Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 43
Tác giả: Trang Mun
——————————————-
Hàn Phong dừng xe trước một nhà hàng Tây, anh mở cửa xe đi xuống rồi cầm tay Diệp Vy bước vào.
Nhìn bên ngoài đã biết đây là nơi dành cho các tầng lớp thượng lưu rồi, nhưng khi bước vào Diệp Vy cũng không nén được kinh ngạc trước sự xa hoa của nó, sàn gạch bóng loáng có thể soi gương được, xung quanh được đặt những chậu cây cảnh mà Diệp Vy liếc nhìn cũng biết là giá trị không nhỏ, những chiếc bàn đã chật kín người, tiếng nhạc du dương vang lên đầy lãng mạn.
Hai người đi vào, một cô gái là phục vụ ở đây bước đến chỗ họ, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Hàn tiên sinh, ngài đến dùng cơm sao?”
Diệp Vy quay đầu nhìn anh, có vẻ anh là khách quen ở đây.
Hàn Phong cũng không trả lời cô phục vụ, thấy có ánh mắt nhìn mình, anh quay sang nhìn cô, mỉm cười khẽ vuốt chóp mũi cô.
“Anh quen với giám đốc ở đây.”
Diệp Vy gật đầu cũng không có gì ngạc nhiên, với thân phận của anh, anh nói mình là chủ ở đây thì cô cũng không lấy gì làm lạ.
Cô gái nhìn hai người liếc mắt đưa tình không thèm đếm xỉa đến mình, môi giật giật, sắp không duy trì được nữa rồi. Sau hôm nay cô có nên suy xét tìm cho mình một người bạn trai không đây?
Một lát sau Diệp Vy thấy một người đàn ông to béo chạy vội lại đây, cô đoán là quản lý ở đây.
Người đàn ông đi đến trước mặt Hàn Phong, người cúi gập xuống: “Ngài Hàn, ngài đến sao không nói trước với tôi một tiếng? Vẫn phòng cũ chứ ạ?” Người đàn ông mập mạp nở nụ cười đầy nịng nọt, thịt trên mặt ông ta sắp che kín đôi mắt như đường chỉ kia mất.
Ông ta lúc này mới chú ý bên cạnh ngài Hàn còn có một cô gái, cô gái này rất xinh đẹp, đây là lần đâu tiên ông ta thấy Hàn Phong dẫn theo phụ nữ đến đây, ngay cả một tin tức nhỏ liên quan đến phụ nữ của Hàn Phong ông ta cũng chưa bao giờ thấy xuất hiện trên báo, vậy mà bây giờ…..
Ông ta nhìn mười ngón tay đang đan chặt với nhau của hai người, là một người nhiều năm khôn khéo, ông ta lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Đây chắc hẳn là bạn gái của ngài Hàn đây, hai người thật xứng đôi!”
Hàn Phong cũng chỉ cười nhạt, anh vuốt nhẹ mái tóc của Diệp Vy, không nhìn ông ta, giọng nói lạnh lùng phun ra: “Vẫn như cũ!”
“Dạ dạ, mời ngài đi bên này.”
Hàn Phong vẫn nắm tay Diệp Vy đi vào một căn phòng, nơi đây ngăn cách riêng với bên ngoài, rất yên tĩnh. Diệp Vy đánh giá xung quanh, căn phòng này được trang trí theo phong cách cổ xưa chứ không phải xa hoa, hào nhoáng như bên ngoài, từ trong căn phòng này có thể nhìn ra khu vườn bên ngoài qua cửa sổ, ở đó có một hồ nước với núi giả, tiếng nước chảy róc rách khiến khung cảnh thêm yên bình.
Trong phòng có một chiếc bàn, nơi đó đã để sẵn bát đũa, Hàn Phong kéo ghế cho Diệp Vy rồi đưa thực đơn cho cô: “Em thích ăn gì?”
Diệp Vy tiếp nhận thực đơn, cô nhìn những món ăn trong này, nhìn giá của những món ăn bằng với tiền ăn cả tháng của cô thì khẽ cảm thán trong lòng, đúng là những kẻ có tiền, ăn với giá cắt cổ nhưng cũng chẳng đủ no, một đĩa đồ ăn Tây cô thấy đồ trang trí còn nhiều hơn cả thức ăn.
Diệp Vy gọi một đĩa bít tết hơi tái, chắc chỉ có món khiến cô thích vì ăn no mất.
Hàn Phong nhìn vẻ mặt của cô thì khẽ cười. Anh biết cô không thích ăn đồ Tây, không phải vì cô không thích đồ ăn, mà vì món Tây đắt lại ít, không khiến cô lo bụng. Nghĩ đến kiếp trước, đôi mắt Hàn Phong lóe lên sát khí cùng với khổ sở, anh cố gắng áp chế sắp bùng lên của mình, kéo ghế ngồi đối diện cô.
Một lúc sau một phục vụ nam đi vào để nhận thực đơn, Hàn Phong gọi giống như Diệp Vy, kèm theo một chai rượu năm 75 của Pháp.
Sau khi phục vụ ra ngoài, Diệp Vy chống cằm nhìn anh: “Sao tự dưng anh lại muốn đi ăn cơm ở đây?” Cô cứ nghĩ anh sẽ xuống bếp chứ, dù sao cô vẫn thích ăn đồ ăn anh nấu hơn.
Hàn Phong đang định trả lời cô thì đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, một người lao vào, ngó ngác nhìn xung quanh, sau khi ánh mắt chạm đến Diệp Vy, đôi mắt sáng bừng lên, người đó lao đến chỗ cô.
“Chị dâu!”
Diệp Vy nhìn người vừa lao vào, là một chàng trai với khuôn mặt trẻ con non choẹt, cô đoán cũng chỉ bằng tuổi của Diệp Hàn hoặc ít tuổi hơn, cậu ăn mặc theo phong cách giản dị của giới trẻ, chiếc áo phông đen cùng với quần bò rách gối, chàng trai đeo một chiếc khuyên tai màu đen, toát lên vẻ đẹp trai và tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Khi nghe cậu gọi mình là chị dâu, Diệp Vy suýt mắc nghẹn ở cổ họng, cô quay sang nhìn Hàn Phong, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ quyến rũ.
Hàn Phong thấy cậu thiếu niên vừa mới đến thì khẽ nhíu mày, nhưng khi nghe cậu gọi vậy thì khuôn mặt giãn ra, anh nở nụ cười đầy vui vẻ.
Hàn Lăng Vũ nhìn vẻ mặt biến hóa của anh họ thì cũng biết mình đã nịnh nọt thành công. Cậu vui vẻ ngồi xuống cạnh Diệp Vy.
“Chào chị dâu, em tên Hàn Lăng Vũ, là em họ của anh Phong.” Cậu vừa nói vừa chìa tay ra.
Diệp Vy ngơ ngác bắt tay cậu.
Lăng Vũ đang bắt tay với Diệp Vy thì nhận thấy sống lưng thật lạnh, cậu vội vàng buông tay Diệp Vy, nhắm mắt cậu cũng biết anh họ đang dùng ánh mắt lăng trì để nhìn mình.
Hàn Lăng Vũ khẽ ho khan vài tiếng, cậu nhìn Diệp Vy với ánh mắt sùng bái: “Em không ngờ hôm nay anh họ dẫn phụ nữ theo. Chị không biết đâu, từ bé đến giờ em chưa bao giờ thấy anh họ yêu ai, thậm chí một người phụ nữ đứng bên cạnh anh họ em cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nghe quản lý nói anh họ đếm còn dẫn theo bạn gái thì em đã chạy vội đến đây, không ngờ chị xinh đẹp như vậy!”
Diệp Vy thấy cậu khen mình thì mỉm cười ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn.
Hàn Phong thấy Diệp Vy mải để ý đến Hàn Lăng Vũ mà quên mất sự tồn tại của mình thì nhăn mày không vui.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!