Hiền Thê Khó Làm - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Hiền Thê Khó Làm


Chương 8


“Bùm” một tiếng,
cánh cửa tân phòng đêm qua thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bị nha hoàn
nào đó lòng nóng như lửa đốt một cước đạp bay.

Trên thực tế, tất
cả mọi người trong Túc Vương phủ kể cả quản gia bị tiếng kêu thảm thiết làm
kinh hoàng chạy tới, từ các ma ma, đến người làm tưới nước quét dọn đều trợn mắt
há hốc mồm mà nhìn xem nha hoàn to gan lớn mật nào đó xốc váy lên, dùng tư thế
không phù hợp chút nào với nữ nhân đạp bay cách cửa phòng được mọi người chú ý
kia.

Trong cửa, vô luận
là thiếu nữ té lăn trên đất hay là nam nhân quần áo không chỉnh tề trên giường,
đều nín bặt nhìn nha hoàn khí thế hung hăng xông vào.“Như, Như Thúy…”

Tiếng kêu thảm
thiết của A Nan thoáng chốc nghẹn trong cổ họng, giật mình nhìn xem nha hoàn ăn
mật gấu nhà nàng.

Ngoài cửa phòng,
chật ních một đám lão ma ma, đang theo chân Như Thúy tới, lần lượt từng người một
không cùng tuổi tác, ánh mắt già trẻ bé lớn vừa giật mình vừa sợ, nhìn đến mức
trong lòng A Nan thập phần nội thương. Thật may là, quản gia cùng một vài gia
nhân làm bởi vì chủ tớ kiêm nam nữ hữu biệt không có ào ào xông đến, ngược lại
giữ lại cho nàng chút ít mặt mũi.

Như Thúy ngược lại
chứng kiến thiếu nữ té nhào dưới đất, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng,
mặt mũi tràn đầy đau lòng đã chạy tới cẩn thận đem nàng ôm dìu nâng lên:

”Haiiii, tiểu thư
à, người đã làm chuyện gì xấu đến mức để Vương gia đá người xuống giường vậy?”

Bạn nha hoàn
không có đầu óc nào đó vô hạn thương cảm nói.

A Nan vốn đang cảm
kích thành trợn mắt nhìn.

Túc Vương… Kể cả
một đám ma ma đang đứng đen thui cả mặt nhìn đôi chủ tớ ngây ngô kia, lần nữa
thấy được sự khác biệt của đứa con gái nhỏ nhất nhà Thừa tướng. Người ở kinh
thành nghe nói các tiểu thư ở phủ thừa tường từ nhỏ phú quý, rất có tầm nhìn,
tao nhã vô biên, hiếm có và không thể gặp mặt, nhưng vị thứ nữ nhỏ nhất này rõ
ràng không giống người thường, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng đều rất bất đồng.

“Câm miệng!” A
Nan thẹn quá hoá giận, cảm thấy vô cùng hối hận tại sao nha hoàn ngu ngốc như
thế này nàng còn giữ ở bên người chọc giận bản thân chứ?

Như Thúy rất nghe
lời im lặng, sau đó giương mắt len lén liếc về hướng Túc Vương trên giường vẻ mặt
rất nghiêm túc, lập tức khép hờ mắt, gập người lại hành lễ thỉnh an, động tác
nước chảy mây trôi, làm cho người ta không thể bắt lỗi, giống như nha hoàn vừa
rồi đá cửa mà vào không phải là nàng ấy.

Túc Vương liếc mắt
nhìn nha hoàn một cái, khoác áo bước xuống giường, mím môi ra lệnh cho một ma
ma: “An ma ma, đi gọi Vương thái y đến.”

Đợi An ma ma lĩnh
mệnh mà đi, Túc Vương đi tới, từ trong tay Như Thúy tiếp nhận thê tử mới cưới
ôm nàng lên giường, nhăn lại mày xem kỹ hỏi: “Bị thương ở đâu rồi?”

Nghe được giọng
nói kia mặc dù cực kỳ trầm ấm, nhưng tuyệt đối nghiêm túc làm cho A Nan vô ý thức
co cổ lại, yếu ớt nói: “Chân… Bị trật rồi…”

“…”

Tân hôn ngày đầu
tiên, tân nương tử liền té xuống giường, sau đó té bị thương chân… Loại chuyện
xui xẻo như vậy, sao cũng có thể xuất hiện chứ? Mà càng làm người rối ren chính
là, một phòng người làm nhưng lại vẻ mặt đương nhiên vẻ mặt, Toàn bộ gia nhân
có mặt ở trong phòng đều mang vẻ mặt hết sức đương nhiên, chuyện này chắc chắn
sẽ xảy ra. Cho rằng Vương phi so với những cô gái đã chết trước kia, thì bị té
gãy chân thì có là gì, thật sự là quá may mắn.

Mà ngay cả vài
nha hoàn hồi môn của phủ Thừa tướng cũng mang vẻ mặt: Quá may mắn rồi!

Chỉ có A Nan rất
buồn khổ.

Đây coi là vì sao
a, nàng thật sự hiểu lầm khi thấy bọn họ cho rằng nàng rất may mắnì bị thương?

Trước khi thái y
đến, vài ma ma rất lưu loát giúp Túc Vương thay quần áo rửa mặt, vài nha hoàn hồi
môn trẻ tuổi xinh đẹp thì giúp A Nan thay quần áo rửa mặt, A Nan ngó ngó bốn
nha hoàn dung mạo xinh đẹp bên cạnh mình – – bốn người này đều là nha hoàn hồi
môn Thừa tướng phu nhân chọn cho A Nan, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, đặc
biệt có thể làm, là chuyên môn hầu hạ A Nan – – sau đó lại ngó ngó vài ma ma thần
sắc nghiêm túc tuyệt đối ngoài năm mươi tuổi bên cạnh Túc Vương, trong lòng cảm
thấy tin đồn Túc Vương chán ghét nữ nhân không nhất định là thật, huống chi tối
hôm qua… Nàng đúng là bị “Khi dễ” cực kỳ thảm. Gào khóc ngao!!!

Vương thái y rất
nhanh đã bị lão quản gia phủ Túc Vương túm tới, quản gia họ Tần, từ năm Túc
Vương mười lăm tuổi được phong Vương liền theo Túc Vương, xem như người cao tuổi
nhất trong phủ.

Hôn sự của Túc
Vương vẫn là vết đau nhức trong lòng lão quản gia, thật vất vả Túc Vương rốt cục
thành thân, hơn nữa cũng thuận lợi động phòng, tân Vương phi cũng không có chết
bất ngờ như lời đồn. Chỉ là, lão quản gia còn còn chưa kịp cao hứng, rồi lại
nghe được tin tức Vương phi bị thương, vì quá sợ hãi, tự mình chạy nhanh đến
thái y đang ở thường trực trong phủ lôi ông ta đến đây mà quên cả việc phải sai
bảo người khác.

Vương thái y
chính là người đã bắt mạch bệnh ‘Đói đến xỉu’ của A Nan, Vương thái y rất bình
tĩnh ngồi trên ghế trước giường, nha hoàn đem cái màn giường để xuống, trùm vải
trắng trên cổ tay A Nan đang duỗi ra, để Vương thái y bắt mạch.

A Nan bĩu môi, thầm
nghĩ rõ ràng té bị thương chính là chân, bắt mạch làm cái quái gì? Nguyền rủa
xã hội phong kiến vạn ác này, té bị thương chân cũng không để cho đại phu nắn
gân sửa xương, lỡ gãy luôn chân thì làm sao bây giờ?

Vương thái y xem
mạch xong, cũng bắt đầu thốt ra những từ ngữ chuyên môn của đại phu ra, A Nan
nghe thực sự không hiểu những thứ chi, hồ, giả, dã, kia. Càng nghe không hiểu
danh từ chuyên dụng của các đại phu, không biết thái y chẩn ra kết quả gì. Cho
đến khi Túc Vương nghe xong, lập tức phân phó một ma ma sửa gân cho A Nan, A
Nan bị ma ma kia mò thiếu chút nữa gào khóc kêu to, chỉ có thể cắn khăn tay nước
mắt ròng ròng ôm chặt Như Thúy.

“Chân Vương phi
trật khớp, thỉnh Vương gia đến Thái Y Viện mời một vị y nữ đến nối xương cho
Vương phi.” Vương thái y bởi vì nam nữ hữu biệt, nên không thể nhanh chóng nối
xương cho Túc Vương phi đáng thương.

Sau khi Túc Vương
nghe xong, liền lại phân phó quản gia đến Thái Y Viện mời y nữ.

Vương thái y khai
một phương thuốc giảm đau giảm sưng, cho nha hoàn cầm thuốc đi nấu, rốt cục
đóng hòm thuốc lại rồi chậm rãi mà đi, chỉ cảm khái ở trong lòng, Túc Vương phi
này thật đúng là nhiều tai nạn, nhưng thân thể dù có khỏe mạnh, cũng không biết
có thể đột ngột chết một cách lạ thường không giải thích được giống mấy nữ nhân
kia hay không.

Đang lúc chờ đợi
y nữ đến, A Nan duỗi thẳng chân bị trật ngồi ở trên giường, vẻ mặt khổ sở nhìn
bạn Vương gia nào đó.

Mà đầu sỏ gây nên,
vẻ mặt Túc Vương lại vô cùng nghiêm túc, ngồi thẳng tắp, đôi mắt đen tĩnh mịch
nhìn chằm chằm vẻ mặt đau khổ của A Nan, vẻ mặt nghiêm túc hơn.

Hai vợ chồng mới
cưới ngồi ở trong tân phòng, quanh mình chỉ còn lại vài nha hoàn, ma ma, rất
yên lặng.

Mà hai người
không biết là, trong vương cung, bởi vì Túc Vương rốt cục thành thân hơn nữa
nghe nói động phòng rất thuận lợi mà vui mừng không thôi.

Thái hậu cùng
Hoàng đế đã sớm rời giường, được cung nữ hầu hạ hạ sửa sang lại tốt dung nhan,
nghĩ tới sau khi hạ triều chờ Túc Vương mang theo Túc Vương phi tiến cung tạ
ơn, lại ngoài ý muốn nghe được tin tức Túc Vương phủ thế nhưng lại người đến
Thái Y Viện tìm y nữ, lập tức toàn cung sôi trào.

Ngoài cung, cũng
có rất nhiều người chú ý chuyện của Túc Vương phủ, nhìn chằm chằm Túc Vương phủ
không hề ngơi nghỉ bất cứ giờ khác nào, khi nhìn thấy thị vệ của Túc vương phủ
vội vội vàng vàng lao thẳng tới Thái Y Viện, mọi người cũng bắt đầu mơ tưởng viễn
vong, âm thầm suy đoán chẳng lẽ Túc Vương phi không thể sống qua đêm động phòng
hoa chúc đã tắt hơi?

Túc Vương tốn biết
bao công sức mới có thể đến được đêm động phòng hoa chúc. Chỉ còn thiếu bước cuối
cùng là đem miếng thịt thơm ngon kia nuốt vào lại trở thành công cốc, hỉ sự đổi
thành tang sự, đây thực sự là chuyện đau lòng nhất thế gian mà!

Đáng thương cho
Túc Vương, mặc dù quyền thế ngập trời, nhưng ở trong mắt của tầng lớp dân chúng
bình thường, hắn chẳng qua chỉ là một người đan ông đau khổ nhất thiên hạ.

Y nữ của Thái Y
Viện bị thị vệ của Túc vương phủ trực tiếp vác đến, A Nan chứng kiến vị y nữ
đáng thương kia bị vác đến không khác gì bao cát, há hốc mồm.

“Vương gia, Vương
phi, Tần quản gia, tiểu nhân đem đại phu mang tới rồi.”

Bạn thị vệ thật
thà phúc hậu nghiêng người thi lễ, toét miệng cười.

Tần quản gia vẻ mặt
tán dương, nói: “Triệu thị vệ làm tốt lắm, đến phòng thu chi nhận mười lượng phần
thưởng!” Sau đó, hò hét mọi người mau chóng lôi y nữ vào tân phòng.

Thấy y nữ của
Thái Y Viện vào phủ, tất cả gia nhân của phủ Túc Vương đều rướn cổ lên dò xét,
mặt đầy nghiêm túc nhìn về hướng tân phòng.

“Nối xương cho
Vương phi đi!” Túc Vương ngồi trước giường, mắt sắc bén nhìn chằm chằm tiểu y nữ
tội nghiệp.

Trong lòng tiểu y
nữ lúc này rơi hai hàng lệ, hối hận sao hôm nay lại đến lượt mình trực chứ? Sáng
sớm đã bị người ta vác chẳng khác gì bao cát thì không nói đi, mà nơi bị khiêng
lại là phủ Túc Vương, và khi nghe nói người bị thương lại là Túc Vương phi, mới
nhậm chức bị tất cả mọi người cho rằng sống không lâu sẽ chết bất cứ lúc nào, lại
càng nơm nớp lo sợ, trong lòng hò hét: Vương phi có chết cũng không liên quan đến
nàng đâu nha!!!!

Y nữ cũng là tiếc
mệnh, nếu như Túc Vương phi bị Túc Vương khắc chết đúng lúc nàng vừa vào phủ,
nàng cũng sẽ bị giận chó đánh mèo a a a!

Mà A Nan nhìn vẻ
mặt đau khổ của y nữ, nghe nói đây là người đến nối xương cho nàng, trái tim nhỏ
bé run rẩy không ngừng, sau đó, vào lúc chân răng rắc được sửa lại, A Nan đau đến
chết đi được, mạnh mẽ bấu vào cánh tay của Túc Vương để gần đó, dùng sức bấu chặt,
đau đến nước mắt lưng tròng.

A Nan hận chết gã
Túc Vương hại nàng té ngã!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN