Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307
Chương 101
… LỜI HẸN THỀ LÀ NHỮNG CƠN MƯA…
Có
một điều kì lạ… năm 1981 mùa mưa kéo dài, và mưa phùn dai dẳng cả nửa tháng
trời. Trong những ngày mưa bay bay, mờ mờ, ảo ảo như sương khói ấy… tôi cũng
mềm lòng, khi nhớ đến những cơn mưa phùn gió bấc nơi quê nhà. Một người tình đã
bỏ ra đi, khi chiến chinh vẫn là điều hằng ngày phải đối mặt.
Một
dòng hồi niệm về mùa mưa năm ấy. Choamkhsant – Preah Vihear.
*****
Những
cơn mưa phùn miền cực bắc Campuchia. Trên bậc thứ tư của ngôi chùa Preah Vihear
hùng vĩ nhìn về hướng đông đất mẹ Việt Nam. Toàn cảnh tỉnh Preah Vihear… chỉ một
màu xanh tận chân trời.
“Anh
đã gặp em cũng vào một buổi sáng mưa phùn tháng sáu âm lịch, cùng nhau chở những
tấn muối cuối cùng, của mùa muối năm 1977 về kho của công ty ở xã Mỹ Thành. Sau
chuyến đi đó, anh ra đi và đi mãi…
Thiên
nhiên đã tạo ra những cơn mưa vừa nhẹ, như một tấm vải bằng màn nước mờ mờ… làn
nước bay bay trong gió, thành những luồng nước nghiêng nghiêng trên mặt nước đầm
Đề Gi lăn tăn gợn sóng. Đôi mắt em thật đẹp, và phải công nhận nó đẹp gấp trăm
lần, khi những hàng mi thiếu nữ cong vút kia, trăng trắng những hạt nước… và
đúng hơn là những giọt sương trên đôi mắt em. Mặt nước và những hải sản của
vùng biển này đã nuôi ta lớn khôn, hơi nước từ đây bốc lên… gặp những phản ứng…
rồi lại rơi… đọng lại một làn hơi nước trên mắt em. Thiên nhiên quá tuyệt mĩ,
cũng như tạo hóa đã sinh ra em như một thiên thần.
Nuối
tiếc vô cùng mỗi khi em nháy cặp mắt long lanh, những hạt li ti sương nước rơi
xuống, nhưng bù lại khi ấy, đôi mắt em trong trẻo và thơ ngây chứa đựng bao điều
mộng mơ, và những điều không cần nói ai cũng hiểu.
Dáng
em mờ ảo trong làn mưa phùn, như một điều gì huyền bí mà anh chưa nhìn ra, và
tâm hồn em dưới cơn mưa qua đôi mắt, cũng là điều gì mờ ảo và lung linh.
Mưa
vùng cực bắc, thường là những cơn mưa tối đất tối trời, nước chảy từ dãy
Dangrek về như thác đổ… và cũng công bằng thay… có những cơn mưa phùn… để cho
anh cảm nhận lại một thời trong quá khứ… để anh nhớ đến nao lòng thương về đất
mẹ… nơi ấy có những hạt mưa nhỏ bé, nhẹ như sương, đủ làm duyên cho những hàng
mi thiếu nữ, để không một ai có thể quên đi xứ sở mình. Như thế cũng là đủ.
Và
rồi em đã bước qua cuộc đời anh… cũng mong manh… cũng chợt tan… cũng chợt ẩn hiện
đâu đó một nỗi nhớ thương… cũng mờ mờ dưới mưa… như con thuyền năm xưa trên
bãi biển quê nhà.
Thôi
cũng xin cảm ơn đời, cảm ơn những cơn mưa phùn nhè nhẹ, đã cho Anh một niềm cảm
xúc ngắn ngủi… để chỉ một lần thốt lên “Thuở anh yêu em, trinh trắng đến vô ngần.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!