cha mẹ nó hơn ở đây. Cô còn phải biết khiêm tốn, nhẫn nhục hơn để có thể hiểu được điều đó. Nỗi đau này không thuộc về cô, và đất đai của chúng tôi đã chứa quá nhiều nước rồi, đừng đổ thêm những giọt nước mắt của cô nữa. Nếu như cô không dằn lòng được, hãy đi về đi!
Nói đoạn, người đàn ông với dáng vẻ uy nghi quay gót và biến mất nơi góc đường. Juan để mặc Susan với sự im lặng của cô. Đi theo hướng Alvarez đã đi, cậu tìm thấy ông đang dựa vào một bức tường đắp bằng đất. Ông đang khóc.
Tiếp đó là một mùa xuân tang tóc trôi qua theo nhịp của những lá thư mà hai người gửi cho nhau. Trên đường đi của mình, hẳn chúng gặp nhau đâu đó trên bầu trời Trung Mỹ.
Tháng Ba, Philip thổ lộ với Susan nỗi lo lắng của anh khi các tờ báo của New York đăng tin về những nguyên nhân và hậu quả của lệnh giới nghiêm đưa ra tại Nicaragua, nơi mà theo anh, biên giới quá gần với chỗ cô đang sống. Cô trả lời anh rằng thung lũng Sula cách xa với tất cả. Mỗi lá thư của Philip đều kết thúc bằng một câu hay một từ nói về sự vắng mặt của cô và nỗi đau mà nó gây ra cho anh; mỗi lá thư trả lời của Susan lại là một lần lẩn tránh chủ đề này. Philip làm việc cho một hãng quảng cáo đặt tại đại lộ Madison. Mỗi sáng, sau khi đi bộ băng qua khu SoHo, anh lên chuyến xe bus của mình và nửa tiếng sau đã có mặt tại văn phòng. Suốt nửa tháng nay, cả ê-kíp của anh như đang lên cơn sốt từ khi bắt đầu cuộc tranh đua giành hợp đồng làm chiến dịch quảng cáo truyền thông cho hãng Ralph Lauren. Nếu ê-kíp của anh chiến thắng, sự nghiệp của anh sẽ bắt đầu, đây là lần đầu tiên anh thử sức trong vài trò sáng tạo, và, hàng ngày, trong khi cặm cụi trên bàn vẽ, anh đã mơ tưởng đến ngày anh sẽ quản lý cả bộ phận. Như bao lần khác, anh lao đầu tập trung hoàn toàn vào công việc để rồi nộp bản vẽ phác thảo của anh gần như trước cả khi chúng được đặt hàng.
Sau lần chạy trốn khỏi nhà anh lúc rạng sáng ngày đầu năm mới, Mary đã gọi lại cho anh và từ đó, họ gặp nhau đều đặn mỗi tuần hai lần tại góc phố Prince và Mercer, cùng đi ăn tối tại nhà hàng Fanelli”s, nơi có thực đơn vừa túi tiền của họ. Lấy cớ cung cấp cho cô những chủ đề thú vị mà cô có thể sử dụng để viết báo, anh thường xuyên nói với cô về Susan, và hay phóng đại những câu chuyện cô kể cho anh trong thư để chúng thêm phần hấp dẫn. Buổi tối tiếp tục trong không gian đầy khói thuốc và ồn ào của quán. Đến khi đang nói dở một câu, anh thấy hai mí mắt cô đã nặng, anh liền tính tiền và cùng đi bộ tiễn cô về.
= 0 =
Từ khoảng thời gian cuối tháng Ba này, họ bắt đầu cảm thấy lúng túng khi nói tạm biệt. Hai mái đầu họ sát gần lại, nhưng vào khoảng khắc hứa hẹn một nụ hôn, Mary lại kín đáo lùi lại rồi biến mất hút trong bóng tối âm u lối vào khu chung cư nơi cô ở. Thế là, Philip lại thọc sâu hai tay trong túi áo choàng và trở về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ về số phận của mối quan hệ đang được hình thành giữa cô phóng viên thực tập và anh hoạ sĩ thiết kế quảng cáo.
= 0 =
Ngoài đường trang phục của giới nữ báo hiệu đang độ giữa xuân. Philip không hề sống thời khắc những mầm non nẩy lộc của tháng Tư, cũng không dể ý đến những chiếc lá rụng vào tháng Sáu, chừng nào còn dồn hết tân trí vào công việc. Ngày 14 tháng Bảy, sét đánh trúng vào hai nhà máy điện của New York, khiến cho cả thành phố chìm ngập trong bóng tối trong suốt 24 giờ đồng hồ. “Sự cố lớn” được đăng trên trang nhất của tất cả các tờ báo trên thế giới, làm tăng vọt tỉ lệ sinh nở chín tháng sau đó, riêng Philip vẫn ở nhà một mình miệt mài ngồi vẽ suốt đêm với ba ngọn nến đặt trên bàn.
= 0 =
Giữa tháng Tám, Mary vừa trải qua một tuần nghỉ ngơi vui chơi tại nhà các bạn cô ở vùngHamptons. Ngày hôm sau, cô bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình nới tư cách phóng viên hợp đồng tại toà soạn báo Cosmopolitan.
Chiếc phi cơ của Susan vừa rời trạm quá cảnh sân bay Miami. Tại sân bay Newark, nhà ga sân bay đang tạm đóng cửa để sửa chữa. Philip ra tận hành lang lên máy bay để đón cô. Cũng chỉ một lần này thôi. Cô đặt túi hành lý xuống đấy và lao vào vòng tay anh. Họ cứ đứng như vậy thật lâu, ôm chặt lấy nhau. Anh nắm tay cô, cầm lấy chiếc ba lô nhỏ và kéo cô về phía quán bar.
– Lỡ bàn của chúng ta có người ngồi rồi thì sao?
– Anh đã lo trước rồi!
– Dừng lại đã nào, để em ngăm anh chút đã. Anh trông già đi đấy!
– Cảm ơn em, thật tử tế.
– Không, em thấy trông anh như thế này rất đẹp.
Những ngón tay của cô vuốt dọc hai bên má anh, cô mỉm cười âu yếm nhìn anh và kéo tay anh về nơi đã trở thành một chốn đặc biệt của riêng họ. Cô trông thật rạng rỡ dù còn mệt mỏi sau chuyến đi. Anh hỏi cô thật lâu, thật kỹ về những gì cô đã sống trong năm vừa qua, như thể để xoá đi mọi dấu vết của những giây phút cuối cùng trong lần gặp nhau trước của họ, cô không nói gì về mùa đông cô vừa trải qua. Trong khi cô miêu tả cho anh nghe một ngày bình thường của mình, Philip cầm lấy bút chì và bắt đầu vẽ khuôn mặt cô trong cuốn vở gáy lò xo của anh.
– Thế còn Juan của em, cậu ấy thế nào rồi?
– Em đang tự hỏi khi nào thì anh sẽ nhắc đến chuyện đó. Juan đi rồi. Chỉ có Chúa mới biết liệu em có còn gặp lại cậu ấy hay không.
– Hai người cãi nhau à?
– Không mọi chuyện phức tạp hơn thế. Chúng em đã mất một bé gái, và từ đó, mọi thứ không còn như trước nữa; có một điều gì đó đã vỡ và chúng em đã không thể hàn gắn lại. Có những lúc em và cậu ấy đã ngồi nhìn nhau trừng trừng hàng giờ, như thể cả em và cậu ấy đều có lỗi trong cái chết của cô bé.
– Đêm đó có chuyện gì đã xảy ra?
– Trời mưa, đường đi bị sạt lở khỏi thành núi, em đã suýt làm hại cậu ấy.
= 0 =
Cô không kể cho anh nghe thêm gì khác. Có những câu chuyện chỉ thuộc về những người gặp nạn, và sự kín đáo của những người cứu hộ giúp cho những bí mật ấy được giữ kín. Đầu tháng Năm, Juan đã đến nhà cô, trên vai vác một túi vải lớn mày xanh lá cây. Cô hỏi có phải cậu định đi đâu không? Cậu nhìn thẳng vào mắt cô đầy kiêu hãnh, thông báo rằng mình sẽ ra đi. Ngay lập tức, cô cảm thấy cô sẽ rất nhớ cậu, giống như cô đã từng đau đớn khi tất cả những ngưồi mà cô yêu quý đều lần lượt đột ngột biến mất. Đứng ở bậc thềm ngôi nhà nhỏ khiêm tốn của cô, hai tay chống nạnh như để biểu lộ rõ hơn nỗi tức giận trong lòng, từ phía cao hơn, cô không tiếc lời mạt sát cậu. Juan không hề phản ứng lại, điều đó làm cho nỗi tức giận trong cô cuối cùng cũng dịu xuống. Cô ôm siết lấy cậu trong vòng tay, sau đó chuẩn bị bữa tối cho cậu.
Khi chiếc đĩa cuối cùng được lau khô và xếp vào tủ, cô chùi tay vào quần và quay về phiá cậu. Cậu đã đứng ở giữa căn phòng duy nhất trong nhà, túi hành lý để dưới chân, vẻ mặt tiu nghỉu. Thấy thế, cô mỉm cười và, để cho giây phút chia tay dễ dàng hơn, cô chúc cậu lên đường bình an và mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống. Quên đi trong giây lát sự ngượng ngùng của mình, cậu tiến đến gần bên cô. Cô đưa hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu và đặt môi mình lên môi cậu. Sáng hôm sau, từ rất sớm, cậu đã ra đi, chân bước trên những con đường quê hương, đi về phía một giai đoạn mới của cuộc đời. Những tuần sau đó, Susan đã cố gắng chống lại nỗi buồn xâm chiếm lấy cô khi cánh cửa nhà chỉ mở ra trên nỗi cô đơn của chính mình.
– Em nhớ cậu ấy phải không?
– Juan đã nói đúng, chỉ nên phụ thuộc vào chính mình; những người xung quanh ta đều tự do, và việc gắn kết cuộc đời vào một người nào đó là một điều ngu ngốc, nó chỉ khiến cho ta phải đau đớn.
– Vậy là em sẽ không ở lại! Hay là anh phải hỏi lần này em sẽ ở lại trong bao nhiêu tiếng đồng hồ?
– Philip, đừng bắt đầu như vậy!
– Tại sao? Bởi vì nhìn vào em, anh có thể đoán được điều em còn chưa nói, rằng trong một tiếng nữa, em sẽ lại ra đi, và em sẽ lại phải đặt cuộc đời của mình đằng sau ba dấu chấm lửng cho đến năm sau phải không? Anh biết là em sẽ không ở lại, trời ạ, anh đã chuẩn bị tinh thần bao lần để nghe điều đó từ em. Em sẽ đợi đến bao nhiêu tuổi nữa mới nghĩ đến chúng ta, đến cuộc sống của em, cuộc sống thực sự của một người phụ nữ?
– Em mới hai mươi tư tuổi, em còn nhiều thời gian!
– Điều mà anh đang cố gắng nói cho em hiểu, đó là em đang hi sinh cuộc đời của mình cho rất nhiều người, nhưng em vẫn chỉ có một mình, chẳng có ai trong cuộc đời em, để chăm sóc cho em, bảo vệ em, hay ít ra cũng để làm tình với em mỗi đêm.
– Nhưng anh biết gì về cuộc sống của em nào? Anh thật quá đáng, chắc em có cái vẻ mặt thèm khát của một người đàn bà lâu không được làm tình lắm hả?
Susan hét lên, Philip sững lại trong giây lát. Anh cắn môi, tìm cách nối lại cuộc chuyện trò của họ.
– Đó không phải là điều anh muốn nói và em không cần phải hét lên như vậy đâu, Susan.
– Em gào lên như vậy bởi vì anh đã điếc mất rồi. Em không thể sống vì một ngưồi đàn ông duy nhất, mỗi ngày em đang nuôi ba trăm người như vậy, em không thể có con, em đang cố gắng để cho một trăm mười đứa trẻ được sống sót, chỉ tính riêng trong thung lũng nơi em ở.
– À! Thế là em có thêm mười đứa nữa hả? Lần trước, em mới chỉ có một trăm đứa!
– Không, năm nay,em đã có thêm mười tám đứa nữa, trừ đi tám đứa em đã đem chôn, tổng cộng vẫn còn một trăm mười đứa, nhưng lần này cái hay ho đã giảm đi tám lần, anh vừa lòng chưa! Xung quanh em toàn là những đứa trẻ mồ côi, quỷ tha ma bắt!
– Và bởi vì chúng giống em nên em muốn cứ mãi như chúng. Ý nghĩ trở thành một người mẹ trước khi là một đứa trẻ mồ côi không có chút hấp dẫn nào với em ư?
– Anh say sưa với lối phân tích của anh để rồi nói với em những điều ngu ngốc đó hả? Anh không thể hiểu được là cuộc sống mà em đang có quá nguy hiểm hay sao?
Người phục vụ bàn tiến lại gần yêu cầu họ bình tĩnh lại. Anh ta kín đáo nháy mắt với Philip và đặt một ly kem lớn trước mặt Susan. Bằng thứ tiếng vùng Ca-xti[18] chuẩn xác, anh ta nói với cô rằng ly kem này do nhà hàng tặng cô, và rằng có rất nhiều lát hạnh nhân dưới lớp sô-cô-la lỏng. Khi rời khỏi bàn, anh ta lại gật đầu ra hiệu với Philip bấy giờ đang làm vẻ như chưa hề nhìn thấy gì.
– Cái anh chàng phục vụ này, hắn nói với em bằng tiếng Tây Ban Nha như vậy có ý gì chứ? Cô hỏi vẻ sững sờ.
– Chẳng có gì cả, anh ta chẳng có ý gì với em hết, mà em nói nhỏ hơn chút được không, quỷ tha ma bắt!
Cô chuyển sang thì thầm cố ý thách thức anh.
– Em sẽ không chấp nhận khả năng bị bỏ rơi một lần nữa đâu, em không có cậu, cũng chẳng có dì để thừa kế nếu lỡ có sự gì xảy ra.
– Em đừng có nhầm lẫn giữa những cái cớ này cớ khác mà em viện ra cho những lý do thực sự, em chỉ làm khổ chính mình thôi! Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với em như em nói, anh sẽ luôn ở bên em. Em sợ phải phụ thuộc người khác về mặt tình cảm, nhưng Susan, yêu không phải là từ bỏ tự do của mình, mà là mang đến cho nó một ý nghĩa.
Philip không hề muốn cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ lại kết thúc như lần vừa rồi, nhưng anh không tìm được chủ đề nói chuyện nào khác. Bởi vì tâm trí của anh không làm sao giải phóng được những từ ngữ ngổn ngang đang đè nặng lên nó, và vì anh không sao diễn đạt cho chính xác thành lời.
– Hơn nữa, đã có chiếc mặt dây chuyền của anh bảo vệ em.
– Anh có một trí nhớ thật khéo chọn lọc khi việc đó có lợi cho anh.
Cô chịu mỉm cười và nhận ra ánh mắt của anh khi cô đưa tay vào dưới lớp áp pull. Cô lấy chiếc mặt dây chuyền nhỏ.
– Anh có muốn vào toilet thay đồ không? Cô hỏi vẻ kiêu ngạo, Kể cho em nghe về cuộc sống của anh đi?
Đỏ mặt vì bị bắt quả tang khi đang thèm muốn cô, anh kể với cô về những trọng trách được giao phó. Dù chưa hoàn toàn chính thức, nhưng trên thực tế anh đã đứng đầu một nhóm nhỏ, quản lý sáu nguồn kinh phí khác nhau. Nếu mọi việc tiếp tục như thế này, chỉ sau hai năm nữa, anh sẽ trở thành giám đốc bộ phân thiết kế sáng tạo. Ngoài ra anh chẳng có gì đặc biệt kể với cô. Cô không để anh thoát dễ dàng đến thế.
– Thế còn cô bạn gái đi xem phim với anh, cô ta chỉ bấu vào tay anh trong khi xem phim kinh dị hay cả bên ngoài phòng chiếu?
– Bộ phim hôm đó hoàn toàn không phải là một phim kinh dị!
– Thêm một lý do, anh đừng làm điệu bộ nữa, sao rồi, anh và cô ấy đến đâu rồi?
– Chẳng tới đâu hết!
– Nghe này tình yêu bé bỏng của em, trừ khi anh đã bị mất đàn ông tính, anh phải nhận ra là có điều gì đó đang xảy ra trong cuộc đời anh chứ.
Anh phản pháo lại lời khen ngợi của cô. Cô nói là không có thời gian, nhưngchắc hẳn cô đã từng suýt ngã vào vòng tay của người đàn ông nào đó trong những tối vui chơi khởi đầu tại một quán bar, dù chỉ để tìm thấy nơi đó nột chút niềm an ủi mà cô đang tìm kiếm. Anh cũng nói dến trạng thái giống hệt như thế để lý giải cho đời sống độc thân của mình. Susan lại tấn công tiếp, dịu dàn hơn, và xoay câu hỏi của mình theo một cách khác. Anh nói đến những buổi đi chơi rất tâm đầu ý hợp với Mary Gautier Thomson, phóng viên tạp chíCosmopolitan, người mà mỗi tuần ba lần, anh tiễn về đến tận nhà nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Cô ấy hẳn phải tự hỏi không biết anh có vấn đề gì không.
– Cô ấy cũng vậy, cô ấy không bao giờ chủ động vượt khỏi ranh giới!
– Cô gái này mới thật là cao tay đấy, bởi vì bây giờ chúng ta sẽ là người phải đi bước đầu tiên phải không?
– Em đang đẩy anh vào vòng tay của cô ấy đấy à?
– Em có cảm giác là cũng chẳng cần phải đẩy mạnh cho lắm để anh ngã vào cô ấy.
– Như vậy em sẽ hài lòng à?
– Câu hỏi của anh thật kì cục.
– Sự nghi ngờ gặm nhấm con người ta hàng ngày, Susan ạ. Thật là dễ nếu như có ai đó quyết định thay cho mình.
– Nhưng mà quyết định gì cơ chứ?
– Quyết định lấy đi của chúng ta mọi hi vọng.
– Đó là một chủ đề khác, Philip. Để có một câu chuyện, cần phải có những con người phù hợp vào đúng thời điểm phù hợp.
– Thật là dễ biết mấy khi chỉ cần tự nhủ chưa phải là một thời điểm phù hợp, nhưng đó chính là lúc mà số phận buộc chúng ta phải phân định rõ mọi chuyện.
– Anh muốn biết em có nhớ anh không chứ gì? Câu trả lời là có. Thường xuyên không à? Gần như là mọi lúc, chính xác hơn là ngay khi em có thì giờ, và điều này có thể anh thấy rất vô lý, nhưng em cũng chẳng biết rằng chính em vẫn chưa sẵn sàng.
Cô nắm lấy bàn tay anh và áp má mình lên đó, anh mặc cho cô như vậy. Cô nhắm mặt lại và anh có cảm giác như cô sắp sửa ngủ thiếp đi trong khoảng khắc êm đềm này. Anh ước gì nó kéo dài hơn chút nữa, nhưng tiếng nói từ loa nhà ga đã vang lên thông báo đã đến lúc họ phải chia tay. Cô vẫn cứ để cho hàng giây trôi qua, như thể cô không nghe thấy lời thông báo. Khi anh vừa phác một cử chỉ, cô nói với anh rằng cô biết, rằng cô đã nghe thấy. Cô để yên như vậy thêm vài phút, mắt nhắm nghiền, đầu ngả vào cánh tay anh, và bất chợt bằng một cử chỉ dứt khoát, cô đứng bật dậy, mở to mắt. Cả hai cùng đứng lên và anh ôm cô vào lòng, tay còn lại cầm túi hành lý. Trong hành lang dẫn về phía máy bay, cô hôn lên má anh.
– Anh phải tới với cô bạn gái phóng viên tạp chí mốt lừng danh của anh đi! Nếu như cô ấy xứng đáng với anh. Dù sao đi nữa, anh không đáng phải sống một mình mãi như vậy.
– Nhưng mà anh rất thoải mái khi độc thân thế này.
– Thôi đi, em biết anh quá rõ, cái anh đặc biệt sợ là sự cô đơn. Philip, ý nghĩ rằng có anh ở đó chờ đợi em khiến cho em cảm thấy yên tâm, nhưng em không đủ ích kỉ để kham nổi nó. Em, thực không dám chắc rằng một ngày nào đó, em sẽ mong muốn sống cùng với một ai, và dù em biết chắc chắn không một mảy may nghi ngờ rằng nếu điều đó xảy ra, người ấy sẽ là anh, ván cá cược cho tương lai này vẫn là rất bất công. Rồi anh sẽ căm ghét em.
– Em đã xong chưa? Em sẽ lỡ chuyến bay đấy!
Họ bắt đầu chạy về phía cánh cửa, nó đang khép lại quá nhanh.
– Hơn nữa, một chút tình cảm thoáng qua cũng chẳng có hại gì cho anh cả!
– Ai nói với em nó sẽ chỉ là một tình cảm thoáng qua?
Cô chìa ngón tay út ra và với một dáng điệu ranh mãnh, cô nhìn chăn chăm vào ngón tay: “Nó!”[19]Cô nhào tới ôm lấy cổ anh, hôn vào gáy anh rồi chạy vụt về phía hành lang dẫn ra máy bay. Cô quay đầu lại lần cuối cùng và gửi cho anh một nụ hôn. Khi cô khuất hẳn, anh thì thầm : “Ba chấm lửng cho đến năm sau.”
= 0 =
— —— —— ——–
[18] Một vùng thuộc Tây Ban Nha – ND
[19] Người Pháp có câu thành ngữ “ Ngón tay út đã nói cho tôi nghe rồi” (“mon petit doigt me I’a dit”) Susan có ý nói trực giác đã mách bảo cô như vậy – ND
Đã sửa bởi eliza rosie lúc 27.07.2013, 18:58.
Về đến nhà,anh quyết định sẽ không để mình đắm chìm vào nỗi buồn của những ngày sau khi cô đi. Anh nhắc điện thoại lên và yêu cầu cô tiếp tân nối máy cho anh nói chuyện với Mary Gautier Thomson.
Họ gặp lại nhau khi màn đêm buông xuống, tại chân của toà tháp. Ánh sáng đèn lấp lánh bao trùm lên những người qua đường tại Quảng trường Thời Đại những màu sắc kì lạ. Trong rạp chiếu phim đang chìm trong bóng tối của bộ phim Một người đàn bà bị ảnh hưởng[20], anh thoáng chạm nhẹ vào cánh tay cô. Hai tiếng sau, họ cùng thả bộ, đi ngược lên con phố số 42. Đến Đại lộ số 5, anh nắm tay cô và kéo cô băng qua đường trước khi đèn đường giải phóng cho đoàn xe đang đứng chờ. Một chiếc taxi vàng đưa họ về phía khuSoHo. Tại quán Fanelli’s, họ cùng chia nhau một đĩa xa- lát, và cùng sôi nổi bàn luận về bộ phim của đạo diễn Cassavetes. Trước cửa ra vào chung cư nơi cô ở, anh tiến đến gần cô và những cái chạm má vô tình làm cho hai đôi môi khe chạm vào nhau, trong những nhịp tim đập dồn.
— —— —— —— —— —
[20] Tựa trong nguyên bản của tiếng Pháp: Une femme sous influence – ND
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!