Chuyện Dài Bất Tận
Chương 20: Bàn tay nhìn
Tới lúc đoàn lữ hành lại cất bước lên đường thì những hạt sương mai đã lấp lánh trong nắng sớm trên những hoa và lá lan. Không có gì đáng tiếc xảy ra trong đêm qua, ngoài chuyện lại đón tiếp thêm nhiều sứ giả mới, khiến giờ đây đoàn người đã lên tới khoảng con số ba trăm. Nhìn đoàn người muôn hình vạn trạng thế này rồng rắn kéo nhau đi thật chẳng khác được xem một màn trình diễn độc đáo không thể bỏ qua.
Họ càng tiến sâu vào cánh rừng lan bao nhiêu thì thấy hoa càng lắm màu nhiều vẻ bấy nhiêu. Chẳng mấy chốc Hýkrion, Hýsbald, và Hýdorn đã thấy rằng việc họ đặt người canh gác tối hôm qua không phải chỉ là sợ bóng sợ gió. Bởi vì nhiều loại thảo mộc này là thứ ăn thịt, đủ lớn để nuốt tiêu một con bê[1]. Tất nhiên chúng không tự động bắt mồi – cho nên việc canh gác là thừa – nhưng nếu đụng phải thì chúng sẽ hút chặt như nam châm ngay. Thành ra đã mấy lần họ đã phải dùng kiếm chặt hoa thành nhiều mảnh để giải thoát cánh tay, bàn chân của một bạn đồng hành hay của những con vật họ cưỡi.
[1] Đây là tác giả “phóng đại”. Đúng là ở nhiều rừng nhiệt đới có một số cây hoa ăn thịt, nhưng chỉ ăn được côn trùng thôi.
Bastian cưỡi trên lưng con Jicha, lúc nào cũng có cả đám sinh linh đủ loại của vương quốc Tưởng Tượng bao kín chung quanh, họ mong được nó chú ý tới hoặc để được nhìn thấy nó. Nhưng Bastian cứ im lặng lầm lũi đi. Một điều ước mới trỗi dậy trong lòng nó và đây là lần đầu một điều ước đã khiến nó trông có vẻ xa cách, thậm chí cau có.
Điều khiến nó bất bình với thái độ của Atréju và Fuchur, dù đã làm hòa, là Atréju và con Phúc long đã đối xử với nó như với một đứa con nít khờ dại mà chúng có trách nhiệm phải giám hộ và hướng dẫn. Rành rành như thế. Nghĩ cho kỹ thì ngay từ ngày đầu gặp nhau rồi cơ. Sao chúng lại làm thế nhỉ? Hẳn là chúng nghĩ, vì một lý do nào đấy, rằng chúng tài ba hơn nó – dù chỉ vì thiện ý với nó. Rõ ràng Atréju và Fuchur cho nó là một đứa trẻ ngây thơ cần được che chở. Nó không hài lòng, không, nó hoàn toàn không hài lòng! Nó đâu có ngây thơ! Rồi chúng sẽ thấy! Nó sẽ thành nguy hiểm cho mà xem, nguy hiểm và đáng sợ! Nó sẽ thành một kẻ mà ai cũng phải dè chừng, kể cả Atréju và Fuchur.
Ông thần Dschinn xanh lè – tên là Illuán – rẽ đám đông đang bu quanh Bastian, tới trước mặt nó khoanh tay cúi đầu.
Bastian dừng lại.
– Có chuyện gì vậy, Illuán? Nói!
– Thưa chủ nhân, ông Dschinn cất tiếng chim ưng, tôi đã nghe ngóng được ít điều ở những bạn đồng hành mới tới của chúng ta. Có vài người bảo rằng biết rõ vùng đất mà chúng ta đang đi tới. Họ đều run lắm, chủ nhân ạ.
– Tại sao? Vùng đó có gì lạ?
– Cánh rừng lan ăn thịt này, thưa chủ nhân, tên là vườn Oglais, thuộc về lâu đài Hórok, còn gọi là “Bàn tay nhìn”. Chủ nhân lâu đài này tên là Xayíde, nữ phù thủy ghê gớm và nguy hiểm nhất vương quốc Tưởng Tượng.
– Được rồi, Bastian đáp, hãy bảo lũ chết nhát kia cứ yên tâm. Có ta ở đây mà.
Illuán lại cúi đầu chào rồi quay đi.
Một lát sau Fuchur và Atréju, trở về sau khi đã bay tới trước thám sát, đáp xuống cạnh Bastian. Đoàn người đang dừng lại nghỉ trưa.
– Mình không biết nên tính thế nào, Atréju nói. Cách đây hoảng ba bốn giờ đường mình với Fuchur phát hiện ở ngay giữa rừng lan một tòa nhà trông như một bàn tay lớn từ dưới đất chọc thẳng lên trời, thấy rờn rợn. Nếu chúng ta cứ theo hướng cũ thì sẽ đụng nó đấy.
Bastian kể lại những điều Illuán mới nói cho biết.
– Như thế, Atréju đề nghị, có lẽ đổi hướng đi thì hay hơn, bạn thấy sao?
– Không, Bastian nói.
– Nhưng đâu có lý do gì buộc chúng ta gặp mụ Xayíde. Mình tránh là hơn.
– Có đấy, Bastian nói.
– Lý do gì?
– Tại tớ muốn, Bastian đáp.
Atréju lặng thinh trố mắt nhìn nó. Nhưng vì đang có thêm những sinh linh khác trong vương quốc Tưởng Tượng từ mọi hướng đổ tới mong được thấy Bastian nên đôi bạn không nói tiếp nữa.
Sau bữa trưa, Atréju quay lại, đề nghị với Bastian bằng một giọng có vẻ rất thản nhiên:
– Bạn có hứng thú cùng cưỡi Fuchur với mình không?
Bastian biết Atréju có điều muốn nói. Đôi bạn leo lên lưng Fuchur, Atréju phía trước, Bastian phía sau rồi cả ba bay vút lên trời. Đây là lần đầu đôi bạn bay chung.
Khi không còn ngại người khác nghe thấy nữa Atréju liền nói:
– Bây giờ thật khó có dịp trò chuyện riêng với bạn. Nhưng tụi mình phải nói với nhau thôi, Bastian ạ.
– Tớ đoán ngay mà, Bastian mỉm cười đáp. Có chuyện gì thế?
– Nơi chúng ta lạc vào, Atréju ngập ngừng, và nơi chúng ta đang đi tới phải chăng liên quan đến một điều ước mới của bạn?
– Có lẽ, Bastian đáp, hơi lạnh nhạt.
– Ừ, Atréju nói tiếp, mình với Fuchur đã đoán thế. Điều ước ấy như thế nào chứ?
Bastian lặng thinh.
– Đừng hiểu nhầm mình, Atréju nói thêm, vấn đề không phải tụi mình sợ cái gì hay sợ ai. Nhưng vì là bạn nhau nên tụi mình lo cho bạn.
– Lo con bò trắng răng, Bastian càng lạnh nhạt hơn.
Atréju lặng thinh hồi lâu. Cuối cùng Fuchur ngoảnh cổ lại nói:
– Atréju có một đề nghị rất khôn ngoan, cậu cứ nên nghe thử xem sao, cậu Bastian Balthasar Bux ạ.
– Hai bạn lại có một lời khuyên nữa hay sao đây? Bastian mỉm cười mỉa mai hỏi.
– Không phải lời khuyên đâu, Bastian, Atréju đáp, chỉ là một đề nghị thôi, có thể thoạt mới nghe qua bạn sẽ không thích. Nhưng bạn nên suy nghĩ trước khi từ khước. Từ hồi nào đến giờ tụi mình nghĩ muốn bể đầu xem có cách nào giúp bạn. Tất cả là do tác dụng của tấm bùa của Nữ-thiếu-hoàng lên bạn. Không có quyền lực của AURYN thì bạn không thể tiếp tục ước muốn gì được nữa, nhưng với quyền lực của AURYN bạn sẽ tự lầm đường và sẽ càng ít nhớ thật sự bạn muốn đi đâu. Nếu chúng ta cứ phó mặc thì sẽ tới lúc bạn chẳng còn biết gì hết nữa.
– Điều này chúng ta đã nói rồi, Bastian đáp, gì nữa?
– Hồi mình đeo “Bảo vật” này, Atréju nói tiếp, thì mọi sự khác hẳn. Nó hướng dẫn mình mà không lấy gì của mình cả. Có thể vì mình không phải con người nên chẳng có ký ức gì về thế giới loài người để bị mất. Mình muốn nói rằng nó không gây hại cho mình, mà hoàn toàn ngược lại. Chính vì thế mình muốn đề nghị với bạn hãy đưa AURYN cho mình và cứ việc tin vào sự hướng dẫn của mình. Mình sẽ tìm ra cho bạn đường về thế giới loài người. Bạn nghĩ sao?
– Không được! Bastian lạnh lùng nói.
Fuchur lại ngoái cổ hỏi:
– Bạn không muốn suy nghĩ một chút đã hay sao?
– Không, Bastian đáp, để làm gì?
Atréju liền nổi giận – lần đầu tiên.
– Bastian, hãy chấp nhận lẽ phải! Bạn phải thấy rằng bạn không thể tiếp tục như thế này được! Bạn không nhận ra rằng bạn đã thay đổi hoàn toàn rồi ư? Bạn còn gì là bạn nữa đâu? Rồi bạn sẽ còn trở thành gì nữa đây?
– Cám ơn, Bastian nói, cám ơn hai bạn đã không ngừng quan tâm đến chuyện của tớ! Nhưng nói thật, nếu hai bạn từ nay đừng làm phiền tớ nữa thì tớ thích hơn đấy. Tớ – nếu hai bạn đã quên – tớ chính là kẻ đã cứu vương quốc Tưởng Tượng, tớ là người mà Nguyệt Nhi đã tin cậy giao phó quyền lực của cô. Atréju này, chắc chắn cô phải có lý do, bằng không cô cứ để AURYN cho bạn cũng được vậy. Nhưng mà cô đã lấy lại “Biểu trưng” này từ bạn và trao nó cho tớ! Bạn bảo tớ đã thay đổi à? Phải, Atréju thân mến ạ, bạn có thể có lý đấy! Tớ không còn là thằng ngố vô từ ù ù cạc cạc mà hai bạn đã thấy nữa rồi! Có cần tớ nói ra thực sự vì sao bạn muốn lấy AURYN của tớ không? Đơn giản vì bạn ganh tị với tớ, không gì khác hơn là ganh tị. Hai bạn chưa biết tớ đấy thôi, nếu hai bạn còn tiếp tục kiểu này – tớ xin hòa nhã nhắc lại – thì hai bạn sẽ biết tay tớ!
Atréju không đáp, Fuchur đột nhiên như mất hết sức, nó gắng gượng bay đến mệt nhoài rồi sa xuống thấp, thấp nữa như một con chim bị trúng đạn.
– Bastian, cuối cùng Atréju cố gắng lắm mới thốt lên lời, những điều bạn vừa nói đó chắc chính bạn cũng không thật tin. Chúng ta hãy quên nó đi. Coi như chưa hề nói.
– Cũng được, Bastian đáp, tùy bạn. Tớ không gây chuyện trước. Thôi bỏ qua.
Không ai nói lời nào nữa một hồi lâu.
Trước mắt họ, nơi phía xa, lâu đài Hórok hiện ra trong rừng lan. Trông nó thật giống một bàn tay khổng lồ với năm ngón chọc thẳng lên trời.
Chợt Bastian lên tiếng:
– Có một điều tớ muốn làm rõ một lần cuối cùng. Tớ đã quyết định dứt khoát không trở về thế giới của tớ. Tớ sẽ ở lại vương quốc Tưởng Tượng mãi mãi. Tớ rất thích ở đây. Thành ra tớ sẵn sàng từ bỏ ký ức. Còn về tương lai vương quốc Tưởng Tượng thì thế này: tớ có thể đặt cho Nữ-thiếu-hoàng cả nghìn tên mới. Chúng ta không cần thế giới loài người nữa!
Đột nhiên Fuchur quay phắt lại rồi bay ngược trở về.
– Ê! Bastian kêu lớn. Bạn làm gì thế? Bay tiếp đi chứ! Tớ muốn thấy lâu đài Hórok thật gần!
– Tôi không bay nổi nữa, Fuchur trả lời, tiếng như bị vỡ, tôi thật không bay nổi nữa.
Về tới nơi, đôi bạn và Fuchur thấy đám bạn đồng hành đang cực kỳ hoang mang. Hóa ra đoàn người bị một lũ khoảng năm mươi gã cao lớn, khoác giáp trụ đen thui như giáp của côn trùng, đột kích. Nhiều bạn đồng hành đã bỏ chạy tứ tán, bây giờ mới trở về – hoặc riêng lẻ hoặc từng nhóm, những người khác dũng cảm chống trả nhưng chẳng ăn thua gì. Những gã cao lớn mặc giáp trụ kia bẻ gãy mọi sự chống trả chẳng khác trò chơi con nít. Ba hiệp sĩ Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn đã anh dũng chiến đấu nhưng chẳng hạ được một kẻ địch nào. Cuối cùng kẻ địch đông hơn đã đánh bại, tước vũ khí, xích họ lôi đi. Một trong những tay mặc giáp trụ đen đã nói bằng giọng kỳ dị trầm như ống bơ thế này:
– Đây là lời Xayíde, nữ chủ nhân lâu đài Hórok, nhắn Bastian Balthasar Bux. Bà buộc gã cứu tinh kia phải quy hàng vô điều kiện và thề sẽ đem hết năng lực làm nô lệ trung thành phục vụ bà với tất cả những gì y sở hữu. Nếu y bất tuân và lăm le dùng quỷ kế hòng làm thất bại ý định của bà Xayíde thì ba người bạn Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn của y sẽ bị tra tấn đến chết dần chết mòn thảm khốc và nhục nhã. Bởi thế y cần suy tính gấp vào, ngày mai lúc mặt trời mọc là hạn chót. Đấy là lời Xayíde, nữ chủ nhân lâu đài Hórok chuyển đến Bastian Balthasar Bux.
Bastian cắn môi. Atréju và Fuchur nhìn sững đâu đâu, song Bastian biết cả hai đang nghĩ gì. Chính vì chúng không để lộ ý nghĩ khiến Bastian càng thêm nổi nóng. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để buộc chúng phải giải thích. Sau này vẫn còn có dịp.
– Ta sẽ không chịu khuất phục sự đe dọa của mụ Xayíde, đó là điều chắc chắn, nó nói to với những người đứng chung quanh, chúng ta phải vạch ngay một kế hoạch giải cứu thật nhanh ba người bị bắt.
– Không dễ đâu, thần Dschinn xanh lè mỏ nhọn chim ưng Illuán nói, chúng tôi không chọi nổi lũ áo giáp đen sì kia, như đã thấy. Ngay cả khi chủ nhân với Atréju và con Phúc long thống lĩnh cả đoàn và chiến đấu ở hàng đầu đi nữa thì cũng phải lâu lắm mới chiếm được lâu đài Hórok. Tính mạng ba hiệp sĩ nằm trong tay mụ Xayíde và ngay khi biết chúng ta tấn công mụ sẽ giết họ. Tôi thấy chắc chắn là như thế.
– Vậy thì không được để mụ biết, Bastian nói, chúng ta phải đánh bất ngờ.
– Bằng cách nào? Gã khổng lồ “Bốn lần một phần tư” hỏi, lúc này y xoay bộ mặt giận dữ ra trước trông phát khiếp, mụ Xayíde rất tinh ranh, thế nào cũng chuẩn bị mọi tình huống.
– Tôi cũng e như thế, ông hoàng lùn nói, chúng ta quá đông, không thể nào tiến tới lâu đài Hórok mà mụ không thấy được. Cả một đoàn quân như thế này đâu che giấu được, kể cả ban đêm. Chắc chắn mụ có đặt trinh sát.
– Vậy thì, Bastian suy tính, chúng ta có thể tương kế tựu kế lừa mụ.
– Thưa chủ nhân, ý chủ nhân nói sao ạ?
– Các người sẽ phải kéo cả đoàn đi về hướng khác, như thể bỏ chạy, làm như chúng ta bỏ không cứu ba người bị bắt.
– Thế còn những người bị bắt thì sao?
– Ta sẽ cùng với Atréju và Fuchur cáng đáng.
– Chỉ ba vị thôi ư?
– Phải, Bastian đáp, dĩ nhiên nếu Atréju và Fuchur chịu sát cánh cùng ta. Nếu không ta sẽ đơn thương độc mã giải quyết.
Mọi cặp mắt kính phục nhìn nó. Những kẻ đứng gần thì thầm truyền miệng cho những ai không nghe được điều Bastian vừa nói.
– Thưa chủ nhân, cuối cùng ông thần Dschinn xanh lè nói lớn, việc này sẽ đi vào lịch sử vương quốc Tưởng Tượng, dù chủ nhân thắng hay bại.
– Hai bạn có đi cùng với tớ không? Bastian quay hỏi Atréju và Fuchur. Hay hai bạn lại có đề nghị gì khác?
– Không, Atréju khẽ đáp, tụi mình theo bạn.
– Vậy, Bastian ra lệnh, đoàn lên đường ngay đi khi trời còn sáng. Các bạn phải làm như thể chạy trốn, nghĩa là phải gấp gáp! Chúng ta sẽ chờ ở đây đến tối. Sáng sớm mai sẽ tìm gặp các người, với ba hiệp sĩ hoặc không được gì. Các người đi đi!
Các bạn đồng hành lặng lẽ cúi chào Bastian rồi lục tục lên đường. Bastian, Atréju và Fuchur nấp trong những bụi lan, lặng lẽ và bất động chờ đến tối.
Lúc nhá nhem, đột nhiên nghe có tiếng xào xạc rất khẽ, chúng thấy năm gã to lớn ăn vận đen thui mò tới chỗ đoàn dựng trại trước đó. Chúng cử động kỳ quái, giống hệt nhau, như người máy. Mọi thứ trên người chúng như đều bằng kim loại đen, ngay cả mặt cũng như mặt nạ sắt. Chúng đứng lại cùng một lúc, quay về hướng đoàn đi rồi đều bước đuổi theo, không nói với nhau một lời nào. Rồi cảnh vật trở lại im ắng.
– Kế hoạch của chúng ta có vẻ được đấy, Bastian thì thầm.
– Chỉ có năm tay, Atréju đáp. Còn bọn kia đâu?
– Chắc chắn năm tay này sẽ kêu lũ kia bằng cách nào đó, Bastian nói.
Cuối cùng, khi đã tối mịt, cả ba thận trọng bò ra khỏi chỗ nấp, Fuchur cõng đôi bạn bay bổng lên trời không gây một tiếng động nhỏ. Nó bay sà sát ngọn cây của cánh rừng lan tránh bị phát hiện. Mới đầu nó theo đúng hướng đã bay sáng nay. Sau chừng mười lăm phút bay thật lẹ thì câu hỏi đặt ra là liệu tìm ra được lâu đài Hórok không và bằng cách nào, vì bầu trời tối đen không nhìn thấy gì hết. Nhưng chỉ ít phút sau chúng thấy lâu đài hiện ra ngay trước mặt. Cả nghìn khung cửa sổ rực sáng. Ý chừng Xayíde muốn chúng nhìn thấy tòa lâu đài của mụ. Tất nhiên điều này dễ hiểu, vì mụ chờ Bastian tìm đến, tuy với ý đồ khác.
Để đề phòng, Fuchur bay là là giữa những cội lan để đáp xuống, vì lớp vảy trắng màu xà cừ của nó lóng lánh phản chiếu ánh sáng. Tạm thời chúng chưa thể bị phát hiện.
Chúng luồn dưới đám cây tiến sát lại lâu đài. Trước cổng vào có mười gã khổng lồ giáp trụ đầy đủ đứng gác. Ở mỗi khung cửa sổ sáng trưng cũng có một gã giáp trụ đen sì đứng bất động như một cái bóng đầy đe dọa.
Lâu đài Hórok tọa lạc trên một ngọn đồi, chung quanh là khu rừng trống. Hình dáng của nó đúng y một bàn tay khổng lồ từ mặt đất thọc lên trời. Mỗi ngón tay là một ngọn tháp. Tòa lâu đài cao nhiều tầng, mỗi đốt ngón tay là một tầng, các khung cửa sổ có hình những con mắt sáng quắc nhìn khắp mọi hướng. Thảo nào nó được gọi là “Bàn tay nhìn”!
– Mình phải tìm cho ra, Bastian thì thào vào tai Atréju, chúng giam những kẻ bị bắt ở đâu.
Atréju gật đầu rồi ra hiệu cho Bastian im lặng ở lại với Fuchur. Rồi gã dán mình bò đi, nhẹ nhàng không gây một tiếng động nhỏ. Mãi thật lâu gã mới quay lại.
– Mình đã bò khắp lâu đài, gã thì thầm, chỉ có lối vào này thôi. Nhưng chúng canh rất gắt. Riêng tuốt trên đầu ngón giữa mình phát hiện ra một cửa sổ tò vò trên mái hình như không có một gã khổng lồ giáp trụ nào canh giữ. Nhưng nếu bọn mình với Fuchur bay lên đó thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Những kẻ bị bắt hẳn là bị giam dưới hầm, vì mình có nghe một tiếng gào đau đớn kéo dài như vang lên từ dưới hầm sâu.
Bastian ngẫm nghĩ thật lung, rồi thì thầm:
– Tớ sẽ tìm cách mò tới cửa sổ tò vò này. Trong lúc đó bạn và Fuchur phải đánh lạc hướng bọn gác. Hai bạn phải làm sao để chúng nghĩ rằng bọn mình tấn công vào cổng chính. Hai bạn phải nhử chúng ra đây. Nhưng chỉ nhử thôi, bạn hiểu không? Đừng giao tranh với chúng! Trong lúc đó mình sẽ tìm cách từ phía sau leo lên bàn tay. Cố ghìm chân bọn chúng càng lâu càng tốt. Nhưng đừng mạo hiểm! Đợi tớ đi trước vài phút rồi hãy ra tay!
Atréju gật đầu, siết tay bạn. Rồi Bastian cởi bỏ áo khoác bạc, luồn vào bóng đêm. Nó đi vòng; mới vừa tới phía sau lâu đài đã nghe bọn Atréju gọi lớn:
– Bớ bọn kia! Lũ bay có biết Bastian Balthasar Bux, cứu tinh của vương quốc Tưởng Tượng không? Ta tới đây, nhưng không phải để xin mụ Xayíde tha mạng, mà để mở cho mụ một cơ hội tự nguyện thả những người bị giam giữ. Chỉ như thế mụ mới mong giữ được mạng sống nhục nhã của mụ!
Bastian ngó quanh một góc tối tòa lâu đài thấy Atréju đã khoác chiếc áo choàng bạc của nó và quấn mái tóc xanh đen quanh đầu như khăn xếp. Ai không biết rõ đôi bạn này quả thật thấy chúng có nét giống nhau.
Lũ gác cổng giáp trụ đen khổng lồ có hơi do dự một lúc. Nhưng chỉ một lúc thôi. Rồi chúng lao tới Atréju, từng bước chân nghe rõ tiếng kim loại. Cả những cái bóng đứng canh trên các cửa sổ cũng chuyển động, chúng rời bỏ vị trí để xem chuyện gì xảy ra. Những bọn khác túa ra từng đám từ cổng ra vào. Khi bọn gác đầu tiên tới gần thì Atréju đã lủi nhanh như một con chồn bạch, rồi trong nháy mắt y đã ngồi lên lưng Fuchur bay lên đầu bọn chúng. Lũ gác cổng giáp trụ đen khổng lồ tha hồ nhảy như choi choi nhưng không thể nào động nổi Atréju.
Bastian phóng nhanh như chớp tới lâu đài rồi leo lên. Thỉnh thoảng nó còn víu được vào bậu cửa sổ, nhưng hầu hết nó phải bám chắc bằng các đầu ngón tay. Nó leo lên cao, cao mãi, có lần vừa đặt chân lên một mảng tường thì mảng tường bị lở khiến nó chỉ còn bám có một tay hàng giây đồng hồ, nhưng rồi cũng đu lên được, tìm ra chỗ nắm để leo lên tiếp. Khi đã tới được ngọn tháp rồi thì nó có thể leo nhanh hơn, vì các tháp không xa nhau lắm, có thể vịn và đu lên được.
Cuối cùng nó tới được cửa sổ tò vò, chui vào đó. Qủa thật trên ngọn tháp này không có gã canh gác nào, có trời biết tại sao? Nó mở cửa, thấy trước mặt là một cầu thang hẹp xoáy. Nó đi xuống không gây tiếng động. Tới tầng dưới Bastian thấy hai gã canh gác đứng trước cửa sổ im lìm nhìn xuống xem chuyện gì đang xảy ra bên dưới. Nó nhanh lẹ chuồn ngay sau lưng mà chúng không biết.
Bastian len lén đi xuống nữa, qua những cầu thang, lối đi và hành lang khác. Một điều nó có thể chắc chắn: lũ khổng lồ giáp trụ này lúc đánh nhau có thể không ai đả bại nổi, nhưng lúc đứng gác thì chẳng nên trò trống gì.
Cuối cùng Bastian xuống được tới tầng hầm. Vừa ngửi mùi mốc meo và hơi lạnh hắt vào là nó biết ngay. May thay có lẽ lũ canh dưới này đã chạy lên trên để bắt kẻ chúng ngỡ là Bastian Balthasar Bux. Dù sao đi nữa thì nơi đây chẳng thấy ma nào. Những bó đuốc gắn trên tường soi lối đi cho nó. Nó xuống sâu nữa, sâu nữa. Bastian có cảm tưởng như trên kia cao mấy tầng thì dưới này cũng xuống sâu bấy nhiêu. Cuối cùng nó xuống đến tầng dưới nhất, nơi giam giữ Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn. Họ đang mệt lả, trông thật thảm hại.
Họ bị treo ở cổ tay với một sợi xích sắt dài, khiến họ lơ lửng trên một cái hố đen ngòm không thấy đáy. Những sợi xích vắt qua ròng rọc trên trần nối với một cái tời bị khóa bằng một ổ khóa to bằng sắt, không di dịch gì được. Bastian chịu chết không biết phải làm sao.
Ba kẻ bị giam đang nhắm nghiền mắt như bất tỉnh. Chợt Hýdorn “dai sức” mở con mắt trái rồi đôi môi khẽ lẩm bẩm:
– Các bạn ơi, nhìn xem ai tới kìa!
Hai người kia mệt mỏi mở mắt. Nhác thấy Bastian môi họ thoáng hé nụ cười.
– Thưa chủ nhân, chúng tôi biết chủ nhân không bao giờ bỏ rơi chúng tôi mà, Hýkrion khò khè.
– Làm sao kéo các bạn xuống đây? Bastian hỏi. Cái tời bị khóa.
– Chủ nhân cứ lấy kiếm chặt đứt xích thôi, Hýsbald đáp.
– Để rồi bọn mình rơi xuống vực à? Hýkrion hỏi. Giải pháp này chẳng hay ho gì.
– Tôi cũng không tự rút kiếm được, Bastian nói, thanh Sikánda phải tự bay vào tay tôi mới được.
– Hừm, Hýdorn lầm bầm, thật là một thanh kiếm thật ấm ớ. Lúc cần thì nó lại ương ngạnh.
– Ha! Hýsbald đột nhiên la lớn. Có chìa khóa cho cái tời. Nhưng chúng để đâu nhỉ?
– Có một viên gạch rời đâu đó, Hýkrion nói. Tôi không nhìn rõ lúc bị chúng kéo lên.
Bastian căng mắt tìm. Phòng giam hơi tối vì ánh đuốc lập lòe, nhưng sau vài lần đi tới đi lui nó phát hiện ra trên nền một viên gạch hơi vênh. Bastian thận trọng nâng lên, quả thật có chìa khóa bên dưới.
Bây giờ thì nó mở và tháo ổ khóa ra được. Rồi nó từ từ quay, dây tời kêu cọt kẹt to đến nỗi những tầng trên cũng nghe thấy được. Nếu lũ khổng lồ mang giáp trụ kia không điếc đặc thì chắc chắn lúc này chúng phải được báo động rồi. Nhưng không thể ngừng giữa chừng. Thành ra nó cứ tiếp tục quay cho tới khi ba hiệp sĩ lên tới ngang mặt hố. Họ liền đu qua đu lại cho tới khi chân chạm nền. Khi ấy Bastian mới buông họ xuống. Họ nằm rũ ra tại chỗ vì kiệt sức, với những sợi xích to tướng nơi cổ tay.
Bastian không có thì giờ nhiều để suy tính, vì đã nghe tiếng chân như tiếng kim khí chạy trên cầu thang đá xuống hầm, mới đầu còn đơn lẻ, sau đông dần. Lũ gác đã tới. Giáp trụ của chúng như giáp của thứ côn trùng khổng lồ lấp lánh dưới ánh đuốc. Chúng tuốt gươm phóng theo cùng một động tác đâm tới Bastian – đang đứng sau lối vào hẹp.
Ngay lúc ấy thanh Sikánda bật ra khỏi bao kiếm sét gỉ, nhảy vào tay Bastian. Thanh kiếm sáng như một tia chớp chém xả vào gã khổng lồ đầu tiên. Bastian còn chưa hiểu ất giáp gì thì gã đã bị xẻ làm nhiều khúc. Lúc ấy mới lộ ra bọn này như thế nào: ngoài bộ giáp ra thì chúng rỗng trơn, bộ giáp tự cử động, còn bên trong chẳng có gì hết.
Bastian chiếm vị trí thuận lợi, vì cửa phòng gian hẹp nên chỉ từng tên gác lại gần được thôi, thế là hết tên này đến tên khác bị Sikánda chặt tan xác. Chẳng mấy chốc chúng nằm chất đống trên nền như những vỏ trứng đen thui của một thứ chim khổng lồ nào đó. Sau khi khoảng chừng hai mươi đứa bị chém tan tành, có vẻ chúng xoay qua một phương án khác. Chúng rút lui, chắc định chờ Bastian ở một địa thế thuận lợi cho chúng hơn.
Bastian liền chớp cơ hội, dùng thanh Sikánda nhanh chóng cắt dây xích quanh cổ tay ba hiệp sĩ. Hýkrion và Hýdorn khó nhọc đứng lên, thử rút kiếm – lạ lùng sao không bị tịch thu – để sát cánh với Bastian, nhưng do bị treo lâu quá nên tay họ mất cảm giác, không điều khiển được nữa. Còn Hýsbald, mảnh khảnh nhất trong bộ ba, thậm chí không tự đứng dậy nổi. Hai người bạn phải đỡ.
– Các bạn chớ lo, Bastian nói, Sikánda không cần hỗ trợ. Các bạn cứ đứng sau lưng tôi, chứ đừng tìm cách hợp sức mà thêm vướng chân tôi.
Họ ra khỏi phòng giam, từ từ leo lên cầu thang, tới một căn sảnh lớn. Đột nhiên mọi bó đuốc tắt ngấm cả. Nhưng thanh Sikánda lóe sáng.
Rồi họ lại nghe tiếng chân như tiếng kim loại của nhiều gã khổng lồ đang tới gần.
– Quay về cầu thang, lẹ lên! Bastian nói. Tôi ở đây chống trả!
Nó không kịp thấy ba người kia có nghe lời không, vả lại cũng không còn thì giờ để ngó theo nữa, vì thanh Sikánda đã bắt đầu múa trong tay nó, tỏa luồng sáng sắc khiến căn sảnh sáng tựa ban ngày. Bọn kia định ép Bastian rời khỏi lối xuống cầu thang để có thể tấn công nó từ mọi phía, nhưng không nhát chém kinh hồn nào trúng nó. Thanh Sikánda quay tít quanh nó như hàng trăm thanh kiếm, không còn phân biệt được. Cuối cùng nó đứng giữa một bãi giáp trụ đen sì nát bét, hết hẳn cục cựa.
– Lên thôi! Bastian gọi các bạn.
Ba hiệp sĩ từ dưới cầu thang đi lên, trố mắt ra nhìn.
– Nói thật, Hýkrion run run hàm râu mép, tôi chưa từng được thấy!
– Tôi sẽ còn kể cho cháu chắt nghe mãi câu chuyện hôm nay, Hýsbald lắp bắp.
– Mà chúng nó sẽ không chịu tin mới khổ chứ, Hýdorn tỏ vẻ tiếc.
Còn Bastian đứng đó, phân vân cầm thanh gươm trong tay chưa biết nên làm gì thì Sikánda đột nhiên chui tọt vào vỏ.
– Xem chừng hết nguy hiểm rồi, nó nói.
– Ít nhất là thứ nguy hiểm ta có thể giải quyết bằng lưỡi kiếm, Hýdorn nói. Ta làm gì bây giờ?
– Bây giờ, Bastian đáp, tôi muốn gặp chính mụ Xayíde này mới được. Tôi có vài lời muốn nói với mụ.
Bốn người leo cầu thang qua mấy tầng hầm, tới tầng dưới cùng thì gặp Atréju và Fuchur đang chờ ở tiền sảnh.
– Hai bạn giỏi lắm! Bastian nói rồi vỗ vai Atréju.
– Bọn khổng lồ giáp trụ sao rồi? Atréju muốn biết.
– Toàn vỏ rỗng thôi! Bastian trả lời qua loa. Mụ Xayíde ở đâu?
– Trên phòng làm phép của mụ, Atréju đáp.
– Ta đi! Bastian nói. Nó khoác chiếc áo choàng bạc Atréju vừa đưa. Mọi người cùng leo cầu thang rộng lên tầng trên. Cả Fuchur cũng đi theo.
Khi Bastian bước vào căn phòng làm phép rộng lớn, theo sau là đám bạn của nó, thì Xayíde đang ngồi trên chiếc ngai bằng san hô đỏ[2] liền đứng dậy. Mụ cao lớn hơn Bastian nhiều và rất đẹp. Mụ mặc áo choàng dài bằng tơ tím, tóc đỏ như lửa, tết thành bím rồi búi cao trông rất lạ mắt. Mặt mụ trắng màu cẩm thạch, cả hai bàn tay thon dài cũng thế. Ánh mắt của mụ rất kỳ lạ và làm hoang mang, Bastian phải mất một lúc mới hiểu tại sao: hai mắt mụ khác nhau, một xanh lục và một đỏ. Mụ run rẩy như có vẻ sợ Bastian. Bastian nhìn mụ không nháy mắt khiến mụ phải khép hàng mi dài.
[2] San hô đỏ là quý nhất trong mọi loài san hô.
Căn phòng đầy những vật lạ lùng không đoán được công năng, như những quả cầu to có hình bên trên, những đồng hồ hình sao và con lắc gắn trên trần, lẫn với những lư hương quý cuồn cuộn khói đủ màu lan khắp nền như sương mù.
Cho đến lúc này Bastian vẫn chưa nói một lời nào. Chắc vì thế mà mụ Xayíde đâm hoảng, nên đột nhiên mụ đâm bổ lại nằm soài trước mặt Bastian, rồi tự tay mụ nhấc một chân nó đặt lên gáy mụ.
– Thưa chủ nhân – sư phụ, mụ nói bằng một giọng êm ái và điệu bộ khó xác định, không ai trong vương quốc Tưởng Tượng này chống nổi chủ nhân. Chủ nhân mạnh hơn mọi kẻ mạnh nhất và ghê gớm hơn mọi quỷ thần. Nếu chủ nhân muốn trả thù em vì tội ngu xuẩn đã không nhận ra sự vĩ đại của chủ nhân thì chủ nhân cứ lây chân giẫm nát em đi. Em đáng phải chịu cơn lôi đình của chủ nhân. Còn nếu chủ nhân muốn tỏ tấm lòng đại lượng – đã khiến chủ nhân nổi tiếng – với em, một kẻ hèn hạ, thì hãy cho phép em được quy phục chủ nhân như một nữ nô lệ ngoan ngoãn và em thề sẽ đem hết khả năng phục vụ chủ nhân với tất cả những gì em sở hữu. Xin hãy dạy bảo em làm những gì chủ nhân thấy nên làm và em sẽ là đứa học trò hèn mọn, sẵn sàng tuân theo mọi dấu hiệu từ ánh mắt của chủ nhân. Em ăn năn vì đã mạo phạm tới chủ nhân, cúi xin chủ nhân tha tội cho.
– Đứng lên, Xayíde! Bastian nói. Nó rất giận mụ, nhưng lời mụ vừa nói khiến nó rất hởi lòng. Nếu quả thật mụ đã hỗn láo chỉ vì không được biết gì về nó và nếu mụ thành tâm hối hận mà nó còn trừng phạt mụ thì nó thật không xứng đáng. Mụ lại còn tha thiết muốn được học hỏi những gì nó thấy là nên thì quả thật không có lý do gì để từ khước điều mụ yêu cầu.
Xayíde lồm cồm bò dậy đứng cúi đầu trước Bastian.
– Nàng có chịu vâng lời ta vô điều kiện, Bastian hỏi, không phản đối, không càu nhàu ngay cả khi thấy mệnh lệnh của ta là khó khăn không?
– Em bằng lòng, thưa chủ nhân – sư phụ, Xayíde đáp, rồi chủ nhân sẽ thấy khi tài nghệ của em kết hợp với quyền lực của chủ nhân thì chúng ta có thể làm được mọi chuyện.
– Được, Bastian nói, vậy thì ta đồng ý thu nhận nàng. Nàng phải rời bỏ lâu đài này, cùng ta đến Tháp Ngà là nơi ta định sẽ gặp Nguyệt Nhi.
Đôi mắt Xayíde liền rực đỏ và xanh trong một tích tắc, nhưng mụ khép ngay hàng mi dài:
– Em xin tuân lời, thưa chủ nhân – sư phụ.
Mọi người liền đi xuống dưới, ra khỏi lâu đài.
– Trước hết chúng ta phải đi tìm các bạn đồng hành đã, Bastian quyết định, có ai biết bây giờ họ ở đâu không?
– Không xa đây lắm đâu, Xayíde nói, em đã khiến họ lạc đường một chút.
– Lần cuối cùng đấy nhé! Bastian nói.
– Thưa chủ nhân, lần cuối cùng ạ, mụ lặp lại, nhưng chúng ta tới đó bằng cách nào? Em đi bộ trong đêm tối và qua rừng ư?
– Có Fuchur chở, Bastian ra lệnh, bạn ấy đủ khỏe để chở hết chúng ta.
Fuchur ngẩng đầu nhìn Bastian. Đôi mắt đỏ màu hồng ngọc của nó rực lên.
– Tôi đủ khỏe thật đấy, cậu Bastian Balthasar Bux ạ, nó ồm ồm giọng chuông đồng, nhưng tôi không thích chở mụ này.
– Bạn vẫn phải chở thôi, Bastian nói, tớ ra lệnh cho bạn!
Con Phúc long đưa mắt ra nhìn Atréju, gã kín đáo gật đầu nhưng Bastian cũng vẫn nhận thấy.
Sau khi mọi người đã leo lên lưng nó, Fuchur liền bay bổng lên trời.
– Đi đâu? Fuchur hỏi.
– Cứ bay thẳng! Xayíde nói.
– Đi đâu? Fuchur hỏi lần nữa, như thể chưa nghe.
– Bay thẳng! Bastian bảo nó. Bạn đừng làm bộ chưa nghe rõ!
– Cứ nghe lời đi! Atréju nói khẽ và Fuchur liền nghe theo.
Nửa giờ sau – trời đã hửng sáng – họ thấy dưới đất có nhiều đống lửa, con Phúc long liền đáp xuống. Trước đó lại có thêm nhiều người Tưởng Tượng mới tìm đến, một số mang theo cả lều. Khu lều trại thật không khác một thành phố đúng quy cách trải rộng ven rừng lan, trên một bãi cỏ mênh mông phủ đầy hoa.
– Cả thảy bao nhiêu rồi? Bastian muốn biết. Thần Dschinn xanh lè Illuán – trong khi chờ đợi tạm giữ vai trò thủ lĩnh đoàn – chào mừng rồi đáp rằng chưa thể đếm được hết, nhưng chắc chắn khoảng một nghìn. Ngoài ra còn một chuyện khá lạ lùng: sau khi đoàn dựng trại không lâu, nghĩa là trước nửa đêm, có năm gã khổng lồ giáp trụ xuất hiện. Tuy nhiên chúng tỏ vẻ hiền lành và lui ra một góc. Dĩ nhiên không ai dám tới gần. Chúng khiêng theo một cái kiệu bằng san hô đỏ để trống.
– Bọn chúng là đám khiêng kiệu của em, Xayíde nói với Bastian với giọng van nài, tối hôm qua em cho chúng đi trước. Đi xa mà ngồi kiệu là thoải mái nhất, nếu chủ nhân cho phép.
– Tôi thấy không ổn, Atréju cắt ngang lời mụ.
– Tại sao không? Bastian hỏi. Bạn có gì không hài lòng?
– Mụ muốn đi bằng gì thì tùy mụ, Atréju gay gắt đáp, nhưng khi mụ lệnh cho khiêng kiệu đi từ tối hôm qua có nghĩa là mụ đã biết từ trước rằng sẽ tới đây. Mụ đã toan tính trước hết rồi, Bastian ạ. Chiến thắng của bạn thật ra là thất bại. Mụ đã cố ý cho bạn thắng để chiếm cảm tình của bạn theo cách của mụ.
– Im ngay! Bastian hét lớn, mặt mày đỏ bừng giận dữ. Tớ không hỏi ý kiến bạn! Bạn luôn dạy khôn làm tớ phát mệt! Bây giờ bạn lại còn muốn hạ thấp chiến thắng và giễu cợt lòng độ lượng của tớ nữa!
Atréju định trả lời thì Bastian đã át tiếng:
– Im đi, để cho tớ được yên! Nếu hai bạn không hài lòng về con người tớ và việc tớ làm thì xin cứ việc ai đi đường nấy! Tớ không cản! Muốn đi đâu tùy ý! Tớ chán hai bạn lắm rồi!
Bastian khoanh tay trước ngực, quay lưng lại. Ai nấy chung quanh đều nín thở. Atréju im lặng đứng thẳng người một lúc. Cho tới giờ phút này Bastian chưa hề la lối gã trước người khác. Cổ gã như nghẹn lại, phải cố gắng mới thở nổi. Đợi mãi mà Bastian không quay lại, Atréju liền chậm chạp quay đi. Fuchur đi theo gã.
Xayíde nhếch mép cười. Không phải một nụ cười tốt lành.
Ngay giây phút ấy trong con người Bastian tắt ngấm ký ức rằng nó là một đứa trẻ trong thế giới của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!