Cùng Trời Với Thú - Chương 27: Sở Chước biểu diễn tâm cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Cùng Trời Với Thú


Chương 27: Sở Chước biểu diễn tâm cơ


Editor: ChieuNinh

Lập tức Sở Chước đã nhận ra người bị thương đó, đúng là Tần Cảnh khi tiến vào đáy cốc Đoạn Tinh thì bị Toái Tinh thạch từ trên trời giáng xuống đập trúng đầu. 

Hai đời Sở Chước tới nay, tu hành ở Tẩy Kiếm Tông đều phá lệ cố gắng, vẫn luôn vùi đầu tu luyện, rèn luyện thân thể, đối với rất nhiều đệ tử Tẩy Kiếm Tông cũng không quen thuộc, nên giờ cũng không biết Tần Cảnh này là đệ tử ngọn núi nào của Tẩy Kiếm Tông.

Thương thế của Tần Cảnh thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng, vạt áo trước ngực bị máu nhiễm đỏ, sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ nàng đang tránh.

Sở Chước chỉ do dự trong chốc lát, rồi quyết định ra tay.

Lập tức Sở Chước liền hạ lệnh cho Ngọc Bích Băng Nhện đang leo lên ở trên vách núi đá.

Tần Cảnh nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, bởi vì mất máu quá nhiều, trước mặt biến thành từng đợt màu đen, hắn biết khả năng mình sắp chống đỡ không được, nhưng mà hắn vẫn không dám thả lỏng, ý chí cầu sinh làm cho hắn cắn răng liều mạng trốn.

Ngay tại khi hắn chống đỡ không nổi sắp ngã xuống, đột nhiên thân thể bị cái gì đó cuốn lấy, nhẹ nhàng treo lơ lửng lên trên, mấy thứ này ép đến miệng vết thương, hắn đau đến trước mặt tối sầm, tiếp theo cũng không biết gì nữa.

Sở Chước nhìn Tần Cảnh bị tơ nhện trói gô kéo lên giữa không trung, nhanh chóng biến mất ở trong một con đường núi, nàng cũng tùy tiện chọn rồi lập tức chạy tới một con đường núi khác.

Đáy cốc Đoạn Tinh có mấy tuyến đường chính rộng rãi bao la, chung quanh còn có vô số con đường núi tương đối mà nói khá chật hẹp. Mấy con đường núi địa thế chất hẹp thì ít khí lốc xoáy, hơn nữa độ cao khí lốc xoáy đại đa số chỉ có nửa trượng đến một trượng, lực hút xoắn cũng không lớn, đối với võ giả cấp thấp mà nói cũng không nguy hiểm, những đường núi này cũng là để thông với mấy con đường chính.

Sở Chước chạy một lát thì dừng lại, ngồi canh giữ ở trước một khí lốc xoáy, vừa vặn lúc này khí lốc xoáy đó phun ra một khối Toái Tinh thạch, Sở Chước giương Tinh lưới trong tay lên, bắt lấy khối Toái Tinh thạch đó.

Khi vừa bắt lấy Toái Tinh thạch, thì cảm giác được chỗ phía sau cách mấy trăm trượng có hai đạo hơi thở, tiếp theo là một giọng nói ngọt ngào truyền đến.

“Vị sư muội này, lúc nãy ngươi có nhìn thấy người nào qua đây không?”

Sở Chước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa là một đôi nam nữ, nam ngũ quan anh tuấn, mặc một bộ trường bào màu trắng Lưu Vân, áo khoác lụa mỏng xanh, phá lệ anh tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn. Nữ mặc váy Nguyệt Hoa màu hồng nhạt, đầu cắm bảo trâm, bên hông treo một cái trường tiên dài nhỏ màu xanh, thoạt nhìn xinh đẹp lại mỹ lệ.

Lời vừa rồi đó, chính là thiếu nữ này hỏi.

Khi nhìn đến Sở Chước, hai người đó cũng có chút kinh ngạc, thật sự là một bộ dạng dịu dàng yếu ớt, vừa nhìn thì biết dễ bắt nạt. Chẳng qua cũng chỉ là nhìn, vùng này chính là khu vực nguy hiểm, bình thường đệ tử Tẩy Kiếm Tông sẽ không dễ dàng qua đây, nàng dám chạy đến nơi đây, hẳn là có cái gì đó để dựa vào, đại đa số người thông minh sẽ rất ít trông mặt mà bắt hình dong.

Lập tức nữ tử mặc váy nguyệt hoa vẻ mặt lo lắng trùng trùng hỏi: “Vị sư muội này, lúc trước một đồng bạn của chúng ta khi thu hoạch Toái Tinh thạch vô ý bị thương, sau đó lạc đường, cũng không biết ở đâu, chúng ta đều vội vã tìm hắn, ngươi nhìn thấy hắn không?” Tiếp theo lại miêu tả bộ dạng đồng bạn ăn mặc một phen.

Thần sắc Sở Chước trầm tĩnh, thoạt nhìn dáng vẻ sạch sẽ động lòng người, hơi nhíu mi lại, giọng nói rõ ràng: “Ta cũng vừa đến nơi này tìm Toái Tinh thạch, vẫn chưa nhìn đến người nào lại đây, có khả năng hắn cũng không có đi bên này.”

Trong lòng cô nương đó cũng không tin, trên mặt cũng không hiện ra, như cũ là vẻ lo lắng trùng trùng.

Lại hỏi vài câu, thấy Sở Chước đều là vẻ bình tĩnh hoặc là không biết, trong lòng biết hỏi không ra cái gì, đành phải thôi.

Hai người lập tức rời khỏi.

Bọn họ thoạt nhìn thực vội, cũng không biết là thật lo lắng “đồng bạn” bị thương, hay là cái khác.

Sở Chước nhìn phương hướng bọn họ rời đi, đột nhiên phát hiện khí lốc xoáy bên cạnh lại phun ra một khối Toái Tinh thạch, phi thân nhảy lên xẹt qua trên không khí lốc xoáy, dùng Tinh lưới bắt lấy khối Toái Tinh thạch đó.

Chính là Toái Tinh thạch cấp một, nhỏ như ngón tay cái, thật sự nhỏ đến đáng thương. Diendanlequydon~ChieuNinh

Sở Chước chép miệng, như cũ đặt nó tới trong một cái túi bên hông lộ ra ngoài dùng để mê hoặc người khác, trong đó có vài khối Toái Tinh thạch cấp ba cấp bốn làm ra vẻ.

Sở Chước lại thu hoạch Toái Tinh thạch ở chung quanh vài lần, đều là cấp một hai, rất ít có cấp ba, thấy khí lốc xoáy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại phun Toái Tinh thạch ra nữa, nàng mới đi qua con đường núi khác.

Sau Sở Chước rời khỏi, hai người đó từ chỗ ẩn núp bên cạnh đi ra.

Nữ tử váy Nguyệt Hoa nói: “Yến sư huynh, xem ra cô nương này quả thật không gặp được Tần Cảnh, hiện tại làm sao bây giờ?” Nói tới đây, nàng có chút lo lắng, nếu như để cho Tần Cảnh chạy đi, kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại, nếu như để cho người ta biết sẽ không tốt lắm.

Sắc mặt nam tử được gọi là Yến sư huynh có chút lạnh lùng hà khắc, lạnh giọng nói: “Tần Cảnh chạy trốn là hướng vùng này, hắn bị thương rất nặng, không có khả năng chạy trốn xa. Chúng ta đều cẩn thận đi tìm ở vùng này, nhưng không có tìm được người, nếu không phải bị cuốn tiến vào trong khí lốc xoáy, thì chính là được người giấu đi.”

Nghe nói như thế, nữ tử váy nguyệt hoa đó oán hận nói: “Nữ nhân vừa rồi đó quả nhiên có tình nghi! Yến sư huynh, phải điều tra rõ xem nàng là người phong nào của Tẩy Kiếm Tông, mới dễ làm an bài.”

Yến sư huynh đáp ứng một tiếng, lại liếc mắt nhìn phương hướng Sở Chước rời đi một cái, nói với vị sư muội này: “Nô Song sư muội, muội rời khỏi trước, ta tiếp tục đi qua tìm.”

Trong lòng nữ tử váy Nguyệt Hoa biết hắn lo lắng đối với Sở Chước như cũ, vẫn muốn đi theo nhìn một cái, nên đáp ứng một tiếng.

Lập tức hai người liền tách ra làm việc.

Yến sư huynh đuổi kịp theo hơi thở Sở Chước, nhưng mà vào lúc tiến vào một con đường chính, nhìn khí lốc xoáy phóng lên cao cực đại ở chung quanh, phát hiện hơi thở của Sở Chước biến mất ở chung quanh khí lốc xoáy, không khỏi nhíu mày.

Vùng này đều là khí lốc xoáy cao tới trăm trượng, hơn nữa lực hút xoắn đáng sợ, nàng kia chẳng qua mới Ngưng Mạch cảnh tầng chín, căn bản không có khả năng ngăn cản lực hút xoắn khí lốc xoáy này, dám tới gần chỉ có một con đường chết. Nhưng hơi thở nàng ta biến mất ở trong này, hắn cũng không cho rằng có người sẽ dại dột tới nơi này chịu chết.

Yến sư huynh ngưng mi nhìn khí lốc xoáy cao to ở chung quanh, sau một lúc lâu mới xoay người rời khỏi.

***

Sở Chước và Ngọc Bích Băng Nhện có khế ước, có thể đại khái cảm ứng được chỗ hiện tại của Ngọc Bích Băng Nhện.

Theo hơi thở của nó, bảy quẹo tám rẽ, rốt cuộc đi đến chỗ ẩn nấp một sơn động, cũng không biết Ngọc Bích Băng Nhện làm thế nào tìm được, trốn ở chỗ này quả thật không dễ dàng bị người phát hiện.

Sở Chước biết hai người đó nhất định sẽ hoài nghi mình, loại thời điểm này nàng tốt nhất cái gì cũng không làm, rời khỏi Đoạn Tinh nhai trước. Nhưng mà nghĩ đến lúc trước Tần Cảnh bị thương nặng như vậy, vẫn quyết định đi qua xem thế nào.

Khi Sở Chước đi đến, chỉ thấy bộ dạng Ngọc Bích Băng Nhện đã biến thành cỡ nắm đấm, an tĩnh bám víu ở trên vách núi đá, thu liễm hơi thở thật yếu ớt, đột nhiên vừa thấy, căn bản không thể phát hiện ra nó.

Tần Cảnh cả người là máu nằm trên mặt đất, đã gần chết.

Sở Chước phân biệt cho hắn Bồi Nguyên Đan và Hồi Xuân Đan, Hồi Xuân Đan giúp bổ máu bị mất trở về, Bồi Nguyên Đan bảo vệ tâm mạch, khó khăn giữ lại cho hắn một mạng. Tiếp theo nàng cũng không quản Tần Cảnh có phải gặp đại nạn hay không, còn đang trong hôn mê, vẫn cứ dùng Hủ Xuân Hoa đánh thức hắn.

Vô cùng đơn giản thô bạo.

Tần Cảnh là bị thối tỉnh.

Hủ Xuân Hoa có thể nói kỳ hoa tập hợp hôi thối trong thiên hạ, tất cả những ai đã ngửi qua mùi của nó, đều hận không thể thứ đồ này biến mất khỏi thế gian, hương vị đó quả thực là đáng sợ, người chết cũng có thể y như bị huân tỉnh.

Khi Tần Cảnh bị thối tỉnh, cả người còn choáng váng choáng váng hồ đồ, đợi khi nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh mặt mang lụa trắng, vô cùng mỹ lệ, ánh mắt lại rơi xuống bình hoa đựng Hủ Xuân Hoa nàng cầm, trong lúc nhất thời tâm tình phá lệ vi diệu.

Thiếu nữ mỹ lệ như vậy, vì sao luẩn quẩn trong lòng tùy thân mang theo Hủ Xuân Hoa như thế đây?

Phong cách này cũng đáng sợ!

“Này, đừng choáng váng!” Sở Chước vỗ vỗ ở trên mặt hắn, nói: “Phát sinh chuyện gì?”

Bị nàng nhắc nhở như vậy, Tần Cảnh lập tức nhớ tới chuyện lúc trước, đột nhiên nhảy người lên, khi đụng đến miệng vết thương lại đau đến thở dồn dập. Nhưng bất chấp thương thế trên người, vẫn cầm lấy tay Sở Chước thúc giục nói: “Nhanh, vị sư muội này, phiền toái muội nhanh đi tìm Thân Đồ sư huynh, nói cho hắn, Yến Nhã Chính không có lòng tốt!”

Dưới cơn thở gấp, lại phun ra một búng máu. Diendanlequydon~ChieuNinh

Sở Chước tốt bụng lại nhét cho hắn một viên Bồi Nguyên Đan, nói: “Ngươi đừng vội, hắn không có lòng tốt thế nào?”

Ánh mắt Tần Cảnh mê loạn, nói năng lộn xộn nói: “Ta nghe lén được lời nói của Yến Nhã Chính và Từ sư muội, lần này Yến Nhã Chính tới Tẩy Kiếm Tông tu hành, căn bản chính là không có ý tốt, mục tiêu của hắn là Đoạn Tinh nhai, bọn họ muốn hủy Đoạn Tinh nhai…”

Lại khó thở, oa một tiếng, phun ra một búng máu rồi hôn mê đi.

Sở Chước hơi hơi nheo mắt lại, tên Yến Nhã Chính nàng đã nghe nói qua, chẳng qua là nghe nói ở đời trước, lại chưa thấy qua một lần nào.

Nghe nói hắn là đệ tử Tuần Toa Tông, giống như nàng là người ngoài tới Tẩy Kiếm Tông tu hành, cùng nữ nhi của Từ Phong chủ Kim Đao Phong Tẩy Kiếm Tông—— Từ Nô Song sa vào tình yêu cuồng nhiệt. Sau đó khi rời khỏi Tẩy Kiếm Tông, Từ Nô Song cũng đi theo hắn rời khỏi.

Khi việc này phát sinh, đời trước nàng khó khăn lắm mới bò Tẩy Thiên phong xong, chỉ nghe ở bên tai, không có nhìn thấy người, cho nên cũng không thèm để ý.

Không nghĩ tới hôm nay sẽ nhìn thấy hai người bọn họ, có lẽ lúc trước đó nữ tử mặc váy Nguyệt Hoa chính là Từ Nô Song.

Sở Chước nhìn Tần Cảnh hôn mê, trong lòng biết hiện tại không thể đưa hắn đi ra ngoài, nhưng bỏ một mình hắn ở đây…

Sở Chước nói với Ngọc Bích Băng Nhện: “Tầm Châu, phiền toái ngươi ở trong này bảo vệ hắn, nếu hắn tỉnh lại rồi muốn rời khỏi, ngươi ngăn cản một chút.”

Dứt lời, nàng để lại mấy bình đan dược, lại dặn dò Bích Tầm Châu vài câu, Sở Chước liền mang theo A Chiếu và Huyền Uyên rời khỏi.

Lúc này đã là buổi chiều ngày thứ ba Sở Chước tiến vào Đoạn Tinh nhai, chỉ còn hai canh giờ thì đến thời gian quy định. Nàng không biết Yến Nhã Chính và Từ Nô Song có thể chờ nàng ở bên ngoài Đoạn Tinh nhai để chặn nàng hay không, tất nhiên không có khả năng vào loại thời điểm này tiện tay vơ đi Tần Cảnh ra ngoài, chỉ có thể để cho hắn tạm thời “mất tích”.

Khí lốc xoáy đáy cốc Đoạn Tinh có mạnh có yếu, hàng năm đều có đệ tử Tẩy Kiếm Tông tiến vào tìm Toái Tinh thạch gặp chuyện không may, ngẫu nhiên biến mất một hai người như vậy cũng không làm người ta chú ý. Dù sao có vài đệ tử không biết lượng sức, muốn có được Toái Tinh thạch cao cấp, kết quả thường là chết trong những khí lốc xoáy này.

Đối với loại đệ tử không biết tự lượng sức mình này, Tẩy Kiếm Tông cũng không đáng tiếc, dù sao tông môn đối với mỗi một đệ tử đến Đoạn Tinh nhai đều đã luôn mãi dặn dò hạng mục công việc cần chú ý. Người trông coi Đoạn Tinh nhai cũng sẽ lặp lại dặn dò, vẫn gặp chuyện không may chỉ có thể trách lòng tham của chính mình.

Chỉ cần tiếc mệnh, tự nhiên sẽ bình bình an an rời khỏi, không tiếc mệnh, vậy vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Người bình thường không tới đúng giờ bước ra, sẽ có đệ tử chuyên môn tiến vào tìm kiếm, nếu không tìm kiếm được, vậy chỉ có thể nói rõ đã thật sự xảy ra chuyện.

Sở Chước ở thời hạn cuối cùng, một lần nữa trở lại sườn dốc Đoạn Tinh.

Đi cùng nàng còn có đệ tử Tẩy Kiếm Tông lúc trước tiến vào đáy cốc Đoạn Tinh, chỉ có Tần Cảnh không có mặt. Khi Sở Chước đứng ở một bên vừa chờ đợi đăng ký, nghe được một đám người đang thảo luận Tần Cảnh đi đâu, thế nào cũng không thấy hắn, có phải xảy ra chuyện gì hay không, một đám người lo lắng trùng trùng.

Thần sắc trên mặt Sở Chước rất bình tĩnh.

Khi đến phiên nàng đăng ký, thì nhìn thấy bên cạnh đệ tử Tẩy Kiếm Tông phụ trách đăng ký còn có một nữ tử mỹ mạo, đúng là Từ Nô Song lúc trước nhìn thấy.

Từ Nô Song nhìn thấy nàng thì cười nói: “Vị cô nương này, lại gặp mặt.”

Nàng liếc mắt nhìn tin tức Sở Chước đăng ký một cái, phát hiện cô nương này thế nhưng là Sở Chước gần đây nổi bật cực điểm ở Tẩy Kiếm Tông, được gọi là thiên tài khó gặp. Ngay cả ái đồ Thân Đồ Hoàng của chưởng môn Tẩy Kiếm Tông cũng không đuổi kịp nàng, đáng tiếc nàng là ngự thú sư Sở gia Lăng Dương, cũng là một người ngoài đến Tẩy Kiếm Tông tu hành, đều không phải là đệ tử Tẩy Kiếm Tông. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Sở Chước hơi hơi gật đầu với nàng ta, chống chọi tầm mắt của Từ Nô Song, tiếp nhận lệnh bài do đệ tử đó đưa lại.

Sau đó nàng đi đến trước mặt đám đệ tử muốn trở về Tẩy Kiếm Tông, hơi hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Mấy vị sư huynh, các huynh là phải về Tẩy Kiếm Tông sao? Không biết có thể hay không…”

Một đám nam đệ tử làm sao đã từng tiếp xúc gần gũi qua muội tử xinh đẹp khả ái như vậy, tâm tư nhộn nhạo lập tức nói: “Sư muội không ngại thì đi cùng nhau thôi, nhiều người mới náo nhiệt.”

Sở Chước lộ ra một tươi cười nho nhỏ với bọn họ, thanh thuần lại tốt đẹp, quả thực là muội tử nhu thuận lại xinh đẹp mềm mại trong cảm nhận của nam nhân, làm cho một đám nam đệ tử mừng rỡ không tìm thấy phương hướng.

Yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước thấy một màn như vậy, lại nhìn thấy Sở Chước đỏ mặt, cả thú cũng không tốt lắm. (cả người cũng không tốt lắm)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN