Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 14: Khảo Nghiệm Của Đội Trưởng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Cảnh Lộ Quan Đồ


Chương 14: Khảo Nghiệm Của Đội Trưởng


Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một chút, Đỗ Khang nhẹ giọng cười:

– Tìm được bạn gái hả? Không phải con lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ. Như vậy không hay đâu.

Biết con không ai bằng cha. Đỗ Khang quả không hổ là cảnh sát hình sự thâm niên mấy chục năm, vừa nói xong đã khiến Đỗ Long đổ mồ hôi. Tuy bị cha nói trúng nhưng Đỗ Long tuyệt đối không thể thừa nhận, hắn đáp:

– Cha, con là người như thế sao? Con cùng cô ấy đã sớm biết rõ nhau rồi. Hôm qua mới biết cô ấy có em họ là một trong hai tên cướp, thế nên mới bắt được chúng. Con đã vì đại nghĩa diệt thân rồi đó.

Đỗ Khang nói:

– Diệt cái đầu mày, cha còn có việc, không nói nhảm nữa. Trại tạm giam cha có đứa bạn, đợi lát nữa sẽ gọi cho hắn giúp đỡ một chút. Cứ thế nhé, cha dập máy đây.

Gần đây đồn công an Lệ Viên không có việc gì, chỉ có một chỗ công trường để máy xúc làm hỏng ống thoát nước, đám Đỗ Long bị lâm thời điều động đến hiện trường duy trì trật tự trong lúc chờ sửa chữa. Đỗ Long vừa thay sang bộ quần áo thường thì xe của Hoàng Kiệt Hào đã tới trước cửa đồn công an.

– Sếp Hoàng, sao lại phiền ngài tự mình đến đón vậy.

Đỗ Long lên xe, cười nói với Hoàng Kiệt Hào đang lái xe.

– Vừa tiện đường. Đỗ Long, làm một hơi?

Hoàng Kiệt Hào cầm một bao thuốc Hồng Hà hỏi.

Đỗ Long cũng không khách sáo, hút một hơi rồi thục phun một vòng khói, cười nói:

– Làm một hơi chơi vậy.

Hoàng Kiệt Hào cười:

– Hút chơi? Chờ lúc nào cậu làm cảnh sát lâu rồi sẽ biết không thể tách khỏi nó.

Hoàng Kiệt Hào lái xe, thuận miệng hỏi:

– Có muốn tiếp bạn gái cùng đi không?

Đỗ Long lắc đầu:

– Thôi, mang cô ấy đi sẽ không tiện chơi.

Hoàng Kiệt Hào thuần thục vòng vèo qua các ngã tư đường đông đúc, cười nói:

– Biết đủ đi. Bạn gái cậu thuộc dạng dịu dạng, hiền thê lương mẫu tương lai đấy. Đối xử tốt với cô ấy, sau này cậu sẽ biết một cô gái tốt quan trọng với đám cảnh sát chúng ta như thế nào.

Tỷ lệ ly hôn của cảnh sát rất cao, điều này Đỗ Long đã sớm biết. Nguyên nhân trong đó bao hàm nhiều phương diện, nhưng một trong những điểm mấu chốt là cảnh sát công tác bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình.

Thủy Tinh Cung là một trong những trung tâm giải trí xa hoa nhất quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh. Hoàng Kiệt Hào chờ Đỗ Long đến một quán ăn cách đó không xa. Hôm nay Đỗ Long gặp mấy vị cảnh sát hình sự đã ngồi trước, bọn họ gọi một bàn món cay Tứ Xuyên. Hoàng Kiệt Hào cười nói:

– Đỗ Long, cậu lớn lên ở Ngọc Minh, chắc không thể không biết ăn ớt chứ? Tửu lượng thế nào? Thích uống rượu gì? Hôm nay lão Triệu có việc không đến được, mọi người là một nhà, đừng khách sáo.

Đỗ Long cười nói:

– Tôi không kén ăn, cái gì cũng được. Rượu cũng tùy tiện, các anh gọi gì tôi cũng phụ trách hầu tiếp.

– Được, rất sảng khoái!

Một vị cảnh sát hình sự tuổi chừng ba mươi cười nói:

– Vậy chúng ta không khách sáo nữa. Tôi gọi Mạnh Hạo, sếp Hoàng không cần giới thiệu nữa, đây là đội phó của chúng tôi…

Mạnh Hạo tính tình hào sảng, rất nhanh giới thiệu ba người khác cho Đỗ Long. Trong đó Lưu Vĩnh An thì Đỗ Long lại biết, đó là một cảnh sát hình sự trẻ tuổi khoảng 25, 26, một người khác là Ngụy Hưng Bang tuổi hơn bốn mươi, là một vị cảnh sát già khôn khéo.

Về phần đội phó đội hình sự Thẩm Ngọc Khiết… Vừa nghe còn tưởng là nữ, thực tế là một người đàn ông trung niên tuổi tầm ba mươi. Dường như do cái tên rất thanh tú nên y cũng làm cho người ta có cảm giác thâm trầm nội liễm.

Đỗ Long chào hỏi với tất cả mọi người. Hiện giờ Mạnh Hạo nhiệt tình với Đỗ Long nhất, Thẩm Ngọc Khiết thì rõ ràng không để Đỗ Long vào mắt, Lưu Vĩnh An cũng rất lãnh đạm, có lẽ vì Đỗ Long hai lần đoạt công lao của trung đội hình sự bọn họ.

Ngụy Hưng Bang là một vị cảnh sát tinh minh, vừa biểu hiện hiếu kỳ với Đỗ Long vừa duy trì khoảng cách thích hợp.

Hoàng Kiệt Hào và Đỗ Long ngồi xuống, Hoàng Kiệt Hào hỏi Thẩm Ngọc Khiết:

– Ngọc Khiết, hồ sơ vụ án hôm qua anh có mang theo không?

Thẩm Ngọc Khiết cười:

– Sếp Hoàng, đến cả lúc ăn cơm anh cũng không quên công tác à. Được rồi, hồ sơ ở đây, tôi nhìn cả buổi trưa cũng không tìm ra đầu mối nào.

Hoàng Kiệt Hào cầm hồ sơ rồi nhìn Đỗ Long, nói:

– Tiểu Đỗ, cậu có hứng thú xem vụ án này không? Khuya hôm trước một ông chồng trực ca đêm về nhà phát hiện vợ mình bị bóp chết trên giường, hắn lập tức báo cảnh sát…

Hoàng Kiệt Hào mang hồ sơ đến để cho Đỗ Long xem, việc này khiến tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cũng biết hơi đường đột, nhưng hắn vẫn vui vẻ cầm túi hồ sơ, cười nói:

– Nếu tất cả mọi người chưa tới đủ thì tôi xem một chút vậy. Nhưng mọi người đừng có hy vọng nhiều vào tôi nhé…

Dưới những ánh mắt khác nhau chăm chú nhìn, Đỗ Long rút hồ sơ cẩn thận xem xét. Vụ án xảy ra ở một khu dân cư bậc trung, người chết tên Chu Lệ Ái, là một viên chức trong ngân hàng, nay đã 36 tuổi. Chồng cô ta là Triệu An Hoa, cũng là một công nhân viên chức trong doanh nghiệp nhà nước. Điều kiện kinh tế gia đình không tệ, hai đứa con gái duy nhất năm nay đã học trung học, sau đó được chuyển đến ký túc trường tư nhân, vì vậy đêm xảy ra vụ án không có ở nhà.

Triệu An Hoa hết ca đêm về thì trời đã quá nửa đêm, phát hiện vợ chết thì lập tức báo cảnh sát. Sau khi đội hình sự điều tra thì quả nhiên Triệu An Hoa đêm đó phải trực ca đêm, lúc rời khỏi công ty là khoảng 12 giờ đêm. Y từ chỗ làm về đến nhà mất một giờ, hơn nữa Triệu An Hoa ăn sáng dưới lầu, bởi vậy chứng cớ không có mặt rất đầy đủ.

Vợ Triệu An Hoa là Chu Lệ Ái lúc chết không bình tĩnh, mặt mũi vặn vẹo vô cùng hoảng sợ, nhưng trong phòng không phát hiện thấy dấu vết giãy dụa, có thể tội phạm sau khi giết người có sửa sang lại phòng. Pháp y kiểm tra thấy người chết vào khoảng ba giờ tới năm giờ chiều, hung thủ có đầy đủ thời gian thong dong thanh lý hiện trường.

Hiện trường quả thật không để lại nhiều manh mối, hung thủ cực kỳ cẩn thân hủy diệt tất cả manh mối, ví như dấu vân tay và dấu chân bên ngoài, một ít cọng lông hay dấu vết cũng không có. Cảnh sát hình sự thậm chí còn phát hiện móng tay người chết còn bị hung thủ cắt và rửa lại. Có thể thấy được hung thủ có kinh nghiệm phản trinh sát cực kỳ phong phú.

Ngay cả vậy, những cảnh sát hình sự kinh nghiệm phong phú vẫn từ các dấu hiệu ở hiện trường suy đoán ra hung thủ là một người đàn ông, cao to lực lưỡng, có thể thoải mái giết người nên có lẽ là quen biết với người chết. Đương nhiên cũng có ý kiến bất đồng, ví dụ như Thẩm Ngọc Khiết cho rằng hung thủ có thể là hai phụ nữ hoặc nhiều hơn, bởi người chết ở nhà một mình, không thể dễ dàng cho một tên đàn ông cường tráng vào nhà. Nếu là nữ thì bình thường, hơn nữa tâm tư hung thủ rất tỉ mỉ và tinh tế, xử lý hiện trường chi tiết khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Bình thường rất ít đàn ông cẩn thận được như vậy, điều này nói rõ hung thủ có trình độ phản trinh sát rất cao.

Trước mắt vụ án vẫn chưa được định tính, là báo thù, giết vì tình, hay giết người cướp của? Tất cả còn chưa thể xác nhận vì không có căn cứ chính xác. Trong nhà người chết quả thật mất không ít tài vật, nhưng ổ khóa cửa phòng lại không bị hư hao gì, trong nhà cũng không có dấu vết bị phá hư.

Quan hệ của Triệu An Hoa và vợ không phải quá tốt, hàng xóm cũng chứng minh mấy ngày trước hai người vẫn còn cãi nhau. Chu Lệ Ái là viên chức ngân hàng, công tác ổn định, lương tương đối cao. Còn Triệu An Hoa là một công nhân, lương thấp không nói, lại phải làm ca ba, có xô xát là chuyện thường, nhưng làm gì đến độ giết vợ?

Về phần báo thù thì khả năng rất thấp, bởi vợ chồng Triệu An Hoa thường ngày rất hòa đồng. Trải qua điều tra cho thấy sự nghiệp và sinh hoạt của cả hai bên đều rất ít khi xảy ra tranh chấp với người. Tuy khả năng báo thù không bị loại trừ nhưng gần như có thể không tính.

Đỗ Long xem hết hồ sơ thì người cơ bản đến đủ, khách sạn bắt đầu mang thức ăn lên. Hương vị canh chua cá bay khắp phòng.

– Xem xong chưa? Có ý kiến gì không?

Hoàng Kiệt Hào hỏi.

Đỗ Long cười nói:

– Có! Mọi người kinh nghiệm phong phú, giả thiết can đảm, cẩn thận chứng thực, phương pháp xử án đều làm tôi mở rộng tầm mắt!

– Bớt nhiều chuyện, nói vấn đề chính.

Hoàng Kiệt Hào nói.

Đỗ Long cười khổ nói:

– Đây đúng là làm khó tôi mà sếp Hoàng. Chỉ xem chỗ này tôi không có cách nào trả lời rõ ràng, bởi manh mối khá tán loạn, còn thiếu một ít manh mối về vài thứ. Trừ khi tôi xem qua hiện trường, nếu không thì tốt nhất không nên nói bừa.

Thẩm Ngọc Khiết và Lưu Vĩnh An đều lộ vẻ khinh miệt, Hoàng Kiệt Hào cũng không thất vọng, thậm chí Ngụy Hưng Bang còn lộ vẻ tán thưởng nghiền ngẫm. Không phải Đỗ Long không nhìn ra điều gì, hắn chỉ tạm thời không tiện nói mà thôi. Đây mới là kẻ thông minh.

Hoàng Kiệt Hào thu hồ sơ, cười nói:

– Vậy cậu có gan đợi lát nữa đi cùng tôi đến hiện trường, phòng kỹ thuật điều tra và trung tâm khám nghiệm thi thể nhìn một cái không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN