Nhất Dạ Thâu Hoan - Quyển 1 - Chương 22: Lấy thân báo đáp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Nhất Dạ Thâu Hoan


Quyển 1 - Chương 22: Lấy thân báo đáp


Mới sáng tinh mơ, tiếng kêu thanh thúy êm tai của lũ chim chóc đánh thức ta từ trong mơ tỉnh dậy.

Ta ngáp một cái, miễn cưỡng trở mình. Nghiêng người, không cẩn thận đè lên vết thương trên tay, đau đến ta nghiến răng chịu đựng kêu lên một tiếng.

Đau đớn khiến ta hoàn toàn thanh tỉnh, tất cả sự tình phát sinh đêm qua giống như thủy triều cuồn cuộn, toàn bộ hiện rõ trong đầu ta.

Dạ Phượng ta danh chấn giang hồ, thân kinh bách chiến, không ngờ rằng lại thua trong tay Hoàng Phủ Viêm. Sơ xuất, sơ xuất quá a.

Cái tên Hoàng Phủ Viêm tiểu nhân đê tiện kia, đường đường là vương gia, cư nhiên lại làm cái chuyện điên rồ như tẩm độc trên mũi tên, hắn không xấu hổ ta cũng phải xấu hổ thay hắn.

Phượng Ngự Thiên chính là ký ức sau cùng của ta, nếu như không có gì ngoài ý muốn, người cứu ta nhất định là hắn. Thiếu một ân tình lớn rồi, nếu như không có hắn cứu ta, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng.

Thương tích trên cánh tay đã được xử lý qua, cũng đã được băng bó tỉ mỉ. Mặc dù rất đau, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được của ta.

Tròng mắt đảo qua một vòng trong phòng, ta không thấy y phục của bản thân mình đâu cả, nhưng ở đầu giường lại phát hiện một bộ nữ trang.

Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên y phục, ta không khỏi mỉm cười một cái, Nam nhân này thoạt nhìn giống như một tên đầu gỗ, không ngờ trong lòng cũng có chỗ biết quan tâm như vậy.

Mặc y phục xong, ta bước ra khỏi cửa phòng.

Ngoài cửa chính là một cái sân nhỏ, trong sân trăm hoa đua nở, cỏ xanh dệt thảm, nước trong trên núi giả chảy róc rách. Trong không khí tràn ngập một mùi hương thơm ngát, sân nhà to lớn trong buổi sáng tinh mơ đầu hạ, càng lộ ra vẻ yên tĩnh trang nhã.

Giữa khóm hoa trăm sắc có một chiếc đu dây đang đong đưa trong gió mát, nhẹ nhàng phiêu đãng.

Cái sân này… không giống chỗ ở của một nam nhân, ngược lại giống như sân vườn của nữ tử hơn, nơi này rốt cuộc… là nơi nào?

Vịn tay lên sợi dây thừng, ta chậm rãi ngồi trên đu dây. Chân đạp một cái, đu dây lập tức lay động.

Đột nhiên, có ai đó sau lưng đẩy ta một cái, đu dây đong đưa càng thêm kịch liệt, Lên lên xuống xuống, đu dây bay bổng trong cơn gió buổi sớm tinh mơ.

“Tiểu kiều hương tạ, yên tĩnh ưu nhã, Phượng huynh, ngươi thật sự rất biết hưởng thụ?” Bước đi không phát ra tiếng động, không phải Phượng Ngự Thiên thì là ai?

“Nếu như ngươi thích, có thể ở lại đây.” Giọng nói của Phượng Ngự Thiên trước sau vẫn cứng nhắc nhạt nhẽo. Từ trong giọng nói của hắn, ta không nghe được chút gì gọi là có ý hoan nghênh.

“Đây là chỗ nào, theo ta quan sát, có vẻ như là sân vườn của một nữ hài tử.” Bàn chân ta lúc có lúc không đạp trên mặt đất, đu dây cũng tùy ý đong đưa.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ta một cái, nhàn nhạt nói, “Rảnh rỗi thì trồng chút hoa cỏ.” Một đại nam nhân lại đi trồng hoa cỏ, nghĩ sao cũng thấy quái dị. Vị Phượng huynh này, không phải có sở thích bất lương gì chứ?

“Nhất đại tông sư Đông Phương Bất Bại cũng chỉ biết ngồi trong khuê phòng thêu hoa điểu (điểu: chim).” Ta quay đầu nhìn hắn cười, “Ta nói Phượng huynh, ngươi không phải có ý đồ noi theo Đông Phương Bất Bại chứ?” Phượng Ngự Thiên lạnh lùng như một khối băng, cùng Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không chút dính dáng.

Phượng Ngự Thiên lại đẩy ta một cái, gật gật đầu như có như không, “Được a, làm Đông Phương Bất Bại cũng được. Nếu như ta làm Đông Phương Bất Bại, ngươi làm Dương Liên Đình đi.” (TN: Sặc, thời không này cũng biết tới Đông Phương Bất Bại =))?)

Ta “xì” cười ra một tiếng, “Ta là nữ đó, không làm được Liên đệ của Đông Phương Bất Bại đâu.”

“Đông Phương Bất Bại là nữ (TN: 0.0), Dương Liên Đình là nam. Ngươi là nữ, ta là nam, đổi lại cũng không phải không được.” Lời nói của hắn lúc đó thoáng hiện ra tiếu ý.

“Đông Phương Bất Bại là nhân yêu (gay), không phải nữ. Cho dù hắn tự cắt cái đó của mình, thế nhưng hắn từng là nam nhân hàng thật giá thật.” Ta chính là nữ nhân hàng thật giá thật, không thể so sánh với Đông Phương giáo chủ được.

Phượng Ngự Thiên nghe vậy, cười lên ha hả, “Ha ha, Phượng Nhi, ngươi thật là không biết xấu hổ.”

Phượng Nhi? Hắn đúng là không biết khách khí, “Ta cho phép ngươi gọi ta là Phượng Nhi hồi nào?”

Hắn không quan tâm nhún nhún vai, “Ngươi gọi ta Phượng huynh, không phải sao?” Ặc… Hình như là vậy. Nếu ta đã xưng huynh gọi đệ với hắn trước, hắn tự nhiên cũng không cần khách khí với ta.

Ta nắm lấy dây thừng, đưa khuôn mặt tiến đến sát mặt hắn, tinh thế nhìn hắn, “Ta nói Phượng Ngự Thiên, ngươi hôm nay rất hoạt bát nha, không giống với bộ mặt như chết rồi lúc đó.” Hắn mang mặt nạ, khuôn mặt cho dù có như chết rồi ta cũng không thấy được.

Phượng Ngự Thiên thuận lợi đẩy ta một cái, “Mắt ngươi có vấn đề.”

“Phải phải phải, mắt ta có vấn đề.” Ta mãnh liệt gật đầu, nói theo lời hắn, “Phượng Ngự Thiên, đa tạ ngươi đã cứu ta.” Hắn cứu ta một mạng, nói một câu đa tạ cũng là chuyện nên làm.

“Không cần, ngươi từng cứu ta một mạng, không phải sao?” Hắn như có như không đẩy đẩy sau lưng ta, “Kỳ thực, là ta liên lụy ngươi.”

“Là ngươi liên lụy ta?” Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…

“Người Hoàng Phủ Viêm đợi là ta, muốn bắt cũng là ta.” Quả nhiên, ta đã làm kẻ chết thay cho hắn. Cái câu “Cuối cùng cũng đến” của Hoàng Phủ Viêm chính là nói hắn, không phải ta.

Ta giả vờ kinh ngạc, “Nói vậy là, ngươi bình thường rất hay đến thăm Viêm vương phủ?” Hắn đến vương phủ là có ý đồ gì, chẳng lẽ… cũng là tàng bảo đồ?

“Còn ngươi? Đường đường Dạ Phượng, đến vương phủ làm gì?” Hắn hỏi ngược lại ta.

Ta ném ra một ánh mắt rõ như ban ngày, “Ngươi có biết cái gì gọi là quy củ hay không? Hành tung và mục đích của sát thủ có thể tùy tiện hỏi hả?”

Hắn thản nhiên nói, “Có ý này.” Từ trong ngữ điệu của hắn, ta có thể nghe ra trong đó có ý tứ trêu ghẹo, “Đang có ý này, nếu như ngươi muốn lấy thân báo đáp, ta vô cùng cam tâm tình nguyện.”

Ta há mồm, mở to mắt ra nhìn hắn, “Truyện cười này không đáng cười đâu a.” Đối với người của thế kỷ hai mươi mốt mà nói, lấy thân báo đáp không có lưu hành.

Phượng Ngự Thiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài nói, “Ai, nếu như ngươi không nguyện ý, ta cũng không miễn cưỡng đâu.” Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, Giả vờ giả vịt ho khan một tiếng, “Ta nói Phượng Nhi, lần trước ngươi đã cứu ta, ta lấy thân báo đáp cho ngươi đi.” Lần đầu tiên nghe nói nam nhân lấy thân báo đáp cho nữ nhân.

“Cái gì?” Ta hét lên một tiếng, suýt chút nữa ngã từ trên đu dây xuống.

Hắn hai tay nắm lấy sợi dây thừng, chậm rãi cúi người xuống.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, thân thể liên tục nghiêng về phía sau, “Ngươi ngươi… muốn gì?” Ánh mắt của hắn… có chút bất thường, rất rất bất thường.

Phượng Ngự Thiên tiến đến trước mắt ta, hơi thở nóng rực phun ra trên mặt ta, “Ta nói, ta dự định lấy thân báo đáp cho ngươi.” Hắn vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng ta, bên tai ta nhẹ nhàng nói, “Bởi vì ta yêu ngươi rồi.” Thanh âm tràn đầy mị hoặc nhẹ nhàng vang bên tai ta, rất nhẹ nhàng, rất êm dịu.

Thắt lưng ta đã khom đến cực hạn, không thể tiếp tục trốn được nữa, chỉ còn nước bất đắc dĩ đối diện với hắn, “Ắc… Ta nói… Phượng Ngự Thiên…” Hắn… Hắn muốn làm gì? “Thanh thiên bạch nhật, ngươi… không phải… muốn…” không phải muốn cường bạo ta chứ?

Hắn chăm chú nhìn ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của ta, lẩm bẩm, “Ta có thể thích bất cứ người nào, duy chỉ có nàng thì không thể. Ngươi nói xem, ông trời có phải quá tàn nhẫn với ta không?” Ta nhìn không thấy sắc mặt của hắn, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt say sưa của hắn.

Bắt lấy tay hắn, ta giương mắt lên nhìn hắn, “Thế nên ngươi đem ta làm vật thay thế.” Dạ Phượng ta không thích làm vật thay thế.

Phượng Ngự Thiên chậm rãi đứng dậy, không nhìn đến ta, cười khổ, “Ngươi nói xem?”

Ta nhảy khỏi đu dây, đi tới sau lưng hắn vỗ vỗ vai hắn mấy cái, “Phượng huynh, trên đời này không có cái gì là không thể. Muốn yêu thì cứ yêu, hà tất gì phải do dự?” Tình yêu chính là không có gì sai.

Hắn đưa lưng về phía ta, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng, “Phượng Nhi, có thể uống một chén với ta được chứ?” Điển hình chính là mượn rượu giải sầu, thế nhưng, đến khi trong lòng phiền muộn thì uống một chén, cũng có thể xem như một cách phát tiết rất tốt.

Ta xúc động vỗ vỗ vai hắn, “Được, chúng ta đều là kẻ thất ý (thất ý: không được như ý). Lúc thất ý, uống một chén là điều tốt nhất.” Mặc dù bị thương, nhưng ta cũng không mấy quan tâm.

Nếu như nói, trên đời này thật sự có vong tình thủy, thế thì, tên khác của nó nhất định gọi là “rượu”.

Say rồi, cái gì cũng đều quên hết. Quên rồi, tim cũng không biết đau nữa.

Ta là một nữ nhân không chịu thua kém ai, từ khi mở mắt chào đời, cũng không biết cái gì gọi là “thất ý”. Bị thương, tự mình có thể liếm vết thương. Bị đau, trốn trong góc tối nào đó mà khóc thút thít.

Bất luận trong lòng có đau đớn thế nào, ta bao giờ cũng mỉm cười dùng đủ loại kiểu dáng cách thức để xua đi cảm giác của mình, chưa từng đem cảm giác thật sự của mình biểu hiện ra ngoài.

Ta có rất nhiều sư phụ, mỗi vị sư phụ đều nói với ta, sát thủ không thể có tình. Một khi có tình, không thể tiếp tục làm sát thủ. Bằng không, cửu tử nhất sinh. (9 phần chết, 1 phần sống)

Từ khi rời khỏi giường của Mộ Dung Phong Vân, ta đã biết rõ là mình không thể tiếp tục làm sát thủ nữa.

Ta đã là một nữ nhân thất bại, hôm nay, lại biến thành một sát thủ thất bại. Ta lần đầu tiên cảm thấy, cuộc đời của Hạ Tử Lung ta hết sức thất bại.

Từng vò rượu lần lượt ngã lăn trên mặt đất, Phượng Ngự Thiên say, ta cũng say.

Say rồi, cũng sẽ có rất nhiều lời nói say. Lời nói say, mới là những lời thật lòng đã được đè nén từ tận đáy lòng biết bao lâu nay.

Lúc này, chúng ta đều đã say. Nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là, nói xong, tâm trạng chúng ta đều sẽ bình thản hơn rất nhiều.

Vò rượu lăn trên mặt đất, chúng ta hai người nằm trên nền đất phòng khách, uống đến say bí tỉ.

Hắn ngồi dậy bên cạnh ta, mơ mơ màng màng nói nhỏ, “Phượng Nhi, ngươi nói xem tại sao ông trời lại bất công với ta như vậy? Muốn yêu, lại yêu không được.”

Ta nằm trên mặt đất ôm lấy vò rượu, đau đớn cười rộ lên, “Phượng Ngự Thiên, ngươi có biết trên đời này, cái gì là tàn nhẫn nhất không? Không phải sống hay chết, mà là ta đứng trước mặt hắn, hắn lại không biết là ta yêu hắn. Ngươi có biết cái gì so với tình huống trên còn tàn nhẫn hơn không? Chính là hắn thừa lúc say rượu hồ đồ chạm đến ta, nhưng cái gì cũng không nhớ rõ. Lần thứ hai gặp lại hắn, ta nhất định phải bày ra vẻ mặt tươi cười chào đón hắn, vờ như cái gì cũng không có xảy ra. Hắc quả phụ ta sống nửa đời người, cho tới bây giờ cũng chưa từng hèn nhát như vậy.” Sống trên đời hai mươi mấy năm, ta lần đầu tiên nếm được mùi vị của ái tình. Đáng tiếc, ta lại yêu đơn phương. Mất tâm, mất thân, nam nhân đó cũng không biết là ta yêu hắn.

“Ngươi so với ta thảm hơn không? Thất thân rồi còn mất tâm?” Hắn cúi đầu, bất đất dĩ cười ra thành tiếng, “Chúng ta đều thảm như nhau.”

“Đúng a, quá thảm.” Ta cười, nước mắt không khống chế được từ khóe mắt chảy xuống.

Phượng Ngự Thiên nheo mắt, ngón tay lạnh cóng chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của ta, “Phượng Nhi, ngươi khóc?”

“Ta có khóc sao?” Ta vươn tay, quả nhiên phát hiện nước mắt sớm đã rơi đầy trên mặt, “Không đúng, Dạ Phượng không khóc, ta chưa bao giờ khóc.” Từ khi bắt đầu có ký ức, ta chưa từng khóc bao giờ.

Ngón tay hắn chuyển động đến sau lưng ta, ôm lây ta, “Phượng Nhi, muốn khóc thì cứ khóc ra đi, khóc ra rồi ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Không, ta không khóc, ta không muốn nhu nhược như vậy. Sẽ qua đi, qua một khoảng thời gian, ta sẽ quên hắn. Ta không khóc, ta rất bận, không có thời gian đâu mà nghĩ tới hắn.” Bận rộn, chính là một trong những cách phát tiết của ta. Đem thời gian sắp xếp đến chật cứng, để ta không có chút nào rảnh rỗi mà thương tâm.

Phượng Ngự Thiên lảo đảo đứng lên, ngửa đầu ra sức uống rượu, “Phượng Nhi, muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”

Ta đứng lên đoạt lấy vò rượu trong tay hắn, “Đừng uống nữa, chừa một chút cho ta. Ta không khóc, Phượng Ngự Thiên, ta thật sự không khóc. Cách thức phát tiết có rất nhiều, ta tại sao lại phải khóc? Ta tại sao phải khóc?”

“Bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều ở bên cạnh ngươi, muốn khóc cứ việc khóc đi.”

Ta bướng bỉnh lắc lắc đầu, “Ta không khóc, ta yêu hắn, ta không khóc.”

Phượng Ngự Thiên đột nhiên dồn sức bắt lấy vai ta, rống lên gay gắt, “Ngươi khóc đi, khóc xong rồi không được yêu hắn nữa.”

Hắn dồn hết sức, khiến vai ta có chút đau đớn. Ta gạt tay hắn ra, “Ngươi làm ta đau.”

“Khóc đi.” Hắn không chút nào thả lỏng, ra sức lay động hai vai ta, “Không được nhịn, khóc trước mặt ta, không có ai chê cười ngươi hết.”

“Ta đã nhịn rất nhiều năm rồi, huống hồ chi lần này.” Ta vẫn cười như cũ, nhưng nước mắt lại tràn ra hốc mắt, những giọt nước mắt nóng hỏi từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Cũng vì nhịn nhiều năm rồi, cho nên ngươi mới cần khóc ra. Hắn không yêu ngươi, còn có người khác yêu ngươi, khóc ra đi, quên hắn.” Không biết có phải vì say hay không mà thái độ của hắn rất cường ngạnh, cơ hồ không cho cự tuyệt.

Nước mắt không cầm giữ được rơi xuống, ta quật cường mấp mấy môi, “Ta… không khóc, đừng… bức ta… Ta không khóc…” Nói câu cuối cùng, ta đã khóc không thành tiếng.

Phượng Ngự Thiên một trận ôm ta vào lòng, để ta tựa sát vào vai hắn, “Khóc đi.”

Ta không hề cự tuyệt, mặc cho hắn ôm. Nước mắt ta cuồn cuộn chảy lên người hắn, âm thanh nghẹn ngào dần dần to ra.

Cuồi cùng, ta vùi đầu vào trong ngực hắn, vô cùng thống khoái khóc ra thành tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN