Say Nắng Gia Sư Của Em Trai
Chương 6
Về tới nhà, mình đợi tin nhắn của em gia sư. Hơn 1 tiếng sau mới có tin nhắn của em gia sư
– ‘ anh về nhà chưa, em mới dọn xong, mệt quá’, em nhắn tin cho mình.
– ‘ anh về lâu rồi, em đau không’, tự dưng mình nhắn tin thế, mình nhớ lại cái tát nảy lửa trên má em. Tin gửi đi, mới hối hận không nên nhắn tin thế.
– ‘ đau, ở lồng ngực, hihi’. Em gia sư nhắn tin thế. Em mở lòng ra chăng? Mình tự hỏi, sau ngần ấy chuyện.
– ‘ tối mình gặp nhau nha, anh qua rước em, anh chở em đi chỗ này hay lắm’, mình nói thế, muốn gặp em quá. Em đang đau, mình cũng đau. Cùng chỗ là lồng ngực.
– ‘ em không đi đâu, em muốn ở nhà’, em trả lời.
– ‘ àh, thứ 3 em đi học phải không? Bữa nào em kèm anh học anh văn đó nha.’, mình nói, muốn đá qua chuyện khác.
– ‘uhm, thứ 3 em học, anh ơi anh’, em nhắn tin rất nhanh.
– ‘anh đây, sao?, mình trả lời, cũng rất nhanh.
– ‘ không có gì, em thích gọi vậy thôi, anh ơi anh’
– ‘anh nè, anh luôn nghe khi em gọi’, mình nói, không suy nghĩ, hoàn toàn mình muốn thế
– ‘ em đi ngủ nha, em buồn ngủ quá, mắt mở không ra, em mệt quá’, em nói thế. Mình nghe xót lòng, chắc đau lắm, mệt lắm,tổn thương lắm
– ‘ em ngủ đi, yên giấc, anh sẽ canh cho’, mình nhắn tin thế, không biết em gia sư, có thực sẽ được ngủ an lành.
– ‘uhm, em ngủ đây, zzzz’, có lẽ em rất mệt, đến độ chẳng thấy cái tinh nghịch hằng ngày nữa.
….
Nhỏ H nhắn tin muốn gặp mình, rủ mình tối chủ nhật đi chơi. Mình nhắn tin bận, không đi được.Nhỏ nằn nì một hồi, nhưng mình kiến quyết nên nhỏ H thôi. Càng ngày càng không hiểu nhỏ H đang nghĩ gì, và mình cũng không có thời gian để ý tìm hiểu xem nhỏ đang mang ý định gì với mình và với chuyện này.
Số nhá máy đuôi 37 lại nhá liên tục, cũng mấy tin nhắn chửi bới.Mình ko buồn quan tâm, mình chỉ muốn biết, muốn hiểu em gia sư đang như thế nào, sẽ ra sao, giờ em đang ngủ hay làm gì,có yên ổn không. Chị Q chắc không để em yên đâu. Cùng là chị em, là thân phận phụ nữ, dù có như thế nào cũng không nên như thế, tát thằng tay, chửi bới. Mình không hiểu hận thù sâu tới cỡ nào, chuyện gì đã xảy ra trước đây??
…
Tối, em gia sư nhắn tin nói em mới ngủ dậy, tắm rửa và ăn cơm.Ít nhất em vẫn thoải mái, hay cố tỏ ra thế, em không ngại với mình. Nhưng mình vẫn rất lo lắng, tính em rất giỏi che dấu, em có buồn, chắc cũng không nói. Em càng không muốn gây phiền cho người khác.
Mình nhắn tin qua lại với em, không hề đá động tới chuyện của em. Có 1 tin nhắn, em nhắn thế này
‘ anh, em sẽ ổn phải không? Sẽ qua hết đúng không?. Mình nhìn tin nhắn mà lòng nặng trĩu.
‘chắc chắn thế, qua nhanh thôi, em an tâm đi’, mình nhắn tin, muốn em hiểu là sẽ luôn ổn, luôn có mình cạnh em.
…
Xác định: +hôm nay có những biến cố lớn, mình khá bất ngờ, hành xử dở tệ. Mình hiểu rõ hơn về em gia sư, về phần yếu mềm thật nhiều trong vỏ bọc của em. Em trong mắt mình, là cô gái nhỏ bé, cần được che chở. Trái tim em tổn thương nhiều thật nhiều. Mình không hiểu trong quá khứ, những chuyện kinh khủng gì đã xảy ra. Nhưng ở hiện tại, em là cô gia sư mình yêu, em là người mà mình có thể đánh đổi tuổi thọ, để em được bình yên. Nhưng liệu em, cô gái nhỏ, có cho mình cơ hội cho em thấy, tình yêu trong mình dành cho em. Là phấn khích tuổi trẻ, thích dấn thân, và đơn thuần là tò mò, là thương hại em???. Thời gian chưa đủ để nói về cái tình yêu nhiều thật nhiều, nhưng mình tin chắc đó là tình yêu. Lời hứa nào đó dành cho em, mình không dám, vì mình ghét nhận 1 lời hứa mà người hứa hứa khi vui, lòng thì không thực tâm, không chắc làm được không? Với em, mình có thể cho em là vòng tay, là khi em cần, mình sẽ ở bên em nếu mình có thể.
+ em gia sư, sau những chuyện xảy ra hồi trưa, chắc hẳn em đau lắm. Em vẫn nhắn tin với mình, vẫn tỏ ra hết sức bình thường. Mình hơi bất an, vì nó bất thường, không mình thường thấy, em sẽ lảng tránh mình. Mình và em đã lại gần nhau hơn, em tin tưởng mình hơn, hay em chuẩn bị, bước thật xa ra khỏi cuộc đời mình. Mình lo lắm.
Mình nhớ hôm em say, mình chở em, em gác trên vai mình, miệng em luôn nói
‘anh là gió, và vì là gió, nên xa rồi’
Mình thì muốn nói, dù chưa thể, nếu có thể, mình sẽ nói:
‘em là gió, và vì là gió, sẽ luôn quanh anh’
Tiếng nhạc bài đêm chơ vơ, mấy hôm nay, toàn nghe bài ấy, tâm trạng bài hát rất giống mình. Những tổn thương, đau đớn của em, ai gánh chung với em, chia sẻ cùng em.
Mình cố thức dậy thật sớm, nhưng cũng dây dưa tới 7h sáng,giờ này thì mẹ với thằng em mình đã đi. Mẹ đưa thằng em đi học rồi đi làm luôn. Mình coi điện thoại, chỉ có 1 tin nhắn của em gia sư vào lúc 5h sáng,
– ‘ dậy đi, ngủ như heo, hihi’, mình vui vì còn thấy tin nhắn của em.
– ‘dậy sớm quá ta, bữa sau em dậy gọi anh dậy nha’, mình nói, tinh thần khá phấn chấn.
– ‘gọi anh cho điện thoại hết pin àh, anh ngủ như heo, haha’, em nhắn tin thế, có vẻ em đã quay trở lại, em mạnh mẽ thật.
