Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 236: Phiên ngoại 2: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ nhị ]
Thân ảnh thon dài xuất hiện rực rỡ dưới ánh nắng, khóe môi cong cong
tà tứ mang hơi thở của mùa xuân, đôi mắt màu tím vừa nhấc, đối hiện cùng đôi mắt hạnh to tròn của nàng, bất giác mỉm cười.
“Ta? Ta….thì đã sao? Ngươi biết ta, hay không biết hả?” Nghe được mấy người xung quanh hít khí, hắn cười đến thật ôn nhu.
Nương làm sao vậy, ngày thường, ở Vân thành, cho dù là gặp được quan
to quý nhân cũng chưa bao giờ có biểu hiện như vậy, như thế nào, vừa
nhìn thấy một người có diện mạo tuấn tú giống như cha nuôi liền dọa
thành như vậy? Tiểu Ngư Nhi khó hiểu nhìn nương cơ hồ đã hóa thành tảng
đá, cong cong biễu môi, thân thể nhỏ bé từ sau người nàng ló ra, thấy
Tiểu Vi Tử ca ca còn có thể đứng lên, cũng thấy không còn lo lắng nữa.
“Không biết!” Nàng giống như gặp quỷ, lắc đầu ngoày ngoạy, phản ứng
mãnh liệt làm cho mọi người đang vây xung quanh càng thêm hiếu kì.
Ngày thường, Y đại nương nàng nói một là một, sao bây giờ lại có hành động chột dạ như vậy, nhưng thật ra mọi người sờ không được ý nghĩ địa
phương.
“Y đại nương, ngươi thật sự không biết hắn sao?” Tiểu Vi Tử ôm ngực,
khập khiễng đi đến trước mặt nàng, chỉ vào đám người đang đứng vây quanh hắn:
“Bọn họ đều là thủ hạ của hắn, vừa rồi còn trộm ba lượng bạc của
chưởng quầy, có vị khách nhìn thấy, bọn họ còn không thừa nhận.” Mới đi
vài bước, vết thương bên hông nhói đau làm hắn nhe răng nhếch miệng.
Ba lượng bạc? Trời ạ, hắn sao có thể đi trộm hai , ba lượng bạc, cho dù ba ngàn lượng hoàng kim…… Cũng không thể nào a.
“Thủ hạ của hắn sẽ không lấy, hắn lại càng không lấy.” Nàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Vi Tử, xem ra, bọn họ hiểu lầm rồi.
Nhưng, lời này vừa nói ra, nàng mới phát hiện, người đối diện cong
môi cười khẽ, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, trong lòng không khỏi thầm kêu
một tiếng: tiêu rồi!!!
“Như thế nào, không phải nàng không biết ta sao? Nếu đã không quen
biết, vì sao lại có thể chắc chắn về nhân phẩm của ta, hay là của thủ hạ của ta?” Hắn cười đến thật đắc ý.
“Đúng vậy, Y đại nương, ngươi đừng thấy bộ dạng xinh đẹp, so với cô
nương gia còn muốn diễm lệ hơn, liền thần hồn điên đảo, bình thường
ngươi đều thẳng thắn dứt khoát, đừng bị vẻ bên ngoài của hắn mê hoặc .”
Một đại hán diện mạo thô lỗ khinh thường nói, hắn ghét nhất chính là
người từ bên ngoài tới, lại còn là công tử có vẻ ngoài tuấn mỹ, bởi vì
nương tử của hắn chính là bị loại hoa hoa công tử này câu dẫn đi .
Mê hoặc? Phù Vân Khâu Trạch sờ sờ cằm, nhìn nàng sắc mắt xanh mét
nghiên đầu chuyển hướng nhìn vị đại hãn kia, bắt đầu phát biểu, bỗng
nhiên trong lúc đó, nhớ đến thiên hạ sáu năm trước đó, quả nhiên vẫn
không có gì thay đổi, có chăng chỉ là thêm một phần thành thục uẩn nhã.
“Mê hoặc con khỉ, ngươi nghĩ rằng ta là loại người háo sắc hay sao?
Vẫn là nói, ngươi cảm thấy ta và nương tử nhà ngươi giống nhau sao, chỉ
cần nhìn thấy nam nhân xinh đẹp sẽ đi theo không biết phải trái? Ngươi
hãy tự ngẫm lại đi, vì sao trước kia khi chung một mái nhà, nàng cùng
ngươi sáng chiều tranh cãi, vì sao, nàng lại cùng người khác rời đi.”
Tay chống thắt lưng, Y Y chỉ vào hắn phê phán.
Khâu Trạch là ai mà có thể để hắn tùy tiện phê bình , thiên hạ to lớn, nam nhân có thể so sánh với hắn có mấy người?
“Ngươi, Y đại nương, ta đây là đang giúp ngươi nói chuyện, ngươi như
thế nào, như thế nào trả đũa……” Sắc mặt đỏ lên, nam nhân kia chịu không
nổi ánh mắt trách cứ của mọi người, lẩn vào đám đông, bỏ đi.
“Nương của ta còn giúp ngươi tìm nương tử ngươi nói chuyện, cả phố
này có người nào không biết chứ.” Tiểu Ngư Nhi đáng thương lắc đầu, nhỏ
giọng nhắc tới.
Bởi vì như thế, cho dù là có chuyện kinh thiên động địa gì, hàng xóm láng giềng đều đi tìm cha nuôi, mà không dám tới tìm nương.
“Khả, nhưng mà Y đại nương, lúc ấy trong khách điếm chỉ có người của
bọn họ, không phải bọn họ lấy, vậy không phải là nói người trong nhà
‘tay chân không sạch sẽ’ sao?” Tiểu Vị Tử thưa dạ hỏi.
Người một nhà? Nàng đánh giá một chút vẻ mặt trung hậu thật thà của
Hoài thúc, Lý thúc; thiên chân khả ái Tiểu Vi Tử, thiện lương đến nỗi bị người ta nói thành là con cừu si ngốc, còn có con nuôi của Ngự gia gia – La Tuyệt, nhìn thế nào cũng không có khả năng.
“Tiểu Vi Tử, ngươi xác định, tiền của chưởng quầy thật sự là bị bọn
họ trộm? Không có khách nhân nào ngoài hắn sao?” Nàng hỏi ra nghi vấn.
“Đương nhiên xác định, là vị khách nhân kia nói là bọn họ lấy, á,
hắn……” Chỉ vào một cái bàn trống không, mắt Tiểu Vi Tử choáng váng, “mới vừa rồi còn ngồi ở đây……”
Khâu Trạch khép ti phiến, ánh mắt đảo một vòng ngắm phong cảnh, thật là một địa phương tốt, dân phong giản dị……
Tiểu Ngư Nhi vỗ cái trán, kéo kéo cánh tay Tiểu Vi Tử ca ca.
“Tiểu Vi Tử ca ca, các người bị lừa rồi?”
“Mắc mưu? Sao có thể như vậy?” Tiểu Vi Tử còn bị vây trong trạng thái mơ hồ, nghi hoặc cúi đầu nhìn Tiểu Ngư Nhi luôn luôn thông minh lanh
lợi.
Y Y cũng liếc mắt xem thường, ngay cả bị lừa hay không còn chưa biết, nên dù có nói là ngươi trong nhà làm, cũng không có người tin, bởi vì ở bọn họ lấy bạc phía trước, sẽ cùng mọi người nói hắn yếu “Vụng trộm ”
Đi trộm bạc.
“Người khách vừa rồi nói cho huynh biết là nhóm người kia trộm bạc của trưởng quầy không phải là người Vân thành đúng không?”.
“Ta chưa thấy qua, nhìn ngôn hành cử chỉ cùng với quần áo của hắn,
hẳn là người từ bên ngoài đến.” La Tuyệt, mười bốn tuổi, đứng dậy, nhớ
nhân dạng của người khách vừa rồi.
“Vậy đừng nói nữa, người kia chắc đã cao chạy xa bay, khẳng định
không dám trở lại , loại kỹ xảo “dương đông kích tây “ này không ngờ
cũng dùng được, hơn nữa, đối với “người nào đó” mà nói, hẳn là đã sớm
phát hiện ra rồi mới đúng.” Nàng liếc về phía Phù Vân Khâu Trạch đang
trấn định mỉm cười, châm chọc nói.
Hắc y nam tử đứng ở phía sau Khâu Trạch đang muốn tiến lên hành lễ,
lại bị hắn dùng quạt chặn lại, phải lui trở về, có chút không rõ, rõ
ràng người trước mắt chính là hoàng phi, vì sao Hoàng Thượng còn không
tiến lên nhận thức?
Đánh giá khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp trong sáng như hoa của nàng, so
với dĩ vãng còn có thêm một chút cứng cỏi, nàng quả là một đóa tường vi
diễm lệ nhưng lại có gai, giờ nàng đang ‘giương nanh múa vuốt’, vậy hắn
sẽ bồi nàng.
“’Người nào đó” mà nàng nói là đang ám chỉ ta sao? Nhiều năm không
gặp, nàng cho rằng mất hết lý trí, trở nên đần độn rồi sao?” Hắn nhíu
mày,“Yên tâm đi, vừa rồi ta đã cho thủ hạ đuổi theo , chỉ ra chưa ra tay bắt lấy, bởi vì hắn ở đâu thì thành trấn xung quanh đều sẽ phát sinh
một số án kiện, ta bất quá muốn điều tra rõ ràng, là có mưu kế hay chỉ
là ngẫu nhiên.” bên trong đôi mắt màu tím chói sáng, không hề khinh
liễm.
“Khụ, phải không? Nếu ngươi đã sớm phát hiện, còn phá hủy gì đó trong khách điếm, cũng nên bồi thường, đừng cho rằng nói vài câu là xong, dù
sao bọn họ mở cửa ra cũng phải làm ăn buôn bán, ta,… ta đi trước.” Nàng
xấu hổ khoát tay áo, một tay nắm lấy bàn tay con trai, một tay túm cao
váy, nhanh chóng lủi vào đám người chạy trốn.
Vẫn chưa vội vã đuổi theo, có chút đâm chiêu nhìn hướng nàng bôn chạy liếc mắt một cái, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Còn muốn trốn? Y Y, thành này, nàng mọc cánh cũng khó bay!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!