Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau


Chương 34


Yên lặng đứng bên cửa bếp, bà Hòa buồn bã ngắm nhìn bóng dáng cô con gái đang cặm cụi rửa bát, lầm lũi, ngơ ngẩn và lặng lẽ. Những chiếc bát đĩa không biết đã được rửa bao nhiêu lần? Chúng sạch bong và láng bóng. Nhưng có lẽ Thảo cho rằng như thế vẫn là chưa đủ, cô vẫn tiếp tục cho chúng vào bồn rửa và xả nước. Bà Hòa lặng lẽ thở dài, chuyện của Phan và Vũ là một cú đánh quá mạnh vào tâm hồn mỏng manh, yếu ớt và nhạy cảm của Thảo. Một cú sốc mà không biết đến bao giờ cô mới có thể quên đi được? Bà tiến đến phía sau lưng cô, khẽ vuốt tóc cô, âu yếm:

– Cứ để bát đũa đấy, mẹ sẽ cất nó vào chạn bếp cho. Con không thấy là chúng sắp bong hết lớp men sứ bên ngoài ra rồi à? Con đã rửa chúng bảy, tám lần rồi đấy.

– Mẹ!

– Nếu con muốn khóc, đừng có cố nín, cứ khóc cho thoải mái con ạ.

– Anh ấy không làm vậy, anh Phan không bao giờ làm thế.

– Mẹ chưa từng nghi ngờ điều ấy. Người được con gái của mẹ yêu, tất nhiên là một người tốt, không bao giờ là kẻ cố ý làm hại người khác. Nhất là anh trai của nó.

– Nhưng… – Thảo ngập ngừng rồi khóc nấc lên – Nhưng mà, họ nói…

– Mặc kệ họ, con gái ạ. Con phải có niềm tin vào người con yêu chứ? Tốt nhất là con nên gặp Phan. Nó cần con lúc này.

– Con biết, nhưng…

– Thôi nào – Bà nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt Thảo – Nín khóc và đi ra cù lao đi, trước khi cậu ấy nhuộm đỏ nó bằng những sợi dây của cậu ấy. Con đã tắt di động của mình à?

– Anh ấy đang ở cù lao ư? – Thảo thốt mừng rỡ, nhưng lẫn vào đó là một chút băn khoăn và kinh ngạc – Nhưng, sao mẹ biết về những sợi dây?

– Mẹ đã “lớn lên” cùng con cơ mà? Nếu ngay cả những điều nhỏ nhặt ấy mà cũng không biết, thì liệu mẹ có thể xứng là mẹ của con không?

– Cảm ơn mẹ – Thảo ôm lấy bà Hòa, tận hưởng niềm hạnh phúc không trọn vẹn trong nỗi đau khôn cùng khi bà cũng ôm lấy cô và vuốt nhẹ lên mái tóc. Rồi bà đẩy cô ra – đi đi con, đừng để cậu ấy chờ, cậu ấy cần con.

Thảo chạy vội ra cửa, rồi khựng lại khi bà Hòa gọi với theo bảo cô phải đi cửa sau, bởi nếu Ba cô bắt gặp, thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra? Thảo cảm ơn bà một lần nữa rồi vội vã chạy ra phía bờ sông. Phía xa xa, trên cành ổi già, một sợi dây màu đỏ đang bay phất phới, sợi dây hiệu của Phan.

Thảo ghé thuyền vào cù lao, cô đứng sững lại, thậm chí không nhớ tới việc phải buộc thuyền vào cầu tàu. Cô xót xa nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi gục đầu dựa lưng vào gốc cây ổi già. Mái tóc bù xù như vừa ngủ dậy, gương mặt thiểu não, ủ rũ, chán nản của anh hằn lên những nét gì đó như uất nghẹn và đau khổ. Những giọt nước mắt lặng lẽ tràn trên mi cô khi cô nhìn thấy Phan khốn khổ và đau đớn như vậy. Thảo bước lại gần anh, lặng lẽ không nói một lời, cô ôm lấy anh vào lòng, hi vọng tình yêu và sự cảm thông của cô có thể giúp được anh an lòng đôi chút.

Không muốn làm phiền hai con người đang đau khổ, chú bé nhặt củi trên cù lao lặng lẽ đi về phía bên kia tảng đá, biến mất sau những tán cây Roi đang xao xác trong gió lạnh.

Phan vùi đầu vào lòng Thảo, như một đứa trẻ ấm ức lâu ngày mới có dịp bùng phát, anh nấc lên, khóc nức nở.

Không kìm nén được lòng mình, cô cũng khóc!

“Yêu một ai đó nghĩa là khi ta luôn sẵn sàng ở bên cạnh, chở che, cảm thông, và chia sẻ với người đó dù cho có phải chống lại cả thế giới”.

Sương đêm đã rơi ướt đẫm trên tóc Hạnh khi cô cứ ngồi mãi ngoài sân trong tiếng gió gào rít trên đầu. Hạnh đã ngồi đó từ lâu, lặng lẽ như một bóng ma mà không biết rằng phía sau cửa sổ, người mẹ nuôi của mình đang nhìn cô với ánh mắt thương cảm và xót xa. Bà lắc đầu thở dài, không hiểu vì sao ông trời lại nỡ đối xử tệ bạc với một người con gái hiền lành, đáng thương như Hạnh? Đáng lẽ hạnh phúc phải luôn mỉm cười với những người như cô mới đúng chứ? Liệu còn ai nữa xứng đáng được hưởng điều đó hơn cô con gái nuôi của bà đây? Bà lại lắc đầu thở dài, chẳng phải ông trời vẫn luôn luôn bất công với những người tốt hay sao?

Những tấm ảnh nhỏ xíu trong điện thoại vẫn chạy tới chạy lui mãi theo từng nhịp bấm của Hạnh, cùng với nó, những ký ức hạnh phúc ngắn ngủi lại hiện về. Sắp tới Noel rồi, lời hứa ra biển mùa đông của cả bốn vậy là không thể thành hiện thực. Giờ đây, chỉ có Hạnh là đang ở biển, biển mùa đông thật đẹp nhưng sao thê lương, ảm đạm quá. Hạnh vẫn thả hồn vào những tấm ảnh Việt đã chụp khi họ đi picnic ở bãi sông Hồng. Đây là cảnh Thảo và Phan đang hì hục đẩy xe lên bờ đê, dù chiếc xe rất nặng, nhưng Thảo vẫn kịp buông tay, ra dấu chữ V chiến thắng với nụ cười rất tươi khiến chiếc xe gần như bị đổ làm Phan la lên oai oái. Đây là cảnh Việt đã chộp được khi cô đang mải ngắm nhìn những chiếc tàu chở cát trên sông, ánh mắt mơ màng xa xăm và gió thổi mạnh khiến tóc cô bay lõa xõa. Đây là cảnh cả bốn người đang nâng ly được chụp bằng chức năng chụp tự động của máy. Và đây nữa, tấm hình Việt đang phô hàm răng trắng đều với hai mắt nhắm tít lại như một đứa trẻ khi chụp chung với cô. Không biết vì sao? Nhưng cô thực sự thích điệu bộ đó của Việt, nó khiến anh trông như một đứa trẻ thật hồn nhiên. Rồi đây, và đây nữa, mỗi tấm ảnh cứ như một lưỡi dao cứa vào tim cô đau nhói. Tất cả đã tuội khỏi tay cô thật rồi, Hạnh thở dài, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, nhưng cũng là quãng thời gian thật ngắn ngủi. Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ còn có thể gặp lại những con người thân thương đó nữa.

Khi người ta biết rằng mình sắp mất đi những điều vô cùng quý giá thì sự nuối tiếc lại được nhân lên gấp bội.

***

Mãi đắm chìm trong sự tiếc nuối hạnh phúc đã quá xa vời của mình, Hạnh không hề biết rằng người mẹ nuôi của mình đã đến ngồi bên cạnh cô tự lúc nào? Bà khoác lên người cô tấm áo khoác dày, lắc đầu thở dài một lần nữa rồi cũng ngồi lặng yên nhìn ra khu vườn trước mặt. Sương muối đã làm héo úa những tán lá cây Xoài cổ thụ mà ngày xưa, phải khó khăn lắm chồng bà mới trồng được. Xoài là thứ cây rất khỏe, vậy mà cái giá lạnh của sương muối và những cơn gió biển cứ thổi mải miết đêm ngày vẫn khiến cho lá của chúng bị héo úa đi. Thời tiết ở vùng biển miền trung này luôn nổi tiếng là cực kỳ khắc nghiệt. Dù vậy, hai người phụ nữ cô đơn đang ngồi dưới tán lá cây Xoài thì vẫn đang dần cảm thấy ấm áp, ấm áp bởi sự đồng cảm và sẻ chia:

– Con vào ngủ đi, khuya lắm rồi. Chỗ mực mà con mua cho bạn, làm thế nào để con gửi cho cậu ấy? Không phải là con đang muốn trốn tránh cậu ấy hay sao?

– Anh ấy thích ăn mực nướng, mẹ ạ.

Hạnh lẩm bẩm, sương đã dần rơi nặng hạt hơn, những chiếc lá Xoài đã ướt đẫm nước, bắt đầu nhỏ những giọt sương lớn xuống sân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN