Tarot Lá Bài Để Ngỏ - Chương 15: Thế giới của Thi Thường Vân (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Tarot Lá Bài Để Ngỏ


Chương 15: Thế giới của Thi Thường Vân (9)


Thượng Quan Giác Nhi ngồi trong ánh nắng nhạt nhòa, chiếc ghế mây dưới mông nàng phát ra những tiếng cọt kẹt khô khốc, Bảo Bảo nhấc cái đuôi nặng nề quét qua mu bàn tay nàng nhồn nhột, ít nhiều làm nàng yên tâm phần nào. Con mèo Ba Tư này một mắt xanh một mắt nâu, mặt tròn vành vạnh, lăn qua lăn lại trong nhà như quả cầu tuyết, chốc lại khẽ rên ư ử, vừa như làm nũng lại giống an ủi người ta. Nhưng dạo gần đây Bảo Bảo thường xuyên mất tăm mất tích, chỉ thỉnh thoảng nghe mấy tiếng meo meo ngắt quãng phát ra từ một góc nào đấy, cũng không biết nó đi mài mogs những đâu mà khi về mùn cưa vương vãi khắp nhà. Mẹ Thượng Quan vừa quét vừa cằn nhằn, chứng đau lưng của bà mãi không đỡ, mà có vẻ con gái chẳng hề quan tâm, Bảo Bảo còn cao quý hơn cả bà ta.

“Mẹ, Bảo Bảo mấy ngày chưa cắt móng rồi?” Nàng ôm con mèo một lúc, đến khi đặt xuống mới phát hiện áo len đã bị móc ra mấy sợi, chau mày nhìn móng nó thì thấy nhọn hoắc.

“Vừa cắt hôm kia mà, không biết lại đi mài móng ở đâu rồi, cứ thế này làm sao chịu được, cả ngày chỉ theo hầu nó cũng không kịp.” Mẹ Thượng Quan nhân cơ hội trút giận lên con gái, bà ta biết rõ mình không có tư cách nói vậy, để trả giúp bà ta món nợ khổng lồ, thậm chí con gái còn phải bán đi cái ngàn vàng. Lên cơn giận mau chóng xuôi xị. Nhưng giờ con gái lần nào về nhà cũng đều như khách quý, đến bát đũa ăn cơm cũng phải dùng riêng, nó khăng khăng không cho người khác động vào, bằng không sẽ đập đi mua mới, thế nên cả bát đựng cháo cũng phải viền lá sen mạ vàng, để phân biệt với bát sứ trắng vẽ hoa xanh của mẹ.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, bà ta lại bức bối vô cùng.

Thượng Quan Giác Nhi chẳng buồn cự cãi, tự đứng dậy đến bên tủ bếp, mở ngăn kéo ra tìm lấy cây kéo, định bế Bảo Bảo lên cắt móng cho nó. Nào ngờ con súc sinh ấy biết tỏng ý đồ của nàng, meo meo mấy tiếng liền bỏ chạy, nàng đành phải đuổi theo sau, miệng gọi “Bảo Bảo”. Bảo Bảo nào chịu nghe, uốn éo thân hình uyển chuyển đi xuống cầu thang, tót khỏi cửa, chạy sang phòng nhỏ để đồ linh tinh bên cạnh.

“Bảo Bảo? Ngoan nào, Bảo Bảo?” Nàng cầm kéo trên tay theo nó vào gian để đồ, nghe bên trong có tiếng roạt roạt, Bảo Bảo đang ngồi chồm hỗm trên một cái hòm mây cào lấy cào để, như quyết móc ra vật bên trong mới thôi. Nàng bước tới nhấc bổng Bảo Bảo lên, nhưng nó ra sức giãy giụa, tuột khỏi cánh tay nàng, tiếp tục vật lộn với cái hòm mây. Bấy giờ nàng mới nhớ ra cái hòm này là do mợ cả nhà họ Thi đích nhân đem đến, nhờ nàng giữ hộ, khi ấy nàng chỉ nghĩ ả đàn bà này điên rồi, nên tiện cất phéng đi cho xong chuyện, chẳng ngờ lại bị Bảo Bảo lôi ra. Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, nàng muốn mở ra xem thế nào, mà thân hòm cũng đã bị cào te tua hết cả, tới lúc người ta đòi về thể nào cũng phải đền cái mới, họa vô đơn chí đều bắt nguồn từ con mèo mà ra, trách ai được, cứ viện cái cớ này mở hòm ra kiểm tra món đồ bên trong cũng chẳng có gì không thỏa đáng.

Nàng nghĩ vậy, cái kéo trên tay không biết từ bao giờ đã bắt đầu khều khều ổ khóa trên mặt hòm, chẳng bao lâu khóa đã đi đường khóa. Vì dùng sức quá mạnh, khoảnh khắc nắp hòm bật lên, một vật hình cầu đen tròn lông lốc cũng theo đó văng ra, đập vào đầu gối nàng rồi vọt thẳng ra ngoài gian để đồ. Nàng không kịp nhìn đã bị thứ còn lại trong hòm làm cho phát hoảng, trên mấy “cây gậy” thô kệch như que than đen kia, không ngờ lại mắc một cái nhẫn ngọc đỏ rói…

Không khí thoắt chốc ứ đầy trong cổ họng, nàng đứng im bất động, tựa hồ máu cũng nghẽn lại trong huyết quản, không còn lưu thông nữa.

Sau đó, mẹ Thượng quan ở trong bếp nghe thấy một tiếng thét xé gan xé phổi, giật mình làm rơi cả bát trứng hấp đang bưng trên tay.

Chu Phương Hoa đã ngồi trong buồng thẩm vấn của phòng cảnh sát một ngày một đêm, xét về thể lực thì đáng lẽ đã không trụ nổi nữa, nhưng sức mạnh ý chí của cô ta lại khiến người ta kinh ngạc. Chỉ ngủ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ mà cô ta trước sau vẫn có thể duy trì dáng ngồi ngay ngắn, mấy tay cảnh sát thay phiên thẩm vấn, đều chỉ moi được từ miệng cô ta cùng một câu trả lời.

“Cái xác trong hòm là ai?

“Không biết.”

“Người trong hòm có phải do cô giết không?”

“Không phải.”

“Cái hòm đó sao lại ở trong tay cô?”

“Cái hòm ấy không phải của tôi, hòm mây tôi giao cho cô Thượng quan chỉ đựng di vật của Thường Phong thôi.”

“Nhăng cuội! Di vật của chồng cô vô cớ gì lại phải giao cho tình nhân của bố chồng giữ?”

“Đây là việc của tôi, liên can gì đến anh.”

Lần nào thẩm vấn cũng chỉ đến đây là kết thúc, cảnh sát đã khám xét một lượt phòng của cô ta ở nhà họ Thi lẫn vườn hoa sau nhà, đều không thu được gì. Cái xác Thượng Quan Giác Nhi phát hiện cũng chỉ có đầu lâu và tứ chi bị lửa thiêu cháy, phần thân người không biết biến đi đâu. Còn về thân phận người chết, càng không biết lần từ đâu, qua giám định pháp y miễn cưỡng chỉ có thể nhận định đây là xác một người đàn ông. Cha của Chu Phương Hoa từ quê nhà Giang Tây sấp ngửa lên Thượng Hải, định đưa con gái về nhà tạm lánh ít lâu, dưỡng bệnh cho khỏi, nào ngờ ả sống chết không chịu, chỉ nói: “Tôi giờ vẫn mang thân phận mợ cả nhà họ Thi, sao có thể quay về ở lại cái chốn ấy? Các người không cần lo cho tôi, thằng em trai đốn mạt của anh ấy còn một ngày chưa lên đoạn đầu đài thì tôi còn chưa về!” Có lẽ Thi Phùng Đức tự thấy mình không biết dạy con, lấy làm hổ thẹn nên cũng không phản đối, còn sai người dưới hầu hạ săn sóc đứa con dâu này.

Có điều vụ án “xác trong hòm” ấy lại khiến cả hiệu thuốc Tế Mỹ lẫn Thượng Quan Giác Nhi được dịp nổi danh, phiền phức nhất là, làm lộ tẩy luôn mối quan hệ giữa Thi Phùng Đức và nàng minh tinh điện ảnh kia. Thoáng chốc, tất cả các báo lớn tuần san đều đăng tin về mối quan hệ bất chính tanh mùi máu này lên trang đầu, được hưởng ứng hơn hẳn vụ thảm án diệt môn nhà Nguyệt Trúc Phong, trận “đại chiến” ở phim trường Hương tuyết hải của Thượng Quan Giác Nhi chính là minh chứng.

Ngày hôm đó Thượng Quan Giác Nhi vừa tới phim trường đã bị cánh phóng viên và đám đông người hâm mộ vây kín, nhóm người ủng hộ nữ phụ Kỳ Vân đứng xung quanh xì xào những lời độc địa. Mỗi lần phóng viên hỏi tới “Cô Thượng Quan và ông chủ Thi của hiệu thuốc Tề Mỹ có phải quan hệ yêu đương hay không? Bao giờ thì được ăn kẹo hỉ của hai vị”, mấy người hâm mộ Kỳ Vân lại cười khẩy, rồi hai phe hâm mộ xảy ra xích mích, thậm chí còn động chân động tay, khiến cả phim trường trở thành một đám náo loạn, cuối cùng đành phải viện đến cảnh sát tới giải tán đám đông. Đường Huy khi đó cũng có mặt ở hiện trường, trong lớp lớp những tiếng gào thét liên hồi, vẫn nghe ẽo mồn một hai chữ – dâm phụ.

Sau đó Thượng Quan Giác Nhi bị chụp cái mũ “dâm phụ” được các vệ sĩ hộ tống ra xe, Đường Huy trước sau kè kè theo sát, có điều lại thấy sợ phải nhìn gương mặt nàng. Liệu nàng có còn giữ vẻ điềm nhiên ung dung, giấu kín tâm sự trong lòng như trước kia không? Đang nghĩ vậy thì cổ tay phải bị nàng túm lấy, nàng có vẻ run rẩy, lòng bàn tay lạnh ngắt, anh ta đành ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt trang điểm đậm, đến màu môi đỏ thắm cũng được vẽ ra, cặp mày liễu thanh mảnh như chạm nổi.

“Anh nhọc lòng rồi.” Nàng chỉ nói câu này, rồi khom lưng lui vào xe. Anh ngẩn người nhìn theo, lưu luyến làn hơi nàng để lại nơi cổ tay, giống như bám víu chút hi vọng mong manh. Đáng tiếc, đó chỉ là sự quan tâm bề ngoài, hoàn toàn không có tác dụng gì. Dù rằng Đường Huy đã viết về Thượng Quan Giác Nhi như một “nữ anh hùng” chống chọi với áp lực và thị phi dũng cảm tiến tới, nhưng người bình thường ai mà chẳng thích nhìn vào mặt đen tối của người nổi tiếng, đó mới gọi là “mua vui”. Vì vậy vẻ gượng gạo, mệt mỏi của nàng đều phản chiếu trong vô số những nụ cười kịch nghệ, thật đúng là nỗi bi ai nghề nghiệp.

Sau khi bí mật của chiếc hòm mây bị phanh phui, Đỗ Xuân Hiểu rơi vào trạng thái khủng hoảng, bởi đáp án khác hoàn toàn những gì cô suy đoán, và có thể cũng sai lệch đôi chút với dự liệu của Thi Thường Vân, thế nên không còn cách nào khác, cô đành cầm theo một tờ Thân Báo tới phòng tạm giam, trao đổi với tên tử tù hung ác kia lần nữa.

“Cái hòm đó lại ở trong tay chị dâu tôi, thú vị thật…” Ở mãi trong buồng giam, thiếu thốn sự chăm chút, tóc tai râu ria Thi Thường Vân đã mọc lởm chởm không ra hình thù gì nữa, khiến hắn thoắt chốc như già đi chục tuổi.

“Cái xác đó còn là đàn ông nữa.”

“Vậy cô Đỗ có cao kiến gì chăng?”

Đỗ Xuân Hiểu không trả lời câu hỏi của hắn mà cười nói: “Cậu Thi cũng từng giết người, cậu nói thử xem, giết người cảm giác thế nào?”

“Ha! Ha!” Thi Thường Vân bật ra hai tiếng cười the thé trong cổ họng, rồi đột nhiên nghiêm mặt nói, “Giết người cảm giác thế nào, cô Đỗ chẳng phải rõ hơn ai hết ư?”

“Ý cậu là gì?” Cô bỗng thấy rợn người, tên tội phạm tàn ác trước mặt, hai mắt sắc như dao, tựa hồ đã nhìn thấu quá khứ của cô.

Hắn gắng gượng thò ba ngón tay ra khỏi song sắt, di di lên mu bàn tay lạnh ngắt của cô, rồi đột nhiên cất tiếng gọi cô bằng một cái tên khác: “Joanna, sao cô còn chưa đi tìm Stephen?” 

Cô kinh ngạc, trong đầu như xẹt qua một tia lửa điện, nhưng không dám để lộ ra ngoài: “Tôi sẽ đi tìm ông ấy, cậu yên tâm.”

“Đàn bà mà kiêu hãnh quá cũng không phải chuyện tốt.” Thi Thường Vân rụt ngón tay về, “Cô tưởng chôn vùi thật sâu quá khứ là nó sẽ biến mất sao? Joanna, cô dùng cái bộ bài rách kia quay bao nhiêu người như chong chóng, không ngờ bản thân cũng có lúc ngây thơ thật đấy.”

Ký ức của Đỗ Xuân Hiểu bị một bàn tay vươn ra từ bóng tối tóm gọn, kéo trở về địa ngục sâu không thấy đáy nọ… Cô chật vật nhấc người đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi cửa.

Có tiếng Thi Thường Vân vang lên đằng sau như niệm chú: “Đi tìm Stephen, đi tìm ông ta! Cô biết chỉ ông ta mới có thể cho cô đáp án, đồng thời cũng buộc cô không thể tiếp tục trốn tránh tội lỗi của mình mà. Chúng ta đều cùng một giuộc, như nhau cả!”

“Như nhau cả”, ba chữ này khiến Đỗ Xuân Hiểu hiểu ra mọi chuyện, con hẻm mịt mù của London một lần nữa ép sát cô, thoắt chốc hai tay cô đã đỏ lòm máu, thứ chất lỏng màu đen từ đầu ngón tay tong tỏng nhỏ xuống… Cô kinh hãi, câu chuyện mười hai năm trước không hề vì cô lặn lội vượt biển trở về trấn Thanh Vân mà thay đổi, trái lại càng sáng rõ thêm dưới sự mài giũa của thời gian.

Hắn là ai?!

Khuôn mặt hung ác của Thi Thường Vân nhe răng, nhíu mày trong đầu cô…

Hắn là ai? Vì sao lại biết tên tiếng Anh của mình hồi đi du học?

Cô căng thẳng đến độ muốn nôn ọe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN