Nhất Dạ Thâu Hoan
Quyển 1 - Chương 42: Buổi tiệc xem mắt cẩu huyết nhất lịch sử
Ta không biết kỳ nghệ của Viêm vương có tính là cao thủ hay không, nói chung, cùng hắn đấu đá nửa ngày, có thắng có bại. Thua cũng không nhiều, nhiều lắm chỉ ba mục. (1)
Nửa mục, một mục, hai ba mục… Con số này có phải quá mức mờ ám hay không? Ai không biết chắc chắn cho rằng bọn ta đang đánh trận giả. Nhưng thực chất, hai người bọn ta đều toàn lực ứng phó, chỉ mong chỉnh chết được đối phương. Kỳ nghệ của ta tuy rằng không tính là cao, nhưng đối phương là đánh thật hay đánh giả ta còn có thể phân biệt được.
Hôm qua đấu đá hết một ngày, trước sau vẫn không phân thắng bại, khiến Viêm vương phi thường không cam lòng. Ngày thứ hai sau khi ăn điểm tâm xong, lại muốn lôi kéo ta đánh tiếp.
Đánh tiếp thì đánh tiếp, ai sợ ai nào? Chỉ cần có thể mượn cớ ở lại Viêm vương phủ, có đánh đến sang năm cũng không thành vấn đề. Hắn đường đường là nhân vật trung tâm quan trọng nhất của tam gia đảng, ở trong nhà hắn, muốn giả điếc cũng giả không được. Nếu nghe được cái gì không nên nghe, phiền lão nhân gia hắn đừng để tâm. (Để một thành viên của thái tử đảng trong nhà, lá gan của tam gia đảng đúng là lớn thật.)
Vừa đánh được nửa bàn, Xuân Hương tỷ vội vội vàng vàng chạy tới đây, nói Lệ quý phi muốn ta tiến cung hầu nàng du ngoạn. Người ta là nương của Viêm vương, bối phận so ra lớn hơn hắn. Ta ném lại một câu hôm nào đánh tiếp, sau đó… vèo một cái… mất tăm…
Quay về Mộ Dung gia thay đổi y phục xong, ta ngồi lên kiệu tiến cung. Kiệu ở trong cung quả nhiên không giống bình thường, tám người khiêng, sóng yên biển lặng.
Khi một đoàn người trùng trùng điệp điệp chúng ta đến trước cửa cung, ở bên kia, cũng có một đám người trùng trùng điệp điệp, khiêng hai cái kiệu đến.
Ba cái kiệu tập trung một chỗ, hình thành một đại binh đoàn. Ba người chúng ta một trước một sau, bệ vệ kiêu căng tiến vào hoàng thành.
“Người ngồi trong kiệu có phải Mộ Dung tiểu thư không?” Một giọng nói ôn nhu từ chiếc kiệu đằng trước vọng ra, nhưng ta nghe lại thấy toàn thân nổi da gà.
Nàng… Nàng… không phải Mai Ngọc Phù chứ? Sao Mai Ngọc Phù lại ở chỗ này? Nàng ta đến? Vậy chiếc kiệu đằng trước nữa là của ai? Chẳng lẽ là Viêm vương?
Ta nén giọng, khiến âm thanh nghe có hơi quái dị, “Mộ Dung Tử Lung tham kiến quận chúa.” Giọng điệu mang theo tiếu ý, cao nhã ôn nhu. Mà lúc này, động tác gãi ngứa của ta, lại thô lỗ tới cực điểm.
“Thật trùng hợp, Mộ Dung tiểu thư tiến cung, là để gặp thái tử phi sao?” Mai Ngọc Phù ngữ khí so với ta càng cao nhã, càng ôn nhu hơn.
“Tử Lung vinh hạnh, được Lệ quý phi nương nương triệu kiến.” Nếu như ta đoán không nhầm, nàng tiến cung tám phần mười cũng là gặp Lệ quý phi.
“Hóa ra là vậy, Mộ Dung cô nương quả nhiên cũng giống như thái tử phi, rất được lòng người.” Xí, chỉ là có chút giao tình với Lệ quý phi thôi mà, được lòng người nào đâu.
Ta ngáp một cái, dụi dụi hai mắt, “Quận chúa quá khen, Mộ Dung Tử Lung lấy làm hổ thẹn.”
“Thái tử phi tuyệt sắc khuynh thành, thông minh tuyệt đỉnh, Mộ Dung cô nương ắt hẳn cũng là lệ chất trời sinh, xinh đẹp như hoa.” Mai Ngọc Phù giọng điệu vẫn như trước mềm mỏng dịu dàng, hữu nghị thỏa đáng.
Ta cười lạnh, làm bộ thở dài một tiếng, “Ai, không dám giấu gì quận chúa, điều khiến Tử Lung tự ti nhất, chính là dung mạo của mình. Thái tử phi tuyệt sắc khuynh thành, còn Tử Lung… lại…” Nếu Viêm vương biết ta dài ngắn thế nào, không lí do gì nàng lại không biết. Bộ dạng hôm đó của ta mà lệ chất trời sinh, xinh đẹp như hoa? Đả kích ai a?
“Mộ Dung tiểu thư khiêm tốn, so với tiểu thư, Ngọc Phù tự thẹn không bằng…” Ê ê ê, Mai Ngọc Phù, ngươi không được đả kích ta như vậy chứ?
“Quận chúa, quá khen rồi. Hai chúng ta, không cần phân biệt trên dưới.” Tiếp tục diễn đi a, xem xem ngươi còn có thể chơi tới mức nào.
Mai Ngọc Phù vội nói, “Không không không, Ngọc Phù làm sao dám so sánh với tiểu thư chứ.” Ta biết rất rõ dung mạo hôm đó của mình kinh khủng tới mức độ nào, nếu như Mai Ngọc Phù biến thành như vậy… Chà chà…
“Quận chúa không cần khiêm tốn, theo ta thấy, lấy tài mạo của quận chúa, so với ta là bất phân cao thấp.” Nếu nàng bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.
“Ngọc Phù nói đều là lời thật.” Mai Ngọc Phù rõ ràng hô hấp không thông.
Ta cười lạnh, không tiếp tục trả lời.
Mai Ngọc Phù này, quả nhiên là người không đơn giản. Có điều, nàng gặp phải chính là ta.
Có người cãi nhau, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh hơn nhiều. Mới chớp mắt, đã đến được điểm đích. Khi ta từ trong kiệu chui ra, chỉ thấy Viêm vương cẩn thận từng chút đỡ Mai Ngọc Phù ra khỏi kiệu. Một người sống khỏe mạnh đàng hoàng, có cần phải đỡ không? Ai không biết chắc tưởng nàng bị bệnh nan y.
Ta tuy rằng chán ghét cực độ, nhưng vẫn giữ đúng quy củ, “Mộ Dung Tử Lung bái kiến vương gia, bái kiến quận chúa?” Ta khụy gối, thực hiện động tác thi lễ tiêu chuẩn cấp quốc tế.
Hoàng Phủ Viêm liếc mắt nhìn ta, thản nhiên nói, “Mộ Dung cô nương mời đứng lên.”
“Tạ vương gia.” Đổi giọng là một trong các môn tự chọn của của sát thủ, trùng hợp ta từng học qua, biết phải lên tiếng thế nào.
Ta vừa đứng dậy, đã thấy Lệ quý phi mặt mày rạng rỡ từ trong bước tới, “Tử Lung, có phải quên mất lão thái bà dong dài này rồi không.” Ta làm sao dám quên Lệ quý phi nương nương chứ.
Mỉm cười đáp lại, thuận thế nắm lấy hai tay nàng, “Nương nương, Tử Lung làm sao quên người chứ. Nương nương, mấy ngày không gặp, khí sắc người vẫn rất tốt.”
“Cô cô…” Mai Ngọc Phù cười đến phi thường hoàn hảo, “Ngọc Phù tham kiến nương nương.” Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Nét cười trên mặt Lệ quý phi bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là giọng điệu lãnh đạm, “Đứng lên đi.” Từ đầu tới đuôi, căn bản không thèm liếc mắt nhìn nàng.
Mai Ngọc Phù vô cùng xấu hổ, chỉ còn suýt chút khóc ra, ta nắm lấy tay Lệ quý phi, “Nương nương, chúng ta vào trong đi.”
“Ai…” Lệ quý phi liếc mắt nhìn Viêm vương, vỗ vỗ tay ta, “Tử Lung à, ta sinh ra hai tên nhi tử, nhưng có cũng như không. Người ta nói nhi tử lấy vợ liền quên mất nương, bây giờ còn chưa lấy, thì đã quên mất ta rồi. May mà có ngươi, bằng lòng trò chuyện với ta.”
“Mẫu phi, nếu con nhớ không nhầm, người và Mộ Dung cô nương không hề quen biết.” Hoàng Phủ Viêm thần tình cực lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua người ta.
Ta quay lại trợn mắt, mặc kệ hắn. Bản thân đã không hiếu thuận, còn không biết tốt xấu trừng mắt với ta, làm trò gì á.
Lệ quý phi nhàn nhạt liếc hắn, “Tuy rằng ta cùng Tử Lung qua lại không nhiều, nhưng người ta còn biết khiến ta vui vẻ, so với nhi tử nuôi hai mươi mấy năm như con tốt hơn nhiều.”
Hoàng Phủ Viêm vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, “Ngọc Phù trời sinh đơn thuần, khó trách mẫu phi không thích nàng.” Kỳ quái, lời này nghe cứ quái quái thế nào?
“Vương gia nói thế sai rồi, Lệ quý phi gặp người vô số, tự có năng lực phán đoán riêng, sao lại nhìn người không thấu được.” Hoàng Phủ Viêm, ta không phải quả hồng nhuyễn muốn bóp là bóp.
Hoàng Phủ Viêm chớp mắt, “Nói như vậy, là bản vương vu oan ngươi rồi?’
Cái gì? Vu oan ta? Hắn có ý gì?
Ta lãnh ngạo tiếp tục xoay đầu, “Vương gia, ngài có biết cái gì gọi là ‘tự cho mình là đúng’ không? Xin hỏi vương gia hiểu rõ ta sao? Hiểu được mấy phần? Ta thấy, đại khái vương gia ngay cả ta dài ngắn thế nào còn không rõ ràng lắm. Tại sao lại vội vàng kết luận, nói lời vũ nhục ta?” Mai Ngọc Phù đơn thuần, lẽ nào ta là tội ác tày trời, tâm cơ thâm hiểm? Cho dù ta tâm cơ thâm hiểm, cũng không giống như Mai Ngọc Phù, không biết xấu hổ.
Hoàng Phủ Viêm nghiêm mặt, “Mộ Dung Tử Lung, dám nói chuyện với bản vương như vậy, ngươi là người đầu tiên.”
“Chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên, không có lần đầu tiên thì sao có lần thứ hai, thứ ba? Chưa từng trải qua, làm sao biết ngọt bùi cay đắng. Không có ai vì tiên hoàng nam chinh bắc chiến, làm sao có Thừa Thiên vương triều vạn thế thiên thu sau này?” Khẩu tài của ta, là luật sư đẳng cấp.
Hắn nguy hiểm nhìn chằm chằm ta, “Mộ Dung Tử Lung, lá gan ngươi quả nhiên rất lớn. Ngươi cho rằng, Thừa Thiên vương triều là họ Mộ Dung sao?”
Ta tránh khỏi ánh mắt hắn, “Mộ Dung Tử Lung biết Thừa Thiên vương triều là họ Hoàng Phủ, cũng biết Mộ Dung gia nhỏ nhoi chẳng là gì, có điều ta không rõ ý tứ của vương gia?” Khóe môi ta nhếch lên, cười lạnh một tiếng, “Vương gia, tội danh mưu phản này, Mộ Dung gia đảm đương không nổi.” Chẳng qua là cùng hắn nói có vài câu, cư nhiên để Mộ Dung gia gánh tội danh mưu phản.
Một nụ cười âm hiểm khuếch tán trên môi Hoàng Phủ Viêm, “Ta có nói Mộ Dung gia mưu phản sao? Mộ Dung cô nương, lẽ nào ngươi không đánh mà khai à?”
“Không đánh mà khai?” Ta nháy mắt mấy cái, giả vờ ngây ngô nói, “Vương gia tuy rằng không rõ ràng là đang vu cáo Mộ Dung gia mưu phản, nhưng… Lẽ nào, là vương gia ngài… trong lúc mở lời đã không cẩn thận tiết lộ bí mật?” Dám vu cáo Mộ Dung gia, ta cắn trả lại ngươi một cái.
“Tử Lung, theo ta vào trong.” Lệ quý phi xen vào giữa chúng ta, lôi kéo ta đi vào.
“Vâng.” Đấu võ mồm lại đem mưu phản ra làm đề tài để đấu, quả thực không phải chuyện hay ho gì, tốt nhất nên ngăn lại.
Đoàn người chúng ta đi qua đại điện, trực tiếp đi thẳng vào tẩm cung.
Sau khi kôi kéo ta vào trong, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người kia, “Ma ma, những kẻ giúp việc không được bước vào.” Hoàng Phủ Viêm đồng học cũng liệt vào giúp việc.
Đẩy ta ngồi xuống rồi, Lệ quý phi mỉm cười nói, “Tử Lung, ta đã chuẩn bị trái cây điểm tâm ngươi thích.”
Ta liếc mắt nhìn sơ qua, hai mắt híp lại, “Tạ quý phi nương nương ưu ái.” Quả nhiên, đều là những món ta thích ăn. Ở chung quá lắm chỉ mới hai ngày, vậy mà nàng nhớ được khẩu vị của ta. Ưu ái của Lệ quý phi đối với ta, tuyệt đối không phải làm bộ làm tịch.
Lệ quý phi yêu thương vỗ vỗ tay ta, “Tử Lung, Viêm nhi không biết ăn nói, những lời hắn nói ngươi đừng để trong lòng.”
“Tử Lung không dám.” Hắn căn bản không chiếm được lợi thế.
“Tử Lung, khi nào rảnh tới hầu ta nhiều hơn.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hoàng cung tráng lệ, cô đơn nói, “Một mình ta ở trong cung điện này, chỉ thấy lạnh như ở trong hầm băng.”
Đúng vậy, hoàng cung quả thực rất lạnh, lạnh đến tận xương, “Nương nương, đã vào cửa cung sâu tựa biển. Một ngày vào cung, làm nữ nhân của thiên tử, liền chỉ có thể sống vì bản thân mình. Sinh mệnh của bản thân cùng gia tộc, hưng suy vinh nhục, tất cả đều đặt lên trên người.” Ta nắm chặt bàn tay ngọc vừa dài vừa nhỏ của nàng, “Nương nương, có lẽ người ao ước cuộc sống phu thê ân ái, phụ từ tử hiếu của bá tính bình thường. Tuy rằng cơm đạm canh lạc, nhưng vô cùng hòa thuận vui vẻ. Nhưng mà nương nương, bọn họ làm sao không ao ước cuộc sống cẩm y ngọc thực, an nhàn sung sướng như người? Trên đời này, có đủ loại người, cũng có đủ loại cách sống. Làm người, rất khó. Điều quan trọng nhất là, học được cuộc sống, học được cách khiến bản thân vui vẻ.” Mỗi câu nói này đều là thật tâm.
Nàng thật tình đối xử ta, ta tự nhiên nguyện ý nói thật lòng.
“Học được cuộc sống? Học được cách khiến bản thân vui vẻ.” Lệ quý phi nét cười có chút ngẩn ngơ, “Ở trong bức tường cao này, làm sao vui vẻ?’
“Đấu đá lẫn nhau, từng bước lập mưu hãm hại còn ngại gì? Làm chuyện mình thích là được.” Có thể sống yên ổn suốt đời trong cung, lại sinh được hai tên nhi tử ưu tú như vậy, Lệ quý phi này tuyệt không phải kẻ ăn chay. Kỳ thực, đấu đá lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, cũng là một cách sống. Chỉ cần hiểu được cuộc sống, là có thể hài lòng.
Lệ quý phi buông mắt cười, “Ta thích nghe ngươi nói lời thật.”
“Nếu vậy, Tử Lung sẽ nói với người lời thật.” Kỳ thực, con người của ta cũng rất đơn giản, cho ta một giọt nước, ta trả lại một dòng sông. Lấy của ta một giọt nước, ta cũng lấy lại cả dòng sông.
Nàng giơ mắt nhìn ta, khóe môi mỉm cười, “Tử Lung, ngươi thấy cuộc sống trong cung thế nào?”
Cuộc sống trong cung…
Ta cười đến mơ hồ, “Lệ ướt đầm khăn, mộng chẳng thành. Điện ngoài ca hát rộn âm thanh.
Hồng nhan chưa tắt ân tình dứt. Ngồi tựa lò hương đến sáng tinh (2) Hậu cung, chỉ như giấc mộng.”
Triều đại các đời, được mấy nữ nhân trong bước tường cao cao này có thể thoát được bi kịch “Hồng nhan chưa tắt ân tình dứt. Ngồi tựa lò hương đến sáng tinh”?
Lệ quý phi nở nụ cười, “Không yêu hoàng cung hoa lệ, chỉ cầu được mãi ở gần nhau. Nếu phải trôi dạt lênh đênh trên biển, thiếp cũng nguyện theo chàng. Đốn củi bắt cá, sống chết có nhau.”
“Nương nương.” Ta không hiểu được ý nàng.
Lệ quý phi thở dài một tiếng, “Năm xưa khi Tử Ly ở bách hoa yến nói những lời này, đã khiến ta suy nghĩ rất nhiều.
Ặc… Những lời này là do Tử Ly nói? (Sở Sở: Có muốn xem truyện về Tử Ly không, muốn xem thì ta viết) (TN: Mọi người chú ý, câu này là của năm 2009 nhé =)), thực tế Sở Sở cũng có cho vote về chuyện có nên viết truyện về Tử Ly với Hoàng Phủ Hạo không (cái vote này là chung với cái VTST luôn á), nhưng số phiếu cũng không cao lắm, (kể cả bộ số phiếu cao nhất là BTPTT còn không viết thì nói chi bộ này :-j)
“Tử Ly rất khổ, yêu thái tử, là một loại bi kịch.” Ta ngẩng đầu nhìn đại điện rường cột trạm trổ, cười nhẹ một tiếng, “Từ xưa đến nay, triều đình cùng hậu cung chưa từng tách biệt. Trước thần sau thiếp, hai chữ thần thiếp hết sức nặng nề. Nữ tử tầm thường tuân thủ nữ tắc, nhưng là thê tử của hoàng đế, thứ phải tuân thủ chính là đạo thiên hạ. Thân tại hậu cung, chỉ có thể sủng chứ không thể yêu. Có thể sủng quân vương, cũng không thể yêu quân vương. Một ngày nếu yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.” Mỗi khi nghĩ đến vấn đề của Tử Ly, đều khiến lòng ta hoảng sợ.
Lệ quý phi chậm rãi gật đầu, nụ cười thê lương không gì sánh được, “Đúng vậy, thân tại hậu cung, thứ phải tuân thủ chính là đạo thiên hạ.” Nàng chăm chú nhìn ta, “Tử Lung, nếu cho ngươi chọn, ngươi sẽ chọn thế nào?”
“Không yêu hoàng cung hoa lệ, chỉ cầu được mãi ở gần nhau. Nếu phải trôi dạt lênh đênh trên biển, thiếp cũng nguyện theo chàng. Đốn củi bắt cá, sống chết có nhau” . Lựa chọn của ta cũng giống như Tử Ly, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu quyền khuynh thiên hạ, chỉ cần một phần chân tình, một phần bình thản, đã là đẹp nhất rồi.
“Đặc sắc, đặc sắc.” Một tiếng cười tủm tỉm truyền tới bên tay, “Hay cho câu ‘đốn củi bắt cá, sống chết có nhau.’. Trên đời này, cư nhiên còn có nữ tử bậc này.”
Ta nhàn nhạt nở nụ cười, “Không yêu hoàng cung tráng lệ, chỉ là tội lỗi kiếp trước gây ra. Hoa nở hoa rơi tự có khi, chung quy đều bởi thần mùa xuân, đi cũng không được, ở cũng không xong. Nếu phải lênh đênh trên chiếc thuyền con trên biển, thiếp nguyện sẽ theo chàng… Hậu cung này, đã có biếu bao bi kịch, ta hà tất còn tạo thêm một bi kịch nữa làm gì?” Ta không có hứng thú làm một nhân vật bi thảm, hay là làm bi tình diễn viên.
Hoàng Phủ Thanh nhẹ nhàng vỗ tay ba cái, “Du ngoạn trên sông, thật tình tứ.” Nếu như ta nhớ không nhầm, Lệ quý phi nương nương lúc kéo ta đến trước tẩm cung của nàng, đã dặn giúp việc phải chờ ngoài cửa (Hoàng Phủ viêm và Mai Ngọc Phù đều được liệt vào hàng giúp việc), tên này làm sao tới được đây?
Ta từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi tới bên người hắn, “Không phải tình tứ, chỉ là một loại theo đuổi ước mơ. Hoàng Tử theo đuổi chính là vạn lý giang sơn, hoành đồ phách nghiệp, còn Tử Lung theo đuổi, chỉ là cuộc sống thường thường nhạt nhạt.” Ta ngẩng đầu, thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, “Bất luận là lưu danh sử sách, hay không có chút tiếng tăm nào, đều là một loại cách sống.” Tam gia mưu đồ đoạt ngôi hoàng đế đã là bí mật bị công khai, ta cũng không sợ nói ra. Hắn dám làm, còn sợ bị người ta nói.
“Người sống trên đời, nên sống sao cho có giá trị.” Trên khuôn mặt tuấn dật của Hoàng Phủ Thanh hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt phượng mê người kia, lóe ra một tia sáng nóng rực, là tia sáng âm hiểm.
Đôi môi đỏ mọng nhếch thành một vòng cung, “Tam gia, hay nông phu đồng ruộng, người bán hàng rong ven đường, thậm chí ngay cả phong trần nữ tử bán rẻ nụ cười, đều có giá trị của chính mình. Người sống trên đời không cần xuất sắc, chỉ cần vui vẻ.”
Đã bị hắn nhìn ra bộ mặt thật rồi, ta cần gì phải làm bộ làm tịch nữa?
“Đặc sắc.” Hoàng Phủ Thanh ngẩng đầu, tự tiếu phi tiếu, “Mộ Dung cô nương có thể cho phép tiểu vương nhìn thấy phương dung (3)?”
Ta vân đạm phong khinh tiếp tục làm lơ, ưu nhã ngồi vào chỗ cũ, “Sắc đẹp cũng sẽ tàn phai, hoa thơm chỉ trong chốc lát, Tam gia cần gì lưu ý đến những thứ kia. Lẽ nào, tam gia cũng là người nông cạn?”Cho ngươi nhìn thấy khuôn mặt thật, vậy thì rất nguy.
Trên khuôn mặt đẹp đến nói không thành lời của Hoàng Phủ Thanh nổi lên một tia mỉm cười, “Mỹ nhân, để người ta thưởng tâm duyệt mục (4). Có đôi khi, ngoài những thứ đó, không hẳn là nông cạn.” Kỳ quái, sao ta càng nhìn càng thấy nụ cười này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu (5), nếu suy nghĩ của hoàng tử điện hạ không giống với ta, Tử Lung thấy không cần tiếp tục nhiều lời vô ích.” Hoàng Phủ Thanh, đừng nói sao ta không nể mặt ngươi. Ta căn bản không quen biết ngươi, ngoại trừ phát hỏa, ta không biết còn có phương pháp nào để hắn từ bỏ ý định nhìn thấy dung nhan của mình.
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Thanh vẫn trước sau như một, “Mộ Dung cô nương cần gì tức giận? Hôm nay thời tiết không tệ, chi bằng theo tiểu vương đến ngự hoa viên một lát.”
Ta vừa định không chút khách sáo chối từ, chợt nghe Lệ quý phi nói, “Tử Lung, đi đi.”
“Nhưng…” Ta van người, Mộ Dung Tử Lung cùng Phượng công tử phân thân a, bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
Lệ quý phi cắt đứt lời ta, cười dài nói, “Tử Lung, cũng là ngươi có thể trị được hai tên tiểu tử này, chi bằng, theo hai đứa nó đi một chút đi.” Thấy được tiếu ý trong mắt của nàng, ta chợt hiểu ra. Hôm nay triệu kiến ta căn bản chính là tiệc hồng môn, nói chính xác hơn, còn là tiệc hồng môn xem mắt.
Tuy rằng cực kỳ không tình nguyện, nhưng ta vẫn miễn cười nở một nụ cười, “Tuân lệnh.”
“Mộ Dung cô nương, mời.” Nhân yêu chết, đừng có cười đến run lên như vậy, coi chừng ta đem bán ngươi sang Thái Lan.
“Điện hạ, mời.” Vì thể diện của Mộ Dung gia, ta nhịn.
Chúng ta ba người cùng nhau bước ra, lập tức nhìn thấy một màn hết sức kinh người, dọa ta choáng váng.
Đang diễn vở tuồn gì thế này? Tây Sương ký hay là Bạch Xà truyện?
“Hoàng nhi, con đang làm gì vậy?” Ánh mắt Lệ quý phi nhàn nhạt đảo qua một đôi nam nữ đang quỳ gối trước cửa, khó chịu nhướn mày.
“Nhi thần thỉnh mẫu hậu đồng ý hôn sự của chúng con.” Hoàng Phủ Viêm ngữ khí kiên quyết, liên tục dập đầu.
Lệ quý phi nhàn nhạt nhắm mắt, “Trừ khi ta chết.”
“Mẫu phi, nàng rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?” Ngu ngốc, nàng bắt cá hai tay, mưu đồ bất chính. Đừng tưởng rằng người ta thật sự thích ngươi, thứ người ta thích, chính là danh hiệu vương gia của ngươi đó.
Lệ quý phi lạnh lùng chớp mắt, “Hỏi nàng đi.” Hình tượng quý phi nương nương cao ngạo hoàn toàn đúng chuẩn của một vai phản diện, nếu không phải ta sớm biết được chân tướng sự việc, e rằng trong lòng đã sớm khinh bỉ nàng rồi.
Với tài diễn xuất trời ban ăn đứt Mạn Ngọc (6), Thanh Hà (7) – Mai tiểu thư hợp thời lên tiếng, nước mắt như mưa sắm vai nữ chính bi tình, “Viêm, đừng nói nữa. Nếu bởi vì muội mà khiến mẫu tử hai người bất hòa, muội sẽ áy náy lắm.”Xí, mẫu tử người ta bởi vì nàng mà bất hào nghiệm trọng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng cũng đâu có thấy nàng áy náy đến độ đi mổ bụng tự sát.
“Viêm nhi, theo hầu Mộ Dung cô nương một chút.” Lệ quý phi liếc mắt nhìn Mai Ngọc Phù, xoay người bước vào trong, “Về phần nàng, theo ta vào đây.”
Hoàng Phủ Viêm giống như địa lôi nổ mạnh, từ dưới đất đứng lên, “Mẫu phi, người muốn đưa Ngọc Phù đi đâu?”
Ta lạnh lùng liếc hắn một cái, nhếch môi, “Xem ra vương gia không thích ta lắm, điện hạ, chúng ta đi.” Ngươi tưởng rằng ta rất thích gặp các ngươi sao? Một người ngu hết thuốc chữa, một người làm bộ làm tịch, giả tạo đến cực điểm.
Hoàng Phủ Viêm đại khái là nhìn ta không hợp nhãn, lạnh lùng nói một câu, “Tự cho là đúng.”
“Vương gia, trên đời này, người tự cho mình là đúng chen chật cả đường, bao gồm cả ta.” Ta tự cho mình là đúng, chẳng lẽ ngươi không phải tự cho mình là đúng sao?
“Nghe ý tứ của Mộ Dung cô nương, cơ hồ đối với bản vương có định kiến.” Hoàng Phủ Viêm ngữ khí cực lạnh.
“Không dám.” Ta hừ lạnh, phẩy tay đi, căn bản không muốn nhìn mặt hắn.
“Giận rồi?” Hoàng Phủ Thanh đuổi theo, tâm tình dường như rất tốt.
“Không có.” Ta thản nhiên nói, “Ta là thân phận gì, sao lại dám phát hỏa với Viêm vương?” Người ta là vương gia, còn ta chỉ là thường dân bá tính.
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh phá lên cười, “Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao đại ca đối với thái tử phi lại khăng khăng nhất mực, sủng ái có thừa.” Tiếng cười sang sảng vang lên cả ngự hoa viên, bị gió thổi đi rất xa, rất xa…
Ta lườm hắn một cái, “Hoàng tử, ngài đừng cười đến như vậy, nếu không ta sẽ nghĩ ngài có âm mưu, toàn thân nổi da gà.” Nếu không phải toàn thân nổi da gà thì cũng sởn cả tóc gáy.
“Ha ha…” Hoàng Phủ Thanh cười càng lúc càng lớn tiếng, càng lúc càng phóng khoáng.
Một nam nhân tuấn mỹ làm động tác này vốn nên suất tới cực điểm, thế nhưng, ta lại thấy lạnh khắp cả người.
Thấn thái động tác được nam tính hóa, nhưng dung nhan lại ôn nhu như nữ tử… chỉ một chữ, buồn nôn. Nhầm a, là hai chữ mới đúng.
———————————————-
(1) Mục: [Thuật ngữ trong cờ vây]: (tóm gọn theo nghĩa ngữ cảnh) Việc thắng thua trong cờ vây được tính bằng việc ai chiếm được nhiều đất hơn. Mỗi điểm thuộc vùng đất được gọi là một mục, cuối ván cờ, ai nhiều đất (nhiều mục) hơn sẽ thắng. (Thông tin chi tiết -> wiki)
(2) (Nguyên là bài thơ “Hậu cung từ” của Bạch Cư Dị, trong bản edit đã sử dụng bài dịch thơ lấy nguồn từ thi viện)
Hậu cung từ (後宮詞)
Nguyên tác:
淚濕羅巾夢不成,
夜深前殿按歌聲。
紅顏未老恩先斷,
斜倚薰籠坐到明。
Phiên âm:
Lệ tận la cân mộng bất thành,
Dạ thâm tiền điện án ca thanh.
Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn,
Tà ỷ huân lung toạ đáo minh.
Dịch thơ:
Lệ ướt đầm khăn, mộng chẳng thành,
Điện ngoài ca hát rộn âm thanh.
Hồng nhan chưa tắt ân tình dứt,
Ngồi tựa lò hương đến sáng tinh.
(nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=218)
(3) Phương dung: [Nghĩa đen]: phương: mùi thơm, hoa cỏ, đẹp. Dung: mặt/khuôn mặt. Ở đây ý chỉ khuôn mặt thật của Tử Lung, nhưng dùng với nghĩa trang trọng.
(4) Thưởng tâm duyệt mục: nhìn cảnh đẹp thấy vui lòng.
(5) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Những người không cùng chung chí hướng thì không thể cùng nhau thảo luận/bàn tính kế hoạch.
(6) Mạn Ngọc: Trương Mạn Ngọc, một diễn viên nổi tiếng Trung quốc
(7) Thanh Hà: Lâm Thanh Hà, cũng là một diễn viên nổi tiếng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!