Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 25
Tác giả: Trang Mun
—————————————–
Hàn Phong bình ổn lại cảm xúc của mình, anh nới lỏng tay nhưng không buông cô ra.
Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt cô: “Chúng ta…sẽ không bao giờ chia tay chứ?”
Diệp Vy cảm thấy khó hiểu. Anh hôm nay bị làm sao vậy?
Hàn Phong thấy cô không trả lời thì bắt đầu lo lắng, anh nâng cằm cô: “Trả lời anh đi”
Diệp Vy thở dài. Cô kiễng chân, in một nụ hôn vào môi anh.
“Nếu anh không làm gì có lỗi với em thì chúng ta mãi mãi không chia tay” Diệp Vy nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.
Hàn Phong nhìn cô, mỉm cười đầy vui vẻ. Anh thích từ “mãi mãi” này.
Diệp Vy thấy vậy hừ nhẹ. Cô thoát khỏi vòng ôm của anh: “Nháo đủ rồi thì ở yên đây. Em đi làm thủ tục xuất viện cho anh.” Nói rồi cô đi ra ngoài.
Hàn Phong sau khi thấy cô khuất bóng, khuôn mặt không còn vẻ dịu dàng nữa, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ điên cuồng.
Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Hắn ta thế nào?” Hàn Phong ngồi xuống ghế, một chân anh gác lên chân kia, lạnh lùng hỏi.
Đầu dây bên kia cung kính đáp: “Chủ nhân, hắn ta chỉ bị thương rồi nhập viện, hiện tại không có vấn đề gì”
Hàn Phong nghe vậy khí lạnh trên người anh toát ra dày đặc: “Một lũ vô dụng”
Đầu dây bên kia im lặng, không dám hé răng nửa lời.
“Mấy tên đó sao rồi?”
Biết anh hỏi là mấy tên côn đồ làm anh bị thương, đầu dây bên kia trả lời: “Đã đưa về rồi ạ. Ngài định xử lí bọn chúng thế nào?”
Hàn Phong nghĩ đến cảnh lũ chó đó dám động vào người con gái của anh, ánh mắt anh trở nên hung ác: “Làm cho bọn chúng sống không bằng chết”
“Vâng.””
Hàn Phong cúp máy.
Anh rơi vào một khoảng không im lặng.
Kiếp trước anh biết được cô và người đàn ông đó đã quen nhau như thế nào. Trong lúc cô tuyệt vọng vì rơi vào tay ba tên côn đồ, người đàn ông đó đã cứu cô.
Nghĩ đến đây anh không kìm nén được khí lạnh quanh thân mình. Anh không để kiếp này mất cô.
Vì vậy anh đã đến trước hắn ta, mặc dù anh hoàn toàn có thể tránh viên đạn đó và giết tên dám lấy cô để uy hiếp anh. Nhưng anh không làm vậy. Anh muốn cô cảm thấy có lỗi khi thấy anh bị thương. Anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để giữ cô bên mình. Không phải bây giờ cô đã nói yêu anh sao?
Hàn Phong nở nụ cười có chút điên cuồng. Anh khoác lên mình bộ mặt dịu dàng, cố gắng nở nụ cười với người khác, cũng chỉ để khiến cô yêu anh.
Diệp Vy bước vào, thấy anh đang ngồi bên cửa sổ, trên tay là một tập tài liệu. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên người anh, vẻ đẹp của anh như đắm chìm trong đó. Diệp Vy cảm thấy có chút không thực.
Cô tiến đến gần Hàn Phong, đưa tay cướp đi tập tài liệu trong tay anh.
Cô nhíu mày: “Anh vừa mới khỏi bệnh, đừng có hở một tí ra là làm việc”
Trong suốt thời gian ở cùng anh, cô biết thân phận anh không bình thường, nhưng Diệp Vy không hỏi. Nếu muốn anh sẽ nói cho cô.
Hàn Phong ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tức giận của Diệp Vy, anh nắm lấy tay cô, kéo về phía mình.
“Á…” Diệp Vy kêu lên. Lúc này cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Diệp Vy trừng mắt: “Anh có thôi ngay việc suốt ngày ôm ấp đi được không? Đây là trong bệnh viện đấy”
Diệp Vy cảm thấy nhức đầu. Từ khi hai người xác định quan hệ thì anh luôn dính lấy cô, làm cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Hàn Phong vén sợi tóc trước trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Em đi lâu vậy?”
“Có một người nhờ em cầm hộ đồ vào phòng bệnh” Cô cầm lấy tay anh lên nghịch “Không biết người trong phòng bệnh đó đắc tội với ai mà bị đánh cho bầm dập cả người.” Cô lơ đễnh cảm thán.
Hàn Phong không để ý lắm. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương của cô xung quanh mình, anh mỉm cười thỏa mãn.
Diệp Vy thấy anh im lặng, cô lên tiếng hỏi: “Anh đã sắp xếp hết đồ chưa? Chúng ta xuất viện thôi” Nói rồi cô đứng dậy, kéo tay anh: “Đi thôi, em không thích ở đây nữa đâu”
Hàn Phong nở nụ cười. Anh đứng dậy, nắm tay cô đi ra ngoài.
…
Hàn Phong dừng xe trước cổng Diệp gia, anh không vui nhìn Diệp Vy: “Em vẫn muốn quay lại đây sao?”
Diệp Vy cởi dây an toàn, cô nghiêm túc nhìn anh: “Không muốn cũng phải về.”
Diệp Vy thấy vẻ mặt khó coi của anh, cô bật cười: “Đùa anh thôi. Em cũng không muốn quay lại làm gì, nhưng đồ của em vẫn ở trong đó.”
Hàn Phong nghe vậy đôi mắt lóe sáng: “Chuyển qua chỗ anh.” Anh nói.
Diệp Vy dùng nửa con mắt nhìn Hàn Phong, không biết trong đầu anh nghĩ gì mà bảo cô chuyển qua chỗ anh.
Thấy ánh mắt mong chờ của anh nhìn mình, Diệp Vy ho nhẹ: “Em sắp nhập học rồi, nên đồ của em sẽ chuyển vào trong kí túc xá của trường”
Hàn Phong định nói gì đó nhưng bị Diệp Vy cắt ngang: “Không thương lượng nữa, em đi vào đây”
Diệp Vy mở cửa xe, bỗng một lực từ đằng sau kéo cô lại.
Hàn Phong luồn tay sau gáy cô, ép môi cô vào môi mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!