Nhất Dạ Thâu Hoan - Quyển 1 - Chương 30: Bí mật của Tử Lung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Nhất Dạ Thâu Hoan


Quyển 1 - Chương 30: Bí mật của Tử Lung


Từ trên núi trở về, Mặt Trời đã ngã về tây. Hoàng Phủ Viêm thịnh tình mời ta đến vương phủ ăn, nhưng bị ta dịu dàng cự tuyệt. Bữa cơm lần trước ăn phải nói là mệt a, đánh chết ta ta cũng không ăn nữa đâu.

Khi cùng huynh muội họ mỗi người mỗi ngã, ta một người một mình nhàn rỗi thoải mái tiêu sái quay về Tê Phượng sơn trang.

Kỳ thực chợ đêm ở kinh thành rất náo nhiệt, người đi kẻ đến, các loại hàng quán nhỏ mọc ra đầy đường.

Tuy rằng chưa ăn cơm chiều, nhưng ta đã ăn quá no. Cái gì loạn thất bát nhao đều nhét cả vào trong bụng, không no mới là lạ.

Cũng bởi vì ăn quá no, ngoại trừ tản bộ hỗ trợ tiêu hóa ra, ta đối với thức ăn ngon chỉ có thể kính nhi viễn chi. (tôn kính nhưng không thể gần gũi) Đáng tiếc bao tử đã không còn chỗ trống, nếu không, bản nhân không lao vào ăn như điên không được. Đừng dùng ánh mắt nhìn heo xem ta, đồ ăn ngon chính là sở thích của ta. Chiều cao không phải là vấn đề, tuổi tác không phải là khoảng cách, tham ăn cũng không phải tội tình.

Ta vẫy vẫy hai tay, nhàn rỗi thong dong đi đến đầu đường. Lúc nhàn rỗi, đi dạo chợ đêm cũng không tệ.

Vì cổ đại không có đèn điện nên đèn lồng thấy ở khắp mọi nơi. Ngay cả các vị tiểu thư phu nhân ra ngoài dạo phố, đại đa số đều do nha hoàn cầm lồng đèn đi trước dẫn đường. Khoa học kỹ thuật lạc hậu đúng là phiền phức, ngay cả đèn điện cũng không có.

Hăng hái bừng bừng nhìn ngắm sự phồn hoa vào đêm ở cổ đại, khóe mắt ta đột nhiên quét đến một ngọn đèn lồng, ta sợ run lên một chút.

Ngọn đèn lồng cung đình kia từ trong ra ngoài đều là màu tím, trơ trọi treo ngay trước cửa.

Treo đèn lồng không phải chuyện gì kỳ quái, thế nhưng, là đèn lồng màu tím… Rốt cuộc đại diện cho cái gì?

Nhìn tường viện cao to, có thể thấy chủ nhân nơi này không phú cũng quý, bọn họ treo đèn lồng để làm gì? Mưu sát? Vô nghĩa, tìm Dạ Phượng còn có thể làm gì?

Ánh mắt ta quét qua xung quanh, thấy nơi này tương đối hẻo lánh, người qua đường không nhiều lắm. Nhân lúc không có ai đi qua, ta thuận lợi dùng dùng trâm cắt một mảnh vải trên váy che mặt lại, thân thể mềm mại lướt qua đầu tường.

Đã có người tìm ta, ta đến xem hắn muốn làm gì. Hết cách, hiếu kỳ là bản tính trời sinh của nữ nhân mà.

Đứng trong nhờ lớn, ta nhịn không được bị một trận lạnh run. Gian nhà này lớn đến kinh khủng, nhưng lại không có chút ánh sáng. Bóng cây lắc lư, tối tăm tĩnh mịch.

Ta bình ổn lại tinh thần, hai tay chắp sau người, ngạo nghễ tiến vào bên trong.

Bằng trực giác, ta đi tới phòng khách.

Chờ người đều chờ ở phòng khách, không phải sao?

Đi tới trước cửa phòng khách, ta nghe được tiếng hít thở rõ ràng. Đúng vậy, bên trong có người.

Hào quang bén ngót lóe lên, bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, nằm chặt trong lòng bàn tay ta.

“Rốt cuộc ngươi cũng tới?” Một giọng nói nam nhân trầm thấp truyền đến tai ta.

“Đúng vậy, ta tới.” Cầm bảo kiếm trong tay, ta từng bước từng bước đi vào. Ánh trăng quạnh quẽ chiếu lên người ta, hàn ý càng đậm.

Nam tử ngồi ở vị trí chủ thượng chậm rãi ngẩng mặt, “Dạ Phượng quả nhiên danh bất hư truyền.” Tia sáng quá mờ nhạt, ta vô phương thấy rõ khuôn mặt hắn.

“Bớt nói nhảm lại đi, tìm ta có chuyện gì?” Lướt mắt nhìn hắn, ta chậm rãi cúi đầu, tay áo phiêu phiêu, ánh kiếm lóng lánh, giống như tử thần tới từ địa ngục.

“Trang phục này của ngươi nhìn tốt lắm.” Hắn cơ hồ nhàn nhạt nở một nụ cười, “Thế nhưng, không thích hợp với thân phận sát thủ.”

Ta một thân trang phục của tiểu gia bích ngọc, búi tóc đơn giản, bình thường đến không thể bình thường hơn, lạc trong đám người căn bản sẽ không tìm ra được. Bình thường, thì đã sao. Y phục thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là, thân thể dưới lớp y phục này, cất giấu một linh hồn sát thủ.

“Thì đã sao?” Mũi kiếm chậm rãi xẹt qua sàn nhà, vẽ ra một đường dấu tích.

Hắn quay sang nhìn ta, “Giúp ta giết một người.” Rốt cuộc cũng nhập đề rồi?

Khóe môi ta chậm rãi cong lên, khóe môi nở ra một nụ cười cô độc, “Ai?” Trong giọng nói ta mang theo vài phần châm chọc.

“Ngươi dường như rất khinh thường?” Hắn cười hỏi.

“Tuy rằng ta là sát thủ, thế nhưng ta khinh thường sát thủ, cũng khinh thường cố chủ. Mướn sát thủ giết người, đều có tư tâm rất lớn. Vì tư tâm mà giết người, là hành động vô sỉ nhất.” Bất kì ai cũng không có quyền lợi cướp đoạt sinh mệnh của người khác.

Hắn cũng không tức giân, trái lại còn cười, “Ngươi là một sát thủ rất đặc biệt, thế nhưng, ngươi chung quy vẫn là sát thủ.” Đừng cho là ta không biết ngươi đang châm chọc ta.

“Đúng vậy, ta là sát thủ, cho nên, ta thừa nhận mình đê tiện vô sỉ, thủ đoạn độc ác.” Ta là sát thủ, nhưng, ta cũng không quên hổ thẹn vì thân phận ấy của mình. Ta không có một xuất thân tốt đẹp, không có quyền lợi lựa chọn số phận của mình. Có thể sống sót được trong hoàn cảnh tàn khốc nhất, chính là kiêu ngạo của ta.

“Ngươi là một sát thủ của tình.” Một ly rượu bay qua trước mặt ta, “Xem bố cáo của ngươi, ta đã biết ngươi không giống sát thủ bình thường.” Đương nhiên không giống, kỹ thuật ta so với bọn chúng cao minh hơn.

Ta tiếp lấy chén rượu, lạnh lùng nói, “Đa tạ.” Ngẩng đầu lên, ta một hơi uống sạch.

Hắn mỉm cười, “Tốt, Hạ cô nương quả nhiên nữ trung hào kiệt.”

“Sợ ngươi hạ độc phải không?” Nếu hắn muốn giết ta, sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với ta như vậy. Hơn nữa, trên người hắn hoàn toàn không có sát khí. Ta từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh tràn đầy sát khí, đối với sát khí rất mẫn cảm, ta tin tưởng cảm giác của mình.

“Nếu đã như vậy, mời uống một vò.” Lại một vò rượu bay tới. Ê ê, đừng ném bậy, cẩn thận vỡ mất.

Ta đưa tay ra tiếp, nhưng suýt nữa tiếp không xong. Vò rượu trong bàn tay ta xoay vài vòng, mới để ta cầm chặt. “Thế nào? Muốn thử võ công của ta sao?” Lúc còn ở hiện đại không nhảy vực tìm một sư phụ truyền nội lực cho ta chính là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời bản nhân. (nhảy cũng không có, còn phải dựa vào tư chất của ngươi…)

“Không dám, thỉnh.” Hắn giơ vò rượu lên, thái độ phi thường hữu nghị.

“Thỉnh.” Dùng miệng cắn mở cái nút, ta ngẩng đầu ra sức uống.

Dùng cách này mời ta uống rượu, ta không uống chẳng phải không nể mặt à?

“Hào sảng.” Không cần hắn khen, ta vốn chính là hào sảng. Nếu sống trong giang hồ, tự nhiên phải căn theo quy củ giang hồ mà làm việc.

Ta buông vò rượu, “Giết ai?” Đánh chết ta ta cũng không nói với hắn ta bây giờ đã thoái ẩn giang hồ.

Hắn hỏi ngược, “Ngươi chịu đi sao?”

“Ngươi nói xem? Đương nhiên là…” Không chịu đi rồi. Đã thoái ẩn giang hồ, ta còn giết người nữa làm gì?

“Phượng Nhi cô nương, chỉ là mời uống chén rượu không được hay sao?” Trong giọng nói của hắn mang theo chút nghiền ngẫm.

Ta cười ha hả, “Ha ha, được.” Có rượu miễn phí uống, ta đương nhiên cam tâm tình nguyện.

“Không hỏi ta là ai?”

“Không phải kẻ địch, chính là bằng hữu.” Thân là người trong giang hồ, thỉnh thoảng cũng nên nói vài câu trong giang hồ.

“Nói rất hay, không phải kẻ địch, chính là bằng hữu, đáng kính.” Không phải kẻ địch đương nhiên là bằng hữu rồi, chẳng lẽ lại là người yêu sao?

“Chỉ cần ngươi không xem ta là kẻ địch, ta xem ngươi như bằng hữu.” Nhiều bằng hữu so với nhiều kẻ thù tốt hơn. Sống trong giang hồ, cần phải hiểu rõ đạo lý này.

“Hạ cô nương, Hoàng Phủ Thanh kết giao bằng hữu với ngươi.” Hoàng Phủ Thanh? Khoan đã, hắn thật sự là tam hoàng tử Hoàng Phủ Thanh trong truyền thuyết? Tam đệ của Hoàng Phủ Viêm, tam ca của tiểu bất điểm, thủ lĩnh của tam gia đảng Hoàng Phủ Thanh?

Lỗ tai ta không có vấn đề chứ? Ta nghĩ hẳn là không có đâu.

“Ý tốt của tam hoàng tử, ta từ chối chính là bất kính, Phượng Nhi cũng kết giao bằng hữu với ngươi.” Muốn kết giao bằng hữu chứ gì? Được thôi, chúng ta làm bằng hữu. Chỉ là… Một ngày nào đó ta có thể làm ra chuyện bán đứng ngươi, đến lúc đó cũng đừng trách ta.

“Hoàng Phủ Thanh xin cáo từ trước, ngày sau gặp lại, Hạ cô nương thỉnh.” Hạ lệnh trục khách? Đi thì đi, ai sợ ai?

“Cáo từ.” Ta cũng không do dự, tiêu sái xoay người.

Ta không thấy rõ ràng dáng vẻ của hắn, không nghe rõ giọng nói của hắn. Nếu như không phải hắn chủ động, ta thậm chí không biết được thân phận của hắn. Thế nhưng, ta thản nhiên tiếp nhận tất cả những gì vừa phát sinh. Thế giới này vốn là nghìn kỳ trăm quái, gặp gỡ một kẻ kỳ quái, cũng không lấy làm lạ.

Gió nhẹ thổi qua, thổi tan tất cả.

Xxxxxx

Sở Sở: có độc giả nói ta không viết chuyện trên giường, còn nói ta là tiểu hài …

Cái này cái này… thật là oan uổng ta. Khoảng thời gian trước ta từng bị giám mạng bắt được, phải sửa chữa thật lâu, cho nên… khục… không nói mọi người cũng biết… phải có chừng mực một chút… chuyện trên giường hay tiết mục cưỡng gian nhiều quá rất… Cho nên… Cái đó…

Muốn xem chứ gì? Được, khi nào nên viết ta sẽ viết, đến lúc đó đừng mặt đỏ tim đập à nha. Ha ha, ta da mặt rất dày, không có cảm giác, chỉ là các tình yêu phải chú ý nha ~ ai còn đang vị thành niên cần phải đề phòng.

Xxxxx

Tháo khăn che mặt xuống, thu hồi bội kiếm, ta lại trở thành ta, một Hạ Tử Lung hết sức bình thường, hết sức đơn giản.

Có thể, chúng ta đều có rất nhiều khuôn mặt, ta chính là một ví dụ điển hình. Ta có thể sắm đủ loại vai diễn, bày ra đủ loại diện mạo. Thay y phục trang sức, cũng thuận tiện đổi cả linh hồn.

Nhân cách phân liệt, dùng từ này để hình dung ta, thật đúng là rất chuẩn.

“Có hứng thú uống vài chén hay không.” Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

Ta ngẩng đầu, mỉm cười, “Tốt.”

“Ai tìm ngươi?” Cùng ta đi song song một chỗ, hắn hỏi.

Ta không hề do dự, thốt ra, “Hoàng Phủ Thanh.” Ta cũng không hối hận vì đã nói thật.

Đối với Phượng Ngự Thiên, ta tựa hồ có một loại tín nhiệm vô điều kiện. Ta cũng không biết tín nhiệm đó là từ đâu tới, chỉ biết hắn không hại ta.

“Tìm ngươi làm gì?” Giọng nói hắn vẫn cứng nhắc như cũ.

Ta bất đắc dĩ cười, “Uống rượu.” Hôm nay là ngày mấy? Số lượng người tìm ta uống rượu đặc biệt nhiều.

Hắn không quan tâm nhún nhún vai, “Nếu hắn cũng mời uống rượu, ta phải làm vìa món ngươi thích để biểu thị thành ý.”

“Quên hỏi ngươi, ngươi sao lại tới nơi này?” Nếu ta không phải là già rồi lẩm cẩm, chúng ta hiện tại vẫn còn đang ở địa bàn của Hoàng Phủ Thanh.

“Thấy đèn lồng treo trước cửa, theo vào xem sao. Ta đoán, ngươi nhất định ở trong đó.” Đoán thật là con mẹ nó chuẩn.

“A? Cũng là tìm ta uống rượu?” Ta cười hì hì khoát tay lên vai hắn, “Ta nói huynh đệ, tìm nữ nhân cùng ngươi uống rượu thì phải đến Thiên Hương lâu, đừng tìm ta.” Ta cũng không phải là tửu gia nữ? Tại sao nhiều nam nhân đến tìm ta uống rượu như vậy?

“Tốt.” Hắn chậm rãi liếc mắt nhìn ta, “Nếu như ngươi thích, ta có thể đưa ngươi đi. Nhưng mà, ngươi rốt cuộc đi hay không?” Ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thế nhưng, từ trong giọng nói, ta nghe thấy vài phần hài hước.

Ta ném ra một ánh mắt rõ ràng, “Ê, ngươi đừng làm tổn thương ta vậy chứ, ta đương nhiên không đi. Ta là nữ, cho dù có đem Tây Thi lột sạch ném tới trước mặt ta, ta cũng không làm được gì.” Sớm biết là hắn hài hước, không ngờ là mấy ngày không gặp, hài hước càng tăng.

“Ai, nữ đi không được? Thật là phiền phức.” Hắn chắp tay, vô tội nói, “Đến đây, ta hiến thân.”

“Ngươi đừng làm cái đức hạnh đó có được không? Ai không biết còn tưởng ta cường bạo ngươi.” Trừng mắt càng to, trừng đúng n lần, mắt ta suýt chút rút gân.

May mà bản nhân kinh nghiệm phong phú, trước lúc rút gân biết dừng lại kịp thời.

“Ngươi không phải nói muốn đi kỹ viện sao? Ta tưởng ngươi dục hỏa quá thịnh chứ.” Ngữ khí của hắn phi thường vô tội, ai không biết sẽ tưởng ta ép buộc hắn.

Ta vỗ lên lưng hắn một cái, “Lão huynh, ngươi tưởng ta là ngươi à? Lão nương chính là xử nữ, cho dù có đói khát cũng phải tìm nam nhân mình yêu mến, không đi kỹ viện. Nam nhân tìm kỹ nữ phá thân, nữ nhân phải lưu đêm đầu tiên cho nam nhân mình yêu, thật là con mẹ nó nam nữ bất bình đẳng.”

“Ngươi thật sự muốn đi thanh lâu?” Vô nghĩa, phong lưu công tử vốn dĩ nổi danh chơi kỹ rồi.

“Ai nói nữ nhân không thể đi chơi kỹ? Ta là hủ nữ, biết không? Thỉnh thoảng cũng xem mấy bản tranh châm biếm, trà trộn vào câu lạc bộ của các đồng chí.” Được rồi, ta thừa nhận là mình hủ, bất quá vẫn còn thuốc chữa, tạm thời không có dự định gia nhập bộ tộc đồng chí.

Hắn ngẩng mặt lên trời, “Được, ngươi đi đi. Nếu như ngươi thích, ta đem kinh thành tứ đại danh kỹ triệu về nhà hầu ngươi.”

Ta nắm lấy vạt áo của hắn, “Đi, ngươi thật sự tưởng rằng ta muốn đi? Bản cô nương giới tính rất bình thường, trăm phần trăm là thích nam giới.” Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn rất bình thường.

“Để chứng minh giới tính của mình, ngươi có dự định hiến thân cho ta không?” Phượng Ngự Thiên cười ám muội, “Đừng nói vội, về nhà đã.” Đều nói nam nhân là động vật dùng nửa thân dưới suy nghĩ, quả nhiên không sai.

“Phượng Ngự Thiên, ta phát hiện ngươi rất sắc a.” Tiếp tục lôi kéo hắn đi về phía trước, “Những người yêu nhau mới có thể làm chuyện này, khi làm chuyện này mới có cảm giác. Ngươi xem ngươi đi? Cái đức hạnh gì. Rõ ràng đã có người mình thích, lại đi đùa giỡn ta, vô đạo đức, vô nguyên tắc.”

Giọng nói của hắn có chút mờ má, “Nói như vậy, ngươi chỉ sẽ cùng một nam nhân?”

Ta gật đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột, “Đúng vậy, ta không phải nhà vệ sinh công cộng, chỉ cùng với một người.” Ta chỉ cùng với nam nhân mình yêu.

“Có thể hỏi hắn là ai không?” Ai nói nhiều chuyện là độc quyền của nữ nhân, ta đánh hắn.

“Cái này…” Ta quay đầu liếc hắn một cái, “Đánh chết ta ta cũng không nói cho ngươi biết ta thích Mộ Dung Phong Vân.” (TN: không phải nói rồi à =))?)

Hắn có hơi suy sụp, “Ngươi thích đại ca ngươi?” Ta cũng không kinh ngạc việc hắn biết thân phận thật sự của ta.

Phượng Ngự Thiên là ai? Lão bản phía sau của hiệu sách Bát Quái, còn là cái gì… chủ nhân. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, hắn không hề đơn giản. Nếu gặp qua dung mạo của ta, muốn biết thân phận thật của ta dễ như trở bàn tay. Lần đầu gặp mặt, hắn cư nhiên ngu ngốc nói với ta Mộ Dung gia không thích hợp ở lâu. Không biết khi hắn tra ra ta chính là Mộ Dung gia tiểu thư đã có biểu tình gì, đáng tiếc, không nhìn thấy.

Ta chăm chú gật đầu, “Đúng vậy, ta thích đại ca ta, Phong Vân công tử.” Luật pháp có quy định ta không thể thích Mộ Dung Phong Vân sao?

“Là thích theo kiểu nam nữ?” Hắn tựa hồ không thể tin được.

“Đúng vậy, là theo kiểu nam nữ.” Ta không phải ngu ngốc, tình huynh muội cùng tình yêu nam nữ ta có thể phân biệt rõ ràng.

“Ngươi xác định ngươi yêu đại ca ngươi?” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “đại ca”.

“Ta đương nhiên xác định, nếu không yêu hắn, ta sẽ không lên giường với hắn. Ta tuy rằng thoạt nhìn không câu nể tiểu tiết, nhưng ta rất bảo thủ. Loại chuyện này, ta rất để ý, nghiêm phòng tử thủ.” Ta giả vờ thản nhiên, nhưng khuôn mặt nhịn không được đỏ. Len lén đỏ mặt, không cho người khác biết.

Bí mật này ta giấu trong lòng đã lâu, nếu không nói ra ta e rằng bản thân sẽ buồn bực chết. Lấy cá tính của Phượng Ngự Thiên, tuyệt đối sẽ không nói lung tung. Bí mật này, hắn sẽ giữ cả đời.

Phượng Ngự Thiên thân thể chấn động, kích động nắm lấy vai ta, “Ngươi cùng hắn… đã là phu thê thật sự?” Hắn dị thường kích động, bốn chữ sau cùng, hầu như hữu khí vô lực.

Ta càng đỏ mặt hơn, “Không có, hắn uống say, cho nên…” Mất mặt quá.

Phượng Ngự Thiên càng thêm kích động, nắm chặt vai ta, “Hắn uống say, ép buộc ngươi?” (TN: Bình tĩnh chút huynh đệ à!) Ê ê, nắm nhẹ, ai không biết còn tưởng hắn muốn mưu sát ta.

Quá mức cố sức khiến ta cảm thấy hơi đau đớn, ta vô thức giãy giụa thân thể, “Phượng Ngự Thiên, ngươi làm gì? Đây là chuyện giữa ta với đại ca.” Có cần phải kích động vậy không?

Hắn cúi đầu, thì thào nói nhỏ, “Hắn ép buộc ngươi? Đúng không? Ép buộc muội muội của mình, không bằng cầm thú.”

Ta dùng sức nhéo cánh tay hắn, “Ngươi mới là cầm thú. Hắn cho dù có ép buộc ta, nhưng là ta tự nguyện, bằng không, hắn có cơ hội chạm vào ta sao?” Bất cứ ai cũng không được nhục mạ Mộ Dung Phong Vân.

Hắn mất hứng suy sụp hạ hai vai, âm thanh trầm thấp rỉ rả, “Thế nhưng hắn cường bạo muội muội của mình.” Ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm thấy hắn sự bất đắc dĩ trong lòng hắn. Kỳ quái, hắn rốt cuộc sao lại bất thường như vậy?

Ta sờ sờ mũi, trừng mắt nhìn hắn, “Cường bạo cái gì? Hắn không có cơ hội đó, trước lúc sắp xảy ra hắn lại ngủ mất.” Mất mặt, Dạ Phượng ta từ khi mở mắt chào đời đến nay chưa từng mất mặt đến như vậy. Thật vất vả lắm mới có đủ dũng khí hiến thân, đối tượng cư nhiên trước khi xảy ra lại… ngủ? Ta lúc đó thật muốn đập đầu một cái chết đi.

Phượng Ngự Thiên nhất thời trừng to mắt, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, “Ngủ… mất?” Hắn có chút dở khóc dở cười, lại có hơi đáng tiếc.

“Được rồi, đừng thảo luận đời sống tình cảm của ta nữa. Phiền lão huynh ngươi tự mình xuống bếp xào vài món ăn sáng, đem vài bầu rượu chậm rãi nói chuyện với ta.” Tạo hình này của hai người chúng ta, đứng cạnh nhau hoàn toàn không phù hợp. Tạm thời không muốn làm tâm điểm, mau chuồn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN