Không Phải Khúc Tình Ca
Chương 37: Vĩ thanh
Một năm trước.
Tôi cầm di động, đứng ở nơi đó, ngón tay cứng đờ run rẩy.
Trong đêm đông giá lạnh này, tôi cảm thấy trái tim mình cũng trở nên băng giá. Có rất nhiều người qua lại trong ga tàu điện ngầm, phần lớn bước chân mọi người đều vội vàng. Cũng sắp đến Tết âm lịch, trong không khí lạnh thấu xương, sự cô độc song hành cùng với niềm vui, tôi gọi đó là sự chết lặng.
Một tháng trước, tôi chia tay với anh ta. Đây không phải là một chuyện đơn giản, phàm là nhắc tới chuyện tình cảm luôn không hề vui vẻ, cảm xúc của tôi cứ lặp đi lặp lại. Dù tôi là người đề nghị chia tay, nhưng tôi phát hiện mình cũng là người đau khổ.
Thực ra sâu trong nội tâm xấu xí của tôi vẫn âm ỉ ngọn lửa nho nhỏ: cái gọi là chia tay thực ra là ép anh ta đưa ra sự lựa chọn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không lựa chọn tôi.
Cho nên tôi mới đau khổ như vậy. Dù tôi đề nghị chia tay, nhưng thực ra người bị vứt bỏ cũng là tôi.
Vẻ mặt mọi người khi đi lướt qua tôi đều khác nhau, tôi không biết bọn họ nhìn mình như thế nào, nhưng tôi biết chắc họ đều có chung nhận định: sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt.
Tôi lại đi ra ngoài uống rượu một mình, không dám uống quá khuya, sợ gặp phải chuyện không may, cho nên khi đầu vừa hơi chếnh choáng, tôi đã rời khỏi quán bar. Tôi không lái xe, cũng không muốn ngồi taxi, vì thế tôi đi đến ga tàu điện ngầm. Thực ra tôi hoàn toàn không biết mình đứng ở trạm nào, cũng không biết nên đi đâu.
Chuyện này y hệt như cuộc sống hỏng bét của tôi, đi nhầm bước sẽ phát hiện khó khăn biết mấy.
Tôi bước cầu thang xuống dưới, trong tay vẫn nắm chặt di động. Cả buổi tối, tôi đều đấu tranh xem có nên gọi điện thoại cho anh ta hay không. Cho dù lý trí bảo với tôi: nếu đã lựa chọn kết thúc, thì đừng có dây dưa. Nhưng mà trái tim đau đến chết lặng lại nhắc nhở: tôi rất nhớ anh ta.
Chỉ là cũng có một âm thanh nói với tôi rằng cho dù cô còn nhớ anh ta thì tất cả vẫn là một sai lầm vớ vẩn, từ đầu đã là sai rồi. Cuối cùng cô sẽ phát hiện phải trả giá lớn nhường nào.
Thực ra tôi cảm thấy mình đã bắt đầu phải trả giá rồi. Trước đó tôi cho rằng mình sẽ không bị tình cảm chi phối, tôi luôn cảm thấy chỉ có người nội tâm yếu đuối mới không thể khống chế bản thân, còn tôi hiển nhiên là không phải. Song thực tế con người luôn đánh giá bản thân quá cao, nhất là vấn đề thuộc về mặt tình cảm.
Một cảm giác nhục nhã kéo tới kèm theo cả sự tuyệt vọng.
Tại sao tôi lại trở thành loại người thế này? Tại sao tôi lại đóng một vai như vậy? Rốt cuộc tại sao tôi phải dùng cách hèn mọn đê tiện để cầu xin một phần tình yêu đáng chết này?
Tôi cảm thấy hai chân mình tê dại, muốn ném di động xuống đất, nhưng dưới tác dụng của cồn và giá lạnh, tay tôi không nghe theo sai bảo.
Đây là một sân ga ngoài trời, không có nhiều người, gió lạnh tháng một thổi tới, mọi người đều rụt cổ.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, đủ hình ảnh trong quá khứ không ngừng xoay tròn: chiếc cằm góc cạnh, hai má hóp, vành tai cụp vào trong, thái dương có tóc tơ, trên mũi ẩn hiện xương của anh ta… Tất cả mọi thứ liên quan đến anh ta đều ép tôi tới sắp phát điên!
Trước mắt tôi trở nên hơi mơ hồ, tôi biết cồn bắt đầu có tác dụng rồi. Cả người tôi vừa nóng lại vừa lạnh, thậm chí còn hơi rối loạn. Tôi đứng ở đó nhìn bóng đêm, đoàn tàu đang chạy trên đường ray về phía này, tất cả mọi người nhìn ngọn đèn sáng ngời, không ai chú ý tới mặt tôi đã nhòa nước mắt.
Trong nháy mắt đó, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một ý tưởng: nếu anh ta biết tôi xảy ra chuyện, anh ta có thể đau khổ, hối hận vì đã không lựa chọn tôi chăng?
Mới đầu ý tưởng này chỉ là một hạt giống, nhưng khi ngọn đèn kia tới gần, nó giống như hạt đậu thần của Jack, nhanh chóng phát triển nối thẳng lên trời.
Mọi người vẫn đang nhìn về phía đoàn tàu đi tới, không ai nhìn thấy tôi bước về trước, mũi chân đã dừng lại bên mép đường ray.
Ngọn đèn cách tôi càng ngày càng gần, sâu thẳm trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, giống như thiên sứ bảo vệ trên thiên đường phóng ánh sáng thần thánh về phía mình. Tôi đứng ở đó, nắm chặt di động, đột nhiên phát hiện mình có một sự cố chấp bất trị.
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên trở nên chậm chạp một cách bất thường, tôi hơi kinh ngạc. Cả người tôi đều đã hơi choáng váng, đó là cảm giác lờ đờ lại mù mịt, nhưng tôi nghĩ mình đã chuẩn bị tốt để đối mặt với cái chết.
Tôi lại nhảy lên thêm một bước, cả người giống như một chén rượu thủy tinh sắp rơi khỏi bàn, tôi thậm chí cảm thấy tiếng còi gấp gáp của nhân viên nhà ga.
Chỉ là đột nhiên còn có thêm một âm thanh khác sắc bén hơn. Qua một lúc lâu tôi mới nhận ra đó là tiếng khi đoàn tàu phanh khẩn cấp, bánh xe ma sát với đường ray tạo ra.
Đoàn tàu kia cách tôi chưa đến hai mươi mét thì dừng lại.
Tôi vẫn đứng ở đó, nhưng lùi lại theo phản xạ. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn đoàn tàu, nhân viên cũng chạy vội qua bên cạnh tôi, tôi thậm chí cảm thấy khi đó anh ta khá là kinh ngạc.
Không biết qua bao lâu, tất cả cửa trên tàu đều mở ra, có hai người đàn ông lao ra, bọn họ dìu một người, hô to với nhân viên làm việc. Đầu tôi vẫn còn hỗn loạn, trong lúc đó tôi chỉ thấy bàn tay vô lực của một người phụ nữ.
Một trận gió lạnh thổi qua, quả thực lạnh đến thấu xương, nhưng lập tức khiến tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi lùi về sau mấy bước, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Khi người phụ nữ kia được khiêng đi, chân tôi mềm nhũn cả ra, lập tức ngồi xuống đất.
Trong lúc hoảng hồn lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra cái chết cách tôi gần đến thế.
Tôi giơ tay lau mặt, bàn tay ướt sũng, nhưng lại nhanh chóng khô, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi nghĩ tới chuyện này, tôi sẽ có một loại cảm giác kì quái: hai luồng sáng hòa vào làm một, có phải đó thực sự là ánh sáng thần thánh do thiên sứ phóng tới hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!