Nhặt Nhầm Nam Thần
Chương 20
“Buổi trưa nay, Là! Ai! Gọi! Điện! Cho! Anh!!”
Tô Lịch nghe xong đồng tử lập tức co lại, trầm giọng hỏi: “Em điều tra anh?”
Đông Tâm ngàn tính vạn tĩnh cũng không tính đến phản ứng này của Tô Lịch, cứng lưỡi nói: “Cái quái gì gọi là tôi điều tra anh?? Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ anh vừa há mồm liền nói dối. Nếu không phải hôm nay tôi tình cờ thấy được lịch sử trò chuyện của anh với Nhuế Thanh trong điện thoại của cô ấy thì tôi đã bị anh lừa rồi!!”
“Vậy mà còn không phải là điều tra thì cái gì mới gọi là điều tra đây??” Tô Lịch phẫn nộ: “Em đã biết điện thoại là Nhuế Thanh gọi điện cho anh rồi lại còn cố tình đi hỏi anh, em có dám thề là em không có ý đồ gì khi hỏi không? Em không phải hy vọng anh sẽ trả lời không đúng sao?”
Đông Tâm nghe Tô Lịch xổ ra một tràng, hỏa khí cũng bốc lên, gân cổ nói lại: “Anh đây chính là lấy lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử! Tôi chỉ thuận miệng hỏi anh một câu, nếu trong lòng anh không có quỷ thì sao phải sợ người khác hỏi chứ? Vốn từ đầu tôi không hề nghĩ sẽ đào hố anh gì cả, lúc tôi nói câu kia ra vốn không có suy nghĩ gì trong đầu hết!!”
“Đó mới là điều đáng sợ nhất.” Tô Lịch hơi híp mắt lại: “Em xem, bây giờ em hỏi anh một câu cũng không cần suy nghĩ, mở miệng liền hỏi, điều đó có nghĩa là trong tiềm thức của em lúc nào cũng đề phòng anh. Đông Tâm, em không tin anh như vậy sao? Anh là loại người đáng để em nghi ngờ như vậy sao?”
Đông Tâm tức đến không nói nên lên, vừa muốn mở miệng giải thích lại nhận ra điểm không thích hợp.
“Không đúng!” Đông Tâm trừng lớn mắt: “Rốt cuộc là tôi đang thẩm vấn anh hay anh đang thẩm vấn tôi chứ? Người nói dối là anh! Người làm sai cũng là anh! Tại sao thoắt một cái lại biến thành tôi sai rồi? Anh muốn tôi tin anh sao? Được, vậy phiền anh hãy giải thích dùm tôi, tại sao anh phải lừa tôi việc nói chuyện với Nhuế Thanh? Giữa hai người rốt cuộc có bí mất lớn lao gì mà phải giấu giấu diếm diếm như thế chứ?”
Lời nói vừa nói xong, Đông Tâm lập tức sửng sốt. Đúng vậy nha….. Hai người này, một người là chồng cô, một người là cháu dâu tương lai của cô, đều là mối quan hệ họ hàng thân thích cả, bọn họ có chuyện gì mà phải giấu cô chứ? Chắc không phải là Nhuế Thanh đối với Tô Lịch cũng…..
Đông Tâm tự bổ não được một nửa xong liền không dám suy nghĩ tiếp. OTZ, trời ạ, cầu các vị chư thần phật thủ thần tiên phù hộ mọi chuyện ngàn lần vạn lần không giống như cô nghĩ. Cái thể loại <Chỉ cần là phụ nữ sẽ đều thích tôi>, cái thể loại thánh mẫu Mary Sue này không phải chỉ có thể xuất hiện trong mấy cái loại ngôn tình nam chính ngựa đực thôi sao??!! Chuyện này sẽ không phát sinh trên người Tô Lịch đâu, đúng không?!!! Cô mới là nhân vật chính chứ! Cho dù có mở bàn tay vàng cũng phải là mở cho cô chứ, đúng không? Đúng không??!!!
Đông Tâm còn đang YY ngợp trời thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Lịch: “Không có gì để giải thích cả. Anh, Tô Lịch làm người đường đường chính chính chính, cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em cả, cho nên anh có gì để giải thích chứ? Chuyện kia của Nhuế Thanh là cô ấy hy vọng anh có thể giữ bí mật cho nên anh mới không nói cho em. Chuyện đó thì có gì sai đâu.”
“Chuyện kia?” Đông Tâm chớp chớp mắt, ánh sáng bát quái từ từ sáng lên, lập tức quên cả giận, “Chuyện gì cơ? Có phải là Nhuế Thanh đã phát hiện chuyện của Tô Yến và Hoàng Hiểu Thiến rồi không? A a a, nhất định là như vậy rồi có phải hay không?? Nếu không thì cô ấy cũng sẽ không tìm tới anh làm gì. Nói như vậy thì ngay cả chuyện anh và Hoàng Hiểu Thiến cũng là thanh mai trúc mã Nhuế Thanh cũng biết rồi có đúng hay không? A, nếu như thế thì việc ba mẹ Nhuế Thanh đột nhiên tới thành phố H xem ra cũng không đơn giản nhỉ……. A a a, anh mau nói đi, nói đi!”
Đông Tâm càng nghĩ càng kích động, cuối cùng dứt khoát túm luôn lấy tay Tô Lịch lắc lắc. Nhưng khổ nỗi Tô đại thiếu gia bên này lại vẫn vững vàng như “kiềng ba chân”, đen mặt giật cánh tay đang bị Đông Tâm ôm trong lòng về: “Em nhìn lại bản thân mình đi. Chính vì anh biết em sẽ như thế này cho nên mới không nói với em đấy.”
Đông Tâm ngẩng đầu: “Được, em tha thứ cho anh! Nhưng với một điều kiện, đó là anh kể cho em chuyện đó đi.”
Tô Lịch trưng ra vẻ mặt vô cảm, không nói. Đông Tâm thấy Tô Lịch vẫn im lặng liền liều mạng ôm lấy cánh tay anh mè nheo: “Anh làm người ai lại làm thế chứ? Nào có kiểu nói mơi ra một nửa rồi dừng lại thế này. Nếu anh không nói ra thì tối nay tôi mất ngủ là cái chắc.”
Tô Lịch cười ha ha hai tiếng: “Đáng đời em! Nếu em không hỏi tra hỏi anh chuyện kia thì cũng không biết đến chuyện này. Em mất ngủ là do em gieo gió gặt bão!”
Đông Tâm lơ đi lời nói của Tô Lịch, tiếp tục làm nũng bán manh: “Ai nha, anh mau nói đi, nói đi mà. Anh xem hồi đó tôi bắt gặp Tô Yến hẹn hò lén lút bên ngoài không phải cũng kể hết cho anh từ đầu đến cuối rồi sao.”
Tô Lịch hừ mũi khinh thường: “Đó là do em làm người không có nguyên tắc. Sao? Bây giờ còn muốn kéo anh xuống nước chung sao?”
Nghe xong mấy lời này, hỏa khí vừa mới bị dập tắt của Đông Tâm lập tức lại bùng lên, ném tay Tô Lịch đi, lạnh giọng nói: “Tô Lịch, anh đừng có mà được nước lấn tới. Mặc kệ mọi chuyện thế nào nhưng đều là anh lừa tôi trước, anh là người không đúng. Dẫn tôi đi gặp bác sĩ tâm lý là anh lừa tôi, chuyện của Hoàng Hiểu Thiến, anh lừa tôi. Bây giờ, đến cả việc Nhuế Thanh gọi điện thoại cho anh, anh cũng lừa tôi. Rốt cuộc thì anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa vậy?”
Nghe xong mấy lời này Tô Lịch liền cười lạnh ra tiếng, sau đó buồn bã nói: “Đông Tâm, có lẽ là chính bản thân em cũng chưa nhận ra đúng không? Chỉ cần là chuyện của Tô Yến, em đều đặc biệt, đặc biệt quan tâm đó~”.
Đông Tâm nghe Tô Lịch nói xong chợt sửng sốt. Đang yên đang lành sao lại kéo đến Tô Yến rồi? Đông Tâm líu lưỡi: “Anh có ý g….”
Ai ngờ Đông Tâm còn chưa nói xong thì Tô Lịch đã xuống xe trước rồi đóng rầm cửa xe lại. Đông Tâm thấy vậy càng thêm hoang mang. Con hàng này lại đột nhiên phát điên cái gì thế?!!!
——–
Đôi vợ chồng son liền cứ như vậy mà chiến tranh lạnh. Sau khi về đến nhà, Tô Lịch không nói câu nào liền đi thẳng vào thư phòng, còn Đông Tâm thì trở về phòng ngủ chính. Nằm ở trên giường, Đông Tâm càng nghĩ càng thấy giận, chuyện hôm nay rõ ràng Tô Lịch là người không đúng, sao cuối cùng kẻ tội đồ lại biến thành cô rồi? Thật không thể hiểu nổi, anh ta lại ăn dấm bậy bạ ở đâu thế không biết. Cô chỉ đơn giản là muốn hóng chuyện một xíu thôi, anh ta nói đông nói tây một hồi thế quái nào lại nói đến tận Tô Yến được!
Nghĩ đến đây trong đầu Đông Tâm linh quang chợt lóe, lúc trước cô vẫn luôn xem nhẹ chi tiết đã ở ngay trước mắt này. Hình như bất cứ chuyện gì liên quan đến Tô Yến thì Tô Lịch lại trở nên mẫn cảm một cách bất thường thì phải? Lần trước lúc cô muốn đi gặp Tô Yến cũng thế này, mà lần này thì cũng vậy.
Chẳng lẽ, Tô Lịch bên ngoài thì làm bộ không quan tâm nhưng trong nội tâm vẫn luôn canh cánh mối quan hệ trước đây của mình với Tô Yến? Cho nên mới dễ buồn bực như vậy? Nghĩ đến đây Đông Tâm cũng bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho khiếp sợ. Đúng lúc đó điện thoại liền có âm báo.
—— Là thông báo nhắc nhở của Wechat. Đông Tâm cầm điện thoại lên xem. Người nhắn tin cũng không phải ai khác, mà chính là Tô đại thiếu gia, nội dung cũng vô cùng đơn giản mà rõ ràng, ngắn gọn mà súc tích, chỉ có hai chữ: Uống thuốc.
Đông Tâm giật mình, lúc này mới hiểu Tô Lịch đang nói đến chuyện gì. Mấy hôm nay trời trở lạnh, hơn nữa sương mù dày đặc, Đông Tâm có chút ho khan. Sau khi Tô Lịch biết liền mua nước đường sơn tra về, lại hầm lê cách thủy cho Đông Tâm, ép cô ngày uống ba lần. Hôm nay rõ ràng hai người chiến tranh lạnh rồi mà Tô đại thiếu gia vẫn không quên nhiệm vụ, lại còn nhắn tin Wechat để đôn đốc cô thực hiện.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đông Tâm nhìn tin nhắn Wechat này không biết nên giận hay nên cười nữa. Lại nói nếu vẫn muốn giận nhau thì Tô đại thiếu gia lại vẫn rất săn sóc người, không quên chăm sóc cô. Nhưng nếu nói muốn làm hòa, thì rõ ràng hai người họ cũng chỉ cách nhau một bức tường, tên này lại còn làm trò chỉ đồng ý nói chuyện với cô qua Wechat. Ý tứ đây không phải chính là “Anh vẫn đang rất giận cho nên anh không muốn nói chuyện với em” sao?
Nghĩ đến đây, tính tình bướng bỉnh của Đông Tâm lại bùng phát, gửi đi một tin nhắn thoại: “Đừng có nói chuyện với tôi, phiền phức!” Gửi xong liền ném điện thoại sáng một bên, cầm notebook lướt Weibo. Cũng không biết vì sao, những video, truyện tranh bình thường cô vô cùng yêu thích bây giờ xem lại không vào được tí nào. Sau khi tắt video đi, Đông Tâm cuối cùng vẫn không nhịn được mà thò tay tìm điện thoại trong chăn.
Trên thanh công cụ không có tin nhắn nào, hệ thống cũng biểu hiện không có cái gì mới, Đông Tâm lại vẫn chưa từ bỏ ý định, F5 lại một lần, nhưng lịch sự trò chuyện của cô và Tô Lịch vẫn chỉ dừng lại ở tin nhắn thoại cô gửi trước đó. Điều này có nghĩa là…Đông Tâm cuối cùng vẫn không thể không thừa nhận……đó là Tô Lịch đã không thèm trả lời lại tin nhắn của cô rồi.
Bằng cái lông!!!! Cô nói cô không muốn nói chuyện, anh ta liền thật sự muốn bất hòa mà không nói chuyện với cô? Sao bình thường không thấy anh ta nghe lời như thế nhỉ? Mắng cô nhiều hơn hai câu sẽ chết hả? Hừ, quả nhiên cái gì mà quan tâm đôn đốc cô uống thuốc đều là giả! Đồ làm màu!!
Đúng, nhất định là như thế rồi! Nói không chừng bây giờ Tô Lịch đang vui vẻ chết đi được í. Không phải đang chơi điện tử thì chính là đang chơi game! Muốn để cô ở bên này ôm một cục tức to đùng còn mình thì lại sớm vứt cô ra đằng sau đầu mà chơi đến ngất người sao. Không có cửa đâu! Đến cửa sổ cũng không có!!
Nghĩ như vậy, Đông Tâm liền vô cùng không phục mở Wechat lên, chuẩn bị nhắn tin đáp trả Tô Lịch. Nhưng khi cô mở khung đối thoại lên thì lại không biết nên nhắn lại cái gì cho tốt….
Mắng anh ta không để ý đến mình ư? Không được, vốn dĩ là mình bảo anh ta câm miệng mà.
Mắng anh ta lừa mình? Không được, anh ta sẽ lại nói mình lừa nói lẫy anh ta trước.
Nói anh ta ăn dấm linh tinh? Như thế thì càng tệ hơn thì phải….
Cuối cùng, sau một hồi trăn trở, Đông Tâm đã gửi đi một tin nhắn rất không liên quan. Nội dung tin nhắn là như thế này: Đúng rồi, hôm nay quên không nói. Dù thế nào thì hôm nay cũng phải cảm ơn Tô tiên sinh đã giúp tôi lấy lại chút mặt mũi trước mặt chị cả và chị hai. Vì hình tượng của tôi, còn không tiếc lời bịa đặt nói tôi ở nhà nhận thêm đơn đặt hàng, giúp người ta vẽ tranh minh họa gì gì đó. Cảm ơn ngài.
Sau khi tin nhắn gửi đi, Tô Lịch trả lời ngay lập tức: Không cần cảm ơn.
Đọc được tin nhắn trả lời, Đông Tâm tức đến mức thiếu chút nữa thì ném luôn điện thoại đi. Con hàng này có ý gì đây? Trả lời một cách lạnh lùng như vậy là muốn chiến tranh lạnh với cô đến cùng sao? Là muốn lập tức kết thúc luôn cuộc trò chuyện này như thế thôi sao?!!
Nghĩ đến đây, Đông Tâm tức đến nghiến răng kèn kẹt, bỗng nhiên “ting” một tiếng, lại thêm một tin nhắn mới. Lúc này, Tô Lịch gửi tin nhắn thoại. Đông Tâm thấy vậy tâm tình lập tức trở nên tốt đẹp hơn, rầm rì nói: Coi như còn biết thức thời đó!
Sau khi mở tin nhắn thoại lên, Đông Tâm liền nghe được giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của Tô Lịch vang lên: “Anh không nói dối. Em vẫn luôn nhận đơn giúp người khác vẽ tranh minh họa. Nếu em không tin thì mở notebook lên mà xem. Anh nhớ đơn hàng gần đây nhất của em, hạn chót là trước mùng 10 thì phải.”
Nghe xong Đông Tâm chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Sau đó mới bất tri bất giác liếc nhìn lịch trên điện thoại. Ở góc bên phải màn hình hiện lên dòng chữ, 6/12. Tức là, từ bây giờ đến hạn chót phải nộp là chỉ còn 4 ngày??!!!
Trong phút chốc, Đông Tâm lập tức gào lên thảm thiết, sau đó liền lao ra khỏi phòng ngủ đứng ở cửa thư phòng gào thét: “Tô Lịch, anh là đồ khốn nạn! Tại sao không nói sớm cho tôi chứ!!!!!”
Bên trong thư phòng vẫn không có động tĩnh gì, mặc cho Đông Tâm như một người điên hết đấm lại đá với cánh cửa thư phòng. Mãi một lúc lâu sau, điện thoại của Đông Tâm mới lại “ting” một tiếng, Tô ngạo kiều trả lời bằng Wechat: Em cũng không hỏi anh, sao anh phải nói với em chứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!