Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307
Chương 115
KỈ NIỆM CONGPONG THOM (tt)
Nhìn
nhau cừời chừng một giờ thì phía thị xã phim chiếu đã hết. Dân chúng ùa ra khá
đông. Chúng tôi phải về theo quy định. Tôi chống tay đứng dậy (do đau TK tọa)
vô tình tay đè lên đùi của em… một cảm giác mát rượi ở tay.
Tôi
nghe mấy anh vệ binh nói “Sơ bai” tôi cũng nói theo chứ chả hiểu gì. Em cũng
nói gì đó một tràng tiếng K dài ngoằn ngoèo… tôi chỉ gật đầu cười (lỡ có chửi bố
mình thì cũng cười luôn).
Về
đến khu vực nghỉ… tôi cũng nghĩ miên man vì lòng đang trống vắng. Những lá thư
từ quê nhà vơi dần theo năm tháng… Hoa nở có giờ, tuổi xuân có thuở mà.
Có
cuộc gì tan vỡ mà lòng không nghẹn ngào, nuối tiếc, xót thương…
Đang
miên man nghĩ trời nghĩ đất… không ngủ được… thì có tiếng anh vệ binh gọi, cả mấy
anh em đang ngủ cũng bừng ngồi dậy. Anh vệ binh chỉ nói “Ai là Hà ra có người gặp.”
Tôi choàng vội cái áo và theo anh vệ binh về khu nghỉ chân của các bộ phận trợ lí
cách đó chừng 50 m. Đại úy Khoa đang ngồi chờ tôi ở một cái phòng rộng (có lẽ
là phòng khách). Nhiệm vụ được giao: vẽ lại đội hình bố trí của toàn Sư đoàn từ
cấp D trở lên để ngày mai Tư lệnh báo cáo. Anh Khoa phải chuẩn bị bài thuyết
trình, đánh giá tình hình cho Tư lệnh. Trải tấm bản đồ rộng trên bàn… tôi vẫn
cón vấn vương hơi ấm và làn da mát của em khi tối.
Anh
Khoa có vẻ nhận biết cái gì đó không ổn trong tôi nên bảo “ Làm việc tập trung,
tránh sai sót nhé. Lỡ có chuyện gì, cái đầu tôi và cậu không còn nằm trên cổ
đâu đấy.”
Gần
sáng công việc hai anh em mới xong. Anh Khoa xem lại bản đồ, hỏi chi tiết về bố
trí quân của E29 (điểm nóng của F lúc đó) và rủ tôi ra bờ sông uống cà phê.
Tôi
trình bày với anh Khoa bệnh đau trở lại mấy bữa nay, anh cho em ra ngoài lùng
mua thuốc cho đỡ đau. Anh đồng ý ngay.
Tôi trở về khu nghỉ và mang theo ít tiền dạo
quanh bờ sông Xen…
Ghé
vào một quán ăn. Tôi ăn sáng với tô hủ tíu Nam Vang… và lên đường thẳng hướng
tượng Con Voi.
Quán
buổi sáng vắng khách. Cô chủ quán ra hỏi “Anh uống gì?” tôi trả lời cho qua
chuyện, nhưng mắt nhìn vào trong quày nhưng chẳng thấy cô nào.
Bằng
một động tác thuần thục… một li cà phê “vợt” to tổ bố được cô chủ quán đang thời
xuân sắc mang ra.
Cô
chủ quán vào trong mang ra li cà phê sữa… và ngồi nói chuyện với khách.
Qua
tiếp xúc tôi cũng né tránh là tôi từ Preah vihear xuống, mà nói dối là ở
Battambang xuống (tôi biết chết liền?). Cô chủ quán khá ma mãnh trường đời và
khẳng định luôn “Nhìn anh tôi biết, anh mới đến đây lần đầu… và anh cũng không
phải ở Battambang xuống.” Tôi khẳng định lại là ở Battambang nhưng cô vẫn không
chịu. “Quần áo anh mặc không giống bất cứ anh em nào mà tôi từng gặp ở đây?
Nhìn anh tôi cũng biết là anh khác người lắm.” (Tôi nghĩ bị lộ rồi vì lính QK5
trang phục khác).
Hai
bóng hồng K xuất hiện phía sau quày. Cô xổ một tràng tiếng K dài như đoàn xe lửa
với mấy cô phụ quán. Cô xin phép vào trong… và sau đó là cô gái mà tôi gặp hôm
qua ra lau các bàn trong quán.
Em
nhìn tôi cười và nói câu tiếng K gì đó… tôi cũng chỉ nhìn và cười.
Khi
cô chủ quán dắt chiếc xe đạp ra đi chợ, tôi hỏi tên cô phụ quán thì được trả lời
là Khêri (chả hiểu nghĩa là gì?). Phía bên kia dãy bàn Khêri nhìn cô chủ quán cười
với vẻ e thẹn…
Khách
bộ đội và thỉnh thoảng có vài thanh niên K cũng vào quán uống nước. Mọi hoạt động
của quán vẫn bình thường. Tôi ngồi một mình với cái bình nước, và gói thuốc
thơm Samit cho đến trưa. Thỉnh thoảng nhìn em, thấy em cười… qua lại em vẫn hỏi
vài câu mà tôi chả hiểu nó nghĩa gì? Chỉ cười và cười. Nụ cười nói lên tất cả.
Một
chiếc xe tải đỗ xịch trước quán, bụi của nó ùa cả vào quán…
Một
số anh em nhảy xuống xe và bước vào quán, hầu hết họ là sĩ quan ngành với đủ loại
phù hiệu. Lập tức các em trong quán niềm nở chạy ra nhưng không có Khêri… Họ đã
quen nhau như người nhà qua cách tiếp đón.
Họ
ngồi bàn ở giữa quán cách tôi hai cái bàn dài. Họ nói oang oang mọi thứ chuyện
trên đời cả bằng tiếng Việt và cả tiếng K… và câu chuyện xôm tụ nhất là chuyện
buôn lậu mọi thứ hàng hóa từ K về Việt Nam.
Quá
ngán ngẩm với những câu chuyện họ kể, thái độ của họ nhìn tôi. Tôi đứng dậy và
ra khỏi quán. Lúng túng thế nào mà bỏ quên gói Samit trên bàn… Ra cửa chừng
mưoi thước… tôi nghe “Con top Việt Nam”… tôi giật mình ngoảnh lại thì thấy
Khêri cầm gói thuốc, chạy đến và đưa cho tôi.
Trong
ánh mắt và của Khêri có điều gì đó quá dịu dàng và bối rối.
Tôi
đi thẳng về hướng thị xã được một đoạn… ngoảnh lại xem Khêri đã vào quán
chưa… thì em vẫn còn đứng trước cửa quán nhìn theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!