– ‘mới sáng chửi rồi hen, em ăn sáng chưa?’, mình nhắn tin
– ‘đợi anh qua chở, hihi’, em nhắn tin thế, mình liền chớp cơ hội, mình muốn gặp em gia sư lắm
– ‘giờ anh qua liền đó, em thay đồ đi’ mình nhắn tin. Đánh răng rồi thay quần áo liền
– ‘ uhm, nhanh nha’, em nhắn tin, sau nhiêu đó chuyện, chẳng lẽ mọi thứ diễn ra đơn giản vậy ư? Dễ chịu vậy ư? Mình lo lắng thêm.
Mình qua tới nơi, em đã cầm sẵn nón bảo hiểm, đứng đầu ngõ. Em vẫn tươi tắn như mọi ngày, em mặc đầm màu đỏ, em gia sư chắc có nhiều đầm lắm, khi mặc đầm nhìn em dễ thương lắm. tay em còn cầm cái nón cói trên tay, đeo túi xanh lá, như muốn lấy màu sắc che cái bất ổn trong em
Em và mình ăn phở, em ăn ngon lành, không khác gì ngày thường, em cũng cười, nhưng hôm nay là cười rất nhiều, thỉnh thoảng, mình có cảm giác nụ cười em méo mó đến đáng thương.
– ‘ đi sở thú hen?’, em nói khi ăn sáng xong, mình hỏi em muốn đi đâu nữa. Em gia sư khác những cô gái mình quen trước đây, khi hỏi em đi đâu, em không nói câu không biết. Em gia sư luôn có 1 câu trả lời nhất định cho việc đi đâu đó. Em có vẻ lanh trí lắm. Ra đường không sợ bị ức hiếp.
– ‘uhm, sao muốn đi sở thú?’, mình hỏi, em ngồi sau lưng mình.
– ‘ hồi nhỏ muốn đi với ba lắm, mà chưa đi được, hn đi, hehe’, em cười, ra vẻ nham hiểm
– ‘em coi anh là ba em đó hả nhok?’, mình hỏi, cũng cười
– ‘uhm ba ơi ba, con muốn ăn kẹo, hahaha’, em cười tươi lắm, nụ cười tan trong nắng, trong vắt.
– ‘lát ba ôm con nha, con yêu’, mình nói theo, giỡn theo
– ‘ba dê vậy ba’, em nói, rồi nhéo mình cái đau điếng. Em dữ quá.
Sau khi đi khắp sở thú, chụp đủ thứ kiểu hình, có tấm em ngồi trên xích đu, mình thích nhất. Em dẫn mình ra ngồi bãi cỏ, em mở cặp ra, lấy mấy bịch snack, ăn tiếp. Mình nhìn em,lòng đầy hạnh phúc. Cám ơn thượng đế, được gặp em, mình vui lắm. Mọi thứ đến giờ ít nhất vẫn ổn, em vẫn thoải mái vui tươi với mình, khi đã có nhiều chuyện xảy ra.
– ‘ em hay nghe mấy đứa bạn nói, mấy đứa con gái nha, nó nói nếu kiếp sau, làm mưa, làm gió, làm cỏ, làm gì gì đó, haha’, em nhìn đám mây trên trời, nói.
– ‘ thế em muốn làm gì?’, mình hỏi, lòng thấy bình yên, có chút bất an. Nhưng mình bỏ qua.
– ‘em lại muốn làm người, làm người là tuyệt nhất rồi, ăn, vui, cười, khóc, gì cũng có, sống sướng hơn chứ’, em quay sang, nháy mắt nói.
– ‘anh muốn làm gì? Nếu có kiếp sau?’, em hỏi mình, cười
Hôm nay em gia sư cười rất nhiều.
– ‘ nếu em làm người, anh cũng làm người, để gặp em’, mình nói, khi yêu hình như người ta trở nên sên, và vì mình đang yêu, nhiều lắm, con người đang ngồi gần mình
– ‘haha, sến bà cố’, em cười giòn tan, em làm mình quê quá.
Hai đứa đều im lặng, ngắm mây trên trời, em đội nón cói, đánh son đỏ, em xinh lắm.
– ‘ nhắm mắt lại đi’, mình giật mình khi nghe em nói. Mình bắt đầu tưởng tượng, em sẽ hôn mình, hay tặng quà, hay ôm, mình dừng ở giả thuyết em hôn mình nhiều lắm. EM LẠI CƯỜI. Tươi hơn cả nắng…
Mình nghe lời em, nhắm mắt, tim run bần bật, hi vọng được hôn, người nóng rực. Mình có cảm giác em lại gần mình, gần thật gần, mình nghe mùi em, nhẹ nhàng thơm phức. Cảnh này thường có trên phim, ngay giây phút này, mình cũng có
Bốp, má mình thấy đau rát, cái tát rất mạnh. Cảm giác của mình rớt ngay xuống địa ngục, mình đâu thể biết em gia sư kêu mình nhắm mắt, để tát, mình đau thì ít, mà ngỡ ngàng thì nhiều. Mình mở mắt, tay em buông sõng, mình nhìn em ngạc nhiên, vì cớ gì đánh mình, đau rát, thất vọng, ngạc nhiên. Trước đây vài chục giây, mọi thứ vẫn rất vui vẻ, vẫn rất ổn mà, sao lại đánh mình? Thực tình mình không nghĩ nổi mình đã làm gì quá đáng.
Mắt em ngấn lệ. Mình ko giận em, chỉ muốn 1 lời lí giải, cho cái tát rất mạnh vừa giáng xuống mặt mình. Mình mở to mắt, nhìn em…thấy chua xót quá.
– ‘ ko xin lỗi đâu, đừng đánh lại’, em nói, trở lại vẻ lạnh lùng, nhưng sâu thẳm đôi mắt, có cảm giác như em đang hết hi vọng. Mình tin thế
– ‘anh ko đánh đâu’, mình chỉ nói thế, mình quá ngỡ ngàng, chẳng biết nên nói gì. Hoàn toàn ko hiểu
– ‘ để em nợ anh, kiếp này không trả, kiếp sau em nhất định phải gặp lại anh, để trả’, nước mắt em rơi, em gạt nhanh, lại cười, ngước nhìn mây trên trời. Em im lặng, mình cũng im lặng
– ‘ tạm biệt anh nha’, em nói, mình vội nắm lấy tay em, quên mất đau, trong vài phút ngắn ngủi, mà mọi ciệc đã đi quá xa. Em vẩn ngước nhìn trời, không hề cúi xuống, mình cũng thế. Mình nghĩ cả 2 đều sợ, nước mắt rơi, thêm nhiều nữa
– ‘ thế nào cũng đc, miễn ở bên cạnh anh’,mình cố nói, cảm giác khi ấy rất khó tả, như sắp vuột mất người mình yêu, người mà kiếm cả đời, cũng chưa chắc gặp lại. Em muốn đánh, muốn đấm, muốn làm gì cũng được,Chỉ cần, còn nhìn thấy em.
– ‘Hẹn anh kiếp sau, em sẽ là Linh, vẫn là Linh, nhưng em ở trong 1 kiếp khác, em sẽ yêu anh, là người đầu tiên, trọn vẹn’, em nói, em không hề ngước xuống, vẫn say mê nhìn trời.
Thứ em vừa nói, như em sắp đi, xa lắm, xa thật xa.
– ‘anh nói rồi, kiếp nào tính kiếp đó, em nợ anh, kiếp này phải trả’, mình nói, cương quyết lắm. Để em đi, em sẽ chạy mất.
Em gia sư của mình, mắt nhìn trời, nhưng mình vẫn thấy, nước mắt em lăn qua thái dương, ào ạt. Mình hoảng sợ vô độ. Mọi thứ ko ổn như mình nghĩ.
– ‘ em ko thể xin lỗi anh, nên ko xin lỗi, em chỉ nói, 1 câu cuối cùng, cho tất cả không đi quá xa, anh là anh, em là em, đừng hi vọng nữa, em tát anh, đau lắm, anh phải nhớ thật kĩ, em là con khốn, nó đã đánh anh. Mọi thứ rồi sẽ ổn,quên nhanh em đi. Kiếp sau, em sẽ trả, sẽ trọn vẹn hơn’, em nói, nhìn mình, em gạt ngang dòng nước mắt, lòng mình đau xé. Thực tình 21 năm, chưa bao giờ thấy sợ mất 1 người, nhiều như thế.
– ‘im, anh không nghe em nói nhảm nữa, đi về’, mình đứng lên, cố gắng ko để em thấy, mình cũng khóc.
– ‘uhm, về thôi’, em đứng lên, em đi trước, mình đi sau. Lúc ra lấy xe, em đã biền đâu mất
Mình lúc đó tâm trạng bấn loạn lắm, mình vào lấy xe, em đứng ngoài đợi. Lấy xe có chút xíu, khi trở ra, em đã đi đâu mất. Mình nhìn khắp nơi xung quanh cũng không thấy, nói với lòng là em sẽ quay lại, nên đứng đợi. Càng đợi càng nóng ruột, dòng người qua lại đông lắm, nhìn mãi cũng chằng thấy em gia sư của mình. Điện thoại trong túi rung, mình liền mở ra:
– ‘ anh về đi, đừng đợi nữa, em qua nhà bạn yên tĩnh chút rồi về’, là tin nhắn của em gia sư. Mình liền bấm số gọi, nhưng em từ chối cuộc gọi, mình đành phải nhắn tin
– ‘em ở đâu? Đi đâu vậy?’, mình nhắn tin, lo lắng quá, bất ổn quá.
– ‘em qua nhà bạn, lát em về nhà nhắn tin anh, hứa đó, anh về đi’, tn trả lời liền.
– ‘ anh đợi, không gặp không về’, mình nt
– ‘ làm ơn, em muốn yên chút, anh về đi, nếu thương em’, em nhắn tin. Mình đoán chắc em đang ngồi trên chiếc xe ôm nào đó.
– ‘em ko làm bậy nha?hứa đi’, mình nhắn tin, quen chưa lâu nhưng mình hiểu cái tính cương quyết của em. Mình sợ, nhưng mình tin em gia sư sẽ không làm liều, không tự tử hay làm gì nguy hiểm cho bản thân.
– ‘haha, anh nghĩ gì vậy, em phải sống, chứ có gì mà chết’, em nhắn tin, có chữ haha đó, mà mình không chút bớt lo. Chỉ yên tâm hơn thôi. Mình chạy xe về nhà sau khi đã rảo qua hết những nơi em và mình từng đi qua, mình cũng rảo qua nhà em, không thấy em trong nhà.
Về nhà, lòng cứ nóng hơn lửa đốt. Mình nhận được tin nhắn
– ‘ em về rồi, anh yên tâm nha’, em nhắn tin thế. Mình yên tâm hẳn, chí ít em còn nhắn tin.
– ‘uhm, em làm anh lo quá, anh hiểu những thứ em nói, anh biết hết. Nhưng anh vẫn muốn bên em, vì em là em, ở hiện tại, anh không quan tâm em ở quá khứ’, mình nhắn tin, cố gắng cứu vớt điều gì đó, mình hoang mang cực độ khi nghĩ mất em. Làm gì cũng được, chỉ cần em yên ổn và luôn để mình có thể thấy em.
– ‘em buồn ngủ, nói chuyện sau nha a’, em nói, không muốn nói nữa. Chắc em mệt mỏi lắm.
– ‘em ngủ đi, anh đợi em, em là của anh, anh nói rồi, đừng hòng chạy trốn’, mình nhắn tin, mình lo lắm. Lạy trời, mọi thứ sẽ ổn. Em ngoan sẽ ngủ yên.
…
“Nhìn em đau, anh chẳng có gì
Để làm bớt cơn đau của em
Đừng như thế nhé em ơi
Ngày mai nắng lên xua tan muộn phiền.”
…
Mình nhắn tin cho em gia sư, mà đợi mãi em không trả lời. Gọi điện thì giọng em ngái ngủ, em nói em đang ngủ. Mình để yên cho em ngủ. Em thật khác lạ, mình mừng vì em không mất tích.
…
Mình nấu cơm, ăn cơm, biết em đang ngủ, nên mình yên tâm. Mẹ về, nói là em gia sư xin nghỉ tuần này, mẹ nói em gia sư sẽ đi biển. Mình nhớ lại có lần em nói, em sẽ nghỉ học đi biển, em thèm biển lắm. Mình lại lo sốt vó, có khi, đi rồi, không về nữa. Mình chạy vào phòng, thay quần áo, đi liền qua nhà em gia sư. Mình bước thẳng vào nhà em, có mẹ em gia sư ở nhà. Mình hỏi bác là em có nhà không? Bác ân cần mời mình vào nhà, rót nước và nói em gia sư xin bạn ở lại qua đêm. Rối quá, không biết em đi đâu. Sao nãy nói dối là ở nhà, muốn mình yên tâm à. Em ngốc quá, hạnh phúc của mình, không phải là khi em rời xa, mình mới có cái hạnh phúc mà em nghĩ. Giờ mình mong, được thấy em hằng ngày, đó là điều hạnh phúc nhất mà mình tìm kiếm.
Mình xin phép bác về, mình lại chạy lung tung, vô định, tìm kiếm em, mình gọi, em không bắt máy, nhắn tin em không trả lời. Khi mình tưởng như mất em rồi, em gia sư nhỏ bé của mình. Mình gọi liên tục, trời không phụ lòng người. Cuối cùng em cũng bắt máy, nói
– ‘em ngủ, tắt chuông, giờ mới dậy nè’, em nói, nghe giọng mệt mỏi lắm
– ‘em ở đâu?’, mình nói, tức giận rồi
– ‘em ở nhà ‘, em nói dối.
– ‘anh mới qua nhà em đó,em ở đâu?’, mình nói, lo lắng, bực bội, như thằng điên rồi.
– ‘em ở nhà ngoại’, em nói, giọng vừa mệt vừa buồn. Nhưng may mắn là em không biệt tăm biệt tích
– ‘nhà ngoại em ở đâu, địa chỉ, anh tới liền’, mình nói, chân trời góc bề, cũng phải tìm được em,
– ‘ở đồng nai, xa lắm, anh đừng đi’, em nói, giọng khẩn khoản.
– ‘giờ anh chạy xuống đồng nai, em đưa địa chỉ đi’, mình cương quyết.
– ‘ không là không, em cúp máy đây’, em nói, cũng cường quyết không kém.
– ‘uhm, tùy em, anh đi đồng nai đây, tới nơi anh gọi’, mình thực sự máu nóng đã dồn, bất chấp hết.
– ‘không mà, mai em lên, đi học nữa, mai em gặp anh, đừng đi, về nhà đi, về nhà nhắn tin’, em nói, giọng hốt hoảng, chắc sợ mình đi thật.
– ‘ thiệt không?’em mà nói dối, anh nói rồi, ko buông tha em đâu, em đánh anh mà, còn đau đây’, mình nói, nghiêm túc, chỉ cần tìm mọi cách, để em không biến mất là được.
– ‘ thiệt, mai em lên, thề đó, anh về nhà đi, nhắn tin em’, em nói, em vẫn còn để ý tới cảm xúc của mình.
– ‘anh đợi em đó’, mình nói, nghe em uhm gọn lỏn rồi cúp máy
Mình chạy về nhà, mệt rã rời, mệt thân xác thì ít mà mệt tinh thần thì nhiều. Hôm nay nhiều thứ xảy ra làm mình hoảng loạn quá, trong 1 vài phút ngắn ngủi, sự việc đã được đẩy đi quá xa. Hi vọng mọi thứ vẫn còn có thể nắm bắt được, trái tim mình đang rất nóng bỏng, đau xót.
Mình lại thấy hình ảnh em khóc, lúc em ngước mắt nhìn mây trời và nước mắt thì lăn qua thái dương. Có những hình ảnh ở em mà mình nhớ mãi, không thể quên. Nó ám ảnh mình.
– Hình ảnh em lấy hộp kẹo, mở ra, lấy 1 viên ăn…
– Hình ảnh em cười hút hồn mình
– Hình ảnh em lau chân và lần đầu mình thấy hình xăm con dao…
– Hình ảnh em trong áo đầm đen, bó sát, em ngập trong khói thuốc của chính em
– Hình ảnh cái dáng gầy của em mong manh đến đáng thương
– Hình ảnh em làm cô phát thanh viên xinh đẹp…
– Hình ảnh má em đỏ ửng
– Hình ảnh em ngồi trước cửa nhà mình và chơi với đứa nhóc hàng xóm
– Hình ảnh em chồm tới, mình chở đợi cái hôn, thay vào đó là nhéo
– Hình ảnh em mặc đầm xanh lơ, quay mặt lại, tóc em bay tung
– Hình ảnh em ngước nhìn mây trời, nước mắt em rơi
– Và hình ảnh, em tát mình, rồi gạt ngang dòng nước mắt
Chắc chắn trong mình, đó là YÊU, yêu em nhiều không thể diễn tả hết. Yêu đến cháy ruột cháy gan.
Mình ra đón em gia sư ngay đường ***, nơi đó là chỗ đậu xe của xe em hay đi. Mình đến thì thấy em đang ngồi ở quán nước mía, mình dựng xe vào thì thấy em cười. Tự dưng bây giờ mình lại sợ mỗi khi em cười nhiều. Sáng hôm qua em cũng cười rất nhiều, mình nghĩ em vui, ai ngờ là em che dấu giỏi. Sau đó là hàng loạt chuyện xảy ra, dù giỏi tưởng tượng cũng không thể ngờ.
Mình nhìn em, lại thấy giận. Mình không cười. Em gia sư gầy quá.
Mình ngồi xuống cạnh em, cũng gọi 1 li nước mía. Không nói gì, thực tình là sợ em đi mất rồi lo lắng sốt vó lên như hôm qua. Thấy mình im im, không nói.
– ‘giận hả’, em hỏi, mình vẫn im lặng. Lắc lắc đầu
Em nắm tay mình lên, lắc lắc. Mình vẫn im, em chuyển sang chọc léc, mình cũng buồn cười vì nhột lắm, nhưng vẫn thấy bực em gia sư. Nên ráng ngồi im.
– ‘anh ơi anh, em buồn quá’, em buông tay mình ra, nói vậy. Mình chột dạ, thấy lo, sao lại nói buồn, mình liền quay sang, nói
– ‘ sao buồn?’. Mình vừa hỏi, em bụm miệng cười, nói
– ‘chịu nói rồi hả? như con nít, haha’, em nói, mình hơi quê, nhưng thôi. Nghĩ lại thời gian bên nhau không có nhiều mà ở đó giận hờn làm mất thời gian.
– ‘em coi chừng anh đó, hành hung đánh người rồi kêu kiếp sau trả hả? khôn vậy em, ráng kiếp này phải sống bên anh mà trả nha cưng’, mình nói, nhìn em cười, giờ mới thấy em mặc áo vàng, mang balo màu vàng, cả đôi giày cũng màu vàng. Tóc búi cao gọn gàng. Trông em tươi tắn, hẳn là ở nhà bà ngoại em đã được thoải mái phần nào
– ‘mấy lần trước em đi toàn bị mệt, lần này đi khỏe, hihi’, em nói, lấy li nước mía của mình uống, còn nói thêm câu: ‘uống hết của anh luôn’, em trở về vẻ tinh nghịch lém lỉnh hằng ngày, dễ thương lắm.
– ‘ em ăn gì chưa? Anh chở em đi ăn nha?’, mình hỏi
– ‘ chở em về nhà đi, em muốn tắm, thấy rít rít, hic’, em nói liền và gọi người tính tiền nước mía.
Mình sợ giờ này đã hơn 2h, em thì chắc chưa ăn cơm. Nếu chở em về, lỡ ở nhà không còn cơm, em sẽ đói lắm. Nên mình ghé vào KFC mua cho em 1 phần, để em về nhà ăn. Em gia sư ngồi sau lưng mình, hát líu lo như giữa mình và em chưa xảy ra chuyện gì. Em rất giỏi trong việc làm cho mọi thứ trở nên bình thường. Giữa mình và em, rất thoải mái, mình không ngại khi gặp em, và em cũng không ngại khi gặp mình.
– ‘anh ơi anh, anh ơi anh, anh ơi anh’, em gọi thế
– ‘hả, anh nghe nè?’, mình trả lời
– ‘ em thích gọi thế thôi, có người để gọi hay ha’, em nói, rất vui vẻ
– ‘ uhm, vậy nên, ở bên anh suốt đời, anh cho gọi suốt đời’, mình nói,tâm trạng còn hoảng loạn nhưng cũng vui, vì còn được gặp em và giờ em đang ngồi sau lưng mình.
– ‘anh biết em phức tạp lắm ko?’, em nói nho nhỏ, nhưng mình nghe được, vì mình rất chú tâm nghe em nói
– ‘anh biết, nhưng quá khứ, anh không quan tâm, anh muốn quan tâm em ở hiện tại thôi’,mình nói, không chút đắn đo, lựa lời vì đó là những thứ mình đã muốn nói rõ với em từ lâu lắm rồi
– ‘anh ko hiểu đâu, rắc rối lắm’, em nói, mình nghĩ là em đang nói tới những chuyện mà mình không biết, thực chất mình biết rồi.
– ‘ anh hiểu hết, biết hết, nên em đừng suy nghĩ, chuyện em trong quá khứ, anh ko quan tâm’, mình nói,rất kiên quyết
– ‘em không nói quá khứ, em nói là nói cái ở hiện tại’, em nói, hiện tại ư, giờ em còn gặp chuyện gì, vấn đề gì. Liệu có liên quan gì đến cái người mà em nói là tình yêu đầu và hơn em 6t. Nhưng người đó là ở quá khứ, đâu có liên quan tới hiện tại nữa. Vậy là còn quá nhiều thứ mình chưa rõ tường.
– ‘hiện tại sao? Anh luốn muốn biết, và anh luốn muốn em hiểu, em phải ở bên anh, và anh cũng vậy, dù chuyện gì xảu ra’. Mình nói. Không chút ngại ngùng
– ‘để khi nào em nói cho anh hiểu, đồ ngok, chạy nhanh coi’, em nói, nãy giờ mình chạy khá chậm. Nghe em nói, mình tăng tốc, em dang tay, gió thối mát dù trời khá nắng. Vậy là em sẽ kể cho mình, chắc mình sẽ biết rõ ràng nhanh chóng mọi thứ khuất tất.
Mình chở em tới đầu hẻm thì em kêu tới đây được rồi, để em đi bộ vào, đi vào nhà không tiện lắm. Mình đưa KFC cho em, và dặn em ăn cho no. Dặn em phải giữ liên lạc với mình, mất liên lạc là mình sẽ lục tung ngóc ngách để kiếm cho kì được. Tâm trạng mình không còn ngại ngùng nữa, mình chỉ muốn yêu, vậy thôi. Dù điên cũng được.
– ‘ biết rồi, biết rồi, anh yêu em sâu đậm rùi, haha. Em về đây’, em nói, đi vào rất nhanh.Mình lại nhìn dáng em đằng sau, luôn có cái nét mong manh đến khó tả, mình đợi em đi khuất vào trong nhà mình mới về. Tạm thời an tâm thế.
…
Em nói em ngủ, nên mình để em ngủ.
…
Điện thoại của nhỏ H, sáng nay không thấy nhò nhắn tin cho mình,sáng qua cũng thế. Mình tưởng nhỏ H chán rồi, ai dè vẫn gọi. Nhỏ rủ mình đi chơi, nhỏ H nói nhỏ đang buồn. Mình từ chối khéo, nói tối mình bận.Dự định của mình là tối rủ em gia sư đi chơi, dẫn em tới 1 chỗ nào đó đẹp đẹp, mình sẽ nói chuyện với em và để em hiểu rõ tình cảm của mình hơn. Mình không muốn sự việc như sáng qua lặp lại, nhất là khi em gia sư có ý định đi biển, em đã xin mẹ mình nghỉ cả tuần. Nếu đi, sẽ đi với mình. Không thể để em đi đâu 1 mình, mình tin chắc mình sẽ phát điên lên vì lo lắng. Mọi thứ đi ko quá xa, nhưng chưa ổn xíu nào. Mình vẫn chưa hiểu rõ trong em đang nghĩ gì, em ranh mãnh, em che giấu mọi thứ đến hoàn hảo. Tất nhiên, mình sợ mất em lắm.
– ‘ tối nay anh qua đón em nha, anh dẫn em đi chỗ này đẹp lắm’, mình nt, khi em nhắn tin nói là mới ngủ dậy.
– ‘ tối nay em mệt quá, sáng mai học nữa, nên để khi khác nha anh’, em nhắn tin, mình hơi buồn 1 chút, vì tối nay không gặp được em. Nhưng mình cũng hiểu là em đã mệt mỏi suốt hôm qua, hôm nay lại mới trên xe từ đồng nai về. Mình thôi ý định gặp em tối nay, sáng mai nếu được qua chở em đi học. Từ giờ phải tìm cơ hội ở bên em thật nhiều, không cho em có thời gian nghĩ lung tung.
…
Khoảng 5h hơn thì mình có điện thoại, lúc này mình đang nấu cơm. Là điện thoại của thằng bạn cấp 3, thằng T, nó với mình chơi cũng khá thân, đá banh chung, nói chung là chơi từ hồi cấp 3 tới giờ. Nó gọi rủ mình tối nay đi nhậu, nó đang có việc buồn. Nhớ lại hồi trước, chỉ cần mình gọi là nó có mặt, nếu rảnh, bạn bè anh em chơi rất tốt. Dạo gần đây nó mới đi du lịch thái lan về. Rủ mình nhậu, tối nay mình free, nên mình đi luôn. Cũng lâu chưa gặp mặt anh em. Mình cũng không hề biết, không hề suy nghĩ là cuộc gặp này có nhỏ H.
Khoảng 7 giờ thì mình bắt đầu đi, mấy đứa bạn gọi réo là chỉ còn mình chưa tới. Bọn nó đi
…
Mình chạy tới quán lẩu quen mà đám bạn hay họp mặt, ăn nhậu. Có mấy thằng dắt người yêu theo như mọi lần, vì cái việc dắt người yêu này, mà hồi trước nhiều lần mình tủi thân vì là FA, và không có người yêu để dắt đi những lúc như này. Lần này thì mình hoàn toàn thoải mái, vì mình đã có người để yêu, chưa là người yêu chính thức nhưng có người để theo đuổi, để cố gắng, mình không lăn tăn gì nhiều.
Mình đang bước lại gần, mấy thằng bạn vẫy vẫy, gọi gọi. Trời đất, nếu nhìn không lầm, thì nhỏ H đang ngồi kế bên thằng T bạn mình, thực tình là nhỏ H cũng quen thằng T bạn mình. Hồi trước 2 thằng đi cua gái, mình chấm nhỏ H còn thằng T thì chấm con nhỏ bạn của nhỏ H, nên có quen biết. Nhưng mình không nghĩ là hôm nay sẽ gặp nhỏ H ở đây. Chắc chắn là sự sắp đặt, ko phải là chuyện tình cờ. Hồi nãy, nhỏ cũng gọi điện rủ mình mà mình không đi, kêu bận việc nhà, giờ lại gặp nhỏ ở đây. Đúng là oan gia ngõ hẹp, hai lần rồi, lần đầu có thể là trùng hợp, còn lần này,chắc chắn là sự sắp đặt của nhỏ H. Mình vẫn bình thường, mình chẳng quan tâm nhỏ, mấy thằng bạn lâu ngay gặp hỏi nhau đủ thứ, coi học kì trước rớt mấy môn, thằng nào cũng uống cầm chừng vì còn đưa bạn gái về. Nhỏ H, gặp mình, cười tươi lắm, mình cũng cười đáp lễ
– ‘ anh bận việc nhà thế hả, anh làm em thất vọng quá’, nhỏ H nhắn tin, nhỏ này mưu mô quá, riết là thực tình không biết nhỏ nghĩ gì, và làm tất cả những chuyện này vì gì???. Mình không nhắn tin trả lời, tự dưng đang ngồi trên bàn nhậu, ai lại nhắn tin qua lại với 1 người trên bàn nhậu khác. Mà cũng chẳng biết nhắn gì, mình nhìn qua nhỏ thì thấy nhỏ cũng đang nhìn mình. Mặt buồn buồn, nhưng mình cho là giả bộ. Mình nghĩ nhỏ H bày cái buổi tối nay, nhưng lí dó thì không thể đoán được
Nhậu xong xuôi, chuyện cũng không có gì đáng nói, nhỏ H cũng ko nói nhiều, cũng không có hành động gì khả nghi. Tới lúc tính tiền, sau khi góp gạo, thằng T là người cầm tiền để tính, khi mọi đứa đứng nên ra về, nhỏ H kêu muốn nói chuyện với mình. Không thể từ chối, mình nghĩ nhỏ H biết nhiều thứ lắm, nên cũng ở lại. Có cả thằng T bạn mình nên chắc không có chuyện gì. Từ hôm nhỏ H và mình nói chuyện dưới siêu thị chỗ nhà mình thì mình trở nên dè chưng nhỏ H, mình cảm thấy con người đó khó lường lắm, rất nhiều toan tính
– ‘ em nói gì nói đi, cũng muộn rồi đó’, mình nói, hối nhỏ, cũng muốn về nhà nhắn tin với em gia sư. Thằng T cứ ngồi gật gù, nó khá say.
– ‘anh đừng để bị lừa, con L lừa anh đó’, nhỏ nói, giọng nhỏ nhẹ. Mình thấy cũng lạ, nhỏ H vì gì mà muốn tốt cho mình, còn bày trò đủ kiểu để gặp mình nói những câu đó. Thường thì nói 1 lần nó không nghe thì kệ nó. Cần gì phải bận tâm.
– ‘ sao em nói vậy? lí do gì’, mình cũng nói bình thường, cũng muốn xem nhỏ nói thế nào?
– ‘ hồi hôm bữa, nó ngồi nói với lũ bạn là coi anh làm trò chơi, em nói rồi, không lừa anh đâu, em không muốn anh khổ thôi, nhiều thằng bị cái trò này của nó lắm rồi’, nhỏ nói, có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng mình không tin lắm, dù vậy mình cũng muốn hỏi cặn kẽ cho 1 lần xong, khỏi dây dưa rắc rối.
– ‘ sao mang anh làm trò chơi? Được gì đâu?’, mình hỏi
– ‘em không biết, nhưng thú vui của con L là vậy, nếu anh biết quá khứ của nó, anh sẽ chạy, em đuổi theo không kịp’. Nhỏ H nói, bắt đầu ra chiều bí hiểm.
– ‘sao, em nói đi, để anh chạy cho nhanh’, mình muốn coi nhỏ H nói gì, có giống với những thứ mình biết không?
– ‘em không tiện nói chuyện người khác’, nhỏ nói, y như lần trước, chẳng đi tới đâu ngoài mấy câu đó.
– ‘ nãy giờ cũng đang nói chuyện người khác mà em’, mình nói. Nhỏ hơi ấp úng.
– ‘thôi, em nói xong rồi thì anh về nha’, mình nói, chuyện không đi tới đâu.
– ‘ thôi, vì anh, em nói cho anh nghe’, thực sự quá tốt hay thực sự quá mưu mô. Mình cố gắng trấn tĩnh để nhìn nhận mọi thứ rõ ràng nhất, không để vì yêu mà trở nên mù quáng quá mức. Mình lò dò ngồi xuống, thằng T bạn mình cứ ngà ngà say, nó lấy điện thoại ra nhắn tin liên tục với ai đó, không rõ.
– ‘em nói đi’, mình nói, lúc này mình đang uống nước lọc, không hề say nhưng có chút men bia thấy mình thoải mái hơn.
– ‘người yêu đầu của con L là bồ của chị nó, chị Q đó, anh biết không?’, nhỏ nói, hôm nay nhỏ nói chuyện nghiêm túc lắm.
– ‘ biết, sao là người yêu của L mà là bồ của chị Q, em nói gì lằng nhằng vậy”, mình hỏi, thực tình chuyện này mình cũng đoán ít nhiều, nhưng cứ làm ra vẻ chưa hề biết gì để có thể biết chính xác rõ ràng hơn.
– ‘ đúng là lằng nhằng mà, con L cướp bồ chị nó, chị Q đã đau khổ nhiều lắm, vì chị em mà giành dật nhau 1 người, chị Q hận con L lắm, đẩy cuộc đời chị đi đến nhiều thứ ko hay’, nhỏ H nói, chậm rãi, rõ ràng.
– ‘sao em biết? mà sao trách L, tại người đàn ông không đàng hoàng nên để bị cám dỗ, người đàn ông như thế, đâu ra gì’, mình hỏi, nhỏ H với em gia sư không thân, sao dưng biết nhiều chuyện quá. Nhỏ H lắc lắc đầu
– ‘ không phải, anh ko hiểu đâu, con L rất ghê gớm, nó muốn cướp mọi thứ của chị Q’, nhỏ H nói, mình nghe hơi chán, vì không tin. Tại nhỏ tỏ ra nhiệt tình quá mức, trong khi chuyện này đâu có liên quan gì đến nhỏ
– ‘sao em biết nhiều thế? Em quen L lâu chưa?’, mình hỏi
– ‘em quen con L mới đây àh, còn em quen chị Q từ hồi lâu rồi, em cũng quen anh C, bồ chị Q lâu rồi’, nhỏ nói, giờ lại là 1 cục diện khác, nhỏ quen chị Q, vậy nếu em gia sư đúng như lời họ nói, thì sao phải cam chịu bị chị Q đẩy vô cái tình huống như hôm nô, còn HA, chị Q đâu hiền tới mức để bị ăn hiếp như thế, mình nghĩ chỉ có chị đi ăn hiếp người ta thì hợp lí hơn.
– ‘anh C giờ đâu rồi?’, mình tò mò về người đàn ông làm cho em gia sư nói là yêu như coi là bầu trời, yêu như là hơi thở.
– ‘ anh C ở ngoài thủ đức, ít vào trong này lắm’, nhỏ H nói, nếu đúng là sự thật, thì nhỏ H quá tốt, đi thông báo dùm mình, sợ mình tổn thương, sợ mình bị gạt. Nhưng mình tin không đơn giản thế. Nhất là có dính tới chị Q, người phụ nữ quăng ánh mắt sắc như dao, và tát thẳng vào mặt em gia sư. Mình vẫn giữ thái độ trấn tĩnh và nhỏ H cũng thế
– ‘nó ngủ với anh C, chị Q bắt gặp rồi nó nói là bị hiếp’, nhỏ H nói, giọng nói chua chát dần. Cuối cùng cái chữ Hiếp cũng đã xuất hiện. Mình tò mò lắm rồi
– ‘sao em biết không phải là bị hiếp?, lỡ anh ta lăng nhăng, ko đàng hoàng thì sao’, mình nói, muốn biết lắm chứ. Chuyện của 3, 4 người thì không thể nghe từ 1 phía, ít nhiều không có thiện cảm với phía còn lại.
– ‘ sao không biết, con nhỏ lẳng lơ đó,thì không vậy chứ sao?’, nhỏ nói, hơi nổi giận vì mình có vẻ không tin nhỏ lắm.
– ‘ anh C nói sao?’, mình hỏi, không hiểu người đàn ông đó nghĩ gì mà làm những chuyện như vậy. Cả việc ngủ với em của người yêu với việc hiếp 1 người đều không thể chấp nhận. Quá lăng nhăng.
– ‘ anh C nói bị con L chài, sự thật đó ai cũng biết, con L giống mẹ nó, đi mồi chài đàn ông’, nhỏ H nói, nhìn nhỏ chua cay. Mình không biết thực hư ra sao, nhưng mình thấy đáng thương cho em gia sư của mình, phải chơi chung với đám bạn như thế. Xung quanh em, có nơi nào thực sự bình yên.
– ‘anh ko rõ, nhưng ng đàn ông để bị mồi chài rồi đổ thừa thì cũng không ra gì, chuyện đó không thể đổ cho ai hết được ‘, mình nói, hoàn toàn không thiên vị em gia sư. Nếu người đàn ông đó như thế, có gì đáng phải tiếc???
– ‘ anh mù quáng rồi, anh quen L đươc mấy ngày rồi?’, nhỏ H hỏi,mình nghĩ ý nhỏ là mình mới quen em gia sư, sẽ không hiểu rõ em gia sư bằng nhỏ H. Còn về mù quáng, có yêu, nhưng không mù quáng ít nhất là trong trường hợp này. Mình đang nghe, đang cố hiểu và không thiên vị ai, dù lời nhỏ H nói, mình ko tin lắm nhưng cứ tạm cho là nhỏ nói thiệt.
– ‘anh ko mù quáng, anh nói đúng thôi, anh cũng mới quen L àh’, mình nói, thực sự cũng không muốn trả lời lắm, nhưng thôi giữ thái độ ôn hòa, không thiệt ai, mà còn có thể nói chuyện để hiểu rõ hơn về sự việc, hay bản chất của nhỏ H.
– ‘chính xác là anh quen mấy ngày?’, nhỏ H hỏi gặn, sao biết chính xác làm gì?, không hiểu câu hỏi có ý nghĩ gì.
– ‘ quen hơn 2 tuần rồi, có gì hả?’, mình nói, tự dưng lại hơi chột dạ khi nói chuyện với nhỏ.Lỡ nhỏ với em gia sư là 1phe, mình sẽ bị mất điểm nhưng nghĩ lại nãy giờ mình cũng không làm gì quá mức, mà nhỏ H chắc không cùng phe đâu, tại toàn nói điều không tốt mà.
– ‘bữa đầu tiên anh với nó đi chơi là thứ mấy?’, nhỏ hỏi. Sao điều tra kĩ thế? Mình nhớ rõ, bữa đó là chủ nhât 15/07, mình và em gia sư đi nhậu. Trước đó cũng gặp thường xuyên ở nhà, cũng có nhắn tin, chat chit bình thường. Hôm chủ nhật đó mình cũng biết thêm nhiều thứ.
– ‘em hỏi kĩ thế, để làm gì?, anh ko nhớ rõ’, mình nói dối, không muốn nhỏ can thiệp quá sâu nhưng cũng không muốn phiền khi nói chuyện quá thẳng thắn. Mình bắt đầu khó chịu, thấy mất thời gian quá.
– ‘ohm thôi, anh ko muốn nói thôi’, nhỏ nói, lấy điện thoại ra nhắn tin.
– ‘sao em hỏi kĩ vậy làm gì?’, mình hỏi, coi nhỏ trả lời sao? Nhỏ H tóc xõa, lúc nào cũng thế, nhuộm màu hơi ngả đỏ đỏ, tóc em gia sư thì đen tuyền, không nhuộm. Nhỏ H đẹp sắc xảo, em gia sư thì có vẻ đẹp cuốn hút hơn, có duyên hơn. Theo mình là thế. Nhỏ H bỏ điện thoại vào túi xách,quay lên nói
– ‘ em hỏi để coi đủ 49 ngày chưa, nếu gần thì anh biết số phận anh rồi cũng giống như những thằng khác, không tin thì đợi đi’, nhỏ nói, không đùa đâu. Mình đâm hoang mang, sao không chọn 30 ngày như bài hát 30 ngày yêu mà là 49 ngày, sao em gia sư tát mình, sao em phải đau khổ, dằn vặt. Nếu đúng như nhỏ H nói, em làm tất cả, đầy nhiệt huyết chỉ vì trò chơi của em à, vậy em quá giỏi đóng kịch trong việc khiến 1 ai đó yêu thích đến điên cuồng vì những thứ em làm. Theo mình, thì em chưa từng giả tạo, người ta đóng kịch, nhưng ánh mắt, chẳng lẽ phải lừa dối suốt. Nếu làm được, trở thành diễn viên đại tài. Mình đáng lẽ không tin nếu nhỏ H không chắc mẩm như thế. Và vẫn ko hiểu nhỏ làm để làm gì. Mình im lặng
– ‘anh thấy HA ko, nó làm trò chơi xong, giờ bị đá đít đó’, nhỏ H nói, có vẻ đắc thắng khi khiến mình hoang mang. HA, anh ta hôm bữa cũng chửi em gia sư là Đ*~, nêu bị làm trò chơi, nếu bị đá, thì thay vì bỏ đi, sao hắn vẫn có vẻ yêu em gia sư. Mình không ưa hắn, nhưng mình tin, ở hắn có tình cảm cho em gia sư, nhiều lắm. Nó day dứt, như kiểu yêu không thành. Anh ta chửi em gia sư vừa xong đó, rồi lại quay sang xin lỗi. Mình có cảm giác, chỉ cần em gia sư gọi, hắn nhất định sẽ tới. Nhưng HA chắc ko cam tâm chịu bị vậy rồi giờ để yên cho em gia sư.
Mình nhớ hôm ở quán bar, hắn ta làm gì, để rồi bị em gia sư tát, có vẻ em giống trò chơi của hắn hơn hắn là trò chơi của em. Một thứ trò chơi mà hắn yêu thích. Nhưng dù có yêu thích, thì trò chơi cũng là trò chơi, không thể đi quá xa, hay trở nên nghiêm túc nếu ngay từ đầu đó là trò chơi.
Mình nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng,mình muốn chấm dứt cái mớ bòng bong dây nhợ lắm rồi. Không thể toàn tâm toàn ý yêu, nếu mọi việc mù mờ như thế. Lăn tăn hay nghi ngờ người mình yêu, cũng là lỗi, khi yêu.
– ‘ em nói nhiều, anh cũng ko tin, nên anh cứ đợi coi em nói đúng không? Về mà nghĩ lại được mấy ngày rồi, kịch bản ngày 49 đã soạn sẵn đợi anh, chuẩn bị tinh thần đi’, nhỏ H nói, chắc nịch, không có vẻ gì đang cố lừa mình. Mình hơi lung lay, nhưng ráng không tin. Nếu mình tin, thì ngay từ đầu đã có lỗi với em gia sư, khi không tin em. Em gia sư không hề đề phòng nhỏ H, cái hôm mình và nhỏ H nói chuyện, em gia sư cũng chưa mảy may 1 lần hỏi cả 2 đã nói gì. Nếu là màn kịch, nếu em xem mình là đồ chơi, thì em ít gì cũng sẽ biết rõ nhỏ H sẽ gặp mình và tố cáo em. Là em không có hay em quá tự tin, dù ai nói gì, mình sẽ không tin và không hoài nghi vì em biết mình đã yêu em??? Nhiều thứ câu hỏi lòng vòng trong đầu mình làm mình phải suy nghĩ đến phát mệt mà chẳng đi tới đâu.
– ‘uhm, cám ơn em’, mình nói. Thằng T bạn mình gật gù quá, nên nhỏ H cũng muốn về, thằng T cũng muốn về ngủ.
Trên đường chạy về nhà, những thứ thắc mắc vần xoay trong đầu mình, lần nào gặp nhỏ H, mình cũng có càm tưởng như hết hơi. Nhỏ khá giỏi trong việc làm cho người khác hoảng sợ, cánh vận dụng ánh mắt, ngôn từ của nhỏ không thể không khiến người đối diện tin là thật. Nếu là thật, mình không thể tưởng tượng nổi, mình sẽ đi về đâu. Còn em, cô gia sư bé nhỏ, sẽ đi về đâu, khi tiếp tục đem người khác ra làm trò cười. Sao em phải thế? Và sao ánh mắt em, sâu thẳm thế?
Về tới nhà, mình thay đồ, mẹ với thằng em đã ngủ. Mình leo lên giường với cái laptop, định nhắn tin cho em gia sư, thì số máy đuôi 37 lại nhá liên tục. Sao trùng hợp khi mình vừa về là nhá, số máy đuôi 37 luôn nhá máy khi mình ở nhà,nhưng chắc là trùng hợp
Mình nhắn tin nói mình về nhà rồi, mình với em nhắn tin qua lại vài câu, em lại nói em đi ngủ. Mình thắc mắc nhiều thứ lắm, nhưng không dám hỏi em gia sư, dù gì, khi hỏi, em sẽ tổn thương, sẽ mất lòng tin nếu không có. Em sẽ bám víu vào đâu. Nên mình không dám hỏi, mình tin nhỏ H cũng sẽ không nói với em gia sư là nhỏ đã nói chuyện hồi nãy với mình.Hôm sinh nhật nhỏ, nhỏ với em gia sư tuy không thân thiết, nhưng chơi chung cũng rất vui vẻ. Ông trời thật tài giỏi, khi sáng tạo cho con người nụ cười, để họ làm người khác vui, bản thân vui và cả che giấu tất cả những ý đồ, ý nghĩ xấu, cả cái cảm xúc nữa.
Hôm nay mình đã biết thêm về tình yêu đầu của em gia sư, tên C, con người đó mình chưa từng gặp, chưa từng tiếp xúc, chỉ mới biết qua cái tên. Mình bị cuốn vào cuộc đời em gia sư với quá nhiều bí ẩn, vì yêu mà mình đi tiếp, mình muốn hiểu, là gì cũng được, nhưng phải hiểu rõ. Mình muốn trước khi quyết định điều gì, sẽ không phải hối hận. Yêu không phải là thương hại, mình sẽ chấp nhận được hết các sự thật không? Mình chưa trải qua, nên chưa rõ, nhưng mình nhất định cố gắng. Và hoàn toàn cam tâm tình nguyện….
Xác định: yêu thì vẫn là yêu, tất nhiên là yêu em gia sư. Khó khăn lắm, mình hiểu, nhưng sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu mình sợ rắc rối mà từ bỏ. Mình sẽ hàng ngàn lần hối hận vì không dám bước.Vì mình đánh mất người mình yêu. Thực tình, mình chưa bao giờ trải qua nhiều thứ rắc rối nhiều đến như vậy. Cuộc sống quá tẻ nhạt suốt 1 thời gian dài. Mình tự hỏi bản thân, mình có đủ sức với những chuyện mình không hề quen, em là giấc mơ xa xăm, hay là hiện thực tàn khốc. Hi vọng mọi thứ sẽ ổn, mình sẽ dám yêu, dám hận, dám chấp nhận.
+ em gia sư: nếu đúng như nhỏ H nói, mình quen em từ ngày đi chơi đầu tới giờ là hơn 1 tuần, còn từ ngày gặp mặt, thì hơn 2 tuần. 49 ngày, cũng gần nửa đoạn đường rồi, thời gian qua cũng rất nhanh. Mình đặt giả thiết nếu là trò chơi thì 49 ngày, mình cũng sẽ thử chơi, cho tới cùng. Nếu kết quả không như mong đợi, mà có nên mong đợi vào 1 thứ mà ngay từ khi bắt đầu đã là trò chơi,là sự đùa cợt? Mình chắc chắn sẽ không như trước.Mình sẽ đa nghi và khó tin tưởng 1 ai. Còn dừng lại, tức là tin vào lời nhỏ H, mình sẽ không biết, bất kì một kết quả nào, nên mình sẽ cố gắng đi tiếp. Ít nhất sẽ không ân hận.
+ nhỏ H, nếu như đúng lời nhỏ nói là thật, thì chắc nhỏ có hận thù gì với em gia sư lắm hay đơn thuần là lòng tốt??? Mình ko nghĩ nhỏ đơn giản là tốt thôi. Mình tính tới trường hợp nhỏ nói đúng, mà là đúng 1 phần của sự thật.Cái đó cũng rất nguy hiểm.
+ C: anh ta là ẩn số,mình chưa từng tiếp xúc, chưa từng gặp. Mình ko thể biết là thật hay giả. Anh ta có gì để khiến 1 người như em gia sư yêu nhiều như thế?
+HA: theo H nói thì HA cũng là 1 trong những trò đùa của em gia sư. H và HA có liên hệ gì ko, khi mà mình có cảm giác mọi lời H nói, đều vì tức tối cho HA???
Haiz, ko nghĩ nữa, sẽ điên mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!