Phong Khí Quan Trường - Chương 472: Chênh lệch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Phong Khí Quan Trường


Chương 472: Chênh lệch


– Bên tôi mới có một phần tài liệu lấy từ Mỹ, anh xem qua đi

Tôn Á Lâm lấy ra vài tờ văn kiện trong túi, đưa đến trước mặt Thẩm Hoài

Thẩm Hoài nhận lấy, thấy trên bản fax liệt kê chi chít tên các doanh nghiệp, bèn hỏi Tôn Á Lâm:

– – Đây là cái gì?

– – Đây là danh sách 500 doanh nghiệp lớn mạnh toàn cầu được tạp chí Tài Phú Mỹ năm nay đưa ra.

Tôn Á Lâm nói,

– – Để anh xem xem Nhật Bản vì sao hai năm qua lại nghênh ngang kiêu ngạo như vậy.

Nghe Tôn Á Lâm vừa nói như vậy, những người khác đều thấy hứng thú; Tiếu Hạo Dân liền ngồi cạnh Thẩm Hoài, cũng ghé đầu qua xem —— Anh ta mặc dù những năm nay không tiếp xúc ngôn ngữ nước ngoài, nhưng cũng có nền tảng, chỉ là 4 doanh nghiệp đứng đầu danh sách anh ta hoàn toàn không hiểu bèn hỏi

– – Mấy doanh nghiệp này là doanh nghiệp gì, tên tiếng Anh là…

– – Mitsubishi là Công ty Mitsubishi, Mitsui là Công ty Mitsui, Itochu là Công ty Itochu, Sumitomo là Công ty Sumitomo, bốn công ty này đều là Tập đoàn lớn của mô hình thương xã tổng hợp Nhật Bản.

– Tiếu Hạo Dân mấy năm nay đều ở Du Sơn, tin tức khép kín, không có chú ý mấy đến doanh nghiệp siêu cấp và kinh tế thế giới, không nhận biết được tên tiếng Anh của doanh nghiệp Nhật cũng không phải là chuyện kỳ quái, Thẩm Hoài kiên nhẫn giải thích với anh ta, nhưng hắn ta xem qua hai trang đầu của bản fax, cảm khái nói,

— Như vậy xem ra 10 công ty lớn nhất toàn cầu, Nhật Bản chiếm 6 công ty, cũng khó tránh người Nhật Bản nghênh ngang kiêu ngạo.

Bản fax có 20, 30 trang, Thẩm Hoài ở hai trang đầu không tìm thấy Công ty Yasuda, hắn trực tiếp hỏi Tôn Á Lâm:

– – Tập đoàn tài chính Yasuda xếp thứ bao nhiêu…

– – Ở bên này..

Tôn Á Lâm đã đọc trước rồi, bèn lật phía sau bản fax 2 trang, trực tiếp chỉ cho Thẩm Hoài xem xếp hạng của Công ty Yasuda.

– – Tổng doanh thu của Công ty Yasuda năm 95 là 60 tỷ, ngang ngửa với giá trị tổng sản lượng công thương nghiệp toàn tỉnh Hoài Hải rồi.

– Thẩm Hoài hít sâu một hơi, cảm khái nói,

— Chúng ta lạc hậu hơn người ta còn quá xa.

Mọi người ngồi vây quanh bàn đều biết rằng Thẩm Hoài nói 60 tỷ là đô la Mỹ, không phải nhân dân tệ, nghĩ đến giá trị tổng sản lượng công thương nghiệp cả năm của toản tỉnh Hoài Hải còn không bằng một doanh nghiệp Nhật Bản, ngẫm đến cũng thật là xót xa.

Thẩm Hoài ném tài liệu cho Chu Tri Bạch ngồi ở đối diện hắn cười nói:

– – Có áp lực rồi chứ.

Chu Tri Bạch cười gượng nói:

– – Anh thật là biết đả kích lòng người, tài liệu này tôi có thể từ chối không xem không?

Cùng với sự nổi dậy của Mai Cương, xây dựng Chử Giang, Bằng Duyệt, thương mại Bằng Hải… thành tích năm 95 đều được nâng cao trong phạm vi lớn —— Thương mại nguyên liệu Bằng Duyệt từ mấy trăm mấy nghìn tấn mỗi tháng trước đó tăng lên đến bây giờ 40 nghìn tấn mỗi tháng, dường như mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến bộ, cách mỗi khoảng thời gian đều có một bước nhảy vọt lớn.

Chu Tri Bạch dự kiến tổng kim ngạch thương mại nguyên liệu của Bằng Việt năm nay có thể làm được 800 triệu, Tập đoàn Bằng Việt cũng được liệt vào doanh nghiệp lớn có doanh thu hơn 1 tỷ; hơn nữa Bằng Duyệt ngoài các nghiệp vụ truyền thống như thương mại, khách sạn, ngoài tham gia đầu tư Chử Giang ra, còn bắt đầu đề cập đến vận chuyển viễn dương —— Nếu không phải nhìn thấy cái gọi là danh sách 500 doanh nghiệp lớn mạnh, Bằng Duyệt có thành tích ngày hôm nay cũng đủ để khích lệ lòng người, đủ để làm cho người ta kiêu hãnh.

Chu Tri Bạch thật sự không muốn nhìn thấy danh sách của 500 doanh nghiệp mạnh thế giới đi tìm sự chênh lệch tuyết đối không phải nói có tham vọng có thể lập tức bù đắp.

– – Ganh đua mù quáng là không đúng

Dương Hải Bằng tâm trạng tốt, cười hì hì truyền bản fax qua, hỏi Tôn Á Lâm

– – Trong nước có doanh nghiệp nào lọt vào 500 doanh nghiệp mạnh này không? Đúng rồi, còn có Tập đoàn Trường Thanh có được lọt vào 500 doanh nghiệp mạnh này không?

– – Có, Công ty xuất nhập khẩu Dầu thực vật Trung Quốc năm ngoái doanh thu khoảng hơn 10 tỷ đô la Mỹ một chút, đại khái xếp khoảng thứ 480.

Tôn Á Lâm nói,

– – Tập đoàn Trường Thanh năm trước tổng doanh thu mới 5 tỷ đô la Mỹ, kém xa bảng trên, nếu không có quyết tâm chuyển mô hình kinh doanh, Tập đoàn Trường Thanh đời này cũng không nghĩ đến được liệt vào 500 doanh nghiệp mạnh.

Nghe xong Tôn Á Lâm một chữ “ mới”, Tiếu Hạo Dân thiếu chút nữa đau cả lưng.

Tiếu Hạo Dân ngoài lúc đọc sách ra, cuộc sống đa phần đều sinh hoạt ở Du Sơn, theo anh ta thấy, không cần nói 500 doanh nghiệp mạnh, chính là Tập đoàn Trường Thanh doanh thu mỗi năm đạt hơn 40 tỷ nhân dân tệ cũng là không thể động vào rồi.

Năm 95 giá trị tổng sản lượng công nông nghiệp huyện Du Sơn cũng đạt được 3 tỷ, quy mô kinh tế của một doanh nghiệp liền ngang ngửa với 15, 16 huyện Du Sơn, doanh nghiệp như vậy dù nói thế nào theo Tiếu Hạo Dân thấy cũng là đáng được ngưỡng mộ.

Giá trị sản lượng của Mai Cương năm nay có thể làm được bao nhiêu, 2 tỷ hay là 3 tỷ? Giá trị sản lượng công nghiệp của thị trấn Mai Khê trong vòng 2 năm có thể đột phá 10 tỷ hay không?

Theo Tiếu Hạo Dân thấy giá trị tổng sản lượng công nghiệp thị trấn Mai Khê nếu có thể trong một hai năm đột phá 10 tỷ, thì có thể nói là một kỳ tích của Đông Hoa từ trước tới nay làm cho người ta khó có thể tin —— gã cũng không dám trông cậy quá nhiều.

Nhưng nếu lấy phạm vi toàn quốc để cân nhắc, nước lớn mênh mông có 1,2 tỷ nhân khẩu, không ngờ chỉ có một doanh nghiệp được vào danh sách 500 doanh nghiệp mạnh thế giới, hơn nữa còn là xếp hạng áp chót —— điều này làm cho Tiếu hạo Dân có chút khó có thể chấp nhận.

Trung Quốc kém như vậy sao, lạc hậu như vậy sao?

Doanh nghiệp tư nhân trong nước đại đa số đều rất nhỏ yếu, cái đó không cần nói nhưng một số doanh nghiệp nhà nước mô hình lớn đâu?

Giống như công ty mẹ xây dựng điện lực Đông Nam của Tập đoàn Hoài Năng, nhân viên hơn trăm nghìn người, thậm chí một số doanh nghiệp các bộ và uỷ ban trung ương có tổng số nhân viên lớn hơn xem ra cao không thể với tới như vậy, lại không có thực lực liệt vào trong 500 doanh nghiệp mạnh thế giới sao?

– – Đều là ngoại ngữ, tôi ở thị cương nhiều ít còn có thể nhận được một số tài liệu ngoại ngữ, mấy năm nay đều mất sạch sẽ rồi.

Dương Hải Bằng lật mấy trang tài liệu, toàn tài liệu tiếng Anh làm cho anh ta nhìn nhức cả đầu, đưa bản fax trả lại cho Thẩm Hoài.

– – Anh biết tiếng Anh, cùng với Chu Tri Bạch đến nước Anh vài chuyến, bù lại cũng nhanh thôi.

Thẩm Hoài nhận lấy bản fax, lại tùy tiện lật vài tờ, mới đưa lại cho Tôn Á Lâm cười nói,

– – Thật ra chúng ta không cần chán nản, mấy Tập đoàn tài chính của Nhật Bản đều là thương xã tổng hợp, xem ra vô cùng to lớn, trên thực tế cũng là tập hợp mấy doanh nghiệp mô hình lớn mới có thể hình thành quy mô to lớn như vậy, bây giờ trong nước thực ra cũng đang suy nghĩ có cần học tập cách thức của Nhật Hàn hay không, xây dựng doanh nghiệp mô hình thương xã tổng hợp. Nếu làm như vậy, như Bộ điện lực tập hợp tài sản điện lực chủ yếu bên dưới, hình thành một hai doanh nghiệp mô hình siêu lớn, trong quy mô tài sản chen vào danh sách 500 doanh nghiệp mạnh thế giới là không thành vấn đề. Nếu chúng ta lấy các Tập đoàn khổng lồ của Nhật Bản tách ra phân tích, tìm kiếm mục tiêu có tính mũi nhọn chúng ta nên tìm, chế tạo thép Fuji mỗi năm sản xuất 16 triệu tấn, cho dù thực lực còn vượt xa Mai Cương, nhưng cũng không thể tưởng tượng được ngoài tầm với như vậy. Đương nhiên rồi mục tiêu tiếp theo của chúng ta trước tiên là phải vượt lên trên tỉnh cương.

– – Cũng phải, nghĩ quá nhiều dễ chán nản, mục tiêu tiếp theo của Mai Cương là phải vượt qua tỉnh cương.

Dương Hải Bằng bây giờ đang tâm trạng vui vẻ, đón nhận lời nói của Thẩm Hoài, cười nói.

– – Nghĩ đến mục tiêu này có thể được thực hiện đã là rất cổ vũ lòng người.

– – Mục tiêu tiếp theo của Mai Cương chính là vượt qua tỉnh cương?

Tiếu Hạo Dân kinh ngạc hỏi,

– – Chủ tịch huyện Thẩm là muốn sắp tới sẽ rời khỏi Du Sơn, hóa ra chỉ là rời khỏi Du Sơn chứ không phải rời khỏi Đông Hoa…

– – Rời khỏi Đông Hoa hay không, bây giờ còn chưa xác định.

Thẩm Hoài lắc đầu nói,

– – Cũng có khả năng một số người không muốn tôi ở lại Đông Hoa, vậy tôi cũng đành phải rời khỏi Đông Hoa.

Nghe lời nói của Thẩm Hoài giống như là câu đố, trong lòng Tiếu Hạo Dân vô cùng nghi hoặc, lại không tiện truy vấn —— Anh ta biết những gì anh ta bây giờ nghe được, có thể nói là cơ mật quan trọng nhất của Mai Cương rồi, nếu không phải trước đó anh ta hạ quyết tâm, muốn từ bỏ chức vụ chủ tịch thị trấn Đông Du, đến đảm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, anh ta đã không có cơ hội ngồi cùng bàn với mọi người Mai Cương.

Chỉ là Tiếu Hạo Dân trong lòng âm thầm cân nhắc, Mai Cương bước tiếp theo làm thế nào mới có thể chèn ép được tỉnh cương?

Sau khi tỉnh cương ôm cả thị cương, lại đề xuất cùng với Tập đoàn Trường Thanh, chế tạo thép Fuji liên hợp xây dựng dự án thép lò điện mô hình lớn, giá trị sản lượng có khả năng trực tiếp vượt qua ngưỡng 10 tỷ.

Mai Cương phải như thế nào mới có thể vượt qua tỉnh cương?

Thẩm Hoài không giải thích cặn kẽ nghi hoặc trong lòng Tiếu Hạo Dân, nghiêng đầu hỏi Tôn Á Lâm:

– – Hồ Thư Vệ mang tổ chuyên gia đến huyện Ký Hà đã xác định các tài liệu liên quan rồi, cho dù không suy xét đến lực thúc đẩy phía sau, từ bố cục nguồn năng lượng quốc gia mà nói, công trình tuyến đường phía nam cho than Tấn sớm hay muộn sẽ khởi động, Hoài Năng bây giờ ở Ký Hà đầu tư xây dựng bến tàu vận chuyển than đá là thích hợp. Tôi muốn ở lại lớp huấn luyện trường Đảng, cùng với huyện Ký Hà ký kết hiệp nghị, cần càng nhiều nhân vật quan trọng nắm vững cục diện, cô có phải đưa cô út cùng với Hồ Thư Vệ bọn họ đi một chuyến?

Thẩm Hoài bây giờ cũng không chắc chắn có thể tiếp tục ở lại Đông Hoa, nhưng tình thế đã như vậy, có một số bước nhất định phải tiếp tục bước tiếp.

– – Tôi mới trở về Mai Khê còn chưa kịp thở một hơi,

Tôn Á Lâm cau mày nói,

– – Ở Ký Hà bên kia xây dựng bến tàu vận chuyển than đá, cũng là do Hoài Năng chủ đạo, tôi qua đó làm nền, sao được tính là nhân vật quan trọng gì?

– – Cô vẫn nên đi một chuyến đi, chúng ta thế nào cũng phải bày ra đại giá ở phía Bắc trước, bằng không không dọa được ai.

Thẩm Hoài nói tới đây, không khỏi tay nắm lấy cạnh bàn, nói với Chu Tri Bạch, Chử Nghi Lương:

– – Đã bắn tên là không thể quay trở lại, nếu là thật sự không thể ở lại Đông Hoa, thì Ký Hà có thể trở thành chiến trường chính của chúng ta rồi, Tri Bạch, Hải Bằng, anh Chu, anh Chư, các anh lần này cũng đều qua đó tiếp xúc nhiều hơn với người bên Ký Hà, cho dù chúng ta có thể như ước nguyện, Ký Hà bên kia vẫn có chút tài nguyên ưu thế có thể đầu tư, có thể hợp tác. Tầm mắt của các anh phải mở rộng hơn một chút, cho dù tương lai tương đối dài hơn một đoạn, trọng tâm phải đặt ở Đông Hoa, nhưng không phải nói chúng ta không thể thử đi trước. Tống Hồng Quân bên kia tôi cũng sẽ gọi điện thúc giục anh ta.

Chử Nghi Lương, Chu Lập, Chu Tri Bạch đều gật đầu đồng ý, lần này cũng đến Ký Hà một chuyến.

Thẩm Hoài nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã muộn rồi bèn nói:

– – Vậy hôm nay cứ như vậy đi, tôi lát nữa sẽ điện thoại nói chuyện với Kỷ Thành Hy.

Thẩm Hoài đã nói như vậy, tất cả mọi người đứng dậy rời bàn tiệc, rời khỏi Thượng Khê viên; Thẩm Hoài đến phòng làm việc của Trần Đan, gọi điện thoại cho Kỷ Thành Hi, báo cho ông ta biết bố trí nhân viên cụ thể bên này đến huyện Ký Hà tham gia hiệp đàm kinh tế thương mại.

Trọng tâm phát triển nghiệp vụ tương lai của Tập đoàn Hoài Năng chính là lấy thị trường nguồn năng lượng phát điện nhiệt điện làm chủ, dây chuyền sản xuất kéo lên thượng du, đương nhiên liên quan đến khai thác than đá, khâu mậu dịch và vận chuyển —— chỉ có tài chính hữu hạn, sao có thể cân bằng vấn đề sử dụng.

Thẩm Hoài sau khi về nước xuôi về nam Yến Kinh, nửa đường bị Kỷ Thành Hi chặn, nói chuyện mấy ngày về vấn đề công trình dây chuyền than Tấn đông xuất nam và phát triển công nghiệp huyện Ký Hà tự thân gần cảng.

Rời khỏi huyện Ký Hà, Thẩm Hoài liền trực tiếp đến Giang Ninh, tìm cô út Tống Văn Tuệ, tìm lãnh đạo cấp cao của Đông điện bàn chuyện huyện Ký Hà đầu tư xây dựng bến tàu vận chuyển than đá.

Tập đoàn Hoài Năng tạm thời còn nhỏ yếu, trong nghiệp vụ còn chịu sự chỉ đạo trực tiếp của Đông điện —— Nhưng dưới sự thúc đẩy của Tống Văn Tuệ, Đông điện cũng không trì hoãn, trực tiếp phái người đến Ký Hà tiếp xúc, khảo sát, kế hoạch do Hoài Năng liên hợp các cơ quan như đầu tư Chúng Tin, đầu tư Chử Giang, đầu tư Hồng Cơ, bỏ vốn xây dựng bãi chứa than đá và hai bến tàu hải cảng chục nghìn tấn ở Ký Hà.

Sau khi xây dựng xong công trình liên quan, sẽ thông qua cách thức liên hợp vận chuyển quốc lộ và vận chuyển hải cảng, mỗi năm cung cấp 4 triệu tấn than đá cho nhà máy điện dưới cờ Tập đoàn Hoài Năng, cũng trở thành bộ phận tạo thành công trình dây chuyền than Tấn đông xuất nam tương lai.

Toàn bộ đầu tư bao gồm trong thu mua nhà máy nhiệt điện tỉnh Ký Hà, kế hoạch tiêu tốn ba trăm triệu nhân dân tệ.

Sau khi chính thức hiệp nghị khung chính thức với huyện Ký Hà, tin tức liên quan sẽ công bố ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